Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 127: Thuyền ma

Miêu Bát Tiên Sinh

01/06/2022

Giản Thần không khỏi choáng váng, hỏi: “Đó, đó là sinh vật khổng lồ dưới đáy biển à?”

“Là thuyền.”

Kỳ Vô Quá lời ít ý nhiều, lúc cái bóng kia vừa xuất hiện thì cậu đã nhận ra đó là một con thuyền, hơn nữa còn là một con thuyền rất lớn.

Còn trong mắt Đoàn Lệ thì lại không giống thế. Hắn ghé sát vào tai Kỳ Vô Quá, nhỏ giọng nói: “Con thuyền này rất kỳ lạ.”

“Ừ?”

Giản Thần đứng ở một nơi không xa, hai người không thể không nhỏ giọng nói chuyện, lược bớt từ ngữ, dùng ánh mắt giao lưu.

“Không cảm nhận được gì.”

Đoàn Lệ chỉ nói ngắn gọn nhưng Kỳ Vô Quá hoàn toàn có thể hiểu ý đối phương.

Không có gì cả, chứng tỏ trên chiếc thuyền kia không có người sống cũng không có người chết, càng đừng nói là quỷ.

Đó chỉ đơn giản là một chiếc thuyền rỗng mà thôi.

Nhưng con thuyền này lại trôi với một tốc độ khó lòng lý giải tới chỗ thuyền đánh cá. Mới chỉ qua vài phút, chiếc thuyền đã xuất hiện ngay trước mắt.

Đây là một chiếc thuyền bị chìm, trên thân tàu bám đầy hà và tảo biển. Lớp sơn bên ngoài đã bị rỉ sét loang lổ, không thể nhìn ra màu sắc vốn có.

Con thuyền nhỏ dưới chân nhóm Kỳ Vô Quá khi nổi bên cạnh con tàu lớn trông rất nhỏ bé, thậm chí còn có cảm giác bị nghiền nát.

Con thuyền cứ vậy mà âm thầm ngừng lại, dường như đang mời chào ai đó.

Động cơ của tàu đánh cá cũng dừng lại, ngư dân trên thuyền đi tới, nói: “Lên thuyền đi.”

Giản Thần không thể tin nổi, quay sang trừng mấy ngư dân kia, nói: “Anh, anh, anh nói gì? Lên thuyền nào?”

Anh ta không phải tên ngốc, ý của NPC rõ ràng là bảo bọn họ lên con thuyền trước mắt.

Nhưng đây rõ ràng là một con thuyền ma, lên thuyền này có khác gì tìm chết không? Giản Thần tỏ ý muốn từ chối.

Kỳ Vô Quá không phản ứng dữ dội như Giản Thần, cậu nhìn NPC rồi hỏi: “Vì sao phải đổi thuyền, bọn tôi trả tiền cho các anh là để ra biển đánh cá, không phải đi thám hiểm.”

Dường như ngư dân đã sớm chuẩn bị sẵn đối với câu hỏi của Kỳ Vô Quá giọng điệu gã không thay đổi, giải thích: “Chỉ có thể lên con thuyền này mới rời khỏi bãi đá ngầm, sau đó bắt được cá có thể ăn.”

Kỳ Vô Quá hơi híp mắt, trong lời của ngư dân đã để lộ một thông tin mấu chốt: Cá có thể ăn.

Vậy thì chuyện đã rất rõ ràng, cư dân trên đảo biết cá ở đâu có thể ăn, nhưng vẫn không ăn cá. Không biết đây là do uy danh của anh Tiền hay là vì nguyên nhân khác.

Kỳ Vô Quá thoáng nhìn qua con thuyền ma trước mắt, gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Giản Thần thấy thế lại nhớ tới khi Kỳ Vô Quá nhắc đến chuyện mở nội dung cốt truyện, anh ta cho rằng Kỳ Vô Quá sẽ đồng ý lên thuyền, bèn điều chỉnh lại tâm trạng, lấy hết can đảm chuẩn bị đi lên.

