Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 22: Sợ hãi và xa cách (4)

Hi Văn

06/12/2024

Trong noãn các rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Thư Quân nhai thức ăn, Thư Quân quá đói bụng, ăn rất nhanh.

Bùi Việt đọc sách một lúc, cuối cùng chờ đến khi nàng ăn xong, cung nhân tiến vào dọn dẹp chén đũa, còn chuẩn bị cho nàng một chén canh sâm.

Bùi Việt nói: “Uống đi, có thể giúp bình tĩnh.”

Thư Quân đối diện với ánh mắt trong veo của hắn, cảm giác tủi thân bất ngờ tràn ra. Nàng hít mũi, nâng cái chén nhỏ lên miệng uống, uống xong cũng không dám thả chén xuống, đôi mắt ngập nước đảo qua đảo lại.

Rốt cuộc Hoàng đế có ý gì? Có thể cho nàng thoải mái một chút được hay không?

Khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay bị cái chén sử che khuất, Bùi Việt thực sự bị nàng chọc tức.

Lớn đến như vậy rồi, còn ngồi đây làm mấy cái chuyện tào lao không.

“Nàng còn muốn trốn tới khi nào?”

Thư Quân đặt chén sứ xuống, cười gượng một tiếng: “Không có.”

Hoàng đế không hỏi nàng, Thư Quân cũng không dám lên tiếng. Hoàng đế ngồi xếp bằng ở giường La Hán thanh thản đọc sách, Thư Quân nhìn ra ngoài cửa sổ trộm liếc mắt một cái.

Ánh đèn sáng rực, che giấu sắc trời ngoài cửa sổ, có lẽ đã không còn sớm.

Ấu Quân tỷ tỷ chắc đã ra cung rồi, nàng nên làm sao bây giờ?

Thư Quân có ngốc nữa cũng đoán được, có lẽ Hoàng đế sẽ không trị tội nàng, nhưng cũng không muốn tha cho nàng. Cứ treo nàng như vậy không biết là có ý gì, chắc không phải muốn giữ nàng lại đấy chứ?

Nàng không muốn vào cung, Lý Anh, Tạ Vân và Thôi Phượng Lâm kia, chẳng có ai là dễ đối phó. Chỉ bằng chút lòng dạ này của nàng, căn bản sống không qua nổi ba ngày.



Không không không, đánh c.h.ế.t nàng cũng không vào cung đâu.

Thư Quân theo bản năng, lắc đầu như trống bỏi.

Nhìn dáng vẻ kia, cực kỳ ngây thơ.

Bùi Việt gác quyển sách xuống nhìn nàng: “Lại làm sao vậy?”

Bùi Việt không đưa ra kết luận, Thư Quân sẽ không ngốc đến mức tự mình nhảy xuống hố.

“Không, không đâu... Có lẽ là do cổ mỏi quá.” Nàng khô khan giải thích.

Đuôi mắt Bùi Việt thoáng nhướn lên: “Gọi cung nhân tới hầu hạ nàng nhé?”

Thư Quân nghe vậy không hiểu sao cực kỳ sợ hãi, ra sức lắc đầu: “Không cần...” Đầu gối nàng mềm nhũn, cơ thể đã từ ghế bành trượt quỳ xuống.

Bùi Việt nhìn nàng như vậy, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén.

“Lại đây!”

Đáy mắt Thư Quân đan xen thấp thỏm và mờ mịt, mơ màng ngây ngốc dịch về phía trước vài bước.

Bùi Việt nhìn nàng chằm chằm. Gương mặt kia quá mức xinh đẹp, tươi như hoa xuân, da mặt hồng hào mỏng manh như muốn vắt ra nước, hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, chậm rãi nâng lên, hỏi nàng:

“Muốn ra cung?”

Đôi lông mi Thư Quân run rẩy, phủ một tầng hơi nước, theo bản năng gật đầu: “Dạ...”



Cô nương mảnh mai như vậy, khi hắn nhìn thật gần, trong ánh mắt không hề có một tia do dự nào.

Trong lòng Bùi Việt bỗng nhiên bất an, ngón tay dừng lại, chậm rãi buông nàng ra, thuận tay nâng cánh tay nàng đỡ nàng đứng dậy. Vẻ tức giận trên mặt hắn lập tức biến mất không còn tăm hơi.

“Được, trẫm đưa nàng về.”

Thần kinh căng thẳng của Thư Quân chậm rãi buông lỏng, nàng cúi mặt xuống: “Thần nữ tạ bệ hạ ân điển.”

Một lát sau, Thư Quân được tiểu cung nữ đưa đến Đông Hoa Môn, ngoài dự kiến của nàng là vậy mà Vương Ấu Quân còn chờ nàng ở cửa cung: “Ấu Quân tỷ tỷ.” Thư Quân nhìn thấy nàng ấy thì thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Vương Ấu Quân vội vàng ôm nàng vào trong ngực, nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng của nàng: “Muội đó, sao lại bướng bỉnh như vậy, ra ngoài hít thở cũng có thể bị lạc đường. Cung nhân kia coi như cũng nhanh nhẹn, nói là đã nhờ ma ma đi chăm sóc muội, bảo ta ở chỗ này chờ muội.”

Thư Quân biết là Bùi Việt phái người giúp nàng chuẩn bị chu đáo, như vậy xem ra, Bùi Việt căn bản không định giữ nàng lại. Nỗi sợ hãi trong lòng tan đi phân nửa, nàng luôn miệng nói xin lỗi Vương Ấu Quân. Hai vị cô nương nắm tay nhau lên xe ngựa, Vương Ấu Quân đưa nàng về Thư gia rồi mới quay lại phủ đệ của mình.

Sau khi Thư Quân rời khỏi Phụng Thiên Điện, Lưu Khuê tiến vào hầu hạ Bùi Việt.

“Bệ hạ, thời gian không còn sớm. Ngài đừng đọc nữa kẻo hoa mắt, nghỉ ngơi sớm chút.”

Bùi Việt vẫn duy trì tư thế đọc sách không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: “Đạo thánh chỉ kia đâu?”

“Ui da.” Lưu Khuê tự đánh mình một cái, luôn miệng nhận tội: “Đều do lão nô không cẩn thận. Khi về thiên điện, không cẩn thận đánh đổ lư hương, thánh chỉ kia đã bị đốt ra một cái lỗ, sợ là không dùng được nữa. Xin bệ hạ thứ tội.”

Bùi Việt bình tĩnh nhìn ông ấy một cái, đặt quyển sách xuống, đứng dậy đi vào trong phòng: “Tự mình đi nhận tội với Thái Thượng Hoàng đi.”

Lưu Khuê cười hì hì chắp tay hành lễ với bóng lưng của hắn: “Nô tài đi ngay.”

Thái Thượng Hoàng đã uống rượu, đến ban đêm có chút không khoẻ, không về Thọ Khang Cung, mà ở lại Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi. Lúc Lưu Khuê đi vào, lão nhân gia mới vừa nôn xong, thần sắc vô cùng suy yếu. Lưu Khuê vội vàng xích lại gần, tự mình hầu hạ lão nhân gia súc miệng lại sai người nấu một chén nước mật ong cho ông. Thái Thượng Hoàng uống xong chén nước mật ong, cuối cùng sắc mặt cũng tốt hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook