Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 215: Đại kết cục (1)
Miêu Bát Tiên Sinh
02/06/2022
Sau khi tất cả người
chơi biến mất, Kỳ Vô Quá, Đoàn Lệ và tất cả quản lý Thiên tự xuất hiện
trong không gian nguyên bản. Cơ thể bọn họ vừa xuất hiện, trong không
gian ban nãy còn trống rỗng nay đã có từng cái bóng dần tụ lại. Những
cái bóng đó là lời dẫn Tham Lang Tinh Quân gieo vào người chơi.
Những lời dẫn đó không có hình thái cụ thể, chỉ biết thay đổi theo dục vọng con người. Tất cả lời dẫn cũng là phân hồn của Tham Lang bị Đoàn Lệ đánh tan trước đó.
Đúng lúc này, một cái bóng từ từ hình thành bên cạnh Kỳ Vô Quá. Khi người này xuất hiện, một số quản lý Thiên tự đồng loạt lui về sau một bước, cố gắng giảm độ tồn tại của mình đi. Bọn họ không biết người áo trắng là ai, nhưng lại cực kỳ sợ hãi người này, cho rằng cách càng xa càng tốt.
Kỳ Vô Quá quay lại nhìn Tạ Tất An, nói: “Làm phiền Tạ thất gia bớt chút thời gian bận rộn đến đây giúp một tay, vất vả cho cậu rồi.”
Quả thật Tạ Tất An rất nghi ngờ tai mình, chưa bao giờ hắn nghe thấy Kỳ Vô Quá khách khí như vậy. Hắn quay lại, lại thấy Kỳ Vô Quá dùng biểu cảm chí công vô tư nhìn qua. Đã làm đồng nghiệp nhiều năm, chút ăn ý giữa hai bên vẫn phải có. Tạ Tất An lập tức hiểu ý Kỳ Vô Quá, nếu về sau không gian quỷ vực được hợp nhất, Kỳ Vô Quá sẽ được xem như người giám sát không gian. Lúc này hợp tác hành động cũng có thể xem như sự hợp tác giữa hai bên trái ngược nhau. Kỳ Vô Quá dùng thái độ làm việc như vậy cũng bình thường.
Tạ Tất An gật đầu: “Việc này rất quan trọng, cho nên phải ra tay giúp đỡ rồi.”
Cả hai nói với nhau vài câu, sau đó bắt đầu làm chuyện chính.
Tạ Tất An nói: “Các vị vất vả rồi, sau khi trở về, cơ chế chấm KPI sẽ cân nhắc cho nhiệm vụ lần này.”
Nghe hắn nói như vậy, những quỷ sai không thấy rõ mặt dường như đều hào hứng hơn hẳn. Tạ Tất An nói xong cũng không lảm nhảm nữa, ngửa tay lấy xích câu hồn ra. Hắn vung tay, xích câu hồn trong tay bay vụt lên không trung, tất cả những sợi xích trong tay quỷ sai khác đều gộp vào xích câu hồn.
Kỳ Vô Quá chứng kiến cảnh này cũng không thấy khiếp sợ. Ban đầu quỷ sai câu hồn chỉ có Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu, xích câu hồn trong tay hai người được sinh ra nhờ âm phủ, chuyên dùng để câu hồn.
Vào thời số lượng loài người còn chưa nhiều lắm, hai vị quỷ sai như Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu có thể câu được hàng ngàn hàng vạn hồn phách chỉ trong một đêm. Nhưng số lượng loài người càng lúc càng nhiều, hai vị quỷ sai dù phân thân cũng hết cách. Cho nên âm phủ bắt đầu mở thông cáo chiêu quỷ tài, gia nhập vào tổ chuyên câu hồn.
Mỗi một sợi xích trên tay quỷ sai câu hồn đều được luyện chế từ một phần nhỏ lấy từ xích trên tay Hắc Bạch Vô Thường. Những sợi xích đó có thể tách ra, tất nhiên cũng có thể nối vào nhau vào những lúc cần thiết.
“Được rồi.”
Tạ Tất An làm xong, nhìn Kỳ Vô Quá hỏi: “Tiếp theo làm sao?”
Đoàn Lệ nói: “Phần gốc của hắn không ở đây, ra ngoài rồi nói tiếp.”
Những phân hồn kia không có ý thức riêng của mình, chỉ theo bản năng khống chế dẫn lòng người nảy sinh dục vọng lớn nhất, dùng để cung cấp nuôi dưỡng hồn chủ của Tham Lang.
Còn hồn chủ Tham Lang tất nhiên là nấp trong phướn dẫn hồn nhà họ Chu, trong khoảng thời gian này được không ít lợi lộc nhờ ăn trộm mệnh cách Kỳ Hãn Dật.
Ý thức hắn không ngừng ngưng tụ, nếu không nhờ Kỳ Vô Quá ngoài ý muốn đi vào không gian quỷ vực, nói không chừng hắn có thể sống lại thành công, sau đó gây ra chuyện lớn trong đó.
Dù sao trước đó hồn phách của Đoàn Lệ không được hoàn chỉnh, đột nhiên trở tay không kịp còn chưa biết ai thua ai.
“Đi thôi.” Kỳ Vô Quá nói, “Giải quyết việc này xong, tôi lại tiếp tục về hưu hưởng phúc.”
“…”
Câu trả lời của Đoàn Lệ là trở tay mở một cánh cửa thật lớn.
***
Đoàn Duệ Thành dẫn theo mấy đồ đệ trước đây tham gia thi lấy tư cách hành nghề chờ trong sân. Hiệp hội Thiên Sư ở trong một cổ trấn nằm ngay ngoại thành thành phố A, được xây theo lối kiến trúc cổ kính truyền thống. Hiệp hội đã ở chỗ này mấy trăm năm, chính phủ tôn trọng nguyên tắc truyền thống, sau khi hiệp hội Thiên Sư được xét duyệt thì thừa nhận nơi này làm nơi dừng chân cho hiệp hội.
Đoàn Thường Sâm vốn dễ kích động, lại ngồi chờ ở đây một hồi lâu, tất nhiên càng lúc càng sốt ruột. Cậu ta nhịn không được chạy tới gần Đoàn Duệ Thành, hỏi: “Chú, đám Chu gia kia đúng là vô liêm sỉ, rõ ràng là bọn chúng giở trò quỷ, thế mà còn dám cắn ngược nói chú trẻ tự tiện xông vào sân khảo thí, dẫn tới dị biến không thể xoay chuyển…”
Đoàn Duệ Thành nhìn cậu ta không nói gì. Ngày đó khi Đoàn Lệ quay về, cậu ta đã được dự thính toàn bộ hành trình. Hắn lúc trở về chỉ nói cần nhà họ Đoàn giúp một tay, không giải thích lý do, cũng không cho bất cứ cơ hội thương lượng nào.
Lúc ấy Đoàn Duệ Thành đã cảm thấy chú trẻ nhà cậu ta hơi khác thường, nhưng lại không nói nên lời.
Nói một cách đơn giản là càng đáng sợ hơn.
Tất cả những người ở đây hẳn đều có cảm giác này, mặc dù Đoàn Thành Xuân là tộc trưởng nhà họ Đoàn, là cha của Đoàn Lệ, là hội trưởng hiệp hội Thiên Sư, nhưng khi nghe thấy yêu cầu không hợp lẽ của Đoàn Lệ cũng không có ý phản đối.
Đoàn Thường Lâm đứng bên cạnh nhìn ra bất thường trên khuôn mặt Đoàn Duệ Thành, cậu ta kéo thằng em ngu ngốc đi, nhỏ giọng nói: “Mày im đi.”
Đoàn Thường Sâm vừa yên lặng được một lát, đã thấy mấy thanh niên nhà họ Chu bên kia đi tới. Mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, hiển nhiên là đi về phía họ.
Lúc này mới thấy sự việc ở trường thi lớn đến mức nào, ít nhất toàn bộ những người quan trọng của nhà họ Chu và nhà họ Đoàn hiện đều được triệu tập đến hiệp hội Thiên Sư.
Cuộc họp đã kéo dài vài ngày, vậy mà vẫn chưa có cách giải thích thỏa đáng. Từ thái độ đắc ý của nhà họ Chu, hẳn bọn chúng đang chiếm thế thượng phong trong cuộc họp. Ví dụ như hiện tại, Chu Đức Khải nở nụ cười đắc ý, ngông nghênh ngồi đối diện Đoàn Duệ Thành.
Đoàn Duệ Thành không thèm nâng mí mắt, tiếp tục ngẩn ra nhìn tay mình. Từ trước đến nay Chu Đức Khải bất hòa với Đoàn Duệ Thành, tất nhiên sẽ không ngại thái độ của đối phương. Trước đây Đoàn Lệ phá hoại phướn dẫn hồn nhà họ Chu bọn chúng ở phần mộ tổ tiên nhà họ Kỳ, Chu Đức Khải và ông nội Chu Bỉnh Vinh sau khi trở về bị cả tộc mở cuộc họp trừng phạt nghiêm khắc. Tất nhiên Chu Đức Khải sẽ đổ hết chuyện này lên đầu Đoàn Lệ. Chỉ là gã biết với thực lực của mình, nằm mơ cũng đừng tự thân đi tìm Đoàn Lệ báo thù.
Lần này nhà họ Đoàn để lộ sơ hở, vừa hay là cơ hội rất tốt cho nhà họ Chu, chỉ cần làm việc cẩn thận thì có thể kéo luôn Đoàn Thành Xuân xuống khỏi ghế hội trưởng không chừng.
Chu Đức Khải càng nghĩ càng đắc ý, nói: “Đoàn Duệ Thành, chờ ông nội mày rớt khỏi ghế hội trưởng rồi mày còn dám khinh thường người khác nữa không?”
Ác ý của đối phương lộ liễu như thế, Đoàn Duệ Thành dù nặng tâm sự cũng lên tinh thần ứng chiến. Cậu ta nâng mắt, nói: “Tao nhớ hình như mày bằng tuổi tao thì phải?”
Chu Đức Khải bị câu nói không theo kịch bản này làm cho sửng sốt, theo phản xạ trả lời: “Mày bị choáng rồi à? Cái này còn hỏi?”
Đoàn Duệ Thành nói: “Thì ra mày còn nhớ, tao đây học xong tiểu học lâu rồi, sao giờ mày còn chưa học xong? Cái mồm chó cứ mở miệng là nhắc đến người lớn, coi có mất mặt không?”
“Mày!”
Chu Đức Khải còn chưa biết nên phản kích thế nào đã nghe Đoàn Duệ Thành nói tiếp: “Tao vẽ bùa chưa bằng mày hay bắt ít quỷ hơn mày? Có chỗ nào để không khinh mày không? Cái nghề thiên sư này không đua cha mà đua bằng năng lực.”
Nói tới đây, Đoàn Duệ Thành cười mỉa: “Hay là lần sau gặp lệ quỷ, mày quỳ xuống nói ông mình là hội trưởng hiệp hội Thiên Sư, xem con quỷ kia có quỳ xuống gọi mày một tiếng cha hay không?”
“…”
Chu Đức Khải tức sôi máu, run bần bật hồi lâu mới nói: “Chú… chú mày dính đến mạng người đấy, ngồi đấy chờ vào tù đi!”
Đoàn Duệ Thành cau mày, nói: “Mày bớt xàm đi!”
Chu Đức Khải thấy cuối cùng mình cũng nói được đến chỗ đau nên càng thêm đắc ý.
“Không thể không nói đúng là sắc đẹp là mầm mống của tai họa. Chú mày còn nổi giận vì hồng nhan, à không, lam nhan.” Chu Đức Khải càng nói càng hăng, hận không thể nói hết một lượt những việc mình biết để kích thích Đoàn Duệ Thành.
“Còn cái tên họ Kỳ kia, nghe nói là ganh ghét người em trai cao số, cũng không biết có phải chú mày trúng cổ, sử dụng thuật chú sát lên người bình thường hay không, đây là điều tối kỵ đấy.”
“Tao thấy anh danh cả đời của chú mày sắp bị hủy rồi, không chỉ bị tước bỏ tư cách làm thiên sư mà còn phải ăn cơm tù, cũng may chưa bị bắn chết. Tao từng gặp người nọ rồi, trông khá đẹp trai đấy, chẳng qua chỉ là người bình thường…”
Chu Đức Khải nói một hồi, lại phát hiện không có được hiệu quả như ý muốn. Cũng không biết mấy người nhà họ Đoàn bị gì mà cứ ngẩn ra nhìn không trung, trông vô cùng ngu ngốc.
Chu Đức Khải nghi hoặc xoay qua nhìn, khuôn mặt biến sắc, cằm suýt nữa rơi xuống đất.
“Tình, tình huống gì thế này!”
Hiệp hội Thiên Sư có thể nói là nơi tru tà bất xâm, nghe nói ở đây có cao nhân bày ra thập phương Tru Tà Trận. Dù là lệ quỷ mấy trăm năm đạo hạnh có đến đây cũng chẳng khác nào tự sát.
Nhưng cánh cửa trước mắt này là chuyện gì đây?
Trên cánh cửa cổ xưa vừa xuất hiện có âm khí dày đặc quấn quanh, nhìn là biết không tầm thường. Càng bất thường hơn là, sau khi chỗ âm khí dày đặc này xuất hiện, Tru Tà Trận của hiệp hội Thiên Sư lại không hề phản ứng. Những người khác trong phòng cũng cảm nhận được dị biến bên ngoài, toàn bộ đều chạy ra.
Đoàn Duệ Thành đẩy đám người, chạy tới cạnh Đoàn Thành Xuân hỏi: “Ông ơi, chuyện gì thế này?”
Hiệp hội Thiên Sư xảy ra chuyện này, đáng lý ra hội trưởng như Đoàn Thành Xuân phải lo lắng, nhưng trên mặt ông vẫn rất thản nhiên. Ông nhìn Đoàn Duệ Thành nói: “Trấn an các đồ đệ trong nhà, bảo bọn họ bình tĩnh mà xem.”
Tuy trong lòng Đoàn Duệ Thành rất nghi hoặc, nhưng thấy ông mình bình tĩnh như thế nên gửi tin Wechat, gọi hết các đồ đệ nhà họ Đoàn được đưa đến lần này đi vào.
Cánh cửa kia cứ đứng sừng sững giữa không trung, không có bất cứ động tĩnh gì. Nhóm hiệp hội Thiên Sư đều là những người kiến thức rộng rãi, thân kinh bách chiến, sau khoảng thời gian hỗn loạn ngắn liền nhanh chóng dựa theo từng phe phái để xếp hàng dàn trận.
Mọi người siết chặt đủ loại pháp khí trong tay, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến có thể sẽ xảy ra. Không khí lúc này cực kỳ căng thẳng, chỉ cần một mồi lửa là có thể nổ tung.
Đúng vào lúc này, cánh cửa kia từ từ mở sang hai bên.
Những lời dẫn đó không có hình thái cụ thể, chỉ biết thay đổi theo dục vọng con người. Tất cả lời dẫn cũng là phân hồn của Tham Lang bị Đoàn Lệ đánh tan trước đó.
Đúng lúc này, một cái bóng từ từ hình thành bên cạnh Kỳ Vô Quá. Khi người này xuất hiện, một số quản lý Thiên tự đồng loạt lui về sau một bước, cố gắng giảm độ tồn tại của mình đi. Bọn họ không biết người áo trắng là ai, nhưng lại cực kỳ sợ hãi người này, cho rằng cách càng xa càng tốt.
Kỳ Vô Quá quay lại nhìn Tạ Tất An, nói: “Làm phiền Tạ thất gia bớt chút thời gian bận rộn đến đây giúp một tay, vất vả cho cậu rồi.”
Quả thật Tạ Tất An rất nghi ngờ tai mình, chưa bao giờ hắn nghe thấy Kỳ Vô Quá khách khí như vậy. Hắn quay lại, lại thấy Kỳ Vô Quá dùng biểu cảm chí công vô tư nhìn qua. Đã làm đồng nghiệp nhiều năm, chút ăn ý giữa hai bên vẫn phải có. Tạ Tất An lập tức hiểu ý Kỳ Vô Quá, nếu về sau không gian quỷ vực được hợp nhất, Kỳ Vô Quá sẽ được xem như người giám sát không gian. Lúc này hợp tác hành động cũng có thể xem như sự hợp tác giữa hai bên trái ngược nhau. Kỳ Vô Quá dùng thái độ làm việc như vậy cũng bình thường.
Tạ Tất An gật đầu: “Việc này rất quan trọng, cho nên phải ra tay giúp đỡ rồi.”
Cả hai nói với nhau vài câu, sau đó bắt đầu làm chuyện chính.
Tạ Tất An nói: “Các vị vất vả rồi, sau khi trở về, cơ chế chấm KPI sẽ cân nhắc cho nhiệm vụ lần này.”
Nghe hắn nói như vậy, những quỷ sai không thấy rõ mặt dường như đều hào hứng hơn hẳn. Tạ Tất An nói xong cũng không lảm nhảm nữa, ngửa tay lấy xích câu hồn ra. Hắn vung tay, xích câu hồn trong tay bay vụt lên không trung, tất cả những sợi xích trong tay quỷ sai khác đều gộp vào xích câu hồn.
Kỳ Vô Quá chứng kiến cảnh này cũng không thấy khiếp sợ. Ban đầu quỷ sai câu hồn chỉ có Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu, xích câu hồn trong tay hai người được sinh ra nhờ âm phủ, chuyên dùng để câu hồn.
Vào thời số lượng loài người còn chưa nhiều lắm, hai vị quỷ sai như Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu có thể câu được hàng ngàn hàng vạn hồn phách chỉ trong một đêm. Nhưng số lượng loài người càng lúc càng nhiều, hai vị quỷ sai dù phân thân cũng hết cách. Cho nên âm phủ bắt đầu mở thông cáo chiêu quỷ tài, gia nhập vào tổ chuyên câu hồn.
Mỗi một sợi xích trên tay quỷ sai câu hồn đều được luyện chế từ một phần nhỏ lấy từ xích trên tay Hắc Bạch Vô Thường. Những sợi xích đó có thể tách ra, tất nhiên cũng có thể nối vào nhau vào những lúc cần thiết.
“Được rồi.”
Tạ Tất An làm xong, nhìn Kỳ Vô Quá hỏi: “Tiếp theo làm sao?”
Đoàn Lệ nói: “Phần gốc của hắn không ở đây, ra ngoài rồi nói tiếp.”
Những phân hồn kia không có ý thức riêng của mình, chỉ theo bản năng khống chế dẫn lòng người nảy sinh dục vọng lớn nhất, dùng để cung cấp nuôi dưỡng hồn chủ của Tham Lang.
Còn hồn chủ Tham Lang tất nhiên là nấp trong phướn dẫn hồn nhà họ Chu, trong khoảng thời gian này được không ít lợi lộc nhờ ăn trộm mệnh cách Kỳ Hãn Dật.
Ý thức hắn không ngừng ngưng tụ, nếu không nhờ Kỳ Vô Quá ngoài ý muốn đi vào không gian quỷ vực, nói không chừng hắn có thể sống lại thành công, sau đó gây ra chuyện lớn trong đó.
Dù sao trước đó hồn phách của Đoàn Lệ không được hoàn chỉnh, đột nhiên trở tay không kịp còn chưa biết ai thua ai.
“Đi thôi.” Kỳ Vô Quá nói, “Giải quyết việc này xong, tôi lại tiếp tục về hưu hưởng phúc.”
“…”
Câu trả lời của Đoàn Lệ là trở tay mở một cánh cửa thật lớn.
***
Đoàn Duệ Thành dẫn theo mấy đồ đệ trước đây tham gia thi lấy tư cách hành nghề chờ trong sân. Hiệp hội Thiên Sư ở trong một cổ trấn nằm ngay ngoại thành thành phố A, được xây theo lối kiến trúc cổ kính truyền thống. Hiệp hội đã ở chỗ này mấy trăm năm, chính phủ tôn trọng nguyên tắc truyền thống, sau khi hiệp hội Thiên Sư được xét duyệt thì thừa nhận nơi này làm nơi dừng chân cho hiệp hội.
Đoàn Thường Sâm vốn dễ kích động, lại ngồi chờ ở đây một hồi lâu, tất nhiên càng lúc càng sốt ruột. Cậu ta nhịn không được chạy tới gần Đoàn Duệ Thành, hỏi: “Chú, đám Chu gia kia đúng là vô liêm sỉ, rõ ràng là bọn chúng giở trò quỷ, thế mà còn dám cắn ngược nói chú trẻ tự tiện xông vào sân khảo thí, dẫn tới dị biến không thể xoay chuyển…”
Đoàn Duệ Thành nhìn cậu ta không nói gì. Ngày đó khi Đoàn Lệ quay về, cậu ta đã được dự thính toàn bộ hành trình. Hắn lúc trở về chỉ nói cần nhà họ Đoàn giúp một tay, không giải thích lý do, cũng không cho bất cứ cơ hội thương lượng nào.
Lúc ấy Đoàn Duệ Thành đã cảm thấy chú trẻ nhà cậu ta hơi khác thường, nhưng lại không nói nên lời.
Nói một cách đơn giản là càng đáng sợ hơn.
Tất cả những người ở đây hẳn đều có cảm giác này, mặc dù Đoàn Thành Xuân là tộc trưởng nhà họ Đoàn, là cha của Đoàn Lệ, là hội trưởng hiệp hội Thiên Sư, nhưng khi nghe thấy yêu cầu không hợp lẽ của Đoàn Lệ cũng không có ý phản đối.
Đoàn Thường Lâm đứng bên cạnh nhìn ra bất thường trên khuôn mặt Đoàn Duệ Thành, cậu ta kéo thằng em ngu ngốc đi, nhỏ giọng nói: “Mày im đi.”
Đoàn Thường Sâm vừa yên lặng được một lát, đã thấy mấy thanh niên nhà họ Chu bên kia đi tới. Mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, hiển nhiên là đi về phía họ.
Lúc này mới thấy sự việc ở trường thi lớn đến mức nào, ít nhất toàn bộ những người quan trọng của nhà họ Chu và nhà họ Đoàn hiện đều được triệu tập đến hiệp hội Thiên Sư.
Cuộc họp đã kéo dài vài ngày, vậy mà vẫn chưa có cách giải thích thỏa đáng. Từ thái độ đắc ý của nhà họ Chu, hẳn bọn chúng đang chiếm thế thượng phong trong cuộc họp. Ví dụ như hiện tại, Chu Đức Khải nở nụ cười đắc ý, ngông nghênh ngồi đối diện Đoàn Duệ Thành.
Đoàn Duệ Thành không thèm nâng mí mắt, tiếp tục ngẩn ra nhìn tay mình. Từ trước đến nay Chu Đức Khải bất hòa với Đoàn Duệ Thành, tất nhiên sẽ không ngại thái độ của đối phương. Trước đây Đoàn Lệ phá hoại phướn dẫn hồn nhà họ Chu bọn chúng ở phần mộ tổ tiên nhà họ Kỳ, Chu Đức Khải và ông nội Chu Bỉnh Vinh sau khi trở về bị cả tộc mở cuộc họp trừng phạt nghiêm khắc. Tất nhiên Chu Đức Khải sẽ đổ hết chuyện này lên đầu Đoàn Lệ. Chỉ là gã biết với thực lực của mình, nằm mơ cũng đừng tự thân đi tìm Đoàn Lệ báo thù.
Lần này nhà họ Đoàn để lộ sơ hở, vừa hay là cơ hội rất tốt cho nhà họ Chu, chỉ cần làm việc cẩn thận thì có thể kéo luôn Đoàn Thành Xuân xuống khỏi ghế hội trưởng không chừng.
Chu Đức Khải càng nghĩ càng đắc ý, nói: “Đoàn Duệ Thành, chờ ông nội mày rớt khỏi ghế hội trưởng rồi mày còn dám khinh thường người khác nữa không?”
Ác ý của đối phương lộ liễu như thế, Đoàn Duệ Thành dù nặng tâm sự cũng lên tinh thần ứng chiến. Cậu ta nâng mắt, nói: “Tao nhớ hình như mày bằng tuổi tao thì phải?”
Chu Đức Khải bị câu nói không theo kịch bản này làm cho sửng sốt, theo phản xạ trả lời: “Mày bị choáng rồi à? Cái này còn hỏi?”
Đoàn Duệ Thành nói: “Thì ra mày còn nhớ, tao đây học xong tiểu học lâu rồi, sao giờ mày còn chưa học xong? Cái mồm chó cứ mở miệng là nhắc đến người lớn, coi có mất mặt không?”
“Mày!”
Chu Đức Khải còn chưa biết nên phản kích thế nào đã nghe Đoàn Duệ Thành nói tiếp: “Tao vẽ bùa chưa bằng mày hay bắt ít quỷ hơn mày? Có chỗ nào để không khinh mày không? Cái nghề thiên sư này không đua cha mà đua bằng năng lực.”
Nói tới đây, Đoàn Duệ Thành cười mỉa: “Hay là lần sau gặp lệ quỷ, mày quỳ xuống nói ông mình là hội trưởng hiệp hội Thiên Sư, xem con quỷ kia có quỳ xuống gọi mày một tiếng cha hay không?”
“…”
Chu Đức Khải tức sôi máu, run bần bật hồi lâu mới nói: “Chú… chú mày dính đến mạng người đấy, ngồi đấy chờ vào tù đi!”
Đoàn Duệ Thành cau mày, nói: “Mày bớt xàm đi!”
Chu Đức Khải thấy cuối cùng mình cũng nói được đến chỗ đau nên càng thêm đắc ý.
“Không thể không nói đúng là sắc đẹp là mầm mống của tai họa. Chú mày còn nổi giận vì hồng nhan, à không, lam nhan.” Chu Đức Khải càng nói càng hăng, hận không thể nói hết một lượt những việc mình biết để kích thích Đoàn Duệ Thành.
“Còn cái tên họ Kỳ kia, nghe nói là ganh ghét người em trai cao số, cũng không biết có phải chú mày trúng cổ, sử dụng thuật chú sát lên người bình thường hay không, đây là điều tối kỵ đấy.”
“Tao thấy anh danh cả đời của chú mày sắp bị hủy rồi, không chỉ bị tước bỏ tư cách làm thiên sư mà còn phải ăn cơm tù, cũng may chưa bị bắn chết. Tao từng gặp người nọ rồi, trông khá đẹp trai đấy, chẳng qua chỉ là người bình thường…”
Chu Đức Khải nói một hồi, lại phát hiện không có được hiệu quả như ý muốn. Cũng không biết mấy người nhà họ Đoàn bị gì mà cứ ngẩn ra nhìn không trung, trông vô cùng ngu ngốc.
Chu Đức Khải nghi hoặc xoay qua nhìn, khuôn mặt biến sắc, cằm suýt nữa rơi xuống đất.
“Tình, tình huống gì thế này!”
Hiệp hội Thiên Sư có thể nói là nơi tru tà bất xâm, nghe nói ở đây có cao nhân bày ra thập phương Tru Tà Trận. Dù là lệ quỷ mấy trăm năm đạo hạnh có đến đây cũng chẳng khác nào tự sát.
Nhưng cánh cửa trước mắt này là chuyện gì đây?
Trên cánh cửa cổ xưa vừa xuất hiện có âm khí dày đặc quấn quanh, nhìn là biết không tầm thường. Càng bất thường hơn là, sau khi chỗ âm khí dày đặc này xuất hiện, Tru Tà Trận của hiệp hội Thiên Sư lại không hề phản ứng. Những người khác trong phòng cũng cảm nhận được dị biến bên ngoài, toàn bộ đều chạy ra.
Đoàn Duệ Thành đẩy đám người, chạy tới cạnh Đoàn Thành Xuân hỏi: “Ông ơi, chuyện gì thế này?”
Hiệp hội Thiên Sư xảy ra chuyện này, đáng lý ra hội trưởng như Đoàn Thành Xuân phải lo lắng, nhưng trên mặt ông vẫn rất thản nhiên. Ông nhìn Đoàn Duệ Thành nói: “Trấn an các đồ đệ trong nhà, bảo bọn họ bình tĩnh mà xem.”
Tuy trong lòng Đoàn Duệ Thành rất nghi hoặc, nhưng thấy ông mình bình tĩnh như thế nên gửi tin Wechat, gọi hết các đồ đệ nhà họ Đoàn được đưa đến lần này đi vào.
Cánh cửa kia cứ đứng sừng sững giữa không trung, không có bất cứ động tĩnh gì. Nhóm hiệp hội Thiên Sư đều là những người kiến thức rộng rãi, thân kinh bách chiến, sau khoảng thời gian hỗn loạn ngắn liền nhanh chóng dựa theo từng phe phái để xếp hàng dàn trận.
Mọi người siết chặt đủ loại pháp khí trong tay, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến có thể sẽ xảy ra. Không khí lúc này cực kỳ căng thẳng, chỉ cần một mồi lửa là có thể nổ tung.
Đúng vào lúc này, cánh cửa kia từ từ mở sang hai bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.