Sau Khi Tức Chết, Vợ Cũ Trọng Sinh Quyết Tâm Vươn Lên
Chương 29
Hồ Đồ
08/01/2025
Tô Nam bình thản đáp:
“Không có tài sản chung, không có con cái, nên cũng chẳng có gì cần tranh cãi. Mọi thứ của ai thì người đó giữ.”
Nói xong, cô cảm thấy may mắn vì Chu Ngạn trước nay không để cô quản lý tiền bạc, nếu không thì giờ lại mất công tính toán.
Thủ tục được hoàn tất nhanh chóng. Hai tờ giấy chứng nhận ly hôn được đặt trước mặt, mỗi người giữ một bản.
Chu Ngạn cầm bút lên, định ký tên vào tờ giấy ly hôn. Nhưng khi bút chạm giấy, anh lại không thể nào đặt bút xuống. Bất giác, anh quay đầu nhìn sang Tô Nam. Cô đang chăm chú ký tên, nét mặt thản nhiên như thể đây chỉ là một việc bình thường.
Nhìn cảnh tượng đó, Chu Ngạn bỗng nhiên đưa tay giật lấy tờ giấy từ tay Tô Nam, gộp cả phần giấy của mình, và xé toạc chúng ngay lập tức.
Tô Nam sửng sốt, mắt tròn xoe:
“Anh làm cái gì vậy? Đã đến bước cuối cùng rồi mà!”
Cô chưa kịp phản ứng thì từ phía bàn làm việc, nữ cán sự lớn tuổi hét lên:
“Đồng chí, làm cái gì thế? Muốn ly hôn mà còn lằng nhằng à?”
Chu Ngạn không để tâm, nắm lấy tay Tô Nam kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói lớn:
“Không ly hôn!”
Bước ra khỏi Cục Dân Chính, Tô Nam lập tức giằng tay ra, gắt lên:
“Anh đang làm trò gì vậy? Chỉ còn một bước nữa thôi!”
Chu Ngạn đứng đó, đôi mắt đỏ hoe đầy tức giận. Anh nhìn cô chằm chằm, như muốn tìm câu trả lời cho điều đang nghẹn trong lòng:
“Em thật sự ký tên rồi! Thậm chí không do dự chút nào! Em đúng là quá nhẫn tâm!”
Giọng anh khàn hẳn đi, đầy vẻ bức bối:
“Được, tôi thua. Tôi nhận thua, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao? Em muốn gì, tôi đều đáp ứng. Em không thích sống với gia đình tôi đúng không? Tôi sẽ lập tức nói với chị tôi để lấy lại căn hộ, chúng ta chuyển ra ở riêng. Như vậy được chưa?”
Nghe đến đây, Tô Nam khẽ nhíu mày. Hóa ra trong lòng Chu Ngạn, mọi chuyện chỉ là do cô giận dỗi. Anh nghĩ rằng cô đang dùng ly hôn để làm áp lực giống như những lần cãi vã trước kia.
Đời trước, quả thực họ đã nhiều lần đem chuyện ly hôn ra dọa nhau như vậy. Nhưng lần này thì khác. Lần này, cô nghiêm túc.
Tô Nam hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:
“Chu Ngạn, không phải vì chuyện căn hộ. Em không giận dỗi, cũng không phải đang làm mình làm mẩy.”
Cô ngừng lại một chút, rồi chậm rãi giải thích:
“Em muốn ly hôn không phải vì một lý do cụ thể nào cả. Chúng ta không hợp nhau, đây mới là vấn đề. Từ khi kết hôn đến giờ, chưa đầy một năm, anh xem thử xem, chúng ta đã cãi nhau bao nhiêu lần rồi? Anh không vui, bố mẹ và chị gái anh cũng không vui, còn em… em càng không vui. Hôn nhân này không giống như những gì em từng mơ tưởng. Và nó sẽ không bao giờ giống như vậy, cho dù có cố gắng thế nào.”
“Không có tài sản chung, không có con cái, nên cũng chẳng có gì cần tranh cãi. Mọi thứ của ai thì người đó giữ.”
Nói xong, cô cảm thấy may mắn vì Chu Ngạn trước nay không để cô quản lý tiền bạc, nếu không thì giờ lại mất công tính toán.
Thủ tục được hoàn tất nhanh chóng. Hai tờ giấy chứng nhận ly hôn được đặt trước mặt, mỗi người giữ một bản.
Chu Ngạn cầm bút lên, định ký tên vào tờ giấy ly hôn. Nhưng khi bút chạm giấy, anh lại không thể nào đặt bút xuống. Bất giác, anh quay đầu nhìn sang Tô Nam. Cô đang chăm chú ký tên, nét mặt thản nhiên như thể đây chỉ là một việc bình thường.
Nhìn cảnh tượng đó, Chu Ngạn bỗng nhiên đưa tay giật lấy tờ giấy từ tay Tô Nam, gộp cả phần giấy của mình, và xé toạc chúng ngay lập tức.
Tô Nam sửng sốt, mắt tròn xoe:
“Anh làm cái gì vậy? Đã đến bước cuối cùng rồi mà!”
Cô chưa kịp phản ứng thì từ phía bàn làm việc, nữ cán sự lớn tuổi hét lên:
“Đồng chí, làm cái gì thế? Muốn ly hôn mà còn lằng nhằng à?”
Chu Ngạn không để tâm, nắm lấy tay Tô Nam kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói lớn:
“Không ly hôn!”
Bước ra khỏi Cục Dân Chính, Tô Nam lập tức giằng tay ra, gắt lên:
“Anh đang làm trò gì vậy? Chỉ còn một bước nữa thôi!”
Chu Ngạn đứng đó, đôi mắt đỏ hoe đầy tức giận. Anh nhìn cô chằm chằm, như muốn tìm câu trả lời cho điều đang nghẹn trong lòng:
“Em thật sự ký tên rồi! Thậm chí không do dự chút nào! Em đúng là quá nhẫn tâm!”
Giọng anh khàn hẳn đi, đầy vẻ bức bối:
“Được, tôi thua. Tôi nhận thua, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao? Em muốn gì, tôi đều đáp ứng. Em không thích sống với gia đình tôi đúng không? Tôi sẽ lập tức nói với chị tôi để lấy lại căn hộ, chúng ta chuyển ra ở riêng. Như vậy được chưa?”
Nghe đến đây, Tô Nam khẽ nhíu mày. Hóa ra trong lòng Chu Ngạn, mọi chuyện chỉ là do cô giận dỗi. Anh nghĩ rằng cô đang dùng ly hôn để làm áp lực giống như những lần cãi vã trước kia.
Đời trước, quả thực họ đã nhiều lần đem chuyện ly hôn ra dọa nhau như vậy. Nhưng lần này thì khác. Lần này, cô nghiêm túc.
Tô Nam hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:
“Chu Ngạn, không phải vì chuyện căn hộ. Em không giận dỗi, cũng không phải đang làm mình làm mẩy.”
Cô ngừng lại một chút, rồi chậm rãi giải thích:
“Em muốn ly hôn không phải vì một lý do cụ thể nào cả. Chúng ta không hợp nhau, đây mới là vấn đề. Từ khi kết hôn đến giờ, chưa đầy một năm, anh xem thử xem, chúng ta đã cãi nhau bao nhiêu lần rồi? Anh không vui, bố mẹ và chị gái anh cũng không vui, còn em… em càng không vui. Hôn nhân này không giống như những gì em từng mơ tưởng. Và nó sẽ không bao giờ giống như vậy, cho dù có cố gắng thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.