Sau Khi Tu Tiên, Ta Xuyên Không Về Đây
Chương 6: Thật Ngốc
Cửu Tử
27/02/2024
Cô lúc nào cũng cáu giận, nghĩ rằng bằng cách đó có thể trả thù mọi người, nhưng không hề biết rằng, những gì mà mình lãng phí và phá hủy, chính là cuộc đời của mình.
Giờ đây, cô nghĩ lại, thấy mình thật ngốc.
Sau ba mươi năm tu luyện trong thế giới tu chân, Tô Tinh Thần đã qua cái tuổi dở hơi, tuy còn bất bình nhưng không dậy lên sóng gió nữa. Bởi vì cô không cần quan tâm đến ánh mắt của ba mẹ, cũng không muốn dùng cách ngốc nghếch ấy để giành lấy sự chú ý của ba mẹ.
Giờ đây, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, xem xem cơ thể mình có phải là người có tư chất tu tiên không, sau đó tiếp tục tu luyện.
Nếu theo tính cách trước đây của cô, chắc chắn sẽ không chịu cúi đầu nhận sai. Chỉ cần ba mắng cô một câu, cô sẽ đáp trả mười câu.
Nhưng giờ đây, cô cảm thấy không muốn lãng phí thời gian nữa, bèn nói ngắn gọi với cô Trần: "Cô ơi, em xin lỗi, em sai rồi."
Không chỉ chính cô Trần, ngay cả Hạ Xuân Lan và Tô Quốc Cường cũng ngạc nhiên.
Cô Trần bật cười hỏi: "Thế nói xem, em nghĩ em sai ở đâu?"
Tô Tinh Thần trả lời rất dứt khoát: "Em không nên đánh nhau, hơn nữa không nên chỉ bởi vì ghen tuông mà đánh nhau. Em nên chuyên tâm vào việc học, mỗi ngày đều nỗ lực, vì đất nước, vì khoa học, vì xây dựng chủ nghĩa xã hội mà cống hiến sức lực."
Cô Trần: "..."
Mẹ Tô cho rằng Tô Tinh Thần không những không hề hối cải mà còn cãi lại, đưa tay định tát vào đầu cô, nhưng Tô Tinh Thần nhanh chóng lảng tránh.
Tô Quốc Cường vội vàng kéo tay vợ lại, ra hiệu cho Tô Tinh Thần: "Hãy chân thành nhận lỗi đi!"
Tô Tinh Thần mím môi, lại im lặng.
Ba mươi năm khắc nghiệt ở thế giới tu tiên dù đã dạy cô cách sống, nhưng khi cô xuyên không tới đó đã là hai mươi tuổi, tính cách đã hình thành, dù sau này bị thế giới tu tiên mài giũa thay đổi nhiều, nhưng bản chất sâu trong xương tủy vẫn khó lòng thay đổi, vẫn là tính khí cứng đầu.
Cô Trần trong lòng bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Chỉ nói suông thôi không được, nói là phải làm được. Em nói sẽ chăm chỉ học hành, cô tin em, trước hãy đến bệnh viện băng bó vết thương, nếu ngày mai không có việc gì, đừng quên đến sớm để học bài. Cô sẽ đến lớp vào sáng mai để xem em có mặt không."
Rồi cô ấy quay sang Tô Quốc Cường và mẹ Tô, nói: "Về nhà cũng đừng đánh em ấy nữa, đánh không phải cách, hãy nói chuyện tử tế với em ấy, hai anh chị đưa em ấy đến bệnh viện khám đi, đừng để bị thương nặng."
Giờ đây, cô nghĩ lại, thấy mình thật ngốc.
Sau ba mươi năm tu luyện trong thế giới tu chân, Tô Tinh Thần đã qua cái tuổi dở hơi, tuy còn bất bình nhưng không dậy lên sóng gió nữa. Bởi vì cô không cần quan tâm đến ánh mắt của ba mẹ, cũng không muốn dùng cách ngốc nghếch ấy để giành lấy sự chú ý của ba mẹ.
Giờ đây, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, xem xem cơ thể mình có phải là người có tư chất tu tiên không, sau đó tiếp tục tu luyện.
Nếu theo tính cách trước đây của cô, chắc chắn sẽ không chịu cúi đầu nhận sai. Chỉ cần ba mắng cô một câu, cô sẽ đáp trả mười câu.
Nhưng giờ đây, cô cảm thấy không muốn lãng phí thời gian nữa, bèn nói ngắn gọi với cô Trần: "Cô ơi, em xin lỗi, em sai rồi."
Không chỉ chính cô Trần, ngay cả Hạ Xuân Lan và Tô Quốc Cường cũng ngạc nhiên.
Cô Trần bật cười hỏi: "Thế nói xem, em nghĩ em sai ở đâu?"
Tô Tinh Thần trả lời rất dứt khoát: "Em không nên đánh nhau, hơn nữa không nên chỉ bởi vì ghen tuông mà đánh nhau. Em nên chuyên tâm vào việc học, mỗi ngày đều nỗ lực, vì đất nước, vì khoa học, vì xây dựng chủ nghĩa xã hội mà cống hiến sức lực."
Cô Trần: "..."
Mẹ Tô cho rằng Tô Tinh Thần không những không hề hối cải mà còn cãi lại, đưa tay định tát vào đầu cô, nhưng Tô Tinh Thần nhanh chóng lảng tránh.
Tô Quốc Cường vội vàng kéo tay vợ lại, ra hiệu cho Tô Tinh Thần: "Hãy chân thành nhận lỗi đi!"
Tô Tinh Thần mím môi, lại im lặng.
Ba mươi năm khắc nghiệt ở thế giới tu tiên dù đã dạy cô cách sống, nhưng khi cô xuyên không tới đó đã là hai mươi tuổi, tính cách đã hình thành, dù sau này bị thế giới tu tiên mài giũa thay đổi nhiều, nhưng bản chất sâu trong xương tủy vẫn khó lòng thay đổi, vẫn là tính khí cứng đầu.
Cô Trần trong lòng bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Chỉ nói suông thôi không được, nói là phải làm được. Em nói sẽ chăm chỉ học hành, cô tin em, trước hãy đến bệnh viện băng bó vết thương, nếu ngày mai không có việc gì, đừng quên đến sớm để học bài. Cô sẽ đến lớp vào sáng mai để xem em có mặt không."
Rồi cô ấy quay sang Tô Quốc Cường và mẹ Tô, nói: "Về nhà cũng đừng đánh em ấy nữa, đánh không phải cách, hãy nói chuyện tử tế với em ấy, hai anh chị đưa em ấy đến bệnh viện khám đi, đừng để bị thương nặng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.