Không ngờ Kỳ Vô Quá lại nói: “Tôi không tin.”

“…”

Giản Thần sửng sốt, ngư dân đứng đối diện anh ta lại càng ngạc nhiên hơn, dù làn da ngăm đen, nhưng anh ta vẫn để lộ biểu cảm ngây như phỗng.

“Tôi đây theo đuổi chủ nghĩa duy vật, chuyện gì không thấy tận mắt sẽ không tin.”

Ngư dân dần bị Kỳ Vô Quá dắt mũi: “Thế anh muốn sao mới bằng lòng tin tưởng?”

“Chứng minh cho tôi xem đi, tôi thấy ở đây có rất nhiều cá, hay là các anh thả lưới đánh một mẻ trước, nếu cá câu lên không ăn được, bọn tôi sẽ lên thuyền.”



Khoảng thời gian tiếp theo, Giản Thần đã được tận mắt chứng kiến làm thế nào để lợi dụng quỷ kiếm lãi không theo kịch bản.

Ngư dân biết không thể đánh cá trong bãi đá ngầm, nhưng anh Tiền lại ra lệnh dẫn đoàn người này bắt cá rồi quay về, trong những mệnh lệnh mà NPC nhận được thì đây là một điều mâu thuẫn.

Mà Kỳ Vô Quá lại bắt được điểm mâu thuẫn này.

NPC không muốn đánh cá trong bãi đá ngầm, cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc nói đây đều là lệnh của anh Tiền, bọn họ phải nghe theo.

Khi bọn họ bước lên thuyền ma, mục đích ra biển lần này đã từ thuê ngư dân đánh cá đã biến thành anh Tiền yêu cầu mọi người đi thám hiểm.

Nhóm Kỳ Vô Quá được anh Tiền thuê, bọn họ không chỉ không cần trả lương cho công nhân mà sau khi về còn có thể mượn cớ này để đòi anh Tiền một khoản.

Con tàu này không hợp để đánh cá, nhưng đây không phải là chuyện mà nhóm Kỳ Vô Quá phải lo, bên NPC sẽ tự hoàn thành nhiệm vụ đánh cá.

Nhiệm vụ của ba người rất đơn giản, chỉ cần ở trên thuyền một đêm, sáng hôm sau đưa ngư dân quay về đảo.

Nhưng mấu chốt là bọn họ phải làm sao mới sống sót qua một đêm trên con thuyền trống trải này.

Ít nhất Giản Thần cho là vậy, anh ta thoáng nhìn qua Kỳ Vô Quá như đang đi dạo trên chiếc du thuyền bình thường mà thở dài.

Kỳ Vô Quá hoàn toàn không biết Giản Thần đang nghĩ gì, cậu đi dọc theo khoang thuyền, phát hiện bên trong được bảo quản vô cùng tốt, khác hẳn với bề ngoài cũ nát. Hoàn hảo đến mức như một con thuyền mới, mà du khách trên thuyền chỉ tạm thời rời đi rồi nhanh chóng quay về.

Kỳ Vô Quá đẩy cửa một khoang thuyền đi vào.

Đây là khoang hạng hai, không gian bên trong không lớn lắm, hai khoang một bàn, đồ dùng đều được cố định trên boong. Cốc nước đầu giường lăn sang một bên, trên gối vẫn có vết người ngủ lại.

Kỳ Vô Quá đi qua xem xét ga giường: “Chà, xem ra đêm nay có chỗ ngủ rồi.”

Giản Thần nghe xong liền trợn mắt, nói: “Không phải cậu muốn ngủ ở đây đấy chứ?”

“Đương nhiên là không.” Kỳ Vô Quá cười nói.

Giản Thần thở phào nhẹ nhõm, anh ta bảo mà, dù có thần kinh thép thế nào đi chăng nữa cũng không ai bình tĩnh đến mức ngủ trên thuyền ma được.

Không ngờ khi còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn thì nghe Kỳ Vô Quá nói: “Chắc chắn trên thuyền có khoang hạng nhất, muốn ngủ cũng phải tới khoang hạng nhất ngủ, dù sao cũng không phải trả tiền.”

“?”

Giản Thần đầu đầy chấm hỏi tiếp tục bám theo sau hai lão đại bình tĩnh. Nhưng Kỳ Vô Quá không đi đến khoang hạng nhất mà chuyển bước tới kho tàu thủy.

Trong kho hàng được chất đầy hàng hóa, chỉ là khác với khoang trên, bên trong lại có một cảnh tượng khác.

Ở tầng chót kho hàng là một cảnh tượng vô cùng hoang tàn. Đó là những chiếc ô tô bị rỉ sét mọc đầy rêu hệt như bên ngoài thuyền, mà những rương hàng hóa chất đầy kia đều đã bị hư thối hoàn toàn.

Giản Thần không hiểu Kỳ Vô Quá tới nơi này làm gì, tình huống trong khoang thuyền không ngoài dự đoán lắm. Dù sao so với sự sạch sẽ ở khoang trên, kiểu tình huống này lại rất bình thường.

Kỳ Vô Quá cau mày lục tìm đống hàng hóa hỏng hóc nhưng vẫn không tìm được món đồ mong muốn.

Đoàn Lệ hỏi: “Cậu tìm gì thế?”

“Ký hiệu đánh dấu.” Kỳ Vô Quá nói, “Có nhớ mấy ký hiệu nhìn thấy trong kho hàng của Giản Thần không?”

Đoàn Lệ gật đầu: “Để tôi giúp cậu.”

Giản Thần đứng phía sau không hiểu ra sao, thân là ông chủ cửa hàng ăn, anh ta cũng không biết trong kho hàng của mình có manh mối quan trọng nào, hơn nữa còn liên quan tới nơi như thế này.

Không lâu sau, Đoàn Lệ nói: “Tìm thấy rồi.”



Kỳ Vô Quá nghe hắn nói bèn đi thẳng qua, chỉ thấy Đoàn Lệ đang ngồi xổm lau đi vết rêu trên một cái rương, để lộ vết đánh dấu mờ mờ.

Kỳ Vô Quá quan sát một lát, nói: “Giống hệt, quả nhiên anh may hơn tôi.”

Rốt cuộc Giản Thần không nhịn được hai người đang ám chỉ nhau, hỏi: “Giống nhau cái gì, sao tôi không biết quán cơm có ký hiệu?”

Kỳ Vô Quá chỉ vào vết đánh dấu kia, nói: “Trong hàng hóa tiếp viện của quán cơm nhà anh có vết đánh dấu giống trên cái rương này.”

Giản Thần nghe vậy bèn tạm bỏ qua chuyện khác, ghé đầu vào nhìn kỹ cái rương, càng xem càng nhớ rõ.

Tuy rằng anh ta không chú ý tới manh mối này, nhưng dù sao ngày nào cũng phải tới kho hàng kiểm kê một lần. Nhờ có Kỳ Vô Quá nhắc nhở, những chi tiết bị xem nhẹ đó tất nhiên sẽ rõ dần lên.

Giản Thần xác nhận quả thật đánh dấu trên rương giống hệt những món đồ tiếp tế trong kho hàng mình, vì vậy suy đoán tiếp theo cũng được đà nổi lên.

“Ý cậu là con thuyền ma này liên quan tới du thuyền cập bến trên đảo?”

Kỳ Vô Quá cười nói: “Có thể nói là có liên quan, cũng có thể nói là cùng một chiếc.”

“Cùng, cùng một chiếc?” Thật ra Giản Thần đã từng nghĩ tới điều này, chẳng qua anh ta tự lừa mình dối người không muốn tin mà thôi.

Anh ta nhìn thoáng qua những món hàng đã bị hư hỏng đến mức không ra nguyên trạng, tái mặt quay đầu: “Chắc, chắc không phải đâu nhỉ?”

Kỳ Vô Quá cũng thấy làm lạ, dù du khách trên thuyền ma có mặt ở hải đảo nghe có vẻ hơi đáng sợ, nhưng phản ứng của Giản Thần lại quá phóng đại, biểu cảm này khiến anh ta không giống với một người chơi dày dặn kinh nghiệm.

“Không đến mức vậy chứ? Không phải đoán như vậy mới hợp lẽ thường ư?”

Giản Thần mặt như đưa đám: “Mấy, mấy thứ này hỏng hết rồi, cứ nhớ đến mấy ngày qua tôi ăn đống này là lại buồn nôn…”

Kỳ Vô Quá chợt bừng tỉnh, thì ra Giản Thần bị kích thích vì chuyện này. Bọn họ ăn cơm bằng nguyên vật liệu do dân trên đảo cung cấp, đồ tiếp viện trên thuyền để cho du khách nấu ăn. Quy tắc trong tiệm cơm của Giản Thần vốn là thế, anh ta không thay đổi gì.

Người chơi bình thường có thể tránh không ăn đống đồ hỏng không biết đã để bao lâu này, nhưng Giản Thần thì khác. Anh ta là chủ quán cơm, vì để đạt được thành tích khảo hạch tốt thì phải nghĩ đến chuyện thay đổi thực đơn. Mà nếu muốn thay đổi thực đơn, chắc chắn ông chủ phải thử món.

Giản Thần nghĩ tới đồ ăn vào miệng mình mấy hôm trước, lại nhìn đống hàng hóa sắp nát thành bùn trước mặt.

“Ọe…”

Kỳ Vô Quá nhìn Giản Thần che miệng chạy ra khỏi kho hàng, thở dài nói: “Thảm quá.”

Đoàn Lệ khẽ xoa vành tai cậu, nói: “Cậu xấu xa thật đấy.”

Kỳ Vô Quá rũ tay, nói: “Anh nói gì thế, tôi không hiểu.”

Đoàn Lệ cười khẽ, hắn không nói thêm gì nữa. Hôm trước khi bọn họ đến quán cơm của Giản Thần thì thấy anh ta đang ăn thử các món đầu bếp chế biến để thu hút du khách mới.

Mà khi bước lên du thuyền, trong lòng Kỳ Vô Quá hẳn đã đoán ra, mới có thể chạy thẳng tới kho hàng tìm ký hiệu.

Thế nhưng cậu không cản Giản Thần mà vạch trần manh mối ngay trước mắt anh ta.

“Qua được ải tâm lý rồi sẽ không sao nữa.” Kỳ Vô Quá vắt một tay lên vai Đoàn Lệ, “Dù sao trong trò chơi này cũng chỉ có quỷ mới giết người được, ăn phải mấy thứ bất thường cũng chẳng sao, đúng không?”

Đoàn Lệ trầm ngâm nhìn cậu, nói: “Hẳn là người tạo ra không gian quỷ vực này rất hối hận vì đã lôi cậu vào.”

Kỳ Vô Quá nhìn hắn: “Gã sẽ càng hối hận hơn nữa vì dám cho chúng ta random.”

Cậu vẫn luôn cảm thấy gặp được Đoàn Lệ cũng đồng nghĩa với việc cậu hao hết may mắn của mình trong trò chơi rồi. Nếu không có Đoàn Lệ, Kỳ Vô Quá nghĩ có lẽ mình sẽ không dò ra được cốt truyện một cách rõ ràng.

Dù sao có nhiều thứ đều do Đoàn Lệ dẫn dắt cậu mới tìm ra được. Cho nên thường ngày nói xui xẻo chỉ là chọc nhau mà thôi, con người sau khi gặp may thì không nên nảy lòng tham đòi hỏi tiếp.

Đoàn Lệ không nói câu nào, cả hai cứ vậy sóng vai ra khỏi kho hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook