Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 13:
Thanh Tri Hứa
05/02/2024
----
Lưu Tồn Chí nói: "Cậu ấy không phải người Dung Thành, lần này tới là để xử lý công việc. Để con liên hệ với khách sạn cậu ấy đang ở xem sao.”
Lần này anh về Dung Thành cùng vợ với lý do thăm người thân, nhưng thật ra anh và Tống Hoài Châu còn một nhiệm vụ bí mật mà không thể tiết lộ với người khác.
Chu Thục Lan vội vàng gật đầu:
"Được được được. Nếu như giờ cậu ấy không còn ở đây nữa thì khi nào con và Ninh Ninh về mang quà tới cảm ơn cậu ấy là được. Dù sao thì cậu ấy cũng đã cứu mạng Tâm Tâm mà.”
Lưu Tồn Chí gật gật đầu: "Vâng.”
Thu dọn đồ đạc xong, cả nhà cũng chuẩn bị về nhà.
Lưu Tồn Chí đeo tất cả đồ đạc ở trên vai trái phải của mình.
Đường Đại Quân thấy thế muốn cầm hộ một túi thì Lưu Tồn Chí vội nói: "Cha, cha cứ giao cho con đi.”
“Hôm nay bên ngoài trời lại mưa nên đường cũng tương đối khó đi đấy. Để cha mang giúp con một ít.”
Tuy rằng Lưu Tồn Chí là con rể, nhưng Đường gia cũng coi là con nhà mình, không thể bắt anh ấy làm hết được.
“Con không sao. Có tí mưa này không làm khó được con đâu.
Lúc bọn con gặp bão ở quân khu còn nguy hiểm hơn nhiều thế mà vẫn phải huấn luyện với 50 cân trên vai đó.”
Đường Ninh cũng phụ họa: "Ba, ba cứ yên tâm đi! Chút đồ này mà con rể của ba cầm không nổi thì bảo vệ quốc gia thế nào?”
Chu Thục Lan ở bên cạnh nghe thấy thì liếc con gái một cái:
"Con không xót Tồn Chí à."
Tuy rằng nói như vậy nhưng Chu Thục Lan vô cùng hài lòng với người con rể thứ hai này. Người xưa nói rất đúng: Đàn ông mà không lo được cho gia đình thì có ích lợi gì?
Nhưng bên ngoài vẫn phải nói: "Vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau, đời còn dài, không thể để chỉ một người cố gắng được."
Lưu Tồn Chí vô cùng bảo vệ vợ, thấy mẹ vợ nói thế thì vội cười giải thích giúp vợ:
"Mẹ, mẹ yên tâm đi! Ninh Ninh rất thương con." Nói xong còn ngẩng cao đầu thể hiện vô cùng tự hào.
Sự kiêu ngạo này của anh ấy chọc cho cả nhà đều bật cười theo, đặc biệt là chị dâu Đồng Giai. Cô ấy không quên lấy khuỷu tay huých em chồng nhà mình nhỏ giọng nói: "Em đúng là biết cách làm nóc nhà nha.”
Đường Ninh cười đáp lại: "Em thấy chị dâu cũng khiến anh trai em phải khuất phục đấy thôi ạ?”
Đồng Giai cười không nói lời nào.
Chu Thục Lan nhìn bọn nhỏ hoà thuận cũng vui vẻ theo, ngay cả Đường Ninh cũng vô thức nhếch khóe miệng.
Khi nhìn thấy Đường Tâm, Chu Thục Lan lại sầu muộn. Giờ Tâm Tâm đã hơn hai mươi tuổi. Tuy cô cũng học đến trung học cơ sở, biết chữ, và có một công việc đơn giản ở nhà máy, nhưng cuộc đời cô còn dài cũng không thể trôi qua như này, thời gian bà và chồng có thể ở bên con cũng có hạn.
Nhưng sau chuyện Trịnh Hướng Đông, Chu Thục Lan quyết định vẫn phải chọn một người thật tốt, miễn cho con gái chịu khổ về sau.
————
Hiện tại trong lòng Đường Tâm không còn băn khoăn gì cả mà chỉ cảm thấy vui vẻ. Cảm giác được gia đình quan tâm giúp đỡ thật hạnh phúc. Cho dù ở thời đại vật tư thiếu thốn thì cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Lưu Tồn Chí nói: "Cậu ấy không phải người Dung Thành, lần này tới là để xử lý công việc. Để con liên hệ với khách sạn cậu ấy đang ở xem sao.”
Lần này anh về Dung Thành cùng vợ với lý do thăm người thân, nhưng thật ra anh và Tống Hoài Châu còn một nhiệm vụ bí mật mà không thể tiết lộ với người khác.
Chu Thục Lan vội vàng gật đầu:
"Được được được. Nếu như giờ cậu ấy không còn ở đây nữa thì khi nào con và Ninh Ninh về mang quà tới cảm ơn cậu ấy là được. Dù sao thì cậu ấy cũng đã cứu mạng Tâm Tâm mà.”
Lưu Tồn Chí gật gật đầu: "Vâng.”
Thu dọn đồ đạc xong, cả nhà cũng chuẩn bị về nhà.
Lưu Tồn Chí đeo tất cả đồ đạc ở trên vai trái phải của mình.
Đường Đại Quân thấy thế muốn cầm hộ một túi thì Lưu Tồn Chí vội nói: "Cha, cha cứ giao cho con đi.”
“Hôm nay bên ngoài trời lại mưa nên đường cũng tương đối khó đi đấy. Để cha mang giúp con một ít.”
Tuy rằng Lưu Tồn Chí là con rể, nhưng Đường gia cũng coi là con nhà mình, không thể bắt anh ấy làm hết được.
“Con không sao. Có tí mưa này không làm khó được con đâu.
Lúc bọn con gặp bão ở quân khu còn nguy hiểm hơn nhiều thế mà vẫn phải huấn luyện với 50 cân trên vai đó.”
Đường Ninh cũng phụ họa: "Ba, ba cứ yên tâm đi! Chút đồ này mà con rể của ba cầm không nổi thì bảo vệ quốc gia thế nào?”
Chu Thục Lan ở bên cạnh nghe thấy thì liếc con gái một cái:
"Con không xót Tồn Chí à."
Tuy rằng nói như vậy nhưng Chu Thục Lan vô cùng hài lòng với người con rể thứ hai này. Người xưa nói rất đúng: Đàn ông mà không lo được cho gia đình thì có ích lợi gì?
Nhưng bên ngoài vẫn phải nói: "Vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau, đời còn dài, không thể để chỉ một người cố gắng được."
Lưu Tồn Chí vô cùng bảo vệ vợ, thấy mẹ vợ nói thế thì vội cười giải thích giúp vợ:
"Mẹ, mẹ yên tâm đi! Ninh Ninh rất thương con." Nói xong còn ngẩng cao đầu thể hiện vô cùng tự hào.
Sự kiêu ngạo này của anh ấy chọc cho cả nhà đều bật cười theo, đặc biệt là chị dâu Đồng Giai. Cô ấy không quên lấy khuỷu tay huých em chồng nhà mình nhỏ giọng nói: "Em đúng là biết cách làm nóc nhà nha.”
Đường Ninh cười đáp lại: "Em thấy chị dâu cũng khiến anh trai em phải khuất phục đấy thôi ạ?”
Đồng Giai cười không nói lời nào.
Chu Thục Lan nhìn bọn nhỏ hoà thuận cũng vui vẻ theo, ngay cả Đường Ninh cũng vô thức nhếch khóe miệng.
Khi nhìn thấy Đường Tâm, Chu Thục Lan lại sầu muộn. Giờ Tâm Tâm đã hơn hai mươi tuổi. Tuy cô cũng học đến trung học cơ sở, biết chữ, và có một công việc đơn giản ở nhà máy, nhưng cuộc đời cô còn dài cũng không thể trôi qua như này, thời gian bà và chồng có thể ở bên con cũng có hạn.
Nhưng sau chuyện Trịnh Hướng Đông, Chu Thục Lan quyết định vẫn phải chọn một người thật tốt, miễn cho con gái chịu khổ về sau.
————
Hiện tại trong lòng Đường Tâm không còn băn khoăn gì cả mà chỉ cảm thấy vui vẻ. Cảm giác được gia đình quan tâm giúp đỡ thật hạnh phúc. Cho dù ở thời đại vật tư thiếu thốn thì cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.