Chương 20: Làm việc bán thời gian
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
26/07/2023
Đường Tự hoàn toàn mang theo tò mò đụng tới, căn bản cũng không biết lực khống chế, hơn nữa Bùi Hành Vũ hoàn toàn không đoán trước được phản ứng của Đường Tự, lúc Đường Tự đụng tới, đã không kịp né tránh.
Vì thế môi hai người nặng nề đụng vào nhau, còn vang lên tiếng va chạm răng rất nhỏ.
"."
Bởi vì hình ảnh như vậy xuất hiện quá mức đột ngột cùng buồn cười, Đường Tự cùng Bùi Hành Vũ đều không thể kịp thời phản ánh lại, trong khoảng thời gian ngắn hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Chờ thần kinh cảm giác đau rốt cục chậm chạp tiếp nhận được cảm giác đau đớn, Đường Tự mới "tê tê" lui về phía sau một chút.
Một mùi rỉ sét trong miệng của y, chắc rách da rồi
"Sao lại không giống chớ." Đường Tự vuốt ve môi mình ấm ức lầm bầm.
Khi môi Bùi Hành Vũ chậm rãi đụng phải y, sẽ có một loại cảm giác tê dại, mềm nhũn rất thoải mái, như thế nào sau khi mình đụng qua, chính là cứng đối cứng vậy?
Bùi Hành Vũ cũng nếm được mùi rỉ sắt trong miệng mình, Đường Tự vừa rồi thật sự đụng không nhẹ không nặng, nhưng mang đến cho Bùi Hành Vũ rung động cũng không phải là đau đớn trong miệng, mà là Đường Tự có d*c vọng muốn hôn hắn.
Ánh mắt Bùi Hành Vũ tối sầm lại, hắn biết Đường Tự là yêu quái mới tới xã hội loài người không bao lâu, có lẽ còn không hiểu cái gì là tình cảm, nhưng Bùi Hành Vũ không ngại chậm rãi dạy y.
Đường Tự đối với Bùi Hành Vũ có một loại hấp dẫn trời sinh, loại hấp dẫn này khiến cho ánh mắt cùng lực chú ý của Bùi Hành Vũ luôn rơi vào trên người Đường Tự.
Đương nhiên, lúc mới bắt đầu Bùi Hành Vũ đã biết rõ, loại hấp dẫn này cũng không liên quan đến tình yêu, giống như là một bệnh nhân ỷ lại thuốc có thể chữa trị cho hắn, không liên quan đến tình cảm, chỉ là nhu cầu bệnh lý.
Nhưng hiện tại không giống, Bùi Hành Vũ có thể cảm giác được Đường Tự hấp dẫn hắn không chỉ đơn thuần đến từ hấp dẫn bệnh lý, hắn vẫn như trước đem ánh mắt cùng lực chú ý đặt ở trên người Đường Tự, lại có thêm một ít thứ không giống nhau.
Tựa như lần này, hắn sẽ kìm lòng không được muốn hôn Đường Tự, rồi lại lo lắng Đường Tự cái gì cũng không biết dọa hắn, mà khắc chế chính mình.
Khi một người có dục vọng với người khác, có lẽ không thể được coi là thích. Nhưng biết, hiệu được khắc chế, chính là thích.
Bùi Hành Vũ thừa nhận mình là một người bá đạo, nhận ra mình thích Đường Tự, đương nhiên cũng hy vọng Đường Tự là của hắn.
Đường Tự cái gì cũng không hiểu, hắn có thể dạy.
Thẳng đến khi Đường Tự cũng yêu hắn mới thôi.
Trong mắt Bùi Hành Vũ cuồn cuộn cảm xúc tối tăm không rõ, những cảm xúc này nghe được Đường Tự nhỏ giọng lảo đảo, "Sao lại không giống vậy chớ?" Lúc đó, hoàn toàn mất khống chế.
Hắn lại một lần nữa giữ chặt cằm Đường Tự, áp sát Đường Tự.
"Ngoan," Môi Bùi Hành Vũ cơ hồ dán lên Đường Tự, "Tôi đến dạy em.'"
Đường Tự luôn cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng khi đối mặt với đôi mắt tối hù của Bùi Hành Vũ, lại quên muốn chạy trốn.
Vì thế môi Bùi Hành Vũ lại dán lên môi y.
Cái loại cảm giác tê dại này lại trở lại, cùng chính y đụng vào thật sự là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Cái trước làm y trầm mê, cái sau làm y muốn trải nghiệm một lần nữa.
Một giây sau, Đường Tự cảm thấy môi truyền đến một trận đau đớn, y trừng mắt nhìn Bùi Hành Vũ một cái, Bùi Hành Vũ thoáng lui ra, "Lúc tôi dạy, em không được lơ đãng."
Sau đó lại hôn lên môi Đường Tự một cái.
"Động tác phải nhẹ, không thể quá nặng." Bùi Hành Vũ sắm vai thầy giáo giỏi, hết lần này đến lần khác không chút chán nản dạy Đường Tự cách hôn môi.
Đường Tự xem như là một học sinh giỏi, rất nhanh nắm giữ kỹ xảo.
Dựa theo phương pháp của Bùi Hành Vũ, cảm giác thoải mái liền trở lại.
Đường Tự lại là một học sinh tò mò.
Chuyện hôn môi đối với y mà nói là một chuyện mới mẻ, y chưa bao giờ biết môi hai người chạm vào nhau sẽ sinh ra cảm giác thoải mái.
Y ở trong đó có được thú vị, liền quấn lấy Bùi Hành Vũ luyện tập nhiều lần.
Học sinh như vậy là lão sư vui vẻ nhìn thấy nhất, Bùi Hành Vũ dùng rất nhiều khí lực mới khắc chế được xúc động dạy Đường Tự hôn sâu hơn.
Cũng không biết qua bao lâu, Đường Tự rốt cục thỏa mãn, y thần bí hề hề ở bên tai Bùi Hành Vũ nói. "Đây là song tu đó hả?"
Lúc Đường Tự tu luyện trong thâm sơn, cũng nghe được rất nhiều cuộc nói chuyện tinh quái.
Từ những cuộc nói chuyện tinh quái này, Đường Tự biết được có chút tinh quái muốn đạt được yêu lực, sẽ đi hai loại đường tắt.
Loại thứ nhất là thải bổ.
Chính là từ trên người người khác hút yêu lực hoặc tinh khí để tăng yêu lực bản thân.
Phương thức này là Đường Tự khinh thường lắm luôn.
Còn có loại thứ hai chính là song tu.
Song tu là thông qua một số cách để cho phép cả hai bên tiến bộ với nhau.
Đó là một cách cùng có lợi.
Lúc ấy Đường Tự nghe được phương thức này, liền nghĩ sau khi hóa hình có thể tìm một yêu quái thử xem.
Mà vừa mới cùng Bùi Hành Vũ môi môi kề sát, thời điểm khí tức giao hòa, Đường Tự không chỉ cảm thấy thoải mái, còn cảm giác được có một cỗ nhiệt khí tuần hoàn trong cơ thể, khiến cho yêu khí của y so với lúc trước tinh thuần hơn một chút.
Nhìn sắc mặt Bùi Hành Vũ, cũng không có hiện ra bộ dáng suy yếu, hắn hẳn là cũng thoải mái.
Cho nên loại hành vi này đối với lẫn nhau là có ích lợi, khẳng định là song tu không thể nghi ngờ.
Đường Tự càng nghĩ mắt càng sáng, lại hỏi một lần, "Là song tu đi, là song tu phải không?"
Bùi Hành Vũ.. "
" Không phải song tu. "Bùi Hành Vũ suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đem sự thật nói cho Đường Tự," Đây là hôn môi, chỉ có người thân mật nhất mới có thể làm được. "
Không phải song tu hả.
Đường Tự sửng sốt một chút, trong mắt có thể thấy được mất mát.
Đây cũng là nguyên nhân Bùi Hành Vũ do dự.
Hắn biết nếu hắn cùng Đường Tự nói hôn môi chính là song tu, Đường Tự khẳng định càng vui vẻ cùng hắn hôn môi, nhưng Bùi Hành Vũ cuối cùng lại lựa chọn thành thật nói cho Đường Tự.
Hắn muốn dạy Đường Tự cái gì là thích, cái gì là yêu. Mà không phải dụ dỗ Đường Tự thích hắn.
Bùi Hành Vũ để mình giảng dạy vốn là không công bằng với Đường Tự, nếu vẫn tồn tại phương thức dẫn dụ như thế, đối với Đường Tự càng không công bằng.
Hắn là bá đạo không sai, là muốn Đường Tự thích hắn càng không sai. Nhưng tình yêu của hắn cũng là trang trọng.
" Tôi và em là bạn đời hợp pháp và tôi thích em, dựa trên hai điểm này tôi sẽ muốn hôn em. "Bùi Hành Vũ nghiêm túc nói với Đường Tự." Em nếu như không muốn có thể cự tuyệt, nhưng.. "
Bùi Hành Vũ còn chưa nói hết, đã bị Đường Tự cắt đứt," Tôi không có không không muốn nha. "
" Tôi đã nhìn ra rồi. "Bùi Hành Vũ bật cười, giây sau lại chính trực nói." Hôn môi là một chuyện phi thường thân mật, tôi hy vọng em không cùng người khác ngoài tôi ra, làm chuyện thân mật như vậy. "
Sau khi Đường Tự nhìn qua, Bùi Hành Vũ lại bổ sung:" Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cùng người khác ngoại trừ em làm chuyện thân mật như vậy. "
Đường Tự tựa như hiểu không hiểu gật gật đầu.
Kỳ thật bùi Hành Vũ hiện tại nói những lời này, trong trí nhớ của" Đường Tự "đều có ghi chép, chỉ là Đường Tự chưa từng trải qua, liền nhớ không ra.
Nhưng lúc này nghe Bùi Hành Vũ nói xong những lời này, ký ức" Đường Tự "liền lật ra, thế nhưng Đường Tự vẫn là ngây thơ.
Tình cảm vốn là một trong những đề tài khó giải nhất trên đời này, Bùi Hành Vũ không vội để Đường Tự lập tức hiểu được.
Sau khi hắn cho Đường Tự vài phút tiêu hóa, liền bắt đầu tiếp tục đề tài lúc trước.
" Tôi đề nghị em nên thay đổi người đại diện. "
Đường Tự." A? "
Y còn tưởng rằng cùng Bùi Hành Vũ nhắc tới đề tài này Bùi Hành Vũ sẽ phát điên, không nghĩ tới kết quả là Bùi Hành Vũ chủ động đề nghị y đổi người đại diện.
Đường Tự cảm thấy có chút ủy khuất," Cho nên anh là không cần tôi sao? "
Vì không cần nên mới tách ra.
Bùi Hành Vũ hôn y, vội vàng giải thích." Tôi không có không cần em. "
" Diệp Chi Vân tìm em nói chuyện người đại diện, khẳng định cũng có người trong đó giật dây. Nếu tôi đoán sai, anh ta có muốn em ký hợp đồng với người đại diện của mình không? "
Đường Tự gật đầu, Bùi Hành Vũ đoán đều đúng.
Bùi Hành Vũ." Người đại diện của Diệp Chi Vân tên là Tả Khánh Viễn, là đại thiếu gia nhà họ Tả ở Giang Thành. Tả gia không phải là một tiểu gia tộc, tập đoàn Tả thị lại là doanh nghiệp lớn số một số hai trong nước, các ngành công nghiệp liên quan bao gồm các ngành nghề trong cuộc sống, trong giới giải trí cũng có tiếng nói nhất định. Nếu anh ta trở thành người đại diện của em, em không phải lo lắng về việc bị đe dọa bởi tử bản. "
Có một số lời Bùi Hành Vũ không nói với Đường Tự.
Lần trước gặp Hứa Thiệu Minh trong đoàn làm phim, Bùi Hành Vũ cũng đã dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Hứa Thiệu Minh cùng Bùi Nghiệp khẳng định sẽ chặt đứt tất cả cơ hội vươn lên của hắn, cho dù cơ hội này rất nhỏ.
Cho nên sau khi Hứa Thiệu Minh biết được hắn trở thành người đại diện của Đường Tự, tám phần mười sẽ xuống tay với Đường Tự. Nhân vật trong người vì tiền mà chết của Đường Tự sở dĩ vẫn còn, không phải Hứa Thiệu Minh đại phát từ bi, mà là Diệp Chi Vân phía sau ngăn cản.
Phía sau Diệp Chi Vân chính là Tả Khánh Viễn, Hứa Thiệu Minh cùng Bùi Nghiệp tự nhiên có điều kiêng kỵ.
Chỉ có đem Đường Tự đặt ở dưới tay Tả Khánh Viễn, mới là tạm thời an toàn.
Đương nhiên, Bùi Hành Vũ để Đường Tự đổi người đại diện còn có một nguyên nhân khác.
Bùi Hành Vũ xoa đầu Đường Tự một cái," Sau này tôi sẽ rất bận rộn, hơn nữa tôi không phải là người đại diện chuyên nghiệp, không ai thích hợp hơn Tả Khánh Viễn làm người đại diện của em. "
Lúc trước bởi vì tâm tình không ổn định, rất nhiều chuyện Bùi Hành Vũ cũng không dám đi làm. Nhưng hiện tại có Đường Tự, Bùi Hành Vũ đã có thể khống chế cảm xúc của mình rất tốt, chuyện trước kia không làm được, có thể đưa lên lịch trình.
Bùi Hành Vũ hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người bị động chịu đánh, Bùi Nghiệp thừa dịp hư mà vào, nên chuẩn bị tốt sau khi hắn khôi phục bị hắn phản kích.
Đường Tự đại khái có thể hiểu được ý tứ của Bùi Hành Vũ, biết Bùi Hành Vũ không phải không cần y, mà là tìm cho y một con đường thích hợp nhất, liền thản nhiên tiếp nhận.
" Vậy lát nữa tôi sẽ liên lạc với người đại diện của Diệp Đạo. "
Tả Khánh Viễn tựa hồ chắc chắn Đường Tự sẽ gọi điện thoại tới, Đường Tự cùng anh tán gẫu không bao lâu, anh liền chạy tới.
Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh sống hiện tại của Đường Tự và Bùi Hành Vũ, đen mặt vỗ tay quyết định chuyển nhà.
Sau khi Đường Tự và Tả Khánh Viễn ký hợp đồng, chính là nghệ sĩ điện ảnh Triều Ca, điện ảnh Triều Ca có ký túc xá nghệ sĩ, với quan hệ của Tả Khánh Viễn, tự nhiên có thể quyết định quyền về một bộ ký túc xá.
Hợp đồng có Bùi Hành Vũ khẳng định không thành vấn đề, một loạt thương vụ tiếp theo chờ ngày mai đàm phán.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là di chuyển.
Dựa theo lời Tả Khánh Viễn nói, nghệ nhân của Tả Khánh Viễn này sau này chính là đỉnh lưu đỉnh cấp giới giải trí, làm sao có thể ở chỗ này?
Vì thế trưa cùng ngày, Đường Tự liền liên lạc với một công ty vận chuyển bảo bọn họ tới đây chuyển nhà.
Một tiếng nữa.
Đường Tự ở trong căn hộ chật chội cùng Chu Tây Duy mắt to trừng mắt nhỏ.
Đường Tự.." "Chu lão sư, ngài là đến vận chuyển hàng?"
Chu Tây Duy cười ha hả, "Áp lực sinh tồn lớn, không làm chút công việc bán thời gian thì làm sao được?"
Vì thế môi hai người nặng nề đụng vào nhau, còn vang lên tiếng va chạm răng rất nhỏ.
"."
Bởi vì hình ảnh như vậy xuất hiện quá mức đột ngột cùng buồn cười, Đường Tự cùng Bùi Hành Vũ đều không thể kịp thời phản ánh lại, trong khoảng thời gian ngắn hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Chờ thần kinh cảm giác đau rốt cục chậm chạp tiếp nhận được cảm giác đau đớn, Đường Tự mới "tê tê" lui về phía sau một chút.
Một mùi rỉ sét trong miệng của y, chắc rách da rồi
"Sao lại không giống chớ." Đường Tự vuốt ve môi mình ấm ức lầm bầm.
Khi môi Bùi Hành Vũ chậm rãi đụng phải y, sẽ có một loại cảm giác tê dại, mềm nhũn rất thoải mái, như thế nào sau khi mình đụng qua, chính là cứng đối cứng vậy?
Bùi Hành Vũ cũng nếm được mùi rỉ sắt trong miệng mình, Đường Tự vừa rồi thật sự đụng không nhẹ không nặng, nhưng mang đến cho Bùi Hành Vũ rung động cũng không phải là đau đớn trong miệng, mà là Đường Tự có d*c vọng muốn hôn hắn.
Ánh mắt Bùi Hành Vũ tối sầm lại, hắn biết Đường Tự là yêu quái mới tới xã hội loài người không bao lâu, có lẽ còn không hiểu cái gì là tình cảm, nhưng Bùi Hành Vũ không ngại chậm rãi dạy y.
Đường Tự đối với Bùi Hành Vũ có một loại hấp dẫn trời sinh, loại hấp dẫn này khiến cho ánh mắt cùng lực chú ý của Bùi Hành Vũ luôn rơi vào trên người Đường Tự.
Đương nhiên, lúc mới bắt đầu Bùi Hành Vũ đã biết rõ, loại hấp dẫn này cũng không liên quan đến tình yêu, giống như là một bệnh nhân ỷ lại thuốc có thể chữa trị cho hắn, không liên quan đến tình cảm, chỉ là nhu cầu bệnh lý.
Nhưng hiện tại không giống, Bùi Hành Vũ có thể cảm giác được Đường Tự hấp dẫn hắn không chỉ đơn thuần đến từ hấp dẫn bệnh lý, hắn vẫn như trước đem ánh mắt cùng lực chú ý đặt ở trên người Đường Tự, lại có thêm một ít thứ không giống nhau.
Tựa như lần này, hắn sẽ kìm lòng không được muốn hôn Đường Tự, rồi lại lo lắng Đường Tự cái gì cũng không biết dọa hắn, mà khắc chế chính mình.
Khi một người có dục vọng với người khác, có lẽ không thể được coi là thích. Nhưng biết, hiệu được khắc chế, chính là thích.
Bùi Hành Vũ thừa nhận mình là một người bá đạo, nhận ra mình thích Đường Tự, đương nhiên cũng hy vọng Đường Tự là của hắn.
Đường Tự cái gì cũng không hiểu, hắn có thể dạy.
Thẳng đến khi Đường Tự cũng yêu hắn mới thôi.
Trong mắt Bùi Hành Vũ cuồn cuộn cảm xúc tối tăm không rõ, những cảm xúc này nghe được Đường Tự nhỏ giọng lảo đảo, "Sao lại không giống vậy chớ?" Lúc đó, hoàn toàn mất khống chế.
Hắn lại một lần nữa giữ chặt cằm Đường Tự, áp sát Đường Tự.
"Ngoan," Môi Bùi Hành Vũ cơ hồ dán lên Đường Tự, "Tôi đến dạy em.'"
Đường Tự luôn cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng khi đối mặt với đôi mắt tối hù của Bùi Hành Vũ, lại quên muốn chạy trốn.
Vì thế môi Bùi Hành Vũ lại dán lên môi y.
Cái loại cảm giác tê dại này lại trở lại, cùng chính y đụng vào thật sự là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Cái trước làm y trầm mê, cái sau làm y muốn trải nghiệm một lần nữa.
Một giây sau, Đường Tự cảm thấy môi truyền đến một trận đau đớn, y trừng mắt nhìn Bùi Hành Vũ một cái, Bùi Hành Vũ thoáng lui ra, "Lúc tôi dạy, em không được lơ đãng."
Sau đó lại hôn lên môi Đường Tự một cái.
"Động tác phải nhẹ, không thể quá nặng." Bùi Hành Vũ sắm vai thầy giáo giỏi, hết lần này đến lần khác không chút chán nản dạy Đường Tự cách hôn môi.
Đường Tự xem như là một học sinh giỏi, rất nhanh nắm giữ kỹ xảo.
Dựa theo phương pháp của Bùi Hành Vũ, cảm giác thoải mái liền trở lại.
Đường Tự lại là một học sinh tò mò.
Chuyện hôn môi đối với y mà nói là một chuyện mới mẻ, y chưa bao giờ biết môi hai người chạm vào nhau sẽ sinh ra cảm giác thoải mái.
Y ở trong đó có được thú vị, liền quấn lấy Bùi Hành Vũ luyện tập nhiều lần.
Học sinh như vậy là lão sư vui vẻ nhìn thấy nhất, Bùi Hành Vũ dùng rất nhiều khí lực mới khắc chế được xúc động dạy Đường Tự hôn sâu hơn.
Cũng không biết qua bao lâu, Đường Tự rốt cục thỏa mãn, y thần bí hề hề ở bên tai Bùi Hành Vũ nói. "Đây là song tu đó hả?"
Lúc Đường Tự tu luyện trong thâm sơn, cũng nghe được rất nhiều cuộc nói chuyện tinh quái.
Từ những cuộc nói chuyện tinh quái này, Đường Tự biết được có chút tinh quái muốn đạt được yêu lực, sẽ đi hai loại đường tắt.
Loại thứ nhất là thải bổ.
Chính là từ trên người người khác hút yêu lực hoặc tinh khí để tăng yêu lực bản thân.
Phương thức này là Đường Tự khinh thường lắm luôn.
Còn có loại thứ hai chính là song tu.
Song tu là thông qua một số cách để cho phép cả hai bên tiến bộ với nhau.
Đó là một cách cùng có lợi.
Lúc ấy Đường Tự nghe được phương thức này, liền nghĩ sau khi hóa hình có thể tìm một yêu quái thử xem.
Mà vừa mới cùng Bùi Hành Vũ môi môi kề sát, thời điểm khí tức giao hòa, Đường Tự không chỉ cảm thấy thoải mái, còn cảm giác được có một cỗ nhiệt khí tuần hoàn trong cơ thể, khiến cho yêu khí của y so với lúc trước tinh thuần hơn một chút.
Nhìn sắc mặt Bùi Hành Vũ, cũng không có hiện ra bộ dáng suy yếu, hắn hẳn là cũng thoải mái.
Cho nên loại hành vi này đối với lẫn nhau là có ích lợi, khẳng định là song tu không thể nghi ngờ.
Đường Tự càng nghĩ mắt càng sáng, lại hỏi một lần, "Là song tu đi, là song tu phải không?"
Bùi Hành Vũ.. "
" Không phải song tu. "Bùi Hành Vũ suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đem sự thật nói cho Đường Tự," Đây là hôn môi, chỉ có người thân mật nhất mới có thể làm được. "
Không phải song tu hả.
Đường Tự sửng sốt một chút, trong mắt có thể thấy được mất mát.
Đây cũng là nguyên nhân Bùi Hành Vũ do dự.
Hắn biết nếu hắn cùng Đường Tự nói hôn môi chính là song tu, Đường Tự khẳng định càng vui vẻ cùng hắn hôn môi, nhưng Bùi Hành Vũ cuối cùng lại lựa chọn thành thật nói cho Đường Tự.
Hắn muốn dạy Đường Tự cái gì là thích, cái gì là yêu. Mà không phải dụ dỗ Đường Tự thích hắn.
Bùi Hành Vũ để mình giảng dạy vốn là không công bằng với Đường Tự, nếu vẫn tồn tại phương thức dẫn dụ như thế, đối với Đường Tự càng không công bằng.
Hắn là bá đạo không sai, là muốn Đường Tự thích hắn càng không sai. Nhưng tình yêu của hắn cũng là trang trọng.
" Tôi và em là bạn đời hợp pháp và tôi thích em, dựa trên hai điểm này tôi sẽ muốn hôn em. "Bùi Hành Vũ nghiêm túc nói với Đường Tự." Em nếu như không muốn có thể cự tuyệt, nhưng.. "
Bùi Hành Vũ còn chưa nói hết, đã bị Đường Tự cắt đứt," Tôi không có không không muốn nha. "
" Tôi đã nhìn ra rồi. "Bùi Hành Vũ bật cười, giây sau lại chính trực nói." Hôn môi là một chuyện phi thường thân mật, tôi hy vọng em không cùng người khác ngoài tôi ra, làm chuyện thân mật như vậy. "
Sau khi Đường Tự nhìn qua, Bùi Hành Vũ lại bổ sung:" Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cùng người khác ngoại trừ em làm chuyện thân mật như vậy. "
Đường Tự tựa như hiểu không hiểu gật gật đầu.
Kỳ thật bùi Hành Vũ hiện tại nói những lời này, trong trí nhớ của" Đường Tự "đều có ghi chép, chỉ là Đường Tự chưa từng trải qua, liền nhớ không ra.
Nhưng lúc này nghe Bùi Hành Vũ nói xong những lời này, ký ức" Đường Tự "liền lật ra, thế nhưng Đường Tự vẫn là ngây thơ.
Tình cảm vốn là một trong những đề tài khó giải nhất trên đời này, Bùi Hành Vũ không vội để Đường Tự lập tức hiểu được.
Sau khi hắn cho Đường Tự vài phút tiêu hóa, liền bắt đầu tiếp tục đề tài lúc trước.
" Tôi đề nghị em nên thay đổi người đại diện. "
Đường Tự." A? "
Y còn tưởng rằng cùng Bùi Hành Vũ nhắc tới đề tài này Bùi Hành Vũ sẽ phát điên, không nghĩ tới kết quả là Bùi Hành Vũ chủ động đề nghị y đổi người đại diện.
Đường Tự cảm thấy có chút ủy khuất," Cho nên anh là không cần tôi sao? "
Vì không cần nên mới tách ra.
Bùi Hành Vũ hôn y, vội vàng giải thích." Tôi không có không cần em. "
" Diệp Chi Vân tìm em nói chuyện người đại diện, khẳng định cũng có người trong đó giật dây. Nếu tôi đoán sai, anh ta có muốn em ký hợp đồng với người đại diện của mình không? "
Đường Tự gật đầu, Bùi Hành Vũ đoán đều đúng.
Bùi Hành Vũ." Người đại diện của Diệp Chi Vân tên là Tả Khánh Viễn, là đại thiếu gia nhà họ Tả ở Giang Thành. Tả gia không phải là một tiểu gia tộc, tập đoàn Tả thị lại là doanh nghiệp lớn số một số hai trong nước, các ngành công nghiệp liên quan bao gồm các ngành nghề trong cuộc sống, trong giới giải trí cũng có tiếng nói nhất định. Nếu anh ta trở thành người đại diện của em, em không phải lo lắng về việc bị đe dọa bởi tử bản. "
Có một số lời Bùi Hành Vũ không nói với Đường Tự.
Lần trước gặp Hứa Thiệu Minh trong đoàn làm phim, Bùi Hành Vũ cũng đã dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Hứa Thiệu Minh cùng Bùi Nghiệp khẳng định sẽ chặt đứt tất cả cơ hội vươn lên của hắn, cho dù cơ hội này rất nhỏ.
Cho nên sau khi Hứa Thiệu Minh biết được hắn trở thành người đại diện của Đường Tự, tám phần mười sẽ xuống tay với Đường Tự. Nhân vật trong người vì tiền mà chết của Đường Tự sở dĩ vẫn còn, không phải Hứa Thiệu Minh đại phát từ bi, mà là Diệp Chi Vân phía sau ngăn cản.
Phía sau Diệp Chi Vân chính là Tả Khánh Viễn, Hứa Thiệu Minh cùng Bùi Nghiệp tự nhiên có điều kiêng kỵ.
Chỉ có đem Đường Tự đặt ở dưới tay Tả Khánh Viễn, mới là tạm thời an toàn.
Đương nhiên, Bùi Hành Vũ để Đường Tự đổi người đại diện còn có một nguyên nhân khác.
Bùi Hành Vũ xoa đầu Đường Tự một cái," Sau này tôi sẽ rất bận rộn, hơn nữa tôi không phải là người đại diện chuyên nghiệp, không ai thích hợp hơn Tả Khánh Viễn làm người đại diện của em. "
Lúc trước bởi vì tâm tình không ổn định, rất nhiều chuyện Bùi Hành Vũ cũng không dám đi làm. Nhưng hiện tại có Đường Tự, Bùi Hành Vũ đã có thể khống chế cảm xúc của mình rất tốt, chuyện trước kia không làm được, có thể đưa lên lịch trình.
Bùi Hành Vũ hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người bị động chịu đánh, Bùi Nghiệp thừa dịp hư mà vào, nên chuẩn bị tốt sau khi hắn khôi phục bị hắn phản kích.
Đường Tự đại khái có thể hiểu được ý tứ của Bùi Hành Vũ, biết Bùi Hành Vũ không phải không cần y, mà là tìm cho y một con đường thích hợp nhất, liền thản nhiên tiếp nhận.
" Vậy lát nữa tôi sẽ liên lạc với người đại diện của Diệp Đạo. "
Tả Khánh Viễn tựa hồ chắc chắn Đường Tự sẽ gọi điện thoại tới, Đường Tự cùng anh tán gẫu không bao lâu, anh liền chạy tới.
Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh sống hiện tại của Đường Tự và Bùi Hành Vũ, đen mặt vỗ tay quyết định chuyển nhà.
Sau khi Đường Tự và Tả Khánh Viễn ký hợp đồng, chính là nghệ sĩ điện ảnh Triều Ca, điện ảnh Triều Ca có ký túc xá nghệ sĩ, với quan hệ của Tả Khánh Viễn, tự nhiên có thể quyết định quyền về một bộ ký túc xá.
Hợp đồng có Bùi Hành Vũ khẳng định không thành vấn đề, một loạt thương vụ tiếp theo chờ ngày mai đàm phán.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là di chuyển.
Dựa theo lời Tả Khánh Viễn nói, nghệ nhân của Tả Khánh Viễn này sau này chính là đỉnh lưu đỉnh cấp giới giải trí, làm sao có thể ở chỗ này?
Vì thế trưa cùng ngày, Đường Tự liền liên lạc với một công ty vận chuyển bảo bọn họ tới đây chuyển nhà.
Một tiếng nữa.
Đường Tự ở trong căn hộ chật chội cùng Chu Tây Duy mắt to trừng mắt nhỏ.
Đường Tự.." "Chu lão sư, ngài là đến vận chuyển hàng?"
Chu Tây Duy cười ha hả, "Áp lực sinh tồn lớn, không làm chút công việc bán thời gian thì làm sao được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.