Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 15:
Phù Tang Tri Ngã
24/05/2024
Mấy ngày nay, vết thương của Ô Tố đã khá hơn nên nàng bắt đầu tiếp tục làm việc.
Lục quản sự cũng không giao nhiệm vụ nặng nề gì cho nàng, dù sao Ô Tố cũng được Vân Vệ cung kính trả về.
Lục quản sự có thể làm đến vị trí này cũng bởi vì ông ấy có năng lực nhìn mặt nói chuyện, biết làm thế nào để chủ tử vui vẻ.
Tóm lại Lục quản sự đối xử với Ô Tố tốt hơn rất nhiều, trong lòng ông ấy âm thầm cảm thấy may mắn vì trước đó mình đối xử với nàng cũng không tính là quá tệ.
Ô Tố được điều đến Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ đã lâu không có người ở để quét dọn trong viện, nàng chỉ cần phủi bụi, tùy tiện dọn dẹp là có thể kết thúc công việc.
Ô Tố vẫn luôn như vậy, quản sự giao việc gì thì nàng sẽ nghiêm túc làm việc đó, làm xong mới làm việc riêng của mình.
Mấy ngày nay không thấy tiểu điện hạ đến, Ô Tố cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng luôn sợ tiểu điện hạ sẽ phát hiện ra bí mật của mình.
Ví dụ như người mạo phạm khách quý ở Quan Lan các đêm đó là nàng, ví dụ như… Nàng không phải con người.
Ô Tố cầm cây chổi lông gà trong tay, đang phủi bụi trong phòng không có người, nàng làm việc rất tập trung, quét sạch sẽ từng ngóc ngách.
Quét được một nửa, ở góc phòng có một cái mạng nhện rách nát, bên trên là một con nhện đang nằm thoi thóp.
Ô Tố buông cây chổi lông gà rồi ngồi xuống, nàng phát hiện ra mình vẫn có thể giao tiếp được với con nhện sắp chết này.
“Xin chào.” Ô Tố nhẹ nhàng nói với góc tường: “Ngươi sắp chết rồi, cho nên ngươi có nguyện vọng gì không?”
Con nhện nằm sấp trong góc nghe thấy tiếng nói của Ô Tố, dường như nó nhớ ra cái gì đó lập tức nảy lên.
Con vật nhỏ bé với dáng vẻ đáng sợ này nhảy lên trên đầu gối nàng, Ô Tố không hề tránh đi, nàng nghiêm túc lắng nghe nguyện vọng của con nhện.
“Ta muốn bắt được con mồi lớn nhất, dùng lưới của ta trùm lên tất cả con người đi qua đây…” Con nhện nhỏ bé giương nanh múa vuốt, nói với Ô Tố.
Ô Tố rất buồn rầu: “Nhưng ta không phải con người, ngươi trùm lên ta cũng chưa hoàn thành được nguyện vọng.”
“Không đúng, không đúng, ngươi là con mồi còn lớn hơn cả con người.” Tám con mắt của con nhện đảo vòng, ánh mắt nhìn về phía Ô Tố tràn đầy khát vọng.
Nó là sinh vật rất nhỏ, rất đơn thuần, vả lại nó cũng không có được thị giác như con người.
Cho nên trong mắt nó, Ô Tố là một luồng khí trắng đen hỗn độn khổng lồ.
Luồng khí hỗn độn cuồn cuộn này tựa như vực sâu nhưng cũng giống một đầm nước sâu không thấy đáy, tĩnh lặng đến dị thường.
Là một con nhện dũng cảm, không biết nguy hiểm là gì, cho nên nó mơ mộng có thể bắt được con mồi như Ô Tố.
Việc này khiến nó phấn khởi hơn đi săn con người rất nhiều.
“Được thôi.” Ô Tố vươn tay về phía nó, dịu dàng hỏi: “Vậy ta sẽ hoàn thành nguyện vọng cho ngươi. Ngươi muốn bắt ta như thế nào?”
“Ta có một tấm lưới, đó là cái bẫy hoàn mỹ nhất thế gian này.” Con nhện nhỏ bé đắc ý nói.
Ô Tố nhìn cây chổi lông gà đặt bên cạnh mình, món đồ chơi này đã quét rất nhiều mạng nhện rồi.
Nàng đáp: “Được!”
Ô Tố đưa tay chạm vào tấm mạng nhện tàn tạ trong góc, mấy sợi tơ nhện mỏng manh quấn lên đầu ngón tay nàng.
Con nhện nhỏ ôm ngón tay nàng, giọng nói trả lời Ô Tố càng ngày càng yếu ớt: “Ngươi đúng là một con mồi to lớn… Còn đáng sợ nữa.”
Cơ thể nó nghiêng ngả, rồi ngã quỵ từ trên tay Ô Tố xuống.
Từ trên người nó tỏa ra một luồng khí âm dương rất mỏng manh, Ô Tố cũng nhanh chóng hấp thụ một ít năng lượng nho nhỏ này.
Ăn một chút cũng là ăn, nàng sẽ không từ chối đồ ăn đưa đến cửa.
Nàng quét tấm mạng nhện trong góc phòng xuống xuống, lúc này nàng lại cảm nhận được thần thức quen thuộc đang cách mình không xa.
Là tiểu điện hạ, hắn lại tới rồi.
Quả nhiên hắn không có việc bận gì phải làm cả.
Vụ án yêu quái thoát ra từ dòng sông, chạy trốn ra ngoài đã giao cho Hoàng Thành Ti và Vân Vệ hợp tác điều tra, thế nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được yêu quái.
Bởi vì điển lễ tế trời, trong thành Vân Đô náo nhiệt vô cùng, bách tính trong thành cũng không vì có yêu quái làm loạn mà đóng cửa không bước ra ngoài.
Ô Tố nghĩ tiểu điện hạ hẳn nên đi điều tra, cứu giúp dân chúng Vân Đô.
Không biết thế nào mà lá bùa Bùi Cửu Chi mang từ sơn môn về đã sắp tiêu hao hết năng lượng, chỉ có thể dùng một lần sau cùng.
Trong mấy canh giờ ngắn ngủi, hắn cũng không có cách nào phối hợp với Hoàng Thành Ti lập tức tìm ra yêu quái ngay được nên hắn chỉ có thể đến đưa tin cho Ô Tố.
Ô Tố quay người lại, thoáng nhìn qua Thanh Điểu nhỏ bé, đáng yêu đáp xuống trước mặt nàng.
“Tiểu điện hạ.” Nàng nhẹ nhàng gọi.
Ô Tố chú ý đến trên cổ Thanh Điểu có đeo một cái túi gấm, dường như bên trong chứa có vật quý gì đó khiến cái túi nặng nề trĩu xuống.
Thanh Điểu cúi thấp đầu trước mặt nàng, lúc này thần thức của Bùi Cửu Chi ở trong con chim này đã rất nhạt.
Hắn không thể nào hóa thành hình người được.
Nhưng Ô Tố vẫn hiểu được đại khái ý của hắn, nàng lấy túi gấm trên cổ Thanh Điểu xuống.
“Đây là ngài cho ta sao?” Ô Tố hỏi.
Thanh Điểu gật đầu rồi nghiêng đầu, thân thiết cọ cọ vào đầu ngón tay của Ô Tố.
Ô Tố biết đây là tiểu điện hạ, nàng sửng sốt vì hắn đột nhiên tiếp xúc gần với mình.
Trong túi gấm này… Là gì vậy?
Ô Tố vô thức muốn mở túi gấm ra nhưng Thanh Điểu đã mổ lên đầu ngón tay nàng một cái, ngăn cản động tác của nàng.
Chỉ khi hóa thành hình người, hắn mới có thể nói chuyện nhưng năng lượng trên lá bùa lại không đủ cho hắn biến hóa thêm lần nữa.
Ô Tố hiểu ý hắn, nàng biết có vài người khi tặng quà thường muốn giữ sự thần bí, không muốn người nhận mở ra trước mặt mình.
“Ta chờ ngài đi rồi mới mở. Tiểu điện hạ, cảm ơn ngài.” Ô Tố lễ phép trả lời.
Bùi Cửu Chi sợ bây giờ nàng đọc thư xong sẽ bỏ chạy mất, vì nàng vẫn luôn tránh mặt hắn.
Nhưng Thanh Điểu nhảy trái nhảy phải, vẫn không thể nào lên tiếng được.
Ô Tố vỗ lên đầu nó một cái rồihỏi: “Tiểu điện hạ, ngài đang nhảy nhót cái gì vậy?”
Thanh Điểu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt nghi ngờ của nàng, con mắt lạnh lùng, sắc bén của nó rủ xuống, tính nín thở muốn hóa hình.
“Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ nào?” Bên ngoài có giọng nữ tử quen thuộc vang lên.
Ô Tố ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Mộng đã đứng bên ngoài cửa sổ.
Lâm Mộng nhìn Ô Tố cười nói: “Ô Tố, tiểu điện hạ ngươi nói không phải vị Cửu điện hạ kia đó chứ?”
“Người ta còn đang chủ trì trận pháp điển lễ tế trời, làm sao lại xuất hiện ở đây được? Hay mấy ngày trước ngươi được trận pháp ban phúc nên giờ sinh ra ảo giác đấy à?” Lâm Mộng hỏi nàng.
Bùi Cửu Chi đứng cạnh Ô Tố đã bay lên đầu vai nàng, hắn rung cánh.
Ô Tố cất kỹ túi gấm xinh đẹp mà Bùi Cửu Chi mang đến, hỏi Lâm Mộng: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
“Lục quản sự nói chúng ta đi khai tên, thấy bảo khố phòng của Tĩnh Vương phủ bị mất đồ nên phải điều tra.” Lâm Mộng nói với Ô Tố: “Ngươi đã làm việc xong chưa?”
“Làm xong rồi.” Ô Tố thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng.
Lâm Mộng đi đằng trước, Ô Tố cố ý đi tụt lại phía sau, nàng vẫn muốn trò chuyện với tiểu điện hạ.
Thanh Điểu trên đầu vai nàng vẽ mấy đường, giống như muốn viết ra vài chữ nhưng hắn còn chưa viết xong đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Chợt, Ô Tố cảm giác được trong nháy mắt hơi thở của chim nhỏ trên đầu vai mình đã biến mất.
Chút năng lượng cuối cùng trên lá bùa đã tiêu hao hoàn toàn, Thanh Điểu nhảy nhót vừa rồi cũng biến về thành một con chim bùa bằng giấy xếp thành.
“A…” Ô Tố khẽ thốt lên.
Nàng kịp nhận ra là đã xảy ra chuyện gì. Lần trước, trước khi rời đi, Bùi Cửu Chi đã nói cho nàng biết pháp thuật của Thanh Điểu sắp hết hiệu lực.
Ô Tố cảm thấy tiểu điện hạ rất tài giỏi nhưng đến bây giờ nàng mới ý thức được tiểu điện hạ cũng chỉ là một người phàm không biết pháp thuật.
Nàng lấy con chim bằng giấy trên đầu vai mình xuống, nhìn thấy mấy vết máu khô đã úa màu trên trên đôi cánh chim được gấp chỉnh tề.
Đây là… Máu của hắn.
Ngón tay Ô Tố chà mạnh lên cánh chim nhưng vẫn không thể nào lau sạch vết máu này.
Nàng mở túi gấm tiểu điện hạ đã gửi đến, nàng biết đây là quà tiểu điện hạ tặng cho nàng.
Hắn đã đi rồi nên bây giờ nàng mở ra xem, có lẽ cũng không tính là mạo phạm hắn.
Ô Tố chuẩn bị cất con chim bùa vào chiếc túi gấm tinh xảo, lại nhìn thoáng qua hai món đồ trong túi gấm.
Một là tờ giấy được gấp gọn gàng, dường như phía trên còn có chữ viết.
Một thứ khác nữa chính là một chiếc chìa khóa bằng vàng nguyên chất, trên đó còn khắc hoa văn nhật nguyệt.
Ô Tố hơi ngờ vực cầm tờ giấy lên, đang định mở ra xem thì Lâm Mộng ở phía trước đã gọi nàng.
Lâm Mộng chống nạnh nói với Ô Tố: “Ô Tố, có phải ngươi chột dạ không? Sao lại đi chậm như vậy?”
Ô Tố nhét lại tờ giấy vào túi gấm, khẽ gật đầu với Lâm Mộng, rồi đi theo nàng ta.
Nhắc đến thì đúng là nàng đang chột dạ.
Lục quản sự cũng không giao nhiệm vụ nặng nề gì cho nàng, dù sao Ô Tố cũng được Vân Vệ cung kính trả về.
Lục quản sự có thể làm đến vị trí này cũng bởi vì ông ấy có năng lực nhìn mặt nói chuyện, biết làm thế nào để chủ tử vui vẻ.
Tóm lại Lục quản sự đối xử với Ô Tố tốt hơn rất nhiều, trong lòng ông ấy âm thầm cảm thấy may mắn vì trước đó mình đối xử với nàng cũng không tính là quá tệ.
Ô Tố được điều đến Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ đã lâu không có người ở để quét dọn trong viện, nàng chỉ cần phủi bụi, tùy tiện dọn dẹp là có thể kết thúc công việc.
Ô Tố vẫn luôn như vậy, quản sự giao việc gì thì nàng sẽ nghiêm túc làm việc đó, làm xong mới làm việc riêng của mình.
Mấy ngày nay không thấy tiểu điện hạ đến, Ô Tố cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng luôn sợ tiểu điện hạ sẽ phát hiện ra bí mật của mình.
Ví dụ như người mạo phạm khách quý ở Quan Lan các đêm đó là nàng, ví dụ như… Nàng không phải con người.
Ô Tố cầm cây chổi lông gà trong tay, đang phủi bụi trong phòng không có người, nàng làm việc rất tập trung, quét sạch sẽ từng ngóc ngách.
Quét được một nửa, ở góc phòng có một cái mạng nhện rách nát, bên trên là một con nhện đang nằm thoi thóp.
Ô Tố buông cây chổi lông gà rồi ngồi xuống, nàng phát hiện ra mình vẫn có thể giao tiếp được với con nhện sắp chết này.
“Xin chào.” Ô Tố nhẹ nhàng nói với góc tường: “Ngươi sắp chết rồi, cho nên ngươi có nguyện vọng gì không?”
Con nhện nằm sấp trong góc nghe thấy tiếng nói của Ô Tố, dường như nó nhớ ra cái gì đó lập tức nảy lên.
Con vật nhỏ bé với dáng vẻ đáng sợ này nhảy lên trên đầu gối nàng, Ô Tố không hề tránh đi, nàng nghiêm túc lắng nghe nguyện vọng của con nhện.
“Ta muốn bắt được con mồi lớn nhất, dùng lưới của ta trùm lên tất cả con người đi qua đây…” Con nhện nhỏ bé giương nanh múa vuốt, nói với Ô Tố.
Ô Tố rất buồn rầu: “Nhưng ta không phải con người, ngươi trùm lên ta cũng chưa hoàn thành được nguyện vọng.”
“Không đúng, không đúng, ngươi là con mồi còn lớn hơn cả con người.” Tám con mắt của con nhện đảo vòng, ánh mắt nhìn về phía Ô Tố tràn đầy khát vọng.
Nó là sinh vật rất nhỏ, rất đơn thuần, vả lại nó cũng không có được thị giác như con người.
Cho nên trong mắt nó, Ô Tố là một luồng khí trắng đen hỗn độn khổng lồ.
Luồng khí hỗn độn cuồn cuộn này tựa như vực sâu nhưng cũng giống một đầm nước sâu không thấy đáy, tĩnh lặng đến dị thường.
Là một con nhện dũng cảm, không biết nguy hiểm là gì, cho nên nó mơ mộng có thể bắt được con mồi như Ô Tố.
Việc này khiến nó phấn khởi hơn đi săn con người rất nhiều.
“Được thôi.” Ô Tố vươn tay về phía nó, dịu dàng hỏi: “Vậy ta sẽ hoàn thành nguyện vọng cho ngươi. Ngươi muốn bắt ta như thế nào?”
“Ta có một tấm lưới, đó là cái bẫy hoàn mỹ nhất thế gian này.” Con nhện nhỏ bé đắc ý nói.
Ô Tố nhìn cây chổi lông gà đặt bên cạnh mình, món đồ chơi này đã quét rất nhiều mạng nhện rồi.
Nàng đáp: “Được!”
Ô Tố đưa tay chạm vào tấm mạng nhện tàn tạ trong góc, mấy sợi tơ nhện mỏng manh quấn lên đầu ngón tay nàng.
Con nhện nhỏ ôm ngón tay nàng, giọng nói trả lời Ô Tố càng ngày càng yếu ớt: “Ngươi đúng là một con mồi to lớn… Còn đáng sợ nữa.”
Cơ thể nó nghiêng ngả, rồi ngã quỵ từ trên tay Ô Tố xuống.
Từ trên người nó tỏa ra một luồng khí âm dương rất mỏng manh, Ô Tố cũng nhanh chóng hấp thụ một ít năng lượng nho nhỏ này.
Ăn một chút cũng là ăn, nàng sẽ không từ chối đồ ăn đưa đến cửa.
Nàng quét tấm mạng nhện trong góc phòng xuống xuống, lúc này nàng lại cảm nhận được thần thức quen thuộc đang cách mình không xa.
Là tiểu điện hạ, hắn lại tới rồi.
Quả nhiên hắn không có việc bận gì phải làm cả.
Vụ án yêu quái thoát ra từ dòng sông, chạy trốn ra ngoài đã giao cho Hoàng Thành Ti và Vân Vệ hợp tác điều tra, thế nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được yêu quái.
Bởi vì điển lễ tế trời, trong thành Vân Đô náo nhiệt vô cùng, bách tính trong thành cũng không vì có yêu quái làm loạn mà đóng cửa không bước ra ngoài.
Ô Tố nghĩ tiểu điện hạ hẳn nên đi điều tra, cứu giúp dân chúng Vân Đô.
Không biết thế nào mà lá bùa Bùi Cửu Chi mang từ sơn môn về đã sắp tiêu hao hết năng lượng, chỉ có thể dùng một lần sau cùng.
Trong mấy canh giờ ngắn ngủi, hắn cũng không có cách nào phối hợp với Hoàng Thành Ti lập tức tìm ra yêu quái ngay được nên hắn chỉ có thể đến đưa tin cho Ô Tố.
Ô Tố quay người lại, thoáng nhìn qua Thanh Điểu nhỏ bé, đáng yêu đáp xuống trước mặt nàng.
“Tiểu điện hạ.” Nàng nhẹ nhàng gọi.
Ô Tố chú ý đến trên cổ Thanh Điểu có đeo một cái túi gấm, dường như bên trong chứa có vật quý gì đó khiến cái túi nặng nề trĩu xuống.
Thanh Điểu cúi thấp đầu trước mặt nàng, lúc này thần thức của Bùi Cửu Chi ở trong con chim này đã rất nhạt.
Hắn không thể nào hóa thành hình người được.
Nhưng Ô Tố vẫn hiểu được đại khái ý của hắn, nàng lấy túi gấm trên cổ Thanh Điểu xuống.
“Đây là ngài cho ta sao?” Ô Tố hỏi.
Thanh Điểu gật đầu rồi nghiêng đầu, thân thiết cọ cọ vào đầu ngón tay của Ô Tố.
Ô Tố biết đây là tiểu điện hạ, nàng sửng sốt vì hắn đột nhiên tiếp xúc gần với mình.
Trong túi gấm này… Là gì vậy?
Ô Tố vô thức muốn mở túi gấm ra nhưng Thanh Điểu đã mổ lên đầu ngón tay nàng một cái, ngăn cản động tác của nàng.
Chỉ khi hóa thành hình người, hắn mới có thể nói chuyện nhưng năng lượng trên lá bùa lại không đủ cho hắn biến hóa thêm lần nữa.
Ô Tố hiểu ý hắn, nàng biết có vài người khi tặng quà thường muốn giữ sự thần bí, không muốn người nhận mở ra trước mặt mình.
“Ta chờ ngài đi rồi mới mở. Tiểu điện hạ, cảm ơn ngài.” Ô Tố lễ phép trả lời.
Bùi Cửu Chi sợ bây giờ nàng đọc thư xong sẽ bỏ chạy mất, vì nàng vẫn luôn tránh mặt hắn.
Nhưng Thanh Điểu nhảy trái nhảy phải, vẫn không thể nào lên tiếng được.
Ô Tố vỗ lên đầu nó một cái rồihỏi: “Tiểu điện hạ, ngài đang nhảy nhót cái gì vậy?”
Thanh Điểu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt nghi ngờ của nàng, con mắt lạnh lùng, sắc bén của nó rủ xuống, tính nín thở muốn hóa hình.
“Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ nào?” Bên ngoài có giọng nữ tử quen thuộc vang lên.
Ô Tố ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Mộng đã đứng bên ngoài cửa sổ.
Lâm Mộng nhìn Ô Tố cười nói: “Ô Tố, tiểu điện hạ ngươi nói không phải vị Cửu điện hạ kia đó chứ?”
“Người ta còn đang chủ trì trận pháp điển lễ tế trời, làm sao lại xuất hiện ở đây được? Hay mấy ngày trước ngươi được trận pháp ban phúc nên giờ sinh ra ảo giác đấy à?” Lâm Mộng hỏi nàng.
Bùi Cửu Chi đứng cạnh Ô Tố đã bay lên đầu vai nàng, hắn rung cánh.
Ô Tố cất kỹ túi gấm xinh đẹp mà Bùi Cửu Chi mang đến, hỏi Lâm Mộng: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
“Lục quản sự nói chúng ta đi khai tên, thấy bảo khố phòng của Tĩnh Vương phủ bị mất đồ nên phải điều tra.” Lâm Mộng nói với Ô Tố: “Ngươi đã làm việc xong chưa?”
“Làm xong rồi.” Ô Tố thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng.
Lâm Mộng đi đằng trước, Ô Tố cố ý đi tụt lại phía sau, nàng vẫn muốn trò chuyện với tiểu điện hạ.
Thanh Điểu trên đầu vai nàng vẽ mấy đường, giống như muốn viết ra vài chữ nhưng hắn còn chưa viết xong đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Chợt, Ô Tố cảm giác được trong nháy mắt hơi thở của chim nhỏ trên đầu vai mình đã biến mất.
Chút năng lượng cuối cùng trên lá bùa đã tiêu hao hoàn toàn, Thanh Điểu nhảy nhót vừa rồi cũng biến về thành một con chim bùa bằng giấy xếp thành.
“A…” Ô Tố khẽ thốt lên.
Nàng kịp nhận ra là đã xảy ra chuyện gì. Lần trước, trước khi rời đi, Bùi Cửu Chi đã nói cho nàng biết pháp thuật của Thanh Điểu sắp hết hiệu lực.
Ô Tố cảm thấy tiểu điện hạ rất tài giỏi nhưng đến bây giờ nàng mới ý thức được tiểu điện hạ cũng chỉ là một người phàm không biết pháp thuật.
Nàng lấy con chim bằng giấy trên đầu vai mình xuống, nhìn thấy mấy vết máu khô đã úa màu trên trên đôi cánh chim được gấp chỉnh tề.
Đây là… Máu của hắn.
Ngón tay Ô Tố chà mạnh lên cánh chim nhưng vẫn không thể nào lau sạch vết máu này.
Nàng mở túi gấm tiểu điện hạ đã gửi đến, nàng biết đây là quà tiểu điện hạ tặng cho nàng.
Hắn đã đi rồi nên bây giờ nàng mở ra xem, có lẽ cũng không tính là mạo phạm hắn.
Ô Tố chuẩn bị cất con chim bùa vào chiếc túi gấm tinh xảo, lại nhìn thoáng qua hai món đồ trong túi gấm.
Một là tờ giấy được gấp gọn gàng, dường như phía trên còn có chữ viết.
Một thứ khác nữa chính là một chiếc chìa khóa bằng vàng nguyên chất, trên đó còn khắc hoa văn nhật nguyệt.
Ô Tố hơi ngờ vực cầm tờ giấy lên, đang định mở ra xem thì Lâm Mộng ở phía trước đã gọi nàng.
Lâm Mộng chống nạnh nói với Ô Tố: “Ô Tố, có phải ngươi chột dạ không? Sao lại đi chậm như vậy?”
Ô Tố nhét lại tờ giấy vào túi gấm, khẽ gật đầu với Lâm Mộng, rồi đi theo nàng ta.
Nhắc đến thì đúng là nàng đang chột dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.