Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi
Chương 31: Vậy thì cứ tin rằng, mình là yêu ai yêu cả đường đi
Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
20/07/2021
Phó Sinh theo bản năng nắm tay Tu Từ, nhìn về phía đôi cảnh sát một nam một nữ: "Có chuyện gì không?"
Nữ cảnh sát xuất trình giấy chứng nhận, giải thích: "Điều tra theo lệnh."
Bọn họ hiển nhiên biết tướng mạo Tu Từ, vừa nãy hỏi ai là Tu Từ cũng chỉ do thuận miệng. Nam cảnh sát đi thẳng tới bên giường, lấy một bức ảnh đưa trước mặt Tu Từ: "Cô gái trong hình cậu quen không?"
Phó Sinh cảm nhận rõ cánh tay nhỏ của Tu Từ run rẩy, Tu Từ đơ nửa ngày mới nói: "... Có biết."
Cảnh sát thu hồi tài liệu: "Cô gái này tên là Hoàng Nhạc, đêm hôm trước phóng hỏa đốt nhà lúc ba giờ, một giờ sau nhảy lầu từ tòa nhà đối diện, trước khi chết cô từng nhắn tin cho cậu, cậu có nhận được không? "
"..." Tu Từ cụp mắt, "Nhận được."
"Vậy làm phiền cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra."
Phó Sinh khi nghe Tu Từ trả lời nhíu nhíu mày lại, anh phản bác lời cảnh sát nói đi một chuyến: "Rất xin lỗi, em ấy hiện tại bởi vì bị thương sinh bệnh, tạm thời sợ không thể rời đi."
Nam cảnh sát cau mày nói: "Cậu ấy bị nghi biết chuyện không báo, hỗ trợ gây án, bây giờ phải theo chúng tôi một chuyến..."
Tu Từ đột nhiên ngắt lời anh: "Tôi đã báo cảnh sát."
Nam cảnh sát: "..."
Nữ cảnh sát hơi sửng sốt: "Người báo án là cậu?"
"Phải." Tu Từ bình tĩnh nói, "Cô ấy nhắn cho tôi chưa đầy 5 phút đồng hồ, tôi liền báo cảnh sát."
Nữ cảnh sát than nhỏ: "Tôi hiểu rồi, rất cảm ơn cậu báo án kịp thời, bằng không..."
Bằng không bé trai kia sợ phải đối mặt với cái kết là tử vong.
Nam cảnh sát đi ra ngoài gọi điện thoại: "Làm phiền tra thông tin người báo phóng hỏa một chút."
Bên kia rất nhanh gửi kết quả, đúng là dãy số của Tu Từ.
Phó Sinh nhíu mày, khuya hôm trước, anh và Tu Từ ngủ cùng một cái giường, Tu Từ nhận được tin mà gọi 110, dĩ nhiên anh không hề biết gì.
Cánh tay nhỏ Tu Từ căng ra đến mức hơi cứng ngắc, Phó Sinh không nói gì, xoa nhẹ đầu cậu: "Lần sau lại gặp chuyện như vậy nhớ phải nói với tôi."
Không cần vào cục cảnh sát, mà theo lệ vẫn cần điều tra, nam cảnh sát nhìn tay Tu Từ quấn băng gạc, hỏi: "Sao lại bị thương?"
Phó Sinh hơi che khuất thân thể Tu Từ: "Không cẩn thận động đến vết cắt."
Ngược lại nữ cảnh sát hiểu rõ hơn, cô vỗ vỗ vai nam cảnh sát thấp giọng nói: "Cậu ấy cũng là người bị hại của sự kiện 163."
Nam cảnh sát ngẩn người, vết thương trên tay Tu Từ trong mắt anh trong nháy mắt thay đổi ý nghĩa.
Anh nói có chút cứng ngắc: "Người trẻ tuổi phải yêu quý bản thân, tương lai còn nhiều thời gian tốt đẹp, đừng tự tổn thương thân thể mình."
Tu Từ: "..."
Phó Sinh: "..."
Nữ cảnh sát mở nắp bút bắt đầu ghi chép, nam cảnh sát mở miệng nói: "Làm phiền cậu tự thuật một chút chuyện đã xảy ra."
Phó Sinh cau mày, muốn ngăn cản nhưng ống tay áo bị Tu Từ kéo xuống: "Không sao."
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Dựa theo thời gian tin tức đưa, Hoàng Nhạc phóng hỏa lúc 3 giờ sáng, mà Tu Từ 3 giờ 50 mới nhận được tin, hiển nhiên Hoàng Nhạc cũng không muốn cho Tu Từ có cơ hội báo cảnh sát sớm cứu cha mẹ và em trai.
Mà nội dung tin nhắn cũng làm lòng người có chút ngứa ngáy, Hoàng Nhạc nhắn một tin thật dài —
【 Tiểu Từ, tôi không kiên trì nổi.
Bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể nói lời dễ nghe bên ngoài, mà thực tế, họ nhục mạ tôi, hận tôi không thể trực tiếp chết đi.
Bà nội nói tôi là yêu tinh hại người, là loại tốn cơm (*), bởi vì sau khi ra khỏi nơi đó, phí chữa bệnh và thuốc thang của tôi mỗi tháng phải 4 con số trở lên.
(*) Nguyên văn là 赔钱货 (bồi tiền hóa), chỉ món hàng phải bù thêm tiền, mang ý mắng là đồ tốn tiền cơm gạo nuôi lớn xong chẳng được nước gì
Bọn họ nói sự tồn tại của tôi hạ thấp điều kiện sinh hoạt của em trai, nói tôi là sâu gạo, là biến thái.
Bọn họ cắt nguồn thuốc của tôi từ một năm trước, một năm qua đêm đến tôi không thể chợp mắt, nhắm mắt lại đều là những bộ phận xấu xí và hình ảnh làm người buồn nôn.
Trên đời sao có thể có ma quỷ như vậy, coi đồng loại như nô lệ như đồ chơi bất kham.
Tôi không kiên trì nổi, thậm chí trước khi chết còn chưa thể thấy bọn ác ma đó trả giá thật đắt, chúng vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật như trước, đồi trụy xa hoa, mà tôi cùng lắm chỉ là một cái đồ chơi từng được lâm hạnh mà thôi.
Mấy trăm ngày đêm ở trong, mỗi ngày tôi đều nguyền rủa họ, hận không thể khiến họ, ngàn dao bầm thây lột da tróc thịt.
Mà người nhà vẫn chỉ trích tôi như cũ, mẹ tôi nói, tại sao ngày ấy bà mang thai, không thẳng thừng phá ngay từ trong trứng, như vậy sẽ không phát sinh tất cả việc này, như vậy cũng sẽ không nhục mặt như giờ.
Tôi không hiểu, nếu không định yêu tôi, tại sao lại còn sinh tôi ra?
Trước đây tôi rất thích đọc tiểu thuyết, mỗi khi thấy truyện có tình tiết nhân vật chính trọng sinh, tôi đều nghĩ nếu có thể trở lại năm mình sinh ra ấy, tôi chỉ muốn nói với bà một câu: "Đừng sinh, giết nó đi."
"Bớt đi phiền lòng tương lai của ngài, cũng tránh khỏi thống khổ cho nó."
Nếu lúc bà có mang không ngăn tôi sinh ra, vậy thì tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay đều do bọn họ gieo gió gặt bão.
Có lẽ họ vô tội, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng, sau khi tôi chết, người đời sẽ phán xét mình ra sao —
Bọn họ sẽ nói, cha mẹ tôi tội không đáng chết, bọn họ sẽ nói em trai tôi vô tội biết bao, có thể ở chỗ này của tôi, bọn họ chính là kẻ ác độc nhất, là người khởi xướng hết thảy.
Những ác ma đó làm tổn thương rất nhiều người, mà cha mẹ ruột của tôi chỉ tổn thương tôi, bọn họ dành toàn bộ yêu thương cho cậu bé sinh ra sau tôi.
Tay tôi nhuốm máu tươi, tôi có tội.
Tôi sắp chuộc tội.
Chết sẽ rất đau, nhưng bọn họ sẽ không đau đớn, tôi hạ thuốc ngủ vào cốc nước của họ, em trai không có, tôi chấp nhận cho nó một cơ hội sống sót.
Còn tôi sẽ đem nỗi sợ cái chết nhảy từ đây xuống, máu thịt be bét ở vỉa hè ven đường, trở thành đối tượng cho người qua đường đồng cảm hoặc tám chuyện.
Buồn cười thật, mỗi ngày tôi sống đều khổ sở như vậy, mà tôi vẫn sợ chết.
Nhưng nếu cái chết của tôi có thể khiến những ác ma đó trả giá thật đắt, như vậy hết thảy đều đáng giá.
Cậu không giống vậy, tôi biết cậu không thích chúng tôi, nhưng cậu có kỳ vọng, tương lai của cậu sẽ có hào quang vạn dặm, người ấy sẽ yêu cậu.
Cảm giác hồi phục sau khi cai thuốc rất thống khổ, buồn nôn, đau đầu, tóc tai rơi rụng lả tả, mỗi lần nôn nóng không chịu được, chỉ có cứa mũi dao xuống da thịt mới có thể cảm thấy phát tiết một chút.
Sẽ nghiện, Tiểu Từ, cậu đừng giống như chúng tôi.
Cho nên cậu nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, bé ngoan...
Điều cậu muốn rồi sẽ đến. 】
"Tin nhắn ước chừng nhắn lúc 3 giờ 50 phút, sau khi nhận được tôi liền báo cảnh sát." Tay phải Tu Từ vòng sau eo Phó Sinh, bị tay phải anh nắm nhẹ.
"Tôi rất sợ... Cũng không biết cô ấy nói có phải thật hay không... Tôi cùng lắm chỉ có thể làm như vậy."
Sau khi nghe Tu Từ tự thuật xong, nam cảnh sát trầm mặc một lúc lâu hỏi: "Truyền thông cũng là cậu báo?"
"... Không phải." Tu Từ cụp mắt, chăm nệm nhăn nheo tạo thành vòng xoáy nhỏ xinh xinh, "Tôi chỉ báo cảnh sát."
"Rồi." Nữ cảnh sát ghi chép loẹt xoẹt, "Cậu biết tin nhắn người quá cố biểu đạt ý tứ gì không? Sao cô ấy chỉ gửi tin cho mỗi cậu mà không phải ai khác?"
Tu Từ trầm mặc lắc đầu, Phó Sinh đứng bên giường ôm vai cậu, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Tu Từ, xoa xoa trấn an.
"Tất cả người liên quan đến sự kiện 163 đều đã trả giá, tại sao Hoàng Nhạc còn nói: "Những ác ma đó vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật như trước, đồi trụy xa hoa"?"
"Có lẽ là nói viện trưởng đi... Tôi không rõ." Tu Từ siết chặt ống tay áo Phó Sinh, "Tôi và cô ấy bình thường không có liên hệ."
Hai vị cảnh sát đều đơ ra, cái gọi là viện trưởng chính là người phụ trách Giới Đồng, tên Đỗ Thu Xuyến, mấy năm trước đã sớm di dời tài sản đi nước ngoài, sau khi sự kiện 163 xảy ra càng không rõ tung tích.
Hắn là người trước mắt liên quan đến vụ án mà cảnh sát vẫn chưa thu được thông tin, bên ngoài trừ hắn ra, không nên còn những người nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật khác.
Nam cảnh sát tiếp tục hỏi: "Chúng tôi trong miệng Hoàng Nhạc là chỉ ai? Những người bị hại của sự kiện 163 sao?"
Tu Từ gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu một cái, cậu lặp lại một lần nữa: "Tôi không rõ lắm, tôi và cô ấy không có qua lại."
Nam cảnh sát: "Ghi chép trò chuyện cũng không có sao?"
Tu Từ: "Đây là lần đầu tiên."
Một tin nhắn làm vụ án đã sáng tỏ nhất thời trở nên khó bề phân biệt lần nữa, sau khi hỏa hoạn, truyền thông và cảnh sát đều có mặt đồng thời, lúc đó là 3, 4 giờ đêm, tầm nhìn không rõ.
Vốn tưởng rằng Tu Từ là người báo truyền thông, có thể để cục cảnh sát tra ghi chép trò chuyện của Tu Từ một chút, ngày đó cậu chỉ nhận được một tin, không có nhắn WeChat, ngoại trừ điện thoại báo cảnh sát không hề có cuộc gọi nào khác.
Thậm chí ngay cả cuộc gọi và tin nhắn của Phó Sinh cũng không có chỗ đáng nghi, Phó Sinh nói đêm đó họ luôn ở cùng nhau.
Cảnh sát theo lời điều tra băng ghi hình camera hành lang khách sạn, Tu Từ xác thực không hề ra khỏi phòng, cũng loại trừ khả năng dùng phương pháp khác liên hệ với người ngoài.
Câu "Nếu cái chết của tôi có thể khiến những ác ma đó trả giá thật đắt, như vậy hết thảy đều đáng giá" của Hoàng Nhạc càng khiến vụ án bị phủ thêm một tầng bóng tối.
"Được rồi, cảm ơn đã phối hợp."
"Chúc cậu sớm xuất viện." Nữ cảnh sát cười cười, "Về sau khả năng chúng tôi vẫn cần cậu hỗ trợ vài việc, lúc đấy làm phiền phối hợp điều tra."
"... Được."
Phó Sinh bắt tay cùng nam cảnh sát, bọn họ rời đi trước.
Bầu không khí có hơi cô đọng, trong lòng có quá nhiều nghi vấn, mà kiêng kỵ cảm xúc Tu Từ, Phó Sinh im bặt.
Anh xoa nắn mặt Tu Từ: "Có muốn ngủ thêm một lát không?"
Ánh mắt Tu Từ nhìn cánh tay trái mình bị ống tay áo bao bọc, sau một lúc mới nhẹ giọng nói: "Cô ấy nói rất đúng, thật sự sẽ nghiện..."
Trong lòng Phó Sinh chợt run lên, hô hấp khẩn trương mấy phần: "Bé con, em phải yêu bản thân mình."
Tu Từ cố chấp mím môi, cúi đầu lẩm bẩm: "Em chỉ yêu anh."
Phó Sinh không nghe rõ: "Cái gì?"
Tu Từ lắc đầu một cái, vén tay áo lên, để cánh tay đầy vết sẹo dài bại lộ giữa không trung, cũng bại lộ trước tầm mắt Phó Sinh.
"Em không hề có ý định." Cậu vuốt ve vết tích đáng sợ nhất trên cổ tay, "Em chẳng qua là cảm thấy, như vậy có thể giảm bớt thống khổ."
Phó Sinh im lặng: "..."
"Em không biết mình bị sao, thời điểm mũi dao đâm thủng da thịt, em lại cảm thấy vui sướng." Tu Từ ngước mắt, nhìn về phía Phó Sinh, "Em biết làm như vậy không đúng, nhưng em rất đau... em không muốn đau."
Lời Tu Từ tràn ngập mâu thuẫn, rõ ràng mũi dao cắt qua da thịt mới có thể cảm thấy đau đớn, cậu lại dùng cách này để giảm bớt thống khổ.
Cả quả tim Phó Sinh giống như bị một đôi tay vô hình nắm lấy, đau đến tê dại.
Anh đi lên trước, ôm Tu Từ vào lòng, thân thể gầy gò trong lồng ngực khẽ run: "Nếu như sau này còn đau nữa, nói cho tôi biết được không?"
Tu Từ không nói gì, chôn mặt trong ngực Phó Sinh, bị cả hắc ám và ấm áp đồng thời vây lấy.
Lúm đồng tiền nhỏ chậm rãi xuất hiện ở hai má, hắc ám nuốt chửng nụ cười của cậu.
Nếu có một ngày, cậu bắt đầu yêu bản thân, vậy thì cứ tin rằng, mình là yêu ai yêu cả đường đi.
- -------------------------------
Hôm nay mình táy máy thế nào mà lỡ tay ẩn truyện đi, tiện thể beta lại một lượt luôn, thế nên mọi người mới thấy một ngày thông báo ba chục chương như hôm nay (╥ω╥) Sau này mình sẽ cố đăng mỗi ngày một chương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ OTL
Nữ cảnh sát xuất trình giấy chứng nhận, giải thích: "Điều tra theo lệnh."
Bọn họ hiển nhiên biết tướng mạo Tu Từ, vừa nãy hỏi ai là Tu Từ cũng chỉ do thuận miệng. Nam cảnh sát đi thẳng tới bên giường, lấy một bức ảnh đưa trước mặt Tu Từ: "Cô gái trong hình cậu quen không?"
Phó Sinh cảm nhận rõ cánh tay nhỏ của Tu Từ run rẩy, Tu Từ đơ nửa ngày mới nói: "... Có biết."
Cảnh sát thu hồi tài liệu: "Cô gái này tên là Hoàng Nhạc, đêm hôm trước phóng hỏa đốt nhà lúc ba giờ, một giờ sau nhảy lầu từ tòa nhà đối diện, trước khi chết cô từng nhắn tin cho cậu, cậu có nhận được không? "
"..." Tu Từ cụp mắt, "Nhận được."
"Vậy làm phiền cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra."
Phó Sinh khi nghe Tu Từ trả lời nhíu nhíu mày lại, anh phản bác lời cảnh sát nói đi một chuyến: "Rất xin lỗi, em ấy hiện tại bởi vì bị thương sinh bệnh, tạm thời sợ không thể rời đi."
Nam cảnh sát cau mày nói: "Cậu ấy bị nghi biết chuyện không báo, hỗ trợ gây án, bây giờ phải theo chúng tôi một chuyến..."
Tu Từ đột nhiên ngắt lời anh: "Tôi đã báo cảnh sát."
Nam cảnh sát: "..."
Nữ cảnh sát hơi sửng sốt: "Người báo án là cậu?"
"Phải." Tu Từ bình tĩnh nói, "Cô ấy nhắn cho tôi chưa đầy 5 phút đồng hồ, tôi liền báo cảnh sát."
Nữ cảnh sát than nhỏ: "Tôi hiểu rồi, rất cảm ơn cậu báo án kịp thời, bằng không..."
Bằng không bé trai kia sợ phải đối mặt với cái kết là tử vong.
Nam cảnh sát đi ra ngoài gọi điện thoại: "Làm phiền tra thông tin người báo phóng hỏa một chút."
Bên kia rất nhanh gửi kết quả, đúng là dãy số của Tu Từ.
Phó Sinh nhíu mày, khuya hôm trước, anh và Tu Từ ngủ cùng một cái giường, Tu Từ nhận được tin mà gọi 110, dĩ nhiên anh không hề biết gì.
Cánh tay nhỏ Tu Từ căng ra đến mức hơi cứng ngắc, Phó Sinh không nói gì, xoa nhẹ đầu cậu: "Lần sau lại gặp chuyện như vậy nhớ phải nói với tôi."
Không cần vào cục cảnh sát, mà theo lệ vẫn cần điều tra, nam cảnh sát nhìn tay Tu Từ quấn băng gạc, hỏi: "Sao lại bị thương?"
Phó Sinh hơi che khuất thân thể Tu Từ: "Không cẩn thận động đến vết cắt."
Ngược lại nữ cảnh sát hiểu rõ hơn, cô vỗ vỗ vai nam cảnh sát thấp giọng nói: "Cậu ấy cũng là người bị hại của sự kiện 163."
Nam cảnh sát ngẩn người, vết thương trên tay Tu Từ trong mắt anh trong nháy mắt thay đổi ý nghĩa.
Anh nói có chút cứng ngắc: "Người trẻ tuổi phải yêu quý bản thân, tương lai còn nhiều thời gian tốt đẹp, đừng tự tổn thương thân thể mình."
Tu Từ: "..."
Phó Sinh: "..."
Nữ cảnh sát mở nắp bút bắt đầu ghi chép, nam cảnh sát mở miệng nói: "Làm phiền cậu tự thuật một chút chuyện đã xảy ra."
Phó Sinh cau mày, muốn ngăn cản nhưng ống tay áo bị Tu Từ kéo xuống: "Không sao."
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Dựa theo thời gian tin tức đưa, Hoàng Nhạc phóng hỏa lúc 3 giờ sáng, mà Tu Từ 3 giờ 50 mới nhận được tin, hiển nhiên Hoàng Nhạc cũng không muốn cho Tu Từ có cơ hội báo cảnh sát sớm cứu cha mẹ và em trai.
Mà nội dung tin nhắn cũng làm lòng người có chút ngứa ngáy, Hoàng Nhạc nhắn một tin thật dài —
【 Tiểu Từ, tôi không kiên trì nổi.
Bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể nói lời dễ nghe bên ngoài, mà thực tế, họ nhục mạ tôi, hận tôi không thể trực tiếp chết đi.
Bà nội nói tôi là yêu tinh hại người, là loại tốn cơm (*), bởi vì sau khi ra khỏi nơi đó, phí chữa bệnh và thuốc thang của tôi mỗi tháng phải 4 con số trở lên.
(*) Nguyên văn là 赔钱货 (bồi tiền hóa), chỉ món hàng phải bù thêm tiền, mang ý mắng là đồ tốn tiền cơm gạo nuôi lớn xong chẳng được nước gì
Bọn họ nói sự tồn tại của tôi hạ thấp điều kiện sinh hoạt của em trai, nói tôi là sâu gạo, là biến thái.
Bọn họ cắt nguồn thuốc của tôi từ một năm trước, một năm qua đêm đến tôi không thể chợp mắt, nhắm mắt lại đều là những bộ phận xấu xí và hình ảnh làm người buồn nôn.
Trên đời sao có thể có ma quỷ như vậy, coi đồng loại như nô lệ như đồ chơi bất kham.
Tôi không kiên trì nổi, thậm chí trước khi chết còn chưa thể thấy bọn ác ma đó trả giá thật đắt, chúng vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật như trước, đồi trụy xa hoa, mà tôi cùng lắm chỉ là một cái đồ chơi từng được lâm hạnh mà thôi.
Mấy trăm ngày đêm ở trong, mỗi ngày tôi đều nguyền rủa họ, hận không thể khiến họ, ngàn dao bầm thây lột da tróc thịt.
Mà người nhà vẫn chỉ trích tôi như cũ, mẹ tôi nói, tại sao ngày ấy bà mang thai, không thẳng thừng phá ngay từ trong trứng, như vậy sẽ không phát sinh tất cả việc này, như vậy cũng sẽ không nhục mặt như giờ.
Tôi không hiểu, nếu không định yêu tôi, tại sao lại còn sinh tôi ra?
Trước đây tôi rất thích đọc tiểu thuyết, mỗi khi thấy truyện có tình tiết nhân vật chính trọng sinh, tôi đều nghĩ nếu có thể trở lại năm mình sinh ra ấy, tôi chỉ muốn nói với bà một câu: "Đừng sinh, giết nó đi."
"Bớt đi phiền lòng tương lai của ngài, cũng tránh khỏi thống khổ cho nó."
Nếu lúc bà có mang không ngăn tôi sinh ra, vậy thì tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay đều do bọn họ gieo gió gặt bão.
Có lẽ họ vô tội, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng, sau khi tôi chết, người đời sẽ phán xét mình ra sao —
Bọn họ sẽ nói, cha mẹ tôi tội không đáng chết, bọn họ sẽ nói em trai tôi vô tội biết bao, có thể ở chỗ này của tôi, bọn họ chính là kẻ ác độc nhất, là người khởi xướng hết thảy.
Những ác ma đó làm tổn thương rất nhiều người, mà cha mẹ ruột của tôi chỉ tổn thương tôi, bọn họ dành toàn bộ yêu thương cho cậu bé sinh ra sau tôi.
Tay tôi nhuốm máu tươi, tôi có tội.
Tôi sắp chuộc tội.
Chết sẽ rất đau, nhưng bọn họ sẽ không đau đớn, tôi hạ thuốc ngủ vào cốc nước của họ, em trai không có, tôi chấp nhận cho nó một cơ hội sống sót.
Còn tôi sẽ đem nỗi sợ cái chết nhảy từ đây xuống, máu thịt be bét ở vỉa hè ven đường, trở thành đối tượng cho người qua đường đồng cảm hoặc tám chuyện.
Buồn cười thật, mỗi ngày tôi sống đều khổ sở như vậy, mà tôi vẫn sợ chết.
Nhưng nếu cái chết của tôi có thể khiến những ác ma đó trả giá thật đắt, như vậy hết thảy đều đáng giá.
Cậu không giống vậy, tôi biết cậu không thích chúng tôi, nhưng cậu có kỳ vọng, tương lai của cậu sẽ có hào quang vạn dặm, người ấy sẽ yêu cậu.
Cảm giác hồi phục sau khi cai thuốc rất thống khổ, buồn nôn, đau đầu, tóc tai rơi rụng lả tả, mỗi lần nôn nóng không chịu được, chỉ có cứa mũi dao xuống da thịt mới có thể cảm thấy phát tiết một chút.
Sẽ nghiện, Tiểu Từ, cậu đừng giống như chúng tôi.
Cho nên cậu nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, bé ngoan...
Điều cậu muốn rồi sẽ đến. 】
"Tin nhắn ước chừng nhắn lúc 3 giờ 50 phút, sau khi nhận được tôi liền báo cảnh sát." Tay phải Tu Từ vòng sau eo Phó Sinh, bị tay phải anh nắm nhẹ.
"Tôi rất sợ... Cũng không biết cô ấy nói có phải thật hay không... Tôi cùng lắm chỉ có thể làm như vậy."
Sau khi nghe Tu Từ tự thuật xong, nam cảnh sát trầm mặc một lúc lâu hỏi: "Truyền thông cũng là cậu báo?"
"... Không phải." Tu Từ cụp mắt, chăm nệm nhăn nheo tạo thành vòng xoáy nhỏ xinh xinh, "Tôi chỉ báo cảnh sát."
"Rồi." Nữ cảnh sát ghi chép loẹt xoẹt, "Cậu biết tin nhắn người quá cố biểu đạt ý tứ gì không? Sao cô ấy chỉ gửi tin cho mỗi cậu mà không phải ai khác?"
Tu Từ trầm mặc lắc đầu, Phó Sinh đứng bên giường ôm vai cậu, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Tu Từ, xoa xoa trấn an.
"Tất cả người liên quan đến sự kiện 163 đều đã trả giá, tại sao Hoàng Nhạc còn nói: "Những ác ma đó vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật như trước, đồi trụy xa hoa"?"
"Có lẽ là nói viện trưởng đi... Tôi không rõ." Tu Từ siết chặt ống tay áo Phó Sinh, "Tôi và cô ấy bình thường không có liên hệ."
Hai vị cảnh sát đều đơ ra, cái gọi là viện trưởng chính là người phụ trách Giới Đồng, tên Đỗ Thu Xuyến, mấy năm trước đã sớm di dời tài sản đi nước ngoài, sau khi sự kiện 163 xảy ra càng không rõ tung tích.
Hắn là người trước mắt liên quan đến vụ án mà cảnh sát vẫn chưa thu được thông tin, bên ngoài trừ hắn ra, không nên còn những người nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật khác.
Nam cảnh sát tiếp tục hỏi: "Chúng tôi trong miệng Hoàng Nhạc là chỉ ai? Những người bị hại của sự kiện 163 sao?"
Tu Từ gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu một cái, cậu lặp lại một lần nữa: "Tôi không rõ lắm, tôi và cô ấy không có qua lại."
Nam cảnh sát: "Ghi chép trò chuyện cũng không có sao?"
Tu Từ: "Đây là lần đầu tiên."
Một tin nhắn làm vụ án đã sáng tỏ nhất thời trở nên khó bề phân biệt lần nữa, sau khi hỏa hoạn, truyền thông và cảnh sát đều có mặt đồng thời, lúc đó là 3, 4 giờ đêm, tầm nhìn không rõ.
Vốn tưởng rằng Tu Từ là người báo truyền thông, có thể để cục cảnh sát tra ghi chép trò chuyện của Tu Từ một chút, ngày đó cậu chỉ nhận được một tin, không có nhắn WeChat, ngoại trừ điện thoại báo cảnh sát không hề có cuộc gọi nào khác.
Thậm chí ngay cả cuộc gọi và tin nhắn của Phó Sinh cũng không có chỗ đáng nghi, Phó Sinh nói đêm đó họ luôn ở cùng nhau.
Cảnh sát theo lời điều tra băng ghi hình camera hành lang khách sạn, Tu Từ xác thực không hề ra khỏi phòng, cũng loại trừ khả năng dùng phương pháp khác liên hệ với người ngoài.
Câu "Nếu cái chết của tôi có thể khiến những ác ma đó trả giá thật đắt, như vậy hết thảy đều đáng giá" của Hoàng Nhạc càng khiến vụ án bị phủ thêm một tầng bóng tối.
"Được rồi, cảm ơn đã phối hợp."
"Chúc cậu sớm xuất viện." Nữ cảnh sát cười cười, "Về sau khả năng chúng tôi vẫn cần cậu hỗ trợ vài việc, lúc đấy làm phiền phối hợp điều tra."
"... Được."
Phó Sinh bắt tay cùng nam cảnh sát, bọn họ rời đi trước.
Bầu không khí có hơi cô đọng, trong lòng có quá nhiều nghi vấn, mà kiêng kỵ cảm xúc Tu Từ, Phó Sinh im bặt.
Anh xoa nắn mặt Tu Từ: "Có muốn ngủ thêm một lát không?"
Ánh mắt Tu Từ nhìn cánh tay trái mình bị ống tay áo bao bọc, sau một lúc mới nhẹ giọng nói: "Cô ấy nói rất đúng, thật sự sẽ nghiện..."
Trong lòng Phó Sinh chợt run lên, hô hấp khẩn trương mấy phần: "Bé con, em phải yêu bản thân mình."
Tu Từ cố chấp mím môi, cúi đầu lẩm bẩm: "Em chỉ yêu anh."
Phó Sinh không nghe rõ: "Cái gì?"
Tu Từ lắc đầu một cái, vén tay áo lên, để cánh tay đầy vết sẹo dài bại lộ giữa không trung, cũng bại lộ trước tầm mắt Phó Sinh.
"Em không hề có ý định." Cậu vuốt ve vết tích đáng sợ nhất trên cổ tay, "Em chẳng qua là cảm thấy, như vậy có thể giảm bớt thống khổ."
Phó Sinh im lặng: "..."
"Em không biết mình bị sao, thời điểm mũi dao đâm thủng da thịt, em lại cảm thấy vui sướng." Tu Từ ngước mắt, nhìn về phía Phó Sinh, "Em biết làm như vậy không đúng, nhưng em rất đau... em không muốn đau."
Lời Tu Từ tràn ngập mâu thuẫn, rõ ràng mũi dao cắt qua da thịt mới có thể cảm thấy đau đớn, cậu lại dùng cách này để giảm bớt thống khổ.
Cả quả tim Phó Sinh giống như bị một đôi tay vô hình nắm lấy, đau đến tê dại.
Anh đi lên trước, ôm Tu Từ vào lòng, thân thể gầy gò trong lồng ngực khẽ run: "Nếu như sau này còn đau nữa, nói cho tôi biết được không?"
Tu Từ không nói gì, chôn mặt trong ngực Phó Sinh, bị cả hắc ám và ấm áp đồng thời vây lấy.
Lúm đồng tiền nhỏ chậm rãi xuất hiện ở hai má, hắc ám nuốt chửng nụ cười của cậu.
Nếu có một ngày, cậu bắt đầu yêu bản thân, vậy thì cứ tin rằng, mình là yêu ai yêu cả đường đi.
- -------------------------------
Hôm nay mình táy máy thế nào mà lỡ tay ẩn truyện đi, tiện thể beta lại một lượt luôn, thế nên mọi người mới thấy một ngày thông báo ba chục chương như hôm nay (╥ω╥) Sau này mình sẽ cố đăng mỗi ngày một chương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ OTL
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.