Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 13:

Phù Tang Tri Ngã

24/05/2024

Ô Tố cúi đầu, nhìn cái bóng ngược của mình trong nước.

Những viên ngọc trai màu trắng óng ánh phản chiếu dưới lớp tóc đen, phản chiếu bảy màu sắc rực rỡ dưới ánh nắng, ánh sáng rực rỡ xoay chuyển.

Trí nhớ của Ô Tố rất bình thường, nhưng nếu có những tín vật gợi lên ký ức của nàng, nàng cũng có thể nhớ ra chuyện từng xảy ra rất nhanh.

Nàng nhớ lại, quả thực là có một cái miệng như vậy, môi mỏng mím lại, tháo bông tai ngọc trai mà nàng đeo tối hôm đó xuống.

Hàng lông mi dài của Ô Tố run rẩy, gò má trắng nõn vẫn là dáng vẻ dửng dưng.

Bùi Cửu Chi biến thành Thanh Điểu, hắn nghiêng đầu, thu cánh lại, im lặng quan sát nàng.

Ô Tố hỏi: "Tiểu điện hạ, như vậy là được rồi sao?"

Nàng nghiêng đầu, ánh mắt rơi lên nhúm lông ở đỉnh đầu Thanh Điểu.

Bùi Cửu Chi gật đầu.

Ô Tố ra khỏi Tĩnh Vương phủ, cảnh tượng bên ngoài náo nhiệt dọa nàng sợ hết hồn.

Nàng thấy đường phố rộn ràng nhộn nhịp, biển người qua lại.

Bởi vì Tĩnh Vương thích yên tĩnh, vệ binh của Tĩnh Vương phủ đã chặn rất nhiều bách tích cách cổng lớn một trăm mét.

Nhưng vẫn có tiếng người huyên náo truyền tới, có rất nhiều người nói muốn đi thăm Cửu điện hạ.

Cửu điện hạ… Không phải ngài ấy đang ở bên cạnh nàng sao?

Ô Tố có chút nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Thanh Điểu trên bả vai mình.

Bùi Cửu Chi nhìn nàng chằm chằm, bây giờ lá bùa hóa thành chim, hắn cũng không có cách nào nói chuyện, cũng không cách nào giải đáp thắc mắc của Ô Tố.

Đầu óc Ô Tố xoay chuyển một hồi lâu mới phản ứng lại được.

"Tiểu điện hạ, hóa ra là ngài đang chủ trì trận pháp điển lễ tế trời kia à?" Ô Tố dịu dàng hỏi.

Thanh Điểu gật đầu.

Ô Tố nghĩ, tiểu điện hạ này còn liên lạc với Tiên Châu, có thể điều khiển linh khí, nàng càng phải tránh xa hắn một chút.

Nàng không biết tại sao hắn luôn đi theo nàng.

Là bởi vì lần trước nàng bị Vân Vệ bắt đi cho nên trong lòng hắn cảm thấy áy náy sao?

Nhưng vết thương của nàng đã gần khỏi hẳn rồi mà.

Ô Tố nâng tay lên, vô thức chạm vào đầu chim nhỏ trên vai.

Bùi Cửu Chi mổ vào đầu ngón tay của nàng một cái.

Ô Tố sửng sốt, lúc này mới phát hiện động tác của mình có chút mạo phạm.

"Tiểu điện hạ, xin lỗi ngài." Giọng nói của Ô Tố nhàn nhạt: "Chúng ta đi xem ngài chủ trì trận pháp đi."

Nàng chen vào trong đám người, bả vai vốn dĩ đang bị thương bị người ta đụng phải nên thấy hơi đau một chút.

Ô Tố thoáng nhíu mày, Thanh Điểu đậu trên vai của nàng đã bay lên, bay ra khỏi đám người.

Nàng thấy nó bay đi, bèn thở phào một hơi, trong lòng nghĩ cuối cùng tiểu điện hạ cũng đi rồi.

Ô Tố giãy giụa muốn chen từ trong đám người ra ngoài, trở về Tĩnh Vương phủ của nàng nghỉ ngơi.

Nhưng rất nhanh, có một Vân Vệ mặc áo giáp bạc bước ra khỏi đám đông.

Trước người của hắn ta có một con Thanh Điểu đang bay, Vân Vệ trải qua việc ngoài ý muốn lần trước nên đều nhận ra con chim này chính là Bùi Cửu Chi, vì thế cũng không dám sơ xuất.

Bách tính của Vân Đô thấy Vân Vệ thì rối rít né tránh, hắn ta đi tới bên cạnh Ô Tố, dựa theo lời dặn dò của Bùi Cửu Chi bảo vệ nàng đi về phía trước.

Bùi Cửu Chi lại đậu lên bả vai của Ô Tố, còn nàng thì ngây ngốc đi theo Vân Vệ, lần này không có người nào có thể đụng nàng bị thương nữa.

Đi tới cầu vòm trên sông Vân Đô, Ô Tố nhìn thấy ánh sáng màu vàng rực rỡ, đó là ánh sáng phát ra từ nguồn linh khí dồi dào của Tiên Châu.

Nàng đón ánh sáng kia, nheo mắt lại, mơ hồ nhìn thấy có bảy người đứng theo vị trí của ngôi sao bên trong ánh sáng vàng, bọn họ lơ lửng trên bầu trời, không nhìn rõ dáng vẻ.



Nhưng Ô Tố có thể nhận ra nam tử mặc đồ trắng đứng ở vị trí ngôi sao chủ trì trận pháp kia.

Quả thực hắn chính là tiểu điện hạ, hắn mặc áo choàng trắng, tóc đen như mực, trên tay áo có hình thêu kim tuyến sáng chói, đó là mặt trăng, mặt trời và các vì sao.

Bùi Cửu Chi đứng cách nàng rất xa, treo cao trên bầu trời, giống như mặt trời và mặt trăng chói lọi, cao quý cô đơn, không nhiễm bụi trần.

Ô Tố phát hiện Thanh Điểu đậu trên vai nàng đã khép cánh lại, cúi đầu, giống như không có ý thức vậy.

Nhớ đến tiểu điện hạ đang tập trung chuyển hóa linh khí từ Tiên Châu truyền tới nên không có thời gian sử dụng thần thức khống chế con chim bùa này.

Ô Tố tìm một trụ cầu ở bên sông ngồi xuống, nàng ngước mắt lên, yên tĩnh nhìn Bùi Cửu Chi ở trên trời.

Vân Vệ đứng bên cạnh nàng có chút nghi ngờ cúi đầu quan sát nàng, hắn ta biết Ô Tố bị đưa tới ngục tối của Vân Vệ là vì bị oan uổng.

Sau đó là Bùi Cửu Chi tự mình đưa nàng ra ngoài, cũng bởi vì nàng mà thống lĩnh ban đầu của Vân Vệ là Phó Chu cũng bị cách chức rồi.

Lần này, Cửu điện hạ biến thành Thanh Điểu, còn đậu trên vai nàng thân mật như vậy.

Nhưng nhìn lại thì vị cô nương này cũng không có chỗ nào xuất chúng hơn người, bởi vì bị thương, trên mặt nàng vẫn có chút mong manh yếu ớt.

Vân Vệ nghĩ, bọn họ chưa từng nghe Cửu điện hạ từng chủ động thân cận với người nào, cho dù là huynh tỷ của hắn thì hắn cũng duy trì sự lễ phép và tôn kính hời hợt.

Ô Tố cảm thấy mệt rồi, viên ngọc trai trên tai lủng lẳng.

Nàng thấy linh khí lộ ra từ trận pháp hóa thành kim tuyến, kết lại thành lưới, sau đó phủ xuống dưới đáy sông.

Chỉ trong chốc lát, sóng nước dâng trào, thuyền trên sông lắc lư, trong đám người phát ra tiếng kinh hô.

Lưới linh khí dày dặn tỉ mỉ này đã sửa chữa phong ấn dưới đáy sông, còn những loài yêu chạy trốn kia vẫn phải từ từ lùng bắt.

Ô Tố không sợ ánh sáng vàng cuồn cuộn này, ánh sáng chói lọi chiếu lên người nàng, thân là yêu quái, nàng lại không hề cảm nhận được bất kỳ sự khó chịu nào.

Nói thật lòng, bản thân Ô Tố cũng không biết nàng là chủng loại gì.

Nhưng ở trong nhận thức của nàng, nếu nàng không phải con người, vậy thì chắc chắn là yêu rồi.

Rất lâu sau, phong ấn sắp được tu sửa xong, ánh sáng bên trên trận pháp cũng dần dần tản đi, bách tính của Vân Đô ở phía xa lại càng thêm vui vẻ tràn tới.

Lần này, đến cả Vân Vệ cũng không ngăn được bọn họ.

Ô Tố bị chìm ở trong đám người, lúc đang ngẩn ra, nàng nghe thấy trong đám người có tiếng thảo luận sôi nổi.

"Mỗi lần thi triển xong trận pháp điển lễ tế trời, đại trận nãy đều sẽ hóa những năng lượng còn dư thành pháo hoa, ngòi dẫn sẽ rơi vào tay của một người bất kỳ, pháo hoa ban phúc kia sẽ nổ trong tay của người đó."

"Hôm nay nhiều người như vậy, cũng không biết ngòi pháo hoa này có rơi vào trong tay của ta không, đây chính là niềm vinh hạnh cực lớn đó."

"Trận pháp này cũng đã thi triển nhiều lần như vậy rồi, sao các người còn tham gia cuộc náo nhiệt này thế, chuyện ban phúc hiếm lạ vậy sao?"

"Nhưng đây là trận pháp mà Cửu điện hạ chủ trì, nếu pháo hoa đó có thể rơi xuống trước mặt ta, vậy đó chính là ba đời có phúc đó."

Ô Tố nghe bọn họ nói chuyện, hiểu được đại khái nguyên nhân bọn họ kích động như vậy.

Cũng đúng, sau khi pháo hoa ban phúc của trận pháp kết thúc nổ tung, những người có mặt sẽ được cung cấp một nguồn năng lượng ít ỏi.

Nhưng khi pháo hoa này nổ trước mặt một người riêng biệt nào đó, chắc hẳn cũng là một chuyện rất may mắn, là một chuyện khiến người khác rất vui vẻ.

Ô Tố chen chúc ở trong đám người, nhón chân lên nhìn, nàng muốn xem xem cuối cùng pháo hoa này sẽ rơi vào tay ai.

Nàng thấy trận pháp trên trời dần dần mờ đi, người chủ trì trận pháp biến mất khỏi đám mây.

Mà những linh khí còn thừa trên không trung dần dần tụ lại, tạo thành một đóa sen vàng chói lóa.

Đóa sen vàng này từ trên đám mây bay xuống, lãnh đạm lướt qua đỉnh đầu của đám người.

Có người muốn nhảy lên với lấy nó, cánh tay duỗi ra rất dài nhưng cái bóng của nó bay lơ lửng, chỉ mang theo một luồng ánh sáng rồi lại bay đi.

Bả vai Ô Tố đau nhói, mấy người đứng bên cạnh nàng đẩy nàng ra đằng sau, muốn đi chạm vào đóa sen vàng kia.

Nàng cảm thấy mình nhìn cũng đủ rồi, cũng nên rời đi thôi.

Vì vậy nàng quay lưng lại, chật vật khó khăn chen ra khỏi đám đông, muốn rời khỏi chỗ này.

Nhưng không lâu sau, đột nhiên nàng cảm thấy trước trước mắt mình sáng lên, nàng bị tia sáng kia chiếu vào nhắm hai mắt lại.

Đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng chói lóa kia, lúc nàng mở mắt ra, đóa hoa sen vàng mà mọi người truy đuổi đã rơi xuống trước mặt nàng.



Bách tính Vân Đô ở một bên cũng lui về sau một chút, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ cung kính.

Ô Tố giơ tay ra theo bản năng, hoa sen vàng rơi xuống đầu ngón tay tái nhợt của nàng.

Trong nháy mắt nàng chạm vào đóa sen vàng kia, giữa ban ngày rực rỡ, một chùm pháo hoa còn sáng hơn cả ánh sáng mặt trời nổ tung.

Linh khí tản ra rơi xuống cùng với những điểm sáng của pháo hoa, đem lại điềm lành cho mỗi một người dân có mặt tại chỗ.

Có người trên người có vết thương nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã được chút linh khí này chữa lành.

Có người có thể cảm thấy sự mệt mỏi sau khi đi đường của mình biến mất.

Cũng có người, trong nháy mắt đã nhận được niềm vui, gương mặt buồn bực mấy ngày liên tiếp xuất hiện nụ cười.

Nhưng Ô Tố đứng ở trung tâm chỗ pháo hoa nổ, những điểm sáng chói mắt rơi xuống xung quanh nàng, thế nhưng nàng lại không hấp thụ được chút linh khí nào.

Thanh Điểu đứng trên vai nàng cũng đã tỉnh lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ô Tố nhìn Bùi Cửu Chi.

Có được may mắn vinh dự như vậy nhưng trên mặt của nàng vẫn bình tĩnh dửng dưng như cũ.

Trong khoảnh khắc pháo hoa nổ tung, Ô Tố cảm nhận được, có một loại cảm xúc cực nhỏ trong lòng xuất hiện, nhưng nó cũng như pháo hoa này trong nháy mắt đã tan biến.

Một niềm vui nho nhỏ thoáng chốc tràn ngập trong lòng khiến khóe môi nàng khẽ nhếch lên.

Nàng nói: "Tiểu điện hạ, cảm ơn ngài."

Tất nhiên là Bùi Cửu Chi cố ý để pháo hoa sen vàng tới cho Ô Tố, nàng không nhìn rõ dáng vẻ của hắn.

Hắn đứng trên đám mây cao vút lại nhìn rõ ràng gương mặt của nàng.

Hắn thấy nàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như đầm nước sâu thẳm, điềm tĩnh dịu dàng.

Mái tóc đen như mực rũ xuống, vài sợi tóc theo gió thổi bay lên, lướt qua hạt ngọc trai sáng bóng bên tai nàng, khẽ đong đưa.

Tất cả mọi người ở bên cạnh đều nhìn Ô Tố với ánh mắt ngưỡng mộ, bọn họ không ngờ tới một cô nương bình thường như này mà lại may mắn như vậy.

Ô Tố ngẩn ngơ tại chỗ một lúc lâu, đợi sau khi mọi người tản ra, nàng mới nhớ ra việc trở về Tĩnh Vương phủ.

Nàng trở về chỗ mình ở, trong sân đã không thấy bóng dáng của Vệ Lệ và Lâm Mộng đâu.

Ô Tố trở về phòng, đóng cửa lại, Thanh Điểu trên vai nàng trở lại hình người.

Bùi Cửu Chi đứng yên trước mặt Ô Tố, im lặng nhìn nàng.

"Hôm nay là sinh nhật nàng." Hắn lại nhớ chuyện này.

Ô Tố nghĩ, đây là chuyện vô lý mà, nàng không có sinh nhật, bản thân nàng cũng không biết mình ra đời vào ngày nào.

"Ngày hai mươi bảy tháng sáu, ta đã nhớ rồi." Bùi Cửu Chi nói.

Ô Tố nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không tiện nói ra chân tướng, nàng chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

"Ta vẫn đang chủ trì trận pháp, không phân thân ra được, cũng không tặng được cho nàng cái gì."

Đầu ngón tay của Bùi Cửu Chi xuất hiện ảo ảnh của một đóa sen vàng nhỏ nhỏ: "Cho nên, ta bèn tặng cái này cho nàng."

Điều này đại diện cho lời chúc may mắn nhất, trong hàng ngàn hàng vạn người, hắn chỉ chọn trúng nàng.

Nhưng Ô Tố không cảm giác được bất kỳ cứ lợi ích nào từ ban phúc đem tới.

Nàng đáp một tiếng: "Tiểu điện hạ có lòng rồi."

"Ừm..." Bùi Cửu Chi nhìn chằm chằm vào bả vai bị thương của nàng, còn có cổ tay đang quấn băng vải.

Một lúc lâu sau, hắn hơi ấp úng hỏi: "Cho nên, khi nhận được linh khí của trận pháp rơi xuống, cơ thể của nàng có khá hơn chút nào không?"

Ô Tố giật thót, nàng vốn không có cách nào hấp thu được nguồn linh khí thuần khiết kia, toàn bộ đều đã bị bách tính Vân Đô đứng bên cạnh nhận lấy hết rồi.

Cơ thể của nàng cũng không tốt hơn chút nào.

Nhưng lúc này Bùi Cửu Chi đã cúi đầu cầm tay nàng lên.

Ngón tay của hắn móc một cái, cởi băng vải quấn trên tay của nàng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook