Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 36: Cho trẫm cơ hội tìm hiểu nàng được không?

Hi Văn

06/12/2024

Thư Quân ngước mắt nhìn hắn một cái.

Bùi Việt biết rõ nàng đang nhìn mình, nhưng không hề đáp lại bất cứ điều gì. Hắn chỉ cần cúi xuống một chút, là có thể hôn lên tóc nàng, hắn không làm, vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng phía trước không thay đổi. Thậm chí hẳn dần dần thả chậm tốc độ vì nghĩ đến cảm xúc của nàng.

Một lát sau, bọn họ quay lại sườn núi cao, Bùi Việt cũng chưa dừng lại, nhanh chóng đỡ Thư Quân xuống ngựa. Thư Quân sờ sờ vành tai, lặng lẽ rời khỏi hắn vài bước chân, lúc này con ngựa thần câu kia cũng trở về, đi đến trước mặt Thư Quân, dùng đôi mắt vô tội nhìn nàng, giống như áy náy vì sự thất thổ của mình lúc nãy.

Thư Quân cực kỳ kinh ngạc, chút sợ hãi trong lòng cũng biến mất. Tiểu thần câu không cao, Thư Quân duỗi tay là có thể chạm vào trán của nó, vì thế, nàng nhẹ nhàng xoa xoa, cười nói: “Không có việc gì.”

Con ngựa nức nở kêu một tiếng, giọng điệu kia rất khác so với trước đây, giống như là khoe mẽ. Thư Quân càng cảm thấy nó đáng yêu, không còn sợ hãi con ngựa nữa.

Bùi Việt ở một bên khoanh tay nhìn, giải thích: “Nó là một con ngựa cái nhỏ, ngày thường làm sai chuyện gì đều thích làm nũng”

Cũng không biết lời này của Bùi Việt là cố ý hay là vô tình, Thư Quân nghe vậy, không hiểu sao tai lại nóng lên.

Bùi Việt nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của nàng: “Nếu lần sau gặp tình huống như thế này, nàng đừng bao giờ thả cương ngựa, củi người về phía trước đề hoá giải lực hất, một lát sau nó sẽ tiếp tục mang nàng đi.”

Thư Quân lúng ta lúng túng gật đầu. “Ta đã biết...”

Bùi Việt thấy trong ánh mắt nàng còn có chút ánh sáng mong chờ, lại nói: “Hay là thử lại lần nữa?”

Trong lòng Thư Quân rất muốn, nhưng nhìn thoáng qua sắc trời, ánh hoàng hôn đã phủ kín núi đồi, nhuộm tầng tầng lớp lớp cánh rừng. Nàng lắc đầu nói: “Thời gian không còn sớm, có lẽ Ấu Quân tỷ tỷ đã quay về rồi...”

Bùi Việt thầm tiếc nuối, có điều không thể hiện ra mặt. Hắn chỉ về lều trại thị vệ đã dựng ngay sườn núi: “Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, sẵn tiện chờ con bé.”

Thư Quân tin lời này, đi theo hắn xuống sườn núi vào trong lều.

Lều không lớn, nhưng cũng không nhỏ, rộng khoảng một thước, bên trong sắp xếp một giường nhỏ và nệm ngồi, còn có nước trà và điểm tâm đầy đủ mọi thứ. Thư Quân xem như biết được đãi ngộ của đế vương, chỉ cần cưỡi ngựa thôi, có lẽ người hầu hạ chắc cũng không dưới hai mươi người đâu.

Thư Quân chủ động châm trà cho hắn, Bùi Việt cũng không từ chối.

Trong lòng nàng hy vọng Vương Ấu Quân về sớm một chút.

Trên thực tế, một khắc trước Vương Ấu Quân đã trở lại. Nàng ấy nhìn thấy Thư Quân và Bùi Việt nói chuyện ở trên sườn núi, cho nên định đi về hướng này, chưa đi được vài bước, lại bị người từ phía sau túm cổ ném sang một bên.

Vương Ấu Quân lại một lần nữa lĩnh ngộ thể lực nam nữ cách xa. Nàng ấy rất muốn đá lại một cái, nhưng người nọ mặc một bộ giáp bạc nhẹ nhàng, liếc mắt một cái có thể cảm nhận được cánh tay bừng bừng sức lực đằng sau giáp ấy vừa sợ vừa giận, lên án:



“Ngoại trừ túm cổ, ngươi không thể đổi động tác khác à?”

Thành Lâm vẫn đang nhai lá bạc hà, dùng giọng lúng búng không rõ chữ: “Vậy ôm nhé?”

Gò má Vương Ấu Quân đột nhiên đỏ bừng, tức giận đến mức giậm chân chạy đi.

Thành Lâm nhìn cô nương chạy xa, gãi gãi thái dương, nếu sớm biết chỉ cần một câu là có thể giải quyết phiền phức, hắn còn phải tốn sức làm gì?

Lúc này, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ - Lận Tuân mang theo một tấm da vượt gió đến đây, Thành Lâm liếc mắt một cái là biết mật tin của Cẩm Y Vệ.

“Chuyện gì?”

Lận Tuân liếc nhìn lều trại phía xa một cái: “Có việc quan trọng, cần bẩm báo bệ hạ.”

Thành Lâm nhíu mày lại: “Chuyện gì có thể quan trọng hơn con nối dõi giang sơn, cơ nghiệp tổ tông?”

Lận Tuân nghe vậy hơi bực bội. Làm sao mà nguyên một đám hơi tí là cử nói tới cơ nghiệp tổ tông? Lưu Khuê như thế, mà Thành Lâm cũng y vậy.

Thành Lâm thấy hắn không phục lại nói: “Bệ hạ đời này đã trải qua bao nhiêu trận chiến, sổ con quan trọng có bỏ qua cái nào không? Nhưng đây lại là lần đầu ngồi cùng nữ nhân, ngươi không thể có tâm một chút à?”

Lận Tuân không còn gì để nói, hắn dốc hết sức lực vì nước vì dân, làm sao lại thành không có tâm rồi?

“Vậy còn ngươi, ngươi ở đây làm gì?”

Thành Lâm nhìn nữ nhân đang tức giận chu môi ngồi trên ghế cách đó không xa nói: “À, ta cũng phải đi cùng nữ nhân.” Lận Tuân càng hết chỗ nói.

Vương Ấu Quân không muốn ở chỗ này bị khinh bỉ, tiếc rằng Thư Quân chưa trở lại thì nàng ấy cũng không thể rời đi. Hoàng đế đương nhiên là không sợ bị người khác phát hiện, nàng ấy lại không thể không đánh yểm trợ cho khuê mật. Vì thế nàng ấy ngồi xổm xuống chỗ nha hoàn sưởi ấm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt như phóng lao nhìn về phía Thành Lâm.

Thành Lâm mệt mỏi cười: “Thấy không? Tiểu thư nhỏ của phủ Đông Đình Hầu người ta lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn ta kìa.”

Lận Tuân không muốn nghe hắn ba hoa: “Đúng rồi, chuyện sáng sớm hôm nay Tạ cô nương đại náo hành cung, bệ hạ đã biết. Lúc ra cung, ta vừa khéo gặp được Tạ Thượng thư, bệ hạ có nói một câu với Tạ Thượng thư.”

Thành Lâm thu lại vài phần mệt mỏi, trầm giọng hỏi: “Nói gì?”



Lận Tuân lạnh mặt thuật lại: “Tạ cô nương không còn nhỏ, nên đính hôn rồi.”

Mặt trời hoàng hôn bị núi xa nuốt đi hơn phân nửa, ánh chiều tà đưa tình.

Thị vệ mang hai hộp đồ ăn tiến vào, có thỏ hoang nướng, cũng có bồ câu non nướng. Bùi Việt thúc giục Thư Quân dùng một chút, trong lòng Thư Quân nhớ tới Vương Ấu Quân, ăn uống cũng tao nhã hơn.

Bùi Việt ăn nhanh hơn nàng, lúc uống trà thì nhìn cô nương đơn thuần trước mặt: “Quân Quân, nàng có nghĩ tới việc thử tiếp nhận trẫm không?”

Thư Quân nghe vậy, nửa cái chân thỏ còn dư lại không cách nào gặm tiếp được, để tránh bị Bùi Việt phát hiện, cái miệng nhỏ ăn ăn, cúi mắt không nhìn hắn: “Còn bệ hạ thì sao, ngài có nghĩ tới không? Ngài nghĩ ta thích hợp với hoàng cung sao?”

“Trẫm có nghĩ.” Giọng điệu Bùi Việt bình tĩnh, từ tay áo lấy ra một vật, đưa cho nàng.

Thư Quân ngước mắt nhìn lòng bàn tay hắn. Đó là một lệnh bài màu vàng nạm ngọc, thủ công cực kỳ tinh xảo, hình như còn có vết khắc, Thư Quân mơ hồ đoán được một chút.

Bùi Việt nói: “Nàng cầm vật này, có thể tự do xuất nhập hoàng cung. Hiện tại như vậy, sau này nàng gả cho trẫm cũng là như thế. Đến lúc đó nàng có thể ra cung thăm cha mẹ bất cứ lúc nào.”

Đây là kết quả hắn suy xét?

Mắt Thư Quân ngập nước nhìn hắn, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Bệ hạ cũng không đến mức nhất định phải là ta, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể cưới rất nhiều nữ tử.”

Giọng điệu của Bùi Việt không cho phép phản bác: “Nhưng người mà hiện tại trẫm muốn cưới chỉ có nàng.”

Gò má Thư Quân nóng lên. Nếu đã nói ra, dứt khoát một tiếng trống vực dậy tinh thần, nhỏ giọng nói: “Vậy tương lai thì sao? Ngài không thể chỉ bên cạnh ta cả đời đâu.”

Bùi Việt nghe xong lời này lại yên lặng. Hắn không thích hoa ngôn xảo ngữ, cũng không muốn hứa hẹn bằng miệng, hắn càng thích chứng minh bằng hành động, nhưng cô nương này rõ ràng lại cho hắn một trở ngại quá lớn.

“Quân Nhi, đúng là trẫm không có cách nào bảo đảm chuyện tương lai, nhưng trẫm cho nàng lệnh bài này là muốn nói với nàng, nếu ngày nào đó trẫm phụ nàng, nàng có thể rời khỏi hoàng cung bất cứ lúc nào.”

Trái tim Thư Quân bị đánh thật mạnh.

Người này luôn suy nghĩ chặt chẽ. Cho dù nàng đưa ra vấn đề gì, hắn luôn có thể hoá giải dễ như trở bàn tay, cũng khiến nàng không chút sức lực chống cự.

Bùi Việt nhạy bén đã nhận ra cảm xúc của tiểu cô nương thay đổi, dịu dàng cười: “Nàng càng lảng tránh trẫm, trẫm càng muốn nàng.” Hắn đưa lệnh bài vào lòng bàn tay nàng.

“Vậy bây giờ, nàng không có việc gì thì vào cung tìm trẫm, cho trẫm thêm nhiều cơ hội tìm hiểu nàng được không?” Thư Quân cảm thấy mình lại bị hắn lừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook