Sau Khi Từ Hôi Ta Trở Thành Người Yêu Dấu Của Quyền Thần
Chương 12:
Lam Bạch Cách Tử
29/07/2022
Tuy rằng Tiêu tiểu muội nhu nhược dịu ngoan, nhưng lại không ngốc.
Nàng ấy không biết quả cầu đen nhỏ trong miệng Thời tỷ tỷ là cái gì, nhưng nhìn ra được lão ma ma Ngô gia thực sợ hãi cái này.
Vì thế lập tức mở miệng nói: “Nếu ta phải chết, cũng muốn kéo cả nhà Ngô gia các người chết chung.”
Nàng ấy lại bổ sung, “Cảm ơn Thời tỷ tỷ thành toàn, chuyện này ta sẽ tự mình làm, sẽ không liên lụy đến tỷ.”
Trong mắt Thời Khanh Lạc nhiễm một tia ý cười, Tiêu tiểu muội này đúng là thông minh phản ứng cũng rất nhanh, trẻ nhỏ dễ dạy.
Trong nháy mắt lão ma ma Ngô gia đen mặt, hiển nhiên bà ta không đoán trước đến tiểu cô nương Ngô gia lại có phản ứng này.
Chẳng qua bà ta cũng không dám đánh cược, nếu nha đầu chết tiệt Thời gia kia thật sự đưa quả cầu màu đen nhỏ kia cho Tiêu tiểu muội, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải đi xuống góp vui với công tử sao?
Vậy khẳng định không được ……
Lão ma ma âm trầm nhìn Thời Khanh Lạc mở miệng nói, “Lần trước là do ngươi tự bảo vệ tính mạng của mình, về tình cảm thì có thể tha thứ được, nhưng lần này ngươi xen vào việc người khác, có thể nói đã hoàn toàn đắc tội với Ngô gia rồi.”
Thời Khanh Lạc khinh thường bĩu môi, “Ngô gia tính là cái thứ gì, còn không phải chỉ là một phú thương ở huyện thành thôi sao, chẳng lẽ còn muốn một tay che trời?”
Nàng kiêu ngạo mỉm cười nói, “Nếu như bà đã nói như vậy, vậy chuyện này ta quản chắc rồi nha.”
“Không đơn thuần chỉ là một Tiêu tiểu muội, nếu như ta nghe được Ngô gia các người lại định đi mua người chôn cùng với công tử nhà các người, mua ai ta liền chạy đến đưa quả cầu nhỏ cho bọn họ, để các người thắng thiên với công tử của mình luôn.”
“Nếu không tin, các người có thể đánh cuộc một phen.”
Những tiểu cô nương vô tội kia, vẫn đừng nên bị Ngô gia đạp hư.
Lão ma ma thật sức tức muốn nội thương: “Được, Ngô gia chúng ta nhớ kỹ, ngươi cứ chờ đó!”
Hôm nay bà ta chỉ mang theo hai nha hoàn đến, hoàn toàn không có khả năng dẫn Tiêu tiểu muội từ trong tay nha đầu chết tiệt kia đi.
Bà ta cũng thật sự sợ nha đầu chết tiệt kia, sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức để người Ngô gia cùng nhau chôn cùng.
Thiếu gia đã hấp hối, hôm nay không dẫn Tiêu tiểu muội về được, chắc chuyện chôn cùng này cũng không thành.
Cái đạo trưởng kia có nói, yêu cầu phải là người sống mới có thể được.
Còn về nha đầu chết tiệt Thời Khanh Lạc phá hư chuyện của bọn họ, Ngô gia bọn họ sẽ không bỏ qua.
Thời Khanh Lạc không quan tâm nhún nhún vai, “Ta sẽ chờ, các người cứ việc phóng ngựa lại đây là được”
Nàng đúng là không sợ một phú thương ở huyện thành.
Đặc biệt là cổ đại sĩ nông công thương, nàng có rất nhiều biện pháp đối phó phản kích.
Trong trí nhớ của nàng có rất nhiều đồ vật, chuyện xấu nhất là Ngô gia gây phiền phức, như vậy nàng sẽ lấy ra mấy món đồ đi quy phục người lợi hại hơn Ngô gia, đổi lấy che chở cùng chèn ép Ngô gia.
Lão ma ma nhìn ra được Thời Khanh Lạc thật không sợ Ngô gia trả thù, trong lòng lại tức giận một trận.
“Đi, trở về thành!”
Bà ta hừ lạnh một tiếng, mang theo nha hoàn rời khỏi đây.
Vốn Tiêu tam thẩm đang lôi kéo Tiêu tiểu muội nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, vội vàng tiến lên ngăn cản, “Ma ma, sao lại muốn đi rồi?”
Lão ma ma liếc nhìn nàng ta một cái, “Không làm chủ được thì cũng đừng tới Ngô gia nói muốn kết thân.”
Nếu không phải biết Tiêu gia này có một tướng quân ở kinh thành làm chỗ dựa, bà ta đã sớm giận chó đánh mèo rồi.
Nói xong cũng không dừng lại, mang theo người đi ra sân.
Lưu lại Tiêu tam thẩm mơ màng và Tiêu đại bá mẫu.
Đang ở lúc này, một ông lão hơn sáu mươi tuổi, dẫn theo Tiêu nhị lang, mang theo vài nam tử trung niên đi đến.
Tiêu tam thẩm nhìn thấy đám người này đến ánh mắt trốn tránh, cười nịnh nọt, “Tộc trưởng, sao ngài lại đến đây?”
Tiêu tộc trưởng quét mắt nhìn Tiêu mẫu cùng với Tiêu tiểu muội đang khóc lóc chật vật trên đất.
Sắc mặt ông ấy khó coi nhìn hai người Tiêu tam thẩm: “Hàn Tranh đã phân gia với nhà các ngươi, còn chặt đứt quan hệ với các ngươi, hiện tại các ngươi chạy đến muốn bán muội muội ruột của nó, là có ý gì?”
Tiêu tam thẩm ngượng ngùng nói: “Tộc trưởng, ngài hiểu lầm, chúng ta không có bán người.”
“Mẹ chồng ta giúp Tam nha đầu có một mối hôn sự tốt, chúng ta lại đây giúp đỡ chuyện cầu hôn.”
“Ngài thấy đó, các nàng không đồng ý, người Ngô gia ở huyện thành cũng đi rồi.”
Một trăm lượng bạc bay đi, trong lòng nàng ta còn đang nhỏ máu đây.
Tiêu tộc trưởng lạnh mặt nói: “Rốt cuộc sự thật là như thế nào, các ngươi tự mình biết rõ.”
Ông ấy lại cảnh cáo, “Một tộc Tiêu thị ở thôn Hạ Khê chúng ta, không có tiền lệ bán cô nương chôn cùng, cũng không cho chuyện này xảy ra, nếu các ngươi dám vi phạm, trong tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Trong lòng Tiêu tam thẩm khó chịu, nhưng mặt ngoài chỉ có thể gật đầu cười làm lành, “Vâng vâng, đã biết rồi ạ.”
Sau đó chạy tới nâng Tiêu đại bá mẫu đang đau bụng lên.
Lúc đi ngang qua bên người Tiêu mẫu, còn hung dữ nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Tiện nhân, các ngươi chờ đó.”
Lúc này mới rời đi tiểu viện.
Nàng ấy không biết quả cầu đen nhỏ trong miệng Thời tỷ tỷ là cái gì, nhưng nhìn ra được lão ma ma Ngô gia thực sợ hãi cái này.
Vì thế lập tức mở miệng nói: “Nếu ta phải chết, cũng muốn kéo cả nhà Ngô gia các người chết chung.”
Nàng ấy lại bổ sung, “Cảm ơn Thời tỷ tỷ thành toàn, chuyện này ta sẽ tự mình làm, sẽ không liên lụy đến tỷ.”
Trong mắt Thời Khanh Lạc nhiễm một tia ý cười, Tiêu tiểu muội này đúng là thông minh phản ứng cũng rất nhanh, trẻ nhỏ dễ dạy.
Trong nháy mắt lão ma ma Ngô gia đen mặt, hiển nhiên bà ta không đoán trước đến tiểu cô nương Ngô gia lại có phản ứng này.
Chẳng qua bà ta cũng không dám đánh cược, nếu nha đầu chết tiệt Thời gia kia thật sự đưa quả cầu màu đen nhỏ kia cho Tiêu tiểu muội, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải đi xuống góp vui với công tử sao?
Vậy khẳng định không được ……
Lão ma ma âm trầm nhìn Thời Khanh Lạc mở miệng nói, “Lần trước là do ngươi tự bảo vệ tính mạng của mình, về tình cảm thì có thể tha thứ được, nhưng lần này ngươi xen vào việc người khác, có thể nói đã hoàn toàn đắc tội với Ngô gia rồi.”
Thời Khanh Lạc khinh thường bĩu môi, “Ngô gia tính là cái thứ gì, còn không phải chỉ là một phú thương ở huyện thành thôi sao, chẳng lẽ còn muốn một tay che trời?”
Nàng kiêu ngạo mỉm cười nói, “Nếu như bà đã nói như vậy, vậy chuyện này ta quản chắc rồi nha.”
“Không đơn thuần chỉ là một Tiêu tiểu muội, nếu như ta nghe được Ngô gia các người lại định đi mua người chôn cùng với công tử nhà các người, mua ai ta liền chạy đến đưa quả cầu nhỏ cho bọn họ, để các người thắng thiên với công tử của mình luôn.”
“Nếu không tin, các người có thể đánh cuộc một phen.”
Những tiểu cô nương vô tội kia, vẫn đừng nên bị Ngô gia đạp hư.
Lão ma ma thật sức tức muốn nội thương: “Được, Ngô gia chúng ta nhớ kỹ, ngươi cứ chờ đó!”
Hôm nay bà ta chỉ mang theo hai nha hoàn đến, hoàn toàn không có khả năng dẫn Tiêu tiểu muội từ trong tay nha đầu chết tiệt kia đi.
Bà ta cũng thật sự sợ nha đầu chết tiệt kia, sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức để người Ngô gia cùng nhau chôn cùng.
Thiếu gia đã hấp hối, hôm nay không dẫn Tiêu tiểu muội về được, chắc chuyện chôn cùng này cũng không thành.
Cái đạo trưởng kia có nói, yêu cầu phải là người sống mới có thể được.
Còn về nha đầu chết tiệt Thời Khanh Lạc phá hư chuyện của bọn họ, Ngô gia bọn họ sẽ không bỏ qua.
Thời Khanh Lạc không quan tâm nhún nhún vai, “Ta sẽ chờ, các người cứ việc phóng ngựa lại đây là được”
Nàng đúng là không sợ một phú thương ở huyện thành.
Đặc biệt là cổ đại sĩ nông công thương, nàng có rất nhiều biện pháp đối phó phản kích.
Trong trí nhớ của nàng có rất nhiều đồ vật, chuyện xấu nhất là Ngô gia gây phiền phức, như vậy nàng sẽ lấy ra mấy món đồ đi quy phục người lợi hại hơn Ngô gia, đổi lấy che chở cùng chèn ép Ngô gia.
Lão ma ma nhìn ra được Thời Khanh Lạc thật không sợ Ngô gia trả thù, trong lòng lại tức giận một trận.
“Đi, trở về thành!”
Bà ta hừ lạnh một tiếng, mang theo nha hoàn rời khỏi đây.
Vốn Tiêu tam thẩm đang lôi kéo Tiêu tiểu muội nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, vội vàng tiến lên ngăn cản, “Ma ma, sao lại muốn đi rồi?”
Lão ma ma liếc nhìn nàng ta một cái, “Không làm chủ được thì cũng đừng tới Ngô gia nói muốn kết thân.”
Nếu không phải biết Tiêu gia này có một tướng quân ở kinh thành làm chỗ dựa, bà ta đã sớm giận chó đánh mèo rồi.
Nói xong cũng không dừng lại, mang theo người đi ra sân.
Lưu lại Tiêu tam thẩm mơ màng và Tiêu đại bá mẫu.
Đang ở lúc này, một ông lão hơn sáu mươi tuổi, dẫn theo Tiêu nhị lang, mang theo vài nam tử trung niên đi đến.
Tiêu tam thẩm nhìn thấy đám người này đến ánh mắt trốn tránh, cười nịnh nọt, “Tộc trưởng, sao ngài lại đến đây?”
Tiêu tộc trưởng quét mắt nhìn Tiêu mẫu cùng với Tiêu tiểu muội đang khóc lóc chật vật trên đất.
Sắc mặt ông ấy khó coi nhìn hai người Tiêu tam thẩm: “Hàn Tranh đã phân gia với nhà các ngươi, còn chặt đứt quan hệ với các ngươi, hiện tại các ngươi chạy đến muốn bán muội muội ruột của nó, là có ý gì?”
Tiêu tam thẩm ngượng ngùng nói: “Tộc trưởng, ngài hiểu lầm, chúng ta không có bán người.”
“Mẹ chồng ta giúp Tam nha đầu có một mối hôn sự tốt, chúng ta lại đây giúp đỡ chuyện cầu hôn.”
“Ngài thấy đó, các nàng không đồng ý, người Ngô gia ở huyện thành cũng đi rồi.”
Một trăm lượng bạc bay đi, trong lòng nàng ta còn đang nhỏ máu đây.
Tiêu tộc trưởng lạnh mặt nói: “Rốt cuộc sự thật là như thế nào, các ngươi tự mình biết rõ.”
Ông ấy lại cảnh cáo, “Một tộc Tiêu thị ở thôn Hạ Khê chúng ta, không có tiền lệ bán cô nương chôn cùng, cũng không cho chuyện này xảy ra, nếu các ngươi dám vi phạm, trong tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Trong lòng Tiêu tam thẩm khó chịu, nhưng mặt ngoài chỉ có thể gật đầu cười làm lành, “Vâng vâng, đã biết rồi ạ.”
Sau đó chạy tới nâng Tiêu đại bá mẫu đang đau bụng lên.
Lúc đi ngang qua bên người Tiêu mẫu, còn hung dữ nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Tiện nhân, các ngươi chờ đó.”
Lúc này mới rời đi tiểu viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.