Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại
Chương 30: Trả thù
Tứ Hỉ Thang Viên
25/12/2017
Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy trước mặt vợ thì mình chẳng có gì phải mất mặt cả, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc kia của Thư Lan, không ngừng gãi ngứa trái tim mình.
“Anh sẽ không ép buộc em nữa, chẳng qua anh cảm thấy nếu như anh không chủ động thì có thể em sẽ không còn nhớ đến con người anh nữa,” Giọng Tiêu Thịnh Vũ buồn buồn, chậm rãi thốt lên nỗi sợ hãi của mình, “Anh sợ nhỡ như em quên mất anh rồi, xong lại đi tìm cái tên Chung Kình khốn kiếp kia, lúc đó anh chẳng dám làm người thứ ba đâu.”
“Tôi không thích anh bức bách tôi.” Thư Lan lạnh nhạt nói.
“Anh biết, nhưng em cũng không cho anh danh phận gì nên vì thế lòng anh rất hoảng loạn, anh sợ em bỏ anh lại nhìn em và người khác đến với nhau.”
Thư Lan hít sâu, Tiêu Thịnh Vũ thực sự càng nói càng thái quá, cái gì mà danh phận chứ, hai người đàn ông có thể có danh phận gì, còn nữa, dựa vào cái gì mà cậu nhất định phải đến với anh.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nhất định…”
“Bởi vì anh sẽ đối với em rất tốt, em nói anh sai thì anh liền thay đổi,” Tiêu Thịnh Vũ giả bộ đáng thương, “Em thử một lần không được sao?”
Rốt cục Thư Lan cũng không chịu được bộ dạng oai oái đến chán ngán này của Tiêu Thịnh Vũ, “Anh thật vô nghĩa, tránh ra đi!” Cậu nói xong liền đánh khuỷu tay về phía sau, cú đánh này không nghi ngờ gì đã khiến Tiêu Thịnh Vũ ôm bụng, hít mấy ngụm khí lạnh.
Thư Lan từ từ nói: “Còn nói bậy bạ gì nữa tôi liền đánh anh.”
“Đánh anh rồi thì em sẽ làm hòa với anh sao?” Tiêu Thịnh Vũ nhíu mày, nghĩ với lực đạo của Thư Lan cũng như đuổi muỗi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Tiêu Thịnh Vũ, có phải đầu óc của anh càng ngày càng có vấn đề không.”
“Nếu đã không bình thường rồi thì cứ tiếp tục phát huy thế đi,” Tiêu Thịnh Vũ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay Thư Lan, “Chủ nhân, mang tôi về nhà đi.”
“Tôi thật muốn đánh anh nhừ tử,” Trong lòng Thư Lan rối bời, lại cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình.
Tiêu Thịnh Vũ nhếch khóe miệng, tỏ ra hiên ngang lẫm liệt nói: “Đến đây đi, bảo bối.”
Hai bên thái dương củaThư Lan nổi đầy gân xanh, cậu bắt đầu hơi tức giận rồi, buồn bực mất tập trung nói “Hi vọng anh sẽ hơi tỉnh táo lại.” Nói xong liền vung quyền đánh tới, Tiêu Thịnh Vũ loáng một cái liền tránh ra.
“Không cho phép trốn!” Thư Lan lại tiếp tục hung hăng xuống tay.
“Đây là phản xạ có điều kiện, quyền kế tiếp đảm bảo sẽ không né,” Tiêu Thịnh Vũ còn chưa dứt lời, khóe miệng liền thật sự tiếp một quyền đó của Thư Lan.
“Ư, thật độc ác.” Tiêu Thịnh Vũ lau vệt máu trên khóe miệng, Thư Lan lui lại vài bước để ngừa Tiêu Thịnh Vũ thật sự tức giận mà vung quyền, cậu hiểu rõ nếu anh ra tay thật thì mình chẳng thể đỡ nổi đâu.
Nhìn sắc mặt trắng bệch đó của Thư Lan khiến Tiêu Thịnh Vũ đau lòng không chịu được, rõ ràng người bị đánh là mình, nhưng Thư Lan lại sợ hãi, có thể là do ảnh hưởng trước đây cho nên bây giờ trong mắt Thư Lan mà nói thì mình là người vô cùng đáng sợ.
“Xong rồi?” Tiêu Thịnh Vũ hỏi.
Thư Lan mím môi, nhỏ giọng nói: “Chưa.”
“Vậy cứ tiếp tục đi, anh nhất định sẽ không đánh trả.” Tiêu Thịnh Vũ đứng thẳng dựa vào trên tường, khóe miệng vì chút cử động mà rất đau.
Thư Lan hít sâu một hơi, không còn kiêng dè đè nén cơn tức giận và thống hận trong lòng mình nữa.
Lại một quyền hạ xuống…”Đây là vì bốn năm thanh xuân của tôi bị lãng phí trên người anh!”
Quyền thứ hai…”Cho anh dám ‘chân đạp mấy thuyền’ này!” Càng nghĩ càng hận, vì thế mà quyền nào quyền nấy vung xuống đều rất hung ác.
Quyền thứ tư…”Cho anh dám đi kết hôn này!”
…
Tiêu Thịnh Vũ ôm bụng, suýt chút nữa không chịu nổi mà té ngồi trên đất nhưng anh vẫn cố gắng nhịn đau, anh vốn không nghĩ đến Thư Lan lại xuống tay mạnh như vậy, sau mỗi lần đánh xuống lại thuật lại lỗi lầm của anh trước kia, nhìn viền mắt đỏ ửng vì ủy khuất của Thư Lan, Tiêu Thịnh Vũ nghĩ thầm: Giải tỏa nỗi oan ức trong lòng là tốt nhất rồi, giấu mãi lại thành tâm bệnh, thôi thì cứ để em ấy đánh đến thống khoái để giải hận vậy.
“Đồ khốn, anh còn đánh tôi nữa!” Thư Lan nghẹn ngào, “Khi đó tôi yêu anh như thế, vậy mà anh lại đánh tôi.”
Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy được những quyền sau này chẳng còn dùng nhiều lực nữa, nhưng ngón tay Thư Lan lại đang phát run, Thư Lan tóm chặt cổ áo Tiêu Thịnh Vũ kéo lên, mang theo tiếng nức nở, “Anh rốt cuộc có xem tôi là người không, tôi đã từng yêu anh như vậy… Nhưng anh lại đánh tôi…”
Thư Lan không ngừng lên án những hành động của anh trước kia, trong lòng Tiêu Thịnh Vũ cũng cảm thấy rất khó chịu, những thứ ‘Đã từng’ kia khiến tim anh như bị xé thành từng mảnh nhỏ.
“Lần nào cũng thế. Nếu cao hứng thì anh liền lên giường với tôi, mất hứng liền bảo tôi cút sang một bên, tôi vốn không có tiền lại không có thế, tôi giống như một nhà vệ sinh công cộng vậy, ai muốn làm liền làm sao!”
“Anh chưa bao giờ xem em như thế cả…” Xem là gì, lúc đó có thật là mình không nhất thời hứng khởi liền xem Thư Lan như món đồ chơi không? Khi đó nói lời chót lưỡi đầu môi, có bao nhiêu câu là thật lòng đây?
“Anh còn dám nói anh không có ư?” Thư Lan xoa lên đôi mắt ướt nước, hít một hơi dài cố gắng tỉnh táo lại rồi từ từ buông cánh tay nắm cổ áo anh ra, Tiêu Thịnh Vũ cố nhịn đau muốn ôm lấy cậu nhưng Thư Lan lại lui về sau hai bước.
Tiêu Thịnh Vũ không có cách nào biện giải cho hành động trước kia của mình, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu: “Nhưng bây giờ anh thật lòng yêu em.”
“Xem đi, lại như thế rồi,” Thư Lan trào phúng nói: “Anh chỉ biết điều anh muốn thì nhất định phải có được, trước giờ có khi nào quan tâm đến cảm nhận của người khác đâu, chỉ cần anh nói yêu là đủ rồi sao? Anh cho rằng anh đang nuôi một con chó hay một con mèo sao?”
“Được rồi Thư Lan,” Tiêu Thịnh Vũ nghe không nổi nữa, anh không muốn cậu lại tự hạ thấp mình như vậy, anh không biết thì ra từ trước đến giờ anh lại khiến Thư Lan cảm thấy mình thấp kém như thế, “Đừng như vậy, em là sinh mệnh của anh, lời này anh chỉ nói một lần, em phải nhớ kỹ rằng đối với anh thì chẳng thứ gì quý giá hơn em cả.”
Vẻ mặt Tiêu Thịnh Vũ vô cùng kiên định, đó là biểu tình mà trước nay Thư Lan chưa từng thấy, Tiêu Thịnh Vũ dùng ánh mắt gần như là cố chấp nhìn cậu, “Em sẽ không biết rằng anh từng vì em mà phát điên thế nào đâu…” Tiêu Thịnh Vũ còn nhớ như in vào một ngày mấy năm trước, anh ôm lấy thi thể lạnh giá của Thư Lan, lúc đó thế giới trong anh gần như là sụp đổ, mọi thứ bao trùm bởi một mảnh tuyệt vọng, anh không biết mình yêu Thư Lan từ bao giờ, chỉ biết khoảng thời gian trước kia hai người còn bên nhau đã từ lâu khắc ghi sâu trong lòng Tiêu Thịnh Vũ.
Thư Lan sững sờ nhìn ánh mắt của Tiêu Thịnh Vũ lúc này, đôi mắt ấy đen kịt, con ngươi như hồ nước xoáy sâu, lấp đầy sự mê luyến và cố chấp khiến cậu bị ép trong đó đến nghẹt thở.
Tiêu Thịnh Vũ từ từ ôm cậu vào lòng, đặt từng nụ hôn lên chân mày và đôi môi của Thư Lan, dịu dàng mút lấy giọt nước mắt trên khóe mắt cậu, rồi anh hôn nhẹ lên chóp mũi Thư Lan, nhẹ nhàng cắn, mút âu yếm không ngừng, giây phút ấy lông mi cậu rung động không thôi, gần như điên cuồng muốn tránh thoát nụ hôn dịu dàng này của anh nhưng Tiêu Thịnh Vũ đã kịp ôm chặt lấy, như muốn khảm sâu cậu trong thân thể mình.
Hôn đến lưu luyến, Tiêu Thịnh Vũ lại dùng ngữ điệu gần như khẩn cầu nói: “Em thử một lần nhé, một lần cuối cùng tin tưởng anh thôi, có được không?” Âm thanh khàn khàn, tim anh lúc này bị dày vò đến phát đau, ngày nào cũng bị nỗi đau ấy xoáy sâu, tưởng chừng như chẳng thể chịu nổi nữa.
Viền mắt Thư Lan đỏ ửng, trong lòng bỗng bốc lên ý nghĩ điên cuồng, sau đó cũng nấn ná khó mà hạ xuống, đáp ứng anh ta, đáp ứng anh ta đi, sau đó liền bỏ rơi Tiêu Thịnh Vũ! Tàn nhẫn mà trả thù tên khốn khiếp ấy, cho anh ta biết tư vị đau khổ của cậu lúc ấy như thế nào!
Thư Lan không lên tiếng, điều này đại biểu cho việc em ấy không chống cự nữa sao? Tiêu Thịnh Vũ trong nháy mắt liền cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Trong lòng Thư Lan rất loạn, lúc này khoái ý trả thù đang không ngừng hấp dẫn cậu.
Tiêu Thịnh Vũ đem đầu Thư Lan đặt lên hõm vai mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, có lẽ Thư Lan chỉ nhất thời nhẹ dạ, thế nhưng chỉ điều này thôi hiển nhiên đã là quá đủ đối với Tiêu Thịnh Vũ rồi.
Chỉ cần Thư Lan cảm thấy anh không tốt thì anh sẽ học cách thay đổi, lúc đầu có thể Thư Lan sẽ không thích, nhưng từ từ về sau em ấy sẽ lại chấp nhận anh, bọn họ sẽ ở cạnh nhau, từ từ nâng đỡ qua một đời, anh sẽ đặt Thư Lan trong lòng mình, không còn đơn giản chỉ là vui đùa như trước kia, hai người cứ giữ vị trí bình đẳng ấy cùng nhau trải qua hạnh phúc cả đời.
“Chúng ta lên lầu trước, bé con đều bị bộ dạng vừa rồi của em khiến cho kinh ngạc sững sờ rồi.” Tiêu Thịnh Vũ dịu dàng nói.
Thư Lan bỗng nhiên hoàn hồn, ngước lên liền thấy thân ảnh nho nhỏ của Thư Cách đứng bên cầu thang, ngơ ngác mà trợn tròn mắt nhìn hai người phía dưới.
“Anh sẽ không ép buộc em nữa, chẳng qua anh cảm thấy nếu như anh không chủ động thì có thể em sẽ không còn nhớ đến con người anh nữa,” Giọng Tiêu Thịnh Vũ buồn buồn, chậm rãi thốt lên nỗi sợ hãi của mình, “Anh sợ nhỡ như em quên mất anh rồi, xong lại đi tìm cái tên Chung Kình khốn kiếp kia, lúc đó anh chẳng dám làm người thứ ba đâu.”
“Tôi không thích anh bức bách tôi.” Thư Lan lạnh nhạt nói.
“Anh biết, nhưng em cũng không cho anh danh phận gì nên vì thế lòng anh rất hoảng loạn, anh sợ em bỏ anh lại nhìn em và người khác đến với nhau.”
Thư Lan hít sâu, Tiêu Thịnh Vũ thực sự càng nói càng thái quá, cái gì mà danh phận chứ, hai người đàn ông có thể có danh phận gì, còn nữa, dựa vào cái gì mà cậu nhất định phải đến với anh.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nhất định…”
“Bởi vì anh sẽ đối với em rất tốt, em nói anh sai thì anh liền thay đổi,” Tiêu Thịnh Vũ giả bộ đáng thương, “Em thử một lần không được sao?”
Rốt cục Thư Lan cũng không chịu được bộ dạng oai oái đến chán ngán này của Tiêu Thịnh Vũ, “Anh thật vô nghĩa, tránh ra đi!” Cậu nói xong liền đánh khuỷu tay về phía sau, cú đánh này không nghi ngờ gì đã khiến Tiêu Thịnh Vũ ôm bụng, hít mấy ngụm khí lạnh.
Thư Lan từ từ nói: “Còn nói bậy bạ gì nữa tôi liền đánh anh.”
“Đánh anh rồi thì em sẽ làm hòa với anh sao?” Tiêu Thịnh Vũ nhíu mày, nghĩ với lực đạo của Thư Lan cũng như đuổi muỗi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Tiêu Thịnh Vũ, có phải đầu óc của anh càng ngày càng có vấn đề không.”
“Nếu đã không bình thường rồi thì cứ tiếp tục phát huy thế đi,” Tiêu Thịnh Vũ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay Thư Lan, “Chủ nhân, mang tôi về nhà đi.”
“Tôi thật muốn đánh anh nhừ tử,” Trong lòng Thư Lan rối bời, lại cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình.
Tiêu Thịnh Vũ nhếch khóe miệng, tỏ ra hiên ngang lẫm liệt nói: “Đến đây đi, bảo bối.”
Hai bên thái dương củaThư Lan nổi đầy gân xanh, cậu bắt đầu hơi tức giận rồi, buồn bực mất tập trung nói “Hi vọng anh sẽ hơi tỉnh táo lại.” Nói xong liền vung quyền đánh tới, Tiêu Thịnh Vũ loáng một cái liền tránh ra.
“Không cho phép trốn!” Thư Lan lại tiếp tục hung hăng xuống tay.
“Đây là phản xạ có điều kiện, quyền kế tiếp đảm bảo sẽ không né,” Tiêu Thịnh Vũ còn chưa dứt lời, khóe miệng liền thật sự tiếp một quyền đó của Thư Lan.
“Ư, thật độc ác.” Tiêu Thịnh Vũ lau vệt máu trên khóe miệng, Thư Lan lui lại vài bước để ngừa Tiêu Thịnh Vũ thật sự tức giận mà vung quyền, cậu hiểu rõ nếu anh ra tay thật thì mình chẳng thể đỡ nổi đâu.
Nhìn sắc mặt trắng bệch đó của Thư Lan khiến Tiêu Thịnh Vũ đau lòng không chịu được, rõ ràng người bị đánh là mình, nhưng Thư Lan lại sợ hãi, có thể là do ảnh hưởng trước đây cho nên bây giờ trong mắt Thư Lan mà nói thì mình là người vô cùng đáng sợ.
“Xong rồi?” Tiêu Thịnh Vũ hỏi.
Thư Lan mím môi, nhỏ giọng nói: “Chưa.”
“Vậy cứ tiếp tục đi, anh nhất định sẽ không đánh trả.” Tiêu Thịnh Vũ đứng thẳng dựa vào trên tường, khóe miệng vì chút cử động mà rất đau.
Thư Lan hít sâu một hơi, không còn kiêng dè đè nén cơn tức giận và thống hận trong lòng mình nữa.
Lại một quyền hạ xuống…”Đây là vì bốn năm thanh xuân của tôi bị lãng phí trên người anh!”
Quyền thứ hai…”Cho anh dám ‘chân đạp mấy thuyền’ này!” Càng nghĩ càng hận, vì thế mà quyền nào quyền nấy vung xuống đều rất hung ác.
Quyền thứ tư…”Cho anh dám đi kết hôn này!”
…
Tiêu Thịnh Vũ ôm bụng, suýt chút nữa không chịu nổi mà té ngồi trên đất nhưng anh vẫn cố gắng nhịn đau, anh vốn không nghĩ đến Thư Lan lại xuống tay mạnh như vậy, sau mỗi lần đánh xuống lại thuật lại lỗi lầm của anh trước kia, nhìn viền mắt đỏ ửng vì ủy khuất của Thư Lan, Tiêu Thịnh Vũ nghĩ thầm: Giải tỏa nỗi oan ức trong lòng là tốt nhất rồi, giấu mãi lại thành tâm bệnh, thôi thì cứ để em ấy đánh đến thống khoái để giải hận vậy.
“Đồ khốn, anh còn đánh tôi nữa!” Thư Lan nghẹn ngào, “Khi đó tôi yêu anh như thế, vậy mà anh lại đánh tôi.”
Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy được những quyền sau này chẳng còn dùng nhiều lực nữa, nhưng ngón tay Thư Lan lại đang phát run, Thư Lan tóm chặt cổ áo Tiêu Thịnh Vũ kéo lên, mang theo tiếng nức nở, “Anh rốt cuộc có xem tôi là người không, tôi đã từng yêu anh như vậy… Nhưng anh lại đánh tôi…”
Thư Lan không ngừng lên án những hành động của anh trước kia, trong lòng Tiêu Thịnh Vũ cũng cảm thấy rất khó chịu, những thứ ‘Đã từng’ kia khiến tim anh như bị xé thành từng mảnh nhỏ.
“Lần nào cũng thế. Nếu cao hứng thì anh liền lên giường với tôi, mất hứng liền bảo tôi cút sang một bên, tôi vốn không có tiền lại không có thế, tôi giống như một nhà vệ sinh công cộng vậy, ai muốn làm liền làm sao!”
“Anh chưa bao giờ xem em như thế cả…” Xem là gì, lúc đó có thật là mình không nhất thời hứng khởi liền xem Thư Lan như món đồ chơi không? Khi đó nói lời chót lưỡi đầu môi, có bao nhiêu câu là thật lòng đây?
“Anh còn dám nói anh không có ư?” Thư Lan xoa lên đôi mắt ướt nước, hít một hơi dài cố gắng tỉnh táo lại rồi từ từ buông cánh tay nắm cổ áo anh ra, Tiêu Thịnh Vũ cố nhịn đau muốn ôm lấy cậu nhưng Thư Lan lại lui về sau hai bước.
Tiêu Thịnh Vũ không có cách nào biện giải cho hành động trước kia của mình, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu: “Nhưng bây giờ anh thật lòng yêu em.”
“Xem đi, lại như thế rồi,” Thư Lan trào phúng nói: “Anh chỉ biết điều anh muốn thì nhất định phải có được, trước giờ có khi nào quan tâm đến cảm nhận của người khác đâu, chỉ cần anh nói yêu là đủ rồi sao? Anh cho rằng anh đang nuôi một con chó hay một con mèo sao?”
“Được rồi Thư Lan,” Tiêu Thịnh Vũ nghe không nổi nữa, anh không muốn cậu lại tự hạ thấp mình như vậy, anh không biết thì ra từ trước đến giờ anh lại khiến Thư Lan cảm thấy mình thấp kém như thế, “Đừng như vậy, em là sinh mệnh của anh, lời này anh chỉ nói một lần, em phải nhớ kỹ rằng đối với anh thì chẳng thứ gì quý giá hơn em cả.”
Vẻ mặt Tiêu Thịnh Vũ vô cùng kiên định, đó là biểu tình mà trước nay Thư Lan chưa từng thấy, Tiêu Thịnh Vũ dùng ánh mắt gần như là cố chấp nhìn cậu, “Em sẽ không biết rằng anh từng vì em mà phát điên thế nào đâu…” Tiêu Thịnh Vũ còn nhớ như in vào một ngày mấy năm trước, anh ôm lấy thi thể lạnh giá của Thư Lan, lúc đó thế giới trong anh gần như là sụp đổ, mọi thứ bao trùm bởi một mảnh tuyệt vọng, anh không biết mình yêu Thư Lan từ bao giờ, chỉ biết khoảng thời gian trước kia hai người còn bên nhau đã từ lâu khắc ghi sâu trong lòng Tiêu Thịnh Vũ.
Thư Lan sững sờ nhìn ánh mắt của Tiêu Thịnh Vũ lúc này, đôi mắt ấy đen kịt, con ngươi như hồ nước xoáy sâu, lấp đầy sự mê luyến và cố chấp khiến cậu bị ép trong đó đến nghẹt thở.
Tiêu Thịnh Vũ từ từ ôm cậu vào lòng, đặt từng nụ hôn lên chân mày và đôi môi của Thư Lan, dịu dàng mút lấy giọt nước mắt trên khóe mắt cậu, rồi anh hôn nhẹ lên chóp mũi Thư Lan, nhẹ nhàng cắn, mút âu yếm không ngừng, giây phút ấy lông mi cậu rung động không thôi, gần như điên cuồng muốn tránh thoát nụ hôn dịu dàng này của anh nhưng Tiêu Thịnh Vũ đã kịp ôm chặt lấy, như muốn khảm sâu cậu trong thân thể mình.
Hôn đến lưu luyến, Tiêu Thịnh Vũ lại dùng ngữ điệu gần như khẩn cầu nói: “Em thử một lần nhé, một lần cuối cùng tin tưởng anh thôi, có được không?” Âm thanh khàn khàn, tim anh lúc này bị dày vò đến phát đau, ngày nào cũng bị nỗi đau ấy xoáy sâu, tưởng chừng như chẳng thể chịu nổi nữa.
Viền mắt Thư Lan đỏ ửng, trong lòng bỗng bốc lên ý nghĩ điên cuồng, sau đó cũng nấn ná khó mà hạ xuống, đáp ứng anh ta, đáp ứng anh ta đi, sau đó liền bỏ rơi Tiêu Thịnh Vũ! Tàn nhẫn mà trả thù tên khốn khiếp ấy, cho anh ta biết tư vị đau khổ của cậu lúc ấy như thế nào!
Thư Lan không lên tiếng, điều này đại biểu cho việc em ấy không chống cự nữa sao? Tiêu Thịnh Vũ trong nháy mắt liền cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Trong lòng Thư Lan rất loạn, lúc này khoái ý trả thù đang không ngừng hấp dẫn cậu.
Tiêu Thịnh Vũ đem đầu Thư Lan đặt lên hõm vai mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, có lẽ Thư Lan chỉ nhất thời nhẹ dạ, thế nhưng chỉ điều này thôi hiển nhiên đã là quá đủ đối với Tiêu Thịnh Vũ rồi.
Chỉ cần Thư Lan cảm thấy anh không tốt thì anh sẽ học cách thay đổi, lúc đầu có thể Thư Lan sẽ không thích, nhưng từ từ về sau em ấy sẽ lại chấp nhận anh, bọn họ sẽ ở cạnh nhau, từ từ nâng đỡ qua một đời, anh sẽ đặt Thư Lan trong lòng mình, không còn đơn giản chỉ là vui đùa như trước kia, hai người cứ giữ vị trí bình đẳng ấy cùng nhau trải qua hạnh phúc cả đời.
“Chúng ta lên lầu trước, bé con đều bị bộ dạng vừa rồi của em khiến cho kinh ngạc sững sờ rồi.” Tiêu Thịnh Vũ dịu dàng nói.
Thư Lan bỗng nhiên hoàn hồn, ngước lên liền thấy thân ảnh nho nhỏ của Thư Cách đứng bên cầu thang, ngơ ngác mà trợn tròn mắt nhìn hai người phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.