Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại
Chương 21: Thử
Tứ Hỉ Thang Viên
25/12/2017
Sau khi Tiêu Thịnh Vũ trở về, đầu óc liền một mảnh trống rỗng, chuyện đến nước này khó mà nói quay lại liền quay lại được.
Thư Lan cũng có chút hoảng hốt, nhìn dáng vẻ Tiêu Thịnh Vũ thất hồn lạc phách mà nhớ lại mình trước kia cũng từng như thế, mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt khiến mình chẳng nói nổi lời nào.
Chỉ có Thư Cách rất vui vẻ, còn hỏi Thư Lan rằng chú Tiêu Thịnh Vũ lần sau đến đây có mang theo đồ chơi tới cho nó nữa không, Thư Lan bóp nhẹ mũi nó, khẽ mắng yêu: “Trong đầu con chỉ biết tới đồ chơi thôi sao.”
Chung Kình hiếm khi có ngày nghỉ đến đây chơi, Thư Lan liền thuận tiện mua chút rau dưa tính nấu một nồi canh ngon, ít nhiều thì trong lòng cậu vẫn có chút chột dạ.
Chung Kình đưa hộp sữa bò cho Thư Lan rồi mua thêm chút măng và rau tươi.
Thư Lan nói: “Đợi em nấu thêm món chay nữa.”
Chung Kình níu vai cậu, nhìn thật rõ Thư Lan rồi chậm rãi nói: “Tôi có cảm giác cậu giấu tôi chuyện gì đó.”
Thư Lan: “… Không có.”
“Tiêu Thịnh Vũ tới tìm cậu?”
“Làm sao anh biết?” Thư Lan sửng sốt lên tiếng.
Chung Kình chỉ vào tách trà đã nguội trên bàn, “Cậu không uống trà, hơn nữa căn cứ vào phản ứng hôm nay của cậu, xem ra tôi đã đoán đúng rồi.”
“…”
“Hửm?”
“Anh Kình… Xin lỗi,” Thư Lan xấu hổ cúi đầu, “Lúc trước Tiêu Thịnh Vũ muốn em quay lại với hắn, em quýnh lên liền…Nói em bây giờ đang qua lại với anh.”
Chung Kình hơi kinh ngạc, trầm mặc chốc lát, trong lúc Thư Lan tỏ ra vô cùng xấu hổ, hắn lại chậm rãi nói: “Chúng ta có thể thử xem.”
Thư Lan trợn mắt lên, cậu xưa nay cũng không cảm thấy Chung Kình có tình cảm hay dục vọng đặc biệt gì với mình, chỉ là hắn rất ôn nhu, như một người bạn thân thiết, hai người vẫn giữ khoảng cách như thế, chưa bao giờ đi quá giới hạn của nó.
“Anh đừng đùa nữa.” Thư Lan lúng túng nói, “Ăn cơm thôi, em đi gọi Thư Cách tới ăn tối đây.”
“A Lan, có lẽ chúng ta rất thích hợp ở bên nhau, không phải cậu cũng dùng tôi làm bia đỡ đạn sao.” Chung Kình cười nói.
“Anh không thích đàn ông mà.”
“Không thử làm sao biết được, ít nhất tôi rất yêu thích cậu, cậu cũng rất tốt, tôi có thể thấy được Tiêu Thịnh Vũ hẳn hối hận thật.”
“Không đề cập tới hắn nữa, chỉ là hối hận cũng chẳng có tác dụng gì.” Thư Lan nhớ tới bộ dạng hùng hổ dọa người của Tiêu Thịnh Vũ liền lạnh cả người, “Anh Kình, chúng ta nếu thử rồi thì sau này sẽ không thể làm bạn được nữa.”
“Tôi không cam lòng không thử liền từ bỏ.” Chung Kình kéo tay Thư Lan, nhìn cổ tay trắng trẻo của cậu đột nhiên nổi lên dục vọng khẽ cắn lên đó! Kỳ thật hắn và Tiêu Thịnh Vũ đều cùng một loại người, tuy nhiên hắn lại thích ẩn giấu điều đó hơn.
Bầu không khí trên bàn ăn rất bình thường, trong lòng Thư Lan có chút do dự, dù sao tình cảm của cậu đối với Chung Kình cũng không phải yêu, trái lại Chung Kình lại tỏ ra như chưa xảy ra chuyện gì cả, còn bình thản gỡ xương cá rồi bỏ lát cá hoàn chỉnh vào chén của cậu.
Cho đến khi dỗ bé con ngủ mà Chung Kình cũng chưa rời đi, Thư Lan liền biết hắn đang có ý đồ gì, nhưng bản thân lại không lên tiếng, e rằng mình nên thử một lần xem thử có thể yêu người khác được hay không.
“Tôi đi tắm.” Chung Kình rất tự nhiên cởi áo vét và sơ mi trước mặt Thư Lan, “Giúp tôi tìm bộ áo tắm đi.”
“Ừm…” Thư Lan cắn môi một cái, đáp một tiếng xem như là chấp nhận đêm nay sẽ phát sự tình kia.
Sau đó một hồi đợi khi Thư Lan vốn đã chần chừ rất lâu trong nhà tắm bước ra mang theo mái tóc nhỏ giọt và cả người bốc hơi nước, Chung Kình đột nhiên cảm thấy cuống họng mình khô khốc.
Đứng trước mặt Chung Kình, chân tay Thư Lan liền có chút luống cuống, Chung Kình liền đưa tay vòng lấy eo cậu, để cậu dựa vào vai mình, sau đó từ sau lưng kéo dây thắt lưng trên áo tắm Thư Lan xuống, cảm giác mát mẻ khiến Thư Lan run lên, Chung Kình thấy thế liền khẽ thở dài rồi đặt từng nụ hôn xuống cổ và khắp người cậu, tay từ vạt áo từ từ lần vào trong.
Chung Kình có cảm giác hắn không kìm nén được nữa rồi…
Thư Lan không có cách nào cảm nhận được bất kỳ khoái cảm nào, cậu không yêu Chung Kình cho nên cũng không sinh dục vọng với hắn…
Chung Kình cũng phát hiện điều đó, bỗng nhiên đứng dậy giúp Thư Lan kéo lại bộ quần áo xộc xệch trên người, trầm mặc đi vào phòng tắm.
Sắc mặt Thư Lan lúc đỏ lúc trắng bệch một mảng, miễn cưỡng đứng thẳng dậy mãi đến khi cửa phòng tắm kêu lên một tiếng “cạch” thì cậu mới lấy lại được tinh thần, Thư Lan có chút lúng túng, gõ gõ cửa phòng tắm.
“Làm gì?” Giọng nói Chung Kình khàn khàn gợi cảm, chỉ là có vẻ tâm tình của hắn không tốt lắm, thành thật mà nói dưới tình huống thế này trong lòng cả hai người đều chẳng vui vẻ gì.
“Xin lỗi.” Thư Lan nhỏ giọng xin lỗi.
Chung Kình không đáp lại.
Tiêu Thịnh Vũ mượn rượu giải sầu, nhốt mình ở trong phòng đã một ngày một đêm, Tiêu Thịnh Tình ở bên ngoài không cam lòng mà gõ cửa mấy tiếng ‘Oành oành oành’, đột nhiên một bình rượu trong phòng bị mạnh tay ném cái “choang” lên cửa.
“Cút!”
“Tiêu Thịnh Vũ, anh còn có chút tiền đồ nữa hay không!” Tiêu Thịnh Tình ở ngoài cửa tức giận gào lên, “Anh đợi em một lát!”
“…” Tiêu Thịnh Vũ mang theo vành mắt đen như gấu trúc nằm lên sofa không nhúc nhích.
Ngoài cửa Tiêu Thịnh Tình mang theo cái búa nhỏ mạnh mẽ đập hư chốt cửa, đá tung cửa đi vào, hoàn toàn không có chút hình tượng tiểu thư đoan trang gì cả. (Cường nữ:v)
Tiêu Thịnh Tình đi hai bước liền đạp vỡ bình rượu bằng pha lê, đập vỡ mấy chai rượu còn chưa mở nắp lăn lốc trên ghế sofa.
Tiêu Thịnh Vũ nằm trên ghế sofa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiêu Thịnh Tình có chút đau lòng, vỗ vỗ Tiêu Thịnh Vũ, “Anh hai, em biết anh không dễ chịu nhưng anh đừng tự thương tổn thân thể mình như thế nữa, việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhỡ anh bệnh rồi thì làm sao mang chị dâu về đây?”
Giọng nói Tiêu Thịnh Vũ hơi khàn khàn, chậm rãi nói: “Em ấy bây giờ ở cùng người khác rồi.”
“Làm sao có thể!” Tiêu Thịnh Tình rất kinh ngạc, tuy rằng cô và Thư Lan không quen thân thế nhưng cô vẫn biết năm đó Tiêu Thịnh Vũ và Thư Lan yêu nhau như thế nào, Thư Lan rất yêu Tiêu Thịnh Vũ, mà cái người phong lưu như anh hai mình tuy rằng xằng bậy, có lúc lại rất quá đáng nhưng cũng có thể nhìn ra Tiêu Thịnh Vũ là thật lòng đối tốt với Thư Lan, cho nên dù hiểu lầm thế nào cũng không thể nào đi tới mức đường cùng này.
“Anh chưa từng nghĩ em ấy hận anh đến như vậy, Thư Lan nói em ấy không muốn quay lại với anh, anh cho đó chỉ là lời nhất thời nói ra.” Tiêu Thịnh Vũ lạnh nhạt nói, viền mắt hiện lên chút tơ máu, rõ ràng tinh thần anh đã có chút uể oải, “Em ấy không tin anh, cũng không cần anh nữa.”
Tiêu Thịnh Tình lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thương tâm như vậy của Tiêu Thịnh Vũ, trước đây cho dù gặp phải khó khăn thế nào thì Tiêu Thịnh Vũ có thể không nói một lời than vãn đã xử lí ổn thỏa mọi việc, nhưng chưa từng bày ra vẻ mặt oan ức, thương tâm và tuyệt vọng như bây giờ nói với cô một câu: “Em ấy không thích anh.”
Anh cho là cậu vẫn luôn thích anh, coi như anh đã sai…
“Anh tẩy trắng công ty chỉ mong sau này mang lại cho em ấy một cuộc sống yên ả nhưng em ấy không tin anh.”
Tiêu Thịnh Tình trầm mặc nghe Tiêu Thịnh Vũ nói, cuối cùng chậm rãi nói: “Có thể là anh không thể cho chị dâu cảm giác an toàn, anh nói thì đơn giản nhưng chưa chắc sau khi chị dâu đồng ý liền nhận được đối đãi như vậy.”
“Anh đã nói với em ấy rất rõ ràng.” Tiêu Thịnh Vũ ngồi thẳng người châm lửa đốt điếu thuốc.
“Chỉ nói không thì quá vô dụng, anh hai, anh đâu còn nhỏ đâu, anh cho rằng đây giống như lúc nhỏ làm vỡ đồ đạc chỉ cần nói mấy câu tỏ ra ăn năn liền được mẹ mỉm cười tha thứ cho ư?” Tiêu Thịnh Tình nói vô cùng lưu loát, khó tránh khỏi hơi chút đắc ý, còn vỗ mặt Tiêu Thịnh Vũ một cái, “Anh làm sao có thể sử dụng cách này để đối phó với chị dâu được? Thật ngu ngốc, anh có phải là anh trai của em không nữa vậy.”
Tiêu Thịnh Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Thịnh Tình, gương mắt tuấn tú lập tức căng ra, trong mắt mang theo sát khí, Tiêu Thịnh Tình thấy bộ dạng đó của anh thì lông tóc đều dựng hết lên, chưa cần đếm tới giây thứ ba đã nhấc chân lên chạy.
Sau đó trời còn chưa sáng, Tiêu Thịnh Vũ liền thu thập xong xuôi, mặt dày đứng dưới nhà Thư Lan.
Thư Lan cũng có chút hoảng hốt, nhìn dáng vẻ Tiêu Thịnh Vũ thất hồn lạc phách mà nhớ lại mình trước kia cũng từng như thế, mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt khiến mình chẳng nói nổi lời nào.
Chỉ có Thư Cách rất vui vẻ, còn hỏi Thư Lan rằng chú Tiêu Thịnh Vũ lần sau đến đây có mang theo đồ chơi tới cho nó nữa không, Thư Lan bóp nhẹ mũi nó, khẽ mắng yêu: “Trong đầu con chỉ biết tới đồ chơi thôi sao.”
Chung Kình hiếm khi có ngày nghỉ đến đây chơi, Thư Lan liền thuận tiện mua chút rau dưa tính nấu một nồi canh ngon, ít nhiều thì trong lòng cậu vẫn có chút chột dạ.
Chung Kình đưa hộp sữa bò cho Thư Lan rồi mua thêm chút măng và rau tươi.
Thư Lan nói: “Đợi em nấu thêm món chay nữa.”
Chung Kình níu vai cậu, nhìn thật rõ Thư Lan rồi chậm rãi nói: “Tôi có cảm giác cậu giấu tôi chuyện gì đó.”
Thư Lan: “… Không có.”
“Tiêu Thịnh Vũ tới tìm cậu?”
“Làm sao anh biết?” Thư Lan sửng sốt lên tiếng.
Chung Kình chỉ vào tách trà đã nguội trên bàn, “Cậu không uống trà, hơn nữa căn cứ vào phản ứng hôm nay của cậu, xem ra tôi đã đoán đúng rồi.”
“…”
“Hửm?”
“Anh Kình… Xin lỗi,” Thư Lan xấu hổ cúi đầu, “Lúc trước Tiêu Thịnh Vũ muốn em quay lại với hắn, em quýnh lên liền…Nói em bây giờ đang qua lại với anh.”
Chung Kình hơi kinh ngạc, trầm mặc chốc lát, trong lúc Thư Lan tỏ ra vô cùng xấu hổ, hắn lại chậm rãi nói: “Chúng ta có thể thử xem.”
Thư Lan trợn mắt lên, cậu xưa nay cũng không cảm thấy Chung Kình có tình cảm hay dục vọng đặc biệt gì với mình, chỉ là hắn rất ôn nhu, như một người bạn thân thiết, hai người vẫn giữ khoảng cách như thế, chưa bao giờ đi quá giới hạn của nó.
“Anh đừng đùa nữa.” Thư Lan lúng túng nói, “Ăn cơm thôi, em đi gọi Thư Cách tới ăn tối đây.”
“A Lan, có lẽ chúng ta rất thích hợp ở bên nhau, không phải cậu cũng dùng tôi làm bia đỡ đạn sao.” Chung Kình cười nói.
“Anh không thích đàn ông mà.”
“Không thử làm sao biết được, ít nhất tôi rất yêu thích cậu, cậu cũng rất tốt, tôi có thể thấy được Tiêu Thịnh Vũ hẳn hối hận thật.”
“Không đề cập tới hắn nữa, chỉ là hối hận cũng chẳng có tác dụng gì.” Thư Lan nhớ tới bộ dạng hùng hổ dọa người của Tiêu Thịnh Vũ liền lạnh cả người, “Anh Kình, chúng ta nếu thử rồi thì sau này sẽ không thể làm bạn được nữa.”
“Tôi không cam lòng không thử liền từ bỏ.” Chung Kình kéo tay Thư Lan, nhìn cổ tay trắng trẻo của cậu đột nhiên nổi lên dục vọng khẽ cắn lên đó! Kỳ thật hắn và Tiêu Thịnh Vũ đều cùng một loại người, tuy nhiên hắn lại thích ẩn giấu điều đó hơn.
Bầu không khí trên bàn ăn rất bình thường, trong lòng Thư Lan có chút do dự, dù sao tình cảm của cậu đối với Chung Kình cũng không phải yêu, trái lại Chung Kình lại tỏ ra như chưa xảy ra chuyện gì cả, còn bình thản gỡ xương cá rồi bỏ lát cá hoàn chỉnh vào chén của cậu.
Cho đến khi dỗ bé con ngủ mà Chung Kình cũng chưa rời đi, Thư Lan liền biết hắn đang có ý đồ gì, nhưng bản thân lại không lên tiếng, e rằng mình nên thử một lần xem thử có thể yêu người khác được hay không.
“Tôi đi tắm.” Chung Kình rất tự nhiên cởi áo vét và sơ mi trước mặt Thư Lan, “Giúp tôi tìm bộ áo tắm đi.”
“Ừm…” Thư Lan cắn môi một cái, đáp một tiếng xem như là chấp nhận đêm nay sẽ phát sự tình kia.
Sau đó một hồi đợi khi Thư Lan vốn đã chần chừ rất lâu trong nhà tắm bước ra mang theo mái tóc nhỏ giọt và cả người bốc hơi nước, Chung Kình đột nhiên cảm thấy cuống họng mình khô khốc.
Đứng trước mặt Chung Kình, chân tay Thư Lan liền có chút luống cuống, Chung Kình liền đưa tay vòng lấy eo cậu, để cậu dựa vào vai mình, sau đó từ sau lưng kéo dây thắt lưng trên áo tắm Thư Lan xuống, cảm giác mát mẻ khiến Thư Lan run lên, Chung Kình thấy thế liền khẽ thở dài rồi đặt từng nụ hôn xuống cổ và khắp người cậu, tay từ vạt áo từ từ lần vào trong.
Chung Kình có cảm giác hắn không kìm nén được nữa rồi…
Thư Lan không có cách nào cảm nhận được bất kỳ khoái cảm nào, cậu không yêu Chung Kình cho nên cũng không sinh dục vọng với hắn…
Chung Kình cũng phát hiện điều đó, bỗng nhiên đứng dậy giúp Thư Lan kéo lại bộ quần áo xộc xệch trên người, trầm mặc đi vào phòng tắm.
Sắc mặt Thư Lan lúc đỏ lúc trắng bệch một mảng, miễn cưỡng đứng thẳng dậy mãi đến khi cửa phòng tắm kêu lên một tiếng “cạch” thì cậu mới lấy lại được tinh thần, Thư Lan có chút lúng túng, gõ gõ cửa phòng tắm.
“Làm gì?” Giọng nói Chung Kình khàn khàn gợi cảm, chỉ là có vẻ tâm tình của hắn không tốt lắm, thành thật mà nói dưới tình huống thế này trong lòng cả hai người đều chẳng vui vẻ gì.
“Xin lỗi.” Thư Lan nhỏ giọng xin lỗi.
Chung Kình không đáp lại.
Tiêu Thịnh Vũ mượn rượu giải sầu, nhốt mình ở trong phòng đã một ngày một đêm, Tiêu Thịnh Tình ở bên ngoài không cam lòng mà gõ cửa mấy tiếng ‘Oành oành oành’, đột nhiên một bình rượu trong phòng bị mạnh tay ném cái “choang” lên cửa.
“Cút!”
“Tiêu Thịnh Vũ, anh còn có chút tiền đồ nữa hay không!” Tiêu Thịnh Tình ở ngoài cửa tức giận gào lên, “Anh đợi em một lát!”
“…” Tiêu Thịnh Vũ mang theo vành mắt đen như gấu trúc nằm lên sofa không nhúc nhích.
Ngoài cửa Tiêu Thịnh Tình mang theo cái búa nhỏ mạnh mẽ đập hư chốt cửa, đá tung cửa đi vào, hoàn toàn không có chút hình tượng tiểu thư đoan trang gì cả. (Cường nữ:v)
Tiêu Thịnh Tình đi hai bước liền đạp vỡ bình rượu bằng pha lê, đập vỡ mấy chai rượu còn chưa mở nắp lăn lốc trên ghế sofa.
Tiêu Thịnh Vũ nằm trên ghế sofa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiêu Thịnh Tình có chút đau lòng, vỗ vỗ Tiêu Thịnh Vũ, “Anh hai, em biết anh không dễ chịu nhưng anh đừng tự thương tổn thân thể mình như thế nữa, việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhỡ anh bệnh rồi thì làm sao mang chị dâu về đây?”
Giọng nói Tiêu Thịnh Vũ hơi khàn khàn, chậm rãi nói: “Em ấy bây giờ ở cùng người khác rồi.”
“Làm sao có thể!” Tiêu Thịnh Tình rất kinh ngạc, tuy rằng cô và Thư Lan không quen thân thế nhưng cô vẫn biết năm đó Tiêu Thịnh Vũ và Thư Lan yêu nhau như thế nào, Thư Lan rất yêu Tiêu Thịnh Vũ, mà cái người phong lưu như anh hai mình tuy rằng xằng bậy, có lúc lại rất quá đáng nhưng cũng có thể nhìn ra Tiêu Thịnh Vũ là thật lòng đối tốt với Thư Lan, cho nên dù hiểu lầm thế nào cũng không thể nào đi tới mức đường cùng này.
“Anh chưa từng nghĩ em ấy hận anh đến như vậy, Thư Lan nói em ấy không muốn quay lại với anh, anh cho đó chỉ là lời nhất thời nói ra.” Tiêu Thịnh Vũ lạnh nhạt nói, viền mắt hiện lên chút tơ máu, rõ ràng tinh thần anh đã có chút uể oải, “Em ấy không tin anh, cũng không cần anh nữa.”
Tiêu Thịnh Tình lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thương tâm như vậy của Tiêu Thịnh Vũ, trước đây cho dù gặp phải khó khăn thế nào thì Tiêu Thịnh Vũ có thể không nói một lời than vãn đã xử lí ổn thỏa mọi việc, nhưng chưa từng bày ra vẻ mặt oan ức, thương tâm và tuyệt vọng như bây giờ nói với cô một câu: “Em ấy không thích anh.”
Anh cho là cậu vẫn luôn thích anh, coi như anh đã sai…
“Anh tẩy trắng công ty chỉ mong sau này mang lại cho em ấy một cuộc sống yên ả nhưng em ấy không tin anh.”
Tiêu Thịnh Tình trầm mặc nghe Tiêu Thịnh Vũ nói, cuối cùng chậm rãi nói: “Có thể là anh không thể cho chị dâu cảm giác an toàn, anh nói thì đơn giản nhưng chưa chắc sau khi chị dâu đồng ý liền nhận được đối đãi như vậy.”
“Anh đã nói với em ấy rất rõ ràng.” Tiêu Thịnh Vũ ngồi thẳng người châm lửa đốt điếu thuốc.
“Chỉ nói không thì quá vô dụng, anh hai, anh đâu còn nhỏ đâu, anh cho rằng đây giống như lúc nhỏ làm vỡ đồ đạc chỉ cần nói mấy câu tỏ ra ăn năn liền được mẹ mỉm cười tha thứ cho ư?” Tiêu Thịnh Tình nói vô cùng lưu loát, khó tránh khỏi hơi chút đắc ý, còn vỗ mặt Tiêu Thịnh Vũ một cái, “Anh làm sao có thể sử dụng cách này để đối phó với chị dâu được? Thật ngu ngốc, anh có phải là anh trai của em không nữa vậy.”
Tiêu Thịnh Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Thịnh Tình, gương mắt tuấn tú lập tức căng ra, trong mắt mang theo sát khí, Tiêu Thịnh Tình thấy bộ dạng đó của anh thì lông tóc đều dựng hết lên, chưa cần đếm tới giây thứ ba đã nhấc chân lên chạy.
Sau đó trời còn chưa sáng, Tiêu Thịnh Vũ liền thu thập xong xuôi, mặt dày đứng dưới nhà Thư Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.