Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 34:
Phù Tang Tri Ngã
26/05/2024
Ô Tố vòng qua tường cung, thấy phía trước có một cung điện yên tĩnh, tên là "Ngọc Thanh cung".
Lan San nhỏ giọng nói với Ô Tố: "Ô cô nương, Ngọc Thanh cung là chỗ ở của Vân phi nương nương, vừa rồi người bệ hạ nói... Chính là Vân phi nương nương.”
Ồ... Ô Tố nghĩ, bà ấy sắp chết rồi.
Lan San nói tiếp: “Người vừa mới trở về là Bát công chúa, nàng ấy là con gái của Vân phi nương nương.”
Ô Tố lại cảm khái, trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy.
“Ta có thể vào thăm bà ấy không?” Ô Tố hỏi.
"Vân phi nương nương bị bệnh lâu ngày không thể ra ngoài, nhưng Ô cô nương muốn thăm, ta sẽ sai người đi vào thông báo một tiếng, xem có thể đi vào hay không.” Lan San nói.
“Được.” Ô Tố biết hoàng thất là nơi quan trọng, không thể tùy ý ra vào, nàng ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài Ngọc Thanh cung.
Cho đến khi cung nữ trong Ngọc Thanh cung mở cửa cho các nàng.
"Các ngươi tới thật đúng lúc, nương nương đã hôn mê mấy ngày, hôm nay vừa tỉnh lại, còn ở trên giường ăn cháo đấy!"
Vẻ mặt cung nữ có chút hưng phấn: “Cuối cùng nương nương cũng tốt lên, ta mời người đi nói cho bệ hạ.”
Ô Tố biết rằng một số người sẽ trở nên có chút tinh thần hơn trước khi chết, những thứ này, ngược lại là dấu hiệu Vân phi sắp chết.
Nàng mím môi không nói, cũng không ngăn cản cung nữ.
Trước khi chết, để cho người bà ấy yêu thương đến gặp bà ấy, không chừng vừa vặn có thể thực hiện được nguyện vọng của bà ấy.
Ô Tố đi vào, Ngọc Thanh cung được quét dọn rất sạch sẽ, trang trí cũng đơn giản, trong viện có những cây trúc xanh đang lắc lư theo gió.
Dưới ánh hoàng hôn, khi màn đêm buông xuống, các cung nữ trong cung kiễng chân, thắp sáng ngọn đèn dưới mái hiên.
Ô Tố vào tẩm điện Ngọc Thanh cung, trong màn lụa màu xanh, một thân ảnh mảnh mai đang tựa vào giường.
Cung nữ bên giường đang đút cháo cho bà ấy, bà ấy mỉm cười nói: “Để ta tự làm.”
Vân phi nhận lấy cháo, vừa ngẩng đầu lên xuyên qua tấm màn lụa xanh, nhìn thấy đôi mắt đen trắng thuộc về Ô Tố dưới ánh đèn.
“Vân phi nương nương.” Ô Tố hành lễ, chậm rãi đi tới.
“Đây là Ô cô nương, vị hôn thê của Cửu điện hạ.” Lan San giới thiệu thân phận của Ô Tố.
Vân phi chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, bà ấy cúi đầu ăn cháo.
Thanh âm nhẹ nhàng của Ô Tố vang lên trong đầu bà ấy: “Nương nương, người sắp chết rồi.”
Vân phi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Bà ấy lại cúi đầu, tiếp tục ăn cháo, thật sự dùng thần thức bắt đầu giao tiếp với Ô Tố.
“Khoảng thời gian trước, khi ta tỉnh dậy, ta đã nghe nói qua về ngươi, ngươi là...”
“Ta không phải là con người.”
"Ta tới đây là muốn cùng nương nương làm một giao dịch trước khi chết, ta có thể thực hiện nguyện vọng lớn nhất của người trước khi chết, người sẽ đưa năng lượng được sinh ra khi người sắp chết tặng cho ta." Ô Tố nhận cháo trong tay Vân phi, đút cho bà ấy ăn.
“Ta tự làm được.”
“Ta đã quen với việc chăm sóc người khác rồi.” Ô Tố đáp.
Bàn tay trắng nõn của nàng cầm thìa sứ, chiếc thìa này khi đặt bên mép bát sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Các cung nữ bên cạnh nhìn hình ảnh này, đều cảm thấy rất cảm động, các nàng cảm thấy Ô Tố rất hiếu thuận, tốt hơn con gái ruột của Vân phi nhiều.
“Nương nương, người muốn làm gì vậy?” Ô Tố hỏi.
Vân phi ngẩng đầu, nhìn sắc hoàng hôn dần dần trầm xuống: “Ta không biết.”
"Tình yêu sẽ tiêu tan theo thời gian, ta đã không còn khát vọng nó nữa, con ta sống rất tốt, cũng rất ưu tú, ta đối với nó cũng không có gì vướng bận..."
“Người muốn gặp bọn họ không, đây cũng coi như là nguyện vọng.”
“Không muốn, chàng sẽ thở dài còn nó sẽ khóc.”
Ô Tố chớp chớp mắt, nàng kiên nhẫn hỏi: “Vậy, người nghĩ lại xem?”
“Ta...” Vân phi suy nghĩ một lát: “Ta muốn đi ra ngoài nhìn ngắm Vân Ly cung.”
“Tiểu Sở xây hành cung cho ta, lúc ta rảnh rỗi có thể ra ngoài nhìn ngắm, thay đổi tâm tình, chàng hy vọng ta có thể chú ý nhiều hơn đến những chuyện khác, không cần lúc nào cũng nghĩ đến chàng nữa.”
“Làm sao ta có thể không nghĩ về chàng? Lúc ta sắp chết, mẫu phi của chàng phó thác chàng cho ta, để ta cả đời đều phải ở bên cạnh chàng, đây là trách nhiệm cũng là hứa hẹn.”
“Nhưng sau đó thân thể ta không tốt, không có cơ hội ra ngoài, thời gian trước đại điển tế thiên, ta cũng không thể tham gia góp vui được.”
“Được...” Ô Tố đặt bát cháo xuống, nàng chỉnh trang lại tóc mai cho Vân phi.
“Ta mang theo linh hồn của người đi.” Đầu ngón tay Ô Tố xuất hiện một khí tức hỗn độn không ai nhìn thấy.
Nàng lưu lại một thần ý thức ở chỗ này, làm bộ dáng đang chăm sóc Vân phi, còn lại thần lớn ý thức, nhập bên trong khí tức hỗn độn.
Thần thức của Vân phi cũng thừa nhận khí tức hỗn độn này.
Hai cỗ khí tức hỗn độn hóa thành hai con bướm đêm.
Ô Tố là một con bướm đêm đen trắng nhỏ xíu.
Mà màu sắc của Vân phi lại càng sống động hơn một chút... Linh hồn của nàng vì luồng khí hỗn độn này mà nhiễm lên màu sắc.
Bướm đêm mà Vân phi hóa thành trông giống như Nguyệt Thần Nga* màu trăng xanh, dịu dàng, tươi đẹp.
*神蛾: Nguyệt Thần Nga: bướm đêm luna
“Thật có lỗi, ta không thể vì người mà biến ra loài động vật xinh đẹp hơn.” Ô Tố dẫn Vân phi xoay tròn giữa không trung: “Đi thôi.”
Vân phi bay ra ngoài cung, Ô Tố đuổi theo, nàng sợ bà ấy rơi xuống.
Nguyệt Thần Nga nhập vào Vân phi nhìn đèn đuốc vạn gia bên ngoài Vân Ly cung, phiêu phiêu lung lay bay, lần đầu tiên bà ấy cảm nhận được cảm giác tự do như thế này.
Đạp lên hoàng hôn mà đi, thiên địa ngay tại dưới chân, mà bà ấy giống như cơn gió linh hoạt.
Ô Tố lười biếng, nàng sắp đuổi không kịp Vân phi: "Vân phi nương nương, người chậm một chút.”
“Ô cô nương, ta tự mình đi, chờ ta chết, ta tự nhiên sẽ biến mất, ngươi không cần chờ ta.”
Vân phi lướt về phía trước, bà ấy bắt đầu đuổi theo ánh đèn của Vân Đô.
Trời sắp tối, chút ánh sáng của sinh mệnh này sắp tắt.
Trước khi chết, chút ánh sáng này đang cố gắng hết sức để chiếu sáng, thăm dò thế giới mà bà ấy không biết.
Tốc độ bay của Ô Tố chậm lại.
Nàng nói: “Được.”
Vân phi cần một không gian để ở một mình, sự tự do mà bà ấy hằng mong ước và niềm hạnh phúc mà bà ấy đang trải qua hiện tại đều vượt quá khả năng của bà ấy.
Nàng hạ xuống, tùy ý đi dạo trong Vân Ly cung.
Ô Tố không phải bướm đêm thật, nên đương nhiên sẽ không bị đèn đuốc ở xung quanh hấp dẫn.
Nàng xuyên qua tường cung, thấy Bùi Sở cùng Bùi Hoa Quân đi về phía Ngọc Thanh cung.
Bọn họ ngồi kiệu tốc độ rất chậm, không ai cảm thấy Vân phi sắp chết.
Nàng nhìn một lúc, tiếp tục đuổi theo những thứ thú vị khác.
Con bướm nhỏ màu đen trắng xuyên qua ngọn đèn sáng ngời, làm như không thấy ánh sáng kia.
Cho đến khi nàng nhìn thấy bên ngoài Vân Ly cung, có người cưỡi ngựa mà đến.
Hắn mặc áo bào trắng, đeo trường kiếm, dáng người như một thanh đao lạnh thấu xương, thổi qua con đường dài bên ngoài Vân Ly cung.
Ô Tố hướng về phía ánh sáng mạnh nhất trong mắt nàng.
Nàng đoán tiểu điện hạ không nhận ra nàng, nàng lén lút tới gần hắn, nhìn xem hắn ở bên ngoài, đến tột cùng là bộ dáng gì.
Sắp vào Vân Ly cung rồi, tốc độ cưỡi ngựa của Bùi Cửu Chi chậm lại.
Hai bên bạch mã, bộ y phục vàng nhạt thêu hình nhật nguyệt, sơn hà đang tung bay trong ánh hoàng hôn sâu thẳm.
Thanh trường kiếm phía sau hắn phát ra âm thanh yếu ớt, ở đỉnh đầu hắn, một con bướm đêm đen trắng từ trên trời đáp xuống.
Bùi Cửu Chi không nhận ra con bướm nhỏ trên đỉnh đầu, hắn xuống ngựa, chuẩn bị đi bộ vào trong cung.
Bước chân của hắn có chút gấp gáp, bởi vì hắn không nghĩ tới Bùi Sở lại một mình gặp mặt Ô Tố.
Ô Tố bay đến bên tai hắn, vỗ vỗ cánh.
Lần này, Bùi Cửu Chi chú ý tới nàng, hắn liếc mắt qua liền đối diện với ánh mắt ngây ngốc của con côn trùng nhỏ.
Cặp râu có chút lông rũ xuống trên đỉnh đầu con bướm nhỏ run lên, Ô Tố thấy được băng lạnh trong mắt tiểu điện hạ.
Thì ra hắn lại như vậy.
Nàng nhớ rõ, Vệ Lệ cùng Lâm Mộng nhìn thấy bướm đêm, nhưng họ đã dùng quạt đập chết bướm đêm.
Tiểu điện hạ cũng sẽ như vậy sao, hắn sẽ dùng kiếm sao, hay là, dùng chưởng lớn của hắn vỗ một cái?
Ô Tố vỗ cánh, lại bay một vòng quanh hắn, như là đang khiêu khích, lại như là đang chờ đợi đáp án của một vấn đề nào đó.
Nhưng Bùi Cửu Chi không nhúc nhích, tầm mắt của hắn đuổi theo con bướm đêm đen trắng này.
Hắn cảm thấy con bướm đêm này rất giống Ô Tố.
Bùi Cửu Chi vươn tay ra, Ô Tố theo bản năng bay lơ lửng ở đầu ngón tay hắn.
Giống như, lúc hắn giơ tay muốn dắt nàng, nàng sẽ chủ động nắm lấy ngón tay hắn.
Đây là một loại ăn ý, lại có thể là thói quen, một loại hành vi bản năng.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía ngọn đèn trên đỉnh đầu.
Ngọn đèn dưới tường cung bị hỏng, màn lụa khép lại ngọn đèn không được buông xuống, đã bị đá chặn lại.
Bùi Cửu Chi giơ tay, bàn tay rộng lớn khép ánh đèn lại, lưu loát thả đèn lồng dưới tường cung xuống.
Ô Tố cảm thấy hắn đáng yêu, nàng nghĩ, nàng cũng sẽ không bị ngọn đèn mê hoặc.
Nhưng nàng bay về phía hắn, đây coi như là truy đuổi ánh đèn hay không?
Nàng tới gần tiểu điện hạ, cũng sẽ giống như con bướm đêm đuổi theo ánh đèn, bị lửa cháy thiêu thân, hóa thành tro tàn sao?
Bùi Cửu Chi nhìn nàng chăm chú, đối mặt với con côn trùng nhỏ xấu xí như vậy, sắc mặt hắn vẫn như thường.
Thậm chí, con ngươi ẩn chứa băng mỏng kia tựa hồ cũng có dấu hiệu hòa tan.
Hắn chạm vào xúc cái rây rũ xuống trên đỉnh đầu con bướm đêm, khiến Ô Tố rất ngứa, đôi cánh đen trắng run rẩy.
Bùi Cửu Chi giơ tay, nhẹ nhàng đặt nàng lên thanh kiếm phía sau mình, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn nghĩ, chờ gặp được Ô Tố, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn ở ngoài Vân Ly cung, thấy được một con bướm đêm rất giống nàng.
Xa xa, khí tức Vân phi truyền đến càng ngày càng yếu ớt.
Hoàng hôn từ đỏ nặng nề chuyển sang thuần đen, trăng sáng hiện ra hình dáng, bóng đêm rốt cục buông xuống.
Nguyệt Thần Nga bay ở bên ngoài cung đã bay đến dưới tàng cây ước nguyện náo nhiệt nhất Vân Đô.
Trong vô số dòng người và những sợi dây đỏ cầu nguyện bay phấp phới, bà ấy dừng lại trên một cành cây có treo rất nhiều tấm thiệp cầu nguyện.
Một con sâu bướm, ở chỗ này ôm đầu cành chết đi.
Đợi Bùi Cửu Chi quay đầu lại, con bướm đêm rất giống Ô Tố trong mắt hắn cũng tiêu tán.
Vân phi chết đi, khí tức hỗn độn trở về thân thể Ô Tố.
Bàn tay cầm cháo của nàng cứng đờ, một cỗ dương khí lẫn âm khí phong phú hội nhập vào thân thể nàng.
Ô Tố quay đầu, dịu dàng nói với cung nữ bên cạnh: “Vân phi nương nương đã chết.”
Lan San nhỏ giọng nói với Ô Tố: "Ô cô nương, Ngọc Thanh cung là chỗ ở của Vân phi nương nương, vừa rồi người bệ hạ nói... Chính là Vân phi nương nương.”
Ồ... Ô Tố nghĩ, bà ấy sắp chết rồi.
Lan San nói tiếp: “Người vừa mới trở về là Bát công chúa, nàng ấy là con gái của Vân phi nương nương.”
Ô Tố lại cảm khái, trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy.
“Ta có thể vào thăm bà ấy không?” Ô Tố hỏi.
"Vân phi nương nương bị bệnh lâu ngày không thể ra ngoài, nhưng Ô cô nương muốn thăm, ta sẽ sai người đi vào thông báo một tiếng, xem có thể đi vào hay không.” Lan San nói.
“Được.” Ô Tố biết hoàng thất là nơi quan trọng, không thể tùy ý ra vào, nàng ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài Ngọc Thanh cung.
Cho đến khi cung nữ trong Ngọc Thanh cung mở cửa cho các nàng.
"Các ngươi tới thật đúng lúc, nương nương đã hôn mê mấy ngày, hôm nay vừa tỉnh lại, còn ở trên giường ăn cháo đấy!"
Vẻ mặt cung nữ có chút hưng phấn: “Cuối cùng nương nương cũng tốt lên, ta mời người đi nói cho bệ hạ.”
Ô Tố biết rằng một số người sẽ trở nên có chút tinh thần hơn trước khi chết, những thứ này, ngược lại là dấu hiệu Vân phi sắp chết.
Nàng mím môi không nói, cũng không ngăn cản cung nữ.
Trước khi chết, để cho người bà ấy yêu thương đến gặp bà ấy, không chừng vừa vặn có thể thực hiện được nguyện vọng của bà ấy.
Ô Tố đi vào, Ngọc Thanh cung được quét dọn rất sạch sẽ, trang trí cũng đơn giản, trong viện có những cây trúc xanh đang lắc lư theo gió.
Dưới ánh hoàng hôn, khi màn đêm buông xuống, các cung nữ trong cung kiễng chân, thắp sáng ngọn đèn dưới mái hiên.
Ô Tố vào tẩm điện Ngọc Thanh cung, trong màn lụa màu xanh, một thân ảnh mảnh mai đang tựa vào giường.
Cung nữ bên giường đang đút cháo cho bà ấy, bà ấy mỉm cười nói: “Để ta tự làm.”
Vân phi nhận lấy cháo, vừa ngẩng đầu lên xuyên qua tấm màn lụa xanh, nhìn thấy đôi mắt đen trắng thuộc về Ô Tố dưới ánh đèn.
“Vân phi nương nương.” Ô Tố hành lễ, chậm rãi đi tới.
“Đây là Ô cô nương, vị hôn thê của Cửu điện hạ.” Lan San giới thiệu thân phận của Ô Tố.
Vân phi chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, bà ấy cúi đầu ăn cháo.
Thanh âm nhẹ nhàng của Ô Tố vang lên trong đầu bà ấy: “Nương nương, người sắp chết rồi.”
Vân phi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Bà ấy lại cúi đầu, tiếp tục ăn cháo, thật sự dùng thần thức bắt đầu giao tiếp với Ô Tố.
“Khoảng thời gian trước, khi ta tỉnh dậy, ta đã nghe nói qua về ngươi, ngươi là...”
“Ta không phải là con người.”
"Ta tới đây là muốn cùng nương nương làm một giao dịch trước khi chết, ta có thể thực hiện nguyện vọng lớn nhất của người trước khi chết, người sẽ đưa năng lượng được sinh ra khi người sắp chết tặng cho ta." Ô Tố nhận cháo trong tay Vân phi, đút cho bà ấy ăn.
“Ta tự làm được.”
“Ta đã quen với việc chăm sóc người khác rồi.” Ô Tố đáp.
Bàn tay trắng nõn của nàng cầm thìa sứ, chiếc thìa này khi đặt bên mép bát sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Các cung nữ bên cạnh nhìn hình ảnh này, đều cảm thấy rất cảm động, các nàng cảm thấy Ô Tố rất hiếu thuận, tốt hơn con gái ruột của Vân phi nhiều.
“Nương nương, người muốn làm gì vậy?” Ô Tố hỏi.
Vân phi ngẩng đầu, nhìn sắc hoàng hôn dần dần trầm xuống: “Ta không biết.”
"Tình yêu sẽ tiêu tan theo thời gian, ta đã không còn khát vọng nó nữa, con ta sống rất tốt, cũng rất ưu tú, ta đối với nó cũng không có gì vướng bận..."
“Người muốn gặp bọn họ không, đây cũng coi như là nguyện vọng.”
“Không muốn, chàng sẽ thở dài còn nó sẽ khóc.”
Ô Tố chớp chớp mắt, nàng kiên nhẫn hỏi: “Vậy, người nghĩ lại xem?”
“Ta...” Vân phi suy nghĩ một lát: “Ta muốn đi ra ngoài nhìn ngắm Vân Ly cung.”
“Tiểu Sở xây hành cung cho ta, lúc ta rảnh rỗi có thể ra ngoài nhìn ngắm, thay đổi tâm tình, chàng hy vọng ta có thể chú ý nhiều hơn đến những chuyện khác, không cần lúc nào cũng nghĩ đến chàng nữa.”
“Làm sao ta có thể không nghĩ về chàng? Lúc ta sắp chết, mẫu phi của chàng phó thác chàng cho ta, để ta cả đời đều phải ở bên cạnh chàng, đây là trách nhiệm cũng là hứa hẹn.”
“Nhưng sau đó thân thể ta không tốt, không có cơ hội ra ngoài, thời gian trước đại điển tế thiên, ta cũng không thể tham gia góp vui được.”
“Được...” Ô Tố đặt bát cháo xuống, nàng chỉnh trang lại tóc mai cho Vân phi.
“Ta mang theo linh hồn của người đi.” Đầu ngón tay Ô Tố xuất hiện một khí tức hỗn độn không ai nhìn thấy.
Nàng lưu lại một thần ý thức ở chỗ này, làm bộ dáng đang chăm sóc Vân phi, còn lại thần lớn ý thức, nhập bên trong khí tức hỗn độn.
Thần thức của Vân phi cũng thừa nhận khí tức hỗn độn này.
Hai cỗ khí tức hỗn độn hóa thành hai con bướm đêm.
Ô Tố là một con bướm đêm đen trắng nhỏ xíu.
Mà màu sắc của Vân phi lại càng sống động hơn một chút... Linh hồn của nàng vì luồng khí hỗn độn này mà nhiễm lên màu sắc.
Bướm đêm mà Vân phi hóa thành trông giống như Nguyệt Thần Nga* màu trăng xanh, dịu dàng, tươi đẹp.
*神蛾: Nguyệt Thần Nga: bướm đêm luna
“Thật có lỗi, ta không thể vì người mà biến ra loài động vật xinh đẹp hơn.” Ô Tố dẫn Vân phi xoay tròn giữa không trung: “Đi thôi.”
Vân phi bay ra ngoài cung, Ô Tố đuổi theo, nàng sợ bà ấy rơi xuống.
Nguyệt Thần Nga nhập vào Vân phi nhìn đèn đuốc vạn gia bên ngoài Vân Ly cung, phiêu phiêu lung lay bay, lần đầu tiên bà ấy cảm nhận được cảm giác tự do như thế này.
Đạp lên hoàng hôn mà đi, thiên địa ngay tại dưới chân, mà bà ấy giống như cơn gió linh hoạt.
Ô Tố lười biếng, nàng sắp đuổi không kịp Vân phi: "Vân phi nương nương, người chậm một chút.”
“Ô cô nương, ta tự mình đi, chờ ta chết, ta tự nhiên sẽ biến mất, ngươi không cần chờ ta.”
Vân phi lướt về phía trước, bà ấy bắt đầu đuổi theo ánh đèn của Vân Đô.
Trời sắp tối, chút ánh sáng của sinh mệnh này sắp tắt.
Trước khi chết, chút ánh sáng này đang cố gắng hết sức để chiếu sáng, thăm dò thế giới mà bà ấy không biết.
Tốc độ bay của Ô Tố chậm lại.
Nàng nói: “Được.”
Vân phi cần một không gian để ở một mình, sự tự do mà bà ấy hằng mong ước và niềm hạnh phúc mà bà ấy đang trải qua hiện tại đều vượt quá khả năng của bà ấy.
Nàng hạ xuống, tùy ý đi dạo trong Vân Ly cung.
Ô Tố không phải bướm đêm thật, nên đương nhiên sẽ không bị đèn đuốc ở xung quanh hấp dẫn.
Nàng xuyên qua tường cung, thấy Bùi Sở cùng Bùi Hoa Quân đi về phía Ngọc Thanh cung.
Bọn họ ngồi kiệu tốc độ rất chậm, không ai cảm thấy Vân phi sắp chết.
Nàng nhìn một lúc, tiếp tục đuổi theo những thứ thú vị khác.
Con bướm nhỏ màu đen trắng xuyên qua ngọn đèn sáng ngời, làm như không thấy ánh sáng kia.
Cho đến khi nàng nhìn thấy bên ngoài Vân Ly cung, có người cưỡi ngựa mà đến.
Hắn mặc áo bào trắng, đeo trường kiếm, dáng người như một thanh đao lạnh thấu xương, thổi qua con đường dài bên ngoài Vân Ly cung.
Ô Tố hướng về phía ánh sáng mạnh nhất trong mắt nàng.
Nàng đoán tiểu điện hạ không nhận ra nàng, nàng lén lút tới gần hắn, nhìn xem hắn ở bên ngoài, đến tột cùng là bộ dáng gì.
Sắp vào Vân Ly cung rồi, tốc độ cưỡi ngựa của Bùi Cửu Chi chậm lại.
Hai bên bạch mã, bộ y phục vàng nhạt thêu hình nhật nguyệt, sơn hà đang tung bay trong ánh hoàng hôn sâu thẳm.
Thanh trường kiếm phía sau hắn phát ra âm thanh yếu ớt, ở đỉnh đầu hắn, một con bướm đêm đen trắng từ trên trời đáp xuống.
Bùi Cửu Chi không nhận ra con bướm nhỏ trên đỉnh đầu, hắn xuống ngựa, chuẩn bị đi bộ vào trong cung.
Bước chân của hắn có chút gấp gáp, bởi vì hắn không nghĩ tới Bùi Sở lại một mình gặp mặt Ô Tố.
Ô Tố bay đến bên tai hắn, vỗ vỗ cánh.
Lần này, Bùi Cửu Chi chú ý tới nàng, hắn liếc mắt qua liền đối diện với ánh mắt ngây ngốc của con côn trùng nhỏ.
Cặp râu có chút lông rũ xuống trên đỉnh đầu con bướm nhỏ run lên, Ô Tố thấy được băng lạnh trong mắt tiểu điện hạ.
Thì ra hắn lại như vậy.
Nàng nhớ rõ, Vệ Lệ cùng Lâm Mộng nhìn thấy bướm đêm, nhưng họ đã dùng quạt đập chết bướm đêm.
Tiểu điện hạ cũng sẽ như vậy sao, hắn sẽ dùng kiếm sao, hay là, dùng chưởng lớn của hắn vỗ một cái?
Ô Tố vỗ cánh, lại bay một vòng quanh hắn, như là đang khiêu khích, lại như là đang chờ đợi đáp án của một vấn đề nào đó.
Nhưng Bùi Cửu Chi không nhúc nhích, tầm mắt của hắn đuổi theo con bướm đêm đen trắng này.
Hắn cảm thấy con bướm đêm này rất giống Ô Tố.
Bùi Cửu Chi vươn tay ra, Ô Tố theo bản năng bay lơ lửng ở đầu ngón tay hắn.
Giống như, lúc hắn giơ tay muốn dắt nàng, nàng sẽ chủ động nắm lấy ngón tay hắn.
Đây là một loại ăn ý, lại có thể là thói quen, một loại hành vi bản năng.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía ngọn đèn trên đỉnh đầu.
Ngọn đèn dưới tường cung bị hỏng, màn lụa khép lại ngọn đèn không được buông xuống, đã bị đá chặn lại.
Bùi Cửu Chi giơ tay, bàn tay rộng lớn khép ánh đèn lại, lưu loát thả đèn lồng dưới tường cung xuống.
Ô Tố cảm thấy hắn đáng yêu, nàng nghĩ, nàng cũng sẽ không bị ngọn đèn mê hoặc.
Nhưng nàng bay về phía hắn, đây coi như là truy đuổi ánh đèn hay không?
Nàng tới gần tiểu điện hạ, cũng sẽ giống như con bướm đêm đuổi theo ánh đèn, bị lửa cháy thiêu thân, hóa thành tro tàn sao?
Bùi Cửu Chi nhìn nàng chăm chú, đối mặt với con côn trùng nhỏ xấu xí như vậy, sắc mặt hắn vẫn như thường.
Thậm chí, con ngươi ẩn chứa băng mỏng kia tựa hồ cũng có dấu hiệu hòa tan.
Hắn chạm vào xúc cái rây rũ xuống trên đỉnh đầu con bướm đêm, khiến Ô Tố rất ngứa, đôi cánh đen trắng run rẩy.
Bùi Cửu Chi giơ tay, nhẹ nhàng đặt nàng lên thanh kiếm phía sau mình, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn nghĩ, chờ gặp được Ô Tố, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn ở ngoài Vân Ly cung, thấy được một con bướm đêm rất giống nàng.
Xa xa, khí tức Vân phi truyền đến càng ngày càng yếu ớt.
Hoàng hôn từ đỏ nặng nề chuyển sang thuần đen, trăng sáng hiện ra hình dáng, bóng đêm rốt cục buông xuống.
Nguyệt Thần Nga bay ở bên ngoài cung đã bay đến dưới tàng cây ước nguyện náo nhiệt nhất Vân Đô.
Trong vô số dòng người và những sợi dây đỏ cầu nguyện bay phấp phới, bà ấy dừng lại trên một cành cây có treo rất nhiều tấm thiệp cầu nguyện.
Một con sâu bướm, ở chỗ này ôm đầu cành chết đi.
Đợi Bùi Cửu Chi quay đầu lại, con bướm đêm rất giống Ô Tố trong mắt hắn cũng tiêu tán.
Vân phi chết đi, khí tức hỗn độn trở về thân thể Ô Tố.
Bàn tay cầm cháo của nàng cứng đờ, một cỗ dương khí lẫn âm khí phong phú hội nhập vào thân thể nàng.
Ô Tố quay đầu, dịu dàng nói với cung nữ bên cạnh: “Vân phi nương nương đã chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.