Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 7:

Phù Tang Tri Ngã

21/05/2024

Ô Tố hành động, bình thường nếu không dùng pháp thuật thì nàng có thể thu được rất ít năng lượng âm dương.

Ngoại trừ việc duy trì cuộc sống sinh hoạt bình thường thì những lúc còn lại nàng không nỡ dùng.

Lúc ra cửa, nàng nâng đèn lồng ở trong phòng lên để soi sáng.

Đây là đèn lồng hình con thỏ, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng, con thỏ mập mập trắng trắng, có chút đáng yêu.

Đương nhiên, cái đèn lồng này cũng không phải là của Ô Tố.

Điển lễ tế trời ở Vân Đô sắp đến, bên ngoài đường đã đốt thắp lên các loại đèn màu.

Người dân tham quan lễ hội đèn lồng cầm theo những cây đèn lồng khác nhau, đi dạo cả đêm, bọn họ sẽ tiện tay mà vứt hoa đăng đi.

Vận may của Ô Tố khá tốt nên đã nhặt được một chiếc, nàng “bủn xỉn” giữ lại để dùng.

Nàng chạy ra ngoài từ cánh cửa phía sau sân. Tóc dài buộc lỏng, dưới làn gió đêm, sợi tóc đen như mực rũ xuống bả vai.

Y phục mà Ô Tố mặc có một màu trắng đơn giản, đều là đồ mà Tĩnh Vương phủ phát xuống cho hạ nhân mặc.

Từ xa nhìn lại, quanh người nàng chỉ có hai màu đen trắng, vừa sạch sẽ lại vừa thuần khiết.

Người sắp chết kia đã gục ở cách Tĩnh Vương phủ không xa.

Đêm đã khuya, người qua lại thưa thớt, gần Tĩnh vương phủ có một con sông lớn chảy ngang qua Vân Đô.

Bình thường sẽ có các thuyền buôn đi lại trên sông, thế nên cách đó không xa đã xây một cây cầu vòm để thuận tiện cho việc đi lại.

Bởi vì Tĩnh Vương điện hạ thích sự thanh tĩnh, cho nên gần Tĩnh Vương phủ cũng không mấy náo nhiệt.

Nơi xa xa còn có ánh đèn chói mắt và đoàn người qua lại nhưng tất cả đều không liên quan gì đến sự yên tĩnh trước mắt của Ô Tố.

Bên bờ sông có một cây cầu vòm, lúc này trăng thanh gió mát yên ắng, đã không còn người đi lại trên cầu nữa.

Nước sông đen kịt, bình lặng lại có chút quỷ dị.

Bầu không khí hiện giờ có hơi nguy hiểm nhưng Ô Tố lại không quan tâm đến điều này, trong lòng nàng tràn đầy suy nghĩ bản thân cần phải hấp thu được năng lượng âm dương.

Nàng lần theo chỉ dẫn của năng lượng kia rồi đi đến dưới cầu vòm, dường như ở dưới cầu, nàng đã nhìn thấy một bóng người đang nằm bển dưới.

Ô Tố xách theo đèn lồng hình con thỏ đi về phía đó

Trong bóng tối bỗng truyền đến một loạt âm thanh đổ “rào rào”.

Giống như có thứ gì đó màu đen đang vọt về trong nước trốn, mang theo một vệt máu đỏ thẫm.

Mắt Ô Tố nhìn theo luồng khí màu đen đang chạy trốn kia, sau đó nàng cũng mặc kệ nó và chỉ quan tâm người ở trước mặt.

Người bị thương là một vị cô nương, tuổi tác lớn hơn Ô Tố một chút.

Vẻ ngoài của nàng ấy bình thường, trong tay cầm một mảnh vải tơ tằm, vô lực buông thõng xuống bên cạnh.

Nàng ấy hẳn là một thợ thêu của cửa hàng vải nào đó, tự dựa vào tay nghề của bản thân mà mưu sinh.

Ô Tố đứng trước mặt nàng ấy, đèn lồng hình con thỏ ở trong tay chiếu rọi xuống.

Nàng nhìn thấy ngực của cô nương này có một vết thương cực kỳ đáng sợ, dường như là có một thứ gì đó lớn chừng một cái miệng bát đâm từ phía sau ra đằng trước, xé toạc lồng ngực của nàng ấy.

Lồng ngực đẫm máu của người này hoàn toàn trống rỗng, bên trong vốn là một trái tim phải đập một cách mạnh mẽ, giờ đây đã không cánh mà bay.

Cô nương này vẫn còn một hơi thở nhưng rất nhanh sau đó nàng ấy sẽ chết đi.

Ô Tố ngồi xổm xuống, nàng không hề chê bẩn mà vươn tay ra, che lồng ngực nơi máu đang chảy ồ ạt.

Nàng còn muốn nói chuyện với vị cô nương này, cho nên hy vọng nàng ấy có thể sống lâu thêm một chút.

Ô Tố để ý bên người nàng ấy còn mang theo một gói thuốc, dù cho có phải chết thì ngón tay vẫn đang co lại siết chặt lấy gói thuốc kia mãi không buông.

“Ngươi làm sao vậy?” Ô Tố dùng thần niệm để nói chuyện, nàng rũ mắt xuống nhìn cô nương này, dịu dàng cất lời.

“Ta… Ta không biết, ta đi lại trong đêm tối, đột nhiên cảm giác giữa lồng ngực bỗng lạnh đi, sau đó… Đau quá… Ta không còn sức lực, có phải ta sắp chết rồi không?”

Cô nương này bắt đầu bất lực mà buông xuôi, thần niệm yếu đuối phát ra âm thanh đứt quãng.



“Đúng vậy.” Ô Tố nhẹ giọng trả lời.

Nàng cúi đầu, ôm lấy cô nương này, dịu dàng hỏi: “Ngươi có chuyện gì cần làm không, ta có thể giúp ngươi. Xem như là trao đổi, ta cần năng lượng tiêu tán ra lúc ngươi chết… Nó không phải là sức mạnh linh hồn của ngươi, ngươi vẫn có thể chuyển thế đầu thai bình thường, sẽ không tổn hại điều gì. Nó cũng không phải là sức mạnh sinh mệnh của ngươi… À, sức mạnh sinh mệnh của ngươi rất nhanh thôi sẽ cạn kiệt.”

“Ngươi là ai?” Cô nương kia hỏi.

“Ta là… Ta không biết, bản thể của ta là một khí hỗn độn.” Ô Tố ôm lấy nàng ấy rồi nói.

“Cô nương, nếu như được, ta có thể nhờ ngươi giúp ta mang gói thuốc trong tay này về nhà ta không, nhà của ta ở ngay đường Đông Lan phía Tây của Vân Đô… Mẫu thân ta cần thuốc, bà ấy bị bệnh, mỗi tháng đều phải uống thuốc, tháng này đã là tháng cuối cùng, đến hôm nay ta mới gom đủ tiền để mua thuốc cho bà ấy. Nếu như đêm nay không được uống thuốc thì có lẽ… Mẫu thân của ta sẽ chết.”

Ô Tố nghĩ đây cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nếu làm xong rồi, nàng có thể thu được khá là nhiều năng lượng âm dương, sẽ được nghỉ ngơi một thời gian dài.

“Được.” Ô Tố nói.

Cô nương trong ngực nàng bất lực buông tay, hai tay của Ô Tố đã không thể chặn nổi vết thương ở ngực của nàng ấy nữa.

Ô Tố đứng dậy, y phục màu trắng thuần đã nhiễm máu đỏ, nàng lại tuỳ tiện phẩy phẩy xoa xoa y phục của mình rồi nhặt gói thuốc lên.

Nàng cầm đèn lông hình con thỏ xử lý sạch sẽ vết tích trên người mình, dựa theo sự chỉ dẫn của cô nương kia đi về phía nhà của nàng ấy.

Phạm vi dò xét thần niệm của Ô Tố có hạn, sau khi nàng rời đi không lâu, một con Thanh Điểu khiến nàng phải đuổi theo cả ngày hôm nay ung dung bay đến dưới cầu vòm.

Bùi Cửu Chi dựa theo tà khí quỷ dị kia để tìm đến đây, hắn nhìn thấy một vị cô nương máu me đầm đìa ngã dưới cầu vòm, lồng ngực trống rỗng.

Hắn lập tức vỗ cánh bay đi, lúc Thanh Điểu đáp xuống dưới cầu vòm, hắn đã hiện ra hình người.

Hiện tại hắn chỉ đặt thần niệm vào lá bùa nên không thể làm quá nhiều chuyện.

Bùi Cửu Chi biết cô nương đó không thể cứu được, hơn nữa quanh người nàng ấy là tà khí lượn lờ, chuyện này hẳn là do yêu ma làm.

Đã nhiều năm như vậy, Vân Đô chưa từng xuất hiện loại yêu ma này rồi…

Bùi Cửu Chi định trước tiên cứ điều tra thân phận của cô nương này đã, hắn chú ý tới vải tơ tằm trên tay nàng ấy rồi đoán ra nghề nghiệp của nàng ấy.

Nếu như là một thợ thêu, vậy có lẽ nàng ấy chỉ tới Vân Đô làm thợ thêu bình thường, phần lớn những người dân đó đều ở đường Đông Lan phía Tây kinh thành.

Bùi Cửu Chi một lần nữa hoá lá bùa thành Thanh Điểu rồi bay về phía mà hắn suy đoán.

Ô Tố biết được vị cô nương đã chết này tên là Phương Tú Chi, nàng đi đến trước cửa nhà nàng ấy rồi gõ cửa.

Một tay nàng cầm đèn lồng hình con thỏ, trong ngực ôm gói thuốc.

Mẫu thân của Phương Tú Chi nằm ở trên giường, không còn sức lực để đứng dậy, Ô Tố gõ cửa một lát nhưng không ai đáp lại, thế là nàng bèn đẩy cửa đi thẳng vào trong sân.

Mẫu thân của Tú Chi đúng là sắp chết, nàng cũng cảm nhận được năng lượng âm dương sắp chết của bà ấy.

Bước chân của Ô Tố rất nhẹ, bóng hình trắng đen của nàng lướt qua ngoài phòng.

Mẫu thân ở trong phòng gọi nàng: “Là Tú Chi sao?”

Ô Tố đáp: “Là con.”

“Mẫu thân, con mang thuốc về rồi đây.” Giọng nói của nàng mềm mại, tựa như một làn gió đêm êm dịu.

Mẫu thân của Tú Chi bị bệnh quá nặng, không chỉ không nghe ra giọng của Tú Chi, mà còn không nhận ra dáng dấp của nàng ấy.

Bà ấy tựa ở trên giường, hai con mắt vẩn đục rũ xuống.

Ô Tố đã quen làm việc trong Tĩnh Vương phủ, cho nên nàng hành động rất nhanh nhẹn.

Ngay sau đó, nàng mở gói thuốc ra, dựa theo đơn của đại phu để sắc thuốc lên.

Trong căn phòng nho nhỏ truyền đến mùi thuốc thoang thoảng.

Ô Tố đến phòng của Phương Tú Chi làm sạch người, nàng sử dụng một chút pháp thuật, làm sạch y phục bị dính vết máu của mình.

Nàng cảm thấy Phương Tú Chi đã cho mình rất nhiều năng lượng âm dương, cho nên nàng cũng đặc biệt chú ý khi làm chuyện này.

Đầu tiên, Ô Tố quét dọn sạch sẽ sân trong nhà Phương Tú Chi, sau đó nàng lại sắp xếp căn phòng, cuối cùng là chăm sóc mẫu thân của nàng ấy.



Phương Tú Chi vì kiếm tiền nên bình thường cũng không có quá nhiều thời gian để chăm sóc cho mẫu thân của mình, bà lão kia nằm ở trên giường, dáng vẻ chật vật, tóc tai lộn xộn.

Nhân lúc thuốc còn chưa nấu xong, Ô Tố ôm mẫu thân của Tú Chi dậy, giúp bà ấy thay đệm chăn và y phục sạch sẽ.

Lúc Ô Tố làm những chuyện này đều rất im lặng, nàng không chê hoàn cảnh nơi này dơ dáy bẩn thỉu, mỗi một chi tiết đều xử lý thoả đáng hoàn mỹ.

“Tú Chi, hôm nay con không mệt sao?” Mẫu thân hỏi nàng.

Ô Tố nói: “Con không mệt ạ.”

Nàng nhìn ấm thuốc đang sôi sùng sục rồi nói với mẫu thân Tú Chi.

“Mẫu thân, chờ lát nữa thuốc nấu xong, con để nguội một lát rồi người hãy uống.”

Ô Tố ôm mẫu thân Tú Chi đặt lên giường sạch sẽ, sau đó cầm cây lược gỗ trên bàn, chải làn tóc đã khô cằn của bà ấy.

Nàng rũ mắt xuống, nhìn nếp nhăn khắc sâu trên mặt bà lão kia, im lặng không nói.

“Đã lâu rồi Tú Chi không chải đầu cho ta.” Mẫu thân cúi đầu thở dài.

“Ta còn nhớ rõ, lúc nhỏ con rất thích búi những kiểu tóc phức tạp, con quấn lấy ta bắt ta chải cho, ta học rất lâu nhưng rồi con lại thích các kiểu mới…”

“Khi trước con ngoan ngoãn để ta chải tóc, bây giờ ta cũng ngoan ngoãn cho con chải.” Mẫu thân nói.

Ô Tố dừng lại nhìn bà ấy, nàng vừa giúp bà lão này búi tóc lên trên vừa nói: “Vâng.”

“Chắc là Tú Chi rất ghét ta nhỉ, nếu như không phải vì ta thì con cũng sẽ không khổ cực như vậy.”

Mẫu thân nói: “Con cõng ta đến Vân Đô, nói ở đây rất nhiều đại phu, chắc chắn là có thể trị khỏi bệnh cho ta.”

“Những thứ thuốc kia rất đắt phải không? Tú Chi thích chưng diện nhưng đã lâu rồi con không được mặc y phục mới.” Tròng mắt vẩn đục của mẫu thân đảo qua lại.

Ô Tố hơi há miệng, nàng ngay thẳng đáp: “Đắt lắm ạ.”

Nàng giúp mẫu thân của Tú Chi chỉnh lại cổ áo, thuốc đã sắc xong, nàng cầm bát lên rồi đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi.

“Mẫu thân, người chờ nguội rồi hẵng uống.” Ô Tố nói.

“Được.” Bà lão thở dài.

Chờ sau khi thuốc ấm một chút, Ô Tố mới đút thuốc cho bà ấy.

Nàng nhìn bốn phía, xác nhận xung quanh đã thu dọn xong.

Ô Tố mở cửa, tâm nguyện của Phương Tú Chi đã hoàn thành, nàng phải đi rồi.

Mẫu thân của nàng ấy ở trong phòng vội hô lên: “Tú Chi, con muốn đi đâu vậy?”

Ô Tố không đáp lại bà ấy, nàng rời khỏi nơi này, đi được nửa đường thì nàng mới nhớ ra là mình để chiếc đèn lồng hình con thỏ kia ở nhà Phương Tú Chi.

Nàng không quay lại đó đâu, bà lão kia cứ gọi tên “Phương Tú Chi” suốt, mà Phương Tú Chi đã chết rồi.

Không lâu sau đó, Bùi Cửu Chi cũng tìm ra được nhà của Phương Tú Chi, hắn đẩy cửa viện, nhìn thấy tiểu viện sạch sẽ.

Trong phòng còn tỏa ra một mùi thuốc đắng, một bà lão được chăm sóc rất tốt, luống cuống nằm trên giường.

Bùi Cửu Chi sờ ấm thuốc trên lò lửa, vẫn hơi nóng, mà Phương Tú Chi thì đã sớm chết dưới cầu vòm kia rồi.

Hắn để ý đến bệ cửa sổ ở gian phòng kia có đặt một chiếc đèn lồng hình con thỏ đáng yêu, đây là đồ của Ô Tố.

Ngày hôm sau, trở lại Tĩnh Vương phủ, Ô Tố miễn cưỡng thức giấc.

Nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng Vệ Lệ và Lâm Mộng đang bàn luận chuyện đáng sợ tối qua xảy ra ở Vân Đô.

“Chết ngay ở dưới cầu vòm ở cách Tĩnh Vương phủ không xa, máu chảy đầy đất, thật đúng là đáng sợ!” Vệ Lệ rùng mình một cái.

“Nghe nói là một con Thanh Điểu đã dẫn các tướng sĩ của Vân Vệ tìm được thi thể kia…” Lâm Mộng nói tin đồn ra.

Ô Tố ở một bên nghe thấy thế thì cảnh giác ngẩng đầu lên.

Thanh Điểu…

Không phải là vị tiểu điện hạ kia đấy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook