Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 27:
Phù Tang Tri Ngã
26/05/2024
Bùi Sở không khỏi bắt đầu thấy tò mò về nữ tử tên Ô Tố kia.
Ông ấy nghĩ ngợi chốc lát rồi đồng ý: “Cửu Chi, nếu con đã quyết định vậy thì cứ theo ý muốn của con đi.”
“Hôn sự này trẫm sẽ tổ chức cho con.” Bùi Sở cũng đành chịu thua nói.
“Nhưng con là người Hoàng gia, trước nay chưa từng có tiền lệ Hoàng tộc cưới một nữ tử thường dân. Nếu như nàng ta đã là người của Tĩnh Vương phủ, trẫm sẽ kêu Tĩnh Vương nhận nàng ta làm nghĩa muội, cho nàng ta một thân phận và chức phong. Con muốn lấy vợ thì như này mới hợp với quy củ.”
Bùi Sở thật lòng tôn trọng ý muốn của Bùi Cửu Chi, chỉ trong thời gian ngắn đã nghĩ ra được một phương án hợp với lễ pháp.
Bùi Cửu Chi nhìn sang nơi khác rồi nói: “Vâng.”
Bùi Sở nhìn hắn với vẻ đầy yêu thương, Hoàng gia vô tình, ông ấy gần như đã dồn hết tình thân lên người một đứa trẻ không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.
“Mấy ngày nữa, để cho phụ hoàng của con và mẫu hậu gặp nàng ấy một chút.” Bùi Sở nói: “Có lẽ nàng ấy cũng là một vị cô nương tốt.”
Bùi Sở thật sự không sợ Bùi Cửu Chi bị cô nương xấu xa nào đó lừa gạt, ông ấy biết Bùi Cửu Chi thông minh, làm việc luôn có tiêu chuẩn của bản thân.
Cho nên người có thể khiến hắn rung động thì chắc phải là một vị nữ tử vô cùng đặc biệt.
“Được.” Bùi Cửu Chi lại trả lời.
Thấy sắc trời bên ngoài đã gần đến giữa trưa, hắn nhớ đến lời hẹn của bản thân và Ô Tố, bèn hành lễ nói.
“Phụ hoàng, nếu như không dặn dò chuyện gì khác vậy con xin lui xuống trước.”
“Ừ, người giật dây phía sau chuyện hạ mê hương con vẫn chưa bắt được, nhưng thân phận của con đặc biệt, từ nhỏ đến lớn bị ám sát cũng mấy lần rồi. Trầm sẽ cho Hoàng Thành ti hỗ trợ con điều tra.” Bùi Sở suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chuyện này con vẫn ghi nhớ.” Bùi Cửu Chi vẫn đang điều tra thầy điều hương kia, nhưng đầu mối đến chỗ hắc khí ác yêu thì mất dấu.
Có lẽ, phải chờ bên phía Hoàng Thành ti giải mã yêu đan của ác yêu xong mới có thể điều tra được một ít đầu mối.
Hắn tạm biệt Bùi Sở, rời khỏi Vân Ly cung, phóng ngựa chạy về phía Tĩnh Vương phủ.
Tốc độ đi đường của Bùi Cửu Chi khá nhanh, dường như đang lo lắng Ô Tố lại tìm cơ hội bỏ trốn.
Chẳng hiểu vì sao, hắn biết rõ Ô Tố chỉ là một người yếu đuối bình thường.
Nhưng hắn luôn cảm thấy nàng giống như một làn khói mông lung, chỉ cần hắn chớp mắt một cái, nàng sẽ biến mất.
Dĩ nhiên, Ô Tố đã đồng ý với hắn rồi thì sẽ không chạy trốn nữa.
Nàng ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở nội điện của Tĩnh Vương phủ.
Ngồi bên cạnh sóng đôi với nàng là Tĩnh Vương điện hạ, người không lâu trước đây là lãnh đạo trực tiếp, ông chủ siêu siêu lớn của nàng.
Tĩnh Vương không để tâm đến tranh đấu quyền lực trong Vân Đô, hắn ta đã nhận đất phong cho mình từ lâu.
Mỗi năm hắn ta đều có nguồn thu vào cố định, yên lặng xây dựng phủ đệ ở Vân Đô, sau đó bắt đầu cuộc sống bất cần đời của mình.
Ngày tháng của hắn ta trôi qua khá nhàn tản và sung sướng nhưng chuyện của thầy điều hương lúc trước đã dọa hắn ta sợ phát khiếp.
Hắn ta vốn còn đang ngắm hoa dạo chơi bên ngoài Vân Đô, nghe được tin tức bên phía của Bùi Cửu Chi mới chạy về Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ ngay trong buổi sáng cùng ngày, đến gặp Ô Tố.
“Ô cô nương.” Tĩnh Vương lớn tuổi hơn Bùi Cửu Chi khá nhiều, nhưng vẻ ngoài lại khá trẻ tuổi anh tuấn.
Hắn ta nếm thử một miếng bánh ngọt ở trong tay, cơ thể hơi nghiêng về phía trước một chút rồi hỏi: “Ngươi với Cửu Chi quen biết như thế nào?”
“Vào đêm thiết yến ở Quan Lan các.” Hai tay của Ô Tố để lên hai đầu gối, bình tĩnh nói.
Tĩnh Vương cẩn thận hồi tưởng, hắn ta đúng thật là nhớ ra rồi: “Ngươi chính là vị cô nương cuối cùng mang món cá vược thái lát lên đúng không?”
Ô Tố dời mắt đi, đáp: “Phải.”
Tĩnh Vương thầm nghĩ, quả nhiên tính cách của vị cô nương này với Bùi Cửu Chi là trời sinh một đôi, đều là kiểu trầm tĩnh như này, nói mười câu mà trả lời lại một câu thì cũng coi như không tệ rồi.
Hắn ta nhớ lại tối hôm đó mình còn từng mắng nàng, thế là hắn ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lời mà ta nói đêm hôm đó, ngươi không cần để ý.”
Đêm đó sự chú ý của Ô Tố đều đặt ở trên người của Bùi Cửu Chi, còn vị Tĩnh Vương điện hạ này nói cái gì thì nàng thật sự không nhớ rõ.
Thế là nàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Tĩnh Vương đại nhân, đêm hôm đó ngài đã nói gì vậy?”
Tĩnh Vương chợt ho khan một tiếng, chắc chắn là hắn ta đã mắng nàng những lời như tay chân không lanh lẹ, làm không được việc.
Hắn ta không trả lời Ô Tố, tiếp tục gặm bánh ngọt, vốn dĩ bên phía Tây Uyển này là nơi tiếp khách nên hắn ta rất hiếm khi đến đây.
Không ngờ Bùi Cửu Chi lại để mắt tới một vị cô nương ở đây, đúng thật là thần kỳ.
Trong khi Tĩnh Vương đang tán gẫu với Ô Tố thì Bùi Cửu Chi đã tới Tĩnh Vương phủ.
Hắn đi thẳng tới trước điện, vừa tới đã nhìn thấy khung cảnh Tĩnh Vương và Ô Tố đang “trò chuyện vui vẻ với nhau”.
Trò chuyện vui vẻ chỉ là Tĩnh Vương đơn phương nói một mình, còn Ô Tố phụ trách gương mặt không cảm xúc đáp lại một tiếng.
Thấy Bùi Cửu Chi tới, Tĩnh Vương đứng dậy nghênh đón: “Cửu Chi, đệ từ trong cung trở về rồi sao?”
“Sao Tứ hoàng huynh lại ở đây?” Bùi Cửu Chi gật đầu với hắn ta một cái rồi hỏi.
“Không phải đến gặp cô nương mà đệ đưa đi hay sao.” Tĩnh Vương nói.
Bùi Cửu Chi đi tới trước mặt của Ô Tố, hắn rũ mắt xuống nhìn nàng.
Ô Tố khẽ gọi: “Tiểu điện hạ.”
Hắn cúi thấp người, nắm lấy một bàn tay đang đặt ở trên đầu gối của nàng.
Ô Tố vẫn chưa kịp đứng dậy thì Bùi Cửu Chi đã nói: “Tứ hoàng huynh, ta dẫn người đi, đi trước đây.”
“Ở lại đi, ta thiết yến ăn bữa cơm?” Tĩnh Vương giữ lại nói.
“Không cần.” Bùi Cửu Chi từ chối, vốn dĩ hắn cũng không thích ứng được với sự phô trương của Tĩnh Vương phủ.
Buổi yến đón khách ngày hôm đó cũng bởi vì hắn vừa trở về Vân Đô nên không thể không đến.
“Được rồi.” Tĩnh Vương nói, chuẩn bị tiễn bọn họ ra ngoài Tĩnh Vương phủ.
Chiếc rương làm bằng mây tre của Ô Tố đang đặt kế bên nàng.
Lúc ra ngoài vốn nàng tính tự mình ôm nhưng Bùi Cửu Chi đã cầm lên giúp nàng.
“Đi.” Một tay hắn xách chiếc rương làm bằng mây tre to lớn, tay còn lại vẫn có thể nắm lấy cổ tay của Ô Tố.
Bị hắn nắm tay ở trước mặt rất nhiều người khiến Ô Tố thấy hơi không quen.
Nàng giãy dụa một cái nhưng Bùi Cửu Chi vẫn nắm rất chặt nên nàng chỉ đành để yên.
Lòng bàn tay của hắn hơi lạnh, Ô Tố cúi đầu, liếc nhìn nơi tay của hai người đang nắm lấy nhau.
Tới khi nàng ngước mắt lên lại đúng lúc Bùi Cửu Chi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bùi Cửu Chi nhìn đôi mắt đen láy trong veo của nàng rồi nói: “Phụ hoàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta, qua vài ngày nữa thì ngài ấy sẽ ban hôn.”
Tĩnh Vương ở bên cạnh đang nghe trộm, hắn ta lập tức nói: “Cửu Chi, chuyện này mà phụ hoàng cũng đồng ý được sao?”
Hắn ta thừa nhận là hắn ta ghen tỵ rồi, mấy năm trước hắn ta và con gái của một phú thương yêu nhau, hắn ta dùng cái chết để đe doạ cũng không thể khiến cho Hoàng đế Vân Đô đồng ý ban hôn.
Câu chuyện tình ấy cuối cùng cũng không đi đến đâu, sau này hắn ta còn bắt gặp cô nương mà hắn từng thích trước đây đang nắm tay tướng công hiện tại của nàng ấy đi dạo ở Vân Đô.
Chuyện này khiến cho Tĩnh Vương canh cánh trong lòng rất lâu, thậm chí đến nay còn chưa lấy vợ.
“Ừm.” Bùi Cửu Chi trả lời.
Hắn biết những khó khăn mà Hoàng tộc Bùi gia thật sự đang phải đối mặt, hắn cũng biết rõ thân phận của bản thân đặc biệt.
Chuyện gì hắn cũng biết, vậy nên từ lúc bắt đầu hắn đã đưa ra một quyết định to gan như vậy.
Bởi vì hắn đã đoán được từ trước rằng phụ hoàng của hắn sẽ không từ chối quyết định của hắn.
Tĩnh Vương rên rỉ than thở, Bùi Cửu Chi đi ra khỏi cửa lớn của Tĩnh Vương phủ thì nhanh chóng ôm Ô Tố lên xe ngựa, để tránh nàng phải nghe thêm nhiều câu than thở.
Sau khi đưa Ô Tố lên xe, Bùi Cửu Chi tạm biệt Tĩnh Vương rồi thì hắn cũng đi lên xe ngựa.
Ô Tố tựa vào một góc xe ngựa, bên cạnh của nàng là một chiếc rương làm bằng mây tre, nàng nhìn Bùi Cửu Chi, chớp chớp mắt.
“Bên trong là đồ của nàng sao?” Bùi Cửu Chi ngồi ở bên cạnh nàng, nghiêng đầu hỏi một cách hợp tình hợp lẽ.
“Đúng vậy.” Ô Tố gật đầu.
“Nhẹ vậy à?” Bùi Cửu Chi biết trong rương không có nhiều đồ.
“Có nhiều món đều là ở trong Tĩnh Vương phủ, đồ của ta không có nhiều lắm.”
Ô Tố nghiêng người qua, mở rương ra, quan sát quần áo mà bản thân bỏ vào trong rương làm bằng mây tre.
“Sau này có thể mặc được nữa không?” Ô Tố đột nhiên hỏi hắn.
“Lúc ở Nhật Nguyệt các, nàng muốn mặc gì thì mặc, chỉ là trong vài trường hợp quan trọng thì cần phải cân nhắc trang phục một chút.”
Bùi Cửu Chi vẫn phải tuân thủ những lễ nghi cơ bản trong Vân Đô.
“Vâng.” Ô Tố lấy một bộ quần áo từ trong rương hàng mây tre ra rồi nói: “Vậy thì bây giờ ta thay đây.”
Bùi Cửu Chi ho nhẹ một tiếng, giữ tay của nàng lại rồi nói: “Vẫn chưa đến nơi.”
“Cái váy này dài lắm, lúc nào ta cũng giẫm phải nó.” Lúc Ô Tố nói chuyện thì đã duỗi thẳng đôi chân đang buông xuống bên giường ra.
Bùi Cửu Chi cụp mắt xuống nhìn, nhìn thấy mũi chân của nàng lộ ra bên ngoài váy thì nói với nàng: “Ta sẽ dìu nàng.”
Đôi tay buông thõng hai bên người của Ô Tố nhúc nhích, lông mi dài của nàng khẽ run, nàng nói: “Được.”
Ông ấy nghĩ ngợi chốc lát rồi đồng ý: “Cửu Chi, nếu con đã quyết định vậy thì cứ theo ý muốn của con đi.”
“Hôn sự này trẫm sẽ tổ chức cho con.” Bùi Sở cũng đành chịu thua nói.
“Nhưng con là người Hoàng gia, trước nay chưa từng có tiền lệ Hoàng tộc cưới một nữ tử thường dân. Nếu như nàng ta đã là người của Tĩnh Vương phủ, trẫm sẽ kêu Tĩnh Vương nhận nàng ta làm nghĩa muội, cho nàng ta một thân phận và chức phong. Con muốn lấy vợ thì như này mới hợp với quy củ.”
Bùi Sở thật lòng tôn trọng ý muốn của Bùi Cửu Chi, chỉ trong thời gian ngắn đã nghĩ ra được một phương án hợp với lễ pháp.
Bùi Cửu Chi nhìn sang nơi khác rồi nói: “Vâng.”
Bùi Sở nhìn hắn với vẻ đầy yêu thương, Hoàng gia vô tình, ông ấy gần như đã dồn hết tình thân lên người một đứa trẻ không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.
“Mấy ngày nữa, để cho phụ hoàng của con và mẫu hậu gặp nàng ấy một chút.” Bùi Sở nói: “Có lẽ nàng ấy cũng là một vị cô nương tốt.”
Bùi Sở thật sự không sợ Bùi Cửu Chi bị cô nương xấu xa nào đó lừa gạt, ông ấy biết Bùi Cửu Chi thông minh, làm việc luôn có tiêu chuẩn của bản thân.
Cho nên người có thể khiến hắn rung động thì chắc phải là một vị nữ tử vô cùng đặc biệt.
“Được.” Bùi Cửu Chi lại trả lời.
Thấy sắc trời bên ngoài đã gần đến giữa trưa, hắn nhớ đến lời hẹn của bản thân và Ô Tố, bèn hành lễ nói.
“Phụ hoàng, nếu như không dặn dò chuyện gì khác vậy con xin lui xuống trước.”
“Ừ, người giật dây phía sau chuyện hạ mê hương con vẫn chưa bắt được, nhưng thân phận của con đặc biệt, từ nhỏ đến lớn bị ám sát cũng mấy lần rồi. Trầm sẽ cho Hoàng Thành ti hỗ trợ con điều tra.” Bùi Sở suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chuyện này con vẫn ghi nhớ.” Bùi Cửu Chi vẫn đang điều tra thầy điều hương kia, nhưng đầu mối đến chỗ hắc khí ác yêu thì mất dấu.
Có lẽ, phải chờ bên phía Hoàng Thành ti giải mã yêu đan của ác yêu xong mới có thể điều tra được một ít đầu mối.
Hắn tạm biệt Bùi Sở, rời khỏi Vân Ly cung, phóng ngựa chạy về phía Tĩnh Vương phủ.
Tốc độ đi đường của Bùi Cửu Chi khá nhanh, dường như đang lo lắng Ô Tố lại tìm cơ hội bỏ trốn.
Chẳng hiểu vì sao, hắn biết rõ Ô Tố chỉ là một người yếu đuối bình thường.
Nhưng hắn luôn cảm thấy nàng giống như một làn khói mông lung, chỉ cần hắn chớp mắt một cái, nàng sẽ biến mất.
Dĩ nhiên, Ô Tố đã đồng ý với hắn rồi thì sẽ không chạy trốn nữa.
Nàng ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở nội điện của Tĩnh Vương phủ.
Ngồi bên cạnh sóng đôi với nàng là Tĩnh Vương điện hạ, người không lâu trước đây là lãnh đạo trực tiếp, ông chủ siêu siêu lớn của nàng.
Tĩnh Vương không để tâm đến tranh đấu quyền lực trong Vân Đô, hắn ta đã nhận đất phong cho mình từ lâu.
Mỗi năm hắn ta đều có nguồn thu vào cố định, yên lặng xây dựng phủ đệ ở Vân Đô, sau đó bắt đầu cuộc sống bất cần đời của mình.
Ngày tháng của hắn ta trôi qua khá nhàn tản và sung sướng nhưng chuyện của thầy điều hương lúc trước đã dọa hắn ta sợ phát khiếp.
Hắn ta vốn còn đang ngắm hoa dạo chơi bên ngoài Vân Đô, nghe được tin tức bên phía của Bùi Cửu Chi mới chạy về Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ ngay trong buổi sáng cùng ngày, đến gặp Ô Tố.
“Ô cô nương.” Tĩnh Vương lớn tuổi hơn Bùi Cửu Chi khá nhiều, nhưng vẻ ngoài lại khá trẻ tuổi anh tuấn.
Hắn ta nếm thử một miếng bánh ngọt ở trong tay, cơ thể hơi nghiêng về phía trước một chút rồi hỏi: “Ngươi với Cửu Chi quen biết như thế nào?”
“Vào đêm thiết yến ở Quan Lan các.” Hai tay của Ô Tố để lên hai đầu gối, bình tĩnh nói.
Tĩnh Vương cẩn thận hồi tưởng, hắn ta đúng thật là nhớ ra rồi: “Ngươi chính là vị cô nương cuối cùng mang món cá vược thái lát lên đúng không?”
Ô Tố dời mắt đi, đáp: “Phải.”
Tĩnh Vương thầm nghĩ, quả nhiên tính cách của vị cô nương này với Bùi Cửu Chi là trời sinh một đôi, đều là kiểu trầm tĩnh như này, nói mười câu mà trả lời lại một câu thì cũng coi như không tệ rồi.
Hắn ta nhớ lại tối hôm đó mình còn từng mắng nàng, thế là hắn ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lời mà ta nói đêm hôm đó, ngươi không cần để ý.”
Đêm đó sự chú ý của Ô Tố đều đặt ở trên người của Bùi Cửu Chi, còn vị Tĩnh Vương điện hạ này nói cái gì thì nàng thật sự không nhớ rõ.
Thế là nàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Tĩnh Vương đại nhân, đêm hôm đó ngài đã nói gì vậy?”
Tĩnh Vương chợt ho khan một tiếng, chắc chắn là hắn ta đã mắng nàng những lời như tay chân không lanh lẹ, làm không được việc.
Hắn ta không trả lời Ô Tố, tiếp tục gặm bánh ngọt, vốn dĩ bên phía Tây Uyển này là nơi tiếp khách nên hắn ta rất hiếm khi đến đây.
Không ngờ Bùi Cửu Chi lại để mắt tới một vị cô nương ở đây, đúng thật là thần kỳ.
Trong khi Tĩnh Vương đang tán gẫu với Ô Tố thì Bùi Cửu Chi đã tới Tĩnh Vương phủ.
Hắn đi thẳng tới trước điện, vừa tới đã nhìn thấy khung cảnh Tĩnh Vương và Ô Tố đang “trò chuyện vui vẻ với nhau”.
Trò chuyện vui vẻ chỉ là Tĩnh Vương đơn phương nói một mình, còn Ô Tố phụ trách gương mặt không cảm xúc đáp lại một tiếng.
Thấy Bùi Cửu Chi tới, Tĩnh Vương đứng dậy nghênh đón: “Cửu Chi, đệ từ trong cung trở về rồi sao?”
“Sao Tứ hoàng huynh lại ở đây?” Bùi Cửu Chi gật đầu với hắn ta một cái rồi hỏi.
“Không phải đến gặp cô nương mà đệ đưa đi hay sao.” Tĩnh Vương nói.
Bùi Cửu Chi đi tới trước mặt của Ô Tố, hắn rũ mắt xuống nhìn nàng.
Ô Tố khẽ gọi: “Tiểu điện hạ.”
Hắn cúi thấp người, nắm lấy một bàn tay đang đặt ở trên đầu gối của nàng.
Ô Tố vẫn chưa kịp đứng dậy thì Bùi Cửu Chi đã nói: “Tứ hoàng huynh, ta dẫn người đi, đi trước đây.”
“Ở lại đi, ta thiết yến ăn bữa cơm?” Tĩnh Vương giữ lại nói.
“Không cần.” Bùi Cửu Chi từ chối, vốn dĩ hắn cũng không thích ứng được với sự phô trương của Tĩnh Vương phủ.
Buổi yến đón khách ngày hôm đó cũng bởi vì hắn vừa trở về Vân Đô nên không thể không đến.
“Được rồi.” Tĩnh Vương nói, chuẩn bị tiễn bọn họ ra ngoài Tĩnh Vương phủ.
Chiếc rương làm bằng mây tre của Ô Tố đang đặt kế bên nàng.
Lúc ra ngoài vốn nàng tính tự mình ôm nhưng Bùi Cửu Chi đã cầm lên giúp nàng.
“Đi.” Một tay hắn xách chiếc rương làm bằng mây tre to lớn, tay còn lại vẫn có thể nắm lấy cổ tay của Ô Tố.
Bị hắn nắm tay ở trước mặt rất nhiều người khiến Ô Tố thấy hơi không quen.
Nàng giãy dụa một cái nhưng Bùi Cửu Chi vẫn nắm rất chặt nên nàng chỉ đành để yên.
Lòng bàn tay của hắn hơi lạnh, Ô Tố cúi đầu, liếc nhìn nơi tay của hai người đang nắm lấy nhau.
Tới khi nàng ngước mắt lên lại đúng lúc Bùi Cửu Chi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bùi Cửu Chi nhìn đôi mắt đen láy trong veo của nàng rồi nói: “Phụ hoàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta, qua vài ngày nữa thì ngài ấy sẽ ban hôn.”
Tĩnh Vương ở bên cạnh đang nghe trộm, hắn ta lập tức nói: “Cửu Chi, chuyện này mà phụ hoàng cũng đồng ý được sao?”
Hắn ta thừa nhận là hắn ta ghen tỵ rồi, mấy năm trước hắn ta và con gái của một phú thương yêu nhau, hắn ta dùng cái chết để đe doạ cũng không thể khiến cho Hoàng đế Vân Đô đồng ý ban hôn.
Câu chuyện tình ấy cuối cùng cũng không đi đến đâu, sau này hắn ta còn bắt gặp cô nương mà hắn từng thích trước đây đang nắm tay tướng công hiện tại của nàng ấy đi dạo ở Vân Đô.
Chuyện này khiến cho Tĩnh Vương canh cánh trong lòng rất lâu, thậm chí đến nay còn chưa lấy vợ.
“Ừm.” Bùi Cửu Chi trả lời.
Hắn biết những khó khăn mà Hoàng tộc Bùi gia thật sự đang phải đối mặt, hắn cũng biết rõ thân phận của bản thân đặc biệt.
Chuyện gì hắn cũng biết, vậy nên từ lúc bắt đầu hắn đã đưa ra một quyết định to gan như vậy.
Bởi vì hắn đã đoán được từ trước rằng phụ hoàng của hắn sẽ không từ chối quyết định của hắn.
Tĩnh Vương rên rỉ than thở, Bùi Cửu Chi đi ra khỏi cửa lớn của Tĩnh Vương phủ thì nhanh chóng ôm Ô Tố lên xe ngựa, để tránh nàng phải nghe thêm nhiều câu than thở.
Sau khi đưa Ô Tố lên xe, Bùi Cửu Chi tạm biệt Tĩnh Vương rồi thì hắn cũng đi lên xe ngựa.
Ô Tố tựa vào một góc xe ngựa, bên cạnh của nàng là một chiếc rương làm bằng mây tre, nàng nhìn Bùi Cửu Chi, chớp chớp mắt.
“Bên trong là đồ của nàng sao?” Bùi Cửu Chi ngồi ở bên cạnh nàng, nghiêng đầu hỏi một cách hợp tình hợp lẽ.
“Đúng vậy.” Ô Tố gật đầu.
“Nhẹ vậy à?” Bùi Cửu Chi biết trong rương không có nhiều đồ.
“Có nhiều món đều là ở trong Tĩnh Vương phủ, đồ của ta không có nhiều lắm.”
Ô Tố nghiêng người qua, mở rương ra, quan sát quần áo mà bản thân bỏ vào trong rương làm bằng mây tre.
“Sau này có thể mặc được nữa không?” Ô Tố đột nhiên hỏi hắn.
“Lúc ở Nhật Nguyệt các, nàng muốn mặc gì thì mặc, chỉ là trong vài trường hợp quan trọng thì cần phải cân nhắc trang phục một chút.”
Bùi Cửu Chi vẫn phải tuân thủ những lễ nghi cơ bản trong Vân Đô.
“Vâng.” Ô Tố lấy một bộ quần áo từ trong rương hàng mây tre ra rồi nói: “Vậy thì bây giờ ta thay đây.”
Bùi Cửu Chi ho nhẹ một tiếng, giữ tay của nàng lại rồi nói: “Vẫn chưa đến nơi.”
“Cái váy này dài lắm, lúc nào ta cũng giẫm phải nó.” Lúc Ô Tố nói chuyện thì đã duỗi thẳng đôi chân đang buông xuống bên giường ra.
Bùi Cửu Chi cụp mắt xuống nhìn, nhìn thấy mũi chân của nàng lộ ra bên ngoài váy thì nói với nàng: “Ta sẽ dìu nàng.”
Đôi tay buông thõng hai bên người của Ô Tố nhúc nhích, lông mi dài của nàng khẽ run, nàng nói: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.