Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh, Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn
Chương 44: A
Đồng Tâm Nguyên
28/10/2024
Ôn Lâm nhìn tấm lưng mảnh mai của cô, lắng nghe hơi thở đều đặn bên cạnh. Không biết nghĩ gì, anh bất giác đưa chân đá chiếc gối xuống đất. Khi nhận ra điều mình vừa làm, anh hơi ngạc nhiên. Sao lại như vậy? Anh đang mong chờ điều gì sao?
Chẳng mấy chốc, Mộ Uyển Uyển xoay người, và khi không còn chiếc gối ngăn cách, cô lăn qua phía anh. Cơ thể mềm mại của cô lại áp sát vào anh, khiến anh vừa lúng túng vừa thấy một chút vui vẻ trong lòng.
Mộ Uyển Uyển không hay biết gì về hành động nhỏ nhặt của anh. Trong giấc mơ, cô lại thấy mình ôm một chú chó to lông mượt, cảm giác rất dễ chịu nhưng hơi nóng.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình và Ôn Lâm lại ôm nhau thân mật. Cô lập tức cẩn thận ngồi dậy, nhìn thấy chiếc gối dưới đất liền bực mình, vò tóc vì bất lực. Thật may là Ôn Lâm vẫn chưa tỉnh, cô vội rời khỏi giường và đi ra ngoài.
Cô vừa bước chân ra khỏi cửa, Ôn Lâm đã mở mắt, ánh mắt khẽ hiện lên nét cười.
________________________________________
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến ngày sinh nhật của bà nội Cư Bách Nhiên. Mộ Uyển Uyển nhận lời giúp anh ấy chuẩn bị bữa tiệc tối, nên buổi chiều đã đến nhà anh ấy.
Cư Bách Nhiên giới thiệu cô với người nhà, sau đó cô vào bếp bận rộn chuẩn bị. Cô rất chú trọng đến bữa tiệc sinh nhật này, nên các món ăn đều phù hợp với người lớn tuổi, dễ tiêu hóa. Chiếc bánh sinh nhật cũng được cô làm thật lớn và trang trí đẹp mắt.
Có người giúp việc hỗ trợ, nên cô cũng không cảm thấy quá vất vả. Lần lượt từng món ăn cầu kỳ được bày lên bàn: cá quế sốt chua ngọt, gà kho vàng, canh huyết vịt, cá vược hấp… Cuối cùng là chiếc bánh sinh nhật to, trang trí bằng trái cây tươi và dòng chữ chúc mừng.
Bà nội của Cư Bách Nhiên nhìn thấy bàn tiệc thì vui mừng khôn xiết. Bà không ngờ một cô gái xinh đẹp như Mộ Uyển Uyển lại nấu ăn giỏi đến thế. Bà vui vẻ mời cô ngồi xuống cùng ăn, và những người khác trong gia đình cũng hưởng ứng. Mộ Uyển Uyển cảm thấy thoải mái nên không từ chối.
Sau bữa ăn, khi Mộ Uyển Uyển chuẩn bị ra về, Cư Bách Nhiên đã tiễn cô ra cổng và tặng một bao lì xì hai mươi đồng.
“Số tiền này có hơi nhiều đấy.” Cô hơi ngạc nhiên, vì một bàn tiệc thế này chỉ đáng giá khoảng năm đồng.
“Hôm nay bà rất vui, cả gia đình anh đều thích đồ ăn em nấu. Anh nghĩ tài nghệ của em xứng đáng với số tiền này!”
“Đã thế thì em không khách sáo đâu!” Cô vui vẻ bỏ bao lì xì vào túi.
Thấy trời đã tối, Cư Bách Nhiên ngỏ ý đưa cô về. Mộ Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi đồng ý, vì dù trị an bây giờ khá tốt, nhưng ban đêm không ai nói trước được điều gì.
Khi cả hai đi đến một con hẻm nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau. Họ còn chưa kịp quay đầu thì một cơn đau dữ dội ập tới sau gáy khiến cả hai bất tỉnh.
Nhìn thấy hai người ngã xuống, hai gã đàn ông mặt mày hầm hố thở phào nhẹ nhõm, mỗi người vác một người và nhanh chóng đưa đến một nơi khác.
Sau khi đặt cả hai lên giường trong căn phòng định trước, hai gã đàn ông đi ra ngoài sân và lấy tiền từ tay người phụ nữ đang chờ ở đó.
Lâm Huệ Như đau xót rút ra năm mươi đồng đưa cho chúng.
“Nhớ kỹ, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai!”
“Yên tâm, chị gái, hai anh em tôi kín miệng lắm. Sau này nếu có vụ nào tương tự, cứ tìm anh em tôi!” Một gã đàn ông mặt sẹo cười xấu xa, nhận tiền rồi rời đi cùng đồng bọn.
Chẳng mấy chốc, Mộ Uyển Uyển xoay người, và khi không còn chiếc gối ngăn cách, cô lăn qua phía anh. Cơ thể mềm mại của cô lại áp sát vào anh, khiến anh vừa lúng túng vừa thấy một chút vui vẻ trong lòng.
Mộ Uyển Uyển không hay biết gì về hành động nhỏ nhặt của anh. Trong giấc mơ, cô lại thấy mình ôm một chú chó to lông mượt, cảm giác rất dễ chịu nhưng hơi nóng.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình và Ôn Lâm lại ôm nhau thân mật. Cô lập tức cẩn thận ngồi dậy, nhìn thấy chiếc gối dưới đất liền bực mình, vò tóc vì bất lực. Thật may là Ôn Lâm vẫn chưa tỉnh, cô vội rời khỏi giường và đi ra ngoài.
Cô vừa bước chân ra khỏi cửa, Ôn Lâm đã mở mắt, ánh mắt khẽ hiện lên nét cười.
________________________________________
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến ngày sinh nhật của bà nội Cư Bách Nhiên. Mộ Uyển Uyển nhận lời giúp anh ấy chuẩn bị bữa tiệc tối, nên buổi chiều đã đến nhà anh ấy.
Cư Bách Nhiên giới thiệu cô với người nhà, sau đó cô vào bếp bận rộn chuẩn bị. Cô rất chú trọng đến bữa tiệc sinh nhật này, nên các món ăn đều phù hợp với người lớn tuổi, dễ tiêu hóa. Chiếc bánh sinh nhật cũng được cô làm thật lớn và trang trí đẹp mắt.
Có người giúp việc hỗ trợ, nên cô cũng không cảm thấy quá vất vả. Lần lượt từng món ăn cầu kỳ được bày lên bàn: cá quế sốt chua ngọt, gà kho vàng, canh huyết vịt, cá vược hấp… Cuối cùng là chiếc bánh sinh nhật to, trang trí bằng trái cây tươi và dòng chữ chúc mừng.
Bà nội của Cư Bách Nhiên nhìn thấy bàn tiệc thì vui mừng khôn xiết. Bà không ngờ một cô gái xinh đẹp như Mộ Uyển Uyển lại nấu ăn giỏi đến thế. Bà vui vẻ mời cô ngồi xuống cùng ăn, và những người khác trong gia đình cũng hưởng ứng. Mộ Uyển Uyển cảm thấy thoải mái nên không từ chối.
Sau bữa ăn, khi Mộ Uyển Uyển chuẩn bị ra về, Cư Bách Nhiên đã tiễn cô ra cổng và tặng một bao lì xì hai mươi đồng.
“Số tiền này có hơi nhiều đấy.” Cô hơi ngạc nhiên, vì một bàn tiệc thế này chỉ đáng giá khoảng năm đồng.
“Hôm nay bà rất vui, cả gia đình anh đều thích đồ ăn em nấu. Anh nghĩ tài nghệ của em xứng đáng với số tiền này!”
“Đã thế thì em không khách sáo đâu!” Cô vui vẻ bỏ bao lì xì vào túi.
Thấy trời đã tối, Cư Bách Nhiên ngỏ ý đưa cô về. Mộ Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi đồng ý, vì dù trị an bây giờ khá tốt, nhưng ban đêm không ai nói trước được điều gì.
Khi cả hai đi đến một con hẻm nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau. Họ còn chưa kịp quay đầu thì một cơn đau dữ dội ập tới sau gáy khiến cả hai bất tỉnh.
Nhìn thấy hai người ngã xuống, hai gã đàn ông mặt mày hầm hố thở phào nhẹ nhõm, mỗi người vác một người và nhanh chóng đưa đến một nơi khác.
Sau khi đặt cả hai lên giường trong căn phòng định trước, hai gã đàn ông đi ra ngoài sân và lấy tiền từ tay người phụ nữ đang chờ ở đó.
Lâm Huệ Như đau xót rút ra năm mươi đồng đưa cho chúng.
“Nhớ kỹ, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai!”
“Yên tâm, chị gái, hai anh em tôi kín miệng lắm. Sau này nếu có vụ nào tương tự, cứ tìm anh em tôi!” Một gã đàn ông mặt sẹo cười xấu xa, nhận tiền rồi rời đi cùng đồng bọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.