Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh, Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn
Chương 7: A
Đồng Tâm Nguyên
27/10/2024
Người qua kẻ lại đông đúc, Ôn Lâm đang cầm đồ ra ngoài thì bất chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc, khiến anh dừng bước.
Lâm Huệ Như và Tống Đình Vũ thấy Ôn Lâm đứng lại thì cũng quay nhìn theo ánh mắt anh.
“Kia chẳng phải là cô thôn nữ sao? Thật không ngờ, Ôn Lâm, cô ấy đuổi theo đến tận đây rồi à? Đúng là như đỉa bám chân!” Tống Đình Vũ cười lạnh, đoán chắc Mộ Uyển Uyển lại tới quấy rầy Ôn Lâm, vì trước đây cô đã không ít lần làm chuyện này.
Ôn Lâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Đình Vũ.
Tống Đình Vũ biết mình lại chọc giận Ôn Lâm, vừa bị mắng xong nên lập tức im bặt.
Lâm Huệ Như nhận ra Ôn Lâm có vẻ bênh vực Mộ Uyển Uyển, trong mắt thoáng qua tia ghen ghét rồi nhanh chóng biến mất. Cô dịu dàng tiến đến chỗ Mộ Uyển Uyển, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Mộ Uyển Uyển quay đầu lại theo tiếng gọi, vừa thấy Lâm Huệ Như ở không xa, hàng lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại.
"Uyển Uyển, thật phiền cô đến thăm tôi, Nhưng chiều này tôi sẽ xuất viện, cô lại mất công đến đây rồi. À, tối qua tôi rất áy náy, vì bệnh của tôi mà Ôn Lâm đã chăm sóc tôi suốt đêm, lỡ mất đêm tân hôn của cô và anh ấy, là lỗi của tôi, cô đừng giận Ôn Lâm nhé."
Sắc mặt Lâm Huệ Như hơi tái, nhưng nụ cười dịu dàng trên môi lại chất chứa vẻ áy náy, nếu không hiểu rõ cô ta, có lẽ Mộ Uyển Uyển đã bị bộ dạng " bạch liên hoa" này đánh lừa.
Kiếp trước, cô đã chịu không ít thiệt thòi vì cô ta.
Anh trai của Lâm Huệ Như, Lâm Quân, từng là đồng đội của Ôn Lâm, nhưng anh đã hy sinh trong một nhiệm vụ, trước khi chết chỉ còn lo lắng cho em gái mình. Ôn Lâm đã thề sẽ chăm sóc chu đáo cho Lâm Huệ Như, sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh đích thân đưa mẹ con cô ta từ quê lên, mua nhà cho họ gần nhà mình để hai mẹ con có chỗ nương thân.
Trước mặt người ngoài, Lâm Huệ Như luôn giữ bộ dạng yếu đuối, giả vờ ngây thơ rất tài tình, nhưng chỉ có Mộ Uyển Uyển mới biết cô ta đê tiện độc ác đến mức nào.
Kiếp trước, Lâm Huệ Như không ít lần giả bệnh để Ôn Lâm chăm sóc. Ban đầu, Mộ Uyển Uyển vẫn ngây thơ không nhận ra, nhưng sau nhiều lần, cô mới hiểu rõ ý đồ của Lâm Huệ Như.
Mộ Uyển Uyển nhớ rất rõ vào sinh nhật mình năm đó, Lâm Huệ Như lại giở trò ốm đau. Cô biết rõ Lâm Huệ Như cố tình, không muốn Ôn Lâm rời đi, nhưng mặc kệ cô làm loạn thế nào, anh vẫn bỏ đi. Anh còn cho rằng cô vô lý.
Sau đó, Lâm Huệ Như cố ý đến khiêu khích cô, khiến cô đau đớn khôn cùng. Giờ nghĩ lại, cảm giác đau đớn như dao cứa ấy vẫn còn hiện rõ.
Cảm xúc trong cô dồn lên mãnh liệt, nhưng Mộ Uyển Uyển gắng sức kìm nén, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Huệ Như: "Tôi không đến thăm cô, và cũng chẳng có gì để mà giận dỗi."
Một câu nói của cô khiến nụ cười trên môi Lâm Huệ Như cứng đờ. Sao vậy? Mộ Uyển Uyển dường như đã trở nên lạnh lùng hơn?
"Cô tất nhiên không phải tới thăm Tiểu Như, mà là tới tìm Ôn Lâm!" Tống Đình Vũ xen vào với vẻ bực bội, nghĩ rằng cô đã đuổi theo đến đây vì Ôn Lâm.
Mộ Uyển Uyển không muốn phí lời với loại người như cậu ta. Cô còn phải đi xếp hàng, ông nội vẫn đang làm kiểm tra. Không nói thêm gì, cô quay lưng bỏ đi.
Tống Đình Vũ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nghĩ ra điều gì, vỗ đùi nói: “Ôn Lâm, cô thôn nữ này đúng là cao tay, còn biết chơi trò ‘ lạt mềm buộc chặt’ nữa! Trước kia thì bám riết cậu, giờ lại thay đổi chiêu thức rồi!”
Lâm Huệ Như và Tống Đình Vũ thấy Ôn Lâm đứng lại thì cũng quay nhìn theo ánh mắt anh.
“Kia chẳng phải là cô thôn nữ sao? Thật không ngờ, Ôn Lâm, cô ấy đuổi theo đến tận đây rồi à? Đúng là như đỉa bám chân!” Tống Đình Vũ cười lạnh, đoán chắc Mộ Uyển Uyển lại tới quấy rầy Ôn Lâm, vì trước đây cô đã không ít lần làm chuyện này.
Ôn Lâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Đình Vũ.
Tống Đình Vũ biết mình lại chọc giận Ôn Lâm, vừa bị mắng xong nên lập tức im bặt.
Lâm Huệ Như nhận ra Ôn Lâm có vẻ bênh vực Mộ Uyển Uyển, trong mắt thoáng qua tia ghen ghét rồi nhanh chóng biến mất. Cô dịu dàng tiến đến chỗ Mộ Uyển Uyển, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Mộ Uyển Uyển quay đầu lại theo tiếng gọi, vừa thấy Lâm Huệ Như ở không xa, hàng lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại.
"Uyển Uyển, thật phiền cô đến thăm tôi, Nhưng chiều này tôi sẽ xuất viện, cô lại mất công đến đây rồi. À, tối qua tôi rất áy náy, vì bệnh của tôi mà Ôn Lâm đã chăm sóc tôi suốt đêm, lỡ mất đêm tân hôn của cô và anh ấy, là lỗi của tôi, cô đừng giận Ôn Lâm nhé."
Sắc mặt Lâm Huệ Như hơi tái, nhưng nụ cười dịu dàng trên môi lại chất chứa vẻ áy náy, nếu không hiểu rõ cô ta, có lẽ Mộ Uyển Uyển đã bị bộ dạng " bạch liên hoa" này đánh lừa.
Kiếp trước, cô đã chịu không ít thiệt thòi vì cô ta.
Anh trai của Lâm Huệ Như, Lâm Quân, từng là đồng đội của Ôn Lâm, nhưng anh đã hy sinh trong một nhiệm vụ, trước khi chết chỉ còn lo lắng cho em gái mình. Ôn Lâm đã thề sẽ chăm sóc chu đáo cho Lâm Huệ Như, sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh đích thân đưa mẹ con cô ta từ quê lên, mua nhà cho họ gần nhà mình để hai mẹ con có chỗ nương thân.
Trước mặt người ngoài, Lâm Huệ Như luôn giữ bộ dạng yếu đuối, giả vờ ngây thơ rất tài tình, nhưng chỉ có Mộ Uyển Uyển mới biết cô ta đê tiện độc ác đến mức nào.
Kiếp trước, Lâm Huệ Như không ít lần giả bệnh để Ôn Lâm chăm sóc. Ban đầu, Mộ Uyển Uyển vẫn ngây thơ không nhận ra, nhưng sau nhiều lần, cô mới hiểu rõ ý đồ của Lâm Huệ Như.
Mộ Uyển Uyển nhớ rất rõ vào sinh nhật mình năm đó, Lâm Huệ Như lại giở trò ốm đau. Cô biết rõ Lâm Huệ Như cố tình, không muốn Ôn Lâm rời đi, nhưng mặc kệ cô làm loạn thế nào, anh vẫn bỏ đi. Anh còn cho rằng cô vô lý.
Sau đó, Lâm Huệ Như cố ý đến khiêu khích cô, khiến cô đau đớn khôn cùng. Giờ nghĩ lại, cảm giác đau đớn như dao cứa ấy vẫn còn hiện rõ.
Cảm xúc trong cô dồn lên mãnh liệt, nhưng Mộ Uyển Uyển gắng sức kìm nén, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Huệ Như: "Tôi không đến thăm cô, và cũng chẳng có gì để mà giận dỗi."
Một câu nói của cô khiến nụ cười trên môi Lâm Huệ Như cứng đờ. Sao vậy? Mộ Uyển Uyển dường như đã trở nên lạnh lùng hơn?
"Cô tất nhiên không phải tới thăm Tiểu Như, mà là tới tìm Ôn Lâm!" Tống Đình Vũ xen vào với vẻ bực bội, nghĩ rằng cô đã đuổi theo đến đây vì Ôn Lâm.
Mộ Uyển Uyển không muốn phí lời với loại người như cậu ta. Cô còn phải đi xếp hàng, ông nội vẫn đang làm kiểm tra. Không nói thêm gì, cô quay lưng bỏ đi.
Tống Đình Vũ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nghĩ ra điều gì, vỗ đùi nói: “Ôn Lâm, cô thôn nữ này đúng là cao tay, còn biết chơi trò ‘ lạt mềm buộc chặt’ nữa! Trước kia thì bám riết cậu, giờ lại thay đổi chiêu thức rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.