Chương 19
Ma An
20/05/2021
Sáng sớm, lúc Cố Chi bước từ trên lầu xuống, Cố Dương không giữ được quả trứng gà trong tay, quả trứng rơi xuống mặt bàn, sau đó lăn lông lốc ở trên sàn.
Cô nhìn dáng vẻ đọc báo ngây ngốc của Cố Dương, tò mò hỏi: “Sao thế Cố Dương? Có tin mới gì à, đọc chị nghe xem.”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn Cố Chi đang bước xuống: “Chị…”
…
Cố Chi ngồi vắt chân trên ghế sofa nhập khẩu từ châu Âu, để lộ bắp chân trơn bóng tinh tế như ngó sen khắc từ ngọc, cô mở tờ báo ra, chăm chú nhìn bức ảnh trên đó, đồng thời nhớ lại tin tức Cố Dương vừa đọc cho mình.
“Ca sĩ Cố Chi sai khiến vệ sĩ ẩu đả học sinh vô tội ở bên đường?”
Cố Chi hừ một tiếng, nhìn bức ảnh ở trên báo, ba người trong đó đều đang nằm ở bệnh viện, cả người băng bó như bánh chưng, băng gạc ám màu máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm, khác xa vẻ huênh hoang ngày hôm qua.
Cô còn nhớ chuyện hôm qua, lúc mấy tên này bỏ chạy thì chân cẳng vẫn bình thường, mặt mũi tuy bầm dập nhưng không chảy máu, sao mới một đêm đã nằm trong bệnh viện không xuống nổi giường rồi.
Bản tin bên dưới chi chít chữ, cho biết phóng viên nhận được tin thông qua đường dây nóng, có vài phụ huynh tố con mình bị phụ huynh của bạn đánh bên ngoài trường học, bị thương nghiêm trọng, giờ phải vào nằm trong bệnh viện Nhân Từ, mấu chốt của tin tức là phụ huynh của người bạn kia – cũng chính là người đánh, không ai khác ngoài ca sĩ vừa ra mắt đã nổi tiếng khắp Thượng Hải – Cố Chi đã sai khiến vệ sĩ khoẻ mạnh của mình ra đòn độc với bạn của em trai, trong khi xuất phát điểm của xích mích chỉ là chút chuyện vặt.
Nguyên văn bản tin còn trích đoạn lên án của phụ huynh học sinh bị thương: “Đã cho con đến học ở trường St. John, chắc mọi người cũng biết chúng tôi đều là những nhân vật có máu mặt, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng tôi không hề muốn lên báo. Chỉ là người phụ nữ này quá đáng ghét, cô ta ỷ mình có chút danh ca sĩ mà làm xằng làm bậy. Bọn trẻ là bạn học cả, dù có xích mích gì thì đó là chuyện của bọn chúng, ẩu đả nhỏ mà thôi, cứ để bọn chúng tự giải quyết. Cô ta vì muốn bảo vệ em trai mình mà lại sai vệ sĩ đánh con tôi, hành vi này quả đúng là táng tận lương tâm, làm sao cả Trung Quốc này, cả Thượng Hải này có thể dung thứ cho con người dám ỷ chút danh tiếng quyền thế để làm xằng làm bậy chứ? Pháp luật có còn nữa không?”
“Mấy phụ huynh chúng tôi đều là những người được ăn học đàng hoàng, sẽ không yêu cầu gì quá đáng, chỉ yêu cầu ca sĩ Cố Chi đích thân dẫn em trai tới bệnh viện xin lỗi chúng tôi một tiếng, sau đó đăng một bài xin lỗi trên báo trong ba ngày, cho con cái chúng tôi một công đạo. Nếu không, tôi tin rằng, không riêng gì bậc phụ huynh chúng tôi, người dân cả Thượng Hải này cũng sẽ không để một kẻ lớn lối tự phụ như thế tồn tại!”
Tuy ngoài mặt phóng viên biên soạn báo để tự sự câu chuyện, nhưng rõ ràng bên trong lại biểu lộ bất bình với một người của công chúng như Cố Chi, thậm chí còn phát biểu nhận xét rằng nếu một ca kỹ nho nhỏ cũng dám to gan coi thường pháp luật thì Thượng Hải còn gì nữa, Trung Quốc còn gì nữa?
Cố Chi buông tờ báo trong tay, cười lạnh một tiếng, sắc mặt như sương.
Ngay cả một phóng viên luôn mang tiếng công chính khách quan cũng không nhịn được lên án cô ngay trong câu chữ, vậy thì không cần nghĩ cũng biết phản ứng của người dân Thượng Hải khi đọc báo sáng nay.
Cố Chi nghĩ đến yêu cầu của nhóm phụ huynh kia, xin lỗi trước mặt chưa đủ, còn phải đăng báo xin lỗi ấy à?
Phi.
Những chuyện con trai mình làm không nhắc tới một lời, chỉ tóm gọn trong mấy câu “xích mích giữa bạn bè”, “ẩu đả nhỏ”, vậy mà dám yêu cầu cô xin lỗi công khai trên báo mấy ngày liền.
Rốt cuộc thì Cố Chi đã biết vì sao hôm qua thằng nhãi kia căm giận nhìn cô chằm chằm. Suýt nữa thì Cố Chi quên mất mình là ca sĩ từng lên trang bìa “Lương Hữu”, khó trách thằng nhãi kia nhận ra.
Cố Dương vẫn luôn nhíu mày từ sau khi đọc tin tức, cậu gục mặt xuống: “Chị, em xin lỗi.”
Cố Chi liếc cậu một cái: “Xin lỗi gì mà xin lỗi, em không sai.” Từ bé, cứ gặp chuyện gì liên quan đến Cố Dương, cô sẽ lập tức trở nên bá đạo.
Dù sao thì Cố Dương vẫn còn nhỏ: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cậu biết rõ tính chất kích động của báo chí, cả Thượng Hải chắc chắn không bỏ qua, chị cậu thích ca hát đến thế, nếu thanh danh bị huỷ vì lần này thì phải làm sao?
Cố Dương vừa nghĩ đến đám bạn hay bắt nạt kẻ yếu ở trong trường liền nghiến răng.
Cố Chi cúi đầu suy nghĩ một hồi, điện thoại trong phòng khách đột nhiên reo.
Cố Chi nghe máy: “Alo.”
Là Cổ Dụ Phàm gọi điện tới.
Giọng nói tỏ vẻ rất sốt ruột: “Chuyện trên báo có thật không, rốt cuộc cô có sai vệ sĩ đánh người không? Bây giờ điện thoại công ty sắp bị các tòa soạn gọi cháy rồi, bọn họ đều muốn phỏng vấn cô.”
“Nhiều người đang tụ tập trước cửa công ty nữa, có người còn dựng biểu ngữ bảo cô đi xin lỗi mấy học sinh kia!”
Khác với Cổ Dụ Phàm đang nôn nóng, Cố Chi tỏ vẻ rất bình tĩnh, cứ như cô không phải người trong cuộc: “Là tôi, nhưng người đánh không phải vệ sĩ, là tài xế của tôi.”
Cổ Dụ Phàm: “…”
Trước đây, các ca sĩ của công ty Thắng Lợi cũng từng gặp vài vụ bê bối, cho nên Cổ Dụ Phàm vẫn có cách ứng phó với những dạng tin tức này, anh ta đưa ra quyết định, tỉnh táo nói: “Đừng nóng vội, bây giờ tôi đi liên hệ với tòa soạn, nói phía đánh người không phải cô nhé? Sao có thể buộc tội cô đánh người chỉ bằng một tấm ảnh nằm viện được? Vậy giờ tôi cũng vào viện chụp ảnh, ngày mai đăng báo nói Hoắc Đình Sâm sai người đánh xem anh có bồi thường không?”
Hoắc Đình Sâm chỉ là cái tên ông chủ lớn điển hình ở Thượng Hải mà Cổ Dụ Phàm thuận miệng nói ra. Dù sao thì không ai ở Thượng Hải không biết đến Hoắc gia, càng không ai không biết đến thiếu gia Hoắc Đình Sâm của Hoắc thị. Ông ta không nghĩ giữa Cố Chi và Hoắc Đình Sâm sẽ có quan hệ gì.
Cổ Dụ Phàm cảm thấy đây là cách hay nhất hiện tại, Cố Chi vừa ra một đĩa nhạc mà đã nổi tiếng, doanh thu bán đĩa vượt mức kỷ lục, ngoại hình xinh đẹp của cô còn khiến số “Lương Hữu” kia phải tái bản mấy lần, thời gian hốt bạc còn dài lắm, công ty Thắng Lợi nhất định phải bảo vệ kĩ cái máy in tiền chạy bằng cơm này.
Nếu mà thừa nhận thật, cho dù có xin lỗi, hình tượng của Cố Chi nhất định sẽ vẫn bị hao tổn, không bằng phủ nhận luôn từ đầu, đợi thêm ít lâu nữa, mọi người sẽ quên béng chuyện này thôi.
Cổ Dụ Phàm càng nghĩ càng thấy cách này hay: “Ừ, cứ vậy đi!”
Cố Chi nghe Cổ Dụ Phàm lẩm bẩm ở đầu bên kia, nói một mạch từ ý tưởng cho đến cách thực hiện, không bàn đến chuyện khác, tốc độ xử lý rủi ro quả không hổ danh người đứng đầu công ty Thắng Lợi.
Nhưng mà Cố Chi không lập tức trả lời Cổ Dụ Phàm, cô hỏi: “Sao từ khi mới gọi đến giờ, ông không hỏi tôi xem chuyện gì đã xảy ra? Sao không hỏi tôi lý do nổi giận đánh mấy thằng nhãi đó?”
Cổ Dụ Phàm thở dài: “Haiz, mâu thuẫn giữa lũ trẻ toàn lông gà vỏ tỏi chứ gì, có thể ghê gớm đến đâu.”
Cố Chi tức giận: “Gì mà mâu thuẫn giữa lũ trẻ toàn lông gà vỏ tỏi, mười lăm mười sáu tuổi đã không phải trẻ con nữa rồi, bọn chúng biết hết đấy, dám ỷ người khác nghĩ mình còn nhỏ để vô pháp vô thiên, có đứa ác độc hơn ông tưởng đấy! Bây giờ không dạy dỗ, chẳng lẽ muốn đợi đến ngày chúng nó giết người phóng hỏa mới dạy sao? Lúc đó không phải muộn rồi à?”
Cổ Dụ Phàm không ngờ Cố Chi lại phản ứng dữ dội đến thế: “Cô…”
Cố Chi: “Tôi đánh người là tôi đánh người, không cần phải phủ nhận, nhưng bắt tôi xin lỗi thì mơ đi. Tôi đã đánh mà còn phải xin lỗi thì đánh làm gì, chê rảnh quá hay sao? Tôi biết ông đang lo lắng điều gì, chuyện của tôi thì tôi sẽ tự giải quyết.”
Cô nhớ Cổ Dụ Phàm kể có người chặn cửa công ty đòi cô xin lỗi, bèn nói: “Thật xin lỗi, lần này công ty tổn thất bao nhiêu, ông cứ tính toán rồi đưa một con số, tôi sẽ không trả giá.”
Lúc này Cổ Dụ Phàm mới hơi mủi lòng, hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Cố Chi nghĩ ngợi một lúc: “Ông chọn giúp tôi một tòa soạn đáng tin cậy đi, tôi chấp nhận phỏng vấn.”
Cổ Dụ Phàm đơ ra đôi chút, sau đó gật đầu đáp: “Được.”
Cố Chi như có ý đập nồi dìm thuyền, Cố Chi ở bên cạnh nghe ngóng, mặt lộ vẻ lo lắng: “Chị.”
Cố Chi cúp điện thoại, cô vẫn rất bình tĩnh: “Sợ cái gì, ca sĩ mới sợ loại phỉ báng nhảm nhí này, phù bà thì còn lâu.”
Cô nhìn Cố Dương: “Chúng ta đến trường em một chuyến.”
…
Ngày hôm sau, “Thân Báo” của Thượng Hải phát hành bài phỏng vấn có một không hai của nữ ca sĩ Cố Chi đang đứng đầu sóng ngọn gió, tổng cộng gồm hai trang.
Một trang là có ảnh chụp lúc Cố Chi phỏng vấn, cô ngồi trên ghế, mặc một bộ sườn xám tím nhạt thêu ngầm hoa văn hoa hồng, vẻ mặt nghiêm túc để lộ chút phẫn nộ, cả người đều mang phong thái minh tinh.
Mọi người đều cho rằng cô lên xin lỗi, kết quả lại thấy một tiêu đề vô cùng thẳng thắn, thậm chí là có chút phách lối ở bên dưới —— Không phải đứa trẻ nào cũng được gọi là trẻ con.
Bài viết thuật lại câu chuyện đã xảy ra dưới góc nhìn của Cố Chi, phóng viên trau chuốt lời cô thêm một chút: Em trai của tiểu thư Cố Chi không chủ động trêu chọc ai, vậy mà nam sinh kia lại đến trước mặt Cố Chi, dùng từ ngữ dơ bẩn để nhục mạ cô và em trai, bởi vậy mới xảy ra sự tình sau đó, xin hỏi quý độc giả, nếu có người đứng nhục mạ con bạn ngay trước mặt bạn, liệu bạn có vì đối phương là trẻ con mà lựa chọn thờ ơ không?
Sự tình của không phải là vệ sĩ đánh người như lời phụ huynh nam sinh kia nói, bên người tiểu thư Cố Chi lúc ấy chỉ có một tài xế, một tài xế đánh với ba thiếu niên, chẳng lẽ cũng bởi bọn họ ba địch một không nổi mà chuyện thành chúng tôi đơn phương đánh người?
Văn phong bài phỏng vấn quả thật không tệ, khi đọc báo, độc giả có thể cảm nhận sâu sắc Cố Chi đã phẫn nộ thế nào khi nói ra những lời này.
Thật ra thì đứng ở góc nhìn khác, mọi người nhận ra bây giờ có rất nhiều nam sinh mới lớn ngạo mạn thích làm gì thì làm, đôi khi rất muốn đánh chúng một trận rồi xách đến trước mặt phụ huynh để phụ huynh quản giáo, vậy mà phụ huynh lại vô cùng che chở cho đám u nhọt kia, chỉ dùng một câu bọn chúng còn nhỏ để qua quýt cho xong chuyện.
Thế nhưng tài xế Cố Chi đánh người bị thương vẫn không hay lắm nhỉ?
Mọi người đọc sang trang thứ hai, trang còn lại không phải nội dung phỏng vấn Cố Chi nữa mà là một bức thư chung.
Đó là lời giãi bày của toàn thể học sinh trường trung học St. John:
Cảm ơn hành động của chị Cố Chi, tập thể yêu cầu nhà trường đuổi học ba tên vô lại đó.
Bức thư chung phẫn nộ lên án những hành động của ba nam sinh này ở trường học: kéo bè kết phái bắt nạt bạn bè, bạn học nữ chỉ cần hơi xinh đẹp liền bị bọn chúng quấy rối, thậm chí có người vì không chịu nổi nhục nhã khi bị bọn chúng nhục mạ đã nhảy lầu tự tử, vậy mà đám lưu manh này vẫn có thể hoành hành trong trường, không hề nhận một sự trừng phạt nào. Những chuyện này đều có thật, ngày nào cũng xuất hiện ở trường học, không thể vì một câu “trò đùa của trẻ con” là xem như không có chuyện gì xảy ra. Ngoại trừ những người từng chịu tổn thương, không một ai có thể thay họ tha thứ cho đám vô lại đó.
Câu chữ trên bức thư chung tha thiết, bên dưới là chữ ký của các học sinh tham gia viết thư, một trang báo không đủ cho cả trường ký.
Lại nói, có tin tức từ bệnh viện truyền ra, mấy nam sinh kia không hề bị thương nặng như trên ảnh, bọn họ cảm thấy Cố Chi sẽ dùng mọi cách để đè chuyện xuống nên mới nghĩ cách lừa tiền cô. Vài tờ báo lề đường cũng đăng tin về phụ huynh đám học sinh kia, phát hiện bộ mặt thật của những người từng hùng hồn trên báo đều là rắn độc, một lũ người kiêu căng ngạo mạn ỷ nhiều tiền rồi đưa con vào trường St. John, mặc kệ con làm xằng làm bậy trong đó.
Một bên là những bậc phụ huynh tưởng chừng trách nhiệm nhưng thực chất lại cố tình che đậy nguyên nhân và hậu quả, một bên là bài phỏng vấn đầy đủ luận cứ rõ ràng và bức thư chung phẫn nộ của các học sinh cùng trường.
Cố Chi có thể nói dối, nhưng bức thư chung kia thì không thể giả được.
Sự thật đã tỏ.
Thì ra mấy nam sinh kia là lũ lưu manh chuyên đi bắt nạt trong trường, có điều lần này chọc phải em trai Cố Chi, bị Cố Chi dạy dỗ cho một trận nên hồn.
Lời Cố Chi nói trong bài phỏng vấn rất đúng, những phụ huynh kia lấy lý do con còn nhỏ để bảo vệ chúng, nhưng dáng vẻ lúc bọn chúng đi ức hiếp người khác lại không giống trẻ con chút nào.
Đánh rất hay! Khiến lòng người rất sảng khoái!
Chỉ tiếc học sinh bị ép nhảy lầu kia đã ra đi mãi mãi.
Hôm sau, trường trung học St. John lập tức dán thông báo đuổi học ba nam sinh kia ngoài cửa, đồng thời nghiêm túc tuyên bố muốn bảo vệ môi trường học tập tốt đẹp, nếu hành động như thế này còn xảy ra một lần nữa, nhất định sẽ xử lý nghiêm theo quy định. Về phần mấy vị phụ huynh vênh vang đắc ý, nghe nói trước đây bọn họ từng phạm luật không ít, có người đứng lên tố cáo, bọn họ đã bị cảnh sát bắt rồi.
Mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc, Cố Dương lại đến trường học, Cố Chi ngồi trong nhà, nhàm chán xem tờ báo mà cô phỏng vấn.
Cổ Dụ Phàm nói lượng tiêu thụ đĩa của cô bỗng tăng vọt sau chuyện lần này, cũng hối cô tranh thủ ra đĩa mới.
Tính sau đi. Cố Chi nhớ chuyện phát hành đĩa vào trong lòng, sau đó nhìn tờ báo. Cô nhận ra không được mấy chữ, nhưng nhờ Cố Dương đọc cho, cô cảm thấy văn phong của phóng viên viết bài thật không tệ, ít nhất là đã biểu đạt hết ý của cô.
Lúc gần đi, Cố Dương còn dạy cô mấy chữ, cậu nói giờ có tiền rồi, muốn cô mời thầy về dạy, cô còn trẻ, biết chữ sẽ tốt hơn nhiều.
Cố Chi nhớ cảnh hồi bé đi nghe lén người ta học rồi bị bác gái nhéo tai đuổi đánh khắp sân, chân run cầm cập, cô nhìn chữ trên báo mà choáng hết cả đầu, bèn tập trung ánh mắt lên bức ảnh trong bài phỏng vấn.
Phóng viên kia chụp cho cô đẹp thật, sườn xám trên người được đặt may, kiểu dáng và hoa văn đều do cô chọn, rất hợp với ý cô.
Thật ra thì trước đây, lúc ở bên Hoắc Đình Sâm, cô đã từng nghe nhiều lần, ngoại trừ Trần Gia Minh, những người bên cạnh Hoắc Đình Sâm biết cô, gặp cô đều nói cô nông cạn. Tuy bọn họ chỉ nói sau lưng, nhưng chỉ cần nói ra, Cố Chi không ngốc, cũng không bị nhốt, cô chắc chắn sẽ nghe được. Cho nên, chắc chắn người duy nhất mà cô muốn đào góc tường là Trần Gia Minh cũng nghĩ cô như vậy, dù ngoài miệng chẳng nói ra.
Ban đầu cô còn khó chịu, nếu cô cũng có cha mẹ yêu thương, cho học hành như đám người chỉ biết huyên thuyên sau lưng người khác này thì giờ bọn họ đâu có cửa so học vấn với cô, chỉ là nghe nhiều rồi lại không thấy khó chịu nữa, có lẽ cô đã chai mòn rồi.
Hồi đó, Hoắc Đình Sâm thỉnh thoảng đọc báo ở biệt thự Nam Tĩnh, cô cũng mon men tới xem, Hoắc Đình Sâm bảo cô đọc nghe, cô kiên trì đọc, vậy mà vừa đọc sai là anh trầm giọng cười, đùa cô như một thú cưng biết nghe lời vậy.
Khi ấy, trên mặt cô cười cười, nhưng trong lòng thầm nổi giận, tự nhủ đó là vì tôi không có một người cha tốt như anh, đến cả cha mình là ai tôi cũng không biết.
Mà bây giờ, Cố Chi ngồi trong căn biệt thự tiền triệu của mình, cô bỗng thấy mình rất nông cạn, chỉ vì một cuộc phỏng vấn, nghe nói có chụp ảnh, cô liền trang điểm kỹ càng từ đầu đến chân, còn mặc áo quần mới.
Không hiểu sao, Cố Chi đột nhiên nhớ đến vị hôn thê mà mình mới có duyên gặp hai lần của Hoắc Đình Sâm rất thích mặc váy.
Cố Chi xuỳ một tiếng, váy nào có đẹp bằng sườn xám.
Trên tay cô cầm một xấp báo, tất cả đều là báo của mấy hôm nay, Cố Chi lật vài tờ lên, lật đến “Quý cô hôm x”.
Tuy không biết chữ thứ tư, nhưng mà cô vẫn đoán ra đây là tên tờ báo “Quý cô hôm nay” được nhiều độc giả nữ đón đọc nhất.
Ngày phát hành là hôm nay.
Hình ảnh trên tờ báo này tương đối nhiều, Cố Chi vốn chỉ lật bừa, không ngờ thấy bức ảnh cô chụp vào lần phỏng vấn trước bỗng xuất hiện chính giữa tờ báo. Không hiểu do đâu.
Đã thấy mình trên đó, Cố Chi không thể làm gì hơn ngoài việc vận dùng hết trình độ tri thức có hạn của mình, đọc tên tiêu đề một cách khó khăn:
“x x x mua x x áo x x x Cố Chi”?
Cô nhìn dáng vẻ đọc báo ngây ngốc của Cố Dương, tò mò hỏi: “Sao thế Cố Dương? Có tin mới gì à, đọc chị nghe xem.”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn Cố Chi đang bước xuống: “Chị…”
…
Cố Chi ngồi vắt chân trên ghế sofa nhập khẩu từ châu Âu, để lộ bắp chân trơn bóng tinh tế như ngó sen khắc từ ngọc, cô mở tờ báo ra, chăm chú nhìn bức ảnh trên đó, đồng thời nhớ lại tin tức Cố Dương vừa đọc cho mình.
“Ca sĩ Cố Chi sai khiến vệ sĩ ẩu đả học sinh vô tội ở bên đường?”
Cố Chi hừ một tiếng, nhìn bức ảnh ở trên báo, ba người trong đó đều đang nằm ở bệnh viện, cả người băng bó như bánh chưng, băng gạc ám màu máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm, khác xa vẻ huênh hoang ngày hôm qua.
Cô còn nhớ chuyện hôm qua, lúc mấy tên này bỏ chạy thì chân cẳng vẫn bình thường, mặt mũi tuy bầm dập nhưng không chảy máu, sao mới một đêm đã nằm trong bệnh viện không xuống nổi giường rồi.
Bản tin bên dưới chi chít chữ, cho biết phóng viên nhận được tin thông qua đường dây nóng, có vài phụ huynh tố con mình bị phụ huynh của bạn đánh bên ngoài trường học, bị thương nghiêm trọng, giờ phải vào nằm trong bệnh viện Nhân Từ, mấu chốt của tin tức là phụ huynh của người bạn kia – cũng chính là người đánh, không ai khác ngoài ca sĩ vừa ra mắt đã nổi tiếng khắp Thượng Hải – Cố Chi đã sai khiến vệ sĩ khoẻ mạnh của mình ra đòn độc với bạn của em trai, trong khi xuất phát điểm của xích mích chỉ là chút chuyện vặt.
Nguyên văn bản tin còn trích đoạn lên án của phụ huynh học sinh bị thương: “Đã cho con đến học ở trường St. John, chắc mọi người cũng biết chúng tôi đều là những nhân vật có máu mặt, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng tôi không hề muốn lên báo. Chỉ là người phụ nữ này quá đáng ghét, cô ta ỷ mình có chút danh ca sĩ mà làm xằng làm bậy. Bọn trẻ là bạn học cả, dù có xích mích gì thì đó là chuyện của bọn chúng, ẩu đả nhỏ mà thôi, cứ để bọn chúng tự giải quyết. Cô ta vì muốn bảo vệ em trai mình mà lại sai vệ sĩ đánh con tôi, hành vi này quả đúng là táng tận lương tâm, làm sao cả Trung Quốc này, cả Thượng Hải này có thể dung thứ cho con người dám ỷ chút danh tiếng quyền thế để làm xằng làm bậy chứ? Pháp luật có còn nữa không?”
“Mấy phụ huynh chúng tôi đều là những người được ăn học đàng hoàng, sẽ không yêu cầu gì quá đáng, chỉ yêu cầu ca sĩ Cố Chi đích thân dẫn em trai tới bệnh viện xin lỗi chúng tôi một tiếng, sau đó đăng một bài xin lỗi trên báo trong ba ngày, cho con cái chúng tôi một công đạo. Nếu không, tôi tin rằng, không riêng gì bậc phụ huynh chúng tôi, người dân cả Thượng Hải này cũng sẽ không để một kẻ lớn lối tự phụ như thế tồn tại!”
Tuy ngoài mặt phóng viên biên soạn báo để tự sự câu chuyện, nhưng rõ ràng bên trong lại biểu lộ bất bình với một người của công chúng như Cố Chi, thậm chí còn phát biểu nhận xét rằng nếu một ca kỹ nho nhỏ cũng dám to gan coi thường pháp luật thì Thượng Hải còn gì nữa, Trung Quốc còn gì nữa?
Cố Chi buông tờ báo trong tay, cười lạnh một tiếng, sắc mặt như sương.
Ngay cả một phóng viên luôn mang tiếng công chính khách quan cũng không nhịn được lên án cô ngay trong câu chữ, vậy thì không cần nghĩ cũng biết phản ứng của người dân Thượng Hải khi đọc báo sáng nay.
Cố Chi nghĩ đến yêu cầu của nhóm phụ huynh kia, xin lỗi trước mặt chưa đủ, còn phải đăng báo xin lỗi ấy à?
Phi.
Những chuyện con trai mình làm không nhắc tới một lời, chỉ tóm gọn trong mấy câu “xích mích giữa bạn bè”, “ẩu đả nhỏ”, vậy mà dám yêu cầu cô xin lỗi công khai trên báo mấy ngày liền.
Rốt cuộc thì Cố Chi đã biết vì sao hôm qua thằng nhãi kia căm giận nhìn cô chằm chằm. Suýt nữa thì Cố Chi quên mất mình là ca sĩ từng lên trang bìa “Lương Hữu”, khó trách thằng nhãi kia nhận ra.
Cố Dương vẫn luôn nhíu mày từ sau khi đọc tin tức, cậu gục mặt xuống: “Chị, em xin lỗi.”
Cố Chi liếc cậu một cái: “Xin lỗi gì mà xin lỗi, em không sai.” Từ bé, cứ gặp chuyện gì liên quan đến Cố Dương, cô sẽ lập tức trở nên bá đạo.
Dù sao thì Cố Dương vẫn còn nhỏ: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cậu biết rõ tính chất kích động của báo chí, cả Thượng Hải chắc chắn không bỏ qua, chị cậu thích ca hát đến thế, nếu thanh danh bị huỷ vì lần này thì phải làm sao?
Cố Dương vừa nghĩ đến đám bạn hay bắt nạt kẻ yếu ở trong trường liền nghiến răng.
Cố Chi cúi đầu suy nghĩ một hồi, điện thoại trong phòng khách đột nhiên reo.
Cố Chi nghe máy: “Alo.”
Là Cổ Dụ Phàm gọi điện tới.
Giọng nói tỏ vẻ rất sốt ruột: “Chuyện trên báo có thật không, rốt cuộc cô có sai vệ sĩ đánh người không? Bây giờ điện thoại công ty sắp bị các tòa soạn gọi cháy rồi, bọn họ đều muốn phỏng vấn cô.”
“Nhiều người đang tụ tập trước cửa công ty nữa, có người còn dựng biểu ngữ bảo cô đi xin lỗi mấy học sinh kia!”
Khác với Cổ Dụ Phàm đang nôn nóng, Cố Chi tỏ vẻ rất bình tĩnh, cứ như cô không phải người trong cuộc: “Là tôi, nhưng người đánh không phải vệ sĩ, là tài xế của tôi.”
Cổ Dụ Phàm: “…”
Trước đây, các ca sĩ của công ty Thắng Lợi cũng từng gặp vài vụ bê bối, cho nên Cổ Dụ Phàm vẫn có cách ứng phó với những dạng tin tức này, anh ta đưa ra quyết định, tỉnh táo nói: “Đừng nóng vội, bây giờ tôi đi liên hệ với tòa soạn, nói phía đánh người không phải cô nhé? Sao có thể buộc tội cô đánh người chỉ bằng một tấm ảnh nằm viện được? Vậy giờ tôi cũng vào viện chụp ảnh, ngày mai đăng báo nói Hoắc Đình Sâm sai người đánh xem anh có bồi thường không?”
Hoắc Đình Sâm chỉ là cái tên ông chủ lớn điển hình ở Thượng Hải mà Cổ Dụ Phàm thuận miệng nói ra. Dù sao thì không ai ở Thượng Hải không biết đến Hoắc gia, càng không ai không biết đến thiếu gia Hoắc Đình Sâm của Hoắc thị. Ông ta không nghĩ giữa Cố Chi và Hoắc Đình Sâm sẽ có quan hệ gì.
Cổ Dụ Phàm cảm thấy đây là cách hay nhất hiện tại, Cố Chi vừa ra một đĩa nhạc mà đã nổi tiếng, doanh thu bán đĩa vượt mức kỷ lục, ngoại hình xinh đẹp của cô còn khiến số “Lương Hữu” kia phải tái bản mấy lần, thời gian hốt bạc còn dài lắm, công ty Thắng Lợi nhất định phải bảo vệ kĩ cái máy in tiền chạy bằng cơm này.
Nếu mà thừa nhận thật, cho dù có xin lỗi, hình tượng của Cố Chi nhất định sẽ vẫn bị hao tổn, không bằng phủ nhận luôn từ đầu, đợi thêm ít lâu nữa, mọi người sẽ quên béng chuyện này thôi.
Cổ Dụ Phàm càng nghĩ càng thấy cách này hay: “Ừ, cứ vậy đi!”
Cố Chi nghe Cổ Dụ Phàm lẩm bẩm ở đầu bên kia, nói một mạch từ ý tưởng cho đến cách thực hiện, không bàn đến chuyện khác, tốc độ xử lý rủi ro quả không hổ danh người đứng đầu công ty Thắng Lợi.
Nhưng mà Cố Chi không lập tức trả lời Cổ Dụ Phàm, cô hỏi: “Sao từ khi mới gọi đến giờ, ông không hỏi tôi xem chuyện gì đã xảy ra? Sao không hỏi tôi lý do nổi giận đánh mấy thằng nhãi đó?”
Cổ Dụ Phàm thở dài: “Haiz, mâu thuẫn giữa lũ trẻ toàn lông gà vỏ tỏi chứ gì, có thể ghê gớm đến đâu.”
Cố Chi tức giận: “Gì mà mâu thuẫn giữa lũ trẻ toàn lông gà vỏ tỏi, mười lăm mười sáu tuổi đã không phải trẻ con nữa rồi, bọn chúng biết hết đấy, dám ỷ người khác nghĩ mình còn nhỏ để vô pháp vô thiên, có đứa ác độc hơn ông tưởng đấy! Bây giờ không dạy dỗ, chẳng lẽ muốn đợi đến ngày chúng nó giết người phóng hỏa mới dạy sao? Lúc đó không phải muộn rồi à?”
Cổ Dụ Phàm không ngờ Cố Chi lại phản ứng dữ dội đến thế: “Cô…”
Cố Chi: “Tôi đánh người là tôi đánh người, không cần phải phủ nhận, nhưng bắt tôi xin lỗi thì mơ đi. Tôi đã đánh mà còn phải xin lỗi thì đánh làm gì, chê rảnh quá hay sao? Tôi biết ông đang lo lắng điều gì, chuyện của tôi thì tôi sẽ tự giải quyết.”
Cô nhớ Cổ Dụ Phàm kể có người chặn cửa công ty đòi cô xin lỗi, bèn nói: “Thật xin lỗi, lần này công ty tổn thất bao nhiêu, ông cứ tính toán rồi đưa một con số, tôi sẽ không trả giá.”
Lúc này Cổ Dụ Phàm mới hơi mủi lòng, hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Cố Chi nghĩ ngợi một lúc: “Ông chọn giúp tôi một tòa soạn đáng tin cậy đi, tôi chấp nhận phỏng vấn.”
Cổ Dụ Phàm đơ ra đôi chút, sau đó gật đầu đáp: “Được.”
Cố Chi như có ý đập nồi dìm thuyền, Cố Chi ở bên cạnh nghe ngóng, mặt lộ vẻ lo lắng: “Chị.”
Cố Chi cúp điện thoại, cô vẫn rất bình tĩnh: “Sợ cái gì, ca sĩ mới sợ loại phỉ báng nhảm nhí này, phù bà thì còn lâu.”
Cô nhìn Cố Dương: “Chúng ta đến trường em một chuyến.”
…
Ngày hôm sau, “Thân Báo” của Thượng Hải phát hành bài phỏng vấn có một không hai của nữ ca sĩ Cố Chi đang đứng đầu sóng ngọn gió, tổng cộng gồm hai trang.
Một trang là có ảnh chụp lúc Cố Chi phỏng vấn, cô ngồi trên ghế, mặc một bộ sườn xám tím nhạt thêu ngầm hoa văn hoa hồng, vẻ mặt nghiêm túc để lộ chút phẫn nộ, cả người đều mang phong thái minh tinh.
Mọi người đều cho rằng cô lên xin lỗi, kết quả lại thấy một tiêu đề vô cùng thẳng thắn, thậm chí là có chút phách lối ở bên dưới —— Không phải đứa trẻ nào cũng được gọi là trẻ con.
Bài viết thuật lại câu chuyện đã xảy ra dưới góc nhìn của Cố Chi, phóng viên trau chuốt lời cô thêm một chút: Em trai của tiểu thư Cố Chi không chủ động trêu chọc ai, vậy mà nam sinh kia lại đến trước mặt Cố Chi, dùng từ ngữ dơ bẩn để nhục mạ cô và em trai, bởi vậy mới xảy ra sự tình sau đó, xin hỏi quý độc giả, nếu có người đứng nhục mạ con bạn ngay trước mặt bạn, liệu bạn có vì đối phương là trẻ con mà lựa chọn thờ ơ không?
Sự tình của không phải là vệ sĩ đánh người như lời phụ huynh nam sinh kia nói, bên người tiểu thư Cố Chi lúc ấy chỉ có một tài xế, một tài xế đánh với ba thiếu niên, chẳng lẽ cũng bởi bọn họ ba địch một không nổi mà chuyện thành chúng tôi đơn phương đánh người?
Văn phong bài phỏng vấn quả thật không tệ, khi đọc báo, độc giả có thể cảm nhận sâu sắc Cố Chi đã phẫn nộ thế nào khi nói ra những lời này.
Thật ra thì đứng ở góc nhìn khác, mọi người nhận ra bây giờ có rất nhiều nam sinh mới lớn ngạo mạn thích làm gì thì làm, đôi khi rất muốn đánh chúng một trận rồi xách đến trước mặt phụ huynh để phụ huynh quản giáo, vậy mà phụ huynh lại vô cùng che chở cho đám u nhọt kia, chỉ dùng một câu bọn chúng còn nhỏ để qua quýt cho xong chuyện.
Thế nhưng tài xế Cố Chi đánh người bị thương vẫn không hay lắm nhỉ?
Mọi người đọc sang trang thứ hai, trang còn lại không phải nội dung phỏng vấn Cố Chi nữa mà là một bức thư chung.
Đó là lời giãi bày của toàn thể học sinh trường trung học St. John:
Cảm ơn hành động của chị Cố Chi, tập thể yêu cầu nhà trường đuổi học ba tên vô lại đó.
Bức thư chung phẫn nộ lên án những hành động của ba nam sinh này ở trường học: kéo bè kết phái bắt nạt bạn bè, bạn học nữ chỉ cần hơi xinh đẹp liền bị bọn chúng quấy rối, thậm chí có người vì không chịu nổi nhục nhã khi bị bọn chúng nhục mạ đã nhảy lầu tự tử, vậy mà đám lưu manh này vẫn có thể hoành hành trong trường, không hề nhận một sự trừng phạt nào. Những chuyện này đều có thật, ngày nào cũng xuất hiện ở trường học, không thể vì một câu “trò đùa của trẻ con” là xem như không có chuyện gì xảy ra. Ngoại trừ những người từng chịu tổn thương, không một ai có thể thay họ tha thứ cho đám vô lại đó.
Câu chữ trên bức thư chung tha thiết, bên dưới là chữ ký của các học sinh tham gia viết thư, một trang báo không đủ cho cả trường ký.
Lại nói, có tin tức từ bệnh viện truyền ra, mấy nam sinh kia không hề bị thương nặng như trên ảnh, bọn họ cảm thấy Cố Chi sẽ dùng mọi cách để đè chuyện xuống nên mới nghĩ cách lừa tiền cô. Vài tờ báo lề đường cũng đăng tin về phụ huynh đám học sinh kia, phát hiện bộ mặt thật của những người từng hùng hồn trên báo đều là rắn độc, một lũ người kiêu căng ngạo mạn ỷ nhiều tiền rồi đưa con vào trường St. John, mặc kệ con làm xằng làm bậy trong đó.
Một bên là những bậc phụ huynh tưởng chừng trách nhiệm nhưng thực chất lại cố tình che đậy nguyên nhân và hậu quả, một bên là bài phỏng vấn đầy đủ luận cứ rõ ràng và bức thư chung phẫn nộ của các học sinh cùng trường.
Cố Chi có thể nói dối, nhưng bức thư chung kia thì không thể giả được.
Sự thật đã tỏ.
Thì ra mấy nam sinh kia là lũ lưu manh chuyên đi bắt nạt trong trường, có điều lần này chọc phải em trai Cố Chi, bị Cố Chi dạy dỗ cho một trận nên hồn.
Lời Cố Chi nói trong bài phỏng vấn rất đúng, những phụ huynh kia lấy lý do con còn nhỏ để bảo vệ chúng, nhưng dáng vẻ lúc bọn chúng đi ức hiếp người khác lại không giống trẻ con chút nào.
Đánh rất hay! Khiến lòng người rất sảng khoái!
Chỉ tiếc học sinh bị ép nhảy lầu kia đã ra đi mãi mãi.
Hôm sau, trường trung học St. John lập tức dán thông báo đuổi học ba nam sinh kia ngoài cửa, đồng thời nghiêm túc tuyên bố muốn bảo vệ môi trường học tập tốt đẹp, nếu hành động như thế này còn xảy ra một lần nữa, nhất định sẽ xử lý nghiêm theo quy định. Về phần mấy vị phụ huynh vênh vang đắc ý, nghe nói trước đây bọn họ từng phạm luật không ít, có người đứng lên tố cáo, bọn họ đã bị cảnh sát bắt rồi.
Mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc, Cố Dương lại đến trường học, Cố Chi ngồi trong nhà, nhàm chán xem tờ báo mà cô phỏng vấn.
Cổ Dụ Phàm nói lượng tiêu thụ đĩa của cô bỗng tăng vọt sau chuyện lần này, cũng hối cô tranh thủ ra đĩa mới.
Tính sau đi. Cố Chi nhớ chuyện phát hành đĩa vào trong lòng, sau đó nhìn tờ báo. Cô nhận ra không được mấy chữ, nhưng nhờ Cố Dương đọc cho, cô cảm thấy văn phong của phóng viên viết bài thật không tệ, ít nhất là đã biểu đạt hết ý của cô.
Lúc gần đi, Cố Dương còn dạy cô mấy chữ, cậu nói giờ có tiền rồi, muốn cô mời thầy về dạy, cô còn trẻ, biết chữ sẽ tốt hơn nhiều.
Cố Chi nhớ cảnh hồi bé đi nghe lén người ta học rồi bị bác gái nhéo tai đuổi đánh khắp sân, chân run cầm cập, cô nhìn chữ trên báo mà choáng hết cả đầu, bèn tập trung ánh mắt lên bức ảnh trong bài phỏng vấn.
Phóng viên kia chụp cho cô đẹp thật, sườn xám trên người được đặt may, kiểu dáng và hoa văn đều do cô chọn, rất hợp với ý cô.
Thật ra thì trước đây, lúc ở bên Hoắc Đình Sâm, cô đã từng nghe nhiều lần, ngoại trừ Trần Gia Minh, những người bên cạnh Hoắc Đình Sâm biết cô, gặp cô đều nói cô nông cạn. Tuy bọn họ chỉ nói sau lưng, nhưng chỉ cần nói ra, Cố Chi không ngốc, cũng không bị nhốt, cô chắc chắn sẽ nghe được. Cho nên, chắc chắn người duy nhất mà cô muốn đào góc tường là Trần Gia Minh cũng nghĩ cô như vậy, dù ngoài miệng chẳng nói ra.
Ban đầu cô còn khó chịu, nếu cô cũng có cha mẹ yêu thương, cho học hành như đám người chỉ biết huyên thuyên sau lưng người khác này thì giờ bọn họ đâu có cửa so học vấn với cô, chỉ là nghe nhiều rồi lại không thấy khó chịu nữa, có lẽ cô đã chai mòn rồi.
Hồi đó, Hoắc Đình Sâm thỉnh thoảng đọc báo ở biệt thự Nam Tĩnh, cô cũng mon men tới xem, Hoắc Đình Sâm bảo cô đọc nghe, cô kiên trì đọc, vậy mà vừa đọc sai là anh trầm giọng cười, đùa cô như một thú cưng biết nghe lời vậy.
Khi ấy, trên mặt cô cười cười, nhưng trong lòng thầm nổi giận, tự nhủ đó là vì tôi không có một người cha tốt như anh, đến cả cha mình là ai tôi cũng không biết.
Mà bây giờ, Cố Chi ngồi trong căn biệt thự tiền triệu của mình, cô bỗng thấy mình rất nông cạn, chỉ vì một cuộc phỏng vấn, nghe nói có chụp ảnh, cô liền trang điểm kỹ càng từ đầu đến chân, còn mặc áo quần mới.
Không hiểu sao, Cố Chi đột nhiên nhớ đến vị hôn thê mà mình mới có duyên gặp hai lần của Hoắc Đình Sâm rất thích mặc váy.
Cố Chi xuỳ một tiếng, váy nào có đẹp bằng sườn xám.
Trên tay cô cầm một xấp báo, tất cả đều là báo của mấy hôm nay, Cố Chi lật vài tờ lên, lật đến “Quý cô hôm x”.
Tuy không biết chữ thứ tư, nhưng mà cô vẫn đoán ra đây là tên tờ báo “Quý cô hôm nay” được nhiều độc giả nữ đón đọc nhất.
Ngày phát hành là hôm nay.
Hình ảnh trên tờ báo này tương đối nhiều, Cố Chi vốn chỉ lật bừa, không ngờ thấy bức ảnh cô chụp vào lần phỏng vấn trước bỗng xuất hiện chính giữa tờ báo. Không hiểu do đâu.
Đã thấy mình trên đó, Cố Chi không thể làm gì hơn ngoài việc vận dùng hết trình độ tri thức có hạn của mình, đọc tên tiêu đề một cách khó khăn:
“x x x mua x x áo x x x Cố Chi”?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.