Chương 35:
Tam Thiên Phong Tuyết
19/06/2023
“Ta cũng không muốn đeo, chỉ là bây giờ không tháo xuống được.”
Cái tay đang lau bàn của ông chủ quán trà ngừng một chút, ông ta lên tiếng nhắc nhở: “Khách nhân phải cẩn thận đấy, chồn vàng rất tà môn, bị nó quấn ở trên người cũng không có kết quả tốt đâu. Nếu như cái mặt nạ này thực sự không tháo được thì trong đó chắc chắn có gì đó quái lạ. Hay là ngươi mau đi đến Thiên Cơ Biến xem một chút.”
Một khi trong nhà dân chúng bình thường xảy ra chuyện gì khó giải quyết thì suy nghĩ đầu tiên chính là nhờ Thiên Cơ Biến giúp đỡ. Nếu không phải trước đây Nhàn Đăng đã đắc tội với Thiên Cơ Biến thì y chắc chắn đã đi nhờ Thiên Cơ Biến hỗ trợ từ lâu rồi. Đường này không thông nên y chỉ có thể khoát khoát tay, đổi chủ đề: “Ông chủ, ông bán lá trà ở chỗ này bao lâu rồi?”
Ông chủ quán trà đáp: “Đã mười năm rồi.”
Nhàn Đăng hỏi: “Vậy ông có biết cái miếu Quan Âm này được xây dựng lúc nào không?”
Ông chủ quán trà ngẩng đầu lên: “Ngươi nói miếu Ngọc Tử Quan Âm đúng không? Miếu này là do bách tính xây, không phải quan miếu, hương khói cũng không nhiều bằng những ngôi miếu Quan Âm khác. Ta nhớ là nó được xây vào năm trước .”
Nhàn Đăng sờ cằm: “Trà lão bản, vì sao ngôi miếu Quan Âm này lại tên là “Ngọc Tử Quan Âm” vậy, có lai lịch gì không? Từ trước đến nay hình như ta chưa từng nghe qua Quan Âm còn có danh xưng này?”
Ông chủ quán trà đáp: “Cái này ta ngược lại không rõ, thương nhân xây miếu Quan Âm này đến từ khu vực Tiền Đường của Giang Nam bên kia tới đây để làm ăn, có lẽ ở chỗ đó của bọn họ có miếu Quan Âm của địa phương mình.”
Nhàn Đăng còn muốn hỏi tiếp gì đó nhưng ánh mắt của ông chủ quán trà lại sáng lên, đi chào hỏi những khách nhân khác: “Tiểu Tiên Quân, mời vào trong, có muốn uống trà không?”
Nhàn Đăng quay đầu nhìn, lại là Lan Tuyết Hoài.
Y đứng lên, ngạc nhiên lên tiếng: “Tiểu Tiên Quân?”
Vốn cho rằng Lan Tuyết Hoài còn phải giận thêm một khoảng thời gian cơ đấy, không ngờ lần này lại hết giận nhanh như vậy. Nhàn Đăng hơi mừng thầm trong bụng.
Lan Tuyết Hoài mở miệng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Nhàn Đăng vội vàng nói: “Ta tới để điều tra chuyện của Vân tiểu di.”
Ông chủ quán trà thấy hai người quen biết nên không có tìm cho Lan Tuyết Hoài một bàn trà khác mà rót một tách trà rồi thêm chút trà hương đưa thẳng đến trên bàn của Nhàn Đăng.
Chân mày Lan Tuyết Hoài nhíu lại, đuôi mắt càng lộ rõ vẻ xinh đẹp lộng lẫy. Nhàn Đăng sửng sờ gợi ý: “Chẳng qua là đường núi của núi Tiểu Hòa khó đi, ta lại không có Tiên kiếm, muốn đi lên phải tốn công sức một phen.”
“Sau đó thì sao?” Lan Tuyết Hoài hỏi.
“Sau đó ấy à?” Nhàn Đăng hơi do dự, trong lòng nghĩ thầm: Cũng không có sau đó… Đương nhiên là tự mình leo lên rồi, chẳng lẽ còn có đường tắt gì đó sao?
Ai biết Lan Tuyết Hoài đột nhiên bắt chéo hai chân, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, cười lạnh nói: “Cho nên ngươi mới đợi ta đến phải không?”
Thảo nào, thảo nào muốn cầm Tiên kiếm của mình, thảo nào còn muốn mua cây trâm tặng mình. Thì ra chính là để sau này lúc ngự kiếm phi hành được ngồi chung một thanh kiếm với mình, còn khiến cho mình “bắt người tay ngắn.”(*)
(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Lan Tuyết Hoài thầm nhủ: Y quả thật là lòng dạ thâm trầm, từng bước hành động, tính toán tường tận. Nếu như ta không phản ứng kịp thì thế nào cũng phải đi theo hướng của y rồi.
Không đúng, hắn thu cây trâm của Nhàn Đăng là đã đi đúng hướng rồi!
Nhàn Đăng thấy hắn cả buổi không lên tiếng: “?”
Lan Tuyết Hoài nói: “Hắn lại giả vờ bày ra bộ mặt cái gì cũng không biết, đúng là dối trá mà.”
Nhàn Đăng suy nghĩ lại một chút, mặc dù y không có cố ý đợi Lan Tuyết Hoài nhưng y cũng không có can đảm làm bẽ mặt Lan Tuyết Hoài ở ngay trước mặt hắn. Thế là y sờ lên mũi, thuận theo nói: “Cũng không phải không có đợi…”
Trên mặt Lan Tuyết Hoài lập tức viết: Quả nhiên là vậy.
Nhàn Đăng: “…”
Lan Tuyết Hoài lên tiếng: “Tiếp theo có phải là hỏi ta mượn kiếm lên núi, sau đó nói bản thân mình sợ độ cao, muốn đứng chung một kiếm với ta đúng không?”
Nhàn Đăng: “Ta không có…”
Đôi mắt đẹp của Lan Tuyết Hoài trợn lên: “Còn dám nói không có?”
Nhàn Đăng: “Không dám…”
Lan Tuyết Hoài hừ nói: “Không dám chính là bị ta đoán trúng rồi chứ gì, ngươi cái tên này trong đầu toàn toàn là tâm tư Đăng Đồ Tử không thể cho người ta biết.”
Nhàn Đăng bỏ qua giải thích, ngẩng đầu lên nhìn trời một chút…
Đúng vào lúc này, Lan Tuyết Hoài ném một túi điểm tâm tới cho y. Nhàn Đăng vội vàng bắt lấy, y ngạc nhiên nhìn Lan Tuyết Hoài.
Lan Tuyết Hoài trợn mắt nhìn y: “Nhìn cái gì, mau ăn đi, ít giả bộ đáng thương giống như hôm qua cho ta.”
Từ sáng sớm cho đến bây giờ Nhàn Đăng đều chưa có ăn cơm, đúng là tương đối đói bụng. Lan Tuyết Hoài cũng đã nói đến vậy, y lập tức mở ra ăn mấy miếng, vừa ăn vừa không nhịn được mừng thầm trong bụng: Thì ra là hắn đi mua đồ ăn cho ta, hắn đúng là một người tốt.
Cái tay đang lau bàn của ông chủ quán trà ngừng một chút, ông ta lên tiếng nhắc nhở: “Khách nhân phải cẩn thận đấy, chồn vàng rất tà môn, bị nó quấn ở trên người cũng không có kết quả tốt đâu. Nếu như cái mặt nạ này thực sự không tháo được thì trong đó chắc chắn có gì đó quái lạ. Hay là ngươi mau đi đến Thiên Cơ Biến xem một chút.”
Một khi trong nhà dân chúng bình thường xảy ra chuyện gì khó giải quyết thì suy nghĩ đầu tiên chính là nhờ Thiên Cơ Biến giúp đỡ. Nếu không phải trước đây Nhàn Đăng đã đắc tội với Thiên Cơ Biến thì y chắc chắn đã đi nhờ Thiên Cơ Biến hỗ trợ từ lâu rồi. Đường này không thông nên y chỉ có thể khoát khoát tay, đổi chủ đề: “Ông chủ, ông bán lá trà ở chỗ này bao lâu rồi?”
Ông chủ quán trà đáp: “Đã mười năm rồi.”
Nhàn Đăng hỏi: “Vậy ông có biết cái miếu Quan Âm này được xây dựng lúc nào không?”
Ông chủ quán trà ngẩng đầu lên: “Ngươi nói miếu Ngọc Tử Quan Âm đúng không? Miếu này là do bách tính xây, không phải quan miếu, hương khói cũng không nhiều bằng những ngôi miếu Quan Âm khác. Ta nhớ là nó được xây vào năm trước .”
Nhàn Đăng sờ cằm: “Trà lão bản, vì sao ngôi miếu Quan Âm này lại tên là “Ngọc Tử Quan Âm” vậy, có lai lịch gì không? Từ trước đến nay hình như ta chưa từng nghe qua Quan Âm còn có danh xưng này?”
Ông chủ quán trà đáp: “Cái này ta ngược lại không rõ, thương nhân xây miếu Quan Âm này đến từ khu vực Tiền Đường của Giang Nam bên kia tới đây để làm ăn, có lẽ ở chỗ đó của bọn họ có miếu Quan Âm của địa phương mình.”
Nhàn Đăng còn muốn hỏi tiếp gì đó nhưng ánh mắt của ông chủ quán trà lại sáng lên, đi chào hỏi những khách nhân khác: “Tiểu Tiên Quân, mời vào trong, có muốn uống trà không?”
Nhàn Đăng quay đầu nhìn, lại là Lan Tuyết Hoài.
Y đứng lên, ngạc nhiên lên tiếng: “Tiểu Tiên Quân?”
Vốn cho rằng Lan Tuyết Hoài còn phải giận thêm một khoảng thời gian cơ đấy, không ngờ lần này lại hết giận nhanh như vậy. Nhàn Đăng hơi mừng thầm trong bụng.
Lan Tuyết Hoài mở miệng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Nhàn Đăng vội vàng nói: “Ta tới để điều tra chuyện của Vân tiểu di.”
Ông chủ quán trà thấy hai người quen biết nên không có tìm cho Lan Tuyết Hoài một bàn trà khác mà rót một tách trà rồi thêm chút trà hương đưa thẳng đến trên bàn của Nhàn Đăng.
Chân mày Lan Tuyết Hoài nhíu lại, đuôi mắt càng lộ rõ vẻ xinh đẹp lộng lẫy. Nhàn Đăng sửng sờ gợi ý: “Chẳng qua là đường núi của núi Tiểu Hòa khó đi, ta lại không có Tiên kiếm, muốn đi lên phải tốn công sức một phen.”
“Sau đó thì sao?” Lan Tuyết Hoài hỏi.
“Sau đó ấy à?” Nhàn Đăng hơi do dự, trong lòng nghĩ thầm: Cũng không có sau đó… Đương nhiên là tự mình leo lên rồi, chẳng lẽ còn có đường tắt gì đó sao?
Ai biết Lan Tuyết Hoài đột nhiên bắt chéo hai chân, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, cười lạnh nói: “Cho nên ngươi mới đợi ta đến phải không?”
Thảo nào, thảo nào muốn cầm Tiên kiếm của mình, thảo nào còn muốn mua cây trâm tặng mình. Thì ra chính là để sau này lúc ngự kiếm phi hành được ngồi chung một thanh kiếm với mình, còn khiến cho mình “bắt người tay ngắn.”(*)
(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Lan Tuyết Hoài thầm nhủ: Y quả thật là lòng dạ thâm trầm, từng bước hành động, tính toán tường tận. Nếu như ta không phản ứng kịp thì thế nào cũng phải đi theo hướng của y rồi.
Không đúng, hắn thu cây trâm của Nhàn Đăng là đã đi đúng hướng rồi!
Nhàn Đăng thấy hắn cả buổi không lên tiếng: “?”
Lan Tuyết Hoài nói: “Hắn lại giả vờ bày ra bộ mặt cái gì cũng không biết, đúng là dối trá mà.”
Nhàn Đăng suy nghĩ lại một chút, mặc dù y không có cố ý đợi Lan Tuyết Hoài nhưng y cũng không có can đảm làm bẽ mặt Lan Tuyết Hoài ở ngay trước mặt hắn. Thế là y sờ lên mũi, thuận theo nói: “Cũng không phải không có đợi…”
Trên mặt Lan Tuyết Hoài lập tức viết: Quả nhiên là vậy.
Nhàn Đăng: “…”
Lan Tuyết Hoài lên tiếng: “Tiếp theo có phải là hỏi ta mượn kiếm lên núi, sau đó nói bản thân mình sợ độ cao, muốn đứng chung một kiếm với ta đúng không?”
Nhàn Đăng: “Ta không có…”
Đôi mắt đẹp của Lan Tuyết Hoài trợn lên: “Còn dám nói không có?”
Nhàn Đăng: “Không dám…”
Lan Tuyết Hoài hừ nói: “Không dám chính là bị ta đoán trúng rồi chứ gì, ngươi cái tên này trong đầu toàn toàn là tâm tư Đăng Đồ Tử không thể cho người ta biết.”
Nhàn Đăng bỏ qua giải thích, ngẩng đầu lên nhìn trời một chút…
Đúng vào lúc này, Lan Tuyết Hoài ném một túi điểm tâm tới cho y. Nhàn Đăng vội vàng bắt lấy, y ngạc nhiên nhìn Lan Tuyết Hoài.
Lan Tuyết Hoài trợn mắt nhìn y: “Nhìn cái gì, mau ăn đi, ít giả bộ đáng thương giống như hôm qua cho ta.”
Từ sáng sớm cho đến bây giờ Nhàn Đăng đều chưa có ăn cơm, đúng là tương đối đói bụng. Lan Tuyết Hoài cũng đã nói đến vậy, y lập tức mở ra ăn mấy miếng, vừa ăn vừa không nhịn được mừng thầm trong bụng: Thì ra là hắn đi mua đồ ăn cho ta, hắn đúng là một người tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.