Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu
Chương 26: Nghĩ cách (3)
Hi Văn
06/12/2024
Thư Quân trơ mắt nhìn một cái chân lư hương màu thiên thanh rơi xuống đất.
Da đầu nàng tê rần, hoang mang sợ hãi duỗi tay ra đỡ, đáng tiếc không cứu được cái lư hương kia, ngón tay lại đụng trúng kệ sách, đ.â.m thủng một lỗ, đau đến hít một hơi lạnh.
Thư Quân lại không rảnh lo đau, nhìn mảnh vỡ đầy đất sắc mặt kinh hoàng trắng bệch.
Nghe được động tĩnh, cung nhân nhanh chóng đi vào, Bùi Việt chạy tới đầu tiên. Hắn không nói tiếng nào đỡ Thư Quân đang bị dọa đến ngốc đứng dậy, nắm ngón tay bị thương của nàng, m.á.u từ kẽ tay chảy ra, sắc mặt hắn nặng nề.
“Người đâu, lấy hòm thuốc.”
Đỡ Thư Quân đi vào giường La Hán ở đối diện, Bùi Việt nhận lấy khăn cầm m.á.u cho nàng, nhìn tiểu cô nương mặt không còn chút máu, nhẹ nhàng hỏi: “Rất đau sao?”
“Không, không, không...” Thư Quân ý thức được mình đã phạm lỗi nghiêm trọng, cổ họng nuốt khan, run giọng chỉ vào mảnh vỡ trên mặt đất hỏi.
“Bệ... Bệ hạ, có phải lư hương này vô cùng quý giá không?” Từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, nàng chột dạ lại hối hận.
Bùi Việt nhìn nàng khóc như hoa lê ướt mưa, lòng bàn tay phủ lên gò má nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. “Một vật c.h.ế.t có đáng giá cho nàng sợ hãi không?”
Thư Quân không rảnh đỏ mặt, giống như đứa trẻ phạm lỗi, không ngừng lắc đầu: “Là thần nữ cư xử không đúng trước mặt Hoàng đế.”
Cung nhân bận rộn lo lắng mang hòm thuốc tới, Bùi Việt vội vã rửa sạch vết thương cho nàng, không rảnh an ủi vật nhỏ đang bối rối này.
Lưu Khuê nghe nói Thư Quân bị thương, vội vàng tới Ngự Thư Phòng. Ông ấy chỉ cho là cung nhân hầu hạ không chu toàn, đang định răn dạy, lại nghe Thư Quân hỏi với ánh mắt trông mong.
“Lưu công công, lư hương kia giá trị bao nhiêu?
Lưu Khuê không rõ tình huống, liếc mắt xem xét mảnh vỡ cung nhân đang thu dọn một cái, trả lời: “Đây là lư hương được chế tạo từ triều Tống, trên đời chỉ còn tồn tại một cái duy nhất này.”
Thư Quân thiếu chút nữa ngất xỉu, Bùi Việt vừa băng bó cho nàng, ngước mắt liếc Lưu Khuê một cái, trầm giọng quát.
“Ngươi dọa nàng làm gì?”
Lúc này Lưu Khuê mới ý thức được chính mình nói lỡ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Bùi Việt lại cẩn thận lau sạch sẽ vết m.á.u xung quanh ngón tay nàng, nhìn ngón tay bị băng bó thành một cục, nhẹ nhàng thở ra.
Thư Quân không dám nhìn thẳng Bùi Việt, thấp giọng lầm bầm hỏi: “Bệ hạ, có phải ta quá mức tuỳ tiện rồi không?”
Giọng nói nàng vô cùng nhẹ nhàng, từng chữ từng câu, vừa giòn vừa ngọt.
Bùi Việt lại bật cười khẽ một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu nàng, giọng nói cưng chiều.
“Nàng tùy tiện chỗ nào, rõ ràng là ngốc.”
Thư Quân: “...”
Mọi chuyện không phải phát triển như vậy nha.
Một vật phẩm độc nhất cứ như vậy bị nàng làm vỡ, Thư Quân hối hận không ngừng, vừa hối hận vừa cảm nhận được sự khoan dung Bùi Việt, thậm chí là dung túng. Từ đầu đến cuối ánh mắt hắn cũng chưa từng nhìn cái lư hương kia một cái, toàn tâm toàn ý băng bó vết thương cho nàng, đây là sủng ái đến không có giới hạn luôn rồi, khiến nàng cảm thấy áp lực gấp bội.
Kế hoạch thất bại.
Thư Quân nản lòng thoái chí, Ngự Thư Phòng đã khôi phục yên tĩnh. Không biết từ khi nào bàn tay nàng được Bùi Việt bao bọc trong lòngbàn tay hắn. Tay hắn quá mức to rộng, khiến cho tay nàng có vẻ cực kỳ nhỏ xinh, kích cỡ căn bản không hợp, Bùi Việt như rất để ý đến vết thương. Hắn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó lại không nặng không nhẹ xoa bóp mu bàn tay nàng, mu bàn tay nàng mềm mại đầy dặn, nắn bóp rất thoải mái.
Đầu ngón tay thô ráp, vuốt ve bàn tay nàng hết vòng này đến vòng khác.
Thư Quân cảm thấy vành tai nóng lên, đột nhiên rút tay về.
Bùi Việt theo bản năng muốn bắt lại, lại rơi vào khoảng không. Hắn cũng không thèm để ý, nhìn Thư Quân cố tình dịch ra vài bước chân. Lần đầu tiên vào cung đã sợ tới mức bị thương trở về, có thể thấy được trong lòng cô nương này có bao nhiêu bất an, còn cần phải hầm trên lửa nhỏ, từ từ vậy.
Hắn không dám giữ lâu, cho người đưa nàng hồi phủ.
*
Thư Quân uể oải nằm hai ngày ở trong nhà, làm gì cũng không nhấc nổi tinh thần, cuối cùng chỉ có thể vẽ tranh g.i.ế.c thời gian. Vương Ấu Quân thần bí tới thăm nàng, nàng ấy ghé vào cửa sổ thư phòng Thư Quân.
“Lần trước có vẻ ta nói sai rồi.”
Thư Quân hoài nghi hỏi: “Có ý gì?”
Sắc mặt Vương Ấu Quân nặng nề nói: “Có phải muội nghe lời ta phớt lờ Bùi Ngạn Sinh?”
Thư Quân nghẹn họng, không biết đáp lại như thế nào: “Xảy ra chuyện gì?”
Vương Ấu Quân từ hành lang tiến vào, ngồi ở trước mặt nàng, khuôn mặt lo lắng nói: “Bùi Ngạn Sinh nói muốn đi chùa làm hòa thượng.”
Thư Quân: “...”
Nàng chưa làm gì mà.
Nếu Bùi Việt chịu làm hòa thượng buông tha nàng thì tốt rồi.
Lời này nàng cũng không dám nói.
Da đầu nàng tê rần, hoang mang sợ hãi duỗi tay ra đỡ, đáng tiếc không cứu được cái lư hương kia, ngón tay lại đụng trúng kệ sách, đ.â.m thủng một lỗ, đau đến hít một hơi lạnh.
Thư Quân lại không rảnh lo đau, nhìn mảnh vỡ đầy đất sắc mặt kinh hoàng trắng bệch.
Nghe được động tĩnh, cung nhân nhanh chóng đi vào, Bùi Việt chạy tới đầu tiên. Hắn không nói tiếng nào đỡ Thư Quân đang bị dọa đến ngốc đứng dậy, nắm ngón tay bị thương của nàng, m.á.u từ kẽ tay chảy ra, sắc mặt hắn nặng nề.
“Người đâu, lấy hòm thuốc.”
Đỡ Thư Quân đi vào giường La Hán ở đối diện, Bùi Việt nhận lấy khăn cầm m.á.u cho nàng, nhìn tiểu cô nương mặt không còn chút máu, nhẹ nhàng hỏi: “Rất đau sao?”
“Không, không, không...” Thư Quân ý thức được mình đã phạm lỗi nghiêm trọng, cổ họng nuốt khan, run giọng chỉ vào mảnh vỡ trên mặt đất hỏi.
“Bệ... Bệ hạ, có phải lư hương này vô cùng quý giá không?” Từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, nàng chột dạ lại hối hận.
Bùi Việt nhìn nàng khóc như hoa lê ướt mưa, lòng bàn tay phủ lên gò má nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. “Một vật c.h.ế.t có đáng giá cho nàng sợ hãi không?”
Thư Quân không rảnh đỏ mặt, giống như đứa trẻ phạm lỗi, không ngừng lắc đầu: “Là thần nữ cư xử không đúng trước mặt Hoàng đế.”
Cung nhân bận rộn lo lắng mang hòm thuốc tới, Bùi Việt vội vã rửa sạch vết thương cho nàng, không rảnh an ủi vật nhỏ đang bối rối này.
Lưu Khuê nghe nói Thư Quân bị thương, vội vàng tới Ngự Thư Phòng. Ông ấy chỉ cho là cung nhân hầu hạ không chu toàn, đang định răn dạy, lại nghe Thư Quân hỏi với ánh mắt trông mong.
“Lưu công công, lư hương kia giá trị bao nhiêu?
Lưu Khuê không rõ tình huống, liếc mắt xem xét mảnh vỡ cung nhân đang thu dọn một cái, trả lời: “Đây là lư hương được chế tạo từ triều Tống, trên đời chỉ còn tồn tại một cái duy nhất này.”
Thư Quân thiếu chút nữa ngất xỉu, Bùi Việt vừa băng bó cho nàng, ngước mắt liếc Lưu Khuê một cái, trầm giọng quát.
“Ngươi dọa nàng làm gì?”
Lúc này Lưu Khuê mới ý thức được chính mình nói lỡ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Bùi Việt lại cẩn thận lau sạch sẽ vết m.á.u xung quanh ngón tay nàng, nhìn ngón tay bị băng bó thành một cục, nhẹ nhàng thở ra.
Thư Quân không dám nhìn thẳng Bùi Việt, thấp giọng lầm bầm hỏi: “Bệ hạ, có phải ta quá mức tuỳ tiện rồi không?”
Giọng nói nàng vô cùng nhẹ nhàng, từng chữ từng câu, vừa giòn vừa ngọt.
Bùi Việt lại bật cười khẽ một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu nàng, giọng nói cưng chiều.
“Nàng tùy tiện chỗ nào, rõ ràng là ngốc.”
Thư Quân: “...”
Mọi chuyện không phải phát triển như vậy nha.
Một vật phẩm độc nhất cứ như vậy bị nàng làm vỡ, Thư Quân hối hận không ngừng, vừa hối hận vừa cảm nhận được sự khoan dung Bùi Việt, thậm chí là dung túng. Từ đầu đến cuối ánh mắt hắn cũng chưa từng nhìn cái lư hương kia một cái, toàn tâm toàn ý băng bó vết thương cho nàng, đây là sủng ái đến không có giới hạn luôn rồi, khiến nàng cảm thấy áp lực gấp bội.
Kế hoạch thất bại.
Thư Quân nản lòng thoái chí, Ngự Thư Phòng đã khôi phục yên tĩnh. Không biết từ khi nào bàn tay nàng được Bùi Việt bao bọc trong lòngbàn tay hắn. Tay hắn quá mức to rộng, khiến cho tay nàng có vẻ cực kỳ nhỏ xinh, kích cỡ căn bản không hợp, Bùi Việt như rất để ý đến vết thương. Hắn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó lại không nặng không nhẹ xoa bóp mu bàn tay nàng, mu bàn tay nàng mềm mại đầy dặn, nắn bóp rất thoải mái.
Đầu ngón tay thô ráp, vuốt ve bàn tay nàng hết vòng này đến vòng khác.
Thư Quân cảm thấy vành tai nóng lên, đột nhiên rút tay về.
Bùi Việt theo bản năng muốn bắt lại, lại rơi vào khoảng không. Hắn cũng không thèm để ý, nhìn Thư Quân cố tình dịch ra vài bước chân. Lần đầu tiên vào cung đã sợ tới mức bị thương trở về, có thể thấy được trong lòng cô nương này có bao nhiêu bất an, còn cần phải hầm trên lửa nhỏ, từ từ vậy.
Hắn không dám giữ lâu, cho người đưa nàng hồi phủ.
*
Thư Quân uể oải nằm hai ngày ở trong nhà, làm gì cũng không nhấc nổi tinh thần, cuối cùng chỉ có thể vẽ tranh g.i.ế.c thời gian. Vương Ấu Quân thần bí tới thăm nàng, nàng ấy ghé vào cửa sổ thư phòng Thư Quân.
“Lần trước có vẻ ta nói sai rồi.”
Thư Quân hoài nghi hỏi: “Có ý gì?”
Sắc mặt Vương Ấu Quân nặng nề nói: “Có phải muội nghe lời ta phớt lờ Bùi Ngạn Sinh?”
Thư Quân nghẹn họng, không biết đáp lại như thế nào: “Xảy ra chuyện gì?”
Vương Ấu Quân từ hành lang tiến vào, ngồi ở trước mặt nàng, khuôn mặt lo lắng nói: “Bùi Ngạn Sinh nói muốn đi chùa làm hòa thượng.”
Thư Quân: “...”
Nàng chưa làm gì mà.
Nếu Bùi Việt chịu làm hòa thượng buông tha nàng thì tốt rồi.
Lời này nàng cũng không dám nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.