Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Chương 9:

Phù Tang Tri Ngã

21/05/2024

Lời của Vệ Lệ vừa nói ra khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt trong giây lát.

Mà lúc này Ô Tố cũng không đi theo hạ nhân khác của Tĩnh Vương phủ xem trò vui.

Nàng ngồi trong sân viện của mình, nhìn chằm chằm bữa sáng được đặt trước mặt rồi lấy chiếc thìa sứ ra nếm thử một miếng cháo mặn.

Cháo trong miệng Ô Tố nhạt nhẽo, nàng không cảm nhận được mùi vị gì. Không phải đầu bếp ở thiện phòng không cho gia vị vào mà là hôm nay nàng đã bị mất vị giác.

Nàng là yêu quái sinh ra từ hỗn độn, trời sinh không có thất khiếu*, hôm nay là “miệng” bị phong bế.

*Thất khiếu: bảy cái lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.

Ô Tố không nếm được mùi vị, cũng không thể mở miệng nói chuyện.

Không thể nói chuyện sẽ rất dễ để lộ ra sự khác thường của mình.

Bình thường đến ngày này, Ô Tố sẽ giả vờ cảm thấy không khỏe, nghỉ ngơi ở trong phòng cả ngày.

Nàng đứng dậy chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, không gặp người khác để tránh bị lộ.

Tuy nhiên, đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộp cộp, có người mạnh bạo phá cửa sân ra.

Ô Tố đứng ngây ngốc tại chỗ, còn chưa kịp né tránh thì cánh tay nàng đã bị ai đó tóm lấy.

Do tính chất đặc biệt của vụ án này, thủ đoạn giết người cực kỳ tàn bạo nên Vân Vệ hành động rất tàn nhẫn.

Cơ thể Ô Tố vốn yếu ớt lại bị Vân Vệ nắm lấy cánh tay như vậy.

Xương khớp trên người nàng phát ra một tiếng “rắc” giòn giã, hẳn là khớp xương trên cánh tay đã bị nắm đến trật ra rồi.

Cơn đau nhói ập đến khiến Ô Tố cau mày, nàng chỉ ngước mắt lên nhìn Phó Chu khí thế uy nghiêm và lạnh lùng trước mặt.

“Là nàng ta sao?” Phó Chu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Vệ Lệ hỏi.

Vệ Lệ thấy Ô Tố vừa thấy mặt đã bị bắt thì sợ tới mức mặt mày tái nhợt, liên tục lùi lại.

Một lúc lâu sau, nàng ta mới ấp úng nói: “Bẩm đại nhân, ta tận mắt thấy nàng ta nhặt chiếc đèn lồng hình con thỏ kia về. Buổi tối hôm đó, ta có gõ cửa phòng của nàng ta nhưng nàng ta không hề trả lời.”

Ô Tố nghe Vệ Lệ nói đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chiếc đèn lồng con thỏ của nàng rơi trong nhà Phương Tú Chi quả thực đã gây ra rắc rối.

Nàng bất lực giãy giụa, chỉ hơi động cánh tay là cơn đau từ vết thương lan ra toàn thân.

Nhưng nàng thực sự không phải người giết Phương Tú Chi.

Vì thế Ô Tố im lặng lắc đầu.

Phó Chu tức giận nói: "Ngươi còn muốn ngụy biện?”

Ô Tố há miệng, nàng không phát ra được âm thanh cũng không biết viết nhiều chữ.

Tất cả những chữ nàng biết đều đến từ những bức thư Trần Vu viết cho nãi nãi của nàng ấy. Trần Vu cũng sẽ không viết giết hay chết gì đó vào trong thư.

Nàng thậm chí còn không biết phải diễn đạt câu nói “Ta không hề giết người” bằng câu chữ như thế nào.

Ô Tố ngẩng đầu, nhìn Phó Chu, tiếp tục lắc đầu. Nàng muốn chỉ về phía cầu vòm, dùng ngôn ngữ hình thể để biểu đạt một chút.

Nhưng hai tay của nàng bị giữ chặt, chỉ hơi động đậy một chút là lập tức cảm thấy cực kỳ đau nhói.

Ô Tố bất đắc dĩ thở dài, không biết phải làm như thế nào mới được nên chỉ đành để mặc bọn họ bắt lấy mình.

“Ngươi không nói lời nào là sao?” Phó Chu biết cho dù Ô Tố không hề giết người thì nàng cũng không thoát khỏi việc liên quan đến vụ án này.

Hắn ta ra lệnh cho Vân Vệ áp giải Ô Tố xuống. Quản gia Lưu đại nhân ở bên cạnh không nhịn được mà thì thầm nhắc nhở hắn ta.

"Phó đại nhân, Cửu điện hạ không cho hạ nhân Tĩnh Vương phủ chúng ta ra ngoài.”

"Ngươi cứ đưa người này về thẩm vấn đi, nếu Cửu điện hạ hỏi thì cứ bảo ngài ấy đến nhà lao của ta tìm người.”

Phó Chu suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định.

Chuyện quan trọng mà để phía bên Hoàng Thành ti phá được án trước, công lao thuộc về tay đại Công chúa thì hắn ta cũng không biết phải ăn nói với Thái tử thế nào.

Huống chi Cửu điện hạ còn đang chủ trì trận pháp điển lễ tế trời, tạm thời không thể nào quản chuyện Vân Vệ của hắn ta.

“Đưa người đi rồi giam giữ lại.” Phó Chu ra lệnh.

Ở trước mặt bao nhiêu người, Ô Tố bị vặn tay ra khỏi phủ. Nàng cúi đầu xuống, cảm xúc không quá rối loạn.

Nàng chỉ cảm thấy hơi bất lực, sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ?

Ô Tố biết cho dù mình có nói được, có thể giải thích thì bọn họ cũng sẽ không nghe.

Nếu như nàng thực sự phải làm hung thủ giết người kia, có phải mình sẽ bị đưa đi xử tử không?

Ô Tố đang suy nghĩ miên man lại cảm thấy vết thương trên cánh tay mình rất đau, cơ thể khẽ run lên.



“Ta từng nghe Vệ Lệ nhắc đến ngươi.” Vân Vệ canh giữ ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng. Ô Tố đoán hắn ta chính là “A Tồn” trong miệng Vệ Lệ.

“Nàng ấy nói ngươi là một người lập dị cho nên không thích ngươi. Hôm nay ta mới thấy nàng ấy ghét ngươi cũng không sai.” A Tồn nói.

Ô Tố nghiêng đầu, mái tóc đen như mực xõa từ vai xuống trước ngực, như thể một dòng sông màu đen chậm rãi chảy xuống dọc theo sườn núi nhấp nhô vậy.

Nàng nghĩ con người đều ghét yêu quái, Vệ Lệ nói vậy cũng không sai.

Chẳng phải Phương Tú Chi cũng bị yêu quái giết hay sao?

Tác phong làm việc của Vân Vệ mạnh mẽ quyết liệt. Ô Tố bị bịt kín hai mắt, bị bọn họ đẩy đi về phía trước.

Nàng không biết mình đã đi đến đâu, chỉ cảm thấy như mình đã rẽ qua rất nhiều góc ngoặt, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng xuống thấp.

Cuối cùng, mảnh vải đen che mắt Ô Tố bị kéo ra, Vân Vệ bên cạnh đeo xiềng xích lên tay chân nàng.

Ô Tố khẽ động đậy chân, sợi xích nặng nề kia bị tác động một chút, phát ra tiếng kêu lạch cạch.

Nàng nheo mắt lại để thích nghi với ánh sáng xung quanh. Dưới ánh nến lờ mờ của nhà lao tối tăm, nàng nhìn thấy những vết máu loang lổ trên sợi xích kia.

Hai cánh tay yếu ớt của Ô Tố buông thõng bên người. Khi bọn họ đẩy nàng ra, Ô Tố mất đi điểm tựa, mềm nhũn ngã xuống đất.

Nếu không sử dụng pháp thuật, cơ thể của Ô Tố sẽ yếu ớt như vậy đấy. Nàng là một luồng khí trắng đen thành yêu, chỉ cần thổi nhẹ một cái là sẽ tiêu tan.

Ô Tố đang suy nghĩ làm cách nào để trốn thoát nhưng cho dù nàng sử dụng pháp thuật thì cũng không thể thoát khỏi xiềng xích này được.

Nàng buồn rầu chớp mắt nhìn, chẳng biết nên làm thế nào đây.

Cánh tay bị bọn họ túm lấy vẫn còn rất đau nhưng sợi xích trên cổ tay Ô Tố rất nặng nề nên nàng không thể nhấc cánh tay lên.

“Giờ này còn giả vờ giả vịt đáng thương làm gì nữa?” Vân Vệ ở bên cạnh lòng đầy căm phẫn nói.

“Sao lúc ra tay giết người, ngươi không nghĩ nhiều như vậy đi? Cô nương kia chỉ là một người thợ thêu, trong nhà còn có mẫu thân già yếu, sao ngươi lại nỡ ra tay được chứ?”

Hàng lông mi dài của Ô Tố hơi run lên, một bóng đen ủ dột phản chiếu từ ánh nến ở sâu trong ngục tối.

Nàng tiếp tục lắc đầu, không phải nàng làm là không phải nàng làm.

Nàng chưa từng chủ động giết người bao giờ.

Ô Tố biết năng lượng âm dương được tạo ra khi một sinh vật chết đi là rất khó kiếm.

Khi bọn họ sắp chết, ý chí sinh tồn mãnh liệt của họ kết nối với trần gian lại bị cái chết kéo xuống vực thẳm.

Sự sống và cái chết treo lơ lửng trên một sợi dây, từ đó kéo theo nguồn năng lượng hỗn độn vô danh này.

Nàng tôn trọng sự sống và không bao giờ chủ động tạo ra cái chết.

Vân Vệ tức không nhịn nổi, nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt oán hận một lúc lâu mới đi ra ngoài và đóng cửa lao lại.

Xung quanh Ô Tố yên tĩnh trở lại.

Nàng biết mình không thoát khỏi những xiềng xích nặng nề do con người tạo ra này, pháp thuật nàng biết cũng chỉ có thuật ẩn nấp và thuật phi hành đơn giản.

Nếu đã không thể thoát ra thì nàng cũng sẽ không cố nữa, đỡ phải lãng phí sức lực.

Ô Tố dịch người về phía sau, sợi xích bên dưới phát ra âm thanh “lạch cạch” lạnh như băng, nàng trốn vào góc nhà lao.

Thần thức của nàng vẫn trong sáng thuần khiết như cũ, không hề có sự oán hận hay uất ức. Nàng không có bất kỳ cảm xúc hay tình cảm gì mà bất kỳ sinh vật sống nào cũng phải có.

Bị bắt thì cứ bắt đi, thế thôi.

Dù sao thì bọn họ cũng không thể giết chết nàng.

Ô Tố chịu đựng cơn đau, tựa vào chân tường ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này của nàng kéo dài đến ngày hôm sau.

Sáng sớm nàng đã bị người lôi ra ngoài, Phó Chu muốn đích thân thẩm vấn nàng.

Có thể nói chuyện là một chuyện tốt đối với Ô Tố.

Ô Tố bị kéo đến trước mặt Phó Chu, trói lên giàn tra tấn. Búi tóc ngày hôm qua của nàng rủ vương vãi, sợi tóc rối tung rũ xuống bên thái dương.

Nàng cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt nhìn Phó Chu cũng chỉ toàn lạnh nhạt, điều này càng làm cho hắn ta cảm thấy nàng là một nhân vật nguy hiểm.

Không có người nào bị nhốt trong ngục tối một ngày mà vẫn còn có thể bình thản, không sợ hãi hay hoảng hốt như thế.

"Tên của ngươi?" Phó Chu hỏi.

"Ô Tố." Nàng mở miệng.

"Tại sao ngươi lại giết Phương Tú Chi?" Phó Chu qua loa ghi lại tên của nàng.



"Không phải ta giết." Ô Tố nói.

"Không phải ngươi giết, vậy ai là người đã ra tay?" Phó Chu cười khẩy.

"Là yêu quái." Ô Tố biết bóng đen nhảy xuống nước kia nhất định không phải là con người.

"Sao Vân Đô lại có yêu quái được chứ?" Phó Chu bị lời nàng nói chọc cười.

"Vân Đô cực kỳ an toàn, Vân Vệ trực gác cũng nói họ không hề thấy có gì bất thường cả."

Ô Tố rất muốn nói cho Phó Chu biết đang có một yêu quái ở ngay trước mặt hắn ta đây còn gì.

Nàng rất chân thành nói với Phó Chu: "Đại nhân, ta chắc chắn hôm đó ta nhìn thấy yêu quái, hắn ta đã trốn xuống sông.”

"Cứ coi như lời ngươi nói là thật đi, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nhà Phương Tú Chi?"

"Mẫu thân Phương Tú Chi sắp chết, đêm đó bà ấy phải uống thuốc nên ta đi đưa thuốc thay nàng ấy."

"Tại sao ngươi lại đúng lúc gặp phải Phương Tú Chi sắp chết như thế? Cô nương đó bị đâm xuyên tim, mất ý thức từ lâu rồi, sao ngươi còn có thể nghe được người chết nói nhà mình ở đâu?" Phó Chu ném ra một loạt câu hỏi.

Ô Tố im lặng không nói, đáp án của những câu hỏi này đều là bí mật liên quan đến thân phận của nàng.

"Đại nhân, ta đã nói tất cả những gì ta biết cho ngài rồi." Ô Tố nhẹ giọng mở miệng.

"Vân Vệ trực gác đêm đó không nhìn khu vực xung quanh cầu vòm cho nên hắn không nhìn thấy yêu quái, cũng không nhìn thấy ta."

"Lời nói của ngươi đầy rẫy lỗ hổng.” Phó Chu vung bút viết như bay xuống sổ sách, hắn ta không hề tin lời của Ô Tố.

Hắn ta muốn lập tức nộp kết quả thẩm vấn lên trước, giao đến trước mặt Hoàng đế Vân Đô để giành được công lao cho Thái tử điện hạ.

"Ừm…" Ô Tố nhẹ nhàng đáp lời: "Vậy thì cứ như thế đi đại nhân."

Nàng sợ đau, chỉ lo vị đại nhân này không thẩm vấn được sẽ tra tấn mình nên dứt khoát thừa nhận luôn.

Phó Chu nghe mấy lời nhẹ như mây gió của nàng thì bỗng nhiên tức giận đứng dậy, nghiêng người lại gần bóp chặt cổ nàng.

"Cuộc sống của cô nương kia đã khổ cực đến vậy rồi, sao ngươi có thể xuống tay như thế?" Phó Chu nghiến răng, giận dữ nhìn chằm chằm Ô Tố.

Ngón tay của hắn ta càng ngày càng siết chặt, đầu ngón tay như thể muốn găm vào trong thịt trên cổ nàng, có thể nhìn thấy có một luồng khí trắng đen lờ mờ quanh quẩn ở đầu ngón tay của hắn ta.

Sau đó Phó Chu buông lỏng tay ra, hắn ta không phát hiện ra điều khác thường này.

Ô Tố tựa vào giàn tra tấn, nàng bị bóp cổ đến mức ho khan vài tiếng, dường như có một ngụm máu nhạt loáng thoáng dâng lên từ dưới họng.

Nàng há miệng ra nhưng lại không phát ra được âm thanh nào vì đau đớn.

"Áp giải nàng ta xuống, canh giữ nghiêm ngặt. Ta sẽ tự mình tiến cung gặp mặt Hoàng thượng."

Ô Tố lại bị kéo xuống.

*

Lúc này trong Hoàng cung Vân Đô, Hoàng đế Bùi Sở vô cùng ngạc nhiên nhìn Bùi Cửu Chi xuất hiện trước mắt.

"Phụ hoàng, đây là lá bùa các trưởng lão tặng cho con sử dụng, có thể để một chút thần niệm của con bám ở trên lá bùa, người không cần phải kinh hãi." Bùi Cửu Chi trầm giọng nói.

"Con đã biết chuyện nữ tử kia bỏ mạng dưới cầu vòm Vân Đô, đó là do yêu quái gây nên. Con lần theo hướng của tà khí, phát hiện một vết nứt trên phong ấn dưới đáy sông. Con thấy nên sửa chữa nơi này trước bằng năng lượng của Tiên Châu thu được từ điển lễ tế trời lần này."

Bùi Cửu Chi nói với Bùi Sở những chuyện mình đã điều tra được.

"Cửu Chi, con chắc chắn là phong ấn Vân Đô có chỗ đã bị lỏng ra sao?" Bùi Sở có chút kinh hoàng.

"Vâng." Bùi Cửu Chi cụp mắt đáp, hắn đứng thẳng tắp sống lưng trong đại điện nguy nga lộng lẫy, uyển chuyển như một vị trích tiên xuất trần.

"Vậy cứ làm theo ý con đi." Bùi Sở đáp, ông ấy nhíu mày, có chút lo lắng.

Lúc này, ngoài điện truyền đến thông báo, nói là thống lĩnh Vân Vệ Phó Chu cầu kiến.

Phó Chu đi vào, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy bóng dáng của Bùi Cửu Chi.

Hắn ta vén áo bào quỳ xuống đất, cung kính hành lễ, dâng hồ sơ thẩm vấn Ô Tố của mình lên.

"Bệ hạ, thần đã tra ra hung thủ vụ án nữ tử mất mạng ở Vân Đô, là do một thị nữ trong Tĩnh Vương phủ gây nên."

"Phó Chu." Trong điện vang lên giọng nói lạnh lùng của Bùi Cửu Chi.

"Cửu điện hạ, có thần." Không biết tại sao Phó Chu lại cảm thấy có một luồng khí lạnh dâng từ lòng bàn chân lên khắp người.

"Tên thị nữ đó là gì?"

"Nàng ta tên Ô Tố."

Đột nhiên, khí thế nghiêm nghị của hắn dồn ép Phó Chu đến mức hắn ta không thể ngẩng đầu được. Sống lưng Phó Chu run lên, cảm thấy xung quanh người mình lạnh buốt.

Ngay cả Hoàng đế Bùi Sở cũng giật mình nhìn về phía Bùi Cửu Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook