Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi
Chương 41: (Canh hai) Suy sụp
Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
05/09/2021
【 "Tại sao nhất định phải bắt tôi đi gặp bác sĩ..."
"..."
"Tôi không muốn gặp bác sĩ, tôi có thể tự khống chế bản thân mà..." Cậu cúi đầu, "Tôi đã đáp ứng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, tại sao tôi vẫn phải gặp bác sĩ..."
"Gặp bác sĩ mới có thể hiểu chuẩn xác tình trạng của bản thân... Tu Từ, anh không cảm thấy sau khi anh ta trở lại, anh trở nên rất nghiêm trọng à?"
"Không phải..."
"Anh phải nghe lời, Tu Từ, anh phải gặp bác sĩ, phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, phải uống thuốc đầy đủ."
"Chỉ khi anh có chuyển biến tốt, anh ta mới không bỏ anh lại." 】
- -
Hô hấp Phó Sinh hơi khẩn trương, bởi vì tay Tu Từ đang dần dần buông khỏi tay anh, đầu ngón tay lướt ra khỏi lòng bàn tay, làm trái tim anh cũng bắt đầu co bóp lại.
"Em coi cô ấy như người bình thường là được, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi."
Phó Sinh cúi người, vén tóc mái mềm mỏng của Tu Từ lên, nhìn cậu: "Bé con cũng không muốn mãi như vậy phải không?"
Ngữ khí Phó Sinh tựa như đang dỗ trẻ sơ sinh vô tri. Tu Từ hơi hé miệng, nhưng không cách nào từ chối sự dịu dàng như vậy.
"..." Đuôi mắt cậu phiếm hồng: "Anh cõng em đi."
"Được." Phó Sinh ngồi xổm xuống, chờ sau khi thân thể gầy gò của Tu Từ nằm úp sấp trên lưng, mới nâng bắp đùi cậu, dễ dàng cõng cả người lên.
Gầy quá...
Bên cổ từng giọt từng giọt chất lỏng ấm áp chảy xuống, Phó Sinh ngơ ngác, nhóc con trên lưng đang khóc.
Tựa như muốn khắc chế thanh âm, đứa nhỏ khóc đến run rẩy, nơi cổ họng phát ra tiếng nghèn nghẹn, tiếng ưm ưm run run.
Thanh âm cậu mang theo oan ức có lẽ bản thân cũng không biết, khóc nức na nức nở: "Em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc... Có thể không gặp bác sĩ được không anh?"
Phó Sinh đau lòng mà không biết nên thế nào, gần như đã định thỏa hiệp nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm cự tuyệt: "Không thể."
"Tôi muốn em sống an ổn, vui vẻ một chút." Phó Sinh cõng nhóc con nhà anh, đi trên đoạn đường nhỏ vắng bóng người, "Nhóc Từ chỉ đổ bệnh thôi, mà đổ bệnh thì phải gặp bác sĩ, tất cả rồi sẽ ổn ngay mà."
Tu Từ khóc suốt một đường, tâm tình sau khi được Phó Sinh động viên từng câu một đã ổn định không ít, tuy nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng không còn khóc lớn như vừa rồi.
Phó Sinh cảm giác vai áo cơ bản đã thấm đẫm nước, tất cả đều là nước mắt của Tu Từ.
Anh từng hỏi bạn bè đã có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh trước đây, họ đều nói tâm tình rất không ổn định, dễ giận dữ dễ nóng nảy, cũng dễ suy sụp mà khóc.
Nếu để mà so sánh, đứa nhỏ nhà mình thật sự rất ngoan, ít có lúc giận dữ nóng nảy, ngoại trừ buổi sáng hôm đó tỉnh lại không tìm được anh.
Ngay cả khóc cũng rất kìm nén, hệt như sợ làm mất lòng anh, liều mạng đè nén bản thân.
Trở lại khách sạn, vào thang máy còn vừa khéo đụng phải trợ lý Đơn Lệ đi mua bữa khuya cho Diệp Thanh Trúc.
Cô lễ phép chào hỏi cùng Phó Sinh, thức thời như không nhận thấy tâm trạng Tu Từ không ổn.
Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, mặt chôn ở gáy anh, còn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít nghèn nghẹn lờ mờ.
Ra thang máy trước, Đơn Lệ do dự nói: "Đạo diễn Phó muốn cùng đi ăn bữa khuya không?"
"Không đi." Phó Sinh không do dự mà từ chối, "Về còn phải dỗ người đây."
Tu Từ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Phó Sinh có thể dùng một tay bế cả người cậu, dùng tay còn lại lấy thẻ phòng trong ví ra, để đứa nhỏ lên giường mới nhìn thấy cậu đã khóc đến sưng tấy vành mắt.
Căn phòng lúc trước bị Tu Từ đập phá lộn xộn đã được nhân viên quét dọn sạch sẽ, Phó-bồi-thường-Sinh cũng không cần ra tay.
Anh khuỵu một đầu gối dưới đất, dùng ngón tay lau đi giọt nước còn đọng trên đuôi mắt Tu Từ.
"Bé con..."
Phó Sinh còn chưa nói hết, đã bị Tu Từ ngồi trên giường ôm lấy cổ: "Em sẽ gặp cô ấy, anh đừng giận mà."
"..."
Phó Sinh để tay sau gáy Tu Từ rồi ôm gọn người vào trong lòng, mềm lòng đến kỳ cục: "Tôi không hề giận. Tôi không muốn ép buộc em, chỉ hi vọng sau này em vẫn sẽ luôn vui vẻ, dù không có tôi ở bên em cũng sẽ hạnh phúc, hiểu không em?"
Cả người Tu Từ run lên một hồi.
Ý của Phó Sinh là muốn Tu Từ không phải chỉ vì anh mới có thể cười, còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, nhưng lọt vào tai Tu Từ thì lại không như vậy.
Cậu chợt đẩy Phó Sinh ra, thanh âm lần thứ hai mang theo tiếng khóc nức nở: "Đồ lừa đảo!"
Phó Sinh ngẩn ra, theo bản năng muốn tiến lên ôm Tu Từ: "Bé con..."
Tu Từ kháng cự anh tới gần, hệt như động vật nhỏ xù lông bảo vệ bản thân: "Anh căn bản không hề thích một em như vậy!"
"..."
Không đợi Phó Sinh đáp lời, Tu Từ trực tiếp gào lên: "Anh chỉ băn khoăn em có bệnh! Mới đối xử tốt với em phải không!"
Thời điểm nghe Tu Từ chính miệng nói "Em có bệnh", ngực Phó Sinh nổi lên một trận đau nhức kéo dài không dứt.
"Thật ra thì anh căn bản không yêu thích em."
Tu Từ lùi về sau, ôm đầu gối ngồi dưới sàn, tựa lưng vào giường, nước mắt không kìm nổi mà rơi: "Anh chỉ muốn em nhanh nhanh khỏi bệnh, sau đấy thì nhanh chóng để em xéo đi đúng không?"
"Tôi nói lời giữ lời, vĩnh viễn không rời đi."
Nhìn thấy Tu Từ như vậy, tim Phó Sinh như bị thứ gì đó chèn vào, đau khổ gần như nghẹt thở.
Tu Từ vẫn còn lẩm bẩm đồ lừa đảo, Phó Sinh thử thăm dò đến gần hơn chút: "Bé con, dù em có ra sao thì tôi vẫn luôn yêu em..."
Anh nâng mặt Tu Từ lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt còn vương trên má: "Kể cả lúc trước tôi tưởng em đã muốn chia tay với mình... thì tôi vẫn yêu em như xưa. Tôi chỉ muốn để trạng thái của em tốt lên, như vậy thì từng giây từng phút của em đều có thể hạnh phúc thêm đôi chút..."
Tu Từ không còn chống cự mãnh liệt nữa, Phó Sinh lại lần nữa ôm người vào trong lòng: "Tôi chỉ không muốn sau này bản thân mình không chú ý, không xem trọng em, vào một ngày nào đó, lại lỡ đánh mất em... Hiểu không em?"
Tu Từ không nói lời nào, bị Phó Sinh ôm vào trong ngực cũng không giãy dụa, ngón tay kéo ống tay của anh, nước mắt không tiếng động lăn xuống.
Hai năm qua không có Phó Sinh cậu vẫn luôn tiếp tục kiên trì, bây giờ Phó Sinh đã trở lại, sao cậu có thể cam lòng rời đi...
Cậu là người có lòng tham, vĩnh viễn không thể từ bỏ một hơi ấm duy nhất còn sót lại cho riêng mình trên thế gian.
Phó Sinh ngồi trên sàn ôm Tu Từ gần một tiếng đồng hồ, hai cánh tay đã bắt đầu hơi nhức mỏi. Anh không để ý, tiếp tục vỗ nhẹ lưng Tu Từ động viên cậu.
Anh biết đây là một bước tiến rất khó khăn, nhưng nếu có thể khiến Tu Từ đáp ứng đi gặp bác sĩ, đây chính là một tiến bộ rất lớn.
Luật sư Lâm đã nói với anh, trước đây Tu Từ từng đến phòng khám tâm lí đó kê đơn thuốc, ngoại trừ lấy thuốc thì căn bản sẽ không đến trị liệu.
Có lẽ là do ảnh hưởng của Giới Đồng Sở, Tu Từ cực kỳ kháng cự với bác sĩ khoa tâm lý.
Vừa nghĩ đến trước kia ở bên trong cậu bị ép uống những loại thuốc linh tinh, khi ra ngoài lại vẫn nguyện ý chủ động chấp nhận thuốc tâm lý, Phó Sinh giống như bị kim đâm, trái tim đau lâm râm không ngớt...
Có lẽ do cảm thấy nếu bản thân không uống thuốc thì sẽ không thể tiếp tục kiên trì được...
Sẽ không thể đợi được Phó Sinh.
Cho nên cậu khắc chế sợ hãi và chán ghét, dường như đến lúc cần kéo dài tính mạng mới bằng lòng uống một viên.
Phó Sinh hôn má Tu Từ: "Chỉ cần gặp mặt thôi, không muốn nói chuyện cũng không sao, được không em?"
Tu Từ chôn mặt trong lồng ngực Phó Sinh, khẽ khàng gật đầu.
Phó Sinh xoay xoay cánh tay tê dại: "Vậy chúng ta đi tắm trước, tắm xong rồi ngủ, nhé?"
Giọng Tu Từ rất khàn: "... Vâng."
Phó Sinh đứng lên, kéo Tu Từ trên sàn dậy, dắt vào phòng tắm.
Giờ đã quá muộn, tắm táp cũng phiền, Phó Sinh liền trực tiếp mở vòi hoa sen ra.
Phó Sinh cởi áo sơ mi đã sớm bị nước mắt Tu Từ thấm ướt, lộ ra bắp thịt đẹp đẽ săn chắc, chỉ mặc độc một cái quần đứng dưới vòi sen.
Tu Từ hệt như quả trứng gà, trong chốc lát đã bị anh lột sạch, da thịt trắng nõn bị dòng nước vây lấy.
Đứa nhỏ cứ dán sát vào lồng ngực anh, hô hấp Phó Sinh ngày càng gấp, có chút bất đắc dĩ: "Bé con, như này không tắm sạch được."
Mặt Tu Từ chôn ở xương quai xanh anh, đột nhiên thấp giọng nói: "Anh không có cảm giác với em à?"
"..." Có cảm giác hay không, Phó Sinh lại hiểu rõ mình quá: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Anh cũng có chạm vào em đâu."
Phó Sinh có chút cảm thấy không cần nề hà, nắm tay Tu Từ chạm vào: "Em nghĩ có cảm giác không?"
Thấy đứa nhỏ dừng lại, anh dứt khoát bắt lấy hai cổ tay cậu để lên đỉnh đầu, tay kia giúp cậu đánh bọt xà phòng, bên môi có tiếng cười khẽ: "Gần đây bận quá, tôi sợ hôm sau em không xuống giường được, tôi lại không có cách nào ở lại khách sạn chăm sóc em."
Tu Từ load một hồi lâu mới đỏ mặt, phản ứng theo bản năng hệt như trong quá khứ.
"Không sao." Tu Từ nhỏ giọng nói: "Em có thể xuống giường."
Phó Sinh bị chọc phát cười: "Em cảm thấy bản thân có thiên phú dị bẩm, hay là thấy tôi không được?"
Ăn chay hai năm, ngay cả anh cũng không chắc có thể khống chế được bản thân. Thật sự chẳng biết liệu có xuống giường được không.
Tu Từ bị khăn tắm bọc thành bánh chưng ngồi trước bàn trang điểm, Phó Sinh cầm máy sấy giúp cậu sấy tóc.
Tóc con trai nhanh khô, mấy phút đã xong xuôi.
Phó Sinh xoa xoa, sờ thấy rất thích.
"Em mặc đồ ngủ trước đi rồi lên giường chờ tôi."
Tu Từ mím môi gật gật đầu.
Phó Sinh trở lại phòng tắm cởi chiếc quần đã ướt nhẹp, có hơi bất đắc dĩ đối với tinh thần đang trào dâng của mình.
Nhưng sợ Tu Từ phải chờ quá lâu, không cần giải quyết đã vội vã lau sạch nước về giường.
Tu Từ thò mỗi cái đầu ra ngoài, Phó Sinh cúi người hôn cậu một lúc, mới vén góc chăn lên nằm xuống.
Nhưng mà chỉ trong một giây, một thân thể mềm mại đã sápvào.
Phó Sinh: "..."
Gân xanh trên trán anh nổi lên: "Đừng nghịch, mặc đồ ngủ vào."
Tu Từ cố chấp chui vào trong lồng ngực anh: "Không muốn đâu."
Tay Phó Sinh nhanh hơn lý trí, xoa vòng eo thon gầy của Tu Từ, anh khắc chế kích động khôn tả: "Ngoan, coi như em không có chuyện gì thì sáng mai cũng phải dậy sớm, đêm nay không thể quấy quá muộn được."
"Thế thì anh nhanh lên."
"..."
Phó Sinh hít sâu một hơi, cực lực khống chế hai tay sắp mất kiểm soát, chợt tét mạnh một phát vào mông Tu Từ.
"Nghe lời, chờ lúc nghỉ ngơi, em muốn thế nào cũng được."
Tu Từ miễn cưỡng an phận chút, nhưng vẫn không chịu mặc đồ ngủ, víu vạt áo Phó Sinh từ từ nhắm mắt.
Có Phó Sinh bên cạnh, cậu có thể dễ dàng vào giấc, tâm tư nhỏ khi nãy rất nhanh đã bị vứt bỏ, để lại một mình Phó Sinh cố đấu tranh tỉnh táo.
Phó Sinh thậm chí còn chẳng dám đến gần, chỉ cần tiến thêm một bước, căn bản khó có thể xong việc trong chốc lát.
Anh khẽ khàng ôm Tu Từ, xúc cảm dưới tay mềm mại căng mịn, ý thức cũng ngày càng tỉnh táo.
Tu Từ giống như chưa thỏa mãn, đã ngủ rồi vẫn ôm cánh tay anh kéo người về phía mình, muốn anh ôm chặt hơn chút.
Lửa nóng hướng trời một đêm.
"..."
"Tôi không muốn gặp bác sĩ, tôi có thể tự khống chế bản thân mà..." Cậu cúi đầu, "Tôi đã đáp ứng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, tại sao tôi vẫn phải gặp bác sĩ..."
"Gặp bác sĩ mới có thể hiểu chuẩn xác tình trạng của bản thân... Tu Từ, anh không cảm thấy sau khi anh ta trở lại, anh trở nên rất nghiêm trọng à?"
"Không phải..."
"Anh phải nghe lời, Tu Từ, anh phải gặp bác sĩ, phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, phải uống thuốc đầy đủ."
"Chỉ khi anh có chuyển biến tốt, anh ta mới không bỏ anh lại." 】
- -
Hô hấp Phó Sinh hơi khẩn trương, bởi vì tay Tu Từ đang dần dần buông khỏi tay anh, đầu ngón tay lướt ra khỏi lòng bàn tay, làm trái tim anh cũng bắt đầu co bóp lại.
"Em coi cô ấy như người bình thường là được, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi."
Phó Sinh cúi người, vén tóc mái mềm mỏng của Tu Từ lên, nhìn cậu: "Bé con cũng không muốn mãi như vậy phải không?"
Ngữ khí Phó Sinh tựa như đang dỗ trẻ sơ sinh vô tri. Tu Từ hơi hé miệng, nhưng không cách nào từ chối sự dịu dàng như vậy.
"..." Đuôi mắt cậu phiếm hồng: "Anh cõng em đi."
"Được." Phó Sinh ngồi xổm xuống, chờ sau khi thân thể gầy gò của Tu Từ nằm úp sấp trên lưng, mới nâng bắp đùi cậu, dễ dàng cõng cả người lên.
Gầy quá...
Bên cổ từng giọt từng giọt chất lỏng ấm áp chảy xuống, Phó Sinh ngơ ngác, nhóc con trên lưng đang khóc.
Tựa như muốn khắc chế thanh âm, đứa nhỏ khóc đến run rẩy, nơi cổ họng phát ra tiếng nghèn nghẹn, tiếng ưm ưm run run.
Thanh âm cậu mang theo oan ức có lẽ bản thân cũng không biết, khóc nức na nức nở: "Em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc... Có thể không gặp bác sĩ được không anh?"
Phó Sinh đau lòng mà không biết nên thế nào, gần như đã định thỏa hiệp nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm cự tuyệt: "Không thể."
"Tôi muốn em sống an ổn, vui vẻ một chút." Phó Sinh cõng nhóc con nhà anh, đi trên đoạn đường nhỏ vắng bóng người, "Nhóc Từ chỉ đổ bệnh thôi, mà đổ bệnh thì phải gặp bác sĩ, tất cả rồi sẽ ổn ngay mà."
Tu Từ khóc suốt một đường, tâm tình sau khi được Phó Sinh động viên từng câu một đã ổn định không ít, tuy nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng không còn khóc lớn như vừa rồi.
Phó Sinh cảm giác vai áo cơ bản đã thấm đẫm nước, tất cả đều là nước mắt của Tu Từ.
Anh từng hỏi bạn bè đã có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh trước đây, họ đều nói tâm tình rất không ổn định, dễ giận dữ dễ nóng nảy, cũng dễ suy sụp mà khóc.
Nếu để mà so sánh, đứa nhỏ nhà mình thật sự rất ngoan, ít có lúc giận dữ nóng nảy, ngoại trừ buổi sáng hôm đó tỉnh lại không tìm được anh.
Ngay cả khóc cũng rất kìm nén, hệt như sợ làm mất lòng anh, liều mạng đè nén bản thân.
Trở lại khách sạn, vào thang máy còn vừa khéo đụng phải trợ lý Đơn Lệ đi mua bữa khuya cho Diệp Thanh Trúc.
Cô lễ phép chào hỏi cùng Phó Sinh, thức thời như không nhận thấy tâm trạng Tu Từ không ổn.
Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, mặt chôn ở gáy anh, còn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít nghèn nghẹn lờ mờ.
Ra thang máy trước, Đơn Lệ do dự nói: "Đạo diễn Phó muốn cùng đi ăn bữa khuya không?"
"Không đi." Phó Sinh không do dự mà từ chối, "Về còn phải dỗ người đây."
Tu Từ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Phó Sinh có thể dùng một tay bế cả người cậu, dùng tay còn lại lấy thẻ phòng trong ví ra, để đứa nhỏ lên giường mới nhìn thấy cậu đã khóc đến sưng tấy vành mắt.
Căn phòng lúc trước bị Tu Từ đập phá lộn xộn đã được nhân viên quét dọn sạch sẽ, Phó-bồi-thường-Sinh cũng không cần ra tay.
Anh khuỵu một đầu gối dưới đất, dùng ngón tay lau đi giọt nước còn đọng trên đuôi mắt Tu Từ.
"Bé con..."
Phó Sinh còn chưa nói hết, đã bị Tu Từ ngồi trên giường ôm lấy cổ: "Em sẽ gặp cô ấy, anh đừng giận mà."
"..."
Phó Sinh để tay sau gáy Tu Từ rồi ôm gọn người vào trong lòng, mềm lòng đến kỳ cục: "Tôi không hề giận. Tôi không muốn ép buộc em, chỉ hi vọng sau này em vẫn sẽ luôn vui vẻ, dù không có tôi ở bên em cũng sẽ hạnh phúc, hiểu không em?"
Cả người Tu Từ run lên một hồi.
Ý của Phó Sinh là muốn Tu Từ không phải chỉ vì anh mới có thể cười, còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, nhưng lọt vào tai Tu Từ thì lại không như vậy.
Cậu chợt đẩy Phó Sinh ra, thanh âm lần thứ hai mang theo tiếng khóc nức nở: "Đồ lừa đảo!"
Phó Sinh ngẩn ra, theo bản năng muốn tiến lên ôm Tu Từ: "Bé con..."
Tu Từ kháng cự anh tới gần, hệt như động vật nhỏ xù lông bảo vệ bản thân: "Anh căn bản không hề thích một em như vậy!"
"..."
Không đợi Phó Sinh đáp lời, Tu Từ trực tiếp gào lên: "Anh chỉ băn khoăn em có bệnh! Mới đối xử tốt với em phải không!"
Thời điểm nghe Tu Từ chính miệng nói "Em có bệnh", ngực Phó Sinh nổi lên một trận đau nhức kéo dài không dứt.
"Thật ra thì anh căn bản không yêu thích em."
Tu Từ lùi về sau, ôm đầu gối ngồi dưới sàn, tựa lưng vào giường, nước mắt không kìm nổi mà rơi: "Anh chỉ muốn em nhanh nhanh khỏi bệnh, sau đấy thì nhanh chóng để em xéo đi đúng không?"
"Tôi nói lời giữ lời, vĩnh viễn không rời đi."
Nhìn thấy Tu Từ như vậy, tim Phó Sinh như bị thứ gì đó chèn vào, đau khổ gần như nghẹt thở.
Tu Từ vẫn còn lẩm bẩm đồ lừa đảo, Phó Sinh thử thăm dò đến gần hơn chút: "Bé con, dù em có ra sao thì tôi vẫn luôn yêu em..."
Anh nâng mặt Tu Từ lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt còn vương trên má: "Kể cả lúc trước tôi tưởng em đã muốn chia tay với mình... thì tôi vẫn yêu em như xưa. Tôi chỉ muốn để trạng thái của em tốt lên, như vậy thì từng giây từng phút của em đều có thể hạnh phúc thêm đôi chút..."
Tu Từ không còn chống cự mãnh liệt nữa, Phó Sinh lại lần nữa ôm người vào trong lòng: "Tôi chỉ không muốn sau này bản thân mình không chú ý, không xem trọng em, vào một ngày nào đó, lại lỡ đánh mất em... Hiểu không em?"
Tu Từ không nói lời nào, bị Phó Sinh ôm vào trong ngực cũng không giãy dụa, ngón tay kéo ống tay của anh, nước mắt không tiếng động lăn xuống.
Hai năm qua không có Phó Sinh cậu vẫn luôn tiếp tục kiên trì, bây giờ Phó Sinh đã trở lại, sao cậu có thể cam lòng rời đi...
Cậu là người có lòng tham, vĩnh viễn không thể từ bỏ một hơi ấm duy nhất còn sót lại cho riêng mình trên thế gian.
Phó Sinh ngồi trên sàn ôm Tu Từ gần một tiếng đồng hồ, hai cánh tay đã bắt đầu hơi nhức mỏi. Anh không để ý, tiếp tục vỗ nhẹ lưng Tu Từ động viên cậu.
Anh biết đây là một bước tiến rất khó khăn, nhưng nếu có thể khiến Tu Từ đáp ứng đi gặp bác sĩ, đây chính là một tiến bộ rất lớn.
Luật sư Lâm đã nói với anh, trước đây Tu Từ từng đến phòng khám tâm lí đó kê đơn thuốc, ngoại trừ lấy thuốc thì căn bản sẽ không đến trị liệu.
Có lẽ là do ảnh hưởng của Giới Đồng Sở, Tu Từ cực kỳ kháng cự với bác sĩ khoa tâm lý.
Vừa nghĩ đến trước kia ở bên trong cậu bị ép uống những loại thuốc linh tinh, khi ra ngoài lại vẫn nguyện ý chủ động chấp nhận thuốc tâm lý, Phó Sinh giống như bị kim đâm, trái tim đau lâm râm không ngớt...
Có lẽ do cảm thấy nếu bản thân không uống thuốc thì sẽ không thể tiếp tục kiên trì được...
Sẽ không thể đợi được Phó Sinh.
Cho nên cậu khắc chế sợ hãi và chán ghét, dường như đến lúc cần kéo dài tính mạng mới bằng lòng uống một viên.
Phó Sinh hôn má Tu Từ: "Chỉ cần gặp mặt thôi, không muốn nói chuyện cũng không sao, được không em?"
Tu Từ chôn mặt trong lồng ngực Phó Sinh, khẽ khàng gật đầu.
Phó Sinh xoay xoay cánh tay tê dại: "Vậy chúng ta đi tắm trước, tắm xong rồi ngủ, nhé?"
Giọng Tu Từ rất khàn: "... Vâng."
Phó Sinh đứng lên, kéo Tu Từ trên sàn dậy, dắt vào phòng tắm.
Giờ đã quá muộn, tắm táp cũng phiền, Phó Sinh liền trực tiếp mở vòi hoa sen ra.
Phó Sinh cởi áo sơ mi đã sớm bị nước mắt Tu Từ thấm ướt, lộ ra bắp thịt đẹp đẽ săn chắc, chỉ mặc độc một cái quần đứng dưới vòi sen.
Tu Từ hệt như quả trứng gà, trong chốc lát đã bị anh lột sạch, da thịt trắng nõn bị dòng nước vây lấy.
Đứa nhỏ cứ dán sát vào lồng ngực anh, hô hấp Phó Sinh ngày càng gấp, có chút bất đắc dĩ: "Bé con, như này không tắm sạch được."
Mặt Tu Từ chôn ở xương quai xanh anh, đột nhiên thấp giọng nói: "Anh không có cảm giác với em à?"
"..." Có cảm giác hay không, Phó Sinh lại hiểu rõ mình quá: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Anh cũng có chạm vào em đâu."
Phó Sinh có chút cảm thấy không cần nề hà, nắm tay Tu Từ chạm vào: "Em nghĩ có cảm giác không?"
Thấy đứa nhỏ dừng lại, anh dứt khoát bắt lấy hai cổ tay cậu để lên đỉnh đầu, tay kia giúp cậu đánh bọt xà phòng, bên môi có tiếng cười khẽ: "Gần đây bận quá, tôi sợ hôm sau em không xuống giường được, tôi lại không có cách nào ở lại khách sạn chăm sóc em."
Tu Từ load một hồi lâu mới đỏ mặt, phản ứng theo bản năng hệt như trong quá khứ.
"Không sao." Tu Từ nhỏ giọng nói: "Em có thể xuống giường."
Phó Sinh bị chọc phát cười: "Em cảm thấy bản thân có thiên phú dị bẩm, hay là thấy tôi không được?"
Ăn chay hai năm, ngay cả anh cũng không chắc có thể khống chế được bản thân. Thật sự chẳng biết liệu có xuống giường được không.
Tu Từ bị khăn tắm bọc thành bánh chưng ngồi trước bàn trang điểm, Phó Sinh cầm máy sấy giúp cậu sấy tóc.
Tóc con trai nhanh khô, mấy phút đã xong xuôi.
Phó Sinh xoa xoa, sờ thấy rất thích.
"Em mặc đồ ngủ trước đi rồi lên giường chờ tôi."
Tu Từ mím môi gật gật đầu.
Phó Sinh trở lại phòng tắm cởi chiếc quần đã ướt nhẹp, có hơi bất đắc dĩ đối với tinh thần đang trào dâng của mình.
Nhưng sợ Tu Từ phải chờ quá lâu, không cần giải quyết đã vội vã lau sạch nước về giường.
Tu Từ thò mỗi cái đầu ra ngoài, Phó Sinh cúi người hôn cậu một lúc, mới vén góc chăn lên nằm xuống.
Nhưng mà chỉ trong một giây, một thân thể mềm mại đã sápvào.
Phó Sinh: "..."
Gân xanh trên trán anh nổi lên: "Đừng nghịch, mặc đồ ngủ vào."
Tu Từ cố chấp chui vào trong lồng ngực anh: "Không muốn đâu."
Tay Phó Sinh nhanh hơn lý trí, xoa vòng eo thon gầy của Tu Từ, anh khắc chế kích động khôn tả: "Ngoan, coi như em không có chuyện gì thì sáng mai cũng phải dậy sớm, đêm nay không thể quấy quá muộn được."
"Thế thì anh nhanh lên."
"..."
Phó Sinh hít sâu một hơi, cực lực khống chế hai tay sắp mất kiểm soát, chợt tét mạnh một phát vào mông Tu Từ.
"Nghe lời, chờ lúc nghỉ ngơi, em muốn thế nào cũng được."
Tu Từ miễn cưỡng an phận chút, nhưng vẫn không chịu mặc đồ ngủ, víu vạt áo Phó Sinh từ từ nhắm mắt.
Có Phó Sinh bên cạnh, cậu có thể dễ dàng vào giấc, tâm tư nhỏ khi nãy rất nhanh đã bị vứt bỏ, để lại một mình Phó Sinh cố đấu tranh tỉnh táo.
Phó Sinh thậm chí còn chẳng dám đến gần, chỉ cần tiến thêm một bước, căn bản khó có thể xong việc trong chốc lát.
Anh khẽ khàng ôm Tu Từ, xúc cảm dưới tay mềm mại căng mịn, ý thức cũng ngày càng tỉnh táo.
Tu Từ giống như chưa thỏa mãn, đã ngủ rồi vẫn ôm cánh tay anh kéo người về phía mình, muốn anh ôm chặt hơn chút.
Lửa nóng hướng trời một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.