Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi
Chương 132: Nó Và Bố Nó Giống Nhau
Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
12/06/2024
Edit: Mila
Beta: Zen
_______
“Em tự động đi.” Phó Sinh nhẹ nhàng ôm eo Tu Từ xoa xoa, khẽ nheo mắt.
Tu Từ ôm anh r3n rỉ: “Mệt...”
Phó Sinh ngồi trong bồn tắm, ôm lấy cơ thể ấm áp của cậu cười nhẹ: “Giờ mới biết mệt sao? Khi nảy là ai đòi?”
“...” Tu Từ khó chịu vặn vẹo thân thể, giống như bé mèo con dụi dụi vào cổ Phó Sinh: “Em mệt, anh động đi.”
Người Phó Sinh như núi lửa phun trào, cho dù khả năng tự kiềm chế của anh có tốt đến đâu, thì nó cũng sẽ sụp đổ khi gặp phải Tu Từ...
“Mình vào phòng ngủ đi.” Phó Sinh ôm người trong ngực đứng lên: “Ở đây khó dùng lực.”
“Có thể nhẹ một chút mà.” Tu Từ ôm cổ Phó Sinh thì thầm.
“Phải làm sao đây, anh lại thích mãnh liệt một chút?”
“Được...” Tu Từ lập tức đổi ý: “Mãnh liệt hơn chút cũng không sao.”
Trong lòng Phó Sinh mềm rục, đứa nhỏ nhà mình sao có thể dễ cưng đến như vậy.
Anh ôm người Tu Từ đi vào, đặt người nghiêng trên giường, cúi người hôn lên má cậu: “Làm nghiêng có được hay không?”
“Được..” Ý chí của Tu Từ trong chuyện này chưa bao giờ kiên định, cậu vẫn luôn chiều theo sở thích của Phó Sinh.
Tu Từ ỷ cậu đã quay xong và cũng không có quay phim nữa mà cứ quấn lấy Phó Sinh đến hơn hai giờ sáng, cho đến khi cả người mệt lả, phải để Phó Sinh ôm mình đi tắm rửa cho.
Trước khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tu Từ đã buồn ngủ rồi, nhưng trước khi ý thức chìm xuống, cậu vẫn mơ hồ nhớ nói lời chúc ngủ ngon với Phó Sinh.
“Chúc ngủ ngon, bé cưng.”
Phó Sinh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, lau khô nước trên người rồi bế cậu về giường bọc cậu vào trong chăn.
Anh cũng không mặc đồ ngủ cho Tu Từ, còn anh thì chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu xám rồi nằm xuống ôm cậu vào lòng, hai người ôm nhau ngủ.
Đêm đó cậu ngủ rất ngon, Tu Từ thích được Phó Sinh ôm vào lòng ngủ, Phó Sinh ôm cậu ngủ cũng quen rồi.
Cuối cùng cũng đã bù được chất lượng giấc ngủ mà cậu đã mất trong hai ngày trước, mặc dù chỉ ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ nhưng ngày hôm sau khi thức dậy cậu lại cảm thấy sảng khoái.
Hình như Tu Từ không còn hăng hái như vậy, ngay khi đánh răng xong, cậu vẫn có vẻ lờ đờ, chỉ biết đi nối theo bước chân của Phó Sinh, nhuần nhuyễn vô cùng.
“Em không mang điện thoại theo à?”
“Quên mất...” Tu Từ quay đầu nhìn lại, nó ở trên đầu tử giường.
Màn hình điện thoại di động nhận dạng khuôn mặt trong nháy mắt sáng lên, Tu Từ nhìn thoáng qua tin nhắn, sửng sốt một hồi.
“Sao vậy?” Khi thấy cậu đứng yên Phó Sinh mới hỏi.
Nghe vậy, Tu Từ theo bản năng giấu điện thoại về phía sau, khi nhìn thấy Phó Sinh hơi cau mày, cậu rùng mình một cái: “Em...”
Cậu không thể giải thích rõ ràng nên đành phải lấy điện thoại ra cho Phó Sinh xem.
Phó Sinh sắc mặt dịu đi mấy phần, nhưng nhìn thấy tin nhắn vẫn như cũ nhíu mày: “Muốn xem sao?”
“Em có thể đi xem sao?” Tu Từ do dự hỏi.
“Đó là mẹ em.” Phó Sinh buồn cười xoa đầu cậu, “Chỉ cần em không bị thương, em có thể gặp bà ấy tùy ý.”
“Em sẽ nghe lời anh.” Từ Từ cúi đầu bổ sung nói: “Nếu anh không muốn em gặp bà, vậy em sẽ không gặp.”
Phó Sinh nhìn đỉnh tóc của cậu, vươn tay xoa xoa: “Vậy thì, để anh thay em gặp.”
Lời nói này của Tu Từ có nghĩa là cậu cũng có chút muốn gặp, mặc dù Phó Sinh không biết lý do cụ thể, nhưng anh sẵn sàng thực hiện tâm nguyện nhỏ bé của bé con nhà mình.
Nhưng điều kiện hơn hết nhất là trước tiên anh phải đi tra rõ mục đích, chắc chắn mẹ Tu Từ đến không phải vì chuyện hiến tủy. Dù sao trước đây khi Tu Từ rời khỏi nơi đó, bà ta cũng đã tát cậu.
Cha mẹ đánh con là chuyện bình thường, nhưng ngoài việc nuôi dạy Tu Từ ra thì hai kẻ gọi là cha mẹ này chưa làm tròn trách nhiệm yêu thương cậu.
Tu Từ không còn coi họ là người thân, vì vậy Phó Sinh dĩ nhiên không thể quá tôn trọng họ - họ cũng chỉ là người ngoài.
Có một điều mà Phó Sinh không dám chắc đó là liệu có kẻ ngoài cuộc nào đứng sau việc này muốn đổ thêm dầu vào lửa hay không.
——
“Lát nữa em với anh Bạch đợi anh ở bãi đậu xe, anh sẽ nói chuyện với bà ấy xong ngay.”
Phó Sinh ngồi xổm xuống kéo lại quần áo của Tu Từ: “Đừng chạy lung tung, biết chưa?”
“Dạ..” Tu Từ gật đầu: “Anh đừng tin những gì bà ấy nói...”
Trái tim Phó Sinh khẽ động, anh vẫn nhớ tin nhắn trước đó, mẹ Tu nói rằng Khương Sam đến gặp bà và nói những điều không hay.
Anh biết Tu Từ sợ anh bị kích động nên trong lòng cảm thấy có chút xót xa, anh an ủi hôn lên trán Tu Từ: “Đừng lo, anh biết phân biệt đúng sai.”
Huống chi, từ đầu đến cuối, Tu Từ là người vô tội nhất, không phải sao?
Anh nhéo mặt Tu Từ: “Hay là như thế này đi, lát nữa khi nói chuyện, anh sẽ để em nghe hết những gì anh nói với bà ấy.”
“Có thể sao?” Hai mắt Tu Từ hơi mở to, dường như không nghĩ tới được.
“Có thể.”
Sau khi giải thích mọi chuyện, ba người bọn họ lên đường. Phó Sinh lái xe đến nhà hàng mà mẹ Tu đã đến. Bởi vì không yên tâm để Tu Từ ngồi chờ một mình nên anh đã nhờ Bạch Đường Sinh ngồi lại cùng Tu Từ một chút.
Vốn định gọi Vu Mạc tới, nhưng hôm nay Vu Mạc có nhiều phân đoạn quay hơn Bạch Đường Sinh.
“Được rồi. Anh đi đây.” Phó Sinh nghiêng người đeo tai nghe giúp Tu Từ: “Dù bà ấy có nói gì cũng đừng lo, anh sẽ không tin những lời bà ấy nói đâu.”
“Dạ.” Tu Từ ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy anh đi sớm về sớm.”
Phó Sinh không thể nhịn được mà hôn cậu một cái, Bạch Đường Sinh giả mù không nhìn thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hmm... Phong cảnh ở bãi đậu xe cũng không tệ nhỉ.
Người trong trung tâm mua sắm này không nhiều, nhà hàng cũng rất dễ tìm, Phó Sinh nhìn thoáng qua đã thấy người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi bên cửa sổ.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, cũng vì sự xuất hiện của anh làm cho kinh ngạc: “Mời ngồi.”
Phó Sinh ngồi đối diện bà, cả hai đều đang nhìn chăm chăm vào người đối diện.
Không thể phủ nhận rằng Phó Sinh có thể nhận ra mẹ của Tu Từ trong nháy mắt, ngay cả khi anh không có bất kỳ thông tin gì.
Vì quá giống nhau.
Các đường nét trên khuôn mặt, lông mày và mắt gần như giống nhau sáu đến bảy phần, còn lại hai hoặc ba phần là do sự khác biệt giữa nam và nữ.
“Cô là Lộ Tiểu Tuyên.” Người phụ nữ trước mặt đưa tay về phía anh.
Phó Sinh dừng một chút, bắt tay với bà nói: “Xin chào, tôi là Phó Sinh.”
“Cô biết.” Lộ Tiểu Tuyên cười nói: “Cô đã xem qua ảnh chụp của cháu, có lẽ là xem sớm hơn cháu nghĩ một chút.”
Thấy Phó Sinh hơi ngạc nhiên, Lộ Tiểu Tuyên bắt đầu kể lại chuyện cũ: “Cái năm mà cô và chồng cũ ly hôn.”
Cũng chính là năm Tu Từ học lớp 12.
“Năm đó, cô và chồng cũ mâu thuẫn không thể hòa giải nên quyết định ly hôn. Vốn dĩ cô muốn hỏi Từ Từ xem nó có muốn đi cùng cô hay không.”
Đêm hôm đó, rất hiếm khi Lộ Tiểu Tuyên bước vào phòng ngủ của Tu Từ, nhìn thấy con trai ngủ say sưa, màn hình điện thoại trong tay vẫn sáng, lướt màn hình qua trái qua phải thì có hình ảnh của một cậu con trai khác.
Một số bức được chụp bí mật, một số bức thì được chụp công khai và còn có hình chụp chung với nhau.
Về vấn đề này Lộ Tiểu Tuyên đã không còn quan tâm Tu Từ nữa, mặc dù bà không chắc con trai mình có tình cảm gì với cậu trai trẻ kia.
Vốn dĩ bà chỉ muốn mang Tu Từ theo, không có ý định sẽ tái hôn, nhưng bà không thể chấp nhận nổi việc con trai mình là một kẻ không bình thường, vì nó sẽ làm bà nhớ đến cái bóng đen mà chồng cũ mang đến ngay lập tức.
Tai nghe của Phó Sinh rất yên tĩnh, Tu Từ cũng không nói bất kỳ chuyện gì.
Trong lòng anh có chút đau xót, đột nhiên muốn quay lại ôm lấy bé con của mình.
“Vậy lần này cô đến đây để làm gì?”
“Con trai của cô —”
Chưa kịp đợi Lộ Tiểu Tuyên nói xong, Phó Sinh đã ngắt lời bà: “Tôi không đồng ý chuyện Tu Từ hiến tủy cho con trai cô.”
“...” Lộ Tiểu Tuyên kiên định nhìn anh: “Sẽ không nguy hiểm.”
“Nhất định không thể. Ngay cả khi Tu Từ đồng ý với chuyện này, tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Phó Sinh lạnh lùng nhìn bà: “Hơn hết, con trai cô có thật sự bị bệnh không?”
Lộ Tiểu Tuyên sững sờ trong giây lát, bà chỉ là một người bình thường, phải mất một lúc mới nhận ra rằng Phó Sinh đã điều tra mình rồi.
“Không...” Lộ Tiểu Tuyên khuấy cà phê trên bàn: “Một người đàn ông họ Lạc đến gặp cô và muốn cô giúp ông ta. Con trai cô sắp vào tiểu học, ngôi trường đó rất khó vào, nhưng người này có quan hệ.”
“...” Sắc mặt Phó Sinh hoàn toàn trở nên lạnh lùng: “Từ Từ cũng là con trai cô.”
“Phải.” Lộ Tiểu Tuyên tránh ánh mắt của Phó Sinh, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng nó cũng là đứa trẻ mà cô từng có ý định sẽ bóp cổ gi ết chết.”
“...Tại sao?” Phó Sinh cau mày, bên tai nghe vẫn im lặng, anh có chút lo lắng cho cảm xúc của Tu Từ.
Lộ Tiểu Tuyên trả lời sai câu hỏi: “Lúc đầu cô đồng ý với điều kiện của ông ta, nhưng rồi cô đã hối hận.”
“Nhưng cô vẫn gửi tin nhắn đó.”
“Đã gửi ngay từ đầu rồi, không biết người kia định làm gì nhưng Tiểu Từ sau đó cũng từ chối rồi đúng không?”
Phó Sinh không biết Tu Từ đã từ chối, vì vậy giọng nói của Tu Từ phát ra từ tai nghe: “Hôm qua em đã trả lời, em không cố ý giấu anh...”
Phó Sinh bình tĩnh nhìn Lộ Tiểu Tuyên: “Vậy thì lần này cô định làm gì?”
Lộ Tiểu Tuyên trầm mặc một lát: “Hôm qua Tiểu Từ gửi tin nhắn cho cô, nói không hiến tủy được, còn hỏi cô muốn bao nhiêu.”
“Cô muốn tiền?”
“Không đến nỗi, cô chỉ muốn nhìn đứa con mang dòng máu của chồng cũ cô bây giờ là người như thế nào.”
Không biết có phải là Phó Sinh gặp ảo giác hay không, nhưng bên tai dường như lại yên tĩnh hơn so với lúc nảy.
“Cháu không cần nghi ngờ, thật ra cô cũng không có uy hiếp Tiểu Từ. Mẹ cháu lúc đầu đã đến tìm cô, sau khi nói chuyện, bà ta bảo cô phải dạy lại Tu Từ cho tốt, đừng để nó có cơ hội quấy rầy cháu.”
Trái tim của Phó Sinh đau nhói, quả thực không ai quản lý việc của Tu Từ nhưng mà Tu Từ vẫn không tìm đến anh.
“Đoạn ghi âm là cô nói bừa, vốn đã không có chuyện này.”
Lộ Tiểu Tuyên rũ mắt xuống: “Cho nên, nó không muốn gặp cô?”
Phó Sinh nhìn bà vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Xin lỗi, em ấy không muốn.”
Một đằng thì bảo muốn bóp cổ con mình đến chết, Phó Sinh sao có thể cho bà nhìn thấy Tu Từ, cũng như có cơ hội làm tổn thương Tu Từ cơ chứ? Dù chỉ là bằng lời nói.
Phó Sinh đứng dậy: “Tôi nghĩ cuộc nói chuyện hôm nay đến đây kết thúc. Từ giờ trở đi, giữa cô và Tu Từ không còn quan hệ gì nữa, cũng không cần liên hệ với nhau nữa. Nếu cô có chuyện gì có thể liên hệ trực tiếp với tôi là được. Nếu sau này không có người phụng dưỡng tôi sẽ thay Tu Từ làm tròn trách nhiệm này.”
“...Cháu có thể thay nó đưa ra quyết định sao?”
“Tất nhiên.”
“Chẳng trách.” Lộ Tiểu Tuyên cười quái dị: “Cháu, Tiểu Từ, cùng tên chồng cũ của cô chắc hẳn là cùng một loại người.”
Phó Sinh không muốn nghe những gì bà nói, đang định cất bước thì nghe thấy Lộ Tiểu Tuyên phun ra vài từ: “Mãnh liệt như nhau, sự điên cuồng và h@m muốn kiểm soát mạnh mẽ tới đáng sợ.”
“Cô đã không gặp Tiểu Từ trong nhiều năm, nhưng gen lại là thứ vô lý nhất——” Lộ Tiểu Tuyên nhấp một ngụm cà phê: “Nó và cha nó... Chắc hẳn không khác nhau nhiều.”
Cái bóng do chồng cũ mang lại quá lớn nó đã ăn sâu vào trong xương tủy của Lộ Tiểu Tuyên, yêu nhau không được bao lâu thì những khuyết điểm trong tính cách của cha Tu đã lộ ra, cố gắng kiểm soát quản lí nhất cử nhất động của bà.
Những việc nhỏ như lưu thông tin liên lạc của ai đó vào điện thoại di động hay lớn hơn như việc ra ngoài đi mua sắm với bạn thì bà cũng phải bật định vị và chế độ cuộc gọi trên điện thoại di động của mình.
Lâu dài, mọi chuyện càng trở nên thái quá, từ việc hôm nay Lục Tiểu Tuyên thay đổi hương vị món ăn, ông ta sẽ bắt đầu suy đoán bà bắt cá nhiều tay, từ cuộc gọi mà bà nhận được từ một anh chàng giao hàng, ông ta sẽ suy ra đối phương là tên gian phu giả dạng.
Quá bức bối.
Lộ Tiểu Tuyên quyết định chia tay, nhưng không lâu sau, bà phát hiện mình có thai, bà và chồng cũ được gia đình mai mối, sau khi phát hiện có thai, hai bên gia đình đều ra sức thúc cưới.
Chồng cũ cũng quỳ xuống van xin bà đừng phá thai, ông biết mình đã sai và hứa sẽ thay đổi sau...
Nhưng trên thực tế, sau khi kết hôn, sự kiểm soát càng tăng cao.
Từ việc lắp camera giám sát trong phòng khách và phòng ngủ mà không bàn qua với Lộ Tiểu Tuyên, đến việc giúp bà từ chức ngay khi nhận được giấy khám xác nhận bụng bà có dấu hiệu mang thai...
Người chồng cũ cố gắng kiểm soát mọi thứ, kể cả những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống của bà, những người bà tiếp xúc trong cuộc sống và mọi lời bà nói.
Phó Sinh không quay đầu lại, nhưng tiếng rung của Tu Từ phát ra từ tai nghe: “Anh ơi...em khác ông ấy, em không như thế...”
Giọng nói của Tu Từ đột ngột dừng lại, cậu nhớ tới ngôi nhà, những thứ được giấu dưới gầm giường trong căn hộ và chiếc camera thu nhỏ từng được lắp trong xe của Phó Sinh dù đã bị phá hủy —
Cậu lúng túng không biết nên biện minh như nào, cậu như thế này thì có khác gì người cha đáng sợ của mình?
Beta: Zen
_______
“Em tự động đi.” Phó Sinh nhẹ nhàng ôm eo Tu Từ xoa xoa, khẽ nheo mắt.
Tu Từ ôm anh r3n rỉ: “Mệt...”
Phó Sinh ngồi trong bồn tắm, ôm lấy cơ thể ấm áp của cậu cười nhẹ: “Giờ mới biết mệt sao? Khi nảy là ai đòi?”
“...” Tu Từ khó chịu vặn vẹo thân thể, giống như bé mèo con dụi dụi vào cổ Phó Sinh: “Em mệt, anh động đi.”
Người Phó Sinh như núi lửa phun trào, cho dù khả năng tự kiềm chế của anh có tốt đến đâu, thì nó cũng sẽ sụp đổ khi gặp phải Tu Từ...
“Mình vào phòng ngủ đi.” Phó Sinh ôm người trong ngực đứng lên: “Ở đây khó dùng lực.”
“Có thể nhẹ một chút mà.” Tu Từ ôm cổ Phó Sinh thì thầm.
“Phải làm sao đây, anh lại thích mãnh liệt một chút?”
“Được...” Tu Từ lập tức đổi ý: “Mãnh liệt hơn chút cũng không sao.”
Trong lòng Phó Sinh mềm rục, đứa nhỏ nhà mình sao có thể dễ cưng đến như vậy.
Anh ôm người Tu Từ đi vào, đặt người nghiêng trên giường, cúi người hôn lên má cậu: “Làm nghiêng có được hay không?”
“Được..” Ý chí của Tu Từ trong chuyện này chưa bao giờ kiên định, cậu vẫn luôn chiều theo sở thích của Phó Sinh.
Tu Từ ỷ cậu đã quay xong và cũng không có quay phim nữa mà cứ quấn lấy Phó Sinh đến hơn hai giờ sáng, cho đến khi cả người mệt lả, phải để Phó Sinh ôm mình đi tắm rửa cho.
Trước khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tu Từ đã buồn ngủ rồi, nhưng trước khi ý thức chìm xuống, cậu vẫn mơ hồ nhớ nói lời chúc ngủ ngon với Phó Sinh.
“Chúc ngủ ngon, bé cưng.”
Phó Sinh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, lau khô nước trên người rồi bế cậu về giường bọc cậu vào trong chăn.
Anh cũng không mặc đồ ngủ cho Tu Từ, còn anh thì chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu xám rồi nằm xuống ôm cậu vào lòng, hai người ôm nhau ngủ.
Đêm đó cậu ngủ rất ngon, Tu Từ thích được Phó Sinh ôm vào lòng ngủ, Phó Sinh ôm cậu ngủ cũng quen rồi.
Cuối cùng cũng đã bù được chất lượng giấc ngủ mà cậu đã mất trong hai ngày trước, mặc dù chỉ ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ nhưng ngày hôm sau khi thức dậy cậu lại cảm thấy sảng khoái.
Hình như Tu Từ không còn hăng hái như vậy, ngay khi đánh răng xong, cậu vẫn có vẻ lờ đờ, chỉ biết đi nối theo bước chân của Phó Sinh, nhuần nhuyễn vô cùng.
“Em không mang điện thoại theo à?”
“Quên mất...” Tu Từ quay đầu nhìn lại, nó ở trên đầu tử giường.
Màn hình điện thoại di động nhận dạng khuôn mặt trong nháy mắt sáng lên, Tu Từ nhìn thoáng qua tin nhắn, sửng sốt một hồi.
“Sao vậy?” Khi thấy cậu đứng yên Phó Sinh mới hỏi.
Nghe vậy, Tu Từ theo bản năng giấu điện thoại về phía sau, khi nhìn thấy Phó Sinh hơi cau mày, cậu rùng mình một cái: “Em...”
Cậu không thể giải thích rõ ràng nên đành phải lấy điện thoại ra cho Phó Sinh xem.
Phó Sinh sắc mặt dịu đi mấy phần, nhưng nhìn thấy tin nhắn vẫn như cũ nhíu mày: “Muốn xem sao?”
“Em có thể đi xem sao?” Tu Từ do dự hỏi.
“Đó là mẹ em.” Phó Sinh buồn cười xoa đầu cậu, “Chỉ cần em không bị thương, em có thể gặp bà ấy tùy ý.”
“Em sẽ nghe lời anh.” Từ Từ cúi đầu bổ sung nói: “Nếu anh không muốn em gặp bà, vậy em sẽ không gặp.”
Phó Sinh nhìn đỉnh tóc của cậu, vươn tay xoa xoa: “Vậy thì, để anh thay em gặp.”
Lời nói này của Tu Từ có nghĩa là cậu cũng có chút muốn gặp, mặc dù Phó Sinh không biết lý do cụ thể, nhưng anh sẵn sàng thực hiện tâm nguyện nhỏ bé của bé con nhà mình.
Nhưng điều kiện hơn hết nhất là trước tiên anh phải đi tra rõ mục đích, chắc chắn mẹ Tu Từ đến không phải vì chuyện hiến tủy. Dù sao trước đây khi Tu Từ rời khỏi nơi đó, bà ta cũng đã tát cậu.
Cha mẹ đánh con là chuyện bình thường, nhưng ngoài việc nuôi dạy Tu Từ ra thì hai kẻ gọi là cha mẹ này chưa làm tròn trách nhiệm yêu thương cậu.
Tu Từ không còn coi họ là người thân, vì vậy Phó Sinh dĩ nhiên không thể quá tôn trọng họ - họ cũng chỉ là người ngoài.
Có một điều mà Phó Sinh không dám chắc đó là liệu có kẻ ngoài cuộc nào đứng sau việc này muốn đổ thêm dầu vào lửa hay không.
——
“Lát nữa em với anh Bạch đợi anh ở bãi đậu xe, anh sẽ nói chuyện với bà ấy xong ngay.”
Phó Sinh ngồi xổm xuống kéo lại quần áo của Tu Từ: “Đừng chạy lung tung, biết chưa?”
“Dạ..” Tu Từ gật đầu: “Anh đừng tin những gì bà ấy nói...”
Trái tim Phó Sinh khẽ động, anh vẫn nhớ tin nhắn trước đó, mẹ Tu nói rằng Khương Sam đến gặp bà và nói những điều không hay.
Anh biết Tu Từ sợ anh bị kích động nên trong lòng cảm thấy có chút xót xa, anh an ủi hôn lên trán Tu Từ: “Đừng lo, anh biết phân biệt đúng sai.”
Huống chi, từ đầu đến cuối, Tu Từ là người vô tội nhất, không phải sao?
Anh nhéo mặt Tu Từ: “Hay là như thế này đi, lát nữa khi nói chuyện, anh sẽ để em nghe hết những gì anh nói với bà ấy.”
“Có thể sao?” Hai mắt Tu Từ hơi mở to, dường như không nghĩ tới được.
“Có thể.”
Sau khi giải thích mọi chuyện, ba người bọn họ lên đường. Phó Sinh lái xe đến nhà hàng mà mẹ Tu đã đến. Bởi vì không yên tâm để Tu Từ ngồi chờ một mình nên anh đã nhờ Bạch Đường Sinh ngồi lại cùng Tu Từ một chút.
Vốn định gọi Vu Mạc tới, nhưng hôm nay Vu Mạc có nhiều phân đoạn quay hơn Bạch Đường Sinh.
“Được rồi. Anh đi đây.” Phó Sinh nghiêng người đeo tai nghe giúp Tu Từ: “Dù bà ấy có nói gì cũng đừng lo, anh sẽ không tin những lời bà ấy nói đâu.”
“Dạ.” Tu Từ ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy anh đi sớm về sớm.”
Phó Sinh không thể nhịn được mà hôn cậu một cái, Bạch Đường Sinh giả mù không nhìn thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hmm... Phong cảnh ở bãi đậu xe cũng không tệ nhỉ.
Người trong trung tâm mua sắm này không nhiều, nhà hàng cũng rất dễ tìm, Phó Sinh nhìn thoáng qua đã thấy người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi bên cửa sổ.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, cũng vì sự xuất hiện của anh làm cho kinh ngạc: “Mời ngồi.”
Phó Sinh ngồi đối diện bà, cả hai đều đang nhìn chăm chăm vào người đối diện.
Không thể phủ nhận rằng Phó Sinh có thể nhận ra mẹ của Tu Từ trong nháy mắt, ngay cả khi anh không có bất kỳ thông tin gì.
Vì quá giống nhau.
Các đường nét trên khuôn mặt, lông mày và mắt gần như giống nhau sáu đến bảy phần, còn lại hai hoặc ba phần là do sự khác biệt giữa nam và nữ.
“Cô là Lộ Tiểu Tuyên.” Người phụ nữ trước mặt đưa tay về phía anh.
Phó Sinh dừng một chút, bắt tay với bà nói: “Xin chào, tôi là Phó Sinh.”
“Cô biết.” Lộ Tiểu Tuyên cười nói: “Cô đã xem qua ảnh chụp của cháu, có lẽ là xem sớm hơn cháu nghĩ một chút.”
Thấy Phó Sinh hơi ngạc nhiên, Lộ Tiểu Tuyên bắt đầu kể lại chuyện cũ: “Cái năm mà cô và chồng cũ ly hôn.”
Cũng chính là năm Tu Từ học lớp 12.
“Năm đó, cô và chồng cũ mâu thuẫn không thể hòa giải nên quyết định ly hôn. Vốn dĩ cô muốn hỏi Từ Từ xem nó có muốn đi cùng cô hay không.”
Đêm hôm đó, rất hiếm khi Lộ Tiểu Tuyên bước vào phòng ngủ của Tu Từ, nhìn thấy con trai ngủ say sưa, màn hình điện thoại trong tay vẫn sáng, lướt màn hình qua trái qua phải thì có hình ảnh của một cậu con trai khác.
Một số bức được chụp bí mật, một số bức thì được chụp công khai và còn có hình chụp chung với nhau.
Về vấn đề này Lộ Tiểu Tuyên đã không còn quan tâm Tu Từ nữa, mặc dù bà không chắc con trai mình có tình cảm gì với cậu trai trẻ kia.
Vốn dĩ bà chỉ muốn mang Tu Từ theo, không có ý định sẽ tái hôn, nhưng bà không thể chấp nhận nổi việc con trai mình là một kẻ không bình thường, vì nó sẽ làm bà nhớ đến cái bóng đen mà chồng cũ mang đến ngay lập tức.
Tai nghe của Phó Sinh rất yên tĩnh, Tu Từ cũng không nói bất kỳ chuyện gì.
Trong lòng anh có chút đau xót, đột nhiên muốn quay lại ôm lấy bé con của mình.
“Vậy lần này cô đến đây để làm gì?”
“Con trai của cô —”
Chưa kịp đợi Lộ Tiểu Tuyên nói xong, Phó Sinh đã ngắt lời bà: “Tôi không đồng ý chuyện Tu Từ hiến tủy cho con trai cô.”
“...” Lộ Tiểu Tuyên kiên định nhìn anh: “Sẽ không nguy hiểm.”
“Nhất định không thể. Ngay cả khi Tu Từ đồng ý với chuyện này, tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Phó Sinh lạnh lùng nhìn bà: “Hơn hết, con trai cô có thật sự bị bệnh không?”
Lộ Tiểu Tuyên sững sờ trong giây lát, bà chỉ là một người bình thường, phải mất một lúc mới nhận ra rằng Phó Sinh đã điều tra mình rồi.
“Không...” Lộ Tiểu Tuyên khuấy cà phê trên bàn: “Một người đàn ông họ Lạc đến gặp cô và muốn cô giúp ông ta. Con trai cô sắp vào tiểu học, ngôi trường đó rất khó vào, nhưng người này có quan hệ.”
“...” Sắc mặt Phó Sinh hoàn toàn trở nên lạnh lùng: “Từ Từ cũng là con trai cô.”
“Phải.” Lộ Tiểu Tuyên tránh ánh mắt của Phó Sinh, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng nó cũng là đứa trẻ mà cô từng có ý định sẽ bóp cổ gi ết chết.”
“...Tại sao?” Phó Sinh cau mày, bên tai nghe vẫn im lặng, anh có chút lo lắng cho cảm xúc của Tu Từ.
Lộ Tiểu Tuyên trả lời sai câu hỏi: “Lúc đầu cô đồng ý với điều kiện của ông ta, nhưng rồi cô đã hối hận.”
“Nhưng cô vẫn gửi tin nhắn đó.”
“Đã gửi ngay từ đầu rồi, không biết người kia định làm gì nhưng Tiểu Từ sau đó cũng từ chối rồi đúng không?”
Phó Sinh không biết Tu Từ đã từ chối, vì vậy giọng nói của Tu Từ phát ra từ tai nghe: “Hôm qua em đã trả lời, em không cố ý giấu anh...”
Phó Sinh bình tĩnh nhìn Lộ Tiểu Tuyên: “Vậy thì lần này cô định làm gì?”
Lộ Tiểu Tuyên trầm mặc một lát: “Hôm qua Tiểu Từ gửi tin nhắn cho cô, nói không hiến tủy được, còn hỏi cô muốn bao nhiêu.”
“Cô muốn tiền?”
“Không đến nỗi, cô chỉ muốn nhìn đứa con mang dòng máu của chồng cũ cô bây giờ là người như thế nào.”
Không biết có phải là Phó Sinh gặp ảo giác hay không, nhưng bên tai dường như lại yên tĩnh hơn so với lúc nảy.
“Cháu không cần nghi ngờ, thật ra cô cũng không có uy hiếp Tiểu Từ. Mẹ cháu lúc đầu đã đến tìm cô, sau khi nói chuyện, bà ta bảo cô phải dạy lại Tu Từ cho tốt, đừng để nó có cơ hội quấy rầy cháu.”
Trái tim của Phó Sinh đau nhói, quả thực không ai quản lý việc của Tu Từ nhưng mà Tu Từ vẫn không tìm đến anh.
“Đoạn ghi âm là cô nói bừa, vốn đã không có chuyện này.”
Lộ Tiểu Tuyên rũ mắt xuống: “Cho nên, nó không muốn gặp cô?”
Phó Sinh nhìn bà vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Xin lỗi, em ấy không muốn.”
Một đằng thì bảo muốn bóp cổ con mình đến chết, Phó Sinh sao có thể cho bà nhìn thấy Tu Từ, cũng như có cơ hội làm tổn thương Tu Từ cơ chứ? Dù chỉ là bằng lời nói.
Phó Sinh đứng dậy: “Tôi nghĩ cuộc nói chuyện hôm nay đến đây kết thúc. Từ giờ trở đi, giữa cô và Tu Từ không còn quan hệ gì nữa, cũng không cần liên hệ với nhau nữa. Nếu cô có chuyện gì có thể liên hệ trực tiếp với tôi là được. Nếu sau này không có người phụng dưỡng tôi sẽ thay Tu Từ làm tròn trách nhiệm này.”
“...Cháu có thể thay nó đưa ra quyết định sao?”
“Tất nhiên.”
“Chẳng trách.” Lộ Tiểu Tuyên cười quái dị: “Cháu, Tiểu Từ, cùng tên chồng cũ của cô chắc hẳn là cùng một loại người.”
Phó Sinh không muốn nghe những gì bà nói, đang định cất bước thì nghe thấy Lộ Tiểu Tuyên phun ra vài từ: “Mãnh liệt như nhau, sự điên cuồng và h@m muốn kiểm soát mạnh mẽ tới đáng sợ.”
“Cô đã không gặp Tiểu Từ trong nhiều năm, nhưng gen lại là thứ vô lý nhất——” Lộ Tiểu Tuyên nhấp một ngụm cà phê: “Nó và cha nó... Chắc hẳn không khác nhau nhiều.”
Cái bóng do chồng cũ mang lại quá lớn nó đã ăn sâu vào trong xương tủy của Lộ Tiểu Tuyên, yêu nhau không được bao lâu thì những khuyết điểm trong tính cách của cha Tu đã lộ ra, cố gắng kiểm soát quản lí nhất cử nhất động của bà.
Những việc nhỏ như lưu thông tin liên lạc của ai đó vào điện thoại di động hay lớn hơn như việc ra ngoài đi mua sắm với bạn thì bà cũng phải bật định vị và chế độ cuộc gọi trên điện thoại di động của mình.
Lâu dài, mọi chuyện càng trở nên thái quá, từ việc hôm nay Lục Tiểu Tuyên thay đổi hương vị món ăn, ông ta sẽ bắt đầu suy đoán bà bắt cá nhiều tay, từ cuộc gọi mà bà nhận được từ một anh chàng giao hàng, ông ta sẽ suy ra đối phương là tên gian phu giả dạng.
Quá bức bối.
Lộ Tiểu Tuyên quyết định chia tay, nhưng không lâu sau, bà phát hiện mình có thai, bà và chồng cũ được gia đình mai mối, sau khi phát hiện có thai, hai bên gia đình đều ra sức thúc cưới.
Chồng cũ cũng quỳ xuống van xin bà đừng phá thai, ông biết mình đã sai và hứa sẽ thay đổi sau...
Nhưng trên thực tế, sau khi kết hôn, sự kiểm soát càng tăng cao.
Từ việc lắp camera giám sát trong phòng khách và phòng ngủ mà không bàn qua với Lộ Tiểu Tuyên, đến việc giúp bà từ chức ngay khi nhận được giấy khám xác nhận bụng bà có dấu hiệu mang thai...
Người chồng cũ cố gắng kiểm soát mọi thứ, kể cả những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống của bà, những người bà tiếp xúc trong cuộc sống và mọi lời bà nói.
Phó Sinh không quay đầu lại, nhưng tiếng rung của Tu Từ phát ra từ tai nghe: “Anh ơi...em khác ông ấy, em không như thế...”
Giọng nói của Tu Từ đột ngột dừng lại, cậu nhớ tới ngôi nhà, những thứ được giấu dưới gầm giường trong căn hộ và chiếc camera thu nhỏ từng được lắp trong xe của Phó Sinh dù đã bị phá hủy —
Cậu lúng túng không biết nên biện minh như nào, cậu như thế này thì có khác gì người cha đáng sợ của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.