Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 40:
Thanh Tri Hứa
06/02/2024
----
Lúc này người về nhà ngày càng nhiều, Trịnh Hướng Đông sợ bị ba mẹ nhìn thấy anh và Tô Uyển Ninh ở cùng một chỗ, gật đầu nói: "Chị dâu, em về nhà trước đây."
Tô Uyển Ninh cũng không bám lấy Trịnh Hướng Đông, cô ta biết lúc này mình không thể vội được, như vậy sẽ hoàn toàn phản tác dụng, cho nên chỉ mỉm cười gật đầu.
Chờ khi Trịnh Hướng Đông đã rời đi, cô ta mới thu hồi vẻ mặt đáng thương của mình lại, chỉ cần nắm bắt được Trịnh Hướng Đông thì về sau cô ta sẽ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, tốt hơn tất cả mọi người trong nhà máy, còn tốt hơn cả cuộc sống của Đường Tâm, cho nên cô ta không vội chút nào, dù sao đối tượng mới của Đường Tâm vĩnh viễn cũng không thể ưu tú hơn Trịnh Hướng Đông được.
...
Bên này, Tôn Miêu đưa Đường Tâm về đến tận nhà.
Cô mới về đến nhà đặt đồ xuống, Chu Thục Lan và chồng cũng về đến, gần đây trong xưởng vô cùng bận rộn, hai vợ chồng có đôi khi sẽ tan tầm muộn, vào cửa thấy Đường Tâm đã về thì lập tức nở nụ cười: "Tâm Tâm, hôm nay về sớm vậy?"
Đường Tâm nghe thấy tiếng của ba mẹ, vội vàng đi lên phía trước, nhận lấy đồ ăn trong tay mẹ đặt lên bàn, sau đó đi rót cho mỗi người một ly nước.
"Ba, mẹ, uống chút nước ấm đi, hôm nay bên ngoài quá lạnh!"
Đường Tâm là con gái út trong gia đình, vốn dĩ đã rất được ba mẹ yêu thương rồi, nhưng bởi vì nguyên nhân sức khoẻ của cô mà ba mẹ càng yêu thương cô nhiều hơn, cho nên cô cũng muốn đền đáp lại cho ba mẹ.
Đường Đại Quân cầm lấy ly nước kia, Đường Tâm còn bỏ vào trong một chút trà, ông uống một ngụm, cả người cũng ấm lên.
Ly kia của Chu Thục Lan thì lại bỏ thêm một chút mật ong, đây là mật ong anh cả lấy được từ trên núi xuống, ngày thường Chu Thục Lan đều không nỡ uống mà giữ lại cho Đường Tâm uống.
Chu Thục Lan uống một ngụm, trong lòng dường như cũng ấm lên, con gái của bà thật sự rất ngoan ngoãn.
Thế nhưng Chu Thục Lan cũng không quên chính sự, dù sao năm nay Đường Tâm cũng đã hai mươi, qua năm mới đã là hai mươi mốt tuổi rồi, những người ở độ tuổi này đều đã kết hôn hết rồi.
"Tâm Tâm, lại đây, ba mẹ có chuyện muốn nói với con."
Đường Tâm còn tưởng rằng là chuyện liên quan đến Trịnh Hướng Đông, ai ngờ sau khi ngồi xuống lại nghe thấy mẹ nói Tống Hoài Châu muốn hỏi ý cô.
Cô vô cùng kinh ngạc.
"Tâm Tâm, nếu con không muốn thì ba mẹ cũng không ép, tuy rằng Hoài Châu đã cứu con, nhưng cuộc sống là của con, lựa chọn người như thế nào cũng là quyền của con."
Chu Thục Lan thấy con gái không nói gì, cho rằng cô đang suy nghĩ, dù sao chuyện Tống Hoài Châu cứu cô lúc trước cũng đủ để cho cô bận tâm, nhưng nếu như kết hôn vì ân tình, làm sao có thể duy trì được cả đời đây?
Chu Thục Lan chỉ hy vọng các con có thể tự quyết định cho hôn nhân của mình.
Còn về chuyện ân tình kia, vẫn còn có rất nhiều cách khác để báo đáp.
"Đúng, mẹ con nói rất đúng!"
Mặc dù Đường Đại Quân biết con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nhưng trải qua chuyện lần này, ông cảm thấy nếu như cô không muốn thì không kết hôn cũng không sao.
Thật ra Đường Tâm không cảm thấy miễn cưỡng gì, dù sao thì cô cũng không định không kết hôn, nếu như đã muốn kết hôn, lại không có tiêu chuẩn gì, vậy thì có lý do gì để không đồng ý chứ!
Hơn nữa nghe mọi người nói Tống Hoài Châu này nhân phẩm rất tốt.
"Ba, mẹ, con đồng ý."
Đường Đại Quân nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của con gái mình, trong lòng vô cùng chua xót, củ cải trắng của ông thật sự sắp bị heo ủi rồi!!!
Lúc này người về nhà ngày càng nhiều, Trịnh Hướng Đông sợ bị ba mẹ nhìn thấy anh và Tô Uyển Ninh ở cùng một chỗ, gật đầu nói: "Chị dâu, em về nhà trước đây."
Tô Uyển Ninh cũng không bám lấy Trịnh Hướng Đông, cô ta biết lúc này mình không thể vội được, như vậy sẽ hoàn toàn phản tác dụng, cho nên chỉ mỉm cười gật đầu.
Chờ khi Trịnh Hướng Đông đã rời đi, cô ta mới thu hồi vẻ mặt đáng thương của mình lại, chỉ cần nắm bắt được Trịnh Hướng Đông thì về sau cô ta sẽ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, tốt hơn tất cả mọi người trong nhà máy, còn tốt hơn cả cuộc sống của Đường Tâm, cho nên cô ta không vội chút nào, dù sao đối tượng mới của Đường Tâm vĩnh viễn cũng không thể ưu tú hơn Trịnh Hướng Đông được.
...
Bên này, Tôn Miêu đưa Đường Tâm về đến tận nhà.
Cô mới về đến nhà đặt đồ xuống, Chu Thục Lan và chồng cũng về đến, gần đây trong xưởng vô cùng bận rộn, hai vợ chồng có đôi khi sẽ tan tầm muộn, vào cửa thấy Đường Tâm đã về thì lập tức nở nụ cười: "Tâm Tâm, hôm nay về sớm vậy?"
Đường Tâm nghe thấy tiếng của ba mẹ, vội vàng đi lên phía trước, nhận lấy đồ ăn trong tay mẹ đặt lên bàn, sau đó đi rót cho mỗi người một ly nước.
"Ba, mẹ, uống chút nước ấm đi, hôm nay bên ngoài quá lạnh!"
Đường Tâm là con gái út trong gia đình, vốn dĩ đã rất được ba mẹ yêu thương rồi, nhưng bởi vì nguyên nhân sức khoẻ của cô mà ba mẹ càng yêu thương cô nhiều hơn, cho nên cô cũng muốn đền đáp lại cho ba mẹ.
Đường Đại Quân cầm lấy ly nước kia, Đường Tâm còn bỏ vào trong một chút trà, ông uống một ngụm, cả người cũng ấm lên.
Ly kia của Chu Thục Lan thì lại bỏ thêm một chút mật ong, đây là mật ong anh cả lấy được từ trên núi xuống, ngày thường Chu Thục Lan đều không nỡ uống mà giữ lại cho Đường Tâm uống.
Chu Thục Lan uống một ngụm, trong lòng dường như cũng ấm lên, con gái của bà thật sự rất ngoan ngoãn.
Thế nhưng Chu Thục Lan cũng không quên chính sự, dù sao năm nay Đường Tâm cũng đã hai mươi, qua năm mới đã là hai mươi mốt tuổi rồi, những người ở độ tuổi này đều đã kết hôn hết rồi.
"Tâm Tâm, lại đây, ba mẹ có chuyện muốn nói với con."
Đường Tâm còn tưởng rằng là chuyện liên quan đến Trịnh Hướng Đông, ai ngờ sau khi ngồi xuống lại nghe thấy mẹ nói Tống Hoài Châu muốn hỏi ý cô.
Cô vô cùng kinh ngạc.
"Tâm Tâm, nếu con không muốn thì ba mẹ cũng không ép, tuy rằng Hoài Châu đã cứu con, nhưng cuộc sống là của con, lựa chọn người như thế nào cũng là quyền của con."
Chu Thục Lan thấy con gái không nói gì, cho rằng cô đang suy nghĩ, dù sao chuyện Tống Hoài Châu cứu cô lúc trước cũng đủ để cho cô bận tâm, nhưng nếu như kết hôn vì ân tình, làm sao có thể duy trì được cả đời đây?
Chu Thục Lan chỉ hy vọng các con có thể tự quyết định cho hôn nhân của mình.
Còn về chuyện ân tình kia, vẫn còn có rất nhiều cách khác để báo đáp.
"Đúng, mẹ con nói rất đúng!"
Mặc dù Đường Đại Quân biết con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nhưng trải qua chuyện lần này, ông cảm thấy nếu như cô không muốn thì không kết hôn cũng không sao.
Thật ra Đường Tâm không cảm thấy miễn cưỡng gì, dù sao thì cô cũng không định không kết hôn, nếu như đã muốn kết hôn, lại không có tiêu chuẩn gì, vậy thì có lý do gì để không đồng ý chứ!
Hơn nữa nghe mọi người nói Tống Hoài Châu này nhân phẩm rất tốt.
"Ba, mẹ, con đồng ý."
Đường Đại Quân nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của con gái mình, trong lòng vô cùng chua xót, củ cải trắng của ông thật sự sắp bị heo ủi rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.