Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh, Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn
Chương 9: A
Đồng Tâm Nguyên
27/10/2024
Ông nội Ôn nghiêm nghị cảnh cáo Ôn Lâm.
Tuy Ôn Lâm không cảm thấy bản thân mình sai, nhưng cũng không phản bác gì thêm. Anh đoán rằng ông nội nổi giận chắc do Mộ Uyển Uyển lại đi méc. Trước đây, cô cũng nhiều lần làm như vậy.
Nét mặt anh thoáng sa sầm, cảm giác bị người khác thao túng khiến anh rất khó chịu.
Khi Mộ Uyển Uyển quay lại, thấy ông và Ôn Lâm đứng im lặng đối diện, không khí vô cùng căng thẳng, cô lập tức tiến đến đỡ ông đi làm kiểm tra tiếp.
Sau hơn hai tiếng, mọi mục kiểm tra đều hoàn thành. Kết quả sẽ có trong vài ngày tới.
Khi đưa ông về nhà lớn xong, trên đường về, cả hai không nói lời nào. Bầu không khí giữa họ thật ngột ngạt và lúng túng.
Mộ Uyển Uyển không thấy khó chịu, vì tâm trí cô đang đầy ắp những tính toán về chuyện bán đồ hầm. Dù bây giờ đã có thể tự do buôn bán, nhưng quản lý vẫn còn rất khắt khe, nếu bày sạp bán sẽ rất phiền phức. Cô nghiêng về việc cung cấp hàng cho các quán ăn, vừa đỡ rắc rối vừa ổn định.
Cô cần tiền, càng sớm càng tốt. Khi có đủ vốn, cô sẽ mua một căn nhà nhỏ để có chỗ đi về sau khi ly hôn.
Vừa vào nhà, cô định vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc để chuyển qua phòng khách thì Ôn Lâm đã giữ cô lại.
“Có chuyện gì không?”
“Mộ Uyển Uyển, tôi phải nói rõ với em. Dù không thích em, nhưng chúng ta đã kết hôn rồi, tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm của một người chồng. Bất kể em có suy nghĩ gì, tôi khuyên em đừng mong đợi quá nhiều, và cũng đừng kể lể chuyện giữa chúng ta với ông nội nữa.”
Ôn Lâm nói rất nghiêm túc. Tình cảm vốn là thứ anh không mấy bận tâm, mà phụ nữ thì luôn rắc rối. Việc kết hôn với Mộ Uyển Uyển là do ông ép buộc, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh. Nếu cô mong đợi tình yêu từ anh thì sẽ không bao giờ có được!
Dù cô có dùng bao nhiêu chiêu trò, anh cũng sẽ không bao giờ yêu cô, chỉ là sẽ làm phiền anh mà thôi. Mà anh ghét phiền phức nhất.
Mộ Uyển Uyển ngớ người nhìn anh, không hiểu nổi.
Khi nào thì tên này trí nhớ lại kém vậy chứ? Sáng nay cô đã nói rõ rồi, cô không trông mong gì cả, cô thật sự muốn ly hôn!
Cành cao này, cô không trèo nổi!
“Tôi nói ly hôn là nghiêm túc, anh cứ chuẩn bị đơn ly hôn đi, tôi sẽ thuyết phục ông nội đồng ý.”
Mộ Uyển Uyển buộc phải nhấn mạnh lại.
Ôn Lâm nhìn chằm chằm vào cô, chẳng lẽ cô thật sự muốn ly hôn?
Không thể nào!
Phản ứng đầu tiên của anh là không tin. Nhưng nhìn vào vẻ nghiêm túc trên mặt cô, anh bắt đầu có chút nghi ngờ, chẳng lẽ một người có thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy sao? Hay là cô vẫn còn giận dỗi?
Trước đây, cô thường nổi giận vì Lâm Huệ Như, nhưng cách cô xử sự chỉ là khóc lóc, làm ầm trước mặt anh, chưa bao giờ lạnh nhạt như thế này.
Ôn Lâm nghi hoặc với sự thay đổi của cô, nhưng ly hôn cũng là một cách giải thoát tốt. Anh không muốn sống cùng Mộ Uyển Uyển cả đời, nếu có cơ hội, anh cũng sẽ chủ động đề nghị. Nếu giờ cô muốn như vậy, dù là thật hay giả, thì cứ nhân cơ hội này mà kết thúc.
Dù sau này cô có hối hận, thì đó cũng không phải chuyện anh phải bận tâm.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ôn Lâm đáp: “Được, khi nào hết kỳ nghỉ phép, tôi sẽ nộp đơn ly hôn.”
“Vậy là được rồi. Trong thời gian này, tôi sẽ chuyển sang phòng khách ở. Yên tâm, tôi sẽ trả tiền ăn và tiền trọ cho anh.”
Tuy Ôn Lâm không cảm thấy bản thân mình sai, nhưng cũng không phản bác gì thêm. Anh đoán rằng ông nội nổi giận chắc do Mộ Uyển Uyển lại đi méc. Trước đây, cô cũng nhiều lần làm như vậy.
Nét mặt anh thoáng sa sầm, cảm giác bị người khác thao túng khiến anh rất khó chịu.
Khi Mộ Uyển Uyển quay lại, thấy ông và Ôn Lâm đứng im lặng đối diện, không khí vô cùng căng thẳng, cô lập tức tiến đến đỡ ông đi làm kiểm tra tiếp.
Sau hơn hai tiếng, mọi mục kiểm tra đều hoàn thành. Kết quả sẽ có trong vài ngày tới.
Khi đưa ông về nhà lớn xong, trên đường về, cả hai không nói lời nào. Bầu không khí giữa họ thật ngột ngạt và lúng túng.
Mộ Uyển Uyển không thấy khó chịu, vì tâm trí cô đang đầy ắp những tính toán về chuyện bán đồ hầm. Dù bây giờ đã có thể tự do buôn bán, nhưng quản lý vẫn còn rất khắt khe, nếu bày sạp bán sẽ rất phiền phức. Cô nghiêng về việc cung cấp hàng cho các quán ăn, vừa đỡ rắc rối vừa ổn định.
Cô cần tiền, càng sớm càng tốt. Khi có đủ vốn, cô sẽ mua một căn nhà nhỏ để có chỗ đi về sau khi ly hôn.
Vừa vào nhà, cô định vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc để chuyển qua phòng khách thì Ôn Lâm đã giữ cô lại.
“Có chuyện gì không?”
“Mộ Uyển Uyển, tôi phải nói rõ với em. Dù không thích em, nhưng chúng ta đã kết hôn rồi, tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm của một người chồng. Bất kể em có suy nghĩ gì, tôi khuyên em đừng mong đợi quá nhiều, và cũng đừng kể lể chuyện giữa chúng ta với ông nội nữa.”
Ôn Lâm nói rất nghiêm túc. Tình cảm vốn là thứ anh không mấy bận tâm, mà phụ nữ thì luôn rắc rối. Việc kết hôn với Mộ Uyển Uyển là do ông ép buộc, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh. Nếu cô mong đợi tình yêu từ anh thì sẽ không bao giờ có được!
Dù cô có dùng bao nhiêu chiêu trò, anh cũng sẽ không bao giờ yêu cô, chỉ là sẽ làm phiền anh mà thôi. Mà anh ghét phiền phức nhất.
Mộ Uyển Uyển ngớ người nhìn anh, không hiểu nổi.
Khi nào thì tên này trí nhớ lại kém vậy chứ? Sáng nay cô đã nói rõ rồi, cô không trông mong gì cả, cô thật sự muốn ly hôn!
Cành cao này, cô không trèo nổi!
“Tôi nói ly hôn là nghiêm túc, anh cứ chuẩn bị đơn ly hôn đi, tôi sẽ thuyết phục ông nội đồng ý.”
Mộ Uyển Uyển buộc phải nhấn mạnh lại.
Ôn Lâm nhìn chằm chằm vào cô, chẳng lẽ cô thật sự muốn ly hôn?
Không thể nào!
Phản ứng đầu tiên của anh là không tin. Nhưng nhìn vào vẻ nghiêm túc trên mặt cô, anh bắt đầu có chút nghi ngờ, chẳng lẽ một người có thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy sao? Hay là cô vẫn còn giận dỗi?
Trước đây, cô thường nổi giận vì Lâm Huệ Như, nhưng cách cô xử sự chỉ là khóc lóc, làm ầm trước mặt anh, chưa bao giờ lạnh nhạt như thế này.
Ôn Lâm nghi hoặc với sự thay đổi của cô, nhưng ly hôn cũng là một cách giải thoát tốt. Anh không muốn sống cùng Mộ Uyển Uyển cả đời, nếu có cơ hội, anh cũng sẽ chủ động đề nghị. Nếu giờ cô muốn như vậy, dù là thật hay giả, thì cứ nhân cơ hội này mà kết thúc.
Dù sau này cô có hối hận, thì đó cũng không phải chuyện anh phải bận tâm.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ôn Lâm đáp: “Được, khi nào hết kỳ nghỉ phép, tôi sẽ nộp đơn ly hôn.”
“Vậy là được rồi. Trong thời gian này, tôi sẽ chuyển sang phòng khách ở. Yên tâm, tôi sẽ trả tiền ăn và tiền trọ cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.