Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 11:

Phù Tang Tri Ngã

24/05/2024

Ngón tay Ô Tố giật giật, muốn kéo gọn y phục của mình lên.

Nàng không có cảm xúc ngượng ngùng kia nhưng nàng biết thế này là hết sức không phù hợp trong xã hội loài người.

Nhưng tay nàng vẫn còn đau, không có chút sức lực nào, những ngón tay trắng bệch chỉ nhẹ nhàng ngoắc lấy mép áo.

Bùi Cửu Chi cụp mắt xuống, nhanh chóng quay đầu sang bên khác, ánh mắt rời khỏi người Ô Tố.

Một giây trước khi tầm mắt dời đi, hắn nhìn thấy những vết máu loang lổ trước ngực Ô Tố làm người ta không khỏi thương xót.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, ngón tay thon dài giật giật, buộc chặt lại vạt áo cho Ô Tố.

“Xin lỗi nàng.” Hắn nói.

Ô Tố nhặt sợi dây buộc vạt áo mình lên, đang muốn buộc lại nhưng Bùi Cửu Chi đã buộc giúp nàng rồi.

Đôi môi mỏng của hắn nhếch lên, hàng lông mi dài như bồng bềnh trong sương tuyết, toát ra khí chất lạnh lẽo thấu xương.

Ô Tố nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên của hắn. hắn sinh ra đã tuấn tú, luôn có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Nàng cũng không ngoại lệ.

Ô Tố nhìn thấy hai gò má trắng như bạch ngọc của hắn hơi ửng hồng nhàn nhạt.

“Mặt của tiểu điện hạ hơi đỏ.” Ô Tố mở miệng, nghiêm túc nhắc nhở hắn: “Ngài phải chú ý sức khỏe đấy.”

“Cổ họng bị thương thì đừng nên nói chuyện.” Bùi Cửu Chi cúi đầu, đầu ngón tay dừng lại, màu đỏ ửng lan đến tận mang tai.

Ô Tố rất ít khi nhìn thấy con người có biểu cảm như vậy, chẳng biết tại sao trong đầu của nàng chợt hiện lên một từ ngữ từng đọc được trong bức thư của Trần Vu.

Đáng yêu, đúng vậy… Như thế này thật là đáng yêu.

Sợi dây trên vạt áo Ô Tố được buộc lung tung, tay chân nàng đều bị thương do bị sợi xích lạnh như băng kia mài rách.

Sau khi Bùi Cửu Chi bôi thuốc cho nàng xong, lại lấy băng vải băng bó từng vòng một quanh vết thương.

Ánh mắt hắn dừng trên cổ tay nàng, tư thế rất tập trung.

Ô Tố không nhịn được bèn mở miệng hỏi: "Tiểu điện hạ, ta còn có thể trở về không?"

“Trở về phải dưỡng thương đi đấy.” Bùi Cửu Chi nói: “Việc này là sơ suất của ta và Vân Vệ.”

“Ta biết rồi.” Ô Tố hơi gật đầu.

Nàng vội vã trở về tiếp tục làm việc, vì thế hỏi: “Khi nào thì ta mới trở về Tĩnh Vương phủ được?”

“Hôm nay sẽ đưa nàng về luôn.” Bùi Cửu Chi nói.

"Ừm." Ô Tố nhẹ giọng đáp.

Cuối cùng đại phu được Vân Vệ gọi cũng đã đến rồi, Bùi Cửu Chi hóa thành Thanh Điểu, đứng ở đầu giường của Ô Tố.

Vị đại phu này tên là Thu Tự, nàng ấy nghĩ là Bùi Cửu Chi đã rời đi rồi cho nên bèn kiểm tra vết thương trên người Ô Tố rồi nhíu mày.

“Sao cách làm việc của Vân Vệ vẫn thế này vậy?”

Thu Tự nắm lấy bàn tay quấn băng vải của Ô Tố, tiếp tục phàn nàn.

“Vết thương này cũng xử lý không tốt, để lại sẹo thì phải làm sao?”

"Không sao đâu." Ô Tố ngại làm phiền đại phu thêm nữa bèn thu tay về.

Thanh Điểu bên cạnh nàng vỗ cánh bay qua một bên, tầm mắt Ô Tố cũng dõi theo nó.

“Cửu điện hạ dẫn ngươi ra ngoài à?” Thu Tự vừa viết đơn thuốc chữa vết thương cho Ô Tố vừa hỏi.

“Đúng thế.” Bấy giờ Ô Tố mới biết Cửu điện hạ chính là tiểu điện hạ.

“Trời ạ!” Thu Tự kinh ngạc: “Ngươi có biết trước đây dân chúng Vân Đô muốn gặp ngài ấy khó như lên trời không?”

“Đáng tiếc bây giờ Cửu điện hạ đã đi rồi, nếu không ta cũng có thể nhìn thấy ngài ấy.” Thu Tự nói.

Ánh mắt của Ô Tố dừng lại ở Thanh Điểu đang đậu ở đầu giường bên kia, nàng trừng mắt nhìn nó.

Tiểu điện hạ đây chứ đâu.

Trên đôi cánh lông vũ của tiểu điện hạ còn dính vết máu bị dây ra từ vết thương trên người nàng, bây giờ hắn đã biến hình cũng không hết được.

Ô Tố cảm thấy rất có lỗi.



Thu Tự kiểm tra vết thương trên vai nàng, trên vai có một mảng bầm tím lớn, còn khớp xương bị trật khớp đã được Bùi Cửu Chi nắn lại.

“Ai đã nối khớp cho ngươi vậy, tay nghề tốt lắm đó.” Thu Tự ngửi thấy mùi thuốc mỡ trên người Ô Tố.

"Thuốc này cũng không tệ, cũng may mà vết thương của ngươi được xử lý sớm. Nếu không đợi đến lúc ta tới thì nó đã lan rộng, ngươi sẽ càng không thoải mái, có khi phải bỏ cả cánh tay đi luôn đó.”

Ô Tố thành thật trả lời: "Là tiểu điện hạ."

Thu Tự bật cười: "Cô nương này, ngươi có biết Cửu điện hạ là ai không thế, đừng nói đùa nữa. Chắc chắn là Vân Vệ ở đây xử lý vết thương cho ngươi, lúc ấy ngươi hôn mê nên không thấy rõ người thôi.”

"Được rồi, sau khi ngươi trở về hãy bốc thuốc theo đơn này rồi uống hằng ngày, cầm cả chỗ thuốc mỡ này theo đi, nếu có người bôi thuốc giúp ngươi là tốt nhất.” Thu Tự đẩy thuốc mỡ và đơn thuốc tới trước mặt Ô Tố.

"Cảm ơn đại phu." Ô Tố nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp của nàng ấy rồi nói.

Thu Tự ra về, trước khi Bùi Cửu Chi rời đi lại hỏi Ô Tố một loạt câu hỏi.

“Đêm mà Quan Lan các của Tĩnh Vương phủ mở tiệc chiêu đãi, nàng không ở đó làm làm việc sao?” Hắn hỏi.

“Không có,” Nếu hắn không nhắc tới thì Ô Tố đã quên mất chuyện đêm đó từ lâu rồi.

Có lẽ đêm hôm ấy nàng đã làm sai điều gì đó, Ô Tố không muốn thừa nhận kẻo lại phải chịu tội tiếp.

"Tiểu điện hạ, ngài cũng xem qua sổ ghi chép ca làm việc rồi mà, đêm hôm đó thực sự không phải là ta.”

Cặp mắt trắng đen rõ ràng của Ô Tố nhìn Bùi Cửu Chi chằm chằm.

Nàng đang nghĩ, sao mà tiểu điện hạ này vẫn còn điều tra chuyện đó thế?

Chắc hẳn khách quý đêm đó phải giận dữ lắm đây.

Vậy thì nàng lại càng không thể thừa nhận.

Vừa rồi trong lúc bối rối, Bùi Cửu Chi thực sự không nhìn thấy gì hết. Vết thương trên người Ô Tố quá nhếch nhác nên hắn chỉ tập trung kéo vạt áo lại cho nàng.

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy người kia chính là nàng.

Nhưng hắn biết nàng sẽ luôn trốn tránh, hắn phải đưa ra chút chứng cứ mới khiến nàng thừa nhận được.

Bùi Cửu Chi biết khi Ô Tố nói dối nàng sẽ không chớp mắt.

Hắn nhìn Ô Tố, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đi xử lý chuyện Vân Đô tiếp đã, nàng trở về Tĩnh Vương phủ nghỉ ngơi cho khỏe đấy.”

"Được." Ô Tố đáp.

Nàng nhìn Bùi Cửu Chi hóa thành Thanh Điểu rồi vỗ cánh rời khỏi nơi này.

Bùi Cửu Chi đến hỗ trợ Hoàng đế Vân Đô, dùng linh khí của Tiên Châu để sửa lại khe nứt phong ấn dưới đáy sông.

Ô Tố nghỉ ngơi cho đến ngày hôm sau rồi được Vân Vệ đưa về Tĩnh Vương phủ, nàng phải cố lắm mới đi đứng được trở lại.

Thấy nàng trở về, Vệ Lệ và Lâm Mộng đang ngồi trong sân ăn điểm tâm cùng nhau đều kinh ngạc đứng dậy.

Sắc mặt Ô Tố tái nhợt, bộ váy dài trắng trên người lê lết trên đất. nàng nhìn Vệ Lệ đang hoảng sợ một cái rồi đi thẳng vào trong phòng mình.

Nàng lẻ loi trơ trọi ngồi ở trong phòng, sau đó đi nấu thuốc rồi uống hết.

Ô Tố vốn có thể sử dụng pháp thuật để tự chữa lành vết thương nhưng nàng không nỡ dùng chút năng lượng mình tích trữ được.

Nàng đứng trước gương trong phòng, bắt đầu cởi y phục ra.

Cơ thể trong gương có những vết thương loang lổ, nốt ruồi dưới ngực phải kia của nàng đã bị vết máu che mất, không thể thấy rõ.

Ô Tố lấy một chiếc khăn trắng sạch sẽ đã thấm ướt để lau đi vết bẩn trên người.

Chẳng biết tại sao, nàng lại nghĩ tới đôi tay bối rối khi tiểu điện hạ thắt vạt áo lại giúp mình.

Tại sao… Hắn lại như vậy?

Ô Tố rất hoang mang.

Bởi vì bên Vân Vệ đã dặn dò nên trước khi vết thương của Ô Tố lành lại, nàng không cần phải đi làm việc.

Thống lĩnh Vân Vệ Phó Chu bị cách chức. Thống lĩnh mới nhậm chức được Bùi Cửu Chi nhắc nhở đã nhanh chóng phát hiện ra đêm đó có một Vân Vệ đã tự ý rời vị trí làm việc.

"Tiết Tồn, đêm đó ngươi không canh gác ở sông mà đi đâu làm gì?”

Thống lĩnh Vân Vệ đương nhiệm được điều động từ phía Hoàng Thành ti tới, tên y là Chư Chinh. Y nghiêm nghị hỏi thị vệ trẻ tuổi đang quỳ gối dưới công đường.



"Thống lĩnh đại nhân, ta… Thật ra là ta có canh gác, cô nương kia nói là yêu quái giết người mà, sao ta lại có thể thấy rõ yêu quái được chứ?”

Tiết Tồn mở miệng, run rẩy trả lời.

“Đến cô nương kia còn có thể thấy rõ yêu quái trốn xuống sông, cho dù ngươi không nhìn thấy yêu quái thì cũng nên nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy mang theo một cái đèn lồng lớn sáng như thế cơ mà. Ngươi vẫn không thể nhìn thấy hay sao?”

“Ngươi có biết là nếu đêm đó ngươi có thể kịp thời phát hiện ra điều bất thường thì có lẽ Phương Tú Chi sẽ không chết không?"

“Thế nhưng… Cho dù có ta ở đó cũng đâu thể cản được tên yêu quái độc ác đó.” Tiết Tồn nói.

"Im miệng, tướng sĩ của Vân Vệ đều là loại người hèn nhát như ngươi hay sao? Chẳng lẽ không bảo vệ được người dân Vân Đô là sẽ rút lui à?” Chư Chinh sai người đưa Tiết Tồn xuống dưới: "Phạt nặng bốn mươi gậy, trục xuất hắn khỏi Vân Vệ.”

"Thống lĩnh đại nhân, ta ta ta… Đêm đó ta được nữ tử mình ái mộ gọi đi mới rời khỏi vị trí canh gác.” Tiết Tồn cuống quít nói: “Ngài muốn trách cũng phải trách nàng ấy… Hơn nữa cũng là nàng ấy tố cáo nên Ô Tố cô nương mới bị bắt đi.”

“Ô Tố quả thật có cầm cái đèn lồng hinh con thỏ đó, cô nương báo cáo kia không tốt nhưng cung cấp tin tức cho Vân Vệ thì cũng không sai. Ngươi tự ý rời vị trí làm việc còn muốn đổ lỗi cho người khác, phạt thêm hai mươi gậy nữa.” Chư Chinh tức giận nói.

Tiết Tồn lĩnh sáu mươi gậy này gần như mất nửa cái mạng, hắn ta không ngừng cầu xin tha thứ nhưng cũng vô ích.

Mấy ngày sau, Vệ Lệ ở lại Tĩnh Vương phủ nghe được tin tức này.

Nàng ta nghĩ đi nghĩ lại rồi nổi giận đùng đùng xông vào phòng của Ô Tố.

“Ô Tố, ta chỉ nói sự thật mình biết cho Vân Vệ đại nhân mà thôi. Nếu như ngươi hận ta thì cứ nhắm vào ta đây này, bảo người cứu ngươi tới bắt ta hay đuổi khỏi Tĩnh Vương phủ, thế nào cũng được! Ngươi bảo bọn họ nhằm vào A Tồn làm gì?”

Vệ Lệ vốn không dám trêu chọc Ô Tố nhưng Tiết Tồn bị phạt làm nàng ta thấy mà đau lòng. Vệ Lệ mới nhất thời tức giận không nhịn nổi, xông vọt vào.

Ô Tố vẫn còn quấn băng vải trên cổ tay, im lặng ngồi bên cửa sổ.

Nàng đang cúi đầu quan sát một con kiến vô tình bò lên rồi tự hỏi khi nào con côn trùng nhỏ này sẽ chết.

Nghe Vệ Lệ nói chuyện, nàng mới chậm rãi quay đầu lại, hoang mang trả lời: “Hả?”

“Ngươi còn giả ngu cái nỗi gì!” Vệ Lệ đứng ở cửa phòng Ô Tố, hét toáng vào mặt nàng.

“A Tồn bị đánh sáu mươi gậy, chỉ còn chút hơi tàn lại còn bị đuổi ra khỏi Vân Vệ, ngươi bảo người ta biết làm sao chứ?”

"Tiết Tồn?" Ô Tố nhớ tới cái tên A Tồn: “Vệ Lệ, theo như ngươi miêu tả thì chính hắn ta tự rời vị trí mà đúng không?”

“Ngươi… Ngươi đừng có nói chuyện chàng ấy tự ý rời vị trí ra đấy!” Vệ Lệ lo lắng đến mức bật khóc.

“Đều tại ta không cẩn thận nói với ngươi việc này. Ô Tố, ngươi đúng là ác độc thật đấy.”

Đêm đó, một cô nương đã chết, trong nhà nàng ấy còn có mẫu thân bệnh nặng. Nếu Tiết Tồn trông thấy, có lẽ cô nương kia đã không chết rồi.

Ô Tố nói: "Vệ Lệ, tại sao ta không thể nói ra?”

"Chúng ta đã sống cùng nhau bao nhiêu lâu như vậy, vì sao ngươi lại không nghĩ cho ta hả Ô Tố?”

“Vệ Lệ, liệu lúc ngươi nói ta nhặt được cái đèn lồng kia ngươi có nghĩ cho ta không?”

“Nhưng… Nhưng đúng là ngươi đã cầm theo chiếc đèn lồng đi ra ngoài vào đêm hôm đó! Ta chỉ nói sự thật thôi!”

“Tiết Tồn cũng thật sự là có tự ý rời vị trí làm việc, chờ ở bên ngoài Tĩnh Vương phủ để gặp riêng ngươi cũng là thật.”

Ô Tố nói chuyện mạch lạc rõ ràng, có cảm giác máy móc lạnh như băng.

Nàng sẽ không bận tâm đến cảm xúc của Vệ Lệ mà sẽ chỉ lạnh lùng áp dụng logic của mình lên những chuyện giống nhau.

“Ô Tố, ta ghét ngươi!” Vệ Lệ cao giọng tuyên bố.

“Ừm.” Ô Tố dịu dàng đáp.

Vệ Lệ đóng sầm cửa phòng Ô Tố lại rồi khóc lóc chạy ra ngoài.

Ánh mắt của Ô Tố quay trở lại bàn sách của mình, phát hiện con kiến nhỏ mà nàng đang nhìn chằm chằm đã biến mất.

Nàng thở dài một hơi sau đó lại cảm nhận được một loại thần thức thuần khiết mà hấp dẫn.

Nếu là trước đây, chắc chắn Ô Tố sẽ chạy tới hơi thở yếu ớt, cảm giác như sắp chết này chỉ để có thể tìm kiếm được chút ít năng lượng âm dương.

Nhưng ở chung đã lâu, nàng cũng có thể nhận ra thần thức này là của tiểu điện hạ.

Nàng sẽ không bị hắn mê hoặc nữa đâu.

Ô Tố ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, chống má ngắm nhìn Thanh Điểu xinh đẹp đang vỗ cánh bay tới kia.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng đậu xuống trước mặt nàng.

“Tiểu điện hạ.” Ô Tố khẽ gọi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook