Chương 18: Hoàng tẩu xinh đẹp tuyệt trần (18)
Thi Hòe
23/11/2021
Khi Đường Cửu gặp lại Yến Ngọc Hiên thì đối phương hình như gầy đi, dưới mắt thâm quầng, có lẽ đã mấy ngày rồi không nghỉ ngơi.
Đường Cửu hời hợt nói: "Bệ hạ chú ý bảo trọng long thể."
Yến Ngọc Hiên phiền muộn thở dài: "Trẫm thật không ngờ y lại làm chuyện ác độc đến mức đó. Trước kia y đâu phải như thế."
Đường Cửu: "Đã là người thì ai cũng thay đổi thôi."
"Đúng vậy......" Yến Ngọc Hiên lắc đầu cười: "Có người sẽ thay đổi, nhưng có người sẽ không." Hắn nhìn Đường Cửu cảm thán, "Cẩn Chi, ngươi vẫn giống hệt như lúc trẫm mới quen biết ngươi."
Đường Cửu cười nhạt không nói gì.
Yến Ngọc Hiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, tựa như đã nghĩ thông suốt, hai tay nắm chặt tay hắn áp vào trước ngực: "Cẩn Chi, trước kia trẫm hồ đồ nên mới lãng phí tình cảm và thời gian cho một kẻ không đáng. Trẫm thề sẽ đối tốt với ngươi cả đời. Quãng đời còn lại ngươi sẽ là Hoàng hậu duy nhất của trẫm."
Vẻ mặt hắn thành khẩn, ngữ khí thâm tình, nhưng trong lòng Đường Cửu chỉ muốn cười.
Nam nhân này nói yêu Thẩm Kha rồi sau đó vứt bỏ chán ghét y. Với Lâm Cẩn Chi cũng nói yêu rồi sau đó tra tấn hại chết y.
Vậy tình yêu lần này của hắn có thể kéo dài được bao lâu?
Tình yêu của tra nam đúng là khác người, người bình thường thật khó mà chấp nhận nổi.
Đường Cửu rũ mắt che giấu vẻ giễu cợt, "Đây là phúc khí của thần."
——
Không có bạch liên hoa làm hắn ngột ngạt, giá trị hối hận của Yến Ngọc Hiên cũng tăng lên tám mươi, tinh thần Đường Cửu vui vẻ thoải mái, chỉ là mắc bệnh tương tư mà thôi.
Hắn đã sớm biết mình là kẻ mờ mắt vì tình, nhưng trước kia chưa bao giờ chân chính yêu đương nên lúc này mới ý thức được bệnh tình của mình hóa ra lại nghiêm trọng đến vậy. Chỉ mới bốn năm ngày không gặp Yến Ngọc Sâm mà toàn thân hắn đã thấy khó chịu, trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt hắn đứng ngồi không yên.
Tiểu Thuận Tử âm thầm đề nghị: "Ngài có muốn ra ngoài giải sầu một lát không ạ?"
Đây cũng là cách hay để làm mình phân tâm, Đường Cửu thay đồ rồi dẫn Tiểu Thuận Tử ra ngoài tản bộ. Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng chiếu vào người không mấy dễ chịu, Tiểu Thuận Tử nói: "Phía trước là rừng trúc, có thể hóng mát đấy ạ."
Đường Cửu lờ mờ nhớ lại lúc mới tới hành cung nghỉ mát từng có người giới thiệu rừng trúc này tên là "Vân Thê Trúc Kính", nghe rất lịch sự tao nhã, không gian cũng giống hệt như tên gọi. Trúc già xanh đậm, trúc non xanh tươi, nhìn không thấy đâu là điểm cuối. Bước trên con đường nhỏ quanh co trong rừng trúc, càng đi sâu vào thì không gian càng yên tĩnh mát mẻ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo.
Đường Cửu cảm nhận được gió mát lướt qua mặt, hài lòng nhắm mắt lại, ai ngờ một giây sau, hai mắt hắn bị một đôi tay từ phía sau bịt kín.
Đường Cửu giật mình, "Ai đó?"
Không thể nào là Tiểu Thuận Tử, trong cung này có ai dám làm càn với hắn như thế?
Nhịp tim dần tăng nhanh, Đường Cửu nhỏ giọng hỏi: "Là ngươi sao?"
Người sau lưng im lặng không đáp, Đường Cửu không chắc lắm nên thử sờ soạng đôi tay to đặt trên mắt mình, lập tức bật cười: "Đúng là ngươi rồi! Còn dám dọa ta nữa!"
Người đứng sau vẫn không chịu buông tay mà chậm rãi áp sát vào người hắn rồi kề tai hỏi nhỏ: "Nhớ ta không?"
Hơi thở ấm áp khiến vành tai Đường Cửu nóng lên: "...... Nhớ."
"Nhớ chừng nào?"
"Vô cùng nhớ." Đường Cửu có chút ủy khuất, "Ta nhớ ngươi như vậy, ngươi còn không mau cho ta nhìn ngươi đi."
Hắn quá thật thà khiến nam nhân chịu không nổi, rốt cuộc buông tay ra rồi nắm bả vai Đường Cửu xoay hắn lại.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá đầu cành lấm tấm chiếu xuống mặt Yến Ngọc Sâm. Đường Cửu ngây ngốc nhìn y, còn chưa kịp nói gì đã bị nam nhân cúi đầu hôn lên.
Lại mạnh bạo nữa rồi...... Đường Cửu bị đối phương ôm chặt trong ngực nhưng hắn rất thích, bởi vì nụ hôn như muốn hút sạch không khí và cái ôm khiến hắn hơi đau đều chứng minh nam nhân này rất yêu hắn.
Yến Ngọc Sâm hôn đến khi hắn sắp ngạt thở mới buông ra, cuối cùng lại mút mạnh môi hắn một cái. Đường Cửu vừa ngọt ngào vừa buồn bực, sờ lên bờ môi hơi sưng lo lắng hỏi: "Sao ngươi cứ thích thế này vậy? Hai môi của ta bị ngươi hôn không đều thì làm sao đây?"
Yến Ngọc Sâm nghe vậy liền cười khúc khích, mút mạnh môi dưới của hắn rồi nói đùa: "Lần này cân xứng rồi đấy."
Hai người đều mới nếm thử tình yêu, lại đang ở tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nếm mùi ngon ngọt không sao dừng được. Lúc đầu Yến Ngọc Sâm chỉ ôm hôn hắn, sau đó lại đè hắn sâu trong rừng trúc, kéo loạn cổ áo rồi hung hăng hôn lên phía dưới xương quai xanh.
Đường Cửu vừa thẹn vừa khẩn trương, toàn thân không tự chủ run rẩy, nhỏ giọng xin tha: "Ngươi, ngươi đừng cắn mà......"
Nam nhân nghe lời nhả ra, sau đó vươn đầu lưỡi liếm một cái lên vết cắn đỏ tươi kia.
Đường Cửu bất giác run lên, hai chân mềm nhũn, được nam nhân ôm trọn vào lòng.
"Được rồi, không bắt nạt ngươi nữa." Yến Ngọc Sâm hôn lên khóe mắt ửng hồng của hắn, khàn giọng dỗ dành rồi sửa lại quần áo cho hắn.
Đường Cửu ngượng ngùng vùi mặt vào vai y. Chính hắn cũng nghĩ không thông, bình thường tính cách hắn rất hùng hổ, lúc đi học kéo bè kéo phái đánh nhau luôn xông lên trước nhất, vì thế cha hắn luôn mắng hắn giống như cây pháo nổ, nhưng sao đến lúc yêu đương lại trở nên không có tiền đồ thế này?
Mỗi lần bị hôn thì toàn thân đều nhũn ra, thật quá mẹ nó mất mặt!
Yến Ngọc Sâm cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng ôm hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. Đường Cửu đợi nhiệt độ trên mặt giảm xuống mới nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng ngồi thẳng dậy nói với y: "Hoàng thượng bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi, ngươi có biết không?"
Trước đó Yến Ngọc Hiên đi thăm hắn từng nhắc tới chuyện Yến Ngọc Sâm bắt Lôi Mãnh.
"Bao năm qua trẫm vẫn tưởng Ngũ đệ chỉ là công tử bột, không ngờ y còn ẩn giấu tài nghệ này." Yến Ngọc Hiên trầm ngâm hỏi, "Cẩn Chi, ngươi nghĩ xem y muốn làm gì?"
Đường Cửu: "......Lúc ấy Đoan Vương nói y tập võ chỉ để rèn luyện thân thể thôi."
"Ngươi thật sự tin những lời bịa đặt của y sao?" Yến Ngọc Hiên lắc đầu như đang cười hắn ngây thơ, "Võ công của y rõ ràng rất lợi hại, e là có thể bất phân cao thấp với thống lĩnh cấm quân của trẫm. Dù trẫm không rành võ thuật nhưng cũng biết tập võ hết sức gian nan, phải luyện cả hè lẫn đông để thử thách tính kiên nhẫn và sức mạnh ý chí. Lão Ngũ đã đạt được trình độ kia thì cần gì phải làm ra vẻ mình chỉ là kẻ vô dụng? Rõ ràng y có mưu đồ khác!"
"Ngươi cũng thấy y thẩm vấn Lôi Mãnh thế nào rồi đấy." Sắc mặt Yến Ngọc Hiên lạnh dần, "Giẫm nát tay người đang sống sờ sờ mà không hề biến sắc, đây là kẻ độc ác đến mức nào chứ? Trẫm quả nhiên đã nhìn lầm y!"
Lòng bàn tay Đường Cửu rịn mồ hôi: "Hoàng thượng......"
"Trẫm biết ngươi đơn thuần lương thiện nhưng việc này không cần ngươi khuyên, trong lòng trẫm đã biết rõ."
Hắn đã nói thế thì Đường Cửu cũng không thể nói gì nữa, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Kẻ đa nghi như Yến Ngọc Hiên một khi phát hiện bất thường nhất định sẽ ra tay xử lý Yến Ngọc Sâm như bao hoàng tử khác!
"Đừng lo." Yến Ngọc Sâm nghe xong vẫn bình thản như đã sớm đoán trước, "Thật ra hắn vẫn luôn không yên tâm về ta, có lẽ đã định sẵn cho ta một tội danh để sung quân lưu đày, chỉ là chưa tìm được điểm gì thôi."
Đường Cửu lo âu nói: "Nhưng giờ hắn đã tìm ra rồi!"
"Đúng là ta nhất thời chủ quan." Yến Ngọc Sâm thờ ơ mỉm cười, ánh mắt dần lạnh đi, "Nhưng ta không hối hận. Những kẻ kia dám hại ngươi, ta tuyệt đối không thể tha cho bọn hắn. Đạp gãy một tay đã là gì? Ta còn hận không thể đạp gãy cổ hắn kìa."
Vẻ mặt nam nhân hung ác nham hiểm, ngữ khí khiến lòng người lạnh run nhưng Đường Cửu lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào là khác.
"Hơn nữa để Yến Ngọc Hiên phát hiện cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."
Đường Cửu không hiểu: "Tại sao?"
Yến Ngọc Sâm không nói rõ mà xoa đầu hắn nói: "Thế cục này im ắng quá lâu rồi, cũng nên khuấy động một chút."
——
Ở hành cung Nghi Thủy thêm một tháng, trải qua mấy ngày nóng nhất, đám người lên thuyền theo đường cũ trở về hoàng cung Đại Lương. Sau khi về cung Yến Ngọc Hiên tới lãnh cung một chuyến, nghe người hầu bên cạnh hắn nói lúc đi ra sắc mặt Hoàng thượng rất khó coi, miệng còn tức giận nói "ngang ngược". Thế là mọi người đều biết Thẩm quý phi bị phế bỏ kia đã không còn cách nào vãn hồi.
Một kẻ không quyền không thế lại không được đế vương sủng ái thì còn có thể làm nên trò trống gì?
Mọi người đều nghĩ như vậy, còn Đường Cửu đang lo cho Yến Ngọc Sâm và tìm cách tăng giá trị hối hận nên cũng ném phứt Thẩm Kha ra sau đầu.
Nhưng bọn họ đã quên mất rằng một người càng tuyệt vọng thì càng điên cuồng.
Đêm đó không hiểu sao Đường Cửu ngủ rất say, đến khi bị Tiểu Thuận Tử lay tỉnh mới phát hiện toàn bộ Trường Nhạc Cung đã biến thành địa ngục đỏ rực.
Lửa lớn bùng lên nuốt chửng mọi thứ, theo màn che xông lên xà nhà. Cửa sổ bị thiêu nát, gió đêm bên ngoài thổi vào, lửa nhỏ thoáng chốc biến thành một biển lửa vô tận.
Trong đám khói cuồn cuộn mơ hồ vang lên tiếng gào thét hoảng sợ của các cung nhân.
"Người đâu mau tới!"
"Trường Nhạc Cung cháy rồi!!"
Đường Cửu hời hợt nói: "Bệ hạ chú ý bảo trọng long thể."
Yến Ngọc Hiên phiền muộn thở dài: "Trẫm thật không ngờ y lại làm chuyện ác độc đến mức đó. Trước kia y đâu phải như thế."
Đường Cửu: "Đã là người thì ai cũng thay đổi thôi."
"Đúng vậy......" Yến Ngọc Hiên lắc đầu cười: "Có người sẽ thay đổi, nhưng có người sẽ không." Hắn nhìn Đường Cửu cảm thán, "Cẩn Chi, ngươi vẫn giống hệt như lúc trẫm mới quen biết ngươi."
Đường Cửu cười nhạt không nói gì.
Yến Ngọc Hiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, tựa như đã nghĩ thông suốt, hai tay nắm chặt tay hắn áp vào trước ngực: "Cẩn Chi, trước kia trẫm hồ đồ nên mới lãng phí tình cảm và thời gian cho một kẻ không đáng. Trẫm thề sẽ đối tốt với ngươi cả đời. Quãng đời còn lại ngươi sẽ là Hoàng hậu duy nhất của trẫm."
Vẻ mặt hắn thành khẩn, ngữ khí thâm tình, nhưng trong lòng Đường Cửu chỉ muốn cười.
Nam nhân này nói yêu Thẩm Kha rồi sau đó vứt bỏ chán ghét y. Với Lâm Cẩn Chi cũng nói yêu rồi sau đó tra tấn hại chết y.
Vậy tình yêu lần này của hắn có thể kéo dài được bao lâu?
Tình yêu của tra nam đúng là khác người, người bình thường thật khó mà chấp nhận nổi.
Đường Cửu rũ mắt che giấu vẻ giễu cợt, "Đây là phúc khí của thần."
——
Không có bạch liên hoa làm hắn ngột ngạt, giá trị hối hận của Yến Ngọc Hiên cũng tăng lên tám mươi, tinh thần Đường Cửu vui vẻ thoải mái, chỉ là mắc bệnh tương tư mà thôi.
Hắn đã sớm biết mình là kẻ mờ mắt vì tình, nhưng trước kia chưa bao giờ chân chính yêu đương nên lúc này mới ý thức được bệnh tình của mình hóa ra lại nghiêm trọng đến vậy. Chỉ mới bốn năm ngày không gặp Yến Ngọc Sâm mà toàn thân hắn đã thấy khó chịu, trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt hắn đứng ngồi không yên.
Tiểu Thuận Tử âm thầm đề nghị: "Ngài có muốn ra ngoài giải sầu một lát không ạ?"
Đây cũng là cách hay để làm mình phân tâm, Đường Cửu thay đồ rồi dẫn Tiểu Thuận Tử ra ngoài tản bộ. Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng chiếu vào người không mấy dễ chịu, Tiểu Thuận Tử nói: "Phía trước là rừng trúc, có thể hóng mát đấy ạ."
Đường Cửu lờ mờ nhớ lại lúc mới tới hành cung nghỉ mát từng có người giới thiệu rừng trúc này tên là "Vân Thê Trúc Kính", nghe rất lịch sự tao nhã, không gian cũng giống hệt như tên gọi. Trúc già xanh đậm, trúc non xanh tươi, nhìn không thấy đâu là điểm cuối. Bước trên con đường nhỏ quanh co trong rừng trúc, càng đi sâu vào thì không gian càng yên tĩnh mát mẻ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo.
Đường Cửu cảm nhận được gió mát lướt qua mặt, hài lòng nhắm mắt lại, ai ngờ một giây sau, hai mắt hắn bị một đôi tay từ phía sau bịt kín.
Đường Cửu giật mình, "Ai đó?"
Không thể nào là Tiểu Thuận Tử, trong cung này có ai dám làm càn với hắn như thế?
Nhịp tim dần tăng nhanh, Đường Cửu nhỏ giọng hỏi: "Là ngươi sao?"
Người sau lưng im lặng không đáp, Đường Cửu không chắc lắm nên thử sờ soạng đôi tay to đặt trên mắt mình, lập tức bật cười: "Đúng là ngươi rồi! Còn dám dọa ta nữa!"
Người đứng sau vẫn không chịu buông tay mà chậm rãi áp sát vào người hắn rồi kề tai hỏi nhỏ: "Nhớ ta không?"
Hơi thở ấm áp khiến vành tai Đường Cửu nóng lên: "...... Nhớ."
"Nhớ chừng nào?"
"Vô cùng nhớ." Đường Cửu có chút ủy khuất, "Ta nhớ ngươi như vậy, ngươi còn không mau cho ta nhìn ngươi đi."
Hắn quá thật thà khiến nam nhân chịu không nổi, rốt cuộc buông tay ra rồi nắm bả vai Đường Cửu xoay hắn lại.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá đầu cành lấm tấm chiếu xuống mặt Yến Ngọc Sâm. Đường Cửu ngây ngốc nhìn y, còn chưa kịp nói gì đã bị nam nhân cúi đầu hôn lên.
Lại mạnh bạo nữa rồi...... Đường Cửu bị đối phương ôm chặt trong ngực nhưng hắn rất thích, bởi vì nụ hôn như muốn hút sạch không khí và cái ôm khiến hắn hơi đau đều chứng minh nam nhân này rất yêu hắn.
Yến Ngọc Sâm hôn đến khi hắn sắp ngạt thở mới buông ra, cuối cùng lại mút mạnh môi hắn một cái. Đường Cửu vừa ngọt ngào vừa buồn bực, sờ lên bờ môi hơi sưng lo lắng hỏi: "Sao ngươi cứ thích thế này vậy? Hai môi của ta bị ngươi hôn không đều thì làm sao đây?"
Yến Ngọc Sâm nghe vậy liền cười khúc khích, mút mạnh môi dưới của hắn rồi nói đùa: "Lần này cân xứng rồi đấy."
Hai người đều mới nếm thử tình yêu, lại đang ở tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nếm mùi ngon ngọt không sao dừng được. Lúc đầu Yến Ngọc Sâm chỉ ôm hôn hắn, sau đó lại đè hắn sâu trong rừng trúc, kéo loạn cổ áo rồi hung hăng hôn lên phía dưới xương quai xanh.
Đường Cửu vừa thẹn vừa khẩn trương, toàn thân không tự chủ run rẩy, nhỏ giọng xin tha: "Ngươi, ngươi đừng cắn mà......"
Nam nhân nghe lời nhả ra, sau đó vươn đầu lưỡi liếm một cái lên vết cắn đỏ tươi kia.
Đường Cửu bất giác run lên, hai chân mềm nhũn, được nam nhân ôm trọn vào lòng.
"Được rồi, không bắt nạt ngươi nữa." Yến Ngọc Sâm hôn lên khóe mắt ửng hồng của hắn, khàn giọng dỗ dành rồi sửa lại quần áo cho hắn.
Đường Cửu ngượng ngùng vùi mặt vào vai y. Chính hắn cũng nghĩ không thông, bình thường tính cách hắn rất hùng hổ, lúc đi học kéo bè kéo phái đánh nhau luôn xông lên trước nhất, vì thế cha hắn luôn mắng hắn giống như cây pháo nổ, nhưng sao đến lúc yêu đương lại trở nên không có tiền đồ thế này?
Mỗi lần bị hôn thì toàn thân đều nhũn ra, thật quá mẹ nó mất mặt!
Yến Ngọc Sâm cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng ôm hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. Đường Cửu đợi nhiệt độ trên mặt giảm xuống mới nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng ngồi thẳng dậy nói với y: "Hoàng thượng bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi, ngươi có biết không?"
Trước đó Yến Ngọc Hiên đi thăm hắn từng nhắc tới chuyện Yến Ngọc Sâm bắt Lôi Mãnh.
"Bao năm qua trẫm vẫn tưởng Ngũ đệ chỉ là công tử bột, không ngờ y còn ẩn giấu tài nghệ này." Yến Ngọc Hiên trầm ngâm hỏi, "Cẩn Chi, ngươi nghĩ xem y muốn làm gì?"
Đường Cửu: "......Lúc ấy Đoan Vương nói y tập võ chỉ để rèn luyện thân thể thôi."
"Ngươi thật sự tin những lời bịa đặt của y sao?" Yến Ngọc Hiên lắc đầu như đang cười hắn ngây thơ, "Võ công của y rõ ràng rất lợi hại, e là có thể bất phân cao thấp với thống lĩnh cấm quân của trẫm. Dù trẫm không rành võ thuật nhưng cũng biết tập võ hết sức gian nan, phải luyện cả hè lẫn đông để thử thách tính kiên nhẫn và sức mạnh ý chí. Lão Ngũ đã đạt được trình độ kia thì cần gì phải làm ra vẻ mình chỉ là kẻ vô dụng? Rõ ràng y có mưu đồ khác!"
"Ngươi cũng thấy y thẩm vấn Lôi Mãnh thế nào rồi đấy." Sắc mặt Yến Ngọc Hiên lạnh dần, "Giẫm nát tay người đang sống sờ sờ mà không hề biến sắc, đây là kẻ độc ác đến mức nào chứ? Trẫm quả nhiên đã nhìn lầm y!"
Lòng bàn tay Đường Cửu rịn mồ hôi: "Hoàng thượng......"
"Trẫm biết ngươi đơn thuần lương thiện nhưng việc này không cần ngươi khuyên, trong lòng trẫm đã biết rõ."
Hắn đã nói thế thì Đường Cửu cũng không thể nói gì nữa, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Kẻ đa nghi như Yến Ngọc Hiên một khi phát hiện bất thường nhất định sẽ ra tay xử lý Yến Ngọc Sâm như bao hoàng tử khác!
"Đừng lo." Yến Ngọc Sâm nghe xong vẫn bình thản như đã sớm đoán trước, "Thật ra hắn vẫn luôn không yên tâm về ta, có lẽ đã định sẵn cho ta một tội danh để sung quân lưu đày, chỉ là chưa tìm được điểm gì thôi."
Đường Cửu lo âu nói: "Nhưng giờ hắn đã tìm ra rồi!"
"Đúng là ta nhất thời chủ quan." Yến Ngọc Sâm thờ ơ mỉm cười, ánh mắt dần lạnh đi, "Nhưng ta không hối hận. Những kẻ kia dám hại ngươi, ta tuyệt đối không thể tha cho bọn hắn. Đạp gãy một tay đã là gì? Ta còn hận không thể đạp gãy cổ hắn kìa."
Vẻ mặt nam nhân hung ác nham hiểm, ngữ khí khiến lòng người lạnh run nhưng Đường Cửu lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào là khác.
"Hơn nữa để Yến Ngọc Hiên phát hiện cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."
Đường Cửu không hiểu: "Tại sao?"
Yến Ngọc Sâm không nói rõ mà xoa đầu hắn nói: "Thế cục này im ắng quá lâu rồi, cũng nên khuấy động một chút."
——
Ở hành cung Nghi Thủy thêm một tháng, trải qua mấy ngày nóng nhất, đám người lên thuyền theo đường cũ trở về hoàng cung Đại Lương. Sau khi về cung Yến Ngọc Hiên tới lãnh cung một chuyến, nghe người hầu bên cạnh hắn nói lúc đi ra sắc mặt Hoàng thượng rất khó coi, miệng còn tức giận nói "ngang ngược". Thế là mọi người đều biết Thẩm quý phi bị phế bỏ kia đã không còn cách nào vãn hồi.
Một kẻ không quyền không thế lại không được đế vương sủng ái thì còn có thể làm nên trò trống gì?
Mọi người đều nghĩ như vậy, còn Đường Cửu đang lo cho Yến Ngọc Sâm và tìm cách tăng giá trị hối hận nên cũng ném phứt Thẩm Kha ra sau đầu.
Nhưng bọn họ đã quên mất rằng một người càng tuyệt vọng thì càng điên cuồng.
Đêm đó không hiểu sao Đường Cửu ngủ rất say, đến khi bị Tiểu Thuận Tử lay tỉnh mới phát hiện toàn bộ Trường Nhạc Cung đã biến thành địa ngục đỏ rực.
Lửa lớn bùng lên nuốt chửng mọi thứ, theo màn che xông lên xà nhà. Cửa sổ bị thiêu nát, gió đêm bên ngoài thổi vào, lửa nhỏ thoáng chốc biến thành một biển lửa vô tận.
Trong đám khói cuồn cuộn mơ hồ vang lên tiếng gào thét hoảng sợ của các cung nhân.
"Người đâu mau tới!"
"Trường Nhạc Cung cháy rồi!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.