Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 147: Ăn Đòn

Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ

12/06/2024

Edit: Mila

Beta: Zen

_______Đây là lần đầu tiên Tu Từ bày ra tư thế phòng thủ trước mặt Phó Sinh, như thể nếu Phó Sinh cướp đồ của cậu đi, cậu sẽ nhe răng há mồm táp ngay lập tức.

Nhưng khi Phó Sinh giơ tay lên thật, cậu chỉ ôm chặt cơ thể co rúm lại, hai mắt nhắm nghiền lại.

Phó Sinh mắc cười ngay: “Sao đó thì sao? Tưởng anh đánh em thật à?”

Tu Từ cẩn thận mở mắt ra, mím môi không nói lời nào.

Phó Sinh vừa tức giận vừa thấy đau lòng, anh xoa hàng lông mày: “Anh cho em hai phút, đem đồ đi giấu kỹ vô rồi về nhận lỗi.”

Tu Từ ngẩn người, nhìn Phó Sinh đối diện vài giây dò la duỗi một chân xuống giường trước, phát hiện ra anh không có ý định ngăn cản, không thèm đeo dép chạy xuống lầu.

Phó Sinh: “Quay lại đây cho anh.”

Tu Từ run lên, cậu do dự quay đầu lại, vẻ mặt rầu rĩ, ánh mắt tựa như đang nói “Anh muốn lật lọng sao”

Phó Sinh khom lưng xuống nhặt dép lê ném chúng tới dưới chân cậu: “Anh thấy em rất thèm đòn.”

Tu Từ tranh thủ xỏ dép lê vào, lần này không gấp gáp, nôn nóng như trước, cẩn thận bước xuống lầu mỗi bước đều nhìn Phó Sinh.

Phó Sinh vừa tức giận vừa đau lòng nhưng cũng thấy mắc cười khó tả được, anh thậm chí không rõ được là Tu Từ quay đầu lại nhìn mình là sợ anh tức giận hay là sợ anh nhìn trộm nữa.

Nói là hai phút, chứ Tu Từ ở dưới lầu tận năm phút tròn để giấu thật kỹ, đoán chừng cậu đã giấu rất nhiều nơi nhưng lại cảm thấy không an toàn, có khi cậu còn phân tán giấy tờ ra để giấu đi nữa.

“Lại đây.” Ngồi ở bên giường bình tĩnh được năm phút đồng hồ, cơn giận Phó Sinh cũng tiêu tan, anh dùng hết sức bình sinh để bình tĩnh nói.

Tu Từ nhăn nhăn nhó nhó đi tới trước mặt anh, đôi mắt dán chặt dưới sàn nhà.

Phó Sinh lạnh nhạt nói: “Ngẩng cái đầu lên.”

Tu Từ mím môi ngẩng đầu lên.

Phó Sinh: “Giơ tay trái ra.”

Dù không biết muốn làm gì, nhưng Tu Từ vẫn nâng cánh tay nhỏ nhắn của mình lên.

Phó Sinh nhích lại gần dựa vào đầu giường: “Ngửa lòng bàn tay lên.”

Bình tĩnh xem xét, tay Tu Từ tuy nhỏ nhưng không quá đẹp, vì hai năm trước phải đi làm quá nhiều nên lòng bàn tay mài ra không ít vết chai, nhưng mấy tháng nay được Phó Sinh cưng chiều, nên các vết chai cũng mờ đi nhiều, lòng bàn tay cũng hồng hào, mềm mại hơn rất nhiều.

Một giây sau, bên tai Tu Từ vang lên một tiếng “bốp“.

Tu Từ đau điếng, theo bản năng rút tay về, nhưng cậu lại nghe thấy Phó Sinh lạnh lùng nói: “Không cho rút lại.”

Mắt cậu đỏ hoe, chỉ có thể chìa đôi bàn tay ra lại.

Không biết Phó Sinh lấy từ đâu ra một cây thước, nhẫn tâm quất mạnh vào lòng bàn tay trái của cậu.

Còn vì sao là tay trái, lần trước chuyện bị Lạc Kỳ An bắt cóc khiến lòng bàn tay của tay phải cậu bị thương, tuy rằng hiện tại đã khỏi rồi, nhưng thời gian cách đây cũng không có lâu, cho nên Phó Sinh không nỡ quất.

Tay trái thì không phải lo nhiều như vậy, chỉ có vết sẹo do bỏng thuốc lá, còn mấy vết thương do dao rạch gần như không nhìn thấy.

Phó Sinh: “Biết sai ở đâu chưa?”

Tu Từ nói rất nhỏ: “Biết rồi...”

Phó Sinh thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện ra Tu Từ đang mặc áo thun của anh, bởi vì cổ áo quá lớn so với dáng người của cậu, chiều dài cũng trực tiếp che nửa mông của Tu Từ, cái qu@n lót màu trắng thấp thoáng ẩn hiện, dưới áo phông là đôi chân nhỏ, trắng nõn.

Phó Sinh kéo kéo cổ áo: “Vậy em nói đi, sai ở đâu?”

“... “ Tu Từ cúi thấp xuống, giả vờ mím môi, hai má hơi phồng lên, lộ ra bộ dạng vừa bướng bỉnh vừa uất ức.

Phó Sinh lại vung cây thước lên, lực vẫn như cũ đánh vào lòng bàn tay của Tu Từ.

Tu Từ đau đớn rít lên, do Phó Sinh ép buộc cậu miễn cưỡng mở miệng: “Sai ở chỗ là không nên nói dối anh... Không nên mua còng tay... Không nên làm chuyện như vầy với anh... “

Nói đến đâu nước mắt rơi lã chã xuống, nức nở nói cho xong câu cuối: “Không nên bày mưu với anh...”

Phó Sinh: “... “

*Mấy bà hiểu vấn đề chưa, ông nói gà bà nói vịt đó! Bạn Phó thì muốn bạn Tu nhận sai vì tổn hại thân thể mình, còn bạn Tu thì sợ là do bạn làm nhiều điều sai nè.



Bên trong áo Tu Từ, ngực của cậu, từ cái cổ xuống bắp đùi đều là vết tích yêu đương của bọn họ mấy giờ trước.

Khóe mắt đỏ hoe cùng hàng mi ướt đẫm, nước mắt vẫn cứ lã chã rơi xuống, làm như Phó Sinh đang bắt nạt cậu vậy.

Tức cái mình.

Phó Sinh ngay tắp lự vung thước lên đánh vào lòng bàn tay cậu, nhấc lên đã đỏ chót một mảng.

“Em nghĩ kỹ lại đi, rốt cục là sai ở đâu.”

Tu Từ vừa khóc vừa mơ hồ nhìn Phó Sinh, hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì nữa.

Cậu nghẹn ngào nhớ lại lần giao dịch với luật sư Lâm, hô hấp đột ngột ngừng lại, một hồi lâu mới nói: “Em không nên giấu thư của dì Khương...”

Phó Sinh không thương tiếc đánh thêm một cái: “Không phải cái này, nghĩ lại đi.”

Lần này Tu Từ rất rối ren, quên cả khóc, nghĩ không ra được nữa.

Phó Sinh đứng dậy, đi đến tủ đồ cầm lấy cuốn nhật ký được quấn trong quần áo ở kệ cao nhất: “Anh nói em làm việc không có đầu óc là không phải sao, đúng thật là, với cái chiều cao này em nghĩ là anh sẽ không thấy nó sao?”

Tu Từ: “... “

Phó Sinh ném cuốn nhật ký lên giường: “Anh cho em mười phút, đọc nhật ký rồi suy nghĩ xem, rốt cuộc là sai chỗ nào.”

Phó Sinh cởi khuy áo ra, từ lúc vào cửa cho đến bây giờ anh toát cả mồ hôi hột, không tắm thì sẽ rất khó chịu.

Trước khi đi, anh còn dùng thước gõ vào mông nhóc hư: “Không nghĩ ra thì tối nay ở đây chịu phạt đứng.”

Bàn tay bị đánh đỏ bừng của Tu Từ cuối cùng cũng được giải thoát, cậu giơ tay lên lau nước mắt, oan ức quay người lại nhìn bóng lưng Phó Sinh đi xuống cầu thang.

Sau khi nhận ra rằng Phó Sinh hoàn toàn không có ý thay đổi quyết định, vì vậy cậu thẳng thắn ôm quyển nhật ký ngồi xuống lan can nghe tiếng nước chảy ở tầng dưới, một bên đọc nhật ký, một bên chú ý động tĩnh ở dưới lầu. Nhưng cậu cũng sợ rằng Phó Sinh giả vờ đang tắm, mà xuống lầu để tìm các giấy tờ của mình. Vì vậy Tu Từ dứt khoác ngồi ở ngay mép lan can bằng kín, vừa đọc nhật ký vừa quan sát động tĩnh bên dưới lầu.

Đây là những gì Phó Sinh nhìn thấy sau khi đi tắm xong, tên nhóc hư hỏng nhà anh đang ngồi xếp bằng trên gạch lạnh lẽo, những tờ giấy trong quyển nhật ký đều bị cậu vạch nhăn nhúm.

“Em không biết nghe lời gì hết.” Phó Sinh lau nước trên cổ: “Lên giường nằm sấp xuống đi.”

“... Ơ.” Tu Từ không thể làm gì khác đành phải để nhật ký sang một bên, nghe lời lên giường nằm.

“Đi xuống.” Phó Sinh nhặt quyển nhật ký dưới đất lên: “Tự cởi qu@n lót của mình ra.”

“...” Tu Từ lập tức biết mình lại sắp bị đánh, nhưng không dám chống cự, liền tự mình loay hoay, lớp vải mỏng trượt xuống đùi đến khuỷu chân.

“Bốp” một tiếng, một vết đỏ xuất hiện trên da.

Sau khi đánh xong Phó Sinh xoa nhẹ cổ tay: “Cái này đánh là do em hồi nãy ngồi bệt dưới đất.”

Tu Từ có chút hoảng loạn, không thể nhìn thấy vẻ mặt của Phó Sinh, không biết roi tiếp theo khi nào quất xuống.

Phó Sinh kéo chiếc ghế ra, ngồi sau lưng Tu Từ: “Bây giờ bắt đầu chơi trò anh hỏi em đáp, lúc trước có nói mỗi lần nói dối, thì sẽ được cùng cây thước “ôm ôm” một chút.”

Tu Từ vặn người, muốn quay lại nhìn Phó Sinh.

Phó Sinh nhìn xuống cuốn nhật ký, hỏi câu hỏi đầu tiên: “Mua còng tay khi nào?”

“Lúc đoàn làm phim vừa mới khai máy...”

“Sớm vậy sao?”

Phó Sinh nở nụ cười khó hiểu, anh vung cây thước quất xuống với lực khá mạnh, gò thịt đàn hồi trên mông đỏ chót.

“Mua vòng cổ lục lạc đó khi nào?”

“Mua chung với còng tay ——” Tu Từ còn chưa nói hết câu thì bị đau rút lại: “A... “

“Tại sao lại mua những thứ này?” Những vấn đề khác đều có đáp án trong quyển nhật ký, nhưng không có nhắc đến vòng cổ lục lạc.

Mấy ngày qua, Phó Sinh cùng Tu Từ không có tách rời nhau, cho nên nhóc con này hoàn toàn không có thời gian để đi mua mấy cái này.

Tu Từ có chút khó nói thành lời: “Anh sẽ tức giận...”

Nghe vậy Phó Sinh lập tức hiểu ý ra ý cậu: “Sợ trói anh lại anh sẽ tức giận sao? Cho nên muốn mua cái này để dỗ anh?”

Tu Từ chậm rãi ừ một tiếng, nhắm mắt chờ ăn đòn, không ngờ Phó Sinh không vội đánh cậu, ngược lại hỏi: “Tính dùng thế nào? Tự mình làm sao?”



Tu Từ lỗ tai đỏ chín lên: “Ừm...”

Vừa dứt lời, “bốp” thêm một cái.

Phó Sinh tức cười, rồi im lặng một lúc lâu.

Thật ra trong cuốn nhật ký có rất nhiều câu trả lời, trước giờ Tu Từ đã có thói quen ghi chép, hằng ngày cậu thích ghi lại một số điều vào sổ tay, hoặc đăng bài trên blog.

Phó Sinh phát hiện vài lần, nhưng anh không vạch trần bí mật nhỏ này của cậu.

Cuốn nhật ký trên tay anh đã ghi lại những sự kiện trong một năm rưỡi gần đây, đại đa số đều là trút bỏ tâm lý u ám của Tu Từ, sau khi họ đoàn tụ lại không lâu, quyển nhật ký này không còn ghi chép nữa.

Điều cuối cùng là: Em sẽ giấu anh đi, để không cho những kẻ khác cướp anh đi được.

“Lúc trước em chủ động chạy đi tìm Meilin, tại sao vậy?”

Ban đầu Phó Sinh không nghĩ nhiều lắm, nhưng sau khi đọc nhật ký, anh có chút nghi ngờ, trước đó nửa đêm Tu Từ đột nhiên biến mất, mà không để lại bất kỳ thông tin nào, ngày thứ hai chính Meilin đã giúp anh đưa đứa nhỏ này về.

“Đi đấm Khương Đản một trận...” Tu Từ hơi chột dạ.

“Còn gì nữa không?” Phó Sinh không nghĩ chỉ có duy nhất chuyện này.

“Đi sang tên căn nhà...” Tu Từ khó chịu co mông lại.

Phó Sinh: “... “

Được lắm.

Đi tìm Melin trước thì ra là một mũi tên trúng hai con nhạn, không chỉ khiến anh đau khổ mà còn đạt được mục đích của mình, dù sao thì Phó Sinh nhất định sẽ không để Tu Từ ra ngoài một mình làm cái gì cả, cậu sẽ không có thời gian để sang tên căn hộ được.

Phó Sinh hít một hơi thật sâu: “Hôm đó trên cổ tay em có vết thương —”

Tu Từ giật mình một cái, cậu thấy sắp tới số, không dám trả lời.

Phó Sinh cũng không ép cậu: “Vấn đề này chúng ta sẽ tính sổ sau.”

Anh lại hỏi: “Trong điện thoại di động cũ của em có phần mềm theo dõi, em gắn nó ở đâu?”

Tu Từ đột nhiên sững sờ.

Cậu luôn cho rằng Phó Sinh sẽ không phát hiện ra chuyện này, nhưng không ngờ bị bại lộ, chỉ là Phó Sinh cứ giả vờ như không biết thôi.

Cậu nh ỏ giọng trả lời: “Trong xe của anh...”

“Bốp” thêm cây nữa, Tu Từ đau đến cong ngón chân lên, đánh xong Phó Sinh còn chưa nguôi giận, thẳng tay quất xuống thêm một cái: “Em có biết như vậy là phạm pháp hay không?”

“... “ Tu Từ mím môi không nói gì, mặt chôn vào gối như con rùa rụt cổ.

Phó Sinh nhìn thấy đã tức giận: “Lỡ anh phát hiện ra rồi báo cảnh sát thì làm sao bây giờ hả?”

“Không thể nào...” Tu Từ nói lí nhí, lắng nghe cẩn thận mới nghe được.

Phó Sinh cảm thấy huyết áp của mình đang tăng cao muốn đột quỵ, bàn tay hạ xuống quất bốn năm cái lên mông Tu Từ, hai gò đào đỏ bừng lên.

Tu Từ đau đớn nằm co quắp trong chăn, uất ức quay đầu lại nhìn Phó Sinh: “Anh khơi một chuyện là đánh em một cái...”

Phó Sinh: “Anh đổi ý rồi, bây giờ anh thấy một chuyện ăn mười đòn cũng không nói là nhiều.”

“....” Tu Từ ôm cái mông.

“Thôi.” Phó Sinh ngồi lại trên ghế: “Những chuyện vặt vãnh này anh sẽ không hỏi nữa, hỏi mắc công tổn thọ quá.”

Tu Từ mím môi dưới: “....”

Giọng nói của Phó Sinh coi như bình tĩnh: “Câu hỏi cuối cùng, mấy vết thương trên cánh tay đó của em — có bao nhiêu cái là cố ý làm ra?”

Đây là điều làm anh khó chịu nhất.

Còn những việc khác, chẳng hạn như cố ý khắc căn nhà gỗ nhỏ đó, hay trói anh trên giường giống chữ “đại” [大]... Đại loại như việc vừa không bao lâu gặp lại nhau, Tu Từ cố ý gội đầu bằng nước lạnh, bật điều hòa dẫn đến chính mình bị sốt, những chuyện như vậy Phó Sinh tạm thời bỏ qua.

_____________

Zen: “tạm” thì sẽ có một ngày”

M: 1 chương cuối là hết chính truyện rồi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook