Chương 39:
Tam Thiên Phong Tuyết
19/06/2023
Ngưỡng cửa bên phải có cắm nhang, trong chính điện rất tối, cho dù bây giờ đang là ban ngày có ánh mặt trời chói chang thì cũng rất khó soi sáng được toàn cảnh.
Trên mặt đất là ba miếng bồ đoàn có niên đại xa xưa, đã rách mấy lỗ. Chính diện chính là tượng Ngọc Tử Quan Âm, màu sơn mặt ngoài đã tróc hơn phân nửa. Đầu của Quân Âm bị một tấm vải đỏ trên xà nhà rơi xuống che khuất nên Nhàn Đăng chỉ có thể nhìn được nửa thân dưới của tượng. Hai bên trái phải có hai tấm biển, một bên viết: “Bình Tịnh Thủy dưỡng tánh từ bi”, bên còn lại viết: “Tử Trúc Lâm tồn tâm Bồ Tát.” Trên bàn thờ đặt ba cái chén, ở chính giữa là trái cây, hai bát bên cạnh trống không.
Y sờ cằm một cái, nghi ngờ nhủ thầm trong bụng: Sao lại không có kim đồng ngọc nữ nhỉ?
Ngọc Tử Quan Âm đứng lẻ loi trong miếu, đừng nói kim đồng ngọc nữ ở hai bên trái phải, ngay cả Tịnh bình trên tay cũng không có, thay vào đó là một cây quạt xương ngọc kỳ quái.
Ánh mắt y dừng ở trên cây quạt xương ngọc kia, dường như toàn bộ tinh thần đều bị hút vào, bản thân cũng không nhận ra mình đang chầm chậm đi đến gần nó.
Lan Tuyết Hoài bỗng nhiên giữ y lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Nhàn Đăng hơi sững sờ, môi mấp máy, giống như buộc miệng thốt lên: “Ta đã từng thấy qua cây quạt này rồi.”
Y thò tay túm lấy tấm vải đỏ treo lơ lửng ở giữa không trung, dùng sức kéo một phát. Tấm vải đỏ ở trên xà nhà rơi xuống đất, cuối cùng thì tượng Ngọc Tử Quan Âm cũng hoàn toàn phơi bày trước mặt hai người.
Lan Tuyết Hoài ngẩng đầu lên nhìn, mặt mày ngây ra. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn Nhàn Đăng, đúng như dự đoán, biểu cảm trên mặt Nhàn Đăng cũng cương cứng.
Mặc dù Ngọc Tử Quan Âm ở trước mặt hai người có niên đại xa xưa, bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng nhưng vẫn còn bảo tồn được gương mặt hoàn chỉnh, hoàn toàn giống Nhàn Đăng như đúc!
Hai người cùng lúc ngơ ngác, miếu Ngọc Tử Quan Âm đột nhiên nổi lên một trận gió kỳ lạ.
Chân mày Lan Tuyết Hoài nhíu lại, lúc này hắn giấu Nhàn Đăng ra sau lưng. Nhàn Đăng vừa đứng vững ở sau lưng hắn thì bất chợt, từ bốn phương tám hương truyền tới tiếng cười the thé “ha hả” quỷ dị.
************
Nhàn Đăng nhanh chóng hồi thần lại, y không quan tâm đến tượng ngọc Quan Âm trước, mà tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm đó.
Tiếng cười lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, nhất thời không tìm được vị trí cụ thể. Đột nhiên, Chiết Chi ra khỏi vỏ, “xoạt” một tiếng, nó chặn lại hòn đá đang lao tới từ bên phải. Nhàn Đăng ngồi xổm xuống nhặt hòn đá lên, hòn đá này rất sắc bén, nếu bị ném trúng nhất định sẽ rất đau.
Bây giờ con súc sinh đó đang trốn trong bóng tối mà ném những hòn đá này, chỉ sợ là đang dò thám, không bao lâu nữa, khi nó lấy lại tinh thần, thì sẽ không phải là chuyện ném đá đơn giản như vậy nữa.
Sau khi hòn đá sắc nhọn đầu tiên bay ra, thì lần lượt có thêm mấy hòn đá khác bay ra tiếp, chỉ là những hòn đá này đối với Lan Tuyết Hoài mà nói thì quá nhàm chán, sau khi Chiết Chi chặn lại vài lần, trên mặt hắn đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Chặn lại, thật sự quá lãng phí sức lực.
Không chặn thì bị ném trúng cũng không dễ chịu gì mấy.
Hai người đứng trong miếu Quan Âm nhìn nhau, Nhàn Đăng nói trước: "Ta sẽ ép nó hiện thân."
Lan Tuyết Hoài cau mày nhìn y, chỉ thấy Nhàn Đăng xoay người bước ra miếu Quan Âm, trực tiếp đi tới trước bàn, hai ngón tay khép chặt lại, cắt đứt tim ngọn nến đang cháy rồi đặt ở trên thần đàn. Sau đó, Nhàn Đăng lấy chiếc kính Tạo Hóa Cảnh đang đeo trên cổ, cắn ngón trỏ nhỏ máu vào mặt kính rồi hướng mặt kính xuống, chiếu trên ngọn lửa, khi lật lên, đột nhiên trong kính chiếu ra một tia sáng đỏ.
Tia sáng đỏ đi đến đâu thì sẽ có tiếng hét chói tai đến đó, sau đó có mùi lông cháy sém bay ra từ phía sau thần tượng.
Lan Tuyết Hoài giải phóng kiếm khí, tiếp cận tượng ngọc Quan Âm.
Một tiếng nổ vang lên, cánh tay Quan Âm đập trên mặt đất, vỡ thành một bãi đá, một bóng người màu vàng nhạt từ phía sau tượng thần chạy vụt ra, chính là Vân tiểu di!
Nhàn Đăng hô: "Nàng ta muốn chạy!
Lan Tuyết Hoài cầm thanh kiếm trong tay, lại tung ra một đạo kiếm khí, chặn đường đi của Vân tiểu di, Nhàn Đăng nhân cơ hội này vén tay áo lên, nắm chặt nắm đấm, vừa đi vừa nói: "Được lắm, tiểu súc sinh nhà ngươi, không tu luyện cho tốt lại đi ra hại người, hôm nay ta liền thay trời hành..."
Vân tiểu di đột nhiên quay đầu, trên gương mặt trắng như tuyết mọc ra từng sợi từng sợi lông vừa dài vừa cứng, đôi mắt cũng nứt ra vừa tròn vừa lớn, đồng tử dựng thẳng lên có màu vàng, răng nanh sắc nhọn, trông rất đáng sợ, nàng nhìn Nhàn Đăng vừa nhe răng trợn mắt rống lên mấy tiếng quái dị.
Nhàn Đăng đi tới trước mặt nàng ta, bị sự thay đổi của nàng ta làm cho khiếp sợ, vội vàng quay trở lại, nhanh chóng núp ra phía sau Lan Tuyết Hoài, sợ hãi nói: "... Thật sự quá đáng sợ, tiểu tiên quân hay là ngươi dùng kiếm giải quyết nó đi, cơ hội thay trời hành đạo này ta nhường lại cho ngươi.
Trên mặt đất là ba miếng bồ đoàn có niên đại xa xưa, đã rách mấy lỗ. Chính diện chính là tượng Ngọc Tử Quan Âm, màu sơn mặt ngoài đã tróc hơn phân nửa. Đầu của Quân Âm bị một tấm vải đỏ trên xà nhà rơi xuống che khuất nên Nhàn Đăng chỉ có thể nhìn được nửa thân dưới của tượng. Hai bên trái phải có hai tấm biển, một bên viết: “Bình Tịnh Thủy dưỡng tánh từ bi”, bên còn lại viết: “Tử Trúc Lâm tồn tâm Bồ Tát.” Trên bàn thờ đặt ba cái chén, ở chính giữa là trái cây, hai bát bên cạnh trống không.
Y sờ cằm một cái, nghi ngờ nhủ thầm trong bụng: Sao lại không có kim đồng ngọc nữ nhỉ?
Ngọc Tử Quan Âm đứng lẻ loi trong miếu, đừng nói kim đồng ngọc nữ ở hai bên trái phải, ngay cả Tịnh bình trên tay cũng không có, thay vào đó là một cây quạt xương ngọc kỳ quái.
Ánh mắt y dừng ở trên cây quạt xương ngọc kia, dường như toàn bộ tinh thần đều bị hút vào, bản thân cũng không nhận ra mình đang chầm chậm đi đến gần nó.
Lan Tuyết Hoài bỗng nhiên giữ y lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Nhàn Đăng hơi sững sờ, môi mấp máy, giống như buộc miệng thốt lên: “Ta đã từng thấy qua cây quạt này rồi.”
Y thò tay túm lấy tấm vải đỏ treo lơ lửng ở giữa không trung, dùng sức kéo một phát. Tấm vải đỏ ở trên xà nhà rơi xuống đất, cuối cùng thì tượng Ngọc Tử Quan Âm cũng hoàn toàn phơi bày trước mặt hai người.
Lan Tuyết Hoài ngẩng đầu lên nhìn, mặt mày ngây ra. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn Nhàn Đăng, đúng như dự đoán, biểu cảm trên mặt Nhàn Đăng cũng cương cứng.
Mặc dù Ngọc Tử Quan Âm ở trước mặt hai người có niên đại xa xưa, bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng nhưng vẫn còn bảo tồn được gương mặt hoàn chỉnh, hoàn toàn giống Nhàn Đăng như đúc!
Hai người cùng lúc ngơ ngác, miếu Ngọc Tử Quan Âm đột nhiên nổi lên một trận gió kỳ lạ.
Chân mày Lan Tuyết Hoài nhíu lại, lúc này hắn giấu Nhàn Đăng ra sau lưng. Nhàn Đăng vừa đứng vững ở sau lưng hắn thì bất chợt, từ bốn phương tám hương truyền tới tiếng cười the thé “ha hả” quỷ dị.
************
Nhàn Đăng nhanh chóng hồi thần lại, y không quan tâm đến tượng ngọc Quan Âm trước, mà tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm đó.
Tiếng cười lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, nhất thời không tìm được vị trí cụ thể. Đột nhiên, Chiết Chi ra khỏi vỏ, “xoạt” một tiếng, nó chặn lại hòn đá đang lao tới từ bên phải. Nhàn Đăng ngồi xổm xuống nhặt hòn đá lên, hòn đá này rất sắc bén, nếu bị ném trúng nhất định sẽ rất đau.
Bây giờ con súc sinh đó đang trốn trong bóng tối mà ném những hòn đá này, chỉ sợ là đang dò thám, không bao lâu nữa, khi nó lấy lại tinh thần, thì sẽ không phải là chuyện ném đá đơn giản như vậy nữa.
Sau khi hòn đá sắc nhọn đầu tiên bay ra, thì lần lượt có thêm mấy hòn đá khác bay ra tiếp, chỉ là những hòn đá này đối với Lan Tuyết Hoài mà nói thì quá nhàm chán, sau khi Chiết Chi chặn lại vài lần, trên mặt hắn đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Chặn lại, thật sự quá lãng phí sức lực.
Không chặn thì bị ném trúng cũng không dễ chịu gì mấy.
Hai người đứng trong miếu Quan Âm nhìn nhau, Nhàn Đăng nói trước: "Ta sẽ ép nó hiện thân."
Lan Tuyết Hoài cau mày nhìn y, chỉ thấy Nhàn Đăng xoay người bước ra miếu Quan Âm, trực tiếp đi tới trước bàn, hai ngón tay khép chặt lại, cắt đứt tim ngọn nến đang cháy rồi đặt ở trên thần đàn. Sau đó, Nhàn Đăng lấy chiếc kính Tạo Hóa Cảnh đang đeo trên cổ, cắn ngón trỏ nhỏ máu vào mặt kính rồi hướng mặt kính xuống, chiếu trên ngọn lửa, khi lật lên, đột nhiên trong kính chiếu ra một tia sáng đỏ.
Tia sáng đỏ đi đến đâu thì sẽ có tiếng hét chói tai đến đó, sau đó có mùi lông cháy sém bay ra từ phía sau thần tượng.
Lan Tuyết Hoài giải phóng kiếm khí, tiếp cận tượng ngọc Quan Âm.
Một tiếng nổ vang lên, cánh tay Quan Âm đập trên mặt đất, vỡ thành một bãi đá, một bóng người màu vàng nhạt từ phía sau tượng thần chạy vụt ra, chính là Vân tiểu di!
Nhàn Đăng hô: "Nàng ta muốn chạy!
Lan Tuyết Hoài cầm thanh kiếm trong tay, lại tung ra một đạo kiếm khí, chặn đường đi của Vân tiểu di, Nhàn Đăng nhân cơ hội này vén tay áo lên, nắm chặt nắm đấm, vừa đi vừa nói: "Được lắm, tiểu súc sinh nhà ngươi, không tu luyện cho tốt lại đi ra hại người, hôm nay ta liền thay trời hành..."
Vân tiểu di đột nhiên quay đầu, trên gương mặt trắng như tuyết mọc ra từng sợi từng sợi lông vừa dài vừa cứng, đôi mắt cũng nứt ra vừa tròn vừa lớn, đồng tử dựng thẳng lên có màu vàng, răng nanh sắc nhọn, trông rất đáng sợ, nàng nhìn Nhàn Đăng vừa nhe răng trợn mắt rống lên mấy tiếng quái dị.
Nhàn Đăng đi tới trước mặt nàng ta, bị sự thay đổi của nàng ta làm cho khiếp sợ, vội vàng quay trở lại, nhanh chóng núp ra phía sau Lan Tuyết Hoài, sợ hãi nói: "... Thật sự quá đáng sợ, tiểu tiên quân hay là ngươi dùng kiếm giải quyết nó đi, cơ hội thay trời hành đạo này ta nhường lại cho ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.