Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 30:
Thanh Tri Hứa
06/02/2024
----
Đường Ninh không quen Tống Hoài Châu, chỉ là nghe thấy tin đồn từ miệng mấy chị dâu khác, xem ra tin đồn cũng không đáng tin.
Lưu Tồn Chí cũng cảm thấy có chút là lạ, bình thường Tống Hoài Châu đâu phải là người như vậy, anh dời tầm mắt lên người Đường Tâm, chẳng lẽ Tống Hoài Châu...
Không có khả năng, mấy năm nay người ở nơi đóng quân giới thiệu cho Tống Hoài Châu không ít đối tượng, người trong nhà cậu ta cũng vô cùng sốt ruột, nhưng mãi mà vẫn không thấy cậu ta dắt ai về nhà ra mắt.
Cậu ta còn nói mình bây giờ chỉ quan tâm đến công việc, không có ý định tìm đối tượng.
Không thể nào là vì coi trọng Đường Tâm được! Đương nhiên Lưu Tồn Chí không phải nói em vợ nhà mình không tốt, ở trong mắt anh, Đường Tâm chẳng khác gì em gái ruột, chỉ là anh cảm thấy Tống Hoài Châu không thể nào có ý nghĩ này, dù sao cậu ta cũng không có quen biết Đường Tâm mà.
Có thể chỉ là tình cờ quan tâm một chút mà thôi.
Rất nhanh Chu Thục Lan đã làm xong đồ ăn, cả một bàn vô cùng phong phú, nào là cá kho, thịt kho tàu, thịt hầm, một con gà chia làm hai phần, một nửa hầm canh, một nửa còn lại làm món gà cay...
Đường Đại Quân lấy ra một chai rượu trắng Ngũ Lương Dịch quý báu của mình.
Thời gian ăn cơm tối cũng không tính là sớm, ngày hôm sau mọi người còn có công việc của mình, nhất là Đường Tâm còn phải đi đến trạm phát thanh từ sớm, Tống Hoài Châu cũng không quấy rầy nữa, chuẩn bị rời đi.
Chu Thục Lan bảo Đường Đại Quân tiễn người, Lưu Tồn Chí vội vàng nói: "Ba, để con tiễn cậu ấy là được rồi."
Sau khi Đường Đại Quân uống rượu xong, ông lại càng thích chàng trai trẻ này hơn, lập tức nói: "Để ba, Hoài Châu là đại ân nhân của nhà chúng ta."
Tống Hoài Châu thấy Đường Đại Quân đã uống say rồi, vội nói: "Chú đừng tiễn, đúng lúc cháu có chuyện muốn nói với phó đoàn trưởng Lưu, để cậu ấy tiễn là được rồi."
Nghe anh nói như vậy, Đường Đại Quân đành phải từ bỏ, chỉ đưa Tống Hoài Châu đến cửa.
Lưu Tồn Chí cùng Tống Hoài Châu xuống lầu, cảnh đêm yên tĩnh, tiết trời lại lạnh, ven đường gần như là không có ai.
Sau khi xuống lầu, Lưu Tồn Chí liền hỏi: "Lão Tống, cậu muốn nói gì với tôi?"
Tống Hoài Châu đứng lại hỏi: "Tôi muốn hỏi anh một chút, điều kiện để làm con rể Đường gia là gì?"
"Cái gì?"
Về đến nhà Liễu Tồn Chi vẫn còn ngơ ngác, vừa rửa mặt vừa lẩm bẩm: "Lão Tống đây là cây sắt nở hoa à?"
Đường Ninh nhìn thấy chồng mình đã rửa mặt rất lâu rồi, khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh bồn rửa mặt, hỏi: "Anh bị cái gì thế? Sao hồn vía cứ như đang trên mây vậy? Trong công việc xảy ra vấn đề gì à?"
Đường Ninh không quen Tống Hoài Châu, chỉ là nghe thấy tin đồn từ miệng mấy chị dâu khác, xem ra tin đồn cũng không đáng tin.
Lưu Tồn Chí cũng cảm thấy có chút là lạ, bình thường Tống Hoài Châu đâu phải là người như vậy, anh dời tầm mắt lên người Đường Tâm, chẳng lẽ Tống Hoài Châu...
Không có khả năng, mấy năm nay người ở nơi đóng quân giới thiệu cho Tống Hoài Châu không ít đối tượng, người trong nhà cậu ta cũng vô cùng sốt ruột, nhưng mãi mà vẫn không thấy cậu ta dắt ai về nhà ra mắt.
Cậu ta còn nói mình bây giờ chỉ quan tâm đến công việc, không có ý định tìm đối tượng.
Không thể nào là vì coi trọng Đường Tâm được! Đương nhiên Lưu Tồn Chí không phải nói em vợ nhà mình không tốt, ở trong mắt anh, Đường Tâm chẳng khác gì em gái ruột, chỉ là anh cảm thấy Tống Hoài Châu không thể nào có ý nghĩ này, dù sao cậu ta cũng không có quen biết Đường Tâm mà.
Có thể chỉ là tình cờ quan tâm một chút mà thôi.
Rất nhanh Chu Thục Lan đã làm xong đồ ăn, cả một bàn vô cùng phong phú, nào là cá kho, thịt kho tàu, thịt hầm, một con gà chia làm hai phần, một nửa hầm canh, một nửa còn lại làm món gà cay...
Đường Đại Quân lấy ra một chai rượu trắng Ngũ Lương Dịch quý báu của mình.
Thời gian ăn cơm tối cũng không tính là sớm, ngày hôm sau mọi người còn có công việc của mình, nhất là Đường Tâm còn phải đi đến trạm phát thanh từ sớm, Tống Hoài Châu cũng không quấy rầy nữa, chuẩn bị rời đi.
Chu Thục Lan bảo Đường Đại Quân tiễn người, Lưu Tồn Chí vội vàng nói: "Ba, để con tiễn cậu ấy là được rồi."
Sau khi Đường Đại Quân uống rượu xong, ông lại càng thích chàng trai trẻ này hơn, lập tức nói: "Để ba, Hoài Châu là đại ân nhân của nhà chúng ta."
Tống Hoài Châu thấy Đường Đại Quân đã uống say rồi, vội nói: "Chú đừng tiễn, đúng lúc cháu có chuyện muốn nói với phó đoàn trưởng Lưu, để cậu ấy tiễn là được rồi."
Nghe anh nói như vậy, Đường Đại Quân đành phải từ bỏ, chỉ đưa Tống Hoài Châu đến cửa.
Lưu Tồn Chí cùng Tống Hoài Châu xuống lầu, cảnh đêm yên tĩnh, tiết trời lại lạnh, ven đường gần như là không có ai.
Sau khi xuống lầu, Lưu Tồn Chí liền hỏi: "Lão Tống, cậu muốn nói gì với tôi?"
Tống Hoài Châu đứng lại hỏi: "Tôi muốn hỏi anh một chút, điều kiện để làm con rể Đường gia là gì?"
"Cái gì?"
Về đến nhà Liễu Tồn Chi vẫn còn ngơ ngác, vừa rửa mặt vừa lẩm bẩm: "Lão Tống đây là cây sắt nở hoa à?"
Đường Ninh nhìn thấy chồng mình đã rửa mặt rất lâu rồi, khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh bồn rửa mặt, hỏi: "Anh bị cái gì thế? Sao hồn vía cứ như đang trên mây vậy? Trong công việc xảy ra vấn đề gì à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.