Chương 62: Bị anh dùng bàn chải điện quét lên tiểu huyệt rồi cắm bàn chải đang rung vào trong
Một Tiền Ngã Hữu Thập Ma Bạn Pháp
16/12/2023
Anh cột kiểu tóc cho con bé trông cực kỳ đáng yêu, Giản Nịnh nhìn thấy không nhịn được phải đưa tay sờ sờ, bé con đang ăn kem thấy cô thì cười lên.
Có lẽ là ở nhà không được ăn kem, sang bên này thăm bố được ăn kem nên con bé mới vui vẻ như vậy.
Tô Ngang hỏi cô có muốn ra ngoài dạo phố không.
Tô Ngang đã xin nghỉ phép ba ngày vì muốn ở bên cạnh hai mẹ con. Giản Nịnh nói muốn đi nên anh sắp xếp chuẩn bị đưa cả nhà đến trung tâm thương mại ở gần đây.
Chủ yếu là vì thời tiết hôm nay rất oi bức, đi chơi ngoài trời không bao lâu sẽ đổ mồ hôi rất khó chịu, ở trung tâm thương mai lại có máy điều hòa. Tô Ngang muốn đưa con gái đến khu vui chơi ở trung tâm thương mại, ở đó có trò chơi dành cho trẻ em.
Giản Nịnh rảnh rỗi không có việc gì làm nên rất muốn đi mua sắm, cô hỏi Tô Ngang có muốn đi cùng không. Lần trước đi mua sắm với vợ rõ ràng đã tạo thành một bóng ma tâm lý cho anh. Anh không muốn trải nghiệm cảm giác đó một lần nữa nên nói không đi, Giản Nịnh cũng không ép anh, một mình cô đi mua sắm là được rồi.
Bé con chơi trong nhà banh rất vui, Tô Ngang chơi với con gái chẳng bao lâu mà mồ hôi đã ướt hết áo.
Giản Nịnh đi mua sắm xong quay trở lại cũng vừa vặn đến giờ cơm chiều. Hai người tìm một nhà hàng lẩu bởi vì Giản Nịnh rất thích ăn lẩu.
Nhà hàng lẩu này cô lần trước cô đã ăn một lần, ăn rất ngon nên cứ nhắc mãi.
Giản Nịnh thấy anh giữ con cả ngày nên muốn bế con giúp anh, vừa mới ôm con bé thì nó lại không cho cô ôm mà cứ bám chặt lấy bố, muốn bố bế.
Hành động này của con bé chọc Giản Nịnh bật cười. Mới ngày hôm qua nói gì cũng không chịu cho bố ôm nhưng bây giờ thì hay rồi, chỉ muốn mỗi mình bố bế thôi. Giản Nịnh nhìn con sói mắt trắng(*) vô lương tâm kia bèn bóp mông nó một cái.
(*)Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): Chỉ những kẻ vong ơn phụ nghĩa.
Tô Ngang vẫn còn rất thích thú bế con gái, con gái cưng của anh vừa bụ bẫm lại thơm tho. Cả nhà tìm được nhà hàng lẩu thì đi vào sau đó gọi món, một lúc sau nước lẩu và các món ăn đã được dọn lên.
Bé con đương nhiên không thể ăn được, tuổi này của con chỉ có thể uống sữa và ăn một ít đồ ăn dặm. Giản Nịnh đã pha sữa bột cho con bé từ trước nhưng bé cưng nhà cô lại không chịu uống, nhìn thấy nồi lẩu đã chảy nước miếng, liền tục chỉ tay vào nồi lẩu đòi ăn.
Nước miếng của con bé chảy ròng ròng, Tô Ngang bế con dỗ cho con uống sữa nhưng con gái lại không chịu uống, nhất định đòi ăn lẩu, ngón tay múp míp cứ chỉ vào nồi lẩu.
Giản Nịnh thấy vậy mới cầm đũa nhúng một ít nước lẩu cay, sau đó khuấy đũa vào một ly nước lọc rồi cho con gái nếm thử. Con bé vừa nếm thử một chút đã nhíu mày lại vì cay.
Vừa nãy còn đòi ăn nhưng bây giờ nhìn thấy đã muốn khóc rồi. Cục cưng không muốn ăn, không ăn được, cay quá rồi, vội vàng cầm bình sữa của mình uống ừng ực.
Giản Nịnh biết con gái món nào cũng đòi ăn nhưng mà món đó không ngon thì sẽ không ăn. Lúc này con bé đang uống sữa, uống xong rồi Tô Ngang đút sữa trứng (*) cho con bé.
Giản Nịnh ăn rất ngon miệng, ở nhà có mẹ chồng nấu cơm, nhiều lúc cô muốn ăn ở ngoài nhưng lại sợ mẹ chồng không vui.
Hiện tại cô đã được ăn thỏa thích mới về.
Tô Ngang thấy cô ăn cay như thế mới hỏi: "Em ăn cay thế có sao không?"
Giản Nịnh rất thích ăn cay nhưng bởi vì cho con bú nên cô không dám ăn cay. Thời gian này cô đang chuẩn bị cai sữa cho con gái, mấy ngày hôm nay không cho con bé bú nữa nên mới có thể ăn được.
"Không sao đâu, em không cho bú là được."
Tô Ngang nghe cô nói xong, vừa lau miệng cho con gái vừa nói: "Trẻ con không ăn nhưng mà người lớn phải ăn, cay quá thì không được."
Giản Nịnh nghe anh nói xong lập tức hiểu được anh muốn nói gì. Anh cũng thật là, thế mà lại nói tới cái chuyện kia. Ý của anh chính là cô ăn cay như thế, lát nữa về nhà lại ăn thằng em của anh thì cay chết thằng nhỏ mất.
Giản Nịnh đạp anh một đạp, ở trước mặt con gái mà lại dám đùa giỡn lưu manh kiểu đó. Bé con không hiểu bố mẹ nói gì, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn bố mẹ.
Cơm nước xong xuôi Giản Nịnh mua một ly trà sữa rồi mới về nhà.
Bé cưng nhìn thấy trà sữa cũng đòi uống nhưng Tô Ngang không cho, lúc sáng đã ăn kem rồi, nếu bây giờ nếu uống nữa anh sợ bụng con bé không chịu nổi.
Bé cưng nhìn thấy Giản Nịnh uống trà sữa nên đòi uống, không được cho uống nên con bé còn mếu máp sắp khóc tới nơi. Giản Nịnh thấy con gái mếu máo còn nổi hứng trêu chọc con bé, đứng trước mặt con bé hút trà sữa trân châu.
Bé cưng thấy mẹ cố tình chọc mình lập tức ôm vai bố khóc òa lên.
Giản Nịnh thấy thế nên xin nhân viên quán trà sữa một ly nước lọc rót vào cốc đựng trà sữa rồi đưa cho con bé uống.
Con bé vừa mới giả vờ khóc lóc, nhìn thấy có trà sữa lập tức chụp lấy cái ly uống ngay.
Con bé uống giống hệt như Giản Nịnh, hút lấy hút để, bàn tay mũm mĩm ôm ly nước uống, vô cùng thích thú và mãn nguyện, cứ nghĩ là đang uống trà sữa giống như mẹ mình.
Tô Ngang thấy cảnh này thì bật cười, anh chợt nghĩ tới một câu, cho dù là trẻ con học hết mẫu giáo cũng sẽ bị lừa gạt thê thảm như thế thôi.
...
Lúc về tới nhà, bé cưng chơi mệt được Giản Nịnh bế đã ngủ say trong lòng mẹ rồi.
Giản Nịnh thay Tô Ngang bế con gái xuống xe.
Bé con chơi suốt cả ngày nên ngủ rất say.
Giản Nịnh về tới nhà là đi tắm ngay, đi chơi cả ngày nên toàn thân cô đều là mồ hôi. Lúc thay quần áo chuẩn bị đi tắm thì đúng như cô nghĩ, Tô Ngang lại đi vào.
Ý định của Tô Ngang quá trắng trợn, anh lại muốn tắm chung với cô.
Giản Nịnh hiểu được nên để cho anh vào, không còn cảm thấy lúng túng như hôm qua nữa. Cô đã cởi quần áo, Tô Ngang thì mở vòi sen.
Trên cơ thể của hai người vẫn còn dấu vết của trận hoan ái đêm qua, nhất là trên ngực cô, toàn là mấy quả dâu bị anh mút thành.
Tô Ngang cầm vòi sen hướng về phía hai người.
Tia nước của vòi sen hướng thẳng vào huyệt nhỏ của cô, còn bàn tay anh lại không ngừng vuốt ve chỗ đó. Không hiểu anh muốn chơi đùa hay là đang tắm rửa giúp cô nữa.
Cơ thể cô nhạy cảm, bị bàn tay của anh vuốt ve chốc lát đã thấy ngưa ngứa, cô kẹp chân lại, không cho anh vuốt nữa.
"Đừng..."
Nhưng Tô Ngang không dừng tay, anh vẫn tiếp tục mơn trớn huyệt nhỏ của cô, dùng móng tay của anh gảy nhẹ hạt đậu nhỏ.
Giản Nịnh bị kích thích muốn khép chân nhưng lại bị anh tách ra.
Để anh tiếp tục trêu chọc.
Giản Nịnh bị anh đùa bỡn liên tục, cô không chịu nổi, khẽ kêu lên.
Tô Ngang thấy cô thoả mãn như vậy, chợt nhìn thấy cây bàn chải điện nằm bên cạnh.
Thế là anh cầm bàn chải qua nói với Giản Nịnh: "Em ngồi lên bồn cầu, dang chân ra."
Giản Nịnh mơ màng nghe anh nói, không biết anh định làm gì, nhưng cô cảm nhận được mình sắp lên đỉnh nên càng muốn nhiều hơn nữa.
Cô nghe theo anh ngồi lên bồn cầu, dang rộng hai chân thành hình chữ M. Sau đó Tô Ngang bật công tắc của bàn chải điện rồi đặt nó lên âm đế của cô.
Thịt non bị bàn chải điện cọ xát kích thích vô cùng khiến Giản Nịnh hét lên thành tiếng: "A... sướng quá..."
Tô Ngang tiếp tục dùng bàn chải điện trêu đùa huyệt nhỏ của cô, thấy cô sướng nên anh không dừng lại.
Giản Nịnh nhìn anh cầm bàn chải chơi huyệt nhỏ của mình, muốn khép chân lại nhưng cứ bị anh tách ra. Cô cảm nhận được sự kích thích mạnh mẽ đó, bàn chải điện ở chế độ rung được anh quét lên quét xuống, lông bàn chải cọ xát với thịt mềm.
Giản Nịnh hét lên từng tiếng đứt quãng: "... Đừng mà... đừng..."
Tô Ngang nhìn huyệt nhỏ của cô bị trêu đùa tới chảy nước bèn cắm thẳng đầu bàn chải vào bên trong.
Đầu bàn chải sau khi bị cắm vào tiếp tục rung lắc bên trong huyệt nhỏ, giống hệt như một cây gậy tự sướng chạy bằng điện điên cuồng kích thích từng thớ thịt. Cô bị kích thích như muốn nổ tung ra: "... Sướng quá... sướng quá đi..."
Có lẽ là ở nhà không được ăn kem, sang bên này thăm bố được ăn kem nên con bé mới vui vẻ như vậy.
Tô Ngang hỏi cô có muốn ra ngoài dạo phố không.
Tô Ngang đã xin nghỉ phép ba ngày vì muốn ở bên cạnh hai mẹ con. Giản Nịnh nói muốn đi nên anh sắp xếp chuẩn bị đưa cả nhà đến trung tâm thương mại ở gần đây.
Chủ yếu là vì thời tiết hôm nay rất oi bức, đi chơi ngoài trời không bao lâu sẽ đổ mồ hôi rất khó chịu, ở trung tâm thương mai lại có máy điều hòa. Tô Ngang muốn đưa con gái đến khu vui chơi ở trung tâm thương mại, ở đó có trò chơi dành cho trẻ em.
Giản Nịnh rảnh rỗi không có việc gì làm nên rất muốn đi mua sắm, cô hỏi Tô Ngang có muốn đi cùng không. Lần trước đi mua sắm với vợ rõ ràng đã tạo thành một bóng ma tâm lý cho anh. Anh không muốn trải nghiệm cảm giác đó một lần nữa nên nói không đi, Giản Nịnh cũng không ép anh, một mình cô đi mua sắm là được rồi.
Bé con chơi trong nhà banh rất vui, Tô Ngang chơi với con gái chẳng bao lâu mà mồ hôi đã ướt hết áo.
Giản Nịnh đi mua sắm xong quay trở lại cũng vừa vặn đến giờ cơm chiều. Hai người tìm một nhà hàng lẩu bởi vì Giản Nịnh rất thích ăn lẩu.
Nhà hàng lẩu này cô lần trước cô đã ăn một lần, ăn rất ngon nên cứ nhắc mãi.
Giản Nịnh thấy anh giữ con cả ngày nên muốn bế con giúp anh, vừa mới ôm con bé thì nó lại không cho cô ôm mà cứ bám chặt lấy bố, muốn bố bế.
Hành động này của con bé chọc Giản Nịnh bật cười. Mới ngày hôm qua nói gì cũng không chịu cho bố ôm nhưng bây giờ thì hay rồi, chỉ muốn mỗi mình bố bế thôi. Giản Nịnh nhìn con sói mắt trắng(*) vô lương tâm kia bèn bóp mông nó một cái.
(*)Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): Chỉ những kẻ vong ơn phụ nghĩa.
Tô Ngang vẫn còn rất thích thú bế con gái, con gái cưng của anh vừa bụ bẫm lại thơm tho. Cả nhà tìm được nhà hàng lẩu thì đi vào sau đó gọi món, một lúc sau nước lẩu và các món ăn đã được dọn lên.
Bé con đương nhiên không thể ăn được, tuổi này của con chỉ có thể uống sữa và ăn một ít đồ ăn dặm. Giản Nịnh đã pha sữa bột cho con bé từ trước nhưng bé cưng nhà cô lại không chịu uống, nhìn thấy nồi lẩu đã chảy nước miếng, liền tục chỉ tay vào nồi lẩu đòi ăn.
Nước miếng của con bé chảy ròng ròng, Tô Ngang bế con dỗ cho con uống sữa nhưng con gái lại không chịu uống, nhất định đòi ăn lẩu, ngón tay múp míp cứ chỉ vào nồi lẩu.
Giản Nịnh thấy vậy mới cầm đũa nhúng một ít nước lẩu cay, sau đó khuấy đũa vào một ly nước lọc rồi cho con gái nếm thử. Con bé vừa nếm thử một chút đã nhíu mày lại vì cay.
Vừa nãy còn đòi ăn nhưng bây giờ nhìn thấy đã muốn khóc rồi. Cục cưng không muốn ăn, không ăn được, cay quá rồi, vội vàng cầm bình sữa của mình uống ừng ực.
Giản Nịnh biết con gái món nào cũng đòi ăn nhưng mà món đó không ngon thì sẽ không ăn. Lúc này con bé đang uống sữa, uống xong rồi Tô Ngang đút sữa trứng (*) cho con bé.
Giản Nịnh ăn rất ngon miệng, ở nhà có mẹ chồng nấu cơm, nhiều lúc cô muốn ăn ở ngoài nhưng lại sợ mẹ chồng không vui.
Hiện tại cô đã được ăn thỏa thích mới về.
Tô Ngang thấy cô ăn cay như thế mới hỏi: "Em ăn cay thế có sao không?"
Giản Nịnh rất thích ăn cay nhưng bởi vì cho con bú nên cô không dám ăn cay. Thời gian này cô đang chuẩn bị cai sữa cho con gái, mấy ngày hôm nay không cho con bé bú nữa nên mới có thể ăn được.
"Không sao đâu, em không cho bú là được."
Tô Ngang nghe cô nói xong, vừa lau miệng cho con gái vừa nói: "Trẻ con không ăn nhưng mà người lớn phải ăn, cay quá thì không được."
Giản Nịnh nghe anh nói xong lập tức hiểu được anh muốn nói gì. Anh cũng thật là, thế mà lại nói tới cái chuyện kia. Ý của anh chính là cô ăn cay như thế, lát nữa về nhà lại ăn thằng em của anh thì cay chết thằng nhỏ mất.
Giản Nịnh đạp anh một đạp, ở trước mặt con gái mà lại dám đùa giỡn lưu manh kiểu đó. Bé con không hiểu bố mẹ nói gì, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn bố mẹ.
Cơm nước xong xuôi Giản Nịnh mua một ly trà sữa rồi mới về nhà.
Bé cưng nhìn thấy trà sữa cũng đòi uống nhưng Tô Ngang không cho, lúc sáng đã ăn kem rồi, nếu bây giờ nếu uống nữa anh sợ bụng con bé không chịu nổi.
Bé cưng nhìn thấy Giản Nịnh uống trà sữa nên đòi uống, không được cho uống nên con bé còn mếu máp sắp khóc tới nơi. Giản Nịnh thấy con gái mếu máo còn nổi hứng trêu chọc con bé, đứng trước mặt con bé hút trà sữa trân châu.
Bé cưng thấy mẹ cố tình chọc mình lập tức ôm vai bố khóc òa lên.
Giản Nịnh thấy thế nên xin nhân viên quán trà sữa một ly nước lọc rót vào cốc đựng trà sữa rồi đưa cho con bé uống.
Con bé vừa mới giả vờ khóc lóc, nhìn thấy có trà sữa lập tức chụp lấy cái ly uống ngay.
Con bé uống giống hệt như Giản Nịnh, hút lấy hút để, bàn tay mũm mĩm ôm ly nước uống, vô cùng thích thú và mãn nguyện, cứ nghĩ là đang uống trà sữa giống như mẹ mình.
Tô Ngang thấy cảnh này thì bật cười, anh chợt nghĩ tới một câu, cho dù là trẻ con học hết mẫu giáo cũng sẽ bị lừa gạt thê thảm như thế thôi.
...
Lúc về tới nhà, bé cưng chơi mệt được Giản Nịnh bế đã ngủ say trong lòng mẹ rồi.
Giản Nịnh thay Tô Ngang bế con gái xuống xe.
Bé con chơi suốt cả ngày nên ngủ rất say.
Giản Nịnh về tới nhà là đi tắm ngay, đi chơi cả ngày nên toàn thân cô đều là mồ hôi. Lúc thay quần áo chuẩn bị đi tắm thì đúng như cô nghĩ, Tô Ngang lại đi vào.
Ý định của Tô Ngang quá trắng trợn, anh lại muốn tắm chung với cô.
Giản Nịnh hiểu được nên để cho anh vào, không còn cảm thấy lúng túng như hôm qua nữa. Cô đã cởi quần áo, Tô Ngang thì mở vòi sen.
Trên cơ thể của hai người vẫn còn dấu vết của trận hoan ái đêm qua, nhất là trên ngực cô, toàn là mấy quả dâu bị anh mút thành.
Tô Ngang cầm vòi sen hướng về phía hai người.
Tia nước của vòi sen hướng thẳng vào huyệt nhỏ của cô, còn bàn tay anh lại không ngừng vuốt ve chỗ đó. Không hiểu anh muốn chơi đùa hay là đang tắm rửa giúp cô nữa.
Cơ thể cô nhạy cảm, bị bàn tay của anh vuốt ve chốc lát đã thấy ngưa ngứa, cô kẹp chân lại, không cho anh vuốt nữa.
"Đừng..."
Nhưng Tô Ngang không dừng tay, anh vẫn tiếp tục mơn trớn huyệt nhỏ của cô, dùng móng tay của anh gảy nhẹ hạt đậu nhỏ.
Giản Nịnh bị kích thích muốn khép chân nhưng lại bị anh tách ra.
Để anh tiếp tục trêu chọc.
Giản Nịnh bị anh đùa bỡn liên tục, cô không chịu nổi, khẽ kêu lên.
Tô Ngang thấy cô thoả mãn như vậy, chợt nhìn thấy cây bàn chải điện nằm bên cạnh.
Thế là anh cầm bàn chải qua nói với Giản Nịnh: "Em ngồi lên bồn cầu, dang chân ra."
Giản Nịnh mơ màng nghe anh nói, không biết anh định làm gì, nhưng cô cảm nhận được mình sắp lên đỉnh nên càng muốn nhiều hơn nữa.
Cô nghe theo anh ngồi lên bồn cầu, dang rộng hai chân thành hình chữ M. Sau đó Tô Ngang bật công tắc của bàn chải điện rồi đặt nó lên âm đế của cô.
Thịt non bị bàn chải điện cọ xát kích thích vô cùng khiến Giản Nịnh hét lên thành tiếng: "A... sướng quá..."
Tô Ngang tiếp tục dùng bàn chải điện trêu đùa huyệt nhỏ của cô, thấy cô sướng nên anh không dừng lại.
Giản Nịnh nhìn anh cầm bàn chải chơi huyệt nhỏ của mình, muốn khép chân lại nhưng cứ bị anh tách ra. Cô cảm nhận được sự kích thích mạnh mẽ đó, bàn chải điện ở chế độ rung được anh quét lên quét xuống, lông bàn chải cọ xát với thịt mềm.
Giản Nịnh hét lên từng tiếng đứt quãng: "... Đừng mà... đừng..."
Tô Ngang nhìn huyệt nhỏ của cô bị trêu đùa tới chảy nước bèn cắm thẳng đầu bàn chải vào bên trong.
Đầu bàn chải sau khi bị cắm vào tiếp tục rung lắc bên trong huyệt nhỏ, giống hệt như một cây gậy tự sướng chạy bằng điện điên cuồng kích thích từng thớ thịt. Cô bị kích thích như muốn nổ tung ra: "... Sướng quá... sướng quá đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.