Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 19:

Phù Tang Tri Ngã

24/05/2024

Hắn ta mở lồng giam, chậm rãi đi vào, liếc mắt một cái đã để ý tới Vệ Lệ ở trong góc.

“Ngươi… Lại đây, vừa rồi ngươi kêu to nhất, chắc là muốn khiến cho ta chú ý, vậy người thứ hai ăn là ngươi…”

Hắn ta lướt qua Ô Tố, đi thẳng về phía Vệ Lệ.

“Ta không muốn… Ngươi ăn các nàng đi, các nàng ăn ngon hơn, cơ thể ta không tốt, trái tim này nhất định là ăn cũng không ngon đâu.”

Vệ Lệ cuống quít khua tay, nàng chỉ vào Thu Tự ở phía sau và Ô Tố ở phía trước.

Nhưng yêu quái đó hiển nhiên là không kiên nhẫn như vậy, con dao sắc bén trong tay hắn vung lên, chém về phía đôi bàn tay mảnh khảnh đang không ngừng vung vẩy của nàng.

Mười ngón tay trắng bệch rơi xuống mặt đất, từng giọt máu tươi chảy xuống.

Lệ khí trong mắt ác yêu chợt lóe lên, hắn ta muốn kéo Vệ Lệ ra ngoài.

Nhưng lúc này, ở phía sau hắn ta có chút trầm lặng, một hơi thở như nước đọng tới gần.

“Không nên làm như vậy.”

Giọng nói của Ô Tố vẫn rất nhẹ nhàng, đối với Vệ Lệ, đối với tiểu điện hạ, hay là đối với người nào khác, nàng vĩnh viễn đều dùng giọng điệu như vậy.

Ô Tố bắt lấy con yêu quái đáng sợ từ phía sau, hai tay nàng vòng quanh cổ hắn ta, bàn tay lạnh lẽo khép lại trước mắt nó.

Từ đầu đến cuối hơi thở của nàng đều rất nhẹ nhàng, bình tĩnh và kiên định.

Ác yêu đột nhiên trở nên cuồng bạo, nửa người dưới hóa thành hắc khí cuồn cuộn, bám lên thân thể Ô Tố, gắt gao quấn quanh cổ nàng.

“nhân loại thấp hèn…” Ác yêu tức giận nói: “Cũng dám ngăn cản ta.”

“Ta không phải nhân loại, ta được người ta ủy thác, ta muốn các nàng và ta… Đều sống sót.”

Hơi thở của Ô Tố lạnh như băng, rơi vào bên tai con yêu vật này.

Nàng ôm lấy thân hình cao lớn của yêu quái lùi về phía sau rồi lóe lên, nàng cảm thấy bản thân mình là yêu, nhận thức như vậy quả thật không sai.

Bởi vì nửa người dưới của nàng cũng biến thành một đoàn khí trắng đen lẫn lộn, trải ra giống như mạng nhện, bao bọc lấy thân thể yêu quái kia.

Ô Tố kéo hắn ta vào phòng trong sân nhỏ.

Trong sân, Thu Tự và Vệ Lệ mở to mắt nhìn thấy tất cả, mãi cho đến khi Vệ Lệ vì hai tay mất máu quá nhiều mà suy sụp ngất trên mặt đất.

Thân là đại phu, Thu Tự cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay bị chặt đứt của nàng ta rơi trên mặt, lau nước mắt, thế nhưng lại không ra tay cứu chữa cho nàng ta.

Hiện tại, nàng ấy và Vệ Lệ đều biết Ô Tố là một thứ quái dị.

Nàng thật sự rất kỳ lạ, từ lúc bắt đầu, nàng đã bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi.



Ô Tố kéo yêu quái vào trong phòng, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Làn váy trắng mềm mại của nàng rũ xuống, khí hỗn độn dưới thân lan rộng ra khắp các ngóc ngách trong căn phòng.

“Khi nào thủ vệ của Vân Đô tới, khi nào thì ta thả ngươi đi, hay là, ngươi chờ ta tiêu hao hết sức lực.” Ô Tố chớp mắt nhìn ác yêu nói.

“Ngươi là yêu quái gì?!” Yêu vật kia rất nhanh lại biến thành hắc khí một lần nữa, lao về phía Ô Tố.

Hắn ta đã vô cùng tức giận, ra tay không còn thong donh nữa, ngược lại còn mang theo sát ý quả quyết.

Tà khí vọt tới trước mắt, đoàn hắc khí uốn lượn như rắn đó đâm thẳng vào giữa lưng Ô Tố.

Yêu quái nghĩ, hắn ta nhất định có thể giết chết cái con tiểu yêu không biết tự lượng sức mình là nàng đây.

Nhưng mà, một màn khiến hắn cảm thấy sợ hãi đã xảy ra.

Một đầu khác của đoàn hắc khí này lại đâm từ trước ngực Ô Tố ra… Đúng vậy, lúc trước hắn ta giết người, luôn là đâm xuyên qua tim như thế này.



Trong quá trình chạy nước rút này, hắn ta có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, còn có thể thuận tiện ngậm lấy một trái tim còn sống đang đập của nữ tử.

Nhưng nơi Ô Tố bị hắc khí đâm xuyên qua, xuất hiện một lỗ hổng, miêu tả được đại khái hình dạng của hắc khí.

Giống như là lúc thân thể hắn ta đang tiếp xúc với nàng đã tiến vào một không gian khác, sau đó hắn ta lại xuyên trở về lần nữa.

Nàng miễn nhiễm với đòn chí mạng này.

Hắc khí bị đánh bật ra từ một chỗ khác của cơ thể Ô Tố, bởi vì quán tính nên hắn ta ngã xuống đất, bộ dáng chật vật.

Cơ thể Ô Tố sẽ không bị tổn thương, nhưng y phục nàng đang mặc là vải dệt bình thường.

Cho nên y phục trước ngực nàng trước ngực xuất hiện một cái lỗ vô duyên vô cớ bị xé rách.

Cũng may lớp vải trên vai rũ xuống dưới, vừa đủ để che đi thân thể nàng.

Ô Tố bị lộ ra một chút da thịt trắng nõn ở dưới ngực, còn có nốt ruồi kia… Có lẽ đã từng bị Bùi Cửu Chi cắn một cái.

Ô Tố yên lặng nhìn đoàn hắc khí cuộn tròn trong góc kia.

Dưới váy trắng của nàng, khí hỗn độn vẫn đang không ngừng xoay tròn, toàn bộ năng lượng âm dương vừa hấp thụ được từ cô nương mặc y phục đỏ đều đã dùng ở đây.

Thường ngày Ô Tố nào có thể thi triển được pháp thuật lợi hại như vậy chứ?

Ô Tố nhẹ giọng nói: “Ngươi không thể giết chết được ta.”

Nàng có thể bị thương, nhưng sẽ không bị giết chết, mỗi một đòn tấn công chí mạng đều không có hiệu quả đối với nàng.

Cứ như thể, thứ tạo nên khí hỗn độn này của nàng, là sự tồn tại khách quan vĩnh viễn không tiêu tán.

Hỗn độn có thể bị thổi tan, bị đánh nát thành từng mảnh, nhưng nàng vĩnh viễn tồn tại, chỉ cần có năng lượng, thì nàng vĩnh viễn không biến mất.

“Ngươi… Rốt cuộc là thứ gì?” Cuối cùng hắc khí hiện ra một khuôn mặt người, hắn ta hỏi Ô Tố.

“Ta không biết.” Ô Tố trả lời, giọng điệu của nàng vẫn dịu dàng như trước.

Điều này thật dễ khiến người ta hiểu lầm thành mật ngữ giữa tình nhân với nhau.

Nàng kinh ngạc nhìn phần đuôi hắc khí, hỏi: “ Thì ra đầu của ngươi ở chỗ này, vậy thì vừa rồi là ngươi dùng mông… Hay là chân đâm ta?”

Toàn thân hắc khí đều có thể huyễn hóa ra hình dạng của nhân loại, hắn ta cảm thấy lời Ô Tố nói đang mạo phạm mình.

Hắn ta trừng mắt nhìn chòng chọc vào Ô Tố, nàng cực kỳ yếu đuối, hắn ta chỉ cần tùy tiện tấn công một cái là có thể cướp đi tính mạng nàng.

Cũng chính bởi vì vậy, hắn ta thậm chí còn không gây nổi thương tổn cho Ô Tố.

Nàng yếu ớt, nhưng vĩnh hằng bất diệt.

Từ đằng xa, hắn ta mơ hồ cảm nhận được một cỗ thần thức cực kỳ đáng sợ đang tới gần, vì thế hắn ta định không dây dưa với Ô Tố nữa.

Nàng muốn nhân loại bên ngoài kia sống thì hắn ta càng không thể để cho nàng được như ý.

Hắn ta sẽ đi ra ngoài và giết chết tất cả bọn họ ngay bây giờ.

Vì thế, hắn ta lại quay đầu lao ra khỏi phòng.

Có lẽ là vì câu hỏi vừa rồi của Ô Tố nên lần này hắn ta đã biến ra khuôn mặt ở phía trước hắc khí.

Mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều bị bao trùm bởi khí hỗn độn do thân thể Ô Tố biến thành, giống như mạng nhện lan rộng ra.

Ô Tố nghĩ tới con nhện nhỏ đã chết mà nàng nhìn thấy không lâu trước đây, nàng nghĩ, nàng cũng khá giỏi dệt lưới đó.

Hắc khí đụng phải khi hỗn độn khiến cho thân thể hắn ta không thể xông ra bên ngoài phòng.

Đầu của hắn lại đâm ra từ phía dưới ngực Ô Tố.



Ô Tố cúi đầu nhìn hắn ta, nàng giơ tay nâng khuôn mặt tuấn tú thuộc về nhân loại của đoàn hắc khí kia lên.

Hơi thở của nàng nhẹ nhàng: “Tất cả những loại hắc bạch khi, đều là cơ thể của ta.”

Ô Tố như đang trải rộng thân thể mình ra, bao phủ cả gian phòng này.

Bất kể hắc khí công kích từ nơi nào thì cuối cùng những công kích này đều sẽ mất đi hiệu lực và bị đánh bật ra một bên khác của thân thể nàng.

Nàng tiếp nhận năng lượng âm dương của ai thì nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người đó.

Nhất định sẽ, vĩnh viễn sẽ, ai cũng không thể ngăn cản.

Hiện tại, chống đỡ Ô Tố không phải là lực lượng của chính bản thân nàng mà là của cô nương đã chết dưới lưỡi đao, bị móc mất trái tim không lâu trước đó.

Nàng ghi nhớ chức trách của bản thân, cho dù chết thì cũng phải bảo vệ bá tánh Vân Đô.

nhân loại à.

Ô Tố nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắc khí thoát ra từ trong thân thể mình… Một đầu khác của hắc khí vẫn còn đang trào dâng tại một góc phòng.

Một màn này cực kỳ quỷ dị, giống như trong thân thể Ô Tố mọc ra một cái đầu.

Nàng nhẹ giọng nói: “Đây là là lời hứa của ta với nàng ta, chờ thủ vệ của Vân Đô tới thì ta sẽ thả ngươi đi.”

… Trên thực tế, chính Ô Tố cũng không chống đỡ được thời gian lâu nữa, nhưng chống được đến lúc thủ vệ đến thì hẳn là cũng đủ rồi.

Chỉ là đáng tiếc, cuối cùng thì thân phận của nàng vẫn bại lộ rồi.

Nhưng Ô Tố còn muốn giãy giụa một chút.

“Đừng nói với bọn họ ta là yêu có được không?” Ô Tố hỏi.

Hắc khí cười: “Ngươi còn đáng sợ hơn cả ta.”

Ô Tố chăm chú, nghi hoặc mà nhìn ác yêu trước mắt mình, lẩm bẩm: “Là như thế này sao?”

“nhân loại chán ghét ngươi, có lẽ cũng sẽ càng chán ghét ta hơn.” Ô Tố buông đầu của hắc khí xuống.

Nàng lui về phía sau nửa bước, hắc khí lập tức chảy từ trong thân thể nàng xuống, giống như một con rắn nằm bò trên mặt đất.

“Nói theo một cách nào đó thì ngươi rất mạnh đấy.” Hắc khí nói với nàng.

“Mạnh à, người mạnh là người đã tặng năng lượng này cho ta.” Hàng mi dài của Ô Tố rũ xuống, giọng của nàng nhẹ nhàng thong dong.

Ô Tố nhéo túi gấm giấu trong lòng mình theo bản năng, cũng may là món quà nàng nhận được từ nhân loại không bị con yêu quái này đâm hỏng.

Nàng đang tự hỏi, sau khi loài người đuổi tới nơi này thì sẽ nhìn nàng như thế nào.

Nhưng mà trước đó, nàng vẫn sẽ nghĩ cách che giấu.

Ô Tố đứng yên tại chỗ, hắc khí kia vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần lại một lần tấn công nàng, quần áo Ô Tố đã rách rưới, nhưng lông tóc vẫn không bị tổn hao gì.

Nàng cảm thấy hơi kiệt sức, thầm nghĩ nếu thủ vệ của Vân Đô còn không tới thì nàng sẽ không chịu nổi nữa.

Nhưng rất nhanh, nàng nghe được bên ngoài phòng truyền tới tiếng vó ngựa ồn ào, theo sau đó còn có một đạo ào ào tiếng gươm kiếm.

Ô Tố cực kỳ nhạy cảm với tiếng kiếm, bởi vì tối hôm đó ở Quan Lan các, thanh trường kiếm mà vị khách quý kia mang theo đã vang lên tiếng kêu hồi lâu.

Đó là thứ nàng rất quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn.

Là hắn?

Ô Tố mày nhíu, thu đám khí hỗn độn trải rộng các góc phòng về.

Hắc khí đang tìm kiếm cơ hội chạy trốn, cùng lúc đó, Ô Tố nghe được thủ vệ bên ngoài hét lên một câu.

“Cửu điện hạ, cẩn thận!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook