Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn
Chương 45:
Phù Tang Tri Ngã
27/05/2024
Hiện tại tình huống của Ô Tố đặc biệt, không nghe thấy cái gì, cho nên lúc nào hắn cũng phải dẫn theo nàng mới yên tâm.
Thống lĩnh Tiêu Ninh của Hoàng Thành ti lại nhìn thấy Cửu điện hạ dẫn Ô Tố cả đoạn đường, có chút không quen lắm, nhưng lại không dám biểu hiện ra.
Hắn ta lên tiếng nói với Bùi Cửu Chi kết quả lúc soát mấy ngày qua, quả nhiên bọn họ không tìm được tiểu cô nương có thắt bím tóc kia.
Bởi vì mấy ngày trước Khương Nhiên vốn dĩ không ra ngoài bán hoa, hôm nay cô bé vừa ra ngoài đã gặp phải Bùi Cửu Chi và Ô Tố.
"Toàn bộ thợ trồng hoa của Vân Đô, đều phải tra." Bùi Cửu Chi đặt bình sứ đựng nước thuốc kỳ lạ và bình thuốc hoa mà hắn thu thập được lên mặt bàn.
"Đây là?" Tiêu Ninh nghi ngờ.
"Chúng ta gặp phải tiểu cô nương bán hoa kia, cô bé cũng không biết chuyện, có điều hoa nhà cô bé quả thực là có vấn đề, chắc hẳn là có liên quan tới nước thuốc trồng hoa."
"Nông dân trồng hoa có dùng thuốc trong Vân Đô không ít, hoa bọn họ bán, có khả năng... Đều có vấn đề."
Bùi Cửu Chi còn chưa dứt lời, vệ binh của Hoàng Thành ti ở bên ngoài đã chạy tới, hành lễ báo cáo nói.
"Cửu điện hạ, Tiêu thống lĩnh, chúng thần phát hiện một cỗ thi thể ở phía thành bắc."
"Là thi thể của một nông dân trồng hoa." Giọng điệu của vệ binh kia căng thẳng.
Trừ lần trước ác yêu làm loạn, đã rất lâu rồi Vân Đô không xuất hiện án mạng rõ ràng như vậy.
Ô Tố cảm nhận được chữ tiểu điện hạ viết trên mu bàn tay nàng, nàng nghĩ, thành Bắc vẫn là quá xa rồi, nếu không nàng không thể không cảm nhận được chỗ đó có người chết.
"Chết từ lúc nào?" Sau khi lấy được tình báo, Cùi Cửu Chi gần như là tới Hoàng Thành ti đầu tiên.
Hắn không hi vọng bởi vì điều tra quá chậm, dẫn đến việc có người chết.
"Ba ngày trước, mùa hè thi thể đã bốc mùi rồi, hàng xóm mới phát hiện." Vệ binh đáp.
"Chết thế nào?"
"Bị... Dây leo hoa tươi ở trong phòng của ông ta thắt cổ chết." Giọng nói của vệ binh sợ hãi.
Quả thật là hoa có vấn đề, không phải khiến thực vật xảy ra vấn đề, thì chính là để người bình thường ngửi được hương hoa xảy ra vấn đề.
Nhưng, trước khi hoa bị nhiễm tà khí, bên ngoài bọn chúng sẽ không lộ ra bất cứ điểm lạ thường nào.
Cũng như đóa hoa bên tóc mai của Ô Tố, từ đầu đến cuối, nó đều không có bất cứ biến hóa gì.
Có lẽ, tà khí bên trong bông hoa sẽ sinh ra cộng hưởng với một vài cảm xúc tiêu cực, tạo thành hậu quả như vậy.
Tiêu Ninh vừa nghe vệ binh báo cáo, đã biết tình báo mà Bùi Cửu Chi mang về không có vấn đề.
Hắn ta vội vàng sai người mang nước thuốc mà Bùi Cửu Chi mang về đi điều tra.
Đồng thời, hắn ta chuẩn bị sai người đi tuần tra toàn bộ bên trong Vân Đô, không cho phép có người bán hoa tươi nữa.
Bùi Cửu Chi nghe báo cáo của hắn ta, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.
Hắn thản nhiên dắt tay Ô Tố. Hắn vẫn luôn viết chữ trong lòng bàn tay nàng, truyền tin tức cho nàng.
Bây giờ hắn nói chuyện, không cần viết chữ nữa, hắn liền nắm nàng tay chơi.
Ô Tố để mặc cho hắn nghịch.
Hắn thích thế nào thì chính là như vậy, dù sao, hắn không cần mặt mũi.
"Cấm nông dân trồng hoa bán hoa, bọn họ trồng hoa cả một mùa, phải làm thế nào?"
"An nguy của bách tính trong Vân Đô quan trọng hơn."
"Lúc Hoàng Thành ti ra lệnh, không nghĩ xem hành sự như vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì cho bách tính sao?"
"Cửu điện hạ, nhưng... Vì để tra rõ chân tướng, đây là sự hy sinh cần thiết."
"Hy sinh là hy sinh, nhưng Hoàng Thành ti các người không có phương án giải quyết tương ứng với chuẩn bị lần này sao?"
"Thu hồi hoa tươi mang đi tiêu hủy, sau đó bồi thường."
"Cửu điện hạ, đây chỉ là Vân Đô, nếu chuyện này xảy ra ở toàn Vân triều, chúng ta đều bồi thường cho nông dân trồng hoa, đây là một khoản chi rất lớn."
"Ngươi cũng biết đây chỉ là Vân Đô?" Bùi Cửu Chi hỏi ngược lại.
"Phạm vi nhỏ có biện pháp giải quyết của phạm vi nhỏ, Hoàng Thành ti khắc phục hậu quả của lần quyết định này, cũng không tính là khó khăn."
Tiêu Ninh bất đắc dĩ thở dài, hắn ta nghĩ, vị Cửu điện hạ này thật sự là ngây thơ.
Trên dưới Hoàng Thành ti đều cần tiền, lấy đâu ra kinh phí giải quyết hậu quả cho nông dân trồng hoa?
"Hoàng Thành ti, nghèo." Hắn ta thở dài.
Bùi Cửu Chi vừa mới trở về Vân Đô không lâu, chưa bao giờ quản những chuyện này, hắn tùy tiện lấy bảng thống kê kinh phí chi tiêu của Hoàng Thành ti trên bàn lên nhìn.
"Ta thấy kinh phí của Hoàng Thành ti đầy đủ."
Bùi Cửu Chi chỉ xem sơ qua các khoản mục một lượt, đã tính ra được số kinh phí dư ra trong một năm hành động của Hoàng Thành ti.
"Số dư còn lại, phí tặng quà, phí kinh doanh bình thường, phí trợ cấp..." Giọng nói của Bùi Cửu Chi càng ngày càng lạnh.
Trong quan trường, trên dưới đút lót là chuyện bình thường, chỉ là không tiện nói ra trước mặt, hắn đây là vì để Hoàng Thành ti thuận tiện hành sự.
Tiêu Ninh lau mồ hôi trên trán.
Bùi Cửu Chi ném sổ sách lên trên bàn, hắn đứng dậy, có chút tức giận.
Tiêu Ninh lập tức quỳ xuống: "Chuyện này... Đại công chúa không biết chuyện."
"Hoa thu hồi được đưa tới Nhật Nguyệt các, lúc ta thành thân cần trang trí, kinh phí trừ vào khoản của ta."
Bùi Cửu Chi nói, sau đó hắn không nói gì với Tiêu Ninh nữa.
Loại chuyện này là tình trạng bình thường, Tiêu Ninh có thể làm việc, bản thân cũng không phạm lỗi, cũng không dễ phạt hắn ta.
"Vâng." Tiêu Ninh hành lễ nói.
Hắn cắn răng, móc một ít ngân phiếu từ trong ngực ra đưa cho Bùi Cửu Chi.
"Cửu điện hạ tốn kém rồi, chút tiền này là tiền tiết kiệm của ta, ngài cũng cầm lấy dùng đi."
"Đến lúc đó, tới hôn lễ của ta tặng tiền mừng là được rồi." Bùi Cửu Chi không từ chối, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cũng hoàn hoãn hơn không ít.
Tiêu Ninh: "..." Được rồi, biết ngài sắp thành thân rồi.
Hắn dắt tay Ô Tố đi ra ngoài, trước khi đi, Ô Tố quay đầu nhìn Tiêu Ninh một cái.
Lúc Bùi Cửu Chi nói chuyện ở phía sau, cũng không viết chữ cho nàng, cho nên nàng cũng không biết bọn họ nói những gì rồi.
Chỉ là cuối cùng Tiêu thống lĩnh này còn móc ra rất nhiều tiền, trông có vẻ rất đáng thương... Tiểu điện hạ lại hung dữ với hắn ta rồi.
Ô Tố đang nhìn, Bùi Cửu Chi đã quay mặt nàng thẳng lại.
"Không được nhìn." Hắn viết trên tay nàng.
"Hai người nói cái gì thế?" Ô Tố hỏi.
"Nói một ít chuyện mà vốn dĩ Hoàng Thành ti phải làm." Bùi Cửu Chi viết.
Ô Tố nghe không hiểu lắm, nàng ngồi lên xe ngựa, nhìn vệ binh của Hoàng Thành ti tuần tra ở khắp nơi trong Vân Đô.
Vốn dĩ mùa hè hàng năm trên đường to ngõ nhỏ đều sẽ tràn đầy mùi hương hoa thơm ngát cũng dần dần biến mất, thế nhưng kẻ đứng sau vẫn đang trong quá trình điều tra.
Trở về Nhật Nguyệt các, Hứa Lăng đang sai người sắp xếp lại hoa mà Hoàng Thành ti bên kia đưa tới, trang trí ở các nơi trong Nhật Nguyệt các.
Ô Tố biết những thứ hoa này có thể sẽ có vấn đề, nàng nhỏ giọng hỏi Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, chàng không sợ những bông hoa này ảnh hưởng đến người của Nhật Nguyệt các sao?"
"Nàng cái nó không bị sao." Bùi Cửu Chi viết lên mu bàn tay của nàng.
"Trong lòng không có ý xấu, tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, nếu có người bị mùi hoa ảnh hưởng, sinh ra tà khí, vậy cũng không cần làm việc dưới quyền của ta nữa."
Ô Tố giơ tay lên, chạm vào bông hoa nhài bên tóc mai.
Hôm nay nhiều chuyện, đợi đến lúc bọn họ hoàn toàn trở về Nhật Nguyệt các nghỉ ngơi, đã là đêm khuya rồi.
Ô Tố tắm trước, vốn định tháo hoa nhài bên tóc mai của mình xuống, nhưng Bùi Cửu Chi bảo nàng đừng tháo xuống.
"Ta cài nó lên, để ta tháo xuống." Hắn viết lên mu bàn tay Ô Tố.
Ô Tố gỡ trâm bạc buộc tóc ra, mái tóc đen dày tụt xuống, nàng nhìn chằm chằm Bùi Cửu Chi một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Tiểu điện hạ, rất xấu xa, nàng thầm nói như vậy.
Trước cửa sổ của tầng cao nhất Nhật Nguyệt các, Ô Tố lười biếng nghịch mái tóc dài của mình, nàng có chút buồn ngủ.
Tối nay trăng sáng sao thưa, ánh trăng rơi trên vai của nàng, nàng nhìn phong cảnh bên ngoài Vân Đô ngẩn người.
Hoa nhài bên tóc mai của nàng còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, lúc Bùi Cửu Chi sắp ngủ, quả nhiên đã tới bên cạnh nàng.
"Tiểu điện hạ, muốn ngủ rồi sao?" Ô Tố ngáp một cái, bình thường nàng đều sẽ đợi Bùi Cửu Chi làm việc xong.
Bùi Cửu Chi ôm lấy nàng từ đằng sau, vượt qua vai nàng nhìn ánh đèn đêm của Vân Đô.
Hắn ôm lấy cơ thể của nàng, viết lên tay nàng: "Đúng vậy."
Hô hấp của hắn trở nên có chút nặng nề, chỉ là ngửi mùi hương bên tóc mai của Ô Tố.
Ô Tố nhớ lời mà hôm nay hắn lén lút viết cho mình, hắn nói hắn muốn ngậm lấy đóa hoa này rồi gỡ xuống cho nàng.
Nàng tưởng là hắn nói đùa, nhưng nàng không ngờ tới, hắn thật sự định làm như vậy.
Ô Tố bị hắn ôm, hơi thở có chút lạnh phả vào tai nàng, khiến cơ thể nàng mềm nhũn.
Chỉ tiếp xúc thân thể trong chốc lát, đã khiến cho hai người ý loạn tình mê, thanh kiếm đặt ở trên giá sau lưng lại bắt đầu phát ra tiếng kêu.
Hơi thở nóng bỏng lưu luyến vây quanh hai người, lồng ngực của Ô Tố phập phồng, nàng cảm thấy hơi thở của mình đã loạn lên rồi.
Nhưng thật ra hắn cũng không làm gì, hắn chỉ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nàng.
Cơ thể của nàng hơi run lên, nghiêng đầu đi, đôi mắt cụp xuống nhìn chằm chằm bàn tay đang ôm eo nàng của tiểu điện hạ.
Môi mỏng của hắn dán sát bên tai nàng, ánh trăng trong trẻo đung đưa, hắn biết Ô Tố không nghe thấy cái gì.
Cho nên, hắn nhắm đôi mắt phượng lại, hoàn toàn thành thật nói ra những suy nghĩ lúc này của hắn.
Hai hàng mi dài của hắn cụp xuống, đôi môi run rẩy cắn dái tai của nàng, hơi thở ướt át ngưng tụ thành một câu nói khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Hắn nói: "Ô Tố, nàng rất thơm, ta muốn nếm thử."
Âm cuối câu hơi run rẩy, giọng cực kỳ khàn, tràn ngập mùi vị tình yêu và dục vọng.
Giọng nói của hắn trời sinh đã dịu dàng lạnh lùng, như ngọc lạnh trên núi tuyết, dùng giọng nói như vậy nói ra những lời như thế này, khiến người ta không thể chống đỡ nổi.
Hắn thật sự không che giấu bản thân mình nữa.
Ở sau lưng hắn, trường bào dài dài chấm đất thêu hình mặt trăng và mặt trời, thánh khiết lạnh lùng.
Mà lời từ trong miệng hắn nói ra, lại thân mật cợt nhả như vậy.
Chỉ là lúc hắn ngậm bông hoa bên tóc mai kia của Ô Tố xuống, động tác vừa dịu dàng vừa khắc chế.
Đôi môi có chút lạnh của hắn dán vào trán của nàng, hắn phát hiện gò má Ô Tố cực kỳ nóng.
Điều mà Bùi Cửu Chi không phát hiện là, lúc hắn nói ra những lời này, Ô Tố thẹn thùng tới mức cơ thể đỏ bừng từ đầu đến chân.
Khi mặt trăng ló dạng sau những đám mây, đúng lúc thính lực mà nàng mất đi hôm nay đã khôi phục lại.
Tiểu điện hạ của nàng nói cái gì, nàng đều nghe thấy.
Thống lĩnh Tiêu Ninh của Hoàng Thành ti lại nhìn thấy Cửu điện hạ dẫn Ô Tố cả đoạn đường, có chút không quen lắm, nhưng lại không dám biểu hiện ra.
Hắn ta lên tiếng nói với Bùi Cửu Chi kết quả lúc soát mấy ngày qua, quả nhiên bọn họ không tìm được tiểu cô nương có thắt bím tóc kia.
Bởi vì mấy ngày trước Khương Nhiên vốn dĩ không ra ngoài bán hoa, hôm nay cô bé vừa ra ngoài đã gặp phải Bùi Cửu Chi và Ô Tố.
"Toàn bộ thợ trồng hoa của Vân Đô, đều phải tra." Bùi Cửu Chi đặt bình sứ đựng nước thuốc kỳ lạ và bình thuốc hoa mà hắn thu thập được lên mặt bàn.
"Đây là?" Tiêu Ninh nghi ngờ.
"Chúng ta gặp phải tiểu cô nương bán hoa kia, cô bé cũng không biết chuyện, có điều hoa nhà cô bé quả thực là có vấn đề, chắc hẳn là có liên quan tới nước thuốc trồng hoa."
"Nông dân trồng hoa có dùng thuốc trong Vân Đô không ít, hoa bọn họ bán, có khả năng... Đều có vấn đề."
Bùi Cửu Chi còn chưa dứt lời, vệ binh của Hoàng Thành ti ở bên ngoài đã chạy tới, hành lễ báo cáo nói.
"Cửu điện hạ, Tiêu thống lĩnh, chúng thần phát hiện một cỗ thi thể ở phía thành bắc."
"Là thi thể của một nông dân trồng hoa." Giọng điệu của vệ binh kia căng thẳng.
Trừ lần trước ác yêu làm loạn, đã rất lâu rồi Vân Đô không xuất hiện án mạng rõ ràng như vậy.
Ô Tố cảm nhận được chữ tiểu điện hạ viết trên mu bàn tay nàng, nàng nghĩ, thành Bắc vẫn là quá xa rồi, nếu không nàng không thể không cảm nhận được chỗ đó có người chết.
"Chết từ lúc nào?" Sau khi lấy được tình báo, Cùi Cửu Chi gần như là tới Hoàng Thành ti đầu tiên.
Hắn không hi vọng bởi vì điều tra quá chậm, dẫn đến việc có người chết.
"Ba ngày trước, mùa hè thi thể đã bốc mùi rồi, hàng xóm mới phát hiện." Vệ binh đáp.
"Chết thế nào?"
"Bị... Dây leo hoa tươi ở trong phòng của ông ta thắt cổ chết." Giọng nói của vệ binh sợ hãi.
Quả thật là hoa có vấn đề, không phải khiến thực vật xảy ra vấn đề, thì chính là để người bình thường ngửi được hương hoa xảy ra vấn đề.
Nhưng, trước khi hoa bị nhiễm tà khí, bên ngoài bọn chúng sẽ không lộ ra bất cứ điểm lạ thường nào.
Cũng như đóa hoa bên tóc mai của Ô Tố, từ đầu đến cuối, nó đều không có bất cứ biến hóa gì.
Có lẽ, tà khí bên trong bông hoa sẽ sinh ra cộng hưởng với một vài cảm xúc tiêu cực, tạo thành hậu quả như vậy.
Tiêu Ninh vừa nghe vệ binh báo cáo, đã biết tình báo mà Bùi Cửu Chi mang về không có vấn đề.
Hắn ta vội vàng sai người mang nước thuốc mà Bùi Cửu Chi mang về đi điều tra.
Đồng thời, hắn ta chuẩn bị sai người đi tuần tra toàn bộ bên trong Vân Đô, không cho phép có người bán hoa tươi nữa.
Bùi Cửu Chi nghe báo cáo của hắn ta, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.
Hắn thản nhiên dắt tay Ô Tố. Hắn vẫn luôn viết chữ trong lòng bàn tay nàng, truyền tin tức cho nàng.
Bây giờ hắn nói chuyện, không cần viết chữ nữa, hắn liền nắm nàng tay chơi.
Ô Tố để mặc cho hắn nghịch.
Hắn thích thế nào thì chính là như vậy, dù sao, hắn không cần mặt mũi.
"Cấm nông dân trồng hoa bán hoa, bọn họ trồng hoa cả một mùa, phải làm thế nào?"
"An nguy của bách tính trong Vân Đô quan trọng hơn."
"Lúc Hoàng Thành ti ra lệnh, không nghĩ xem hành sự như vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì cho bách tính sao?"
"Cửu điện hạ, nhưng... Vì để tra rõ chân tướng, đây là sự hy sinh cần thiết."
"Hy sinh là hy sinh, nhưng Hoàng Thành ti các người không có phương án giải quyết tương ứng với chuẩn bị lần này sao?"
"Thu hồi hoa tươi mang đi tiêu hủy, sau đó bồi thường."
"Cửu điện hạ, đây chỉ là Vân Đô, nếu chuyện này xảy ra ở toàn Vân triều, chúng ta đều bồi thường cho nông dân trồng hoa, đây là một khoản chi rất lớn."
"Ngươi cũng biết đây chỉ là Vân Đô?" Bùi Cửu Chi hỏi ngược lại.
"Phạm vi nhỏ có biện pháp giải quyết của phạm vi nhỏ, Hoàng Thành ti khắc phục hậu quả của lần quyết định này, cũng không tính là khó khăn."
Tiêu Ninh bất đắc dĩ thở dài, hắn ta nghĩ, vị Cửu điện hạ này thật sự là ngây thơ.
Trên dưới Hoàng Thành ti đều cần tiền, lấy đâu ra kinh phí giải quyết hậu quả cho nông dân trồng hoa?
"Hoàng Thành ti, nghèo." Hắn ta thở dài.
Bùi Cửu Chi vừa mới trở về Vân Đô không lâu, chưa bao giờ quản những chuyện này, hắn tùy tiện lấy bảng thống kê kinh phí chi tiêu của Hoàng Thành ti trên bàn lên nhìn.
"Ta thấy kinh phí của Hoàng Thành ti đầy đủ."
Bùi Cửu Chi chỉ xem sơ qua các khoản mục một lượt, đã tính ra được số kinh phí dư ra trong một năm hành động của Hoàng Thành ti.
"Số dư còn lại, phí tặng quà, phí kinh doanh bình thường, phí trợ cấp..." Giọng nói của Bùi Cửu Chi càng ngày càng lạnh.
Trong quan trường, trên dưới đút lót là chuyện bình thường, chỉ là không tiện nói ra trước mặt, hắn đây là vì để Hoàng Thành ti thuận tiện hành sự.
Tiêu Ninh lau mồ hôi trên trán.
Bùi Cửu Chi ném sổ sách lên trên bàn, hắn đứng dậy, có chút tức giận.
Tiêu Ninh lập tức quỳ xuống: "Chuyện này... Đại công chúa không biết chuyện."
"Hoa thu hồi được đưa tới Nhật Nguyệt các, lúc ta thành thân cần trang trí, kinh phí trừ vào khoản của ta."
Bùi Cửu Chi nói, sau đó hắn không nói gì với Tiêu Ninh nữa.
Loại chuyện này là tình trạng bình thường, Tiêu Ninh có thể làm việc, bản thân cũng không phạm lỗi, cũng không dễ phạt hắn ta.
"Vâng." Tiêu Ninh hành lễ nói.
Hắn cắn răng, móc một ít ngân phiếu từ trong ngực ra đưa cho Bùi Cửu Chi.
"Cửu điện hạ tốn kém rồi, chút tiền này là tiền tiết kiệm của ta, ngài cũng cầm lấy dùng đi."
"Đến lúc đó, tới hôn lễ của ta tặng tiền mừng là được rồi." Bùi Cửu Chi không từ chối, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cũng hoàn hoãn hơn không ít.
Tiêu Ninh: "..." Được rồi, biết ngài sắp thành thân rồi.
Hắn dắt tay Ô Tố đi ra ngoài, trước khi đi, Ô Tố quay đầu nhìn Tiêu Ninh một cái.
Lúc Bùi Cửu Chi nói chuyện ở phía sau, cũng không viết chữ cho nàng, cho nên nàng cũng không biết bọn họ nói những gì rồi.
Chỉ là cuối cùng Tiêu thống lĩnh này còn móc ra rất nhiều tiền, trông có vẻ rất đáng thương... Tiểu điện hạ lại hung dữ với hắn ta rồi.
Ô Tố đang nhìn, Bùi Cửu Chi đã quay mặt nàng thẳng lại.
"Không được nhìn." Hắn viết trên tay nàng.
"Hai người nói cái gì thế?" Ô Tố hỏi.
"Nói một ít chuyện mà vốn dĩ Hoàng Thành ti phải làm." Bùi Cửu Chi viết.
Ô Tố nghe không hiểu lắm, nàng ngồi lên xe ngựa, nhìn vệ binh của Hoàng Thành ti tuần tra ở khắp nơi trong Vân Đô.
Vốn dĩ mùa hè hàng năm trên đường to ngõ nhỏ đều sẽ tràn đầy mùi hương hoa thơm ngát cũng dần dần biến mất, thế nhưng kẻ đứng sau vẫn đang trong quá trình điều tra.
Trở về Nhật Nguyệt các, Hứa Lăng đang sai người sắp xếp lại hoa mà Hoàng Thành ti bên kia đưa tới, trang trí ở các nơi trong Nhật Nguyệt các.
Ô Tố biết những thứ hoa này có thể sẽ có vấn đề, nàng nhỏ giọng hỏi Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, chàng không sợ những bông hoa này ảnh hưởng đến người của Nhật Nguyệt các sao?"
"Nàng cái nó không bị sao." Bùi Cửu Chi viết lên mu bàn tay của nàng.
"Trong lòng không có ý xấu, tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, nếu có người bị mùi hoa ảnh hưởng, sinh ra tà khí, vậy cũng không cần làm việc dưới quyền của ta nữa."
Ô Tố giơ tay lên, chạm vào bông hoa nhài bên tóc mai.
Hôm nay nhiều chuyện, đợi đến lúc bọn họ hoàn toàn trở về Nhật Nguyệt các nghỉ ngơi, đã là đêm khuya rồi.
Ô Tố tắm trước, vốn định tháo hoa nhài bên tóc mai của mình xuống, nhưng Bùi Cửu Chi bảo nàng đừng tháo xuống.
"Ta cài nó lên, để ta tháo xuống." Hắn viết lên mu bàn tay Ô Tố.
Ô Tố gỡ trâm bạc buộc tóc ra, mái tóc đen dày tụt xuống, nàng nhìn chằm chằm Bùi Cửu Chi một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Tiểu điện hạ, rất xấu xa, nàng thầm nói như vậy.
Trước cửa sổ của tầng cao nhất Nhật Nguyệt các, Ô Tố lười biếng nghịch mái tóc dài của mình, nàng có chút buồn ngủ.
Tối nay trăng sáng sao thưa, ánh trăng rơi trên vai của nàng, nàng nhìn phong cảnh bên ngoài Vân Đô ngẩn người.
Hoa nhài bên tóc mai của nàng còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, lúc Bùi Cửu Chi sắp ngủ, quả nhiên đã tới bên cạnh nàng.
"Tiểu điện hạ, muốn ngủ rồi sao?" Ô Tố ngáp một cái, bình thường nàng đều sẽ đợi Bùi Cửu Chi làm việc xong.
Bùi Cửu Chi ôm lấy nàng từ đằng sau, vượt qua vai nàng nhìn ánh đèn đêm của Vân Đô.
Hắn ôm lấy cơ thể của nàng, viết lên tay nàng: "Đúng vậy."
Hô hấp của hắn trở nên có chút nặng nề, chỉ là ngửi mùi hương bên tóc mai của Ô Tố.
Ô Tố nhớ lời mà hôm nay hắn lén lút viết cho mình, hắn nói hắn muốn ngậm lấy đóa hoa này rồi gỡ xuống cho nàng.
Nàng tưởng là hắn nói đùa, nhưng nàng không ngờ tới, hắn thật sự định làm như vậy.
Ô Tố bị hắn ôm, hơi thở có chút lạnh phả vào tai nàng, khiến cơ thể nàng mềm nhũn.
Chỉ tiếp xúc thân thể trong chốc lát, đã khiến cho hai người ý loạn tình mê, thanh kiếm đặt ở trên giá sau lưng lại bắt đầu phát ra tiếng kêu.
Hơi thở nóng bỏng lưu luyến vây quanh hai người, lồng ngực của Ô Tố phập phồng, nàng cảm thấy hơi thở của mình đã loạn lên rồi.
Nhưng thật ra hắn cũng không làm gì, hắn chỉ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nàng.
Cơ thể của nàng hơi run lên, nghiêng đầu đi, đôi mắt cụp xuống nhìn chằm chằm bàn tay đang ôm eo nàng của tiểu điện hạ.
Môi mỏng của hắn dán sát bên tai nàng, ánh trăng trong trẻo đung đưa, hắn biết Ô Tố không nghe thấy cái gì.
Cho nên, hắn nhắm đôi mắt phượng lại, hoàn toàn thành thật nói ra những suy nghĩ lúc này của hắn.
Hai hàng mi dài của hắn cụp xuống, đôi môi run rẩy cắn dái tai của nàng, hơi thở ướt át ngưng tụ thành một câu nói khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Hắn nói: "Ô Tố, nàng rất thơm, ta muốn nếm thử."
Âm cuối câu hơi run rẩy, giọng cực kỳ khàn, tràn ngập mùi vị tình yêu và dục vọng.
Giọng nói của hắn trời sinh đã dịu dàng lạnh lùng, như ngọc lạnh trên núi tuyết, dùng giọng nói như vậy nói ra những lời như thế này, khiến người ta không thể chống đỡ nổi.
Hắn thật sự không che giấu bản thân mình nữa.
Ở sau lưng hắn, trường bào dài dài chấm đất thêu hình mặt trăng và mặt trời, thánh khiết lạnh lùng.
Mà lời từ trong miệng hắn nói ra, lại thân mật cợt nhả như vậy.
Chỉ là lúc hắn ngậm bông hoa bên tóc mai kia của Ô Tố xuống, động tác vừa dịu dàng vừa khắc chế.
Đôi môi có chút lạnh của hắn dán vào trán của nàng, hắn phát hiện gò má Ô Tố cực kỳ nóng.
Điều mà Bùi Cửu Chi không phát hiện là, lúc hắn nói ra những lời này, Ô Tố thẹn thùng tới mức cơ thể đỏ bừng từ đầu đến chân.
Khi mặt trăng ló dạng sau những đám mây, đúng lúc thính lực mà nàng mất đi hôm nay đã khôi phục lại.
Tiểu điện hạ của nàng nói cái gì, nàng đều nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.