Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 17:
Phù Tang Tri Ngã
24/05/2024
Ô Tố nghe thấy Lâm Mộng nói vậy, nàng kiễng chân lên, xoay người rồi thắp sáng ngọn đèn dưới mái hiên trong sân.
Trong ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn, đôi mắt sáng tỏ của nàng nhìn Lâm Mộng chằm chằm.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Lâm Mộng, sao thế?”
*
Sau khi Ô Tố rời khỏi Tĩnh Vương phủ không lâu, dựa theo trình tự giao nộp hoa tai ngọc trai, Lâm Mộng cùng Vệ Lệ trực đêm hôm đó bị mang đi.
Hứa Lăng làm việc thay mặt Cửu điện hạ, tất nhiên là cực kỳ phô trương.
Trong đại điện của Tây Uyển ở Tĩnh Vương phủ, thủ vệ chia làm hai hàng, thân mặc quân trang màu bạc, đứng nghiêm.
Lúc Lâm Mộng và Vệ Lệ bị đưa tới đều đã bị dọa đến mềm nhũn chân.
Vệ Lệ nắm tay Lâm Mộng, run rẩy nói: “Lâm Mộng, nhất định là đêm đó Ô Tố thay ta trực đêm đã phạm phải chuyện gì đó rồi.”
Lâm Mộng bị dọa đến nỗi không thể đi nổi, nàng ta thất tha thất thểu, cảm giác hai chân mình nặng nề đến nỗi gần như không thể nhấc lên nổi.
Lúc Vệ Lệ nói chuyện với nàng ta, nàng ta còn không trả lời được.
“Lâm Mộng, ngươi nói xem liệu có phải…” Vệ Lệ khé kéo tay áo của Lâm Mộng.
Môi Lâm Mộng run lẩy bẩy nhưng vẫn không nói lên lời
“Lâm Mộng, sao ngươi không nói gì thế?” Vệ Lệ sợ hãi, cuối câu giọng nói cũng nghẹn đi.
Nàng ta cảm thấy tình hình có gì đó không ổn nhưng khi Tĩnh Vương phủ điều tra chuyện chiếc hoa tai ngọc trai bị đánh mất, nàng ta đã làm một chuyện từ trước đó rồi.
Đêm đó, Ô Tố không có tên trong sổ trực ban, chính nàng ta đã lẻn vào thư phòng của Lục Quản sự, sửa lại quyển sổ, điền tên Ô Tố vào sổ.
Như vậy, dù Tĩnh Vương phủ có điều tra như thế nào đi nữa thì cũng không tra được tới chỗ nàng ta, suy cho cùng đêm đó quả thật nàng ta không ở Tĩnh Vương phủ, hơn nữa còn có Lâm Mộng có làm chứng cho nàng ta.
Lúc này, hai người bọn họ đã bị đưa tới đại điện, sắc mặt Lâm Mộng tái nhợt, Vệ Lệ thì vội vàng quỳ xuống đất.
Hứa Lăng đang định đứng dậy đỡ Vệ Lệ đứng lên, lại nghe thấy tiếng Lâm Mộng run rẩy vang lên trong điện.
“Đại nhân, ngài đang tìm thị nữ lui xuống muộn nhất đêm hôm đó sao?” Lâm Mộng quỳ trên mặt đất, hành lễ hỏi.
Hứa Lăng sửng sốt, bản thân y cũng không biết Cửu điện hạ tại sao lại muốn tìm người nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Cô nương, đúng vậy, chúng ta đang tìm thị nữ của Tĩnh Vương phủ vào Quan Lan các sau khi tiệc tàn tối hôm đó.” Y đáp.
Lâm Mộng nuốt nước miếng, gằn từng chữ nói: “Ta không phải là người cuối cùng rời đi, thị nữ khác về Tây Uyển cùng ta có thể làm chứng.”
Vệ Lệ kinh ngạc trợn tròn hai mắt, nàng ta đột nhiên quay đầu lại nói: “Lâm Mộng, đêm hôm đó ta vốn không ở Tĩnh Vương phủ, sao có thể là ta. A Tồn, chàng ấy có thể…”
Nghĩ đến Tiết Tồn, Vệ Lệ mới nhớ ra hắn ta vừa phải chịu phạt, bị đánh bằng bản tử nên bây giờ vẫn còn hôn mê.
Nàng ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Đại nhân, ngài xem, trên sổ trực làm không có tên của ta mà.”
Hứa Lăng nhướn mày nhìn nàng ta một cái, y nhớ lại lời dặn dò của Bùi Cửu Chi, người y muốn tìm chính là vị cô nương không có tên trong danh sách kia.
Lâm Mộng quỳ trên mặt đất, cúi đầu, mồ hôi từ trên trán rơi xuống.
Nàng ta nhớ ra rồi, tối hôm đó là nàng ta lười biếng nên muốn về sớm một chút.
Cho nên, khi Ô Tố nói cơ thể không khoẻ, nàng ta vẫn muốn Ô Tố phải trực thay mình.
Vì thế Ô Tố mới mắc sai lầm, chọc giận Cửu điện hạ, khiến vị đại nhân trước mắt đến đây tìm người.
Nàng ta không muốn người khác biết được chuyện này, bởi vì tính tình của vị quý nhân kia biến chuyển khó lường.
Nếu Ô Tố nhắc tới nàng ta, chỉ sợ chính nàng ta cũng không thể tránh khỏi bị phạt.
Ở Vân Đô, nếu gián tiếp mạo phạm tới quý nhân như Cửu điện hạ, nàng ta có thể sẽ rước phải họa sát thân.
Cho nên, Lâm Mộng lựa chọn im lặng không nói.
“Buổi tối ngày hôm đó, ta vẫn luôn ở trong Tĩnh Vương phủ, rất nhiều người đều có thể làm chứng, cho nên người đại nhân muốn tìm chắc chắn không phải là ta.”
Giọng nói của Lâm Mộng run run.
Vệ Lệ gắt gỏng lên: “Không phải ngươi, chẳng lẽ là ta sao, nhất định là Ô Tố kia rồi, chân tay nàng ta vụng về…”
Nàng ta quỳ trên mặt đất, không ngừng hành lễ: “Đại nhân, thật sự không phải ta… Ngài xem sổ xếp ca đi…”
Hứa Lăng nở một nụ cười mà bản thân cho là vô cùng thân thiện với nàng ta, an ủi: “Cô nương, người chúng ta muốn tìm chính là người không có tên ở trong quyển sổ.”
Hứa Lăng lệnh cho người đỡ nàng ta dậy, sau đó đưa Lâm Mộng lui xuống, trước khi y dẫn người tới đây đã điều tra qua một lượt.
Tối đó, Vệ Lệ quả thật không trở về tiểu viện nơi bọn họ ở, hơn nữa trên sổ xếp ca làm đúng là không có ghi tên nàng ta.
Lâm Mộng bị đưa về, dọc đường đi nàng ta không rõ chân tướng sự việc nên sợ hãi vô cùng.
Nàng ta biết, bởi vì chính bản thân nàng ta sợ bị liên lụy nên đã bán đứng Vệ Lệ.
Lâm Mộng không dám để chuyện đêm đó nàng để cho Ô Tố thay nàng đưa đồ ăn lên bị vạch trần.
Ô Tố chắc chắn sẽ nói, chuyện của Vệ Lệ và Tiết Tồn cũng là do nàng tiết lộ cho Vân Vệ!
Nàng ta thấy Ô Tố trông thì có vẻ chất phác, trầm tính nhưng thật ra hễ có cơ hội là sẽ nói ra hết tất cả những điều không nên nói.
Đều tại Ô Tố, Lâm Mộng nghĩ vậy, hôm nay nàng xin nghỉ đi khỏi Tĩnh Vương phủ chắc chắn cũng là để trốn bị điều tra.
Chuyện này không thể trách nàng ta được… Lâm Mộng an ủi chính mình, tất cả những gì nàng ta nói trước mặt vị đại nhân kia đều lại thật.
Trước khi nàng ta quay về đã đẩy hết những sai lầm lên trên đầu Ô Tố.
*
Lâm Mộng giấu chi tiết trong chuyện này đi, nhìn chằm chằm Ô Tố nói.
“Trong sổ sắp xếp ca tối hôm đó, chỉ có ta và Vệ Lệ, buổi tối đó Vệ Lệ trùng hợp cũng không ở Tĩnh Vương phủ, cho nên bị bắt thay ngươi rồi.”
Ô Tố bình tĩnh nhìn Lâm Mộng, hỏi: “Thì sao nữa?”
“Thì ngươi có lỗi với Vệ Lệ…” Lâm Mộng lớn tiếng nói với nàng.
“Là chính nàng ta muốn ta trực thay, cũng là ngươi muốn ta đưa thức ăn lượt cuối lên thay ngươi.” Giọng điệu của Ô Tố bình thản.
“Làm ra chuyện gì sẽ mang tới hậu quả ấy, chuyện này rất công bằng.”
“Ô Tố, ngươi đúng là máu lạnh, trước đó không lâu Vệ Lệ còn tặng quà sinh nhật cho ngươi.”
Lâm Mộng đã biến tự trách thành oán hận, nàng ta nhìn Ô Tố chằm chằm tiếp tục chỉ trích.
“Ừm…” Ô Tố tiếp tục đáp.
“Ngươi có lương tâm hay không hả!”
Lâm Mộng không muốn thừa nhận rằng nàng ta đã bán đứng Vệ Lệ, bởi vậy chỉ có thể trút sự tự trách của bản thân lên người Ô Tố.
Nàng ta nhào tới, muốn tát thẳng vào mặt Ô Tố một cái.
Nhưng Ô Tố đã tránh được, nàng chú ý tới sự điên cuồng trong đáy mắt Lâm Mộng, khẽ hỏi: “Lâm Mộng, trạng thái của ngươi hình như đang không ổn lắm.”
Đôi mắt sáng rõ của nàng nhìn nàng ta chăm chú, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong nội tâm nàng ta.
“Lâm Mộng, ngươi đang sợ hãi, dường như ngươi còn có một chút oán hận đối với chính mình, ngươi đang bất an, bởi vậy nên ngươi muốn trút hết thứ cảm xúc tiêu cực này lên người ta.”
Ô Tố nghiêm túc diễn giải biểu cảm và suy nghĩ trong nội tâm nàng ta, nàng nhả từng chữ rõ ràng, mang theo sự cứng nhắc không thuộc về con người.
“Người im đi! Im đi!” Lâm Mộng nhắm mắt lại, hét lớn.
Nàng ta loạng choạng như muốn ngã xuống đất, Ô Tố đỡ lấy nàng ta.
Ô Tố nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy để Vệ Lệ gánh tội thay cho nàng thì không được tốt cho lắm.
Tuy rằng nàng sợ bị phát hiện nhưng cùng lắm thì vị quý nhân kia sẽ giết chết nàng xả giận thôi.
Giết thì giết, dù sao người phàm cũng không giết chết nàng được
Sự việc đã bại lộ đến mức này, nàng cũng không thể trốn tránh được nữa.
Ô Tố đỡ Lâm Mộng dậy, để nàng ta ngồi lên ghế tựa trong viện.
Nàng cũng chưa đoán ra ngọn nguồn sự việc thế nào, chỉ suy nghĩ một chút sau đó nói với Lâm Mộng: “Vậy ta đi nói rõ chân tướng, để nàng ta trở về.”
Dứt lời, nàng xoay người đi ra khỏi viện.
Lâm Mộng bởi vì tự trách bản thân nên vừa rồi mới không khống chế được cảm xúc, sau khi được Ô Tố dậy, nàng ta mất một lúc lâu mới dần khôi phục lại tinh thần.
Ô Tố muốn đi thay để Vệ Lệ được thả về! Lâm Mộng “xoạt” một cái đứng phắt dậy.
Ô Tố đi rồi, chân tướng việc nàng ta gián tiếp khiến Ô Tố thay ca làm việc cho mình chẳng phải cũng lộ ra hết sao?
Nói cho cùng, nàng ta vẫn phải đi ngăn Ô Tố lại, Lâm Mộng chạy ra ngoài, đuổi theo hướng Ô Tố rời đi.
Lúc Ô Tố đi ra khỏi Tĩnh Vương phủ, nàng cúi đầu liếc nhìn túi gấm mà tiểu điện hạ đưa cho nàng đang được giấu trong ngực.
Nàng biết tiểu điện hạ vẫn luôn điều tra việc này, nếu hắn biết nàng chính là thị nữ đã mạo phạm vị quý nhân kia, chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Hắn sẽ chán ghét nàng đã lừa hắn, cũng có khả năng sẽ phát hiện ra nàng không phải con người.
Có lẽ tờ giấy và chìa khóa vàng trong túi gấm cũng sẽ không đưa cho nàng nữa.
Vậy thì cứ như thế đi, Ô Tố nghĩ.
Nàng hỏi người qua đường, đuổi theo đoàn xe hộ tống Vệ Lệ.
…
Trước Nhật Nguyệt các, hai thị nữ đỡ Vệ Lệ vẫn chưa hoàn hồn đi xuống.
Vệ Lệ ôm lấy ngực mình, bởi vì trước đó quá sợ hãi nên sắc mặt nàng ta đỏ bừng, nhịp tim vẫn còn dồn dập.
Sau khi Lâm Mộng bị dẫn đi, lời Hứa Lăng nói ra khiến nàng ta khiếp sợ.
Hứa Lăng trầm giọng nói với nàng: “Cô nương, cô đừng sợ, chúng ta cũng không phải là muốn phạt cô.”
“Đêm đó ở Quan Lan Các, có lẽ cô nương đã làm gì đó khiến Cửu điện hạ có cái nhìn khác về cô nên bây giờ ngài ấy muốn đón cô nương về chỗ của ngài ấy.”
Hứa Lăng đỡ lấy nàng ta, bất đắc dĩ giải thích.
“Cửu… Cửu điện hạ?!” Vệ Lệ trừng lớn hai mắt, nghe những lời Hứa Lăng nói, niềm vui to lớn bất ngờ kéo đến.
“Ừm, cho nên người đêm hôm đó có đúng là cô nương không?” Hứa Lăng hỏi lại, y thấy phản ứng của Vệ Lệ không đúng lắm, vậy nên vẫn muốn xác nhận một chút.
Hai tay Vệ Lệ rũ bên người siết chặt lại, nàng ta biết đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời.
Mà Ô Tố phỏng chừng còn nghĩ rằng nàng ta đang phải chịu phạt, chắc chắn sẽ không dám nói ra chân tướng.
Nàng ta hít sâu một hơi, gật đầu với Hứa Lăng: “Là ta.”
Hứa Lăng cung kính dẫn nàng ta xuống xe, định đưa nàng tới Nhật Nguyệt các.
*
Trước mắt Vệ Lệ là cổng lớn của Nhật Nguyệt các đóng chặt lại, sau nó là một tòa kiến trúc khổng lồ, lầu cao chìm vào trong mây.
Nhật Nguyệt các nơi Bùi Cửu Chi ở, là tòa kiến trúc cao nhất ở Vân Đô, còn cao hơn cả Vân Ly cung nơi Hoàng đế Vân Đô ở.
Bao nhiêu năm qua gần như không có ai được bước vào Nhật Nguyệt các, đến cả Hứa Lăng cũng không.
Y cung kính hành lễ với Vệ Lệ: “Cô nương, cô có thể mở Nhật Nguyệt các ra.”
“Cái gì?” Vệ Lệ giật mình.
“Cửu điện hạ nói khi đến trước Nhật Nguyệt các rồi, cô nương sẽ có năng lực mở nó ra.” Hứa Lăng nghiêm túc dựa theo những gì Bùi Cửu Chi sắp xếp.
Trong nháy mắt, Vệ Lệ vừa hoảng hốt vừa lúng túng, nàng ta nói: “Ta… Ta không biết.”
“Không sao cả, trời hôm nay cũng tối rồi, ta đưa cô nương tới dịch quán nghỉ ngơi trước, nếu cô nương nhớ ra cách mở thì hãy tới mở.”
Hứa Lăng chỉ nghĩ rằng hôm nay là do nàng ta đang sợ hãi.
Vệ Lệ nheo mắt, gật gật đầu.
Sau đó đoàn người bọn họ đi tới dịch quán lớn nhất Vân Đô.
Đoàn hộ tống này rất phô trương, Ô Tố nghe ngóng suốt dọc đường cũng đã tìm tới nơi.
Nàng đứng trước dịch quán, nhìn thấy thủ vệ nghiêm ngặt trước mặt lại chợt nghĩa tới khuôn mặt điên cuồng của Lâm Mộng.
Đi thì đi thôi, chuyện đêm đó đúng là do nàng làm.
Ô Tố bình tĩnh đi tới, thị vệ canh giữ ở trước dịch quán vung ngang ngọn thương trong tay, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Ta tới tìm người, ta và nàng ta đều làm việc ở Tĩnh Vương phủ.” Ô Tố nhẹ giọng nói.
Thủ vệ còn tưởng là bằng hữu của Vệ Lệ tới tìm nàng ta nên đã đi lên trên thông báo.
Tất nhiên Hứa Lăng sẽ không ngăn cản Vệ Lệ gặp mặt bằng hữu nên định dẫn người vào.
Qua cửa thứ nhất, Ô Tố đi tới lầu các nơi Vệ Lệ ở nhưng lại bị thị nữ bảo vệ nàng ta ngăn lại.
“Ta là Ô Tố, ta tới tìm Vệ Lệ.” Ô Tố bình tĩnh nói.
Nàng nhìn trước mắt cũng không giống nơi để giam giữ phạm nhân, đây… Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thị nữ nghe thấy lời nàng nói, xoay người lên lầu các thông báo cho Vệ Lệ.
Vệ Lệ ở trong phòng đang soi gương trang điểm, nghe thấy Ô Tố đã tới, nàng ta bàng hoàng đứng dậy.
Không phải Ô Tế biết sự thật rồi đấy chứ?
Vệ Lệ lập tức nói với thị nữ: “Ta không gặp nàng ta đâu, đừng cho nàng ta vào.”
Một lát sau, thị nữ đứng trên lầu các hoa mỹ hành lễ nói với Ô Tố: “Cô nương, Vệ Lệ cô nương không muốn gặp ngươi.”
Ô Tố bối rối đứng ở trước cửa lớn hoa lệ này, nàng nheo mắt suy nghĩ hồi lâu.
Nàng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc con người là sinh vật như thế nào vậy.
Nàng xoay người, chậm rãi rời khỏi nơi này, sau lưng là ánh sáng chói lóa rực rỡ tỏa ra từ tòa lầu cao, phản chiếu bóng dáng đen trắng của nàng nàng.
Ô Tố định quay về Tĩnh Vương phủ, nàng bèn đi đường tắt, đi từ con đường nhỏ phía sau dịch quán.
Kết quả vừa đi chưa được hai bước, nàng đã nhìn thấy cuối con đường nhỏ có một bóng dáng quen thuộc đứng đó.
Vệ Lệ len lén chạy ra gặp mặt nàng, bởi vì nàng ta nhớ ra Nhật Nguyệt Các mà bản thân không mở được kia.
Người tối đó đúng thật là Ô Tố, vậy nên chắc chắn là nàng sẽ có cách..
“Ô Tố…” Vệ Lệ gọi nàng lại.
Ô Tố xoay người, lẳng lặng nhìn nàng ta: “Vệ Lệ, hôm nay ta không ở đây, ngươi bị bắt thay ta, ta tới để nói rõ sự thật, vì sao ngươi lại không gặp ta?”
“Ô Tố, đừng nói cái này nữa!” Vệ Lệ hỏi: “Ngươi có thể mở được Nhật Nguyệt các không?”
“Nhật Nguyệt các gì cơ?” Ô Tố thắc mắc, nàng chưa từng nghe qua cái tên này.
“Chính là Cửu…” Vệ Lệ đang định nói tiếp thì từ ngoài hẻm nhỏ lại xuất hiện thêm một bóng người.
“Ô Tố, tất cả đều là do Vệ Lệ gieo gió gặt bão, ngươi không cần phải đi thay cho nàng ta về!”
Lâm Mộng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Ô Tố, nàng ta cao giọng nói.
Dưới ánh trăng yên tĩnh, giọng nói của nàng ta có chút mơ hồ.
Ô Tố ngây người trong giây lát, nàng ngoái đầu lại nhìn.
Cùng lúc đó, nàng cảm nhận được một luồng yêu khí quen thuộc đánh tới, nhanh như chớp.
Ở sâu trong phố lớn ngõ nhỏ phồn hoa của Vân Đô, một luồng khí màu đen hung ác xuất hiện.
Thủ pháp giết người của nó rất quen thuộc, luồng khí đen như rồng như rắn kia xuyên thẳng qua tim Lâm Mộng đang đứng ở đầu kia hẻm nhỏ.
Chỉ một thoáng sau, cột máu phun ra, trên người nàng ta có khí đen truyền đến tiếng nhai nuốt “ừng ực ừng ực”.
Vệ Lệ bị dọa đến ngây người, Lâm Mộng chết rồi, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập con hẻm nhỏ.
Lần này, Ô Tố thậm chí còn chưa kịp kết nối với linh hồn đã chết của Lâm Mộng.
Khí màu đen mang theo màu máu tanh tưởi, cuồn cuộn bay về phía hai người bọn nàng, luồng khí đó dày đặc siết chặt lấy hai người.
Tiếng thét thảm thiết của Vệ Lệ cắt xuyên qua bầu trời đêm, thủ vệ canh giữ ở dịch quán dốc toàn bộ lực lượng chạy tới, máu tươi lan ra đầy đất.
Vị cô nương mà Cửu điện hạ chỉ định phải đưa về kia lại lén lút rời khỏi dịch quán, sau đó bị bắt đi.
Không ai để ý tới Ô Tố cũng bị bắt đi.
Luồng khí màu đen đưa hai người bọn họ đi, biến mất dưới ánh trăng trên bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, Bùi Cửu Chi đang ở giữa trận pháp điển lễ tế trời bỗng mở bừng hai mắt.
Đêm nay, trò hề với sự xuất hiện của ba người Ô Tố, Vệ Lệ, Lâm Mộng, đến đây là kết thúc.
Trong ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn, đôi mắt sáng tỏ của nàng nhìn Lâm Mộng chằm chằm.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Lâm Mộng, sao thế?”
*
Sau khi Ô Tố rời khỏi Tĩnh Vương phủ không lâu, dựa theo trình tự giao nộp hoa tai ngọc trai, Lâm Mộng cùng Vệ Lệ trực đêm hôm đó bị mang đi.
Hứa Lăng làm việc thay mặt Cửu điện hạ, tất nhiên là cực kỳ phô trương.
Trong đại điện của Tây Uyển ở Tĩnh Vương phủ, thủ vệ chia làm hai hàng, thân mặc quân trang màu bạc, đứng nghiêm.
Lúc Lâm Mộng và Vệ Lệ bị đưa tới đều đã bị dọa đến mềm nhũn chân.
Vệ Lệ nắm tay Lâm Mộng, run rẩy nói: “Lâm Mộng, nhất định là đêm đó Ô Tố thay ta trực đêm đã phạm phải chuyện gì đó rồi.”
Lâm Mộng bị dọa đến nỗi không thể đi nổi, nàng ta thất tha thất thểu, cảm giác hai chân mình nặng nề đến nỗi gần như không thể nhấc lên nổi.
Lúc Vệ Lệ nói chuyện với nàng ta, nàng ta còn không trả lời được.
“Lâm Mộng, ngươi nói xem liệu có phải…” Vệ Lệ khé kéo tay áo của Lâm Mộng.
Môi Lâm Mộng run lẩy bẩy nhưng vẫn không nói lên lời
“Lâm Mộng, sao ngươi không nói gì thế?” Vệ Lệ sợ hãi, cuối câu giọng nói cũng nghẹn đi.
Nàng ta cảm thấy tình hình có gì đó không ổn nhưng khi Tĩnh Vương phủ điều tra chuyện chiếc hoa tai ngọc trai bị đánh mất, nàng ta đã làm một chuyện từ trước đó rồi.
Đêm đó, Ô Tố không có tên trong sổ trực ban, chính nàng ta đã lẻn vào thư phòng của Lục Quản sự, sửa lại quyển sổ, điền tên Ô Tố vào sổ.
Như vậy, dù Tĩnh Vương phủ có điều tra như thế nào đi nữa thì cũng không tra được tới chỗ nàng ta, suy cho cùng đêm đó quả thật nàng ta không ở Tĩnh Vương phủ, hơn nữa còn có Lâm Mộng có làm chứng cho nàng ta.
Lúc này, hai người bọn họ đã bị đưa tới đại điện, sắc mặt Lâm Mộng tái nhợt, Vệ Lệ thì vội vàng quỳ xuống đất.
Hứa Lăng đang định đứng dậy đỡ Vệ Lệ đứng lên, lại nghe thấy tiếng Lâm Mộng run rẩy vang lên trong điện.
“Đại nhân, ngài đang tìm thị nữ lui xuống muộn nhất đêm hôm đó sao?” Lâm Mộng quỳ trên mặt đất, hành lễ hỏi.
Hứa Lăng sửng sốt, bản thân y cũng không biết Cửu điện hạ tại sao lại muốn tìm người nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Cô nương, đúng vậy, chúng ta đang tìm thị nữ của Tĩnh Vương phủ vào Quan Lan các sau khi tiệc tàn tối hôm đó.” Y đáp.
Lâm Mộng nuốt nước miếng, gằn từng chữ nói: “Ta không phải là người cuối cùng rời đi, thị nữ khác về Tây Uyển cùng ta có thể làm chứng.”
Vệ Lệ kinh ngạc trợn tròn hai mắt, nàng ta đột nhiên quay đầu lại nói: “Lâm Mộng, đêm hôm đó ta vốn không ở Tĩnh Vương phủ, sao có thể là ta. A Tồn, chàng ấy có thể…”
Nghĩ đến Tiết Tồn, Vệ Lệ mới nhớ ra hắn ta vừa phải chịu phạt, bị đánh bằng bản tử nên bây giờ vẫn còn hôn mê.
Nàng ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Đại nhân, ngài xem, trên sổ trực làm không có tên của ta mà.”
Hứa Lăng nhướn mày nhìn nàng ta một cái, y nhớ lại lời dặn dò của Bùi Cửu Chi, người y muốn tìm chính là vị cô nương không có tên trong danh sách kia.
Lâm Mộng quỳ trên mặt đất, cúi đầu, mồ hôi từ trên trán rơi xuống.
Nàng ta nhớ ra rồi, tối hôm đó là nàng ta lười biếng nên muốn về sớm một chút.
Cho nên, khi Ô Tố nói cơ thể không khoẻ, nàng ta vẫn muốn Ô Tố phải trực thay mình.
Vì thế Ô Tố mới mắc sai lầm, chọc giận Cửu điện hạ, khiến vị đại nhân trước mắt đến đây tìm người.
Nàng ta không muốn người khác biết được chuyện này, bởi vì tính tình của vị quý nhân kia biến chuyển khó lường.
Nếu Ô Tố nhắc tới nàng ta, chỉ sợ chính nàng ta cũng không thể tránh khỏi bị phạt.
Ở Vân Đô, nếu gián tiếp mạo phạm tới quý nhân như Cửu điện hạ, nàng ta có thể sẽ rước phải họa sát thân.
Cho nên, Lâm Mộng lựa chọn im lặng không nói.
“Buổi tối ngày hôm đó, ta vẫn luôn ở trong Tĩnh Vương phủ, rất nhiều người đều có thể làm chứng, cho nên người đại nhân muốn tìm chắc chắn không phải là ta.”
Giọng nói của Lâm Mộng run run.
Vệ Lệ gắt gỏng lên: “Không phải ngươi, chẳng lẽ là ta sao, nhất định là Ô Tố kia rồi, chân tay nàng ta vụng về…”
Nàng ta quỳ trên mặt đất, không ngừng hành lễ: “Đại nhân, thật sự không phải ta… Ngài xem sổ xếp ca đi…”
Hứa Lăng nở một nụ cười mà bản thân cho là vô cùng thân thiện với nàng ta, an ủi: “Cô nương, người chúng ta muốn tìm chính là người không có tên ở trong quyển sổ.”
Hứa Lăng lệnh cho người đỡ nàng ta dậy, sau đó đưa Lâm Mộng lui xuống, trước khi y dẫn người tới đây đã điều tra qua một lượt.
Tối đó, Vệ Lệ quả thật không trở về tiểu viện nơi bọn họ ở, hơn nữa trên sổ xếp ca làm đúng là không có ghi tên nàng ta.
Lâm Mộng bị đưa về, dọc đường đi nàng ta không rõ chân tướng sự việc nên sợ hãi vô cùng.
Nàng ta biết, bởi vì chính bản thân nàng ta sợ bị liên lụy nên đã bán đứng Vệ Lệ.
Lâm Mộng không dám để chuyện đêm đó nàng để cho Ô Tố thay nàng đưa đồ ăn lên bị vạch trần.
Ô Tố chắc chắn sẽ nói, chuyện của Vệ Lệ và Tiết Tồn cũng là do nàng tiết lộ cho Vân Vệ!
Nàng ta thấy Ô Tố trông thì có vẻ chất phác, trầm tính nhưng thật ra hễ có cơ hội là sẽ nói ra hết tất cả những điều không nên nói.
Đều tại Ô Tố, Lâm Mộng nghĩ vậy, hôm nay nàng xin nghỉ đi khỏi Tĩnh Vương phủ chắc chắn cũng là để trốn bị điều tra.
Chuyện này không thể trách nàng ta được… Lâm Mộng an ủi chính mình, tất cả những gì nàng ta nói trước mặt vị đại nhân kia đều lại thật.
Trước khi nàng ta quay về đã đẩy hết những sai lầm lên trên đầu Ô Tố.
*
Lâm Mộng giấu chi tiết trong chuyện này đi, nhìn chằm chằm Ô Tố nói.
“Trong sổ sắp xếp ca tối hôm đó, chỉ có ta và Vệ Lệ, buổi tối đó Vệ Lệ trùng hợp cũng không ở Tĩnh Vương phủ, cho nên bị bắt thay ngươi rồi.”
Ô Tố bình tĩnh nhìn Lâm Mộng, hỏi: “Thì sao nữa?”
“Thì ngươi có lỗi với Vệ Lệ…” Lâm Mộng lớn tiếng nói với nàng.
“Là chính nàng ta muốn ta trực thay, cũng là ngươi muốn ta đưa thức ăn lượt cuối lên thay ngươi.” Giọng điệu của Ô Tố bình thản.
“Làm ra chuyện gì sẽ mang tới hậu quả ấy, chuyện này rất công bằng.”
“Ô Tố, ngươi đúng là máu lạnh, trước đó không lâu Vệ Lệ còn tặng quà sinh nhật cho ngươi.”
Lâm Mộng đã biến tự trách thành oán hận, nàng ta nhìn Ô Tố chằm chằm tiếp tục chỉ trích.
“Ừm…” Ô Tố tiếp tục đáp.
“Ngươi có lương tâm hay không hả!”
Lâm Mộng không muốn thừa nhận rằng nàng ta đã bán đứng Vệ Lệ, bởi vậy chỉ có thể trút sự tự trách của bản thân lên người Ô Tố.
Nàng ta nhào tới, muốn tát thẳng vào mặt Ô Tố một cái.
Nhưng Ô Tố đã tránh được, nàng chú ý tới sự điên cuồng trong đáy mắt Lâm Mộng, khẽ hỏi: “Lâm Mộng, trạng thái của ngươi hình như đang không ổn lắm.”
Đôi mắt sáng rõ của nàng nhìn nàng ta chăm chú, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong nội tâm nàng ta.
“Lâm Mộng, ngươi đang sợ hãi, dường như ngươi còn có một chút oán hận đối với chính mình, ngươi đang bất an, bởi vậy nên ngươi muốn trút hết thứ cảm xúc tiêu cực này lên người ta.”
Ô Tố nghiêm túc diễn giải biểu cảm và suy nghĩ trong nội tâm nàng ta, nàng nhả từng chữ rõ ràng, mang theo sự cứng nhắc không thuộc về con người.
“Người im đi! Im đi!” Lâm Mộng nhắm mắt lại, hét lớn.
Nàng ta loạng choạng như muốn ngã xuống đất, Ô Tố đỡ lấy nàng ta.
Ô Tố nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy để Vệ Lệ gánh tội thay cho nàng thì không được tốt cho lắm.
Tuy rằng nàng sợ bị phát hiện nhưng cùng lắm thì vị quý nhân kia sẽ giết chết nàng xả giận thôi.
Giết thì giết, dù sao người phàm cũng không giết chết nàng được
Sự việc đã bại lộ đến mức này, nàng cũng không thể trốn tránh được nữa.
Ô Tố đỡ Lâm Mộng dậy, để nàng ta ngồi lên ghế tựa trong viện.
Nàng cũng chưa đoán ra ngọn nguồn sự việc thế nào, chỉ suy nghĩ một chút sau đó nói với Lâm Mộng: “Vậy ta đi nói rõ chân tướng, để nàng ta trở về.”
Dứt lời, nàng xoay người đi ra khỏi viện.
Lâm Mộng bởi vì tự trách bản thân nên vừa rồi mới không khống chế được cảm xúc, sau khi được Ô Tố dậy, nàng ta mất một lúc lâu mới dần khôi phục lại tinh thần.
Ô Tố muốn đi thay để Vệ Lệ được thả về! Lâm Mộng “xoạt” một cái đứng phắt dậy.
Ô Tố đi rồi, chân tướng việc nàng ta gián tiếp khiến Ô Tố thay ca làm việc cho mình chẳng phải cũng lộ ra hết sao?
Nói cho cùng, nàng ta vẫn phải đi ngăn Ô Tố lại, Lâm Mộng chạy ra ngoài, đuổi theo hướng Ô Tố rời đi.
Lúc Ô Tố đi ra khỏi Tĩnh Vương phủ, nàng cúi đầu liếc nhìn túi gấm mà tiểu điện hạ đưa cho nàng đang được giấu trong ngực.
Nàng biết tiểu điện hạ vẫn luôn điều tra việc này, nếu hắn biết nàng chính là thị nữ đã mạo phạm vị quý nhân kia, chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Hắn sẽ chán ghét nàng đã lừa hắn, cũng có khả năng sẽ phát hiện ra nàng không phải con người.
Có lẽ tờ giấy và chìa khóa vàng trong túi gấm cũng sẽ không đưa cho nàng nữa.
Vậy thì cứ như thế đi, Ô Tố nghĩ.
Nàng hỏi người qua đường, đuổi theo đoàn xe hộ tống Vệ Lệ.
…
Trước Nhật Nguyệt các, hai thị nữ đỡ Vệ Lệ vẫn chưa hoàn hồn đi xuống.
Vệ Lệ ôm lấy ngực mình, bởi vì trước đó quá sợ hãi nên sắc mặt nàng ta đỏ bừng, nhịp tim vẫn còn dồn dập.
Sau khi Lâm Mộng bị dẫn đi, lời Hứa Lăng nói ra khiến nàng ta khiếp sợ.
Hứa Lăng trầm giọng nói với nàng: “Cô nương, cô đừng sợ, chúng ta cũng không phải là muốn phạt cô.”
“Đêm đó ở Quan Lan Các, có lẽ cô nương đã làm gì đó khiến Cửu điện hạ có cái nhìn khác về cô nên bây giờ ngài ấy muốn đón cô nương về chỗ của ngài ấy.”
Hứa Lăng đỡ lấy nàng ta, bất đắc dĩ giải thích.
“Cửu… Cửu điện hạ?!” Vệ Lệ trừng lớn hai mắt, nghe những lời Hứa Lăng nói, niềm vui to lớn bất ngờ kéo đến.
“Ừm, cho nên người đêm hôm đó có đúng là cô nương không?” Hứa Lăng hỏi lại, y thấy phản ứng của Vệ Lệ không đúng lắm, vậy nên vẫn muốn xác nhận một chút.
Hai tay Vệ Lệ rũ bên người siết chặt lại, nàng ta biết đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời.
Mà Ô Tố phỏng chừng còn nghĩ rằng nàng ta đang phải chịu phạt, chắc chắn sẽ không dám nói ra chân tướng.
Nàng ta hít sâu một hơi, gật đầu với Hứa Lăng: “Là ta.”
Hứa Lăng cung kính dẫn nàng ta xuống xe, định đưa nàng tới Nhật Nguyệt các.
*
Trước mắt Vệ Lệ là cổng lớn của Nhật Nguyệt các đóng chặt lại, sau nó là một tòa kiến trúc khổng lồ, lầu cao chìm vào trong mây.
Nhật Nguyệt các nơi Bùi Cửu Chi ở, là tòa kiến trúc cao nhất ở Vân Đô, còn cao hơn cả Vân Ly cung nơi Hoàng đế Vân Đô ở.
Bao nhiêu năm qua gần như không có ai được bước vào Nhật Nguyệt các, đến cả Hứa Lăng cũng không.
Y cung kính hành lễ với Vệ Lệ: “Cô nương, cô có thể mở Nhật Nguyệt các ra.”
“Cái gì?” Vệ Lệ giật mình.
“Cửu điện hạ nói khi đến trước Nhật Nguyệt các rồi, cô nương sẽ có năng lực mở nó ra.” Hứa Lăng nghiêm túc dựa theo những gì Bùi Cửu Chi sắp xếp.
Trong nháy mắt, Vệ Lệ vừa hoảng hốt vừa lúng túng, nàng ta nói: “Ta… Ta không biết.”
“Không sao cả, trời hôm nay cũng tối rồi, ta đưa cô nương tới dịch quán nghỉ ngơi trước, nếu cô nương nhớ ra cách mở thì hãy tới mở.”
Hứa Lăng chỉ nghĩ rằng hôm nay là do nàng ta đang sợ hãi.
Vệ Lệ nheo mắt, gật gật đầu.
Sau đó đoàn người bọn họ đi tới dịch quán lớn nhất Vân Đô.
Đoàn hộ tống này rất phô trương, Ô Tố nghe ngóng suốt dọc đường cũng đã tìm tới nơi.
Nàng đứng trước dịch quán, nhìn thấy thủ vệ nghiêm ngặt trước mặt lại chợt nghĩa tới khuôn mặt điên cuồng của Lâm Mộng.
Đi thì đi thôi, chuyện đêm đó đúng là do nàng làm.
Ô Tố bình tĩnh đi tới, thị vệ canh giữ ở trước dịch quán vung ngang ngọn thương trong tay, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Ta tới tìm người, ta và nàng ta đều làm việc ở Tĩnh Vương phủ.” Ô Tố nhẹ giọng nói.
Thủ vệ còn tưởng là bằng hữu của Vệ Lệ tới tìm nàng ta nên đã đi lên trên thông báo.
Tất nhiên Hứa Lăng sẽ không ngăn cản Vệ Lệ gặp mặt bằng hữu nên định dẫn người vào.
Qua cửa thứ nhất, Ô Tố đi tới lầu các nơi Vệ Lệ ở nhưng lại bị thị nữ bảo vệ nàng ta ngăn lại.
“Ta là Ô Tố, ta tới tìm Vệ Lệ.” Ô Tố bình tĩnh nói.
Nàng nhìn trước mắt cũng không giống nơi để giam giữ phạm nhân, đây… Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thị nữ nghe thấy lời nàng nói, xoay người lên lầu các thông báo cho Vệ Lệ.
Vệ Lệ ở trong phòng đang soi gương trang điểm, nghe thấy Ô Tố đã tới, nàng ta bàng hoàng đứng dậy.
Không phải Ô Tế biết sự thật rồi đấy chứ?
Vệ Lệ lập tức nói với thị nữ: “Ta không gặp nàng ta đâu, đừng cho nàng ta vào.”
Một lát sau, thị nữ đứng trên lầu các hoa mỹ hành lễ nói với Ô Tố: “Cô nương, Vệ Lệ cô nương không muốn gặp ngươi.”
Ô Tố bối rối đứng ở trước cửa lớn hoa lệ này, nàng nheo mắt suy nghĩ hồi lâu.
Nàng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc con người là sinh vật như thế nào vậy.
Nàng xoay người, chậm rãi rời khỏi nơi này, sau lưng là ánh sáng chói lóa rực rỡ tỏa ra từ tòa lầu cao, phản chiếu bóng dáng đen trắng của nàng nàng.
Ô Tố định quay về Tĩnh Vương phủ, nàng bèn đi đường tắt, đi từ con đường nhỏ phía sau dịch quán.
Kết quả vừa đi chưa được hai bước, nàng đã nhìn thấy cuối con đường nhỏ có một bóng dáng quen thuộc đứng đó.
Vệ Lệ len lén chạy ra gặp mặt nàng, bởi vì nàng ta nhớ ra Nhật Nguyệt Các mà bản thân không mở được kia.
Người tối đó đúng thật là Ô Tố, vậy nên chắc chắn là nàng sẽ có cách..
“Ô Tố…” Vệ Lệ gọi nàng lại.
Ô Tố xoay người, lẳng lặng nhìn nàng ta: “Vệ Lệ, hôm nay ta không ở đây, ngươi bị bắt thay ta, ta tới để nói rõ sự thật, vì sao ngươi lại không gặp ta?”
“Ô Tố, đừng nói cái này nữa!” Vệ Lệ hỏi: “Ngươi có thể mở được Nhật Nguyệt các không?”
“Nhật Nguyệt các gì cơ?” Ô Tố thắc mắc, nàng chưa từng nghe qua cái tên này.
“Chính là Cửu…” Vệ Lệ đang định nói tiếp thì từ ngoài hẻm nhỏ lại xuất hiện thêm một bóng người.
“Ô Tố, tất cả đều là do Vệ Lệ gieo gió gặt bão, ngươi không cần phải đi thay cho nàng ta về!”
Lâm Mộng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Ô Tố, nàng ta cao giọng nói.
Dưới ánh trăng yên tĩnh, giọng nói của nàng ta có chút mơ hồ.
Ô Tố ngây người trong giây lát, nàng ngoái đầu lại nhìn.
Cùng lúc đó, nàng cảm nhận được một luồng yêu khí quen thuộc đánh tới, nhanh như chớp.
Ở sâu trong phố lớn ngõ nhỏ phồn hoa của Vân Đô, một luồng khí màu đen hung ác xuất hiện.
Thủ pháp giết người của nó rất quen thuộc, luồng khí đen như rồng như rắn kia xuyên thẳng qua tim Lâm Mộng đang đứng ở đầu kia hẻm nhỏ.
Chỉ một thoáng sau, cột máu phun ra, trên người nàng ta có khí đen truyền đến tiếng nhai nuốt “ừng ực ừng ực”.
Vệ Lệ bị dọa đến ngây người, Lâm Mộng chết rồi, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập con hẻm nhỏ.
Lần này, Ô Tố thậm chí còn chưa kịp kết nối với linh hồn đã chết của Lâm Mộng.
Khí màu đen mang theo màu máu tanh tưởi, cuồn cuộn bay về phía hai người bọn nàng, luồng khí đó dày đặc siết chặt lấy hai người.
Tiếng thét thảm thiết của Vệ Lệ cắt xuyên qua bầu trời đêm, thủ vệ canh giữ ở dịch quán dốc toàn bộ lực lượng chạy tới, máu tươi lan ra đầy đất.
Vị cô nương mà Cửu điện hạ chỉ định phải đưa về kia lại lén lút rời khỏi dịch quán, sau đó bị bắt đi.
Không ai để ý tới Ô Tố cũng bị bắt đi.
Luồng khí màu đen đưa hai người bọn họ đi, biến mất dưới ánh trăng trên bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, Bùi Cửu Chi đang ở giữa trận pháp điển lễ tế trời bỗng mở bừng hai mắt.
Đêm nay, trò hề với sự xuất hiện của ba người Ô Tố, Vệ Lệ, Lâm Mộng, đến đây là kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.