Chương 27:
Tam Thiên Phong Tuyết
14/06/2023
Nhàn Đăng cười ha ha, nói: “Ánh mắt của Vân tiểu di rất đặc biệt nha. Giờ này nàng ta từ bên ngoài trở về là đi làm gì thế?”
A Phúc dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Vân tiểu di chính là đến miếu Nương Nương. Đoạn thời gian trước nàng ta thỉnh được một pho tượng Ngọc Tử Quan Âm đặt ở trong nhà nên khoảng thời gian này thường hay chạy đến miếu Nương Nương, nghe nói là tin Phật.”
Nhàn Đăng: “Oa, Vân tiểu di nhất định là chưa từng nghe qua một câu nói.”
A Phúc: “Câu nói gì?”
Nhàn Đăng đáp: “Thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó.”
A Phúc cười ha ha: “Ta đây lại không thể nói được, đều là chuyện của các lão gia phu nhân, không đến lượt hạ nhân chúng ta xen vào.”
Đến nhà phía Tây rồi, A phúc mới mở hai cánh cửa ra.
Hà viên ngoại đã thu xếp cho hai người vào ở hai căn phòng phía trong, đều ở trên cùng một dãy hành lang, chỉ cách một mặt tường nên đi lại cũng thuận tiện.
Buổi chiều bọn họ đi ra ngoài một chuyến làm chậm trễ một chút thời gian, sắc trời hôm nay đã tối, tính toán cũng đến thời gian ăn cơm đi ngủ rồi.
Nhàn Đăng đang chuẩn bị mở lời mời Lan Tuyết Hoài và y cùng nhau ăn cơm, nhân tiện mở miệng hỏi thăm hắn một chút lửa xanh gặp phải vào xế chiều hôm nay là chuyện gì xảy ra.
Nhưng chẳng hiểu sao y còn chưa đi tới trước cửa Lan Tuyết Hoài, chỉ vừa mới bước ra một bước thì đối phương đã đóng cửa lại, chặn y ở ngoài cửa.
Tay Nhàn Đăng đặt ở giữa không trung chỉ còn cách cửa không đến mấy centimet, cuối cùng vẫn phải thả tay xuống, sờ lên mũi rồi quay trở lại trong phòng của mình.
Cuối giờ Hợi, trời đã tối đến không thể tối hơn. Đêm nay bên ngoài không có trăng sáng, nến đèn trên hành lang bị gió thổi qua một đợt, năm ngọn nến đã tắt hết ba ngọn khiến cho đêm tối càng thêm có vẻ âm u.
Nhàn Đăng đã đi vào giấc mộng từ lâu, đây là giấc mộng đầu tiên mà y mơ thấy sau khi mất trí nhớ.
Cảnh trong mộng không tính là tốt đẹp, trong hoàn cảnh màu đen tan thành mảnh vụn, một trận tiếng giận dữ quát mắng giống như một tiếng sấm nổ vang vọng ở bên tai y:
“Âm Sơn Tử, cả đời ngươi tạo nghiệt vô số, làm hại Tu Chân giới muôn họ lầm than, tà ma ngoại đạo, phải nên tan thành mây khói! Ngươi đi chết đi!”
Một luồng kiếm quang xuyên thủng thân thể y.
Một chưởng chứa đựng linh khí hung hăng tấn công về phía y, đẩy y ngã ra phía sau.
Nhàn Đăng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể mình tán loạn, trong đầu một mảnh lộn xộn. Y cúi đầu nhìn xuống, trên người thủng trăm ngàn cái lỗ, y phục rách tơi tả tàn tạ đến không chịu nổi, nghiễm nhiên là bộ dáng sắp chết. Vậy mà người giết y còn ngại không đủ, còn muốn đi lên đạp thêm hai cước, không ngờ một cơn gió lốc xen lẫn mùi máu tanh đánh tới. Cơn gió này xuyên qua thân thể của y, xé toạc ba hồn bảy phách của y. Y nghe được tiếng la hết sức thảm thiết của mình, như bi như cuồng, đã có điềm báo tẩu hỏa nhập ma.
Trước người là một bóng dáng mờ ảo mơ hồ, mặc đạo bào của tiên nhân, trong tay cầm thần binh lợi khí giết đến đỏ mắt, chăm chú nhìn y.
Phía sau là xác chết khắp nơi, vách núi vạn trượng, oán khí quay cuồng ở trong vực sâu, tím tím đen đen. Vạn quỷ kêu gào, chấn động tâm hồn.
“Giết hắn! Ta bổ thêm một cước nữa. Âm Sơn Tử đã thần trí không rõ, tẩu hỏa nhập ma rồi. Yêu đao Vân Thước của hắn đã vỡ thành mảnh vụn, còn sợ hắn làm gì chứ?”
“Hồn phách của hắn đã vỡ nát theo Định Hải Côn Luân Phiến của Độ Tiên Quân rồi, cho dù thật sự có Đại La Thần Tiên tại thế cũng không cứu nổi hắn. Sào huyệt của Âm Sơn Tử ở núi Vô Vọng đã bị chúng ta tận diệt, trước hết giết chết hắn rồi hẳn diệt núi!”
“Chỉ mỗi hồn nát thì tính là gì, cũng đừng cho hắn tụ hồn sống lại, theo ta thấy… đánh hắn rơi xuống Vô Vọng Nhai mới là thượng sách! Sát khí trời đất ở nơi này đã đạt đến đỉnh điểm, một khi rơi xuống đương nhiên là hồn bay phách lạc, mãi mãi không cách nào luân hồi được.”
“Nói đúng lắm, ta tán thành! Tên này nổi cuồng lên đã hại chết nhiều sư huynh đệ của chúng ta như vậy, không giết hắn thì khó mà giải mối hận trong lòng chúng ta!”
“Tà ma ngoại đạo đáng chết! Một tên cũng không thể bỏ qua!”
“Giết hắn! Giết hắn!”
“Giết hắn…”
“Giết hắn…”
Y nhắm mắt, không đứng thẳng được mà liên tục lùi lại phía sau.
Cơn gió lốc kèm theo máu tanh kia lại lần nữa tấn công về phía y, hoàn toàn đánh nát hồn phách vốn đã lung lay sắp đổ của y.
Đột nhiên có vô số đôi tay đẩy y ngã xuống vách đá vạn trượng, y lại không còn sức lực để phảng kháng. Một cước giẫm hụt, tiếng đá rơi lác đác vang lên, y té xuống rơi vào trong oán khí cuồn cuộn dưới Vô Vọng Nhai.
A Phúc dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Vân tiểu di chính là đến miếu Nương Nương. Đoạn thời gian trước nàng ta thỉnh được một pho tượng Ngọc Tử Quan Âm đặt ở trong nhà nên khoảng thời gian này thường hay chạy đến miếu Nương Nương, nghe nói là tin Phật.”
Nhàn Đăng: “Oa, Vân tiểu di nhất định là chưa từng nghe qua một câu nói.”
A Phúc: “Câu nói gì?”
Nhàn Đăng đáp: “Thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó.”
A Phúc cười ha ha: “Ta đây lại không thể nói được, đều là chuyện của các lão gia phu nhân, không đến lượt hạ nhân chúng ta xen vào.”
Đến nhà phía Tây rồi, A phúc mới mở hai cánh cửa ra.
Hà viên ngoại đã thu xếp cho hai người vào ở hai căn phòng phía trong, đều ở trên cùng một dãy hành lang, chỉ cách một mặt tường nên đi lại cũng thuận tiện.
Buổi chiều bọn họ đi ra ngoài một chuyến làm chậm trễ một chút thời gian, sắc trời hôm nay đã tối, tính toán cũng đến thời gian ăn cơm đi ngủ rồi.
Nhàn Đăng đang chuẩn bị mở lời mời Lan Tuyết Hoài và y cùng nhau ăn cơm, nhân tiện mở miệng hỏi thăm hắn một chút lửa xanh gặp phải vào xế chiều hôm nay là chuyện gì xảy ra.
Nhưng chẳng hiểu sao y còn chưa đi tới trước cửa Lan Tuyết Hoài, chỉ vừa mới bước ra một bước thì đối phương đã đóng cửa lại, chặn y ở ngoài cửa.
Tay Nhàn Đăng đặt ở giữa không trung chỉ còn cách cửa không đến mấy centimet, cuối cùng vẫn phải thả tay xuống, sờ lên mũi rồi quay trở lại trong phòng của mình.
Cuối giờ Hợi, trời đã tối đến không thể tối hơn. Đêm nay bên ngoài không có trăng sáng, nến đèn trên hành lang bị gió thổi qua một đợt, năm ngọn nến đã tắt hết ba ngọn khiến cho đêm tối càng thêm có vẻ âm u.
Nhàn Đăng đã đi vào giấc mộng từ lâu, đây là giấc mộng đầu tiên mà y mơ thấy sau khi mất trí nhớ.
Cảnh trong mộng không tính là tốt đẹp, trong hoàn cảnh màu đen tan thành mảnh vụn, một trận tiếng giận dữ quát mắng giống như một tiếng sấm nổ vang vọng ở bên tai y:
“Âm Sơn Tử, cả đời ngươi tạo nghiệt vô số, làm hại Tu Chân giới muôn họ lầm than, tà ma ngoại đạo, phải nên tan thành mây khói! Ngươi đi chết đi!”
Một luồng kiếm quang xuyên thủng thân thể y.
Một chưởng chứa đựng linh khí hung hăng tấn công về phía y, đẩy y ngã ra phía sau.
Nhàn Đăng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể mình tán loạn, trong đầu một mảnh lộn xộn. Y cúi đầu nhìn xuống, trên người thủng trăm ngàn cái lỗ, y phục rách tơi tả tàn tạ đến không chịu nổi, nghiễm nhiên là bộ dáng sắp chết. Vậy mà người giết y còn ngại không đủ, còn muốn đi lên đạp thêm hai cước, không ngờ một cơn gió lốc xen lẫn mùi máu tanh đánh tới. Cơn gió này xuyên qua thân thể của y, xé toạc ba hồn bảy phách của y. Y nghe được tiếng la hết sức thảm thiết của mình, như bi như cuồng, đã có điềm báo tẩu hỏa nhập ma.
Trước người là một bóng dáng mờ ảo mơ hồ, mặc đạo bào của tiên nhân, trong tay cầm thần binh lợi khí giết đến đỏ mắt, chăm chú nhìn y.
Phía sau là xác chết khắp nơi, vách núi vạn trượng, oán khí quay cuồng ở trong vực sâu, tím tím đen đen. Vạn quỷ kêu gào, chấn động tâm hồn.
“Giết hắn! Ta bổ thêm một cước nữa. Âm Sơn Tử đã thần trí không rõ, tẩu hỏa nhập ma rồi. Yêu đao Vân Thước của hắn đã vỡ thành mảnh vụn, còn sợ hắn làm gì chứ?”
“Hồn phách của hắn đã vỡ nát theo Định Hải Côn Luân Phiến của Độ Tiên Quân rồi, cho dù thật sự có Đại La Thần Tiên tại thế cũng không cứu nổi hắn. Sào huyệt của Âm Sơn Tử ở núi Vô Vọng đã bị chúng ta tận diệt, trước hết giết chết hắn rồi hẳn diệt núi!”
“Chỉ mỗi hồn nát thì tính là gì, cũng đừng cho hắn tụ hồn sống lại, theo ta thấy… đánh hắn rơi xuống Vô Vọng Nhai mới là thượng sách! Sát khí trời đất ở nơi này đã đạt đến đỉnh điểm, một khi rơi xuống đương nhiên là hồn bay phách lạc, mãi mãi không cách nào luân hồi được.”
“Nói đúng lắm, ta tán thành! Tên này nổi cuồng lên đã hại chết nhiều sư huynh đệ của chúng ta như vậy, không giết hắn thì khó mà giải mối hận trong lòng chúng ta!”
“Tà ma ngoại đạo đáng chết! Một tên cũng không thể bỏ qua!”
“Giết hắn! Giết hắn!”
“Giết hắn…”
“Giết hắn…”
Y nhắm mắt, không đứng thẳng được mà liên tục lùi lại phía sau.
Cơn gió lốc kèm theo máu tanh kia lại lần nữa tấn công về phía y, hoàn toàn đánh nát hồn phách vốn đã lung lay sắp đổ của y.
Đột nhiên có vô số đôi tay đẩy y ngã xuống vách đá vạn trượng, y lại không còn sức lực để phảng kháng. Một cước giẫm hụt, tiếng đá rơi lác đác vang lên, y té xuống rơi vào trong oán khí cuồn cuộn dưới Vô Vọng Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.