Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu
Chương 42
Hi Văn
06/12/2024
Khăn lụa kia đã bay đến dưới mái hiên của chuồng chim, cách hai người Bùi Giang Thành và Thư Chi cũng chỉ khoảng mười bước chân. Quá gần, nàng sợ bị hai người phát hiện, sẽ nghĩ nàng theo đuôi đến đây nghe lén bọn họ. Nhưng nếu rời đi, Bùi Giang Thành đều có thể nhận ra khăn thêu của nàng, nếu bị hai người nhặt được, quay về còn không biết sẽ làm ầm ĩ cáo trạng đến mức nào nữa.
Vào chính khoảnh khắc Thư Quân còn đang đau đầu, một bóng đen bay vụt qua phía trước. Hắn nhanh đến mức không một tiếng động, nhặt khăn tay lụa của nàng lên, rồi lắc mình đến bên cạnh chuồng chim.
Hắn dựa lưng vào một cái cây khổng lồ đang chống đỡ chuồng chim, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm về hướng Thư Quân.
Thư Quân dựa vào bản năng nhận ra đó là Bùi Việt.
Vì sao?
Bởi vì dáng người hắn cao hơn một đoạn so với người bình thường, thon dài cao lớn, cho dù ở chỗ nào, cũng là sự tồn tại của hạc giữa bầy gà.
Thư Quân dường như không cần nghĩ ngợi, nhấc bước chân đi về phía hắn, lại vì tránh đi tầm mắt Thư Chi và Bùi Giang Thành, cố ý đi theo hướng gần với đường dốc, khó khăn lắm mới nhờ chuồng chim che đi. Nàng vừa đến trước mặt Bùi Việt, đột nhiên dưới chân vấp một cái, cả người nhào vào lòng Bùi Việt.
Bùi Việt một tay đỡ nàng, thả người nhảy xuống, từ trên cửa sổ nhảy vào chuồng chim không một tiếng động.
Đột nhiên bay lên không trung, khiến Thư Quân không biết phải làm sao, nàng theo bản năng túm chặt lấy hắn.
Chỉ một cái chớp mắt, tầm mắt đã tối đen.
Bùi Việt vẫn duy trì tư thế một tay ôm eo nàng, không thả người xuống ngay.
Vóc dáng hắn quá cao, Thư Quân như đạp lên ủng của hắn, cả người bị hắn nửa ôm lên, cả cánh tay phải ôm lấy vai hẳn mới không đến mức bị ngã xuống.
Mặc dù không nhìn rõ gì cả, nàng cũng cảm nhận được đôi mắt kia của Bùi Việt đang dính chặt trên người nàng.
Trong bóng tối, các giác quan phóng đại vô hạn.
Dán vào thật chặt, trong lồng n.g.ự.c phập phồng đều là hơi thở mát lạnh của hắn, n.g.ự.c nóng như lửa đốt, dường như xuyên qua xiêm y mà xông ra. Gò má nàng bị hơi nóng hấp lên, nàng vặn vẹo vòng eo, ý bảo Bùi Việt buông nàng ra, đáng tiếc nàng không biết mình như vậy càng khiến hắn khó chịu thêm, yết hầu Bùi Việt trượt xuống, chậm rãi thả lỏng sức lực.
Bên hông Thư Quân được buông lỏng, đôi tay chậm rãi đi xuống, từ từ mượn lực đáp xuống đất, sau đó lùi lại hai bước, gọi một tiếng rất khẽ: “Bệ hạ, là ngài sao?”
Trên vai Bùi Việt vẫn còn sót lại cảm giác tê ngứa khi nàng bám vào, giọng nói bỗng nhiên có chút khàn: “Nếu không nàng nghĩ là ai?
Cuối cùng Thư Quân cũng phát hiện hắn có chút tức giận, đầu nhỏ hỗn loạn suy nghĩ xem mình lại chọc hắn lúc nào, hay là nhìn Bùi Giang Thành ở trong đình, nàng lại chợt xuất hiện ở gần đó, cho rằng nàng là tới gặp lén Bùi Giang Thành.
Sao có thể chứ?
“Không phải, ta không có.”
Lời nói chưa dứt, chỉ nghe được cách vách kẽo kẹt một tiếng, giống như có vật gì nặng đụng vào, ngay sau đó truyền đến âm thanh nam nữ thở hổn hển.
“Ngươi chậm một chút...”
“Không cần như vậy...”
Thư Chi thở đứt quãng.
Âm thanh quyến rũ phát ra từ sâu trong cổ họng, khe khẽ từng đợt từng đợt, giống như tràn ra từ môi răng.
Đôi mắt Thư Quân mở to giống như chuông đồng, đôi môi cũng há rộng như trứng vịt, vẻ mặt không thể tin được, cả người xấu hổ như muốn thiêu cháy.
Sao bọn họ lại có thể như vậy?
Vừa nãy không phải còn giận dỗi sao?
Mới đó mà đã có thể khanh khanh ta ta…
Nghe thấy âm thanh kia ngày càng gần, Thư Quân gấp đến độ đổ mồ hôi trán đầm đìa. Nàng túm đại Bùi Việt một cái, cũng không biết nắm trúng cái gì, chỉ vội vàng túm chặt, còn dùng lực lắc lắc, lặng lẽ dò hỏi Bùi Việt phải làm sao bây giờ?
—----------
Tác giả có lời muốn nói:
Diện tích bóng ma tâm lý của lão Bùi khá lớn, ha ha ha.
Vào chính khoảnh khắc Thư Quân còn đang đau đầu, một bóng đen bay vụt qua phía trước. Hắn nhanh đến mức không một tiếng động, nhặt khăn tay lụa của nàng lên, rồi lắc mình đến bên cạnh chuồng chim.
Hắn dựa lưng vào một cái cây khổng lồ đang chống đỡ chuồng chim, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm về hướng Thư Quân.
Thư Quân dựa vào bản năng nhận ra đó là Bùi Việt.
Vì sao?
Bởi vì dáng người hắn cao hơn một đoạn so với người bình thường, thon dài cao lớn, cho dù ở chỗ nào, cũng là sự tồn tại của hạc giữa bầy gà.
Thư Quân dường như không cần nghĩ ngợi, nhấc bước chân đi về phía hắn, lại vì tránh đi tầm mắt Thư Chi và Bùi Giang Thành, cố ý đi theo hướng gần với đường dốc, khó khăn lắm mới nhờ chuồng chim che đi. Nàng vừa đến trước mặt Bùi Việt, đột nhiên dưới chân vấp một cái, cả người nhào vào lòng Bùi Việt.
Bùi Việt một tay đỡ nàng, thả người nhảy xuống, từ trên cửa sổ nhảy vào chuồng chim không một tiếng động.
Đột nhiên bay lên không trung, khiến Thư Quân không biết phải làm sao, nàng theo bản năng túm chặt lấy hắn.
Chỉ một cái chớp mắt, tầm mắt đã tối đen.
Bùi Việt vẫn duy trì tư thế một tay ôm eo nàng, không thả người xuống ngay.
Vóc dáng hắn quá cao, Thư Quân như đạp lên ủng của hắn, cả người bị hắn nửa ôm lên, cả cánh tay phải ôm lấy vai hẳn mới không đến mức bị ngã xuống.
Mặc dù không nhìn rõ gì cả, nàng cũng cảm nhận được đôi mắt kia của Bùi Việt đang dính chặt trên người nàng.
Trong bóng tối, các giác quan phóng đại vô hạn.
Dán vào thật chặt, trong lồng n.g.ự.c phập phồng đều là hơi thở mát lạnh của hắn, n.g.ự.c nóng như lửa đốt, dường như xuyên qua xiêm y mà xông ra. Gò má nàng bị hơi nóng hấp lên, nàng vặn vẹo vòng eo, ý bảo Bùi Việt buông nàng ra, đáng tiếc nàng không biết mình như vậy càng khiến hắn khó chịu thêm, yết hầu Bùi Việt trượt xuống, chậm rãi thả lỏng sức lực.
Bên hông Thư Quân được buông lỏng, đôi tay chậm rãi đi xuống, từ từ mượn lực đáp xuống đất, sau đó lùi lại hai bước, gọi một tiếng rất khẽ: “Bệ hạ, là ngài sao?”
Trên vai Bùi Việt vẫn còn sót lại cảm giác tê ngứa khi nàng bám vào, giọng nói bỗng nhiên có chút khàn: “Nếu không nàng nghĩ là ai?
Cuối cùng Thư Quân cũng phát hiện hắn có chút tức giận, đầu nhỏ hỗn loạn suy nghĩ xem mình lại chọc hắn lúc nào, hay là nhìn Bùi Giang Thành ở trong đình, nàng lại chợt xuất hiện ở gần đó, cho rằng nàng là tới gặp lén Bùi Giang Thành.
Sao có thể chứ?
“Không phải, ta không có.”
Lời nói chưa dứt, chỉ nghe được cách vách kẽo kẹt một tiếng, giống như có vật gì nặng đụng vào, ngay sau đó truyền đến âm thanh nam nữ thở hổn hển.
“Ngươi chậm một chút...”
“Không cần như vậy...”
Thư Chi thở đứt quãng.
Âm thanh quyến rũ phát ra từ sâu trong cổ họng, khe khẽ từng đợt từng đợt, giống như tràn ra từ môi răng.
Đôi mắt Thư Quân mở to giống như chuông đồng, đôi môi cũng há rộng như trứng vịt, vẻ mặt không thể tin được, cả người xấu hổ như muốn thiêu cháy.
Sao bọn họ lại có thể như vậy?
Vừa nãy không phải còn giận dỗi sao?
Mới đó mà đã có thể khanh khanh ta ta…
Nghe thấy âm thanh kia ngày càng gần, Thư Quân gấp đến độ đổ mồ hôi trán đầm đìa. Nàng túm đại Bùi Việt một cái, cũng không biết nắm trúng cái gì, chỉ vội vàng túm chặt, còn dùng lực lắc lắc, lặng lẽ dò hỏi Bùi Việt phải làm sao bây giờ?
—----------
Tác giả có lời muốn nói:
Diện tích bóng ma tâm lý của lão Bùi khá lớn, ha ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.