Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 158: Dùng bạo lực phá cục
Miêu Bát Tiên Sinh
01/06/2022
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ hỏi: “Anh nói xem, có phải… không gian quỷ vực hiện giờ vốn không liên quan gì tới những thứ trước đó?”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Đoàn Lệ nói, “Thủ đoạn của Tiết Khải khá giống với thuật luyện quỷ nhà họ Chu.”
Với phạm trù này, Kỳ Vô Quá chỉ có thể nghe Đoàn Lệ phân tích: “Thuật luyện quỷ? Anh còn am hiểu ngón này nữa à?”
Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Gặp rồi, hiểu sơ, vô dụng.”
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy thiên sư như anh không gì không biết.”
Đoàn Lệ không tiếp lời cậu mà nói: “Thuật luyện quỷ cùng loại với nuôi cổ, trong phướn dẫn hồn nhà họ Chu mang theo không biết đã hút bao nhiêu tử hồn vào đó, cho tử hồn cắn nuốt lẫn nhau, sau đó tôi ra con lệ quỷ cuối cùng mới có thể trở thành quỷ có thể sử dụng.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nói: “Vậy xem ra số lượng lớn lệ quỷ trong tòa nhà này đã có lời giải, nhưng chẳng phải trước kia anh đã phá hủy phướn dẫn hồn rồi ư?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Vì bị phá nên mới cần chữa cho nó.”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, nói: “Ý anh là… chúng ta đang ở trong phướn dẫn hồn?”
Đoàn Lệ khẽ lắc đầu: “Không phải, phướn dẫn hồn chỉ có thể nhốt quỷ, người sống không vào được, nhưng nơi này có liên quan tới nó.”
“Cũng đúng.” Kỳ Vô Quá nhớ lại, nói: “Lúc ấy phướn dẫn hồn phun ra lớp sương xám, tôi đã thấy giống không gian quỷ vực, chứng tỏ có quan hệ với nhau.”
Nghiêm túc mà nói, nếu bảo tòa nhà này nằm trong phướn dẫn hồn thì đúng hơn là nó chui vào từ bên ngoài, xâm nhập vào khoảng trống không gian quỷ vực. Cho nên ở khía cạnh nào đó, tòa nhà vẫn phải hoạt động theo quy tắc của không gian. Ví dụ như giao diện chọn nhân vật, hay chủ tuyến trò chơi.
Cho nên Tiết Khải trong này không thể tàn sát người chơi bừa bãi được, phải thông qua quy tắc giết chết mấy người kia.
Cái chết của Trịnh Hiểu Đồng thật ra là nữ quỷ váy đỏ nhập vào người.
Con quỷ trên người Trương Soái có vẻ là quỷ bị nhốt trong vách tường.
Tiết Khải làm những chuyện như vậy chẳng qua là để bắt thêm hai con quỷ về tay. Cho nên hắn mới quanh quẩn trong mười một tầng, muốn ép chết Tào Xuyên.
“Nếu là vậy,” Kỳ Vô Quá gật gù, nói: “Chúng ta cho nổ tòa nhà này nhé?”
Đoàn Lệ nhìn cậu, khuôn mặt bất biến bỗng hơi thay đổi: “Nổ?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Chúng ta tránh không dùng bạo lực qua cửa trong không gian quỷ vực vì không biết sau đó có xuất hiện vấn đề gì không, nhưng chỗ này thì khác.”
Đoàn Lệ ngẫm nghĩ, hiểu Kỳ Vô Quá đang nói gì.
Hắn nói: “Có thể thử, hẳn là nơi này nằm giữa ranh giới giao với thế giới thực, cho dù phá hủy cũng sẽ không gây nguy hiểm.”
Không gian quỷ vực bản không chính thức này không giống với mấy không gian trước đó Kỳ Vô Quá đã từng tham gia, hoàn toàn trái ngược với thế giới hiện thực.
Không gian quỷ vực này xuất hiện nhờ vào tòa cao ốc phủ vải trong thế giới thực. Cho nên ngay từ khi xuất hiện, bọn họ đã ở trong tòa nhà, mà phạm vi không gian cũng chỉ có tòa nhà nho nhỏ.
Càng về sau phạm vi càng mở rộng, không gian này tiếp xúc với không gian quỷ vực càng lâu thì cách thế giới thực càng xa. Nếu để nó cứ phát triển như vậy, nói không chừng sẽ có một không gian tách biệt tồn tại trong không gian quỷ vực như virus xâm nhập máy tính.
Không biết vì sao, Kỳ Vô Quá cảm thấy loại không gian virus hỗn loạn lại tà ác này còn nguy hiểm hơn cả không gian quỷ vực tự điều khiển. Tốt nhất nên hoàn toàn hủy diệt nó ngay khi chưa thành hình, bằng không sau này không biết có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì hay không.
Đoàn Lệ nói: “Có lẽ những thanh niên tham gia thi cũng bị nhốt bên trong.”
Kỳ Vô Quá thả lỏng tay: “Đương nhiên phải làm chuyện tiện tay cứu người lại hại nhà họ Chu rồi.”
Đoàn Lệ nói: “Muốn hủy diệt tòa nhà này phải nhờ cậu giúp một tay.”
Kỳ Vô Quá vừa ngạc nhiên vừa mờ mịt: “Hả? Tôi không hiểu mấy thứ kia, giúp thế nào được?”
“Nguyên lý do cậu cung cấp, sao cậu lại không hiểu?” Trong giọng của Đoàn Lệ mang theo chút ý cười.
Kỳ Vô Quá biết hắn đang nhắc tới chuyện phá tường ở thang máy lúc trước: Âm dương tương khắc sẽ tạo nguồn năng lượng thật lớn.
Cậu nói: “Nhưng đây chỉ là lý thuyết, còn thực hành thì tôi không biết gì, cho nên vô dụng thôi.”
Đoàn Lệ nâng tay xoa vành tai trái cậu: “Đến lúc đó cậu tháo khuyên tai xuống là biết.”
Vào khoảng thời gian tiếp theo, Đoàn Lệ chịu trách nhiệm vẽ bùa, còn Kỳ Vô Quá đi ngủ. Cậu vô cùng thư giãn, nếu đã không giúp được gì thì tốt nhất là im lặng, mà chuyện im lặng nhất tất nhiên là ngủ.
Kỳ Vô Quá tỉnh dậy trong tiếng đập cửa, khi cậu ngồi dậy đã thấy Đoàn Lệ đứng lên đi qua mở cửa.
Những gì xảy ra tiếp theo đều nằm trong dự đoán của Kỳ Vô Quá. Tào Xuyên đã nhận tội, hơn nữa còn nghe theo ý Kỳ Vô Quá, giả vờ thần kinh có vấn đề. Cậu ta giả điên giả dại làm loạn phòng họp một lúc, về sau vì cảnh sát đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên quyết định lập tức đưa Tào Xuyên đi.
Cảnh sát gõ cửa để báo cho Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ cùng qua cục cảnh sát, có một số việc còn cần sự hợp tác của họ.
Xem ra sau khi Tào Xuyên nhận tội, vì để phù hợp quy tắc nên thế giới bên ngoài đã hoàn thiện một phần.
Có lẽ Tiết Khải đang trên đường tới cục cảnh sát, biến Tào Xuyên trở thành quỷ, sau đó ra tay với Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá. Người chết trong không gian quỷ vực càng nhiều, năng lực của hắn sẽ càng mạnh. Chỉ là Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ sẽ không để chuyện phát triển như ý hắn muốn, mục đích của bọn họ là rời khỏi đây, ra ngoài tòa cao ốc.
Kỳ Vô Quá, Đoàn Lệ, Tào Xuyên và vài cảnh sát áp giải cậu ta đang đợi thang máy.
Thang máy tới.
Mọi người đi vào trong, mà thang máy lần này không còn giống như trước. Nó khác ở chỗ phần bấm nút đã hoàn thiện, có thể đi đến bất kỳ tầng nào họ muốn.
Cảnh sát ấn nút, thang máy thuận lợi chở mọi người xuống tầng một. Khi bước ra khỏi cửa, Kỳ Vô Quá chợt dừng lại. Cảnh sát áp giải Tào Xuyên đi phía trước cũng tạm dừng, khuôn mặt trở nên đờ đẫn. Đây không thể xem là trái luật, chỉ là ấn nút tạm dừng, tiến hành tìm phần cốt truyện tiếp theo mà thôi.
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt, tuy bên ngoài được bao bởi một lớp thủy tinh, dáng vẻ xa hoa khác hẳn với tòa cao ốc phủ vải, nhưng Kỳ Vô Quá chỉ cần liếc một cái đã nhận ra cả hai tòa nhà là một, số tầng hay kết cấu cơ bản đều giống nhau.
Tào Xuyên cẩn thận đi tới, phát hiện cảnh sát đứng bên không ngăn cản, hai mắt lập tức sáng rực lên. Dù đeo một chiếc còng trên tay cũng không thể ngăn cản cậu ta bay lên chín tầng mây.
“Đại ca, em biết ngay mà, lúc ấy chắc chắn anh chuẩn bị hết rồi mới ám chỉ cho em nhận tội, không để em ngồi tù…”
Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta, nói: “Ngồi tù? Nếu cậu an toàn ngồi tù được đã xem như may mắn rồi.”
Tào Xuyên nghe cậu nói như vậy, đột nhiên nhớ ra những gì gặp phải trong phòng.
Cậu ta lí nhí nói: “Ý anh là… đám Trương Soái…”
Kỳ Vô Quá nói: “Cậu không ngốc lắm nhỉ, Tiết Khải tốn hết sức lực đổ hết lên đầu cậu là để cậu bị giam giữ một mình.”
“Chờ đến lúc cậu bị giam một mình…”
Kỳ Vô Quá chưa nói hết, giọng điệu âm trầm đã khiến Tào Xuyên gần như quay về nỗi sợ khi bị quỷ chi phối.
Tào Xuyên gật đầu lia lịa, nói: “Em biết… biết rồi… Bây giờ… nên làm gì đây?”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Có phải cậu đã từng tới đây không?”
Tào Xuyên sửng sốt, ánh mắt mờ mịt, nói: “Không nói em còn không để ý, anh nói xong làm em tự dưng thấy lạ.”
Tào Xuyên ấp úng hồi lâu vẫn không nói nổi nguyên cớ, Kỳ Vô Quá không muốn chậm trễ, nói thẳng: “Cậu qua bên kia ngồi im cho tôi, dù thấy gì cũng đừng phát ra tiếng, đừng quấy rầy bọn tôi làm việc.”
Cũng may Tào Xuyên rất biết điều, cậu ta ngoan ngoãn đi sang một bên, cố gắng giảm sự tồn tại của mình đi.
Kỳ Vô Quá quay qua nhìn Đoàn Lệ, thấy đối phương gật đầu với mình thì nhắm mắt lại, nâng tay tháo khuyên tai.
Khi cậu mở mắt, biểu cảm có chút quỷ dị.
Đoàn Lệ hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá: “Tôi chỉ đang nghĩ, gốc gác của mình dường như đã bị anh nhìn thấu hết rồi.”
Đoàn Lệ nói: “Không phải, tôi chỉ thấy những con chim đen kia có âm khí rất nặng, rất hợp để dùng ở những chỗ như thế này.”
Ở dưới âm phủ, chim đen có tác dụng như người đưa tin, chúng nó sinh ra đã làm bạn với Vong Xuyên, cấu thành từ âm khí thuần túy nhất. Ở dương thế không thể tồn tại loại sinh vật được tạo nên từ âm khí thuần túy như vậy được.
Kỳ Vô Quá không bàn tiếp nữa mà nâng bút vẽ bừa vài nét trên không trung, mỗi một giọt mực rơi xuống đều nhuộm thành một con chim đen.
Chỉ qua mấy phút, giữa không trung đã có mấy trăm con.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Đủ chưa?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Đủ rồi.”
Kỳ Vô Quá bèn thu bút, đứng sang một bên chờ Đoàn Lệ hành động.
Khi Đoàn Lệ ra tay, thanh thế còn phô trương hơn Kỳ Vô Quá nhiều. Có lẽ là vì điều khiển quá nhiều bùa một lúc nên trông hắn như bị bọc trong làn ánh sáng đỏ vàng, không thể nhìn thẳng.
Từ trong ánh đỏ vàng, từng con chim lửa kết nhóm bay ra. Chúng lượn vòng quanh, mang theo hơi thở nóng rực lao lên không trung.
Bây giờ trên không chia thành hai ranh giới rõ ràng. Âm dương cách biệt, giữa chim đen và chim lửa giữ với nhau một khoảng cách.
Tào Xuyên sợ ngây người, cảnh tượng trước mắt khiến cậu ta như đang xem một bộ phim truyền hình huyền huyễn hoa lệ vậy.
Dưới bầu trời xám xịt là bầy chim ngợp trời. Một bên là đàn chim đen như nước mực, choán lấy nửa kia như tạo thành nơi tĩnh mịch, bên còn lại là chim lửa màu đỏ vàng diễm lệ, cứ như có thể đốt cháy toàn bộ không trung.
Tương phản lại hài hòa.
Đây là… muốn làm gì?
Bằng bản năng nhát gan của mình, Tào Xuyên bỗng ngửi thấy hơi thở không tầm thường. Cậu ta cảm thấy dường như có chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Đoàn Lệ nói, “Thủ đoạn của Tiết Khải khá giống với thuật luyện quỷ nhà họ Chu.”
Với phạm trù này, Kỳ Vô Quá chỉ có thể nghe Đoàn Lệ phân tích: “Thuật luyện quỷ? Anh còn am hiểu ngón này nữa à?”
Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Gặp rồi, hiểu sơ, vô dụng.”
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy thiên sư như anh không gì không biết.”
Đoàn Lệ không tiếp lời cậu mà nói: “Thuật luyện quỷ cùng loại với nuôi cổ, trong phướn dẫn hồn nhà họ Chu mang theo không biết đã hút bao nhiêu tử hồn vào đó, cho tử hồn cắn nuốt lẫn nhau, sau đó tôi ra con lệ quỷ cuối cùng mới có thể trở thành quỷ có thể sử dụng.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nói: “Vậy xem ra số lượng lớn lệ quỷ trong tòa nhà này đã có lời giải, nhưng chẳng phải trước kia anh đã phá hủy phướn dẫn hồn rồi ư?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Vì bị phá nên mới cần chữa cho nó.”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, nói: “Ý anh là… chúng ta đang ở trong phướn dẫn hồn?”
Đoàn Lệ khẽ lắc đầu: “Không phải, phướn dẫn hồn chỉ có thể nhốt quỷ, người sống không vào được, nhưng nơi này có liên quan tới nó.”
“Cũng đúng.” Kỳ Vô Quá nhớ lại, nói: “Lúc ấy phướn dẫn hồn phun ra lớp sương xám, tôi đã thấy giống không gian quỷ vực, chứng tỏ có quan hệ với nhau.”
Nghiêm túc mà nói, nếu bảo tòa nhà này nằm trong phướn dẫn hồn thì đúng hơn là nó chui vào từ bên ngoài, xâm nhập vào khoảng trống không gian quỷ vực. Cho nên ở khía cạnh nào đó, tòa nhà vẫn phải hoạt động theo quy tắc của không gian. Ví dụ như giao diện chọn nhân vật, hay chủ tuyến trò chơi.
Cho nên Tiết Khải trong này không thể tàn sát người chơi bừa bãi được, phải thông qua quy tắc giết chết mấy người kia.
Cái chết của Trịnh Hiểu Đồng thật ra là nữ quỷ váy đỏ nhập vào người.
Con quỷ trên người Trương Soái có vẻ là quỷ bị nhốt trong vách tường.
Tiết Khải làm những chuyện như vậy chẳng qua là để bắt thêm hai con quỷ về tay. Cho nên hắn mới quanh quẩn trong mười một tầng, muốn ép chết Tào Xuyên.
“Nếu là vậy,” Kỳ Vô Quá gật gù, nói: “Chúng ta cho nổ tòa nhà này nhé?”
Đoàn Lệ nhìn cậu, khuôn mặt bất biến bỗng hơi thay đổi: “Nổ?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Chúng ta tránh không dùng bạo lực qua cửa trong không gian quỷ vực vì không biết sau đó có xuất hiện vấn đề gì không, nhưng chỗ này thì khác.”
Đoàn Lệ ngẫm nghĩ, hiểu Kỳ Vô Quá đang nói gì.
Hắn nói: “Có thể thử, hẳn là nơi này nằm giữa ranh giới giao với thế giới thực, cho dù phá hủy cũng sẽ không gây nguy hiểm.”
Không gian quỷ vực bản không chính thức này không giống với mấy không gian trước đó Kỳ Vô Quá đã từng tham gia, hoàn toàn trái ngược với thế giới hiện thực.
Không gian quỷ vực này xuất hiện nhờ vào tòa cao ốc phủ vải trong thế giới thực. Cho nên ngay từ khi xuất hiện, bọn họ đã ở trong tòa nhà, mà phạm vi không gian cũng chỉ có tòa nhà nho nhỏ.
Càng về sau phạm vi càng mở rộng, không gian này tiếp xúc với không gian quỷ vực càng lâu thì cách thế giới thực càng xa. Nếu để nó cứ phát triển như vậy, nói không chừng sẽ có một không gian tách biệt tồn tại trong không gian quỷ vực như virus xâm nhập máy tính.
Không biết vì sao, Kỳ Vô Quá cảm thấy loại không gian virus hỗn loạn lại tà ác này còn nguy hiểm hơn cả không gian quỷ vực tự điều khiển. Tốt nhất nên hoàn toàn hủy diệt nó ngay khi chưa thành hình, bằng không sau này không biết có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì hay không.
Đoàn Lệ nói: “Có lẽ những thanh niên tham gia thi cũng bị nhốt bên trong.”
Kỳ Vô Quá thả lỏng tay: “Đương nhiên phải làm chuyện tiện tay cứu người lại hại nhà họ Chu rồi.”
Đoàn Lệ nói: “Muốn hủy diệt tòa nhà này phải nhờ cậu giúp một tay.”
Kỳ Vô Quá vừa ngạc nhiên vừa mờ mịt: “Hả? Tôi không hiểu mấy thứ kia, giúp thế nào được?”
“Nguyên lý do cậu cung cấp, sao cậu lại không hiểu?” Trong giọng của Đoàn Lệ mang theo chút ý cười.
Kỳ Vô Quá biết hắn đang nhắc tới chuyện phá tường ở thang máy lúc trước: Âm dương tương khắc sẽ tạo nguồn năng lượng thật lớn.
Cậu nói: “Nhưng đây chỉ là lý thuyết, còn thực hành thì tôi không biết gì, cho nên vô dụng thôi.”
Đoàn Lệ nâng tay xoa vành tai trái cậu: “Đến lúc đó cậu tháo khuyên tai xuống là biết.”
Vào khoảng thời gian tiếp theo, Đoàn Lệ chịu trách nhiệm vẽ bùa, còn Kỳ Vô Quá đi ngủ. Cậu vô cùng thư giãn, nếu đã không giúp được gì thì tốt nhất là im lặng, mà chuyện im lặng nhất tất nhiên là ngủ.
Kỳ Vô Quá tỉnh dậy trong tiếng đập cửa, khi cậu ngồi dậy đã thấy Đoàn Lệ đứng lên đi qua mở cửa.
Những gì xảy ra tiếp theo đều nằm trong dự đoán của Kỳ Vô Quá. Tào Xuyên đã nhận tội, hơn nữa còn nghe theo ý Kỳ Vô Quá, giả vờ thần kinh có vấn đề. Cậu ta giả điên giả dại làm loạn phòng họp một lúc, về sau vì cảnh sát đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên quyết định lập tức đưa Tào Xuyên đi.
Cảnh sát gõ cửa để báo cho Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ cùng qua cục cảnh sát, có một số việc còn cần sự hợp tác của họ.
Xem ra sau khi Tào Xuyên nhận tội, vì để phù hợp quy tắc nên thế giới bên ngoài đã hoàn thiện một phần.
Có lẽ Tiết Khải đang trên đường tới cục cảnh sát, biến Tào Xuyên trở thành quỷ, sau đó ra tay với Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá. Người chết trong không gian quỷ vực càng nhiều, năng lực của hắn sẽ càng mạnh. Chỉ là Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ sẽ không để chuyện phát triển như ý hắn muốn, mục đích của bọn họ là rời khỏi đây, ra ngoài tòa cao ốc.
Kỳ Vô Quá, Đoàn Lệ, Tào Xuyên và vài cảnh sát áp giải cậu ta đang đợi thang máy.
Thang máy tới.
Mọi người đi vào trong, mà thang máy lần này không còn giống như trước. Nó khác ở chỗ phần bấm nút đã hoàn thiện, có thể đi đến bất kỳ tầng nào họ muốn.
Cảnh sát ấn nút, thang máy thuận lợi chở mọi người xuống tầng một. Khi bước ra khỏi cửa, Kỳ Vô Quá chợt dừng lại. Cảnh sát áp giải Tào Xuyên đi phía trước cũng tạm dừng, khuôn mặt trở nên đờ đẫn. Đây không thể xem là trái luật, chỉ là ấn nút tạm dừng, tiến hành tìm phần cốt truyện tiếp theo mà thôi.
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt, tuy bên ngoài được bao bởi một lớp thủy tinh, dáng vẻ xa hoa khác hẳn với tòa cao ốc phủ vải, nhưng Kỳ Vô Quá chỉ cần liếc một cái đã nhận ra cả hai tòa nhà là một, số tầng hay kết cấu cơ bản đều giống nhau.
Tào Xuyên cẩn thận đi tới, phát hiện cảnh sát đứng bên không ngăn cản, hai mắt lập tức sáng rực lên. Dù đeo một chiếc còng trên tay cũng không thể ngăn cản cậu ta bay lên chín tầng mây.
“Đại ca, em biết ngay mà, lúc ấy chắc chắn anh chuẩn bị hết rồi mới ám chỉ cho em nhận tội, không để em ngồi tù…”
Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta, nói: “Ngồi tù? Nếu cậu an toàn ngồi tù được đã xem như may mắn rồi.”
Tào Xuyên nghe cậu nói như vậy, đột nhiên nhớ ra những gì gặp phải trong phòng.
Cậu ta lí nhí nói: “Ý anh là… đám Trương Soái…”
Kỳ Vô Quá nói: “Cậu không ngốc lắm nhỉ, Tiết Khải tốn hết sức lực đổ hết lên đầu cậu là để cậu bị giam giữ một mình.”
“Chờ đến lúc cậu bị giam một mình…”
Kỳ Vô Quá chưa nói hết, giọng điệu âm trầm đã khiến Tào Xuyên gần như quay về nỗi sợ khi bị quỷ chi phối.
Tào Xuyên gật đầu lia lịa, nói: “Em biết… biết rồi… Bây giờ… nên làm gì đây?”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Có phải cậu đã từng tới đây không?”
Tào Xuyên sửng sốt, ánh mắt mờ mịt, nói: “Không nói em còn không để ý, anh nói xong làm em tự dưng thấy lạ.”
Tào Xuyên ấp úng hồi lâu vẫn không nói nổi nguyên cớ, Kỳ Vô Quá không muốn chậm trễ, nói thẳng: “Cậu qua bên kia ngồi im cho tôi, dù thấy gì cũng đừng phát ra tiếng, đừng quấy rầy bọn tôi làm việc.”
Cũng may Tào Xuyên rất biết điều, cậu ta ngoan ngoãn đi sang một bên, cố gắng giảm sự tồn tại của mình đi.
Kỳ Vô Quá quay qua nhìn Đoàn Lệ, thấy đối phương gật đầu với mình thì nhắm mắt lại, nâng tay tháo khuyên tai.
Khi cậu mở mắt, biểu cảm có chút quỷ dị.
Đoàn Lệ hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá: “Tôi chỉ đang nghĩ, gốc gác của mình dường như đã bị anh nhìn thấu hết rồi.”
Đoàn Lệ nói: “Không phải, tôi chỉ thấy những con chim đen kia có âm khí rất nặng, rất hợp để dùng ở những chỗ như thế này.”
Ở dưới âm phủ, chim đen có tác dụng như người đưa tin, chúng nó sinh ra đã làm bạn với Vong Xuyên, cấu thành từ âm khí thuần túy nhất. Ở dương thế không thể tồn tại loại sinh vật được tạo nên từ âm khí thuần túy như vậy được.
Kỳ Vô Quá không bàn tiếp nữa mà nâng bút vẽ bừa vài nét trên không trung, mỗi một giọt mực rơi xuống đều nhuộm thành một con chim đen.
Chỉ qua mấy phút, giữa không trung đã có mấy trăm con.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Đủ chưa?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Đủ rồi.”
Kỳ Vô Quá bèn thu bút, đứng sang một bên chờ Đoàn Lệ hành động.
Khi Đoàn Lệ ra tay, thanh thế còn phô trương hơn Kỳ Vô Quá nhiều. Có lẽ là vì điều khiển quá nhiều bùa một lúc nên trông hắn như bị bọc trong làn ánh sáng đỏ vàng, không thể nhìn thẳng.
Từ trong ánh đỏ vàng, từng con chim lửa kết nhóm bay ra. Chúng lượn vòng quanh, mang theo hơi thở nóng rực lao lên không trung.
Bây giờ trên không chia thành hai ranh giới rõ ràng. Âm dương cách biệt, giữa chim đen và chim lửa giữ với nhau một khoảng cách.
Tào Xuyên sợ ngây người, cảnh tượng trước mắt khiến cậu ta như đang xem một bộ phim truyền hình huyền huyễn hoa lệ vậy.
Dưới bầu trời xám xịt là bầy chim ngợp trời. Một bên là đàn chim đen như nước mực, choán lấy nửa kia như tạo thành nơi tĩnh mịch, bên còn lại là chim lửa màu đỏ vàng diễm lệ, cứ như có thể đốt cháy toàn bộ không trung.
Tương phản lại hài hòa.
Đây là… muốn làm gì?
Bằng bản năng nhát gan của mình, Tào Xuyên bỗng ngửi thấy hơi thở không tầm thường. Cậu ta cảm thấy dường như có chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.