Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 43:

Phù Tang Tri Ngã

27/05/2024

Ô Tố nhìn tiểu cô nương trước mặt, dáng vẻ của cô bé giống hệt cô bé bán hoa mà nàng gặp được trong trí nhớ của Dư Thi.

Thế nhưng, tin tức mà Hoàng Thành ti giải mã lại không thể miêu tả hoàn toàn diện mạo của người đó cho Bùi Cửu Chi xem.

Nàng nghĩ, cũng không biết tiểu điện hạ có thể nhận ra tiểu cô nương này chính là người đã bán hoa cho Dư Thi không.

Ô Tố làm bộ như cái gì cũng không biết, cúi đầu ăn một miếng hoành thánh.

Đồ ăn của loài người rất ngon, cho dù nàng ăn vào sẽ không có cảm giác no bụng, nhưng ăn vui vẻ cũng là một loại hưởng thụ.

Nàng đang đợi Bùi Cửu Chi tự mình hành động.

Bùi Cửu Chi ngồi bên cạnh nàng ngước mắt lên, nhìn tiểu cô nương kia một cái, ánh mắt của hắn lạnh nhạt.

Tiểu cô nương mong đợi nhìn bọn họ, hy vọng bọn họ có thể bỏ tiền mua một bó hoa trong tay cô bé.

"Mua." Bùi Cửu Chi bình tĩnh nói.

Tiểu cô nương rất vui vẻ, đặt giỏ hoa lên trên bàn.

Cô bé hỏi: "Ca ca, tỷ tỷ, hai người thích đóa hoa nào, hôm nay ra ngoài sớm, vẫn còn rất nhiều hoa vẫn chưa bán xong."

Bùi Cửu Chi chọn trong giỏ hoa đầy ắp một bông hoa nhài bình thường nhất.

Hắn cầm hoa, cúi đầu ngửi, xác nhận không cảm nhận được bất cứ tà khí nào.

Ngón tay hắn chọn bông hoa nhài kia, cài lên tóc mai của Ô Tố.

Ô Tố vẫn đang ăn hoành thánh, cảm giác gò má bên cạnh đột nhiên có một mùi hương quanh quẩn, nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Bùi Cửu Chi ngắm bông hoa nhài bên tóc mai của nàng, rất hài lòng.

Hắn lấy ra vài mảnh bạc vụn đưa cho tiểu cô nương này.

Tiểu cô nương vừa thấy nhiều tiền như vậy, hoảng loạn xua tay: "Một đóa chỉ cần ba đồng tiền, ca ca, thế này... Quá nhiều rồi."

Vốn dĩ Bùi Cửu Chi cũng không muốn ra tay hào phóng như vậy, khiến người khác chú ý, nhưng thật sự là trên người hắn không có thứ nào có mệnh giá thấp hơn nữa.

Hắn nói, giọng có chút gượng gạo: "Trong phủ của ta cũng cần một ít hoa, ngươi đưa toàn bộ số hoa còn lại tới phủ của ta đi."

Tiểu cô nương bị dọa đến sắp khóc: "Ca ca, cho dù là cả một giỏ hoa cũng không đáng nhiều tiền như vậy!"

Cô bé chưa từng trải qua thế sự, không kìm được mà lùi về sau trốn tránh.

Ô Tố hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

Ở trong thị giác của nàng, nàng chỉ thấy Bùi Cửu Chi nói mấy câu, sau đó tiểu cô nương ở đối diện sắp khóc rồi.

Nàng nghĩ, sao tiểu điện hạ lại có thể như vậy?

Cho dù tiểu cô nương bán hoa ở đối diện có thể có vấn đề, nhưng dù sao thì người ta cũng chỉ là một đứa trẻ.

Nàng vỗ lên mu bàn tay của Bùi Cửu Chi một cái.

Bùi Cửu Chi nghi ngờ nhìn nàng.

"Tiểu điện hạ, không được hung dữ như vậy." Ô Tố nói.

Bùi Cửu Chi oan ức: "..." Là tự cô bé khóc.

Hắn muốn mở miệng giải thích, nhưng Ô Tố đã vẫy tay với tiểu cô nương.

Nàng hy vọng có thể lại gần cô bé gần hơn một chút, để cảm ứng một chút trên người cô bé có tà khí kỳ lạ không.

Bùi Cửu Chi biết cô nương này có vấn đề, cho nên đã kéo Ô Tố ra đằng sau, bảo vệ ở sau lưng.

Tiểu cô nương thấy Bùi Cửu Chi mặt mũi lạnh lùng, càng sợ hãi hơn.

Đến cả giỏ hoa cùng với bạc vụn trên bàn cô bé cũng không dám lấy nữa, vừa quay đầu muốn chạy trốn.

Bùi Cửu Chi làm việc, quả thật có những lúc quá thẳng thừng.

Hắn thấy tiểu cô nương kia muốn rời khỏi, nên vội vàng rút kiếm sau lưng ra, chắn ngang trước người cô bé.

Lần này, tiểu cô nương thật sự khóc rồi, dẫn tới sự chú ý của người bên cạnh.

Ô Tố đè kiếm của Bùi Cửu Chi xuống, hắn nhẹ nhàng viết chữ trên mu bàn tay của nàng: "Chính là cô bé bán hoa cho Dư Thi."

"Vậy tiểu điện hạ định đưa cô ta trở về vương phủ?" Ô Tố nhỏ giọng hỏi.

Bùi Cửu Chi gật đầu.

Hắn định khống chế người trước, sau đó lại thông báo cho Hoàng Thành ti.

Ô Tố đi lên trước, giơ tay ra với tiểu cô nương kia: "Đứng dậy đi, chàng ấy muốn gọi muội lại cầm bạc."

Nàng cầm bạc vụn trên bàn lên, đặt vào trong lòng bàn tay đang run rẩy của tiểu cô nương.

Ô Tố bịa ra mấy câu nói, lưu loát hơn Bùi Cửu Chi gấp trăm lần, bởi vì cảm giác đạo đức của loài người không có cách nào ràng buộc nàng.



"Hoa rất thơm, chúng ta sắp thành thân, trong phủ cần một ít hoa tươi để trang trí, nếu như muội còn nhiều, vậy thì lại đi lấy thêm cho chúng ta, những đồng bạc này đều cho muội." Ô Tố dịu dàng nói với tiểu cô nương này: "Cái giỏ hoa này, muội đưa đến phủ của chúng ta trước có được không?"

Tiểu cô nương bị giọng nhẹ nhàng của Ô Tố dụ dỗ, nước mắt trên mặt cũng dừng lại, cô bé lau nước mắt gật đầu với Ô Tố.

Ô Tố hiểu được ý của cô bé.

Nàng xách giỏ hoa lên, chỉ cho tiểu cô nương này đi tới Nhật Nguyệt các.

"Vị hôn phu của ta có chút hung dữ, nhưng con người vẫn rất tốt, muội đừng để bị chàng ấy dọa sợ."

Bùi - người có chút hung dữ - Cửu Chi thu kiếm lại, đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh Ô Tố.

Hắn cảm thấy tiếng "vị hôn phu" này của Ô Tố rất lọt tai.

Tiểu cô nương dè dặt giơ tay ra với Ô Tố: "Tỷ tỷ, ta tới lấy những bông hoa này."

Mặc dù Ô Tố không nghe được cô bé nói chuyện, nhưng có thể hiểu được ý của cô bé khi giơ tay ra.

Nàng nghĩ, một cô nương nhỏ như vậy, mới cao đến vai nàng.

Có lẽ là vừa sáng ra cô bé đã xách giỏ hoa lớn này ra ngoài đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, chắc hẳn bây giờ cũng rất mệt rồi.

Nàng lắc đầu nói nói: "Chúng ta đã trả bạc rồi, nên để ta cầm."

Bùi Cửu Chi cầm lấy giỏ hoa trong tay của Ô Tố.

Hắn nhìn Ô Tố rất chăm chú, sau đó lại giơ tay lên chạm vào bông hoa nhài bên tóc mai của nàng.

Một tay hắn dắt Ô Tố, một tay cầm giỏ hoa.

Tay dắt Ô Tố kia, viết chữ trên mu bàn tay của nàng: "Hoa này có gì kì lạ hay không?"

Ô Tố quay sang nhìn hắn lắc đầu, đến bây giờ nàng cũng không cảm thấy bản thân có bất cứ biến hóa nào.

Bùi Cửu Chi biết yêu ma hiểm ác, cho nên không vạch trần tiểu cô nương này ngay lập tức, chỉ diễn kịch với cô bé.

Cách sau lưng chỗ bọn họ rời đi không xa, có thuộc hạ của Hứa Lăng lặng lẽ dắt con ngựa trắng mà hắn dừng ở chỗ chuồng ngựa trở về.

Tiểu cô nương này đi tới Nhật Nguyệt các trước, ngửa đầu liếc nhìn tòa kiến trúc cao lớn này, phát ra tiếng kinh ngạc.

"Căn nhà thật là đẹp, thật đáng tiếc, nếu như ta có thể dẫn muội muội của ta tới đây nhìn cùng thì tốt rồi."

Ô Tố nhẹ nhàng đè lên hai vai của cô bé, nàng nhìn Bùi Cửu Chi, muốn hỏi xem cô nương này đang nói những gì.

Bùi Cửu Chi nói với tiểu cô nương này: "Đợi ngươi trở về lấy hoa, ngươi có thể dẫn muội muội của mình đi tới đây."

"Muội muội không ra ngoài được." Tiểu cô nương có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Hai chân của muội ấy từ lúc sinh ra đã không thể đi được."

"Ca ca, tỷ tỷ, ta nhớ đường, những bông hoa này hai người cầm trước đi, ta trở về lấy thêm một chút tới." Tiểu cô nương rất thành thật.

Ô Tố nhìn môi của cô bé đóng mở, nàng có thể cảm nhận được trên người tiểu cô nương này không có bất cứ tà khí nào thuộc về yêu ma.

Nhưng Dư Thi nhận lấy hoa mà cô bé bán, trong người lại có tà khí tỏa ra dày đặc đến đáng sợ.

"Chúng ta đi cùng với ngươi." Bùi Cửu Chi nói.

Hắn dắt tay Ô Tố, dẫn nàng đi cùng, đi theo cô bé.

Đi xem xem nguồn gốc của cô bé bán hoa có giúp gì cho việc tìm ra chân tướng không.

Ô Tố được hắn dắt, đi về trước được mất bước, đóa hoa nhài bên tóc mai của nàng tỏa ra mùi hương thơm phức.

Bùi Cửu Chi nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, thấp giọng cười: "Cũng khá đẹp."

Ô Tố chớp mắt mấy cái, ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, nàng không biết Bùi Cửu Chi đang nói gì.

Bùi Cửu Chi chậm rãi viết chữ trên tay nàng. Bởi vì không cần phải nói ra, cho nên ngôn từ của hắn cũng bạo dạn hơn rất nhiều.

Vốn dĩ hắn rất dám viết, có thể nhìn ra được qua bức thư mà hắn viết cho Ô Tố lúc trước.

Hắn viết: "Ô Tố rất thơm, rất dễ ngửi."

Rõ ràng chỉ là một lời khen khích lệ, nhưng được tiểu điện hạ nhẹ nhàng viết lên mu bàn tay, Ô Tố lại cảm thấy mặt của mình nóng lên.

Lúc hắn lại gần nàng, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, cùng với mùi hương trên người hắn.

Ngửi mùi, là bước đầu tiên trước khi ăn, hoặc cũng có thể là, khúc nhạc dạo báo hiệu một chuyện khác sắp xảy ra.

Ô Tố híp mắt lại, giơ tay lên chạm vào bông hoa bên tóc mai của mình, nàng muốn gỡ xuống.

Thứ thơm là hoa, cũng không phải nàng.

Bùi Cửu Chi đè tay nàng lại, tiếp tục viết lên mu bàn tay của nàng: "Buổi tối ta ngậm nó, lấy xuống giúp nàng."

Ô Tố mở to mắt nhìn hắn, nàng không nghĩ tới Tiểu điện hạ lại viết cho nàng những lời như vậy giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Cái này... Còn ra thể thống gì.

Nàng nhìn chằm chằm Bùi Cửu Chi, muốn khiển trách hắn, nhưng lại không biết nói gì cho phải.



Một lúc lâu sau, nàng chỉ run rẩy nói một câu: "Tiểu điện hạ, không..."

Bùi Cửu Chi nhìn đôi mắt cuối cùng cũng có chút cảm xúc của nàng, hài lòng.

Hắn nắm chặt tay nàng đi về phía trước, trường kiếm sau lưng phát ra những âm thanh vui vẻ.

Ô Tố cảm thấy hắn tìm được một vài chuyện vui vẻ trên người nàng.

Nàng buông tay hắn ra, đi tới bên cạnh tiểu cô nương ở đằng trước, dứt khoát không để ý tới hắn nữa.

"Muội tên là gì?" Ô Tố cúi đầu hỏi tiểu cô nương này.

Tiểu cô nương nghe thấy câu hỏi với giọng điệu kỳ lạ của Ô Tố, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.

"Đại tỷ tỷ, mặt của tỷ rất đỏ." Lời của con nít nói chính là sự thật.

Bùi Cửu Chi cũng phối hợp với sự thành thật của cô bé, viết lại hoàn chỉnh những lời mà tiểu cô nương nói lên mu bàn tay của Ô Tố.

Hàng mi dài của Ô Tố hoảng loạn chớp chớp, nàng nghiêng đầu đi nói: "Hôm nay nóng quá."

Tiểu cô nương nói với nàng: "Đi tới nhà trồng hoa của muội thì sẽ không nóng nữa, ở đó nhiều cây cỏ, mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều."

Cô bé cảm thấy Ô Tố là người tốt, dáng vẻ bình dị gần gũi, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng dễ gần.

Cô bé nói: "Muội tên Khương Nhiên."

Bùi Cửu Chi viết lại lời cô bé nói cho Ô Tố.

Tên của cô bé có chút không thuận miệng, sau khi Ô Tố mất đi thính giác, nói chuyện cũng không lưu loát.

"Khương Lan." Nàng nói.

Khương Nhiên cũng không chỉnh lại phát âm của Ô Tố, Bùi Cửu Chi cũng không.

Bọn họ đi tới nhà trồng hoa của Khương Nhiên ở ngoại ô, một đường đi tới, mất rất nhiều thời gian.

Bùi Cửu Chi không thành vấn đề, ngược lại là Ô Tố, hình dạng con người của Ô Tố rất yếu ớt, thể lực cũng rất kém.

Một đường đi tới, bước chân của nàng cũng có chút nhũn ra.

Bùi Cửu Chi đỡ nàng, đi vào trong căn nhà trồng hoa có bề ngoài trông vô cùng đơn giản này.

Vào bên trong, hương hoa nồng nặc truyền tới, trên nóc bên trong căn nhà hoa dùng ngọc lưu ly trong suốt để ánh mặt trời có thể chiếu vào.

Toàn bộ căn nhà trồng hoa dài và hẹp, phân thành ba dãy, các loại hoa mới trồng khác nhau, trên cành tươi tốt, hoa

"Ca ca, tỷ tỷ, hai người chọn đi, thích loại nào thì đem về."

Khương Nhiên đưa cho bọn họ mỗi người một cái giỏ: "Hai người hái trước đi, muội đi xem muội muội."

Nói xong, cô bé tung tăng đi từ trong nhà trồng hoa ra ngoài, bím tóc xõa trên vai tung bay lên xuống.

Hiển nhiên, bởi vì hôm nay cô bé đã làm được một mối làm ăn lớn cho nên thấy rất vui vẻ.

“Người như vậy, là người rải tà khí bên trong Vân Đô sao?"

Ô Tố cúi đầu nhìn giỏ hoa mình đeo trên tay, có chút nghi ngờ.

Bên kia, Bùi Cửu Chi đã cúi đầu, nghiên cứu cây hoa huệ trồng ở bên cạnh.

Hắn vẫn không tìm được bất cứ tà khí nào.

Ô Tố đi theo sau lưng hắn, cũng đang suy nghĩ những chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Dư Thi.

Đúng vào lúc nàng muốn làm chính sự, Bùi Cửu Chi lại bắt đầu viết chữ trên tay nàng.

"Lúc thành thân, trang trí thêm nhiều hoa như vậy nhé."

Ô Tố còn tưởng là Bùi Cửu Chi phát hiện ra bí mật lớn gì, không ngờ tới hắn lại viết câu này.

Hắn còn nghĩ tới việc thành thân.

Ô Tố chớp mắt nhìn hắn, lại gật đầu, nàng nói: "Được."

Ngón tay của nàng đặt ở trước cây hoa huệ, vẫn chưa hái xuống.

Những loài hoa này đối với loài người mà nói đều là nhũng thực vật không có sinh mệnh, nhưng Ô Tố vẫn có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh dồi dào trên cơ thể của bọn chúng.

Ô Tố không hái hoa, Bùi Cửu Chi đã hái hoa huệ xuống thay cho nàng.

"Đến cả hoa cũng không nỡ?" Hắn lại lặng lẽ viết cho Ô Tố.

Ô Tố nhét giỏ hoa vào trong tay hắn: "Tiểu điện hạ đừng có chế nhạo ta."

Lúc nàng nói như vậy, liền cảm nhận được dường như trong góc của căn nhà trồng hoa có một cây thực vật sắp chết.

Năng lượng âm dương ngay bên miệng, nàng không ăn thì đúng là uổng.

Ô Tố lại cầm giỏ hoa đi tới góc căn nhà hoa, nàng ngồi xổm xuống, cảm ứng thần thức của cây thực vật này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook