Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 206: Gặp lại

Miêu Bát Tiên Sinh

02/06/2022

Từ sau khi con hạc giấy bay đầu tiên đến, mỗi ngày sau đó đều sẽ có một con hạc giấy bay không biết xuất hiện từ đâu.

Hoặc là buổi sáng thức dậy, hoặc là sau khi vẽ xong một bức tranh rồi lười biếng vươn vai, hoặc ngồi bên hồ thả câu ngủ gà ngủ gật, luôn sẽ có một con hạc giấy bay nhanh nhẹn đáp lên lòng bàn tay y.

Ngày nào cũng có.

“Tiên sinh, bọn họ đều có mẫu thân, tuy ta là thế tử, bọn họ nhìn ta đều phải hành lễ, nhưng ta nghe bọn họ trộm mỉa mai sau lưng ta rằng ta là đồ không có mẹ.”

“Hừ, ta có tiên sinh rồi, bọn họ không biết tiên sinh tốt đến mức nào, giỏi hơn tất cả mọi người, nhưng không sao, ta cũng không muốn bọn nó biết, chỉ ta biết là đủ rồi.”

“Tiên sinh, hôm nay ta học đứng tấn, rất mệt, nhưng mà ta rất vui, nếu luyện võ thành thạo, về sau ta cũng sẽ cường tráng giống những tướng quân đó, như vậy có thể bảo vệ người.”

“Tiên sinh, hôm nay ta giết người rồi, bọn họ muốn giết ta, ta phản công lại. Ta hơi sợ, nhưng mà ta biết ở trong thế cục này, nếu không nhẫn tâm sẽ mất đi người quan trọng nhất…”

Kỳ Vô Quá ngơ ngẩn nhìn chằm chằm dòng chữ hồi lâu, từ tuyến thời gian trong hạc giấy có thể đoán tốc độ thời gian trôi ở đây không giống với bên ngoài.

Mỗi một con hạc giấy bay đến làm thư, Nhị Bảo đều sẽ kể một ít việc vặt xảy ra với mình. Hiện tại Nhị Bảo hẳn mới chỉ mười tuổi, trẻ con mười tuổi sống trong phủ An Bắc Vương, không có sự bảo vệ của mẹ sẽ lớn lên trong muôn vàn khó khăn.

Đúng là khiến người ta không đành lòng.

Kỳ Vô Quá cầm lá thư trong tay, gấp lại thành một con hạc giấy, sau đó cẩn thận cất kỹ.

Toàn bộ tiểu không gian đều dựa vào ký ức của Đoàn Lệ để hình thành. Kỳ Vô Quá không cho rằng những câu chữ non nớt của trẻ con kia là do một Đoàn Lệ nghiêm túc lạnh nhạt sau khi trưởng thành viết ra.

Cho nên thư do hạc giấy biến thành đều xuất phát từ tay Nhị Bảo, hơn nữa còn là sự tồn tại chân thật.

Năm đó những lá thư này chưa từng được gửi đi, chúng chỉ là nhật ký Nhị Bảo tự an ủi mình trong lúc đau buồn mà thôi.

Kỳ Vô Quá thở dài, đột nhiên cảm thấy rất muốn biết chút tin tức bên ngoài từ miệng người khác. Y biết mình không ra được, không gian quỷ vực được xây từ ý chí Đoàn Lệ sẽ thay đổi một vài chỗ, nhưng cơ bản vẫn lấy ký ức trước đó làm cơ sở, không có biến số gì lớn.

Ví dụ như trong khoảng thời gian này, Kỳ Vô Quá hẳn đang báo cáo làm việc ở âm phủ, không xuất hiện ở nhân gian. Vì vậy trong không gian này, y không thể xuất hiện ở chỗ khác.

Y cẩn thận suy nghĩ, lại không nhớ nổi mình đã làm gì trong khoảng thời gian chạy từ âm phủ lên dương gian du lịch.

Việc này rất kỳ lạ.

Kỳ Vô Quá có thể nhớ rõ khoảng thời gian kia đã từng thấy cảnh tượng núi sông hoang tàn, nhân gian nồng mùi thuốc súng, lại không nhớ rõ suy nghĩ và tâm trạng của mình lúc đó. Loại cảm giác này giống như ký ức bị người khác rút ra khỏi não, lau sạch tình cảm trong đó rồi lần nữa nhét về.

Cho nên Kỳ Vô Quá mới không phát hiện đoạn đứt gãy trong trí nhớ, cũng không nghi ngờ trước khi mình ngâm nước Vong Xuyên có gặp người hay việc gì bất thường không.

Kỳ Vô Quá đứng dậy, đẩy cửa nói: “Đoàn Lệ, tôi muốn biết tình hình bên ngoài ra sao.”

Đoàn Lệ là Doraemon thần kỳ, chắc chắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của y.

Khi Kỳ Vô Quá rời khỏi nhà chuẩn bị đi câu cá đã nghĩ như vậy.

Đoàn Lệ chưa bao giờ làm y thất vọng, Kỳ Vô Quá còn chưa kịp câu lên con cá đầu tiên, đã nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ gần đó. Y đặt cần câu sang một bên, sau đó đứng dậy ung dung đi qua.

Kỳ Vô Quá đi vào rừng cây ven hồ, thấy một người mờ mịt ngồi dưới đất.

“Á!” Hắn thấy có người xuất hiện, theo phản xạ hét một tiếng.

Kỳ Vô Quá hơi nhướng mày, phát hiện người này vậy mà là người quen cũ.

Cái tên đột nhiên xuất hiện này là kẻ may mắn từng được vào khu an toàn mấy lần, hình như tên là Lâm Văn Giác. Xem ra có lẽ ý thức Đoàn Lệ nghe thấy câu nói vừa rồi của Kỳ Vô Quá, cho nên tóm cổ một người chơi mang vào, để y biết tình huống bên ngoài từ miệng người chơi.

Lâm Văn Giác thấy Kỳ Vô Quá đột nhiên xuất hiện, cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn đứng lên, sau đó theo bản năng lui ra sau mấy bước, lại nhớ đến cảnh tượng giống hệt địa ngục phía sau. Hắn nghĩ dù người này có thân phận gì cũng không đáng sợ bằng bên ngoài.

Tuy khu an toàn này không mở ra, không có được chúc phúc thì không thể hồi sinh, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tạm thời trốn thoát sự truy giết của quỷ quái bên ngoài.

Kỳ Vô Quá thấy Lâm Văn Giác trốn theo bản năng cũng không giận, ngược lại nở nụ cười, hỏi: “Anh vào bằng cách nào?”

Lâm Văn Giác thấy người này không giống như có ý đối địch, giơ tay vỗ ngực, nói: “Tôi, tôi cũng không biết, tôi chạy nhầm vào đây…”

“Tình huống bên ngoài ra sao rồi?”

Lâm Văn Giác chớp mắt, nói: “Bên ngoài nào?”

“Khu an toàn.”

“Cậu, cậu?”

Kỳ Vô Quá không có hứng lải nhải với người này, y nói: “Tôi hỏi, anh đáp, không thì ra ngoài.”

Lâm Văn Giác vốn định nói sao mình chui vào khu an toàn nổi, nhưng thấy khí thế của người này bỗng không khỏi rùng mình.

Người bị nghĩ thành NPC này đã từng xuất hiện ở nhiều khu an toàn, duy chỉ có trong sơn cốc này là chưa thấy.



Kỳ Vô Quá thấy Lâm Văn Giác ngơ ngác không nói gì, nghiêng người dựa vào thân cây, nói: “Hỏi mấy câu đổi lấy một mạng, lời không?”

Lâm Văn giác chợt bừng tỉnh, hắn cảm thấy người này không giống với những thứ trước đó. Nhưng bây giờ đối phương mới là kẻ chiếm thế thượng phong, vẫn nên thật thà trả lời thì hơn.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lâm Văn Giác gật đầu.

Kỳ Vô Quá không đổi động tác, hỏi: “Sao anh xuất hiện ở đây?”

“Tôi trốn từ một trận hỗn chiến vào đây, khi sắp mất mạng, trước mắt xuất hiện một cánh cửa, sau khi đẩy ra liền đến đây.”

Nghe câu trả lời của hắn, Kỳ Vô Quá càng chắn chắc Lâm Văn Giác là người Đoàn Lệ đưa đến đây để giải đáp câu hỏi.

Tự do mở cửa trong không gian quỷ vực là năng lực chỉ boss quản lý không gian mới có.

Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Anh còn tới khu an toàn trong thôn nữa không?”

Lâm Văn Giác càng tỏ ra kỳ lạ, tuy hắn ngập tràn nghi hoặc nhưng lại lo mình bị đuổi đi, chỉ đành thật thà trả lời tiếp.

“Tôi tới thêm một lần nữa, nhưng khu an toàn kia…”

Nói tới đây, Lâm Văn Giác như nhớ tới chuyện gì đáng sợ lắm.

Hắn nói: “Khu an toàn kia không còn an toàn nữa rồi.”

“Thế à?”

“Đúng vậy, khu an toàn đã bị phá hủy, nơi đó biến thành một cái bẫy, trở thành vùng có tỷ lệ chết cực cao, nếu không phải tôi thấy bất thường, nhanh chóng quyết định bỏ chạy, có lẽ cũng sẽ chết cùng với bọn họ.

“Bọn họ?”

“Có thể nói là đồng đội, trong không gian luân hồi vô tận này, tạo thành tổ đội sẽ an toàn hơn nhiều.”

Kỳ Vô Quá không thấy hứng thú với kinh nghiệm của người chơi trong không gian luân hồi vô tận, y nói: “Tôi muốn biết rốt cuộc đi vào không gian luân hồi vô tận có điểm chung gì?”

Lâm Văn Giác sửng sốt, hắn cảm thấy người này hơi đáng sợ. Hắn đã ở trong không gian này một thời gian rất dài, hơn nữa biết tiêu chuẩn của những người đi vào không gian luân hồi vô tận.

Những người đi vào đây đều không phải vì thời gian hoặc số lần. Họ không phải đi vào đây vì điều đó, mà tiêu chuẩn thực sự còn đáng sợ hơn.

Thực ra không gian luân hồi vô tận có thể xem như một không gian càn quét.

Lâm Văn Giác thở dài, nói hết những gì mình biết. Mỗi một người đi vào không gian luân hồi vô tận đều là người có vấn đề về tâm lý. Dù trong thế giới hiện thực hay không gian quỷ vực, bọn họ đều thường xuyên nằm mơ, mơ thấy rất nhiều loại dụ hoặc. Rất nhiều người vì bị dụ dỗ bắt đầu giết đồng đội.

Kỳ Vô Quá híp mắt nhìn Lâm Văn Giác, nói: “Giết đồng đội? Không phải giết đồng đội sẽ bị đồng đội trả thù à?”

Không gian quỷ vực vốn âm khí nặng, lệ quỷ hoành hành khắp nơi, một khi có người bị đồng đội mình tin tưởng giết chết sẽ hóa thành lệ quỷ ngay. Đến lúc đó, người giết người chơi chắc chắn không thể qua cửa.

Lâm Văn Giác hiểu ý y, nói: “Bị giọng nói kia dụ dỗ giết người, sau khi giết chết đồng đội sẽ được phù hộ, giết càng nhiều người sẽ càng mạnh.”

Kỳ Vô Quá cau mày, cảm thấy việc này hẳn là liên quan đến mảnh ác ý.

“Chúng tôi gọi bọn họ là người lây nhiễm.”

Kỳ Vô Quá chau mày, nói: “Các người?”

Lâm Văn Giác gật đầu: “Cũng không phải cứ vào đây là do giết đồng đội, quả thật tôi từng giết người, nhưng tôi giết người bị lây nhiễm.”

Kỳ Vô Quá nghe xong, lập tức biết được mấu chốt: “Sau khi anh giết người cũng bị lây nhiễm theo?”

“Đúng vậy, giọng nói kia rất đáng sợ, nó như chui vào chỗ sâu nhất, đào ra những cảm xúc tối tăm nhất.”

Lâm Văn Giác đột nhiên cười nói: “Thật ra sau khi đi vào đây, tôi lại thấy khá nhẹ nhõm, ít nhất không phải chống cự lại âm thanh đáng sợ kia.”

Kỳ Vô Quá nghe xong cũng không an ủi hắn mà nhắc tới một câu hỏi khác: “Tôi xuất hiện ở đây làm anh ngạc nhiên thế à?”

Lâm Văn Giác nói: “Đây là lần thứ hai tôi tới đây, trước đó nơi này không có người.”

Cuối cùng Lâm Văn Giác không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc cậu là người, hay là…?”

Kỳ Vô Quá không trả lời hắn, phất tay nói: “Anh có thể nghỉ ngơi một đêm trong rừng cây, có duyên sẽ gặp lại.”

***

Từ sau khi Lâm Văn Giác tới, gần như cách một khoảng thời gian sẽ có một người chơi đi vào khu an toàn này, mang đến một ít thông tin liên quan cho Kỳ Vô Quá.

Tình thế bên ngoài càng lúc càng căng thẳng, theo như người chơi nói, các khu an toàn gần như đều bị đóng cửa, sơn cốc này có thể xem là khu an toàn duy nhất còn lại.

Càng đáng sợ hơn là, độ khó hoạt cảnh tăng lên rất nhiều, những nơi bình yên thường lui tới cũng đã biến thành nơi lệ quỷ lộng hành.



Trong khoảng thời gian này, hạc giấy do Nhị Bảo viết vẫn đến đều đặn mỗi ngày. Kỳ Vô Quá thông qua nét chữ quen thuộc để chứng kiến quá trình trưởng thành từ một đứa bé đến một thiếu niên.

“Tiên sinh, bây giờ ta là An Bắc Vương, ta sẽ nhanh chóng tìm tới người.”

Đây là lá thư cuối cùng Nhị Bảo gửi đi, từ đó về sau, Kỳ Vô Quá không còn thấy con hạc bay kia nữa.

Ngay khi Kỳ Vô Quá đang phiền lòng vì hoàn toàn mất đi tin tức của Đoàn Lệ, một cánh cửa bỗng xuất hiện trong sơn cốc. Kỳ Vô Quá bước đến mở cánh cửa đột ngột xuất hiện ra, trước mắt là núi thây biển máu.

Đây là một chiến trường vừa kết thúc giết chóc chưa được bao lâu.

Kỳ Vô Quá đứng đây nhìn một lát mới nhớ ra. Lúc trước y báo cáo công việc dưới địa phủ xong, khi quay về nhân gian cũng là lúc nhân gian đại loạn. Y đi lướt qua núi thây chất chồng, nhìn binh lính đang thu dọn thi thể của đồng bạn. Không có một ai liếc mắt nhìn y, bởi vì hiện tại Kỳ Vô Quá là quỷ sai.

Chỉ có người chết mới thấy được quỷ sai.

Bên cạnh cái xác là một cái bóng mờ. Bóng mờ kia nằm trên đất, vậy mà vẫn cố chấp nắm chặt đao chém loạn lên.

Kỳ Vô Quá dừng bước nhìn hồn phách này một lát, nói: “Kết thúc rồi, ngươi có thể nghỉ ngơi.”

Y vừa dứt lời, phác đao hồn phách cố chấp nắm chặt trong tay rơi xuống đất hóa thành hư ảo. Đôi mắt đỏ tươi của gã cũng dần bình tĩnh lại, chứng minh gã sắp sửa biến từ ác quỷ về người bình thường.

Nhưng đây mới chỉ là một người mà thôi, phóng mắt nhìn qua chiến trường này, bên cạnh mỗi một thi thể đều có một cái bóng như vậy, mỗi một cái bóng đều từ màu xám từ từ biến thành màu đen như mực.

Địa ngục nhân gian cùng lắm chỉ đến thế mà thôi.

Tuy đây chỉ là ký ức, Kỳ Vô Quá vẫn trở bàn tay, đàn vô danh lập tức xuất hiện trong tay y.

Một khúc Trấn Hồn vang lên, những linh hồn biến thành lệ quỷ bình tĩnh lại, ngây ngẩn tại chỗ chờ quỷ sai đến.

Trong thời loạn thế, nhóm quỷ sai câu hồn đều phải làm lượng công việc rất lớn, rất nhiều hồn phách quanh quẩn nhân gian không kịp câu đi. Trong bối cảnh không gian này mới đột nhiên càng thêm nguy hiểm, đó là lý do vì sao người chơi phát hiện độ khó không gian luân hồi vô tận tăng lên.

Những hồn phách vương vấn thế gian đều là những người chết oan, mà đất đai lúc này bị lây nhiễm do ác ý hình thành khắp nơi, tất nhiên sẽ sinh ra không biết bao nhiêu lệ quỷ tàn ác.

Kỳ Vô Quá nhấc chân đạp lên một mảnh ác ý đang vặn vẹo muốn hình thành lốc xoáy, đi theo hướng quen thuộc trong trí nhớ.

Sau khi đi một lúc về hướng này, ký ức trong đầu Kỳ Vô Quá càng rõ hơn, thậm chí y có thể tìm thấy suy nghĩ trước đây trong lúc chìm vào ký ức.

Trong thế giới đầy nhơ bẩn này, phương hướng kia lại sạch sẽ đến bất ngờ.

Kỳ Vô Quá lúc đó đã đi qua vì tò mò.

Trong lòng y nghĩ có lẽ sẽ nhìn thấy người hoặc sự việc không bình thường, nếu để lại một bức tranh, tất nhiên không thể tốt hơn được nữa.

Kỳ Vô Quá hiện tại cũng đã mơ hồ đoán được phía cuối con đường này là ai.

Y không nhanh không chậm đi qua, nhanh chóng thấy một quân doanh cuối con đường.

Kỷ luật quân đội nghiêm minh, phía trên toàn bộ quân doanh đều có một loại nhuệ khí, gột rửa sạch sẽ hơi thở ác ý nhơ nhuốc trên bầu trời.

Quân doanh được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, Kỳ Vô Quá lại không dừng bước mà tiến thẳng vào.

Không ai phát hiện được sự xuất hiện của y, đây cũng là điều bình thường.

Kỳ Vô Quá chọn quân trướng lớn nhất đi vào, quả nhiên gặp được Đoàn Lệ.

Bây giờ đang là nửa đêm, Đoàn Lệ đang ôm áo nằm ngủ trên giường.

Nói người này là Đoàn Lệ cũng không đúng, thật ra hắn trông ngây ngô hơn Đoàn Lệ y biết một chút, Kỳ Vô Quá nghĩ, chắc bây giờ Đoàn Lệ vừa mười tám tuổi.

Kỳ Vô Quá ngồi bên mép giường, giơ tay định vuốt vào đôi mày dù ngủ say vẫn cau chặt của Đoàn Lệ. Y vừa đặt tay lên, Đoàn Lệ đột nhiên mở bừng mắt.

Kỳ Vô Quá cũng không hoảng sợ, từ ánh mắt của Đoàn Lệ, có thể thấy hắn không phát hiện sự có mặt của y.

Thiếu niên Đoàn Lệ mở to mắt, nét ngây ngô của trẻ con đã biến mất, thay vào đó là khí chất bén nhọn của thiếu niên.

Đoàn Lệ lúc này vừa giương cao ngọn cơ Thanh Quân Trắc, cách lúc hắn đánh vào kinh thành, lôi tên hoàng đế ngu ngốc xuống khỏi ngai vàng khoảng sáu năm.

Đoàn Lệ ngồi dậy, tạm thời không cử động mà ngẩn ra nhìn phía trước. Một hồi lâu sau, hắn mới cười tự giễu: “Đã lâu không mơ thấy tiên sinh.”

Đoàn Lệ nhéo mày, giấu lại nét yếu lòng không cẩn thận bộc phát của Nhị Bảo vào chỗ sâu nhất.

Bây giờ thiên hạ đại loạn, y sớm đã bỏ đi những suy nghĩ ngây thơ ngày trước.

Sau khi kế nhiệm Trấn Bắc Vương, Đoàn Lệ đã từng tới thôn năm đó đi tìm hơn nửa tháng, tìm khe núi kia mấy lần nhưng không thu hoạch được gì.

Linh tính của Đoàn Lệ khiến hắn vẫn ôm một tia hy vọng mong chờ Kỳ Vô Quá còn sống, nhưng lý tính lại nói cho hắn biết đó là chuyện không thể.

Lại về sau xảy ra quá nhiều chuyện, Đoàn Lệ dần che đi mặt tình cảm của mình, không còn để lộ ra nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook