Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ Rồi
Chương 16: "Thì ra trước đây tôi cũng từng là người giàu."
Hồ Lô Biến
10/03/2023
Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Ngày 15 tháng 7 là ngày mở Quỷ môn quan.
(*) Quỷ Môn Quan: cánh cửa đầu tiên phải bước qua và đây là cánh cửa khó khăn nhất. Trong Quỷ Môn Quan có tất cả 16 Quỷ lớn canh gác, mỗi hồn ma đi qua cánh cửa này đều phải chịu cực hình để có giấy phép thông hành.
Ngay khi đồng hồ điểm 0 giờ, tôi treo tấm biển tạm ngừng kinh doanh, sau đó thay bộ y phục mới mua và đi theo đám ma quỷ xuống Hoàng Tuyền.
Ở đó tôi đã gặp được Diêm Tống.
Hắn không khoác trường bào của Đại đế, mà mặc một bộ y phục giản dị như bình thường.
"Trùng hợp quá, Đại đế cũng đến nhân gian sao?"
Hình như hắn cười lạnh một tiếng.
Tôi cũng không rõ lắm, tôi đến gần hơn thì thấy khuôn mặt hắn vẫn không có gì thay đổi.
"Thật là đúng dịp, hay là đi cùng nhau?"
Tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn lại nói.
"Lâu lắm rồi tôi cũng chưa có dịp đến nhân gian, nếu đi một mình thì tôi cũng không biết phải làm gì."
- -- Nghe có vẻ hơi đáng thương.
"Không sao cả, để tôi đi chơi cùng ngài."
===
Nửa tiếng sau.
Chúng tôi đứng ở một nơi tối tăm vắng vẻ, 4 mắt nhìn nhau.
"Chợ đêm à?"
"500 năm trước thì đây đúng là chợ đêm mà."
Không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, chợ đêm quen thuộc của tôi đã trở thành một nơi hoang tàn.
- -- Tôi đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.
"Vậy bây giờ chúng tôi đi đâu?"
Diêm Tống cười nhẹ rồi nắm lấy tay tôi.
"Nếu đã không biết thì đi theo tôi."
Hắn dẫn tôi vào một căn nhà cổ.
Căn nhà này có lẽ mấy trăm năm rồi không có người ở, vừa bước vào thì đã cảm nhận được một trận gió âm u.
Nhưng điều kỳ quái là, mặc dù không có ai nhưng cảnh vật bên trong cũng không hề hoang vu hay đổ nát.
"Chúng tôi định giả quỷ dọa người sao?"
Diêm Tống nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
- -- Ờ nhỉ!
- -- Cũng đâu cần phải giả vờ!
- -- Tôi và hắn vốn dĩ đã là 2 con quỷ rồi mà. Hahaha...
Hắn thở dài "Cô nhìn căn nhà này đi, có giống với nhà của cô không?"
"... Hở?"
===
Tôi nhẹ nhàng đi một vòng xung quanh căn nhà, khoảng sân rộng rãi với 3 cửa vào và 2 cửa ra, rường cột được chạm khắc tinh xảo.
Mỗi khi tôi bước vào 1 gian phòng, dường như có ký ức nào đó hiện ra trong tâm trí.
"Vậy..."
Tôi ngồi trên xích đu trong hoa viên, có chút sững sờ.
"Thì ra trước đây tôi cũng từng là người giàu."
Tôi nhìn chằm chằm vào Diêm Tống.
"Tôi nhớ có người thường xuyên đẩy xích đu cho tôi."
Hắn không trả lời, chỉ chậm rãi đi ra phía sau.
"Cô nhớ ra rồi?"
"Ừm."
Tôi đung đưa chân mình.
"Tôi còn nhớ người đẩy xích đu là 1 gã sai vặt rất đẹp trai."
Xích đu vẫn bất động.
Diêm Tống từ phía sau đi ra, hắn nhìn tôi một lúc, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
"Đi thôi."
"Nếu Quỷ môn quan đóng lại, cô sẽ phải ở lại nhân gian, suốt đời làm 1 con ma cô độc."
- -- Chuyện gì xảy ra vậy?
- -- Sao thằng nhóc này đột nhiên lại thay đổi thái độ thế nhỉ?
Tôi nhảy xuống xích đu, lon ton chạy theo sau lưng hắn.
"Nhưng mà Phong Đô đại đế, sao ngài biết nhà của tôi ở đây?"
Hắn bước nhanh hơn, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
"Do tôi rảnh quá đấy."
- -- Thật là, sao đang vui vẻ lại giở chứng rồi?
Tôi quay đầu lại nhìn khu nhà cổ, gió thổi mạnh quá.
- -- Không hiểu sao nước mắt tôi cứ chực tuôn rơi...
[HẾT CHƯƠNG 16]
===
Ngày 15 tháng 7 là ngày mở Quỷ môn quan.
(*) Quỷ Môn Quan: cánh cửa đầu tiên phải bước qua và đây là cánh cửa khó khăn nhất. Trong Quỷ Môn Quan có tất cả 16 Quỷ lớn canh gác, mỗi hồn ma đi qua cánh cửa này đều phải chịu cực hình để có giấy phép thông hành.
Ngay khi đồng hồ điểm 0 giờ, tôi treo tấm biển tạm ngừng kinh doanh, sau đó thay bộ y phục mới mua và đi theo đám ma quỷ xuống Hoàng Tuyền.
Ở đó tôi đã gặp được Diêm Tống.
Hắn không khoác trường bào của Đại đế, mà mặc một bộ y phục giản dị như bình thường.
"Trùng hợp quá, Đại đế cũng đến nhân gian sao?"
Hình như hắn cười lạnh một tiếng.
Tôi cũng không rõ lắm, tôi đến gần hơn thì thấy khuôn mặt hắn vẫn không có gì thay đổi.
"Thật là đúng dịp, hay là đi cùng nhau?"
Tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn lại nói.
"Lâu lắm rồi tôi cũng chưa có dịp đến nhân gian, nếu đi một mình thì tôi cũng không biết phải làm gì."
- -- Nghe có vẻ hơi đáng thương.
"Không sao cả, để tôi đi chơi cùng ngài."
===
Nửa tiếng sau.
Chúng tôi đứng ở một nơi tối tăm vắng vẻ, 4 mắt nhìn nhau.
"Chợ đêm à?"
"500 năm trước thì đây đúng là chợ đêm mà."
Không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, chợ đêm quen thuộc của tôi đã trở thành một nơi hoang tàn.
- -- Tôi đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.
"Vậy bây giờ chúng tôi đi đâu?"
Diêm Tống cười nhẹ rồi nắm lấy tay tôi.
"Nếu đã không biết thì đi theo tôi."
Hắn dẫn tôi vào một căn nhà cổ.
Căn nhà này có lẽ mấy trăm năm rồi không có người ở, vừa bước vào thì đã cảm nhận được một trận gió âm u.
Nhưng điều kỳ quái là, mặc dù không có ai nhưng cảnh vật bên trong cũng không hề hoang vu hay đổ nát.
"Chúng tôi định giả quỷ dọa người sao?"
Diêm Tống nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
- -- Ờ nhỉ!
- -- Cũng đâu cần phải giả vờ!
- -- Tôi và hắn vốn dĩ đã là 2 con quỷ rồi mà. Hahaha...
Hắn thở dài "Cô nhìn căn nhà này đi, có giống với nhà của cô không?"
"... Hở?"
===
Tôi nhẹ nhàng đi một vòng xung quanh căn nhà, khoảng sân rộng rãi với 3 cửa vào và 2 cửa ra, rường cột được chạm khắc tinh xảo.
Mỗi khi tôi bước vào 1 gian phòng, dường như có ký ức nào đó hiện ra trong tâm trí.
"Vậy..."
Tôi ngồi trên xích đu trong hoa viên, có chút sững sờ.
"Thì ra trước đây tôi cũng từng là người giàu."
Tôi nhìn chằm chằm vào Diêm Tống.
"Tôi nhớ có người thường xuyên đẩy xích đu cho tôi."
Hắn không trả lời, chỉ chậm rãi đi ra phía sau.
"Cô nhớ ra rồi?"
"Ừm."
Tôi đung đưa chân mình.
"Tôi còn nhớ người đẩy xích đu là 1 gã sai vặt rất đẹp trai."
Xích đu vẫn bất động.
Diêm Tống từ phía sau đi ra, hắn nhìn tôi một lúc, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
"Đi thôi."
"Nếu Quỷ môn quan đóng lại, cô sẽ phải ở lại nhân gian, suốt đời làm 1 con ma cô độc."
- -- Chuyện gì xảy ra vậy?
- -- Sao thằng nhóc này đột nhiên lại thay đổi thái độ thế nhỉ?
Tôi nhảy xuống xích đu, lon ton chạy theo sau lưng hắn.
"Nhưng mà Phong Đô đại đế, sao ngài biết nhà của tôi ở đây?"
Hắn bước nhanh hơn, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
"Do tôi rảnh quá đấy."
- -- Thật là, sao đang vui vẻ lại giở chứng rồi?
Tôi quay đầu lại nhìn khu nhà cổ, gió thổi mạnh quá.
- -- Không hiểu sao nước mắt tôi cứ chực tuôn rơi...
[HẾT CHƯƠNG 16]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.