Chương 37: Tình nhân của tổng tài bá đạo (2)
Thi Hòe
24/11/2021
Đường
Cửu cảm thán: "Đúng là cặn bã đến thánh cũng phải chửi, thấy mà buồn
nôn, đã tới cảnh giới này thì không thể xem là con người được nữa."
233: 【 Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi, ký chủ ngược chết hắn đi!! (/>皿<)/】
"Nhất định rồi." Đường Cửu kiểm tra tuyến thời gian trước mắt, giờ là lúc Thôi Tử Minh hẹn hò bí mật bị khui ra rồi lên thẳng hot search, Diệp Doanh chất vấn không có kết quả, hai người lâm vào chiến tranh lạnh.
Phải nói rằng ưu thế tuổi tác của Thôi Tử Minh đã giúp hắn nắm rõ tâm lý Diệp Doanh như lòng bàn tay, hắn biết Diệp Doanh yêu mình từ tận xương tủy, rất sợ mất hắn nên dù có bị phát giác cũng chẳng hề sợ hãi nao núng, ngược lại còn cố tình làm ngơ Diệp Doanh, chắc mẩm Diệp Doanh sẽ tới làm lành trước.
Đường Cửu cười ha ha, vậy ngài cứ thong thả chờ đi nhé.
233: 【 Giờ chúng ta phải làm gì đây?】
Đường Cửu cười tí tởn, hai mắt sáng rực: "Đương nhiên là đi tìm tình yêu đích thực của tôi rồi!!"
233: 【...... Ký chủ ngài còn nhớ chúng ta là hệ thống ngược tra không vậy ←_←】
Đường Cửu: "...... Đương, đương nhiên là nhớ rồi! Bạn không thấy sao, lần nào tình yêu đích thực của tôi cũng góp công rất lớn vào nhiệm vụ ngược tra đó, tôi tìm anh ấy để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn thôi mà! "
233: 【......】 Lấy việc công làm việc tư, chắc tui tin!
Nói thì nói vậy nhưng thế giới rộng lớn như thế, đối phương lại không có đặc điểm rõ ràng nên chẳng có cách nào tìm, Đường Cửu chỉ biết gửi gắm hy vọng vào vận may, yên lặng cầu nguyện đối phương mau chóng xuất hiện trước mặt mình.
Việc hắn phải làm bây giờ là tiếp quản công việc của Tiểu Diệp tổng. Trước kia Đường Cửu thường xuyên bị cha mình xách tới công ty thực tập, mặc dù hắn rất không tình nguyện nhưng cũng học được không ít thứ, dù hoàn cảnh đột ngột thay đổi thì vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó. Hắn nhìn lịch trình chiều nay, mục đầu tiên là dự buổi casting vai nam phụ cho phim "Ám Hỏa".
Nhìn thấy bộ phim "Ám Hỏa" này, trong đầu Đường Cửu lập tức hiện ra một vài ký ức kiếp trước của Diệp Doanh. Diệp Doanh là sếp lớn nên đáng lẽ không cần tham dự casting một vai phụ chẳng quan trọng gì, nhưng bộ phim này thì khác vì nó được Diệp Doanh sản xuất riêng cho Thôi Tử Minh.
Mặc dù Thôi Tử Minh từng đoạt được giải Ảnh đế nhưng kinh nghiệm chưa nhiều, tác phẩm còn ít, rất nhiều người đều quy thành tích của hắn cho hai chữ "may mắn". Đương nhiên Diệp Doanh không muốn để người yêu bị chỉ trích nên bỏ ra số tiền khổng lồ để thuê đoàn đội giỏi nhất trau chuốt kịch bản, còn nhờ vào quan hệ của cha mình để mời đạo diễn kỳ cựu Lưu Đông Bình chuẩn bị cho bộ phim hành động đề tài cảnh sát "Ám Hỏa", muốn để Thôi Tử Minh nhờ vào đó giành thêm một giải Ảnh đế.
Diệp Doanh cực kỳ xem trọng tác phẩm này, thậm chí casting vai phụ cũng đích thân tham dự, kiểm soát nghiêm ngặt từng khâu, kiên quyết không để bất kỳ ai níu chân Thôi Tử Minh. Lúc ấy Diệp Doanh chịu không được chiến tranh lạnh với Thôi Tử Minh, khi chủ động đi làm lành với đối phương còn ôm cánh tay hắn nói: "Vai phụ trong "Ám Hỏa" em đã chọn lựa kỹ càng cho anh rồi, bộ phim này nhất định sẽ giúp anh vươn lên một tầm cao mới, đừng giận em nữa được không?"
Đường Cửu xem xong đoạn hồi ức này chỉ muốn cốc đầu Diệp Doanh một cái. Đúng là ngốc quá mà, bị người ta bán còn giúp đếm tiền nữa!
Lần trước Thôi Tử Minh diễn "Ám Hỏa" đúng là nổi như cồn, nhờ vậy lại đoạt thêm một giải Ảnh đế.
Nhưng lần này vai chính "Ám Hỏa" dù có tìm heo đến diễn cũng tuyệt đối không đến lượt Thôi Tử Minh!
Đường Cửu hừ lạnh, ngồi bắt chéo chân trên ghế tổng tài chậm rãi đọc kịch bản "Ám Hỏa". Lúc đầu hắn chỉ thấy tò mò nhưng về sau lại bị câu chuyện này cuốn hút.
Cảnh đầu kịch bản là một căn hộ bừa bộn bẩn thỉu, ánh sáng lờ mờ, không khí ngột ngạt, trên bàn chất đầy ly mì ăn liền chưa vứt. Một người đàn ông mặc áo may ô ngồi dưới sàn, dựa lưng vào ghế salon chơi game. Hắn để râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù như tổ quạ, nếu trên lưng không lộ ra cơ bắp rắn chắc thì sẽ khiến người ta lầm tưởng hắn là một thanh niên vô công rỗi nghề nhếch nhác sa đọa.
Đến khi một người trẻ tuổi tìm tới cửa, thân phận thật sự của "thanh niên vô công rỗi nghề" này mới được hé lộ.
Hắn tên Lý Tuấn, từng là một cảnh sát chống ma túy xuất sắc. Cha hắn cũng là một cảnh sát kỳ cựu, hắn từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng sau đó gia đình này tan vỡ. Năm Lý Tuấn mười tuổi, một tên lưu manh vì muốn trả thù ông Lý nên đã bắt cóc mẹ hắn. Lúc đó ông Lý đích thân chỉ huy một chiến dịch truy bắt tầm cỡ, chỉ cần có chút sai lầm thì sẽ thất bại trong gang tấc. Sau đó chiến dịch thành công nhưng mẹ Lý Tuấn đã bị sát hại.
Mặc dù Lý Tuấn có thể hiểu được tình thế khó khăn và lựa chọn của cha mình nhưng vẫn không thể buông xuống oán hận với ông. Hắn càng căm hận bọn tội phạm hơn, thế là sau khi tốt nghiệp đại học hắn khoác lên mình đồng phục cảnh sát, trở thành một cảnh sát chống ma túy quang vinh.
Lý Tuấn có tư duy nhạy bén, tài năng và trực giác kinh người trong việc điều tra truy bắt tội phạm, tuổi còn trẻ đã phá được nhiều vụ trọng án, trở thành truyền thuyết trong ngành công an, tất cả mọi người đều tán dương hổ phụ sinh hổ tử nhưng chỉ có Lý Tuấn biết rõ quan hệ giữa hai cha con mấy năm qua đã bị đóng băng. Hắn biết cha mình luôn cảm thấy áy náy với mẹ con hắn, nhiều lần còn chủ động cứu vãn quan hệ giữa hai người nhưng đều bị hắn né tránh vì không cách nào tha thứ cho ông.
Đến khi ông Lý bất hạnh hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, hắn cuồng loạn khóc rống một trận, từ đó càng thêm lạnh lùng khép kín, ngày đêm điên cuồng làm việc, bắt tội phạm trở thành ý nghĩa và động lực duy nhất để hắn sống tiếp.
Lý Tuấn gần ba mươi vẫn chưa kết hôn, chỉ sống một mình trong căn hộ. Một ngày nọ ở căn hộ kế bên có hai mẹ con chuyển đến, cậu con trai tên Mạnh Phi khoảng mười sáu tuổi, dáng dấp thanh tú nhưng hai chân lại bị liệt. Tính cách cậu vô cùng lạc quan cởi mở, ngày thứ hai sau khi chuyển đến thì tự đẩy xe lăn sang gõ cửa nhà Lý Tuấn.
"Ca ca, đây là mì hoành thánh mẹ em nấu, mang tới cho anh nếm thử đó."
Mì hoành thánh vừa nấu xong, nhân bánh thịt heo hành tây, vỏ mỏng nhân nhiều, nước lèo còn rải ngò thơm nức mũi. Ngoại trừ liên hệ với đồng nghiệp và lãnh đạo ở cục cảnh sát thì lâu nay Lý Tuấn không hề giao tiếp với ai, hắn bối rối cám ơn rồi nhận lấy tô mì hoành thánh nóng hổi, ngượng ngùng tìm đề tài bắt chuyện: "Em học lớp mười à?"
"Em lên lớp mười một rồi." Mạnh Phi nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, "Ở đây gần trường học, mẹ đưa em đến đây để tiện chăm sóc và chuẩn bị cho em thi đại học."
Lý Tuấn ồ một tiếng, không biết phải nói gì tiếp theo, Mạnh Phi nhận ra hắn không giỏi giao tiếp nên ân cần nói: "Ca ca ăn trước đi, mì hoành thánh để nguội không ngon đâu! Em về làm bài tập đây." Trước khi đi cậu sực nhớ ra điều gì nên quay đầu hào hứng nói, "Ca, em nghe nói anh là cảnh sát, thật lợi hại quá! Các anh đều là đại anh hùng cả!"
Lý Tuấn khẽ giật mình, nhìn tô mì hoành thánh thì cảm xúc đè nén lâu nay lại được thả lỏng một cách thần kỳ.
Sau đó Lý Tuấn thường xuyên gặp Mạnh Phi, lần nào cậu cũng nhiệt tình chào hỏi hắn, còn hay đem cho hắn bánh bao hoặc bánh ngọt mẹ mình làm. Lâu dần Lý Tuấn biết được chân Mạnh Phi bị liệt năm tám tuổi sau một tai nạn xe cộ, bác sĩ nói cả đời này cũng không thể lành lại nữa. Mạnh Phi học rất giỏi, điểm thi luôn nằm trong ba hạng đầu. Mạnh Phi còn biết vẽ tranh, mơ ước thi đậu vào học viện mỹ thuật giỏi nhất nước và tương lai làm một nhà thiết kế.
Hắn bị thái độ lạc quan tích cực và nghị lực sống kiên cường của cậu đả động, vô tình cũng bị lây nhiễm. Hắn dần cởi mở hơn, thỉnh thoảng còn kể cho cậu nghe những tình huống nguy hiểm mình từng trải qua, có lần được nghỉ còn lái xe đưa Mạnh Phi lên thảo nguyên chơi. Hắn cõng Mạnh Phi chạy hết tốc lực, cậu vui vẻ cười to trên lưng hắn, nói có cảm giác như mình đang bay vậy. Lý Tuấn dần xem Mạnh Phi như em trai ruột, thật lòng mong cậu có thể sống thật tốt và thực hiện giấc mơ của mình.
Nhưng vận mệnh cực kỳ tàn khốc với hắn, nhất định phải cướp hết mọi điều tốt đẹp bên cạnh hắn mới thôi.
Trong tỉnh có một băng nhóm buôn lậu ma túy quy mô lớn, bọn chúng trang bị súng ống đạn được, độ nguy hiểm cực cao, cảnh sát lần theo manh mối do người chỉ điểm cung cấp, âm thầm điều tra mấy tháng mới tìm ra sào huyệt của bọn chúng và lên chiến dịch tiêu diệt toàn bộ. Cuối cùng hai bên sống mái với nhau trong một nhà máy bỏ hoang, Lý Tuấn là tổng chỉ huy chiến dịch, khi sắp giành được thắng lợi thì trông thấy tên trùm ma túy lôi xềnh xệch ra một con tin, chính là Mạnh Phi.
Không biết bọn hắn moi được tin tức từ đâu mà bắt cậu đến đây. Mũi dao bén nhọn chĩa vào cổ Mạnh Phi, tên trùm ma túy hung hãn đe dọa nếu cảnh sát bắn hắn thì sẽ để cậu chôn theo.
Trong đầu Lý Tuấn nhất thời trống rỗng, dường như trông thấy vận mệnh nấp trong bóng tối mênh mông đang nở nụ cười quỷ quyệt với mình.
Trùm buôn ma túy mượn cơ hội này tranh thủ thoát ra lối đi bí mật, trong tai truyền đến tiếng thúc giục gấp gáp của cấp trên, bảo hắn mau đưa ra quyết định. Trên trán Lý Tuấn rịn đầy mồ hôi, chợt thấy thiếu niên đối diện dũng cảm mỉm cười rồi gọi lớn: "Ca ca, anh là đại anh hùng!" Sau đó tự đụng cổ mình vào mũi dao nhọn.
Trong khoảnh khắc máu bắn ra tung tóe, viên đạn của Lý Tuấn cũng ghim trúng sọ tên trùm buôn ma túy.
Cuối cùng chiến dịch thành công, toàn bộ băng nhóm ma túy sa lưới, nhưng hôm sau Lý Tuấn lại nộp đơn từ chức.
Hắn không cách nào tiếp tục cầm súng, bởi vì hắn sinh lòng hoài nghi về nghề nghiệp mà mình vẫn lấy làm kiêu hãnh. Hắn chưa bao giờ là anh hùng, bởi vì hắn mãi mãi cũng không bảo vệ được những người mình muốn bảo vệ.
Lý Tuấn biến mất ba năm, đến khi trong tỉnh lại xuất hiện vụ án buôn lậu ma túy và giết người, hung án mãi vẫn không thể phá được, đồng nghiệp cũ kiêm bạn thân của Lý Tuấn lại đến gõ cửa tìm hắn.
Câu chuyện chính thức bắt đầu từ đây, kể lại Lý Tuấn làm cách nào tìm lại lòng nhiệt huyết, cùng các chiến hữu phá hung án và thắng được trùm buôn ma túy.
Đường Cửu đọc xong kịch bản càng thấy hứng thú hơn với buổi casting chiều nay, hắn đến từ sớm, đeo kính râm ngồi xuống ghế giám khảo. Bình thường hắn ít khi lộ mặt, tuổi lại còn trẻ nên diễn viên tới thử vai cũng không nhận ra hắn, thấy hắn ngồi kế bên Lưu Đông Bình còn tưởng đây là đàn em thân thiết của Lưu đạo diễn nên không mấy chú ý, chỉ cố gắng chứng tỏ năng lực với đạo diễn và biên kịch.
Mãi đến khi người kế tiếp bước vào.
Nam nhân cao 1m85, thân hình cao gầy, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, trên người mơ hồ toát ra cảm giác áp bách hệt như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, sắc bén mà nặng nề. Khí chất có phần mâu thuẫn này lập tức thu hút sự chú ý của ban giám khảo, ai cũng dán mắt vào y. Nhưng y không nhìn đạo diễn, cũng không nhìn bất kỳ ai khác mà hướng thẳng ánh mắt bình tĩnh về phía Đường Cửu.
Đôi mắt Đường Cửu giấu sau kính râm bất thình lình chạm trúng ánh mắt đối phương, trong đầu nổ ầm một tiếng, tim cũng đập thình thịch.
Hai người nhìn nhau khá lâu khiến các giám khảo còn lại đều cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc nam nhân dời mắt đi rồi khom người giới thiệu mình: "Tôi là Bùi Hàn."
Lưu Đông Bình gật đầu ra hiệu y có thể bắt đầu diễn.
Nam phụ là một đồng nghiệp kiêm bạn thân vô cùng quan trọng của Lý Tuấn, là người cổ vũ Lý Tuấn thoát khỏi bóng ma của quá khứ để tìm lại nhiệt huyết ban đầu. Khác với Lý Tuấn, tính tình nam phụ hướng ngoại thoải mái, thỉnh thoảng còn có chút không đứng đắn, chẳng có vẻ gì là cảnh sát đường đường chính chính mà giống công tử lêu lổng tán gái ngoài đường hơn.
Nhìn qua thì ngoại hình và khí chất của Bùi Hàn khác xa một trời một vực với nam phụ, nhưng khi y nhập vai thì tất cả giám khảo đều sửng sốt.
Bùi Hàn diễn đoạn mở đầu kịch bản, nam phụ đến nhà tìm Lý Tuấn.
"Ôi đệt...... mũi cậu bị điếc rồi hả Lý Tuấn? Cậu không ngửi thấy mùi gì trong nhà mình à?" Bùi Hàn bịt mũi nhăn mặt, khoa trương giơ tay kia lên quạt quạt trước mũi. Khí chất lạnh lùng trên người y đột nhiên biến mất sạch, khóe mắt đuôi mày đều hiện rõ vẻ chê bai, nhìn bộ dạng hết sức gợi đòn.
Một lát sau, y bất mãn tặc lưỡi rồi đưa tay đẩy nhẹ một cái, "Tôi bảo này, tốt xấu gì chúng ta cũng ba năm không gặp rồi, để ý đến tôi một chút được không?"
Ngữ khí của y tự nhiên trôi chảy, ngắt câu đúng chỗ, rõ ràng chỉ đứng một mình nhưng diễn xuất của y lại mang đến cảm giác như có hai người đang tương tác với nhau. Tựa như không được đáp lại, Bùi Hàn không còn tự làm mình mất mặt nữa, y dạo quanh một vòng rồi đưa tay lấy từ trong không khí ra vật gì đó cầm trong tay lắc lắc.
Động tác của y khiến Đường Cửu lập tức nhận ra đó là một cái hộp, quả nhiên Lưu Đông Bình nhíu mày nói khẽ: "Huy chương."
"Cậu vẫn còn giữ thứ này à?" Y nhếch môi cười hờ hững, "Nghe nói năm đó cậu từ chức còn ầm ĩ một trận với cục phó, nói cứ thấy huy hiệu này thì buồn nôn mà? Đã buồn nôn thì đừng giữ lại nữa, tôi xử lý dùm cậu nhé?"
Khi chữ cuối cùng vừa thốt ra, ý cười lỗ mãng trên mặt y bỗng nhiên biến mất sạch, ánh mắt trở nên sắc bén lạnh lẽo, đột ngột giơ tay đập mạnh cái hộp xuống đất, trong nháy mắt Đường Cửu như nghe thấy tiếng loảng xoảng chói tai của kim loại.
"Dù sao để chúng quay lại lò tái chế vẫn tốt hơn ở tiếp với cái xác không hồn như cậu!"
Như sấm sét nổ vang kinh thiên động địa, lại như trường kiếm ra khỏi vỏ tỏa sát khí tứ phía, ánh mắt nam nhân hung hãn sắc bén mang theo nỗi khổ riêng không thể nói, giống hệt một cây kim lạnh lẽo đâm thẳng tới chỗ ban giám khảo.
Khi các giám khảo còn chưa bừng tỉnh thì Bùi Hàn đã diễn xong, y bình tĩnh cúi chào, tựa như thanh kiếm đằng đằng sát khí lại bị phong ấn trong vỏ kiếm nặng nề.
Kế đến các diễn viên khác lục tục ra diễn nhưng chẳng ai lọt vào mắt Đường Cửu. Tim hắn đập loạn xạ, trực giác dâng lên trong lòng càng thêm rõ ràng.
【 Tam Tam...... Tôi nghĩ mình tìm được anh ấy rồi.】 Đường Cửu lẩm bẩm trong đầu.
Hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào về cảm giác kỳ diệu này, rõ ràng khí chất và tính cách Bùi Hàn hoàn toàn khác hẳn Yến Ngọc Sâm và Trang Hoàn, hai người cũng chỉ đối mặt với nhau mấy giây ngắn ngủi nhưng Đường Cửu lại có một cảm giác rất mãnh liệt.
Đó chính là y.
【 Tôi muốn xác nhận lại một chút.】 Tuy trực giác mạnh nhưng vẫn chưa dám chắc trăm phần trăm, nhất định phải tìm cơ hội tiếp xúc thêm mới được. Đường Cửu mở ra tài liệu trước mặt mới phát hiện Bùi Hàn thuộc công ty giải trí khác, bình thường muốn gặp y chỉ sợ không dễ.
【 Sao lại không dễ? Rất dễ là đằng khác ~】233 lên tiếng, không hiểu sao giọng nói có vẻ mập mờ, còn cười hết sức gian tà trong đầu hắn.
【...... Nói hay quá nhỉ.】 Đường Cửu bị giọng cười của nó làm nổi da gà, 【 Bạn có ý kiến gì không? 】
【 Giờ ngài là tổng tài mà.】233 hướng dẫn từng bước, 【 Tổng tài thích nhất là làm gì?】
Không đợi Đường Cửu trả lời, hai mắt 233 đã tỏa sáng, không kịp chờ đợi hùng hồn thốt ra ba chữ:
【 Bao nuôi y!】
233: 【 Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi, ký chủ ngược chết hắn đi!! (/>皿<)/】
"Nhất định rồi." Đường Cửu kiểm tra tuyến thời gian trước mắt, giờ là lúc Thôi Tử Minh hẹn hò bí mật bị khui ra rồi lên thẳng hot search, Diệp Doanh chất vấn không có kết quả, hai người lâm vào chiến tranh lạnh.
Phải nói rằng ưu thế tuổi tác của Thôi Tử Minh đã giúp hắn nắm rõ tâm lý Diệp Doanh như lòng bàn tay, hắn biết Diệp Doanh yêu mình từ tận xương tủy, rất sợ mất hắn nên dù có bị phát giác cũng chẳng hề sợ hãi nao núng, ngược lại còn cố tình làm ngơ Diệp Doanh, chắc mẩm Diệp Doanh sẽ tới làm lành trước.
Đường Cửu cười ha ha, vậy ngài cứ thong thả chờ đi nhé.
233: 【 Giờ chúng ta phải làm gì đây?】
Đường Cửu cười tí tởn, hai mắt sáng rực: "Đương nhiên là đi tìm tình yêu đích thực của tôi rồi!!"
233: 【...... Ký chủ ngài còn nhớ chúng ta là hệ thống ngược tra không vậy ←_←】
Đường Cửu: "...... Đương, đương nhiên là nhớ rồi! Bạn không thấy sao, lần nào tình yêu đích thực của tôi cũng góp công rất lớn vào nhiệm vụ ngược tra đó, tôi tìm anh ấy để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn thôi mà! "
233: 【......】 Lấy việc công làm việc tư, chắc tui tin!
Nói thì nói vậy nhưng thế giới rộng lớn như thế, đối phương lại không có đặc điểm rõ ràng nên chẳng có cách nào tìm, Đường Cửu chỉ biết gửi gắm hy vọng vào vận may, yên lặng cầu nguyện đối phương mau chóng xuất hiện trước mặt mình.
Việc hắn phải làm bây giờ là tiếp quản công việc của Tiểu Diệp tổng. Trước kia Đường Cửu thường xuyên bị cha mình xách tới công ty thực tập, mặc dù hắn rất không tình nguyện nhưng cũng học được không ít thứ, dù hoàn cảnh đột ngột thay đổi thì vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó. Hắn nhìn lịch trình chiều nay, mục đầu tiên là dự buổi casting vai nam phụ cho phim "Ám Hỏa".
Nhìn thấy bộ phim "Ám Hỏa" này, trong đầu Đường Cửu lập tức hiện ra một vài ký ức kiếp trước của Diệp Doanh. Diệp Doanh là sếp lớn nên đáng lẽ không cần tham dự casting một vai phụ chẳng quan trọng gì, nhưng bộ phim này thì khác vì nó được Diệp Doanh sản xuất riêng cho Thôi Tử Minh.
Mặc dù Thôi Tử Minh từng đoạt được giải Ảnh đế nhưng kinh nghiệm chưa nhiều, tác phẩm còn ít, rất nhiều người đều quy thành tích của hắn cho hai chữ "may mắn". Đương nhiên Diệp Doanh không muốn để người yêu bị chỉ trích nên bỏ ra số tiền khổng lồ để thuê đoàn đội giỏi nhất trau chuốt kịch bản, còn nhờ vào quan hệ của cha mình để mời đạo diễn kỳ cựu Lưu Đông Bình chuẩn bị cho bộ phim hành động đề tài cảnh sát "Ám Hỏa", muốn để Thôi Tử Minh nhờ vào đó giành thêm một giải Ảnh đế.
Diệp Doanh cực kỳ xem trọng tác phẩm này, thậm chí casting vai phụ cũng đích thân tham dự, kiểm soát nghiêm ngặt từng khâu, kiên quyết không để bất kỳ ai níu chân Thôi Tử Minh. Lúc ấy Diệp Doanh chịu không được chiến tranh lạnh với Thôi Tử Minh, khi chủ động đi làm lành với đối phương còn ôm cánh tay hắn nói: "Vai phụ trong "Ám Hỏa" em đã chọn lựa kỹ càng cho anh rồi, bộ phim này nhất định sẽ giúp anh vươn lên một tầm cao mới, đừng giận em nữa được không?"
Đường Cửu xem xong đoạn hồi ức này chỉ muốn cốc đầu Diệp Doanh một cái. Đúng là ngốc quá mà, bị người ta bán còn giúp đếm tiền nữa!
Lần trước Thôi Tử Minh diễn "Ám Hỏa" đúng là nổi như cồn, nhờ vậy lại đoạt thêm một giải Ảnh đế.
Nhưng lần này vai chính "Ám Hỏa" dù có tìm heo đến diễn cũng tuyệt đối không đến lượt Thôi Tử Minh!
Đường Cửu hừ lạnh, ngồi bắt chéo chân trên ghế tổng tài chậm rãi đọc kịch bản "Ám Hỏa". Lúc đầu hắn chỉ thấy tò mò nhưng về sau lại bị câu chuyện này cuốn hút.
Cảnh đầu kịch bản là một căn hộ bừa bộn bẩn thỉu, ánh sáng lờ mờ, không khí ngột ngạt, trên bàn chất đầy ly mì ăn liền chưa vứt. Một người đàn ông mặc áo may ô ngồi dưới sàn, dựa lưng vào ghế salon chơi game. Hắn để râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù như tổ quạ, nếu trên lưng không lộ ra cơ bắp rắn chắc thì sẽ khiến người ta lầm tưởng hắn là một thanh niên vô công rỗi nghề nhếch nhác sa đọa.
Đến khi một người trẻ tuổi tìm tới cửa, thân phận thật sự của "thanh niên vô công rỗi nghề" này mới được hé lộ.
Hắn tên Lý Tuấn, từng là một cảnh sát chống ma túy xuất sắc. Cha hắn cũng là một cảnh sát kỳ cựu, hắn từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng sau đó gia đình này tan vỡ. Năm Lý Tuấn mười tuổi, một tên lưu manh vì muốn trả thù ông Lý nên đã bắt cóc mẹ hắn. Lúc đó ông Lý đích thân chỉ huy một chiến dịch truy bắt tầm cỡ, chỉ cần có chút sai lầm thì sẽ thất bại trong gang tấc. Sau đó chiến dịch thành công nhưng mẹ Lý Tuấn đã bị sát hại.
Mặc dù Lý Tuấn có thể hiểu được tình thế khó khăn và lựa chọn của cha mình nhưng vẫn không thể buông xuống oán hận với ông. Hắn càng căm hận bọn tội phạm hơn, thế là sau khi tốt nghiệp đại học hắn khoác lên mình đồng phục cảnh sát, trở thành một cảnh sát chống ma túy quang vinh.
Lý Tuấn có tư duy nhạy bén, tài năng và trực giác kinh người trong việc điều tra truy bắt tội phạm, tuổi còn trẻ đã phá được nhiều vụ trọng án, trở thành truyền thuyết trong ngành công an, tất cả mọi người đều tán dương hổ phụ sinh hổ tử nhưng chỉ có Lý Tuấn biết rõ quan hệ giữa hai cha con mấy năm qua đã bị đóng băng. Hắn biết cha mình luôn cảm thấy áy náy với mẹ con hắn, nhiều lần còn chủ động cứu vãn quan hệ giữa hai người nhưng đều bị hắn né tránh vì không cách nào tha thứ cho ông.
Đến khi ông Lý bất hạnh hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, hắn cuồng loạn khóc rống một trận, từ đó càng thêm lạnh lùng khép kín, ngày đêm điên cuồng làm việc, bắt tội phạm trở thành ý nghĩa và động lực duy nhất để hắn sống tiếp.
Lý Tuấn gần ba mươi vẫn chưa kết hôn, chỉ sống một mình trong căn hộ. Một ngày nọ ở căn hộ kế bên có hai mẹ con chuyển đến, cậu con trai tên Mạnh Phi khoảng mười sáu tuổi, dáng dấp thanh tú nhưng hai chân lại bị liệt. Tính cách cậu vô cùng lạc quan cởi mở, ngày thứ hai sau khi chuyển đến thì tự đẩy xe lăn sang gõ cửa nhà Lý Tuấn.
"Ca ca, đây là mì hoành thánh mẹ em nấu, mang tới cho anh nếm thử đó."
Mì hoành thánh vừa nấu xong, nhân bánh thịt heo hành tây, vỏ mỏng nhân nhiều, nước lèo còn rải ngò thơm nức mũi. Ngoại trừ liên hệ với đồng nghiệp và lãnh đạo