Chương 24:
Tam Thiên Phong Tuyết
12/06/2023
Còn nữa, chính là y không thể nào sử dụng kiếm được.
Nói đến cũng lạ, thanh kiếm này xác thực là của y - danh kiếm của giới Tu Chân về cơ bản đều đã nhận chủ. Một thanh bảo kiếm thượng hạng như vậy, nếu như không phải đã nhận chủ thì y cũng không cách nào rút ra được.
Sau khi rút ra đã nói lên bảo kiếm xác thực là của y, nhưng Nhàn Đăng sử dụng lại rất không quen. Dường như y căn bản cũng không phải là nhân tài sử dụng kiếm, hay là nói, có lẽ y không dùng vũ khí thì càng tiện tay hơn.
Không đề cập đến việc y còn sợ độ cao, ngự kiếm phi hành với y mà nói không thể nghi ngờ là tự sát. Chỉ cần cao hơn mặt đất tám thước là hai chân của y đã không nhịn được mà run rẩy rồi.
Tóm lại, ngoài đủ loại nguyên nhân ra, Nhàn Đăng đành phải tính toán cho bản thân mình, đi xoay sở một khoản tiền dự trù. Mà thứ đáng giá nhất ở trên người y cũng chỉ có mỗi một thanh kiếm này.
Về phần Tạo Hóa Cảnh mà Đường Kỳ Nhạc tặng cho y ấy à?
Tấm gương này trong ngày thường còn có thể soi mặt cơ đấy. Kiếm thì thật sự vô dụng, y lại không thích ăn xâu đồ nướng nên không cần làm que xiên.
Nhàn Đăng đi vào cửa tiệm, thì thầm với Tiên kiếm: “Bảo kiếm ơi bảo kiếm, cũng không phải ta không cần ngươi, chỉ là tạm thời đưa ngươi vào để trong tiệm cầm đồ mà thôi. Ngày sau chờ ta phất lên như diều gặp gió rồi, chắc chắn sẽ tới chuộc ngươi về mà.”
Nhàn Đăng đi ra khỏi tiệm cầm đồ, suy cho cùng cũng kiếm được một khoản bạc trong túi. Y đi đến cửa chợ bán thức ăn ở đằng trước mua một con cừu lông xoăn màu đen nhỏ vừa mới dứt sữa, cả đi bộ cũng đi không vững. Nhàn Đăng để nó đi được một lát rồi lại ôm nó vào trong ngực.
Nhàn Đăng đi ngang qua một cửa tiệm trang sức. Hai tiểu nhị ở cửa đang ra sức quảng bá, thấy Nhàn Đăng đi ngang qua chỉ hận không thể duỗi tay ra bắt y đi thẳng vào trong cửa tiệm, ép y mua hai chuỗi trang sức trở về.
Nhàn Đăng mắt nhìn thẳng đi lên phía trước, đi được hai mươi mốt bước thì cả người dừng lại.
Y đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi bắt đầu bước ra một bước, từng bước từng bước lùi về phía sau, cuối cùng lùi tới trước cửa tiệm trang sức.
Tiểu nhị vui mừng khôn xiết, gọi to: “Khách quan, muốn xem cái gì thì vào trong tiệm xem đi, đồ của tiệm chúng ta luôn là đồ tốt nhất!”
Hai tiểu nhị một trái một phải dắt y đi vào trong tiệm. Ánh mắt Nhàn Đăng thoáng cái đã dừng trên một cây trâm ngọc ở vị trí trung tâm.
Cây trâm này có màu trắng bạc trong suốt, dưới ánh mặt trời lờ mờ có quầng sáng mông lung, tựa như trăng sáng ở trên bầu trời, chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể khinh nhờn.
Lần đầu tiên Nhàn Đăng nhìn thấy, trong lòng lập tức kích động: Trên đời này không còn ai thích hợp với cây trâm này hơn Lan Tuyết Hoài!
Tiểu nhị thấy mắt y nhìn cây trâm không chớp mắt, lập tức ba hoa chích chòe khen lấy khen để cây trâm này, khoác lác rằng đây chính là “bảo vật trấn tiệm”.
Nhàn Đăng nghe được bốn chữ này thì trong lòng ngần ngại: Có phải nó rất đắt tiền?
Y sờ lên ngân lượng còn chưa kịp ấm trong túi một cái.
Tiểu nhị trong tiệm sợ y do dự nên mới nói tiếp: “Khách quan, ta nói cho ngài biết lai lịch của nó nhé, ngài nghe xong cũng đừng bị hù chết đấy. Cây trâm ngọc này không có tên, chúng ta gọi nó là trâm Vô Danh, nó là vật do ông chủ của chúng ta mua lại từ trên núi Vô Vọng!”
Nhàn Đăng cảm thấy hứng thú hơn: “Ồ, núi Vô Vọng là gì?”
Tiểu nhị trong tiệm cười ha ha nói: “Ngài đừng có đùa giỡn ta mà. Giới Tu Chân có ai mà không biết núi Vô Vọng đâu chứ, còn không phải là sào huyệt của Âm Sơn Tử sao? Ngài đừng có nói với ta là ngài chưa từng nghe tới Âm Sơn Tử nhé.”
Nhàn Đăng cũng cười ha ha, nói: “Âm Sơn Tử à, đã từng nghe qua.”
Đường Kỳ Nhạc đã từng nhắc qua với y, nghe nói là tên ma đầu không việc ác nào không làm.
Tiểu nhị trong tiệm nói: “Chỉ cần ngài từng nghe nói tới Âm Sơn Tử thì cũng biết hắn là người phương nào rồi đúng không? Nhân vật số một số hai của giới Tu Chân, mặc dù tính tình hơi ngang tàng một chút, nhưng không hề cản trở sự trâu bò của hắn. Ngài đi ra ngoài hỏi thăm một chút, ở giới Tu Chân có ai nghe đến tên của hắn mà không phải là vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật, hoặc là vừa nghe tới đã mặt mày biến sắc đâu chứ? Hiện tại trên đời này ngoài Minh Đức Chân Quân có thể chiến một trận với hắn ra thì còn ai dám ngang hàng với hắn nữa đâu? Một nhân vật lớn như vậy, có của ngon vật lạ gì mà chưa từng ăn qua, thế mà hết lần này tới lần khác hắn đều phá lệ coi cây trâm Vô Danh này như bảo bối! Mỗi ngày đều phải lấy ra ngắm ba lần!”
Nói đến cũng lạ, thanh kiếm này xác thực là của y - danh kiếm của giới Tu Chân về cơ bản đều đã nhận chủ. Một thanh bảo kiếm thượng hạng như vậy, nếu như không phải đã nhận chủ thì y cũng không cách nào rút ra được.
Sau khi rút ra đã nói lên bảo kiếm xác thực là của y, nhưng Nhàn Đăng sử dụng lại rất không quen. Dường như y căn bản cũng không phải là nhân tài sử dụng kiếm, hay là nói, có lẽ y không dùng vũ khí thì càng tiện tay hơn.
Không đề cập đến việc y còn sợ độ cao, ngự kiếm phi hành với y mà nói không thể nghi ngờ là tự sát. Chỉ cần cao hơn mặt đất tám thước là hai chân của y đã không nhịn được mà run rẩy rồi.
Tóm lại, ngoài đủ loại nguyên nhân ra, Nhàn Đăng đành phải tính toán cho bản thân mình, đi xoay sở một khoản tiền dự trù. Mà thứ đáng giá nhất ở trên người y cũng chỉ có mỗi một thanh kiếm này.
Về phần Tạo Hóa Cảnh mà Đường Kỳ Nhạc tặng cho y ấy à?
Tấm gương này trong ngày thường còn có thể soi mặt cơ đấy. Kiếm thì thật sự vô dụng, y lại không thích ăn xâu đồ nướng nên không cần làm que xiên.
Nhàn Đăng đi vào cửa tiệm, thì thầm với Tiên kiếm: “Bảo kiếm ơi bảo kiếm, cũng không phải ta không cần ngươi, chỉ là tạm thời đưa ngươi vào để trong tiệm cầm đồ mà thôi. Ngày sau chờ ta phất lên như diều gặp gió rồi, chắc chắn sẽ tới chuộc ngươi về mà.”
Nhàn Đăng đi ra khỏi tiệm cầm đồ, suy cho cùng cũng kiếm được một khoản bạc trong túi. Y đi đến cửa chợ bán thức ăn ở đằng trước mua một con cừu lông xoăn màu đen nhỏ vừa mới dứt sữa, cả đi bộ cũng đi không vững. Nhàn Đăng để nó đi được một lát rồi lại ôm nó vào trong ngực.
Nhàn Đăng đi ngang qua một cửa tiệm trang sức. Hai tiểu nhị ở cửa đang ra sức quảng bá, thấy Nhàn Đăng đi ngang qua chỉ hận không thể duỗi tay ra bắt y đi thẳng vào trong cửa tiệm, ép y mua hai chuỗi trang sức trở về.
Nhàn Đăng mắt nhìn thẳng đi lên phía trước, đi được hai mươi mốt bước thì cả người dừng lại.
Y đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi bắt đầu bước ra một bước, từng bước từng bước lùi về phía sau, cuối cùng lùi tới trước cửa tiệm trang sức.
Tiểu nhị vui mừng khôn xiết, gọi to: “Khách quan, muốn xem cái gì thì vào trong tiệm xem đi, đồ của tiệm chúng ta luôn là đồ tốt nhất!”
Hai tiểu nhị một trái một phải dắt y đi vào trong tiệm. Ánh mắt Nhàn Đăng thoáng cái đã dừng trên một cây trâm ngọc ở vị trí trung tâm.
Cây trâm này có màu trắng bạc trong suốt, dưới ánh mặt trời lờ mờ có quầng sáng mông lung, tựa như trăng sáng ở trên bầu trời, chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể khinh nhờn.
Lần đầu tiên Nhàn Đăng nhìn thấy, trong lòng lập tức kích động: Trên đời này không còn ai thích hợp với cây trâm này hơn Lan Tuyết Hoài!
Tiểu nhị thấy mắt y nhìn cây trâm không chớp mắt, lập tức ba hoa chích chòe khen lấy khen để cây trâm này, khoác lác rằng đây chính là “bảo vật trấn tiệm”.
Nhàn Đăng nghe được bốn chữ này thì trong lòng ngần ngại: Có phải nó rất đắt tiền?
Y sờ lên ngân lượng còn chưa kịp ấm trong túi một cái.
Tiểu nhị trong tiệm sợ y do dự nên mới nói tiếp: “Khách quan, ta nói cho ngài biết lai lịch của nó nhé, ngài nghe xong cũng đừng bị hù chết đấy. Cây trâm ngọc này không có tên, chúng ta gọi nó là trâm Vô Danh, nó là vật do ông chủ của chúng ta mua lại từ trên núi Vô Vọng!”
Nhàn Đăng cảm thấy hứng thú hơn: “Ồ, núi Vô Vọng là gì?”
Tiểu nhị trong tiệm cười ha ha nói: “Ngài đừng có đùa giỡn ta mà. Giới Tu Chân có ai mà không biết núi Vô Vọng đâu chứ, còn không phải là sào huyệt của Âm Sơn Tử sao? Ngài đừng có nói với ta là ngài chưa từng nghe tới Âm Sơn Tử nhé.”
Nhàn Đăng cũng cười ha ha, nói: “Âm Sơn Tử à, đã từng nghe qua.”
Đường Kỳ Nhạc đã từng nhắc qua với y, nghe nói là tên ma đầu không việc ác nào không làm.
Tiểu nhị trong tiệm nói: “Chỉ cần ngài từng nghe nói tới Âm Sơn Tử thì cũng biết hắn là người phương nào rồi đúng không? Nhân vật số một số hai của giới Tu Chân, mặc dù tính tình hơi ngang tàng một chút, nhưng không hề cản trở sự trâu bò của hắn. Ngài đi ra ngoài hỏi thăm một chút, ở giới Tu Chân có ai nghe đến tên của hắn mà không phải là vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật, hoặc là vừa nghe tới đã mặt mày biến sắc đâu chứ? Hiện tại trên đời này ngoài Minh Đức Chân Quân có thể chiến một trận với hắn ra thì còn ai dám ngang hàng với hắn nữa đâu? Một nhân vật lớn như vậy, có của ngon vật lạ gì mà chưa từng ăn qua, thế mà hết lần này tới lần khác hắn đều phá lệ coi cây trâm Vô Danh này như bảo bối! Mỗi ngày đều phải lấy ra ngắm ba lần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.