Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 49

Hi Văn

06/12/2024

Một đêm này Thư Quân chịu áp lực vô cùng lớn, cảm xúc bên bờ vực sụp đổ, hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng. Tận cho đến bây giờ, nàng nhìn thấy Hoàng đế, căng thẳng đè nặng mới được gỡ xuống, nước mắt trong suốt từng hạt trào ra khỏi hốc mắt, nức nở không biết nên làm như thế nào.

Da thịt nàng vốn đã vô cùng trắng, sau khi khóc một lúc lại càng thêm mỏng manh, cả khuôn mặt hồng hồng như đánh phấn. Bùi Việt không nỡ chạm vào, rồi lại không đành lòng nhìn nàng không ngừng rơi lệ, chỉ nâng ngón tay lên cọ cọ sống mũi nàng.

“Đừng sợ, nàng yên tâm, Hoa lão thái y luôn chờ phục mệnh, Lưu thái y và Trương thái y sẽ thay phiên canh giữ ở trong phủ. Cho dến lúc mẫu thân nàng bình phục, dược đồng của Hoa thái y sẽ không rời một bước. Trẫm tuyệt đối không để mẫu thân nàng có chuyện, nàng tin trẫm được không?”

Nghe được lời này của hắn, cái miệng hồng hồng của Thư Quân mím lại, không dám phát ra tiếng khóc nữa.

Sự sợ hãi vì thiếu chút nữa mất đi mẫu thân lấn át tâm trí nàng, nàng khóc đến thắt cả ruột gan, thân mình ngồi quỳ trước mặt Bùi Việt run rẩy, giống như cành liễu lung lay sắp đổ không nơi chống đỡ.

Bùi Việt cũng không ngăn cản nàng, để mặc nàng trút ra, hốc mắt nàng giăng kín tơ máu, đôi mắt đã khóc càng hẹp dài hơn, giống tiểu hồ ly ngây thơ. Bùi Việt biết rõ hiện tại là thời điểm nàng khó chịu và sợ hãi nhất, lại không thể không thừa nhận, dáng vẻ nàng giờ phút này cực kỳ đáng yêu, trêu chọc người khác yêu thương.

Cô nương này không có chỗ nào không tốt, giống như báu vật khiến người khác không nhịn được muốn nâng niu trân quý.

Bùi Việt nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cũng không dám dùng tư thế quá thân mật, chỉ để nàng dựa vào n.g.ự.c hắn, cho nàng một chỗ dựa.

Thư Quân dán vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn khóc một lúc lâu, trong lòng dễ chịu, sau khi khóc xong, phát hiện trên trán cảm thấy hơi đau.

“Sao trên người bệ hạ chỗ nào cũng đều cứng như vậy?” Nàng xoa xoa thái dương, bộc phát oán giận, chậm rãi ngồi thẳng lưng, rời khỏi lồng n.g.ự.c hắn.

Bùi Việt suýt nữa không duy trì được thể diện của Hoàng đế, khóe môi căng chặt, không đáp lời nàng.

Thư Quân cũng không đợi hắn trả lời, phát tiết cảm xúc xong đã thấy đói bụng, cũng may Bùi Việt có chuẩn bị, sai người mang lên cho nàng một chén cháo tổ yến, một chén canh nhân sâm.

Thư Quân ăn không nổi, uống chén cháo lót dạ, canh sâm nâng cao tinh thần, cuối cùng cũng khôi phục một chút tỉnh táo.

Nàng nâng tay áo lau đi nước mắt, thúc giục Hoàng đế trở về: “Đêm đã khuya, đã phiền ngài đi một chuyến, ngày mai ngài còn phải vào triều, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt Bùi Việt dừng ở móng tay của nàng, trên móng tay kia còn lưu lại một ít vệt m.á.u đen, hắn kéo lại: “Đây là có chuyện gì?”

Trên móng tay rõ ràng có một vết nứt, kéo dài vào tận bên trong, hẳn là rất đau.

Thư Quân không có thời gian chú ý đến vết thương nhỏ này, bị Bùi Việt nhắc mới nhớ tới là lão thái thái và nhị phu nhân hại mẫu thân, trong mắt nàng đan xen xấu hổ và giận dữ, hung hăng tố cáo: “Ta đánh người ta, ta xé miệng của nhị bá mẫu ta.”

Bùi Việt thực sự ngạc nhiên không nói nên lời, Thư Quân trong ấn tượng của hắn là một tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, đói bụng thì ăn, mệt mỏi thì ngủ, không vui thì khóc, vậy mà còn biết đánh người. Bùi Việt dùng khăn ướt trên bàn giúp nàng rửa sạch vết thương, hỏi: “Là chuyện gì?”

Thư Quân kể lại đại khái chuyện đã xảy ra, cũng thẳng thắn nói ra chuyện của Trần Văn Chu. Tối nay Hoàng đế xuất động Cẩm Y Vệ, cũng có nghĩa là chuyện ở Thư gia không lừa được hắn, nếu Thư Quân che giấu thì chính là tự tìm rắc rối.

Bùi Việt nghe xong chuyện của Trần Văn Chu, trên mặt cũng không có thay đổi rõ ràng, chỉ nhớ tới việc Thư Quân bị tức giận đến mức đánh nhau với người ta. Hắn cũng có chút bực bội theo, có thể bức ép tiểu cô nương của hắn thành nhỏ xù lông, rõ ràng: “Thật sự là đáng giận đến cực điểm.”

Dù sao Thư Quân cũng đã đánh người để hả giận, Bùi Việt lại không được như vậy, chút bực bội này vẫn luôn kéo dài đến Ngự Thư Phòng.

Lưu Khuê thấy sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, chỉ nghĩ là không cứu được người, cuống quýt hỏi: “Bệ hạ, Thư phu nhân sao rồi?”

“Thư phu nhân đã chuyển nguy thành an.” Bùi Việt thở ra một hơi, cau mày đi vào thay quần áo, vừa thay vừa tức giận nói.

“Kiều Kiều của trẫm, một cô nương dịu dàng lương thiện như vậy, lại tức giận đến mức dùng móng tay đánh người. Ngươi nói xem người đàn bà kia có đáng giận không”

Người ta nói thư sinh gặp binh sĩ, có lý cũng không thể nói rõ. Hoàng để đương triều gặp phải phụ nhân hậu trạch ngang ngược vô lý, cũng không biết phải làm sao.

Lưu Khuê cảm thấy buồn cười lại chỉ có thể nhịn, biểu cảm có vẻ vô cùng khó chịu.



“Đúng đúng đúng, có thể thấy được Kiều Kiều cô nương là người có dũng có mưu, không để người ta bắt nạt.”

Bùi Việt đang không có chỗ trút giận, một đôi mắt sắc như d.a.o liếc qua: “Kiều Kiều là để ngươi gọi?”

Lưu Khuê vội vàng tự cho mình một cái bạt tai vang dội: “Nô tài lỡ lời.”

Bùi Việt đổi xiêm y xong, giang hai cánh tay để Lưu Khuê đeo thắt lưng cho hắn.

“Ngươi nói xem, trẫm không thể sai hai ám vệ đi đánh người ta một trận à?”

Việc này thật ra làm thì có thể làm, nhưng mà rất mất thể diện.

Lưu Khuê nghẹn cười, không nói tiếp, cung kính đưa Hoàng đế vào nội điện nghỉ ngơi.

Bùi Việt mới vừa ngồi xuống, bỗng nhiên nghĩ tới một biện pháp.

“Sáng sớm ngày mai, ông lấy danh nghĩa của trẫm gửi một phong thư tay, khiển trách Thái Thường Tự Khanh Thư Mậu Phong, gia phong không nghiêm, hậu trạch không yên. Ông ta thân là gia chủ lơ là quản giáo dung túng phụ nhân làm điều xấu.”

“Nô tỳ tuân chi.” Lưu Khuê tiến lên chỉnh chăn cho hắn, Bùi Việt mới vừa nằm xuống lại ngồi dậy.

“Trẫm nhớ rõ nhị phòng Thư gia kia cũng có đứa con trai?”

Sau khi biết được thân phận thật sự của Thư Quân, Lận Tuân đã tra xét một lượt từ trên xuống dưới mọi chuyện ở Thư gia, Lưu Khuê luôn ghi nhớ trong lòng để chuẩn bị sẵn sàng lúc Hoàng đế hỏi tới, cho nên lập tức đáp:

“Có hai nhi tử, đại nhi tử Thư Khiêm, đang học ở Quốc Tử Giám, tiểu nhi tử Thư Nhượng, cực kỳ ăn chơi trác táng.” Sắc mặt Bùi Việt trầm xuống: “Khó trách càn rỡ như thế, cho rằng mình có hai nhi tử thì ghê gớm, ức h.i.ế.p tam phòng.”

“Chứ sao nữa!” Lưu Khuê thấy hắn không có ý muốn đi ngủ, dứt khoát lại rót cho hắn một ly trà, “Thư tam phu nhân năm đó xuất giá gả cho Thư Tư Nghiệp, có chút của hồi môn. Ban đầu vợ chồng tam lão gia muốn kén rể, theo nô tài thấy, Dương thị kia sợ bị mất chỗ tốt, một lòng muốn nuốt gia sản tam phòng, mới dốc hết sức quậy như vừa rồi.”

Bùi Việt nghe mà tức giận, nhấp một ngụm trà rồi đặt ở một bên, dặn dò: “Ông tự xem mà làm.”

“Dạ...” Lưu Khuê hiểu rõ trong lòng.

Lúc Bùi Việt nhắm mắt, còn xoa giữa hàng mày: “Trẫm phải giúp nàng nghĩ một biện pháp làm một lần hưởng vĩnh viễn.”

Lưu Khuê che miệng, lầm bầm: “Đây không phải là bệ hạ nuôi con gái sao...”

Giọng nói của ông ấy vô cùng nhỏ, cho rằng Hoàng đế không nghe được, lại thấy Bùi Việt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ông ấy: “Ngươi nói gì?”

“Không không không, lão nô đâu dám nói gì...” Lưu Khuê vội vàng không ngừng lui xuống.

Bùi Việt ngẫm nghĩ câu nói cuối cùng kia của Lưu Khuê, nhìn chằm chằm vào bóng đêm trong chốc lát, tâm tình phức tạp nhắm mắt lại.

Đêm khuya, gió lặng lẽ thổi, hai cha con Thư gia đều ở lại chính phòng không đi. Thư Lan Phong không muốn rời khỏi thê tử, ai khu cũng không chịu nhúc nhích, cuối cùng phải sắp xếp một giường La Hán bên ngoài giường của Lan Phong ngủ ở nơi đó.

Dù sao Thư Quân cũng là cô nương chưa gả, bị khuyên trở về phòng.

Ba vị thái y thay phiên trực đêm, được Đơn ma ma sắp xếp ở hai gian sương phòng phía Đông chính viện để nghỉ ngơi, đến khi trở về nội thất, phát hiện nữ đồng được Hoa lão thái y để lại kia đã giúp Tô thị lau rửa sạch sẽ cơ thể.

Nữ đồng kia khoảng mười mấy tuổi, tướng mạo cực kỳ non nớt, giọng nói lại khá chín chắn.

“Ma ma, ngài đi nghỉ một lát đi, sư phó đã căn dặn, bảo ta một tấc cũng không được rời Thư phu nhân.”



Hốc mắt Đơn ma ma rưng rưng, nghẹn ngào thi lễ với nàng ấy: “Vất vả cho cô nương.”

Một đêm này kinh động bốn vị thái y, Lưu thái y Lưu Thủ cũng giải thích rất rõ ràng.

“May mà Lận Chỉ Huy sứ trong lúc vô tình đi ngang qua Thư gia nghe nói phu nhân xảy ra chuyện, vừa lúc khoảng thời gian trước Thái Thượng hoàng hỏi đến bệnh tình tôn phu nhân, Lận đại nhân không dám xem nhẹ, lập tức bẩm báo Thánh thượng. Thánh thượng nghĩ đến Thái Thượng hoàng lo lắng cho Thư gia, dặn dò ta nhất định cần phải cứu phu nhân trở về.”

Thư Lan Phong quay về phía hoàng cung, cúi lạy vài cái, nước mắt tràn mi nói.

“Tạ Thái Thượng hoàng long ân, tạ bệ hạ long ân.”

Mặc dù Lận Tuân cố ý giấu giếm tung tích, hoặc nhiều hoặc ít vẫn bị đại phòng nhìn thấy manh mối.

Đại lão gia Thư Mậu Phong ban đêm trở về, nghe người gác cổng bầm báo Cẩm Y Vệ đến nhà, bị doạ đến giật mình rơi vỡ cả chén trà.

Phải biết rằng nếu Cẩm Y Vệ không có đại án sẽ không dễ dàng xuất động, nhị đệ nhàn rỗi ở nhà, tam đệ một chức Tư Nghiệp nho nhỏ, cho dù là đ.â.m thủng trời cũng không làm ra được chuyện lớn gì. Cẩm Y Vệ tới cửa chỉ có thể là bởi vì ông ta.

“Vì chuyện gì?”

Người quản sự gác cổng sợ hãi: “Nhìn có vẻ là bệnh tình tam phu nhân nguy kịch, sau khi mang theo người tới, không lâu Chỉ Huy Sứ đã rời đi, để lại một Cẩm Y Vệ, tiểu nhân không dám chậm trễ, dẫn người vào phòng ngồi lặng lẽ đưa bạc qua, nhưng mà người ta không nhận.”

Không nhận cũng không phải là chuyện tốt.

Thư Mậu Phong bắt đầu lạnh cả sống lưng, ở thư phòng đi qua đi lại một hồi lâu, hoang mang lo sợ. Đừng thấy ở trong nhà ông ta uy phong, ra tới bên ngoài, chức tam phẩm Thái Thường Tự Khanh trong kinh thành quyền quý thật sự không đủ nhìn, ngày thường cũng cúi đầu khom lưng, hiếm khi được dựng thẳng sống lưng. Lần này cũng nhờ phủ Hoài Dương vương kết thân, mới có thêm vài phần thể diện.

Đến khi trở về phòng dò hỏi đại phu nhân, mới biết trong nhà xảy ra chuyện, lão thái thái và nhị phòng tính kế hôn sự tam phòng, vẻ mặt đại phu nhân Phương thị khinh thường.

“Đây là chuyện tốt mà cả nhà các ngươi làm ra.”

Thư Mậu Phong như nghẹn ở cổ họng.

Đầu tiên là nữ nhi của ông ta đoạt hôn sự của Thư Quân, hiện giờ nhị phòng lại muốn cướp lần thứ hai.

Thực sự là khinh người quá đáng.

Chỉ là những việc này đều là việc trong nhà đóng cửa lại xử lý, tại sao lại kinh động đến Cẩm Y Vệ?

Thư Mậu Phong nơm nớp lo sợ gặp nhiều ác mộng cả đêm, cho đến ngày hôm sau thượng triều, vừa bước vào nha môn, đã bị Tư Lễ Giám khiển trách một trận. Tiểu công công kia đứng ở trên hành lang, giọng nói vừa mỏng vừa sắc.

“Thái Thường Tự Khanh Thư Mậu Phong, trị gia không yên, dung túng phụ nhân làm chuyện xấu, trẫm ghét ác như thù, phạt ngươi tạm thời cách chức nửa tháng, về nhà nghiêm túc chấn chỉnh.”

Đầu gối đại lão gia mềm nhũn, cứ như vậy ngã ngồi dưới bậc thang.

Sáng sớm là thời điểm người đến người đi tấp nập, việc này rất nhanh đã truyền khắp khu làm việc.

Về nhà nghiêm túc chấn chỉnh là chuyện nhỏ, tạm thời cách chức nửa tháng mới là chuyện lớn. Nửa tháng này hai Thiếu Khanh dưới trướng ông ta nhất định sẽ thay ông ta xử lý công việc, đợi ông ta quay lại, tình hình ra sao ai mà biết được.

Chuyện này quá mất mặt, sau này chuyện thăng chức cũng khỏi cần nghĩ đến nữa.

Ông ta vừa mới mượn gió đông chuyện của con gái, leo lên phủ Hoài Dương vương, quay lưng lại bị Hoàng đế khiển trách trước mặt mọi người, đừng nói ông ta không dám ngẩng đầu, ngay cả nữ nhi sau này vào vương phủ cũng sẽ bị người ta chê cười.

Thư Mậu Phong hận c.h.ế.t mẹ già trong nhà hồ đồ. Ông ta xấu hổ giận dữ mang bọc hành lý trở về phủ, nổi giận đùng đùng đi thẳng đến hậu trạch. Lúc đó lão thái thái đang cùng nhị phu nhân ở noãn các nói chuyện, nghe được đêm qua Tô thị dạo quanh quỷ môn quan một chuyến, có vài phần vui sướng khi người gặp họa, không ngờ tới bên ngoài truyền đến tiếng bà tử kinh hô, ngay sau đó một cơn gió lạnh cuốn vào, đại lão gia mặt mày xám xịt ngoài cười nhưng trong không cười bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook