Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 36:
Phù Tang Tri Ngã
26/05/2024
Ô Tố thấy hoa ngọc lan trong tay đã được cắt xong, nàng lập tức buông kéo xuống, nhìn chiếc bình sứ kia.
Bùi Cửu Chi cho rằng nàng đang sợ, nên muốn cất bình sứ đi.
“Ta vốn định để buổi tối xem, rồi nghiên cứu một chút, nếu nàng sợ, ta sẽ cất nó ngay.”
Ô Tố lập tức mở miệng nói: “Không sợ.”
Nàng nghĩ đến chuyện tên ác yêu kia khi còn sống đã từng thấy bộ dáng mình giam cầm hắn.
Khi đó, có lẽ là trông nàng không mấy xinh đẹp.
Ô Tố dịu dàng hỏi: “Tiểu điện hạ, ta có thể xem một chút không?”
“Tà khí trên người ác yêu này sẽ có thương tổn đối với người bình thường.”
Bùi Cửu Chi cất chiếc xích đu mà hắn làm xong bỏ vào trong hộp gỗ, hắn không đáp ứng thỉnh cầu của Ô Tố.
Ô Tố hiện tại cũng không muốn chuyện mình là yêu bị tiểu điện hạ phát hiện.
Nàng lừa hắn, hắn sẽ tức giận.
Nàng hi vọng rằng hắn sẽ rời xa nàng trong gió yên biển lặng, chứ không phải rời xa nàng vì đã phát hiện ra thân phận thật của nàng.
Chủ yếu là, thanh kiếm kia của tiểu điện hạ, quá sắc bén, nàng sợ bị thanh kiếm kia đâm một nhát.
Cho dù không chết, nghĩ đến cũng sẽ rất đau.
Hai gò má Ô Tố phồng lên, có chút lo lắng, nhưng Bùi Cửu Chi đã thúc giục nàng đi ngủ.
“Được rồi, hắn ta đã chết, nàng không cần sợ.”
Bùi Cửu Chi đỡ bả vai nàng, dẫn nàng đi tới bên giường.
“Ngủ trước đi, ngày mai chúng ta cùng đi xem hỉ phục.”
Ô Tố ngoan ngoãn nằm ở trên giường, hai tay đặt ở trước ngực mình.
Nàng nhìn Bùi Cửu Chi, suy nghĩ xem mình nên tìm hiểu bí mật trong bình sứ như thế nào.
Nàng thấy hơi căng thẳng và tim đập rất nhanh, như thể bí mật của nàng đã bị tiểu điện hạ nhìn thấu.
Bùi Cửu Chi lại cho rằng cảm xúc của nàng là đang sợ hãi, hắn chạm vào bàn tay đang đặt trước ngực của nàng, khẽ khàng hỏi: "Ta trông chừng nàng ngủ, được không?”
Ô Tố gật đầu với hắn, thân thể rụt về phía sau, nhường chỗ cho hắn.
“Tiểu điện hạ, đến đây đi.” Nàng còn tưởng rằng tiểu điện hạ cũng muốn nằm xuống.
Kết quả mặt Bùi Cửu Chi hơi đỏ, hắn nói: "Ta... Ngồi trông nàng là được.”
“Tiểu điện hạ đừng chịu mệt mỏi như vậy.” Ô Tố kéo kéo tay áo hắn: “Ta sẽ không làm gì chàng.”
Mặc dù đôi khi, tiểu điện hạ ở gần nàng thì nàng sẽ nhịn không được mà chạm vào hắn, hoặc là giống như hắn đối xử với nàng vậy, nàng sẽ hôn hắn một cái.
Thế nhưng, Ô Tố không dám chủ động làm chuyện như vậy, bởi vì tiểu điện hạ giống như một ngọn núi tuyết thuần khiết không tỳ vết.
Nàng không muốn hắn bị nàng vấy bẩn, để cho yêu khí trên người mình có thể truyền đến trên người của hắn.
Bùi Cửu Chi khẽ mỉm cười với nàng, hắn nằm xuống, nghiêng người nằm trước người Ô Tố.
Hắn nhìn đỉnh đầu Ô Tố mà nói: “Ô Tố, như vậy được chưa?”
Mái tóc của Ô Tố có chút loạn, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn từ trong chăn, tạo ra một đường cong mềm mại.
Cổ họng Bùi Cửu Chi lăn lên lăn xuống.
Đây cũng không phải là vấn đề Ô Tố có thể làm gì hắn hay không.
Mà là hắn...
Ô Tố có tâm sự, hắn cũng có tâm sự, bên giường, trường kiếm thanh quang đặt ở trên giá kiếm phát ra âm thanh rất nhỏ.
Thân thể Ô Tố hơi run rẩy, mái tóc nàng rơi xuống bên cổ đã trượt xuống phía bên kia.
Nàng vừa tắm xong, trên người mang theo mùi thơm nhàn nhạt, ở khoảng cách cực gần, mùi thơm này mờ mịt ở giữa mũi hai người.
Ô Tố nghiêng người, tấm chăn mỏng mùa hè phác họa lên đường cong thân thể nàng, giống như đường nét thanh sơn nhấp nhô liên miên.
Dịu dàng, yên tĩnh, nhưng tản ra lực hấp dẫn khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Sức hấp dẫn chỉ có hiệu lực với một mình hắn.
Trong đêm tối, tiết tấu của tiếng kiếm kêu trở nên nhanh hơn.
Ô Tố mở mắt, nhìn về phía Bùi Cửu Chi, nàng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn, cả kinh mà cúi đầu xuống.
Tiểu điện hạ bây giờ nhìn nàng với ánh mắt mang tính xâm lược chưa từng có.
Giống như... Giống như nàng là con mồi của hắn, hắn sẽ đè lại nàng, xé rách da lông nàng, từng tấc từng tấc mà gặm nhấm cơ thể nàng.
Tiểu điện hạ, quả thật có một mặt như vậy.
Ô Tố sợ hãi đến mức bả vai khẽ run rẩy.
Bùi Cửu Chi bên cạnh nàng thấy nàng sợ hãi, động tác của thân thể còn nhanh hơn so với suy nghĩ, hắn ôm lấy nàng.
Hắn thấp giọng hỏi: “Sao lại còn sợ, hả?”
Hắn đè thấp thanh âm quá mức, khiến cho thanh âm của hắn trở nên vô cùng trầm thấp, mang theo âm rung khàn khàn, truyền đến khoảng cách giữa thân thể kề nhau của hai người.
Ô Tố cảm giác thân thể mình vô cùng tê dại.
Giống như có một con rắn đang kề sát da thịt của nàng, vảy rắn từng chút một mà nghiền qua da thịt mẫn cảm.
Loại cảm giác này, cùng đêm hôm đó ở Quan Lan các, không giống nhau.
Đêm đó, nàng bị dục vọng không biết tên chi phối, làm ra rất nhiều chuyện mà không hề suy nghĩ.
Thậm chí, nàng cũng chưa kịp chậm rãi thưởng thức loại cảm xúc kỳ lạ này, lại hoặc là cảm giác của… Thân thể cùng tinh thần.
"Tiểu..." Ô Tố có chút bối rối mà mở miệng, nàng phát hiện thanh âm của mình đang rất là run, thậm chí, còn có chút khàn khàn.
Bùi Cửu Chi kịp thời đè môi nàng lại, phòng ngừa thanh âm mang theo hơi thở hấp dẫn của nàng truyền ra lần nữa.
Nếu hắn lại nghe tiếp, có lẽ lập tức...
Ô Tố nghi hoặc mà nhìn hắn, nàng không biết là mình đã bị hắn ép đến góc giường.
Trong đôi mắt mà nàng ngước lên, đã không còn yên lặng như bình thường, ngược lại nhiễm ánh nước, hai mắt đẫm lệ, có chút hoảng sợ, khiến người ta phải thương tiếc.
Bùi Cửu Chi nhắm mắt lại, không nhìn nàng, hắn nghe tiếng hô hấp hỗn loạn bất an của Ô Tố, nhưng là vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Ô Tố khẽ nhếch môi, Bùi Cửu Chi ấn môi nàng lại, nàng không thể phát ra tiếng.
Nhưng trong phòng, tiếng kiếm kêu càng lúc càng rõ ràng, cũng trở nên dồn dập hơn.
Bùi Cửu Chi lại bịt lỗ tai Ô Tố lại: “Không được nghe.”
Lưng Ô Tố tựa vào hoa chạm trổ bên cạnh giường, ở phía sau xương bướm trắng nõn của nàng, bối mẫu* dùng để trang trí hơi phát sáng, óng ánh rực rỡ.
*贝母: Bối mẫu: là một loại dược thảo đã được sử dụng làm thuốc từ rất lâu trong dân gian, được dùng để chữa ho, hen, long đờm, thổ huyết, tắc sữa, cầm máu.
Hồi lâu sau, nàng nhìn thấy tiểu điện hạ buông tay đang bịt lỗ tai nàng xuống.
Hắn nhanh chóng nhét nàng vào trong chăn gấm, sau đó, hắn quấn chăn gấm, ôm chặt lấy nàng.
Ô Tố bị hắn áp sát đến, đã co lại thành một nắm nho nhỏ ở một góc.
Nàng nghe được từ trong cổ họng hắn truyền đến một tiếng hít thở rất thấp, sau đó, nàng liền nằm vào trong lồng ngực kiên cố như mặt đất của hắn.
Ánh mắt Ô Tố lướt qua đầu vai run rẩy của hắn, nhìn về phía bình sứ trên bàn.
Ôi, giống như...
Nhưng hắn ôm nàng chặt như vậy.
Bọn họ dán sát vào nhau, hai bên đều cảm nhận được cực kỳ rõ ràng sự mềm mại của nàng, sự cứng rắn của hắn.
Cách tấm chăn gấm, Ô Tố cảm giác được sự thay đổi vừa quen thuộc lại vừa khác thường trên người hắn - đêm hôm đó ở Quan Lan các, cũng là như vậy.
Lông mi dài của nàng khẽ run lên, lại không biết nên làm như thế nào, dù sao lần trước là chính hắn...
Nhưng lần này hắn không có như vậy, Ô Tố cũng ngoan ngoãn mà nằm, không nhúc nhích.
Bùi Cửu Chi biết Ô Tố chắc chắn đã biết, nhưng hắn không nói, chỉ giả vờ chuyện này không phát sinh.
Cho đến khi bàn tay run rẩy của Ô Tố ôm lấy lưng hắn.
Ô Tố vỗ nhẹ lưng hắn, dịu dàng hỏi: "Tiểu điện hạ, không... Không sao chứ?”
“Không sao.” Bùi Cửu Chi bị câu hỏi của nàng làm cho cảm thấy có chút buồn bực, cúi đầu, cắn ở bên cổ nàng.
Không đau, có chút ngứa, Ô Tố co rụt cổ một chút, nhưng nàng vẫn không tránh.
Nàng luôn im lặng như vậy, để mặc hắn tùy ý đùa nghịch nàng.
“Ngủ đi.” Những lời này, không biết là Bùi Cửu Chi nói với Ô Tố hay là nói với mình.
Ô Tố quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống.
Hắn cảm thấy nàng đáng yêu, đôi môi đang đặt ở bên cổ nàng lại chạm vào đôi mắt đang nhắm chặt của nàng.
Bùi Cửu Chi không nhúc nhích nữa, Ô Tố nghe lời hắn, nhắm mắt lại liền bắt đầu giả vờ ngủ.
Hồi lâu hồi lâu sau, đợi đến khi bản thân Ô Tố đã sắp ngủ, Ô Tố cuối cùng cũng không nghe được Trường kiếm Thanh Quang ở trên giá kiếm không hề phát ra âm thanh gì nữa.
Lúc hắn tỉnh, lại gần nàng như vậy, thanh kiếm kia chắc chắn sẽ vang lên.
Hơn nữa, cái kia dưới thân hắn cũng… Tóm lại, Ô Tố phán đoán hắn nhất định là đang ngủ.
Nàng khó khăn mà ngẩng đầu lên trong vòng tay hắn.
Ô Tố cảm thấy, nàng sợ Bùi Cửu Chi ngồi mệt, kéo hắn nằm xuống ngủ chung là sai lầm.
Hiện tại, nàng phải làm sao để chui ra khỏi cái ôm kín không kẽ hở này của hắn?
Ô Tố muốn nâng cánh tay Bùi Cửu Chi ôm ở đầu vai nàng lên, nhưng cánh tay của hắn thật sự là có chút nặng, nàng không nâng lên được.
Tiểu yêu quái yếu ớt cố gắng đẩy người ra, mệt mỏi thở hồng hộc, cũng không thể dời được thân thể tiểu điện hạ.
Ô Tố cố gắng hồi lâu, không thể chui ra ngoài, nàng chỉ hận mình thành yêu từ khí lưu hỗn độn, mà không phải thành yêu từ thứ có khí lực lớn một chút như tảng đá.
À... Đúng rồi... Nàng là yêu.
Ô Tố lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi hắn dựa sát như vậy, đã làm cho nàng cảm thấy mơ hồ.
Thân hình của nàng hóa thành luồng khí lưu đen trắng, giống như nước chảy, chui từ trong ngực Bùi Cửu Chi ra ngoài, lại hội tụ thành hình người ở bên giường.
Bùi Cửu Chi quả nhiên là ôm Ô Tố rất chặt, sau khi nàng rời đi, cánh tay của hắn vẫn duy trì tư thế ôm lấy thân thể nàng.
Cơ bắp toàn thân của hắn căng thẳng, không dám nằm quá gần nàng, có lẽ là lo lắng chính mình mất khống chế.
Động tác của Ô Tố rất nhẹ, nàng đè cánh tay của tiểu điện hạ xuống, để phòng ngừa hắn quá mệt mỏi.
Nhân tiện, nàng nghiêng người, chỉnh lại tóc mai rối bời của hắn.
Bàn tay trắng nõn của nàng chải mái tóc đen của hắn, động tác chậm rãi.
Sửa sang lại hết thảy, Ô Tố mới đi tới bên cạnh bàn.
Nàng liền mở bình sứ kia ra, trong yêu đan mà ác yêu ngưng kết chính là ý niệm của ác yêu kia.
Hắn ta từng cầu xin nàng làm giao dịch với hắn ta, nhưng nàng đã cự tuyệt.
Ô Tố có thể phá giải luồng khí tức này.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít tà khí phát ra từ bình sứ vào một hơi.
Trong nháy mắt, ý thức của nàng rơi vào thế giới của ác yêu.
"Công chúa… Công chúa, ngài bình tĩnh một chút!" Luồng khí đen quấn quanh eo nhỏ của nữ tử trước mắt, Ô Tố không thấy rõ bộ dáng của nàng ấy.
“Trảo, ngươi ngửi một chút đi, hơi thở này thật ngọt ngào.” Thanh âm trong trẻo của nữ tử truyền đến, nàng ấy hít một hơi thật sâu.
Ô Tố ngửi thấy trong không khí có mùi hương kỳ lạ mà nàng đã ngửi thấy đêm đó.
Hơn nữa, nghe giọng điệu của vị công chúa này, phản ứng của nàng, cũng giống như nàng của ngày đó.
“Công chúa, phía trên chính là thế giới của loài người, chúng ta không qua được." Trảo khuyên nhủ vị tiểu công chúa này.
“Không, Trảo, ta nhất định phải đi. Đây thật sự là mùi hương khiến người ta mê say.”
Thân thể công chúa không ngừng run rẩy, giống như bị bảo vật có một không hai trên thế gian hấp dẫn.
Sự run rẩy, khát vọng giống như làn sóng này quét qua tất cả yêu quái, ngay cả thân thể của Trảo cũng không ngừng rung động.
“Công chúa, người không thể lên đó được, phía trên đỉnh Yêu Vực có phong ấn..."
“Không, ngươi xem..." Công chúa quay lưng lại giơ tay lên, nàng chỉ hướng phía chân trời, chẳng biết lúc nào, trên bầu trời trong xanh, xuất hiện một vệt vết rách.
Nàng ấy bay đến đó một cách đầy thành kính.
Trảo không nhịn được mà kéo nàng ấy lại: "Công chúa, ngài bình tĩnh một chút, nếu... Ngài muốn làm gì, có thể cùng ta..."
"Ngươi đi đi… Đồ yêu quái thối tha, ngay cả trái tim cũng không có!" Công chúa lớn tiếng nói.
Động tác của Trảo dừng lại một chút.
Loại xao động này, rất nhanh đã bình ổn lại, Ô Tố không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tóm lại, công chúa đã tỉnh táo lại, xách váy lên, lại chạy về phía Yêu Vực.
Chỉ còn lại một mình Trảo - một con yêu quái ngẩng đầu nhìn vết nứt trên bầu trời, hắn ta lẩm bẩm.
"Nhân loại có trái tim, nàng hẳn là sẽ thích trái tim mềm mại của nữ tử..."
Hắn ta bay về phía vết nứt.
Suy nghĩ của Ô Tố bị kéo về, nàng đột nhiên mở mắt ra, nàng có thể kết luận, đoạn ký ức này của Trảo xuất hiện trong đêm đó ở Quan Lan Các.
Nàng không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng nàng vẫn nhìn xuống một cách nhạy bén và thổi vào bình sứ.
Nàng thổi bay mùi thơm quen thuộc trong đoạn ký ức này của Trảo, cũng đem tin tức có liên quan đến "mùi thơm" trong cuộc đối thoại của bọn họ ẩn đi.
Nhìn như vậy, giống như là những yêu quái kia bởi vì Yêu Vực xuất hiện vết nứt mới xao động, nhưng lại không phải bởi vì mùi thơm kia mà kích động.
Nàng không thể lộ ra một mặt tương tự của mình với những yêu quái kia, vậy thì xóa hết điểm chung của bọn họ đi.
Ô Tố làm xong hết thảy, lại quay đầu, nhìn thoáng qua Bùi Cửu Chi đang nằm trên giường.
Hắn vẫn an tĩnh ngủ, hắn ngủ vô cùng an ổn ở trên giường.
Ô Tố vì giấu diếm thân phận của mình, chỉ có thể làm như vậy, lượng tin tức trong trí nhớ của Trảo quá nhiều.
Nàng tiếp tục ngửi nốt nửa ký ức còn lại.
Ký ức còn lại rất quen thuộc, chính là cảnh Trảo bị nàng vây khốn, không ngừng phá vòng vây, không ngừng chui ra từ trong thân thể bất tử bất diệt của nàng.
Đối với hắn ta mà nói thì có lẽ đoạn trải nghiệm này quá mức ly kỳ, làm hắn ta ấn tượng sâu sắc.
Ô Tố xóa đi mọi thứ, chỉ để lại một hình ảnh nàng đáng thương mà bị ác yêu ném vào trong phòng.
Đúng rồi, chính là như vậy.
Cuối cùng, nàng cũng thổi tan luôn đoạn đối thoại ác yêu cầu nàng làm giao dịch.
Ô Tố biết nguyện vọng của ác yêu là cái gì, hắn ta muốn một trái tim có thể làm cho tiểu công chúa của hắn ta chấp nhận.
Việc này nàng thật sự không làm được, hơn nữa, nàng không nguyện ý thực hiện nguyện vọng cho người có giới tính là nam.
Chủ yếu là do bị tên ăn mày lần trước dọa.
Ô Tố phồng má, không ngừng thổi khí vào bình sứ chứa khí tức của ác yêu, suýt chút nữa đã thổi sạch luôn tin tức mấu chốt.
Vốn dĩ nàng còn muốn làm chút chuyện khác, nhưng lúc này, nàng lại nghe được phía sau truyền đến tiếng sột soạt.
Ô Tố nắm chặt bình sứ, xoay người lại, thì thấy tiểu điện hạ nằm ở trên giường đang trở mình.
Hắn không tỉnh, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Ô Tố nhìn sang nơi khác, tầm mắt lướt qua Trường kiếm Thanh Quang.
Thanh trường kiếm bình thường này lóe lên ánh sáng nhạt, điểm sáng sáng ngời chiếu về phía Ô Tố, phảng phất giống như một đôi mắt, vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Ô Tố quay lưng lại, tránh đi ánh sáng của thanh kiếm này, ngón tay của nàng khẽ động, khí tức hỗn độn lập tức lẫn vào bên trong bình sứ này.
Khí tức hỗn độn rất nhanh đã bị khí tức của ác yêu đồng hóa, Ô Tố đã làm một chuyện rất nhỏ.
Nàng trợ giúp Bùi Cửu Chi đem tin tức trong bình sứ tìm hiểu rõ một lần, sau đó, dùng phương thức có thể để hắn dễ dàng phá giải hơn.
Có lẽ là hắn sẽ có thể phá giải tin tức trong bình sứ một cách nhanh chóng, nội dung nàng xóa đi, sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
Vết nứt của Yêu Vực quả thật có liên quan đến chuyện đêm đó.
Ô Tố đậy bình sứ lại, khi quay đầu, thanh Trường kiếm Thanh Quang yên tĩnh kia vẫn lóe sáng.
Nàng kiễng chân, đi tới, đầu ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, tựa hồ đang trấn an nó.
Trong nháy mắt, nàng hóa thành hai luồng khí lưu đen trắng, lại một lần nữa chui vào trong ngực Bùi Cửu Chi, vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Ô Tố ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang nhắm chặt của Bùi Cửu Chi.
Trong nháy mắt tiếp theo, trường kiếm trên giá kiếm phát ra tiếng rung động nhẹ nhàng.
Ô Tố cả kinh, lại chui vào lòng hắn.
Tiểu điện hạ sắp tỉnh, nhưng không sao, "chuyện xấu" kia nàng cũng đã làm xong.
Bùi Cửu Chi hơi mở mắt ra, hắn nhìn thấy mình cũng không có đối mặt phía bên trong giường… Hẳn là hắn đã trở mình lúc ngủ.
Nhưng mà, trong lòng hắn còn có một thân thể mềm mại, yên tĩnh.
Ô Tố tựa hồ cũng ý thức được điều gì đó.
Vừa rồi tiểu điện hạ, đã trở mình đúng không.
Bây giờ nàng lại chui vào trong lòng hắn.
Hắn làm sao có thể còn ôm nàng trở mình trong lúc ngủ.
Ah... Tệ thật!
Bùi Cửu Chi cho rằng nàng đang sợ, nên muốn cất bình sứ đi.
“Ta vốn định để buổi tối xem, rồi nghiên cứu một chút, nếu nàng sợ, ta sẽ cất nó ngay.”
Ô Tố lập tức mở miệng nói: “Không sợ.”
Nàng nghĩ đến chuyện tên ác yêu kia khi còn sống đã từng thấy bộ dáng mình giam cầm hắn.
Khi đó, có lẽ là trông nàng không mấy xinh đẹp.
Ô Tố dịu dàng hỏi: “Tiểu điện hạ, ta có thể xem một chút không?”
“Tà khí trên người ác yêu này sẽ có thương tổn đối với người bình thường.”
Bùi Cửu Chi cất chiếc xích đu mà hắn làm xong bỏ vào trong hộp gỗ, hắn không đáp ứng thỉnh cầu của Ô Tố.
Ô Tố hiện tại cũng không muốn chuyện mình là yêu bị tiểu điện hạ phát hiện.
Nàng lừa hắn, hắn sẽ tức giận.
Nàng hi vọng rằng hắn sẽ rời xa nàng trong gió yên biển lặng, chứ không phải rời xa nàng vì đã phát hiện ra thân phận thật của nàng.
Chủ yếu là, thanh kiếm kia của tiểu điện hạ, quá sắc bén, nàng sợ bị thanh kiếm kia đâm một nhát.
Cho dù không chết, nghĩ đến cũng sẽ rất đau.
Hai gò má Ô Tố phồng lên, có chút lo lắng, nhưng Bùi Cửu Chi đã thúc giục nàng đi ngủ.
“Được rồi, hắn ta đã chết, nàng không cần sợ.”
Bùi Cửu Chi đỡ bả vai nàng, dẫn nàng đi tới bên giường.
“Ngủ trước đi, ngày mai chúng ta cùng đi xem hỉ phục.”
Ô Tố ngoan ngoãn nằm ở trên giường, hai tay đặt ở trước ngực mình.
Nàng nhìn Bùi Cửu Chi, suy nghĩ xem mình nên tìm hiểu bí mật trong bình sứ như thế nào.
Nàng thấy hơi căng thẳng và tim đập rất nhanh, như thể bí mật của nàng đã bị tiểu điện hạ nhìn thấu.
Bùi Cửu Chi lại cho rằng cảm xúc của nàng là đang sợ hãi, hắn chạm vào bàn tay đang đặt trước ngực của nàng, khẽ khàng hỏi: "Ta trông chừng nàng ngủ, được không?”
Ô Tố gật đầu với hắn, thân thể rụt về phía sau, nhường chỗ cho hắn.
“Tiểu điện hạ, đến đây đi.” Nàng còn tưởng rằng tiểu điện hạ cũng muốn nằm xuống.
Kết quả mặt Bùi Cửu Chi hơi đỏ, hắn nói: "Ta... Ngồi trông nàng là được.”
“Tiểu điện hạ đừng chịu mệt mỏi như vậy.” Ô Tố kéo kéo tay áo hắn: “Ta sẽ không làm gì chàng.”
Mặc dù đôi khi, tiểu điện hạ ở gần nàng thì nàng sẽ nhịn không được mà chạm vào hắn, hoặc là giống như hắn đối xử với nàng vậy, nàng sẽ hôn hắn một cái.
Thế nhưng, Ô Tố không dám chủ động làm chuyện như vậy, bởi vì tiểu điện hạ giống như một ngọn núi tuyết thuần khiết không tỳ vết.
Nàng không muốn hắn bị nàng vấy bẩn, để cho yêu khí trên người mình có thể truyền đến trên người của hắn.
Bùi Cửu Chi khẽ mỉm cười với nàng, hắn nằm xuống, nghiêng người nằm trước người Ô Tố.
Hắn nhìn đỉnh đầu Ô Tố mà nói: “Ô Tố, như vậy được chưa?”
Mái tóc của Ô Tố có chút loạn, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn từ trong chăn, tạo ra một đường cong mềm mại.
Cổ họng Bùi Cửu Chi lăn lên lăn xuống.
Đây cũng không phải là vấn đề Ô Tố có thể làm gì hắn hay không.
Mà là hắn...
Ô Tố có tâm sự, hắn cũng có tâm sự, bên giường, trường kiếm thanh quang đặt ở trên giá kiếm phát ra âm thanh rất nhỏ.
Thân thể Ô Tố hơi run rẩy, mái tóc nàng rơi xuống bên cổ đã trượt xuống phía bên kia.
Nàng vừa tắm xong, trên người mang theo mùi thơm nhàn nhạt, ở khoảng cách cực gần, mùi thơm này mờ mịt ở giữa mũi hai người.
Ô Tố nghiêng người, tấm chăn mỏng mùa hè phác họa lên đường cong thân thể nàng, giống như đường nét thanh sơn nhấp nhô liên miên.
Dịu dàng, yên tĩnh, nhưng tản ra lực hấp dẫn khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Sức hấp dẫn chỉ có hiệu lực với một mình hắn.
Trong đêm tối, tiết tấu của tiếng kiếm kêu trở nên nhanh hơn.
Ô Tố mở mắt, nhìn về phía Bùi Cửu Chi, nàng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn, cả kinh mà cúi đầu xuống.
Tiểu điện hạ bây giờ nhìn nàng với ánh mắt mang tính xâm lược chưa từng có.
Giống như... Giống như nàng là con mồi của hắn, hắn sẽ đè lại nàng, xé rách da lông nàng, từng tấc từng tấc mà gặm nhấm cơ thể nàng.
Tiểu điện hạ, quả thật có một mặt như vậy.
Ô Tố sợ hãi đến mức bả vai khẽ run rẩy.
Bùi Cửu Chi bên cạnh nàng thấy nàng sợ hãi, động tác của thân thể còn nhanh hơn so với suy nghĩ, hắn ôm lấy nàng.
Hắn thấp giọng hỏi: “Sao lại còn sợ, hả?”
Hắn đè thấp thanh âm quá mức, khiến cho thanh âm của hắn trở nên vô cùng trầm thấp, mang theo âm rung khàn khàn, truyền đến khoảng cách giữa thân thể kề nhau của hai người.
Ô Tố cảm giác thân thể mình vô cùng tê dại.
Giống như có một con rắn đang kề sát da thịt của nàng, vảy rắn từng chút một mà nghiền qua da thịt mẫn cảm.
Loại cảm giác này, cùng đêm hôm đó ở Quan Lan các, không giống nhau.
Đêm đó, nàng bị dục vọng không biết tên chi phối, làm ra rất nhiều chuyện mà không hề suy nghĩ.
Thậm chí, nàng cũng chưa kịp chậm rãi thưởng thức loại cảm xúc kỳ lạ này, lại hoặc là cảm giác của… Thân thể cùng tinh thần.
"Tiểu..." Ô Tố có chút bối rối mà mở miệng, nàng phát hiện thanh âm của mình đang rất là run, thậm chí, còn có chút khàn khàn.
Bùi Cửu Chi kịp thời đè môi nàng lại, phòng ngừa thanh âm mang theo hơi thở hấp dẫn của nàng truyền ra lần nữa.
Nếu hắn lại nghe tiếp, có lẽ lập tức...
Ô Tố nghi hoặc mà nhìn hắn, nàng không biết là mình đã bị hắn ép đến góc giường.
Trong đôi mắt mà nàng ngước lên, đã không còn yên lặng như bình thường, ngược lại nhiễm ánh nước, hai mắt đẫm lệ, có chút hoảng sợ, khiến người ta phải thương tiếc.
Bùi Cửu Chi nhắm mắt lại, không nhìn nàng, hắn nghe tiếng hô hấp hỗn loạn bất an của Ô Tố, nhưng là vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Ô Tố khẽ nhếch môi, Bùi Cửu Chi ấn môi nàng lại, nàng không thể phát ra tiếng.
Nhưng trong phòng, tiếng kiếm kêu càng lúc càng rõ ràng, cũng trở nên dồn dập hơn.
Bùi Cửu Chi lại bịt lỗ tai Ô Tố lại: “Không được nghe.”
Lưng Ô Tố tựa vào hoa chạm trổ bên cạnh giường, ở phía sau xương bướm trắng nõn của nàng, bối mẫu* dùng để trang trí hơi phát sáng, óng ánh rực rỡ.
*贝母: Bối mẫu: là một loại dược thảo đã được sử dụng làm thuốc từ rất lâu trong dân gian, được dùng để chữa ho, hen, long đờm, thổ huyết, tắc sữa, cầm máu.
Hồi lâu sau, nàng nhìn thấy tiểu điện hạ buông tay đang bịt lỗ tai nàng xuống.
Hắn nhanh chóng nhét nàng vào trong chăn gấm, sau đó, hắn quấn chăn gấm, ôm chặt lấy nàng.
Ô Tố bị hắn áp sát đến, đã co lại thành một nắm nho nhỏ ở một góc.
Nàng nghe được từ trong cổ họng hắn truyền đến một tiếng hít thở rất thấp, sau đó, nàng liền nằm vào trong lồng ngực kiên cố như mặt đất của hắn.
Ánh mắt Ô Tố lướt qua đầu vai run rẩy của hắn, nhìn về phía bình sứ trên bàn.
Ôi, giống như...
Nhưng hắn ôm nàng chặt như vậy.
Bọn họ dán sát vào nhau, hai bên đều cảm nhận được cực kỳ rõ ràng sự mềm mại của nàng, sự cứng rắn của hắn.
Cách tấm chăn gấm, Ô Tố cảm giác được sự thay đổi vừa quen thuộc lại vừa khác thường trên người hắn - đêm hôm đó ở Quan Lan các, cũng là như vậy.
Lông mi dài của nàng khẽ run lên, lại không biết nên làm như thế nào, dù sao lần trước là chính hắn...
Nhưng lần này hắn không có như vậy, Ô Tố cũng ngoan ngoãn mà nằm, không nhúc nhích.
Bùi Cửu Chi biết Ô Tố chắc chắn đã biết, nhưng hắn không nói, chỉ giả vờ chuyện này không phát sinh.
Cho đến khi bàn tay run rẩy của Ô Tố ôm lấy lưng hắn.
Ô Tố vỗ nhẹ lưng hắn, dịu dàng hỏi: "Tiểu điện hạ, không... Không sao chứ?”
“Không sao.” Bùi Cửu Chi bị câu hỏi của nàng làm cho cảm thấy có chút buồn bực, cúi đầu, cắn ở bên cổ nàng.
Không đau, có chút ngứa, Ô Tố co rụt cổ một chút, nhưng nàng vẫn không tránh.
Nàng luôn im lặng như vậy, để mặc hắn tùy ý đùa nghịch nàng.
“Ngủ đi.” Những lời này, không biết là Bùi Cửu Chi nói với Ô Tố hay là nói với mình.
Ô Tố quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống.
Hắn cảm thấy nàng đáng yêu, đôi môi đang đặt ở bên cổ nàng lại chạm vào đôi mắt đang nhắm chặt của nàng.
Bùi Cửu Chi không nhúc nhích nữa, Ô Tố nghe lời hắn, nhắm mắt lại liền bắt đầu giả vờ ngủ.
Hồi lâu hồi lâu sau, đợi đến khi bản thân Ô Tố đã sắp ngủ, Ô Tố cuối cùng cũng không nghe được Trường kiếm Thanh Quang ở trên giá kiếm không hề phát ra âm thanh gì nữa.
Lúc hắn tỉnh, lại gần nàng như vậy, thanh kiếm kia chắc chắn sẽ vang lên.
Hơn nữa, cái kia dưới thân hắn cũng… Tóm lại, Ô Tố phán đoán hắn nhất định là đang ngủ.
Nàng khó khăn mà ngẩng đầu lên trong vòng tay hắn.
Ô Tố cảm thấy, nàng sợ Bùi Cửu Chi ngồi mệt, kéo hắn nằm xuống ngủ chung là sai lầm.
Hiện tại, nàng phải làm sao để chui ra khỏi cái ôm kín không kẽ hở này của hắn?
Ô Tố muốn nâng cánh tay Bùi Cửu Chi ôm ở đầu vai nàng lên, nhưng cánh tay của hắn thật sự là có chút nặng, nàng không nâng lên được.
Tiểu yêu quái yếu ớt cố gắng đẩy người ra, mệt mỏi thở hồng hộc, cũng không thể dời được thân thể tiểu điện hạ.
Ô Tố cố gắng hồi lâu, không thể chui ra ngoài, nàng chỉ hận mình thành yêu từ khí lưu hỗn độn, mà không phải thành yêu từ thứ có khí lực lớn một chút như tảng đá.
À... Đúng rồi... Nàng là yêu.
Ô Tố lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi hắn dựa sát như vậy, đã làm cho nàng cảm thấy mơ hồ.
Thân hình của nàng hóa thành luồng khí lưu đen trắng, giống như nước chảy, chui từ trong ngực Bùi Cửu Chi ra ngoài, lại hội tụ thành hình người ở bên giường.
Bùi Cửu Chi quả nhiên là ôm Ô Tố rất chặt, sau khi nàng rời đi, cánh tay của hắn vẫn duy trì tư thế ôm lấy thân thể nàng.
Cơ bắp toàn thân của hắn căng thẳng, không dám nằm quá gần nàng, có lẽ là lo lắng chính mình mất khống chế.
Động tác của Ô Tố rất nhẹ, nàng đè cánh tay của tiểu điện hạ xuống, để phòng ngừa hắn quá mệt mỏi.
Nhân tiện, nàng nghiêng người, chỉnh lại tóc mai rối bời của hắn.
Bàn tay trắng nõn của nàng chải mái tóc đen của hắn, động tác chậm rãi.
Sửa sang lại hết thảy, Ô Tố mới đi tới bên cạnh bàn.
Nàng liền mở bình sứ kia ra, trong yêu đan mà ác yêu ngưng kết chính là ý niệm của ác yêu kia.
Hắn ta từng cầu xin nàng làm giao dịch với hắn ta, nhưng nàng đã cự tuyệt.
Ô Tố có thể phá giải luồng khí tức này.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít tà khí phát ra từ bình sứ vào một hơi.
Trong nháy mắt, ý thức của nàng rơi vào thế giới của ác yêu.
"Công chúa… Công chúa, ngài bình tĩnh một chút!" Luồng khí đen quấn quanh eo nhỏ của nữ tử trước mắt, Ô Tố không thấy rõ bộ dáng của nàng ấy.
“Trảo, ngươi ngửi một chút đi, hơi thở này thật ngọt ngào.” Thanh âm trong trẻo của nữ tử truyền đến, nàng ấy hít một hơi thật sâu.
Ô Tố ngửi thấy trong không khí có mùi hương kỳ lạ mà nàng đã ngửi thấy đêm đó.
Hơn nữa, nghe giọng điệu của vị công chúa này, phản ứng của nàng, cũng giống như nàng của ngày đó.
“Công chúa, phía trên chính là thế giới của loài người, chúng ta không qua được." Trảo khuyên nhủ vị tiểu công chúa này.
“Không, Trảo, ta nhất định phải đi. Đây thật sự là mùi hương khiến người ta mê say.”
Thân thể công chúa không ngừng run rẩy, giống như bị bảo vật có một không hai trên thế gian hấp dẫn.
Sự run rẩy, khát vọng giống như làn sóng này quét qua tất cả yêu quái, ngay cả thân thể của Trảo cũng không ngừng rung động.
“Công chúa, người không thể lên đó được, phía trên đỉnh Yêu Vực có phong ấn..."
“Không, ngươi xem..." Công chúa quay lưng lại giơ tay lên, nàng chỉ hướng phía chân trời, chẳng biết lúc nào, trên bầu trời trong xanh, xuất hiện một vệt vết rách.
Nàng ấy bay đến đó một cách đầy thành kính.
Trảo không nhịn được mà kéo nàng ấy lại: "Công chúa, ngài bình tĩnh một chút, nếu... Ngài muốn làm gì, có thể cùng ta..."
"Ngươi đi đi… Đồ yêu quái thối tha, ngay cả trái tim cũng không có!" Công chúa lớn tiếng nói.
Động tác của Trảo dừng lại một chút.
Loại xao động này, rất nhanh đã bình ổn lại, Ô Tố không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tóm lại, công chúa đã tỉnh táo lại, xách váy lên, lại chạy về phía Yêu Vực.
Chỉ còn lại một mình Trảo - một con yêu quái ngẩng đầu nhìn vết nứt trên bầu trời, hắn ta lẩm bẩm.
"Nhân loại có trái tim, nàng hẳn là sẽ thích trái tim mềm mại của nữ tử..."
Hắn ta bay về phía vết nứt.
Suy nghĩ của Ô Tố bị kéo về, nàng đột nhiên mở mắt ra, nàng có thể kết luận, đoạn ký ức này của Trảo xuất hiện trong đêm đó ở Quan Lan Các.
Nàng không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng nàng vẫn nhìn xuống một cách nhạy bén và thổi vào bình sứ.
Nàng thổi bay mùi thơm quen thuộc trong đoạn ký ức này của Trảo, cũng đem tin tức có liên quan đến "mùi thơm" trong cuộc đối thoại của bọn họ ẩn đi.
Nhìn như vậy, giống như là những yêu quái kia bởi vì Yêu Vực xuất hiện vết nứt mới xao động, nhưng lại không phải bởi vì mùi thơm kia mà kích động.
Nàng không thể lộ ra một mặt tương tự của mình với những yêu quái kia, vậy thì xóa hết điểm chung của bọn họ đi.
Ô Tố làm xong hết thảy, lại quay đầu, nhìn thoáng qua Bùi Cửu Chi đang nằm trên giường.
Hắn vẫn an tĩnh ngủ, hắn ngủ vô cùng an ổn ở trên giường.
Ô Tố vì giấu diếm thân phận của mình, chỉ có thể làm như vậy, lượng tin tức trong trí nhớ của Trảo quá nhiều.
Nàng tiếp tục ngửi nốt nửa ký ức còn lại.
Ký ức còn lại rất quen thuộc, chính là cảnh Trảo bị nàng vây khốn, không ngừng phá vòng vây, không ngừng chui ra từ trong thân thể bất tử bất diệt của nàng.
Đối với hắn ta mà nói thì có lẽ đoạn trải nghiệm này quá mức ly kỳ, làm hắn ta ấn tượng sâu sắc.
Ô Tố xóa đi mọi thứ, chỉ để lại một hình ảnh nàng đáng thương mà bị ác yêu ném vào trong phòng.
Đúng rồi, chính là như vậy.
Cuối cùng, nàng cũng thổi tan luôn đoạn đối thoại ác yêu cầu nàng làm giao dịch.
Ô Tố biết nguyện vọng của ác yêu là cái gì, hắn ta muốn một trái tim có thể làm cho tiểu công chúa của hắn ta chấp nhận.
Việc này nàng thật sự không làm được, hơn nữa, nàng không nguyện ý thực hiện nguyện vọng cho người có giới tính là nam.
Chủ yếu là do bị tên ăn mày lần trước dọa.
Ô Tố phồng má, không ngừng thổi khí vào bình sứ chứa khí tức của ác yêu, suýt chút nữa đã thổi sạch luôn tin tức mấu chốt.
Vốn dĩ nàng còn muốn làm chút chuyện khác, nhưng lúc này, nàng lại nghe được phía sau truyền đến tiếng sột soạt.
Ô Tố nắm chặt bình sứ, xoay người lại, thì thấy tiểu điện hạ nằm ở trên giường đang trở mình.
Hắn không tỉnh, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Ô Tố nhìn sang nơi khác, tầm mắt lướt qua Trường kiếm Thanh Quang.
Thanh trường kiếm bình thường này lóe lên ánh sáng nhạt, điểm sáng sáng ngời chiếu về phía Ô Tố, phảng phất giống như một đôi mắt, vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Ô Tố quay lưng lại, tránh đi ánh sáng của thanh kiếm này, ngón tay của nàng khẽ động, khí tức hỗn độn lập tức lẫn vào bên trong bình sứ này.
Khí tức hỗn độn rất nhanh đã bị khí tức của ác yêu đồng hóa, Ô Tố đã làm một chuyện rất nhỏ.
Nàng trợ giúp Bùi Cửu Chi đem tin tức trong bình sứ tìm hiểu rõ một lần, sau đó, dùng phương thức có thể để hắn dễ dàng phá giải hơn.
Có lẽ là hắn sẽ có thể phá giải tin tức trong bình sứ một cách nhanh chóng, nội dung nàng xóa đi, sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
Vết nứt của Yêu Vực quả thật có liên quan đến chuyện đêm đó.
Ô Tố đậy bình sứ lại, khi quay đầu, thanh Trường kiếm Thanh Quang yên tĩnh kia vẫn lóe sáng.
Nàng kiễng chân, đi tới, đầu ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, tựa hồ đang trấn an nó.
Trong nháy mắt, nàng hóa thành hai luồng khí lưu đen trắng, lại một lần nữa chui vào trong ngực Bùi Cửu Chi, vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Ô Tố ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang nhắm chặt của Bùi Cửu Chi.
Trong nháy mắt tiếp theo, trường kiếm trên giá kiếm phát ra tiếng rung động nhẹ nhàng.
Ô Tố cả kinh, lại chui vào lòng hắn.
Tiểu điện hạ sắp tỉnh, nhưng không sao, "chuyện xấu" kia nàng cũng đã làm xong.
Bùi Cửu Chi hơi mở mắt ra, hắn nhìn thấy mình cũng không có đối mặt phía bên trong giường… Hẳn là hắn đã trở mình lúc ngủ.
Nhưng mà, trong lòng hắn còn có một thân thể mềm mại, yên tĩnh.
Ô Tố tựa hồ cũng ý thức được điều gì đó.
Vừa rồi tiểu điện hạ, đã trở mình đúng không.
Bây giờ nàng lại chui vào trong lòng hắn.
Hắn làm sao có thể còn ôm nàng trở mình trong lúc ngủ.
Ah... Tệ thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.