Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 131: Người bị ký sinh
Miêu Bát Tiên Sinh
01/06/2022
Giác quan của Đoàn Lệ cực kỳ nhạy bén, vừa nghe thấy tiếng động kia thì không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ sinh vật không xác định ban nãy đang ở bên trong.
“Qua đây.”
Kỳ Vô Quá còn chưa kịp phản ứng, Đoàn Lệ đã kéo tay cậu trốn sang một bên con ngõ. Không ngờ cảnh tượng xuất hiện trước mắt bọn họ lại khiến người ta không khỏi há hốc.
Ở sau bụi cỏ là một màn hơi khó tả.
Mấy thanh niên màn trời chiếu đất đang giao lưu với nhau bằng cách hoang dã nhất.
Vô cùng hỗn loạn.
Mà vấn đề mấu chốt là mấy người này đều là nam.
“…”
“…”
Đoàn Lệ chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện đuổi theo sinh vật không xác định kia, hoàn toàn không chú ý tới đó là tiếng gì. Hắn và Kỳ Vô Quá vừa đi tới, những người đang giao hoan kia lập tức quay đầu nhìn sang.
Hai mặt nhìn nhau, cực kỳ gượng gạo.
Nói đúng ra, người gượng gạo chỉ có Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá.
Những du khách trần truồng kia lại rất tự nhiên, thậm chí nở nụ cười lễ phép, nói: “Có muốn nhập bọn không?”
Kỳ Vô Quá chợt hoàn hồn, cậu nhìn khuôn mặt cứng đờ của Đoàn Lệ, cho rằng có lẽ đối phương không ngờ tình cảnh bỗng trở nên hỗn loạn như vậy.
“Không.”
Kỳ Vô Quá chỉ kịp để lại một chữ, sau đó hoảng hốt kéo Đoàn Lệ chạy đi không nhìn đường.
Mãi tới khi cả hai rời khỏi đoạn đường vừa rồi, Đoàn Lệ vẫn chưa chịu lên tiếng.
Tuy rằng vừa rồi Kỳ Vô Quá hơi khiếp sợ, nhưng chỉ cần nhớ lại cũng biết chuyện của đám du khách kia là như thế nào.
Qua khoảng thời gian ngắn ở chung, Kỳ Vô Quá biết sơ sơ Đoàn Lệ được dạy dỗ ra sao, cũng biết hắn là người người khá cổ hủ nghiêm túc. Có lẽ cảnh tượng vừa rồi chính là một sự đả kích lớn đối với một người chính trực như hắn.
Vì không để Đoàn Lệ có bóng ma tâm lý, Kỳ Vô Quá cho rằng mình cần phải khai thông cho hắn một phen.
Nghĩ đến đây, cậu cất tiếng nói: “Thật ra chuyện này không phải chuyện gì lớn đâu.”
Đoàn Lệ đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn Kỳ Vô Quá có vẻ hơi kỳ lạ: “Cậu bảo đây không phải chuyện lớn?”
Lúc này Kỳ Vô Quá mới phát hiện lời vừa rồi đã vô tình kéo thấp đạo đức của cậu xuống, dù sao việc bạ đâu chịch đấy quả thật là không ra gì.
Mặt Đoàn Lệ đen như đít nồi, có lẽ cũng đoán ra được nguyên nhân này.
Kỳ Vô Quá nghĩ vậy, tiếp tục giải thích: “Anh đã quên mấy du khách đó đều không phải người bình thường à?”
“Ừ, thì sao?” Đoàn Lệ nói.
“Tôi đoán có lẽ mấy du khách đó vốn đều là cá heo mũi chai(1), cho nên mới có thể buông thả như vậy.”
Đoàn Lệ không hiểu biết nhiều về thế giới động vật, vừa rồi cảnh tượng kia khiến hắn hơi choáng váng, cũng khiến hắn không khống chế nổi cảm xúc.
“Loài như cá heo mũi chai là loài buông thả nhất, ừm, đối với chúng mà nói, chủng loại, giới tính đều không thành vấn đề, chỉ cần sướng là được.”
“…”
Đoàn Lệ im lặng một lát, cảm thấy thế giới quan của mình dường như đã bị thay đổi.
Hắn ngập ngừng hỏi: “Không phải động vật vì sinh sản nên mới…”
Kỳ Vô Quá thả lỏng tay: “Cá heo mũi chai thì khác, IQ của chúng nó cao gần bằng loài người, biết hưởng thụ nhưng không có đạo đức trói buộc.”
“Nếu không ở trong kỳ sinh sản, giới tính hay chủng loại cũng chẳng có gì quan trọng.”
Kỳ Vô Quá cho rằng lời giải thích của mình có tác dụng, khuôn mặt đen thui của Đoàn Lệ đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn suy nghĩ gì đó.
Trong lòng cậu bỗng cảm thấy hơi tự hào, có thể thấy khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Đoàn Lệ biến sắc, về sau còn mở ra thế giới mới nhờ tri thức của mình.
Thật đáng tự hào.
Kỳ Vô Quá không biết rằng, khi cậu vượt lên đi trước, Đoàn Lệ đã híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu.
Không quan trọng về giới tính ư?
Kỳ Vô Quá không biết Đoàn Lệ nghĩ gì, cậu đang chú ý đến khung cảnh xung quanh.
Nơi này cách phố du lịch một khoảng, thậm chí nó nằm ngoài sườn tây của đảo, từ địa hình có thể thấy cả hai đã đi tới sườn phía đông.
Vừa rồi đuổi theo sinh vật không xác định một khoảng khá dài, lại gặp được đám cá heo mũi chai đang thác loạn kia nên Kỳ Vô Quá vốn không để ý đến phương hướng. Bây giờ chạy đến nơi xa lạ cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, tìm đúng hướng quay về là được.
Kỳ Vô Quá dừng bước, lại phát hiện Đoàn Lệ không theo sát cậu mà đứng phía sau nghĩ gì đó.
Cậu quay lại đi qua, hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Đoàn Lệ chợt bừng tỉnh, tất nhiên hắn không thể cho Kỳ Vô Quá biết suy nghĩ của mình, vì thế chỉ tay bừa vào một hướng: “Tôi đang nhìn bên kia.”
Kỳ Vô Quá nhìn theo ngón tay Đoàn Lệ, chỉ thấy trên bãi đá ngầm có một cái bóng. Chẳng qua ánh sáng hơi tối nên Kỳ Vô Quá không biết đó là thứ gì.
“Kia là…?”
Đoàn Lệ chỉ tiện tay chỉ một hướng nào đó, ai ngờ bên kia bất thường thật, hắn nhìn chằm chằm, nói: “Là người, qua đó xem sao.”
Hai người chỉ cho rằng cái bóng kia chắc chắn là sinh vật không xác định xuất hiện ở ngõ chuyên bán đồ tang, không ngờ khi đến gần thì phát hiện không phải vậy.
Đó là người, thế nhưng chắc chắn không phải là sinh vật không xác định ở ngõ bán đồ tang, mà là nhân vật Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đã từng gặp ở phòng khám.
“Là anh ta?” Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói, “Tối thế này rồi còn chạy tới đây làm gì?”
Đoàn Lệ hỏi: “Cậu ta là ai? Cậu quen à?”
Kỳ Vô Quá gần như đã tuyệt vọng với khả năng phân biệt mặt người của Đoàn Lệ, nói: “Đó là bệnh nhân ở phòng khám của anh, cái người bị ốc rạch phải ấy.”
Bệnh nhân kia cứ đứng vậy trên bãi đá ngầm không nhúc nhích, cứ như bản thân anh ta cũng biến thành một con ốc thật lớn.
Kỳ Vô Quá nhíu mày nhìn người đứng trên bãi đá ngầm, tạm thời cậu vẫn chưa biết nên làm gì. Nhưng đúng lúc này, một cái xúc tu vươn ra từ một góc bãi đá ngầm. Nó âm thầm leo lên dọc theo hòn đá, mà mục tiêu chính là NPC đang đứng trên đó.
Kỳ Vô Quá tiến lên vài bước, chỉ là bãi đá ngầm có địa hình phức tạp, hơn nữa còn có rất nhiều hàu sinh sống, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị phần vỏ cắt vào chân.
Cậu đành hét lớn: “Cẩn thận phía sau!”
NPC nghe thấy tiếng của Kỳ Vô Quá, xoay người về phía cậu.
“…”
Khi Kỳ Vô Quá nhìn thấy đối phương xoay mặt qua, cậu hận mình sao phải lắm chuyện xen vào việc người khác làm gì.
Gương mặt này vô cùng đả kích Kỳ Vô Quá. Thật ra không thể xem đó là mặt được nữa, từng cm dưới lớp da đều có một thứ hình nón nổi lên. Không chỉ có mặt, những thứ phồng lên hình nón còn lan xuống dưới cổ, xuống tận dưới phần quần áo.
Mấy ngày trước NPC này vẫn còn là một người bình thường, bây giờ toàn thân đều có những thứ kỳ quái, nom không khác gì một con cóc khổng lồ.
Kỳ Vô Quá không muốn biết vì sao mấy thứ quái gở này lại có mặt ở đây. Tóm lại là rất cay mắt.
Cậu giữ chặt Đoàn Lệ lui về sau một bước, chuẩn bị sẵn sàng để trốn khỏi cảnh tượng có thể sẽ không được đẹp mắt cho lắm về sau.
Nhưng cậu chậm rồi, tốc độ của chiếc xúc tu kia đột nhiên rất nhanh, cứ vậy giơ cao lên rồi cuốn lấy phần hông NPC.
NPC kia bị xúc tu cuốn lấy cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ chậm chạp cúi đầu nhìn nó, dường như không biết bây giờ là tình huống gì.
Xúc tu tìm thấy con mồi, dùng sức mạnh hơn siết lấy. Kỳ Vô Quá trơ mắt nhìn NPC bị vặn đứt đôi, nửa trên lăn lóc trên đất, nửa người dưới vẫn đứng thẳng. Thứ túa ra dồn dập từ mặt cắt không phải máu mà là chi chít ốc biển.
Từng con ốc biển xanh xám, lớn bé có đủ bò ra khỏi mặt cắt, nhanh chóng bao bọc tảng đá ngẩm. Mãi tới khi con ốc biển cuối cùng chui ra khỏi mặt cắt, nơi đó chỉ còn lại một bộ da người.
Thì ra những con ốc ký sinh kia không chỉ sinh sống dưới da của con người mà còn khoét rỗng máu thịt nội tạng của người đó, trừ bộ da kia thì chỉ e thứ đứng trên bãi đá ngầm chỉ là một đống ốc mà thôi.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, cái xúc tu lại như không để ý, ngược lại nó còn trở nên hưng phấn hơn, dưới cục đá vươn lên thêm mấy cái xúc tu, điên cuồng cuốn lấy đám ốc biển bám đá.
Kỳ Vô Quá thấy thế, nói: “Không thể để nó ăn sạch được!”
Đoàn Lệ gật đầu: “Cậu đứng đây đi, đừng chạy lung tung.”
Sau đó hắn chạy về phía đám xúc tu đang thưởng thức bữa ăn của mình. Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, cậu thấy Đoàn Lệ đi trên bãi đá gập ghềnh như đạp trên đất bằng, chưa tới một phút đã chạy tới gần chỗ xúc tu.
“Khinh công kìa.” Kỳ Vô Quá dụi mắt, “Phi logic quá.”
Dù thế nào đi chăng nữa, Đoàn Lệ phía bên kia đã bắt đầu ra tay với quái vật xúc tu nấp sau đá ngầm với tư thế áp đảo. Chỉ vài phút sau, Kỳ Vô Quá nghe thấy tiếng hét thảm thiết vọng về, sau đó toàn bộ xúc tu bọc kín bãi đá lập tức thu hết về.
Lại sau đó, Kỳ Vô Quá thấy một cái bóng đen bắt lửa nhảy thẳng xuống biển.
Đoàn Lệ không có ý muốn đuổi tận giết tuyệt, trong trò chơi này, nếu giết chết lệ quỷ hoặc những sinh vật không xác định cũng không giải quyết được vấn đề gì, nếu muốn qua cửa thì phải đi theo chủ tuyến.
Sau đó Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ vẫy tay với mình: “Lại đây.”
Kỳ Vô Quá đi qua nhưng không thuận lợi như Đoàn Lệ. Cậu biết sức của mình, cho nên đi rất cẩn thận.
Trên đường đi, Kỳ Vô Quá đã hiểu vì sao Đoàn Lệ lại đứng bên đó gọi cậu qua, bởi vì dọc bãi đá ngầm này đều có vết lửa đốt. Thoạt trông nó chỉ như vết lửa lan ra do khi nãy đánh nhau, nhưng thực ra ngọn lửa đã liếm sạch toàn bộ ốc biển và hàu bám lên trên đá. Vì vậy khi Kỳ Vô Quá đi tới, cậu sẽ không bị cắt phải nữa.
Kỳ Vô Quá tốn vài phút để tới gần Đoàn Lệ, trên đất vẫn còn một số ít ốc biển còn dư lại. Tuy rằng không nhiều, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Kỳ Vô Quá lấy một cái túi nilon ra khỏi bao, sau đó cẩn thận chọn một ít ốc biển bỏ vào túi.
Nơi này không có đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng tròn vành vạnh trên trời, muốn quan sát ốc biển cũng khó, cậu chỉ có thể mang nó về nghĩa trang mà thôi.
Đoàn Lệ nói: “Vừa rồi tôi thấy cái thứ nhảy vào biển là một con bạch tuộc.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Bạch tuộc bình thường?”
Đoàn Lệ nói: “Cũng không bình thường cho lắm, đầu của con bạch tuộc này quá nhỏ so với cơ thể.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, biết ngay đây là tình huống gì.
Cậu hỏi: “Có phải lớn bằng cái đầu người không?”
Đoàn Lệ khẽ gật đầu, nói: “Hẳn là đầu người, chỉ là ánh sáng hơi tối, không nhìn thấy rõ.”
Kỳ Vô Quá thở dài: “Xem ra là sinh vật đang trong quá trình chuyển hóa, cũng không biết sao lại đi ăn người. Về trước đã.”
Kế hoạch tiếp theo của Kỳ Vô Quá vốn là quay về nghĩa trang xem thử vòng vàng lấy được từ tay thiếu niên mặt sứ, không ngờ trên đường về lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trời đã trở khuya, nhưng thu hoạch lại rất nhiều.
Bạch tuộc khổng lồ đột nhiên xuất hiện, còn có kết quả của NPC bị ốc ký sinh đã bổ sung phần lớn lỗ hổng còn thiếu trong manh mối của Kỳ Vô Quá.
Tiếp theo chỉ cần nghiệm chứng là được, Kỳ Vô Quá nhặt nhạnh mấy con ốc biển kia cũng vì mục đích này.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ sóng vai đi về phía nghĩa trang, trên đường đi, cậu đã nói hết toàn bộ suy đoán của mình cho hắn nghe.
************
Chú thích:
(1) Cá heo mũi chai: Là loài cá heo có hai hàm thuôn dài, độ phổ biến rất lớn, có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trừ Bắc và Nam Cực. Cá heo mũi chai có khối lượng não lớn nhất chỉ sau con người, có IQ và trí tuệ cảm xúc cao. Khác với vẻ hiền hòa và ngây thơ của mình, cá heo mũi chai còn có thói quen giết đồng loại chỉ để tiêu khiển. Ngoài ra, loài cá heo này còn có hành vi tình dục đồng tính tập thể, những con cá heo mũi chai đực dành nhiều thời gian bên nhau hơn dù mùa giao phối đã kết thúc. Chúng sẽ chia thành các nhóm nhỏ để tham gia hành vi tình dục tập thể, các nhóm nhỏ lại nhập lại tạo thành nhóm lớn, sau đó lại chia nhỏ ra thành các nhóm nhỏ hơn.
Lảm nhảm: Anh Đoàn đã được bước chân sang một phương trời mới =))))
“Qua đây.”
Kỳ Vô Quá còn chưa kịp phản ứng, Đoàn Lệ đã kéo tay cậu trốn sang một bên con ngõ. Không ngờ cảnh tượng xuất hiện trước mắt bọn họ lại khiến người ta không khỏi há hốc.
Ở sau bụi cỏ là một màn hơi khó tả.
Mấy thanh niên màn trời chiếu đất đang giao lưu với nhau bằng cách hoang dã nhất.
Vô cùng hỗn loạn.
Mà vấn đề mấu chốt là mấy người này đều là nam.
“…”
“…”
Đoàn Lệ chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện đuổi theo sinh vật không xác định kia, hoàn toàn không chú ý tới đó là tiếng gì. Hắn và Kỳ Vô Quá vừa đi tới, những người đang giao hoan kia lập tức quay đầu nhìn sang.
Hai mặt nhìn nhau, cực kỳ gượng gạo.
Nói đúng ra, người gượng gạo chỉ có Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá.
Những du khách trần truồng kia lại rất tự nhiên, thậm chí nở nụ cười lễ phép, nói: “Có muốn nhập bọn không?”
Kỳ Vô Quá chợt hoàn hồn, cậu nhìn khuôn mặt cứng đờ của Đoàn Lệ, cho rằng có lẽ đối phương không ngờ tình cảnh bỗng trở nên hỗn loạn như vậy.
“Không.”
Kỳ Vô Quá chỉ kịp để lại một chữ, sau đó hoảng hốt kéo Đoàn Lệ chạy đi không nhìn đường.
Mãi tới khi cả hai rời khỏi đoạn đường vừa rồi, Đoàn Lệ vẫn chưa chịu lên tiếng.
Tuy rằng vừa rồi Kỳ Vô Quá hơi khiếp sợ, nhưng chỉ cần nhớ lại cũng biết chuyện của đám du khách kia là như thế nào.
Qua khoảng thời gian ngắn ở chung, Kỳ Vô Quá biết sơ sơ Đoàn Lệ được dạy dỗ ra sao, cũng biết hắn là người người khá cổ hủ nghiêm túc. Có lẽ cảnh tượng vừa rồi chính là một sự đả kích lớn đối với một người chính trực như hắn.
Vì không để Đoàn Lệ có bóng ma tâm lý, Kỳ Vô Quá cho rằng mình cần phải khai thông cho hắn một phen.
Nghĩ đến đây, cậu cất tiếng nói: “Thật ra chuyện này không phải chuyện gì lớn đâu.”
Đoàn Lệ đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn Kỳ Vô Quá có vẻ hơi kỳ lạ: “Cậu bảo đây không phải chuyện lớn?”
Lúc này Kỳ Vô Quá mới phát hiện lời vừa rồi đã vô tình kéo thấp đạo đức của cậu xuống, dù sao việc bạ đâu chịch đấy quả thật là không ra gì.
Mặt Đoàn Lệ đen như đít nồi, có lẽ cũng đoán ra được nguyên nhân này.
Kỳ Vô Quá nghĩ vậy, tiếp tục giải thích: “Anh đã quên mấy du khách đó đều không phải người bình thường à?”
“Ừ, thì sao?” Đoàn Lệ nói.
“Tôi đoán có lẽ mấy du khách đó vốn đều là cá heo mũi chai(1), cho nên mới có thể buông thả như vậy.”
Đoàn Lệ không hiểu biết nhiều về thế giới động vật, vừa rồi cảnh tượng kia khiến hắn hơi choáng váng, cũng khiến hắn không khống chế nổi cảm xúc.
“Loài như cá heo mũi chai là loài buông thả nhất, ừm, đối với chúng mà nói, chủng loại, giới tính đều không thành vấn đề, chỉ cần sướng là được.”
“…”
Đoàn Lệ im lặng một lát, cảm thấy thế giới quan của mình dường như đã bị thay đổi.
Hắn ngập ngừng hỏi: “Không phải động vật vì sinh sản nên mới…”
Kỳ Vô Quá thả lỏng tay: “Cá heo mũi chai thì khác, IQ của chúng nó cao gần bằng loài người, biết hưởng thụ nhưng không có đạo đức trói buộc.”
“Nếu không ở trong kỳ sinh sản, giới tính hay chủng loại cũng chẳng có gì quan trọng.”
Kỳ Vô Quá cho rằng lời giải thích của mình có tác dụng, khuôn mặt đen thui của Đoàn Lệ đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn suy nghĩ gì đó.
Trong lòng cậu bỗng cảm thấy hơi tự hào, có thể thấy khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Đoàn Lệ biến sắc, về sau còn mở ra thế giới mới nhờ tri thức của mình.
Thật đáng tự hào.
Kỳ Vô Quá không biết rằng, khi cậu vượt lên đi trước, Đoàn Lệ đã híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu.
Không quan trọng về giới tính ư?
Kỳ Vô Quá không biết Đoàn Lệ nghĩ gì, cậu đang chú ý đến khung cảnh xung quanh.
Nơi này cách phố du lịch một khoảng, thậm chí nó nằm ngoài sườn tây của đảo, từ địa hình có thể thấy cả hai đã đi tới sườn phía đông.
Vừa rồi đuổi theo sinh vật không xác định một khoảng khá dài, lại gặp được đám cá heo mũi chai đang thác loạn kia nên Kỳ Vô Quá vốn không để ý đến phương hướng. Bây giờ chạy đến nơi xa lạ cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, tìm đúng hướng quay về là được.
Kỳ Vô Quá dừng bước, lại phát hiện Đoàn Lệ không theo sát cậu mà đứng phía sau nghĩ gì đó.
Cậu quay lại đi qua, hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Đoàn Lệ chợt bừng tỉnh, tất nhiên hắn không thể cho Kỳ Vô Quá biết suy nghĩ của mình, vì thế chỉ tay bừa vào một hướng: “Tôi đang nhìn bên kia.”
Kỳ Vô Quá nhìn theo ngón tay Đoàn Lệ, chỉ thấy trên bãi đá ngầm có một cái bóng. Chẳng qua ánh sáng hơi tối nên Kỳ Vô Quá không biết đó là thứ gì.
“Kia là…?”
Đoàn Lệ chỉ tiện tay chỉ một hướng nào đó, ai ngờ bên kia bất thường thật, hắn nhìn chằm chằm, nói: “Là người, qua đó xem sao.”
Hai người chỉ cho rằng cái bóng kia chắc chắn là sinh vật không xác định xuất hiện ở ngõ chuyên bán đồ tang, không ngờ khi đến gần thì phát hiện không phải vậy.
Đó là người, thế nhưng chắc chắn không phải là sinh vật không xác định ở ngõ bán đồ tang, mà là nhân vật Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đã từng gặp ở phòng khám.
“Là anh ta?” Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói, “Tối thế này rồi còn chạy tới đây làm gì?”
Đoàn Lệ hỏi: “Cậu ta là ai? Cậu quen à?”
Kỳ Vô Quá gần như đã tuyệt vọng với khả năng phân biệt mặt người của Đoàn Lệ, nói: “Đó là bệnh nhân ở phòng khám của anh, cái người bị ốc rạch phải ấy.”
Bệnh nhân kia cứ đứng vậy trên bãi đá ngầm không nhúc nhích, cứ như bản thân anh ta cũng biến thành một con ốc thật lớn.
Kỳ Vô Quá nhíu mày nhìn người đứng trên bãi đá ngầm, tạm thời cậu vẫn chưa biết nên làm gì. Nhưng đúng lúc này, một cái xúc tu vươn ra từ một góc bãi đá ngầm. Nó âm thầm leo lên dọc theo hòn đá, mà mục tiêu chính là NPC đang đứng trên đó.
Kỳ Vô Quá tiến lên vài bước, chỉ là bãi đá ngầm có địa hình phức tạp, hơn nữa còn có rất nhiều hàu sinh sống, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị phần vỏ cắt vào chân.
Cậu đành hét lớn: “Cẩn thận phía sau!”
NPC nghe thấy tiếng của Kỳ Vô Quá, xoay người về phía cậu.
“…”
Khi Kỳ Vô Quá nhìn thấy đối phương xoay mặt qua, cậu hận mình sao phải lắm chuyện xen vào việc người khác làm gì.
Gương mặt này vô cùng đả kích Kỳ Vô Quá. Thật ra không thể xem đó là mặt được nữa, từng cm dưới lớp da đều có một thứ hình nón nổi lên. Không chỉ có mặt, những thứ phồng lên hình nón còn lan xuống dưới cổ, xuống tận dưới phần quần áo.
Mấy ngày trước NPC này vẫn còn là một người bình thường, bây giờ toàn thân đều có những thứ kỳ quái, nom không khác gì một con cóc khổng lồ.
Kỳ Vô Quá không muốn biết vì sao mấy thứ quái gở này lại có mặt ở đây. Tóm lại là rất cay mắt.
Cậu giữ chặt Đoàn Lệ lui về sau một bước, chuẩn bị sẵn sàng để trốn khỏi cảnh tượng có thể sẽ không được đẹp mắt cho lắm về sau.
Nhưng cậu chậm rồi, tốc độ của chiếc xúc tu kia đột nhiên rất nhanh, cứ vậy giơ cao lên rồi cuốn lấy phần hông NPC.
NPC kia bị xúc tu cuốn lấy cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ chậm chạp cúi đầu nhìn nó, dường như không biết bây giờ là tình huống gì.
Xúc tu tìm thấy con mồi, dùng sức mạnh hơn siết lấy. Kỳ Vô Quá trơ mắt nhìn NPC bị vặn đứt đôi, nửa trên lăn lóc trên đất, nửa người dưới vẫn đứng thẳng. Thứ túa ra dồn dập từ mặt cắt không phải máu mà là chi chít ốc biển.
Từng con ốc biển xanh xám, lớn bé có đủ bò ra khỏi mặt cắt, nhanh chóng bao bọc tảng đá ngẩm. Mãi tới khi con ốc biển cuối cùng chui ra khỏi mặt cắt, nơi đó chỉ còn lại một bộ da người.
Thì ra những con ốc ký sinh kia không chỉ sinh sống dưới da của con người mà còn khoét rỗng máu thịt nội tạng của người đó, trừ bộ da kia thì chỉ e thứ đứng trên bãi đá ngầm chỉ là một đống ốc mà thôi.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, cái xúc tu lại như không để ý, ngược lại nó còn trở nên hưng phấn hơn, dưới cục đá vươn lên thêm mấy cái xúc tu, điên cuồng cuốn lấy đám ốc biển bám đá.
Kỳ Vô Quá thấy thế, nói: “Không thể để nó ăn sạch được!”
Đoàn Lệ gật đầu: “Cậu đứng đây đi, đừng chạy lung tung.”
Sau đó hắn chạy về phía đám xúc tu đang thưởng thức bữa ăn của mình. Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, cậu thấy Đoàn Lệ đi trên bãi đá gập ghềnh như đạp trên đất bằng, chưa tới một phút đã chạy tới gần chỗ xúc tu.
“Khinh công kìa.” Kỳ Vô Quá dụi mắt, “Phi logic quá.”
Dù thế nào đi chăng nữa, Đoàn Lệ phía bên kia đã bắt đầu ra tay với quái vật xúc tu nấp sau đá ngầm với tư thế áp đảo. Chỉ vài phút sau, Kỳ Vô Quá nghe thấy tiếng hét thảm thiết vọng về, sau đó toàn bộ xúc tu bọc kín bãi đá lập tức thu hết về.
Lại sau đó, Kỳ Vô Quá thấy một cái bóng đen bắt lửa nhảy thẳng xuống biển.
Đoàn Lệ không có ý muốn đuổi tận giết tuyệt, trong trò chơi này, nếu giết chết lệ quỷ hoặc những sinh vật không xác định cũng không giải quyết được vấn đề gì, nếu muốn qua cửa thì phải đi theo chủ tuyến.
Sau đó Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ vẫy tay với mình: “Lại đây.”
Kỳ Vô Quá đi qua nhưng không thuận lợi như Đoàn Lệ. Cậu biết sức của mình, cho nên đi rất cẩn thận.
Trên đường đi, Kỳ Vô Quá đã hiểu vì sao Đoàn Lệ lại đứng bên đó gọi cậu qua, bởi vì dọc bãi đá ngầm này đều có vết lửa đốt. Thoạt trông nó chỉ như vết lửa lan ra do khi nãy đánh nhau, nhưng thực ra ngọn lửa đã liếm sạch toàn bộ ốc biển và hàu bám lên trên đá. Vì vậy khi Kỳ Vô Quá đi tới, cậu sẽ không bị cắt phải nữa.
Kỳ Vô Quá tốn vài phút để tới gần Đoàn Lệ, trên đất vẫn còn một số ít ốc biển còn dư lại. Tuy rằng không nhiều, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Kỳ Vô Quá lấy một cái túi nilon ra khỏi bao, sau đó cẩn thận chọn một ít ốc biển bỏ vào túi.
Nơi này không có đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng tròn vành vạnh trên trời, muốn quan sát ốc biển cũng khó, cậu chỉ có thể mang nó về nghĩa trang mà thôi.
Đoàn Lệ nói: “Vừa rồi tôi thấy cái thứ nhảy vào biển là một con bạch tuộc.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Bạch tuộc bình thường?”
Đoàn Lệ nói: “Cũng không bình thường cho lắm, đầu của con bạch tuộc này quá nhỏ so với cơ thể.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, biết ngay đây là tình huống gì.
Cậu hỏi: “Có phải lớn bằng cái đầu người không?”
Đoàn Lệ khẽ gật đầu, nói: “Hẳn là đầu người, chỉ là ánh sáng hơi tối, không nhìn thấy rõ.”
Kỳ Vô Quá thở dài: “Xem ra là sinh vật đang trong quá trình chuyển hóa, cũng không biết sao lại đi ăn người. Về trước đã.”
Kế hoạch tiếp theo của Kỳ Vô Quá vốn là quay về nghĩa trang xem thử vòng vàng lấy được từ tay thiếu niên mặt sứ, không ngờ trên đường về lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trời đã trở khuya, nhưng thu hoạch lại rất nhiều.
Bạch tuộc khổng lồ đột nhiên xuất hiện, còn có kết quả của NPC bị ốc ký sinh đã bổ sung phần lớn lỗ hổng còn thiếu trong manh mối của Kỳ Vô Quá.
Tiếp theo chỉ cần nghiệm chứng là được, Kỳ Vô Quá nhặt nhạnh mấy con ốc biển kia cũng vì mục đích này.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ sóng vai đi về phía nghĩa trang, trên đường đi, cậu đã nói hết toàn bộ suy đoán của mình cho hắn nghe.
************
Chú thích:
(1) Cá heo mũi chai: Là loài cá heo có hai hàm thuôn dài, độ phổ biến rất lớn, có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trừ Bắc và Nam Cực. Cá heo mũi chai có khối lượng não lớn nhất chỉ sau con người, có IQ và trí tuệ cảm xúc cao. Khác với vẻ hiền hòa và ngây thơ của mình, cá heo mũi chai còn có thói quen giết đồng loại chỉ để tiêu khiển. Ngoài ra, loài cá heo này còn có hành vi tình dục đồng tính tập thể, những con cá heo mũi chai đực dành nhiều thời gian bên nhau hơn dù mùa giao phối đã kết thúc. Chúng sẽ chia thành các nhóm nhỏ để tham gia hành vi tình dục tập thể, các nhóm nhỏ lại nhập lại tạo thành nhóm lớn, sau đó lại chia nhỏ ra thành các nhóm nhỏ hơn.
Lảm nhảm: Anh Đoàn đã được bước chân sang một phương trời mới =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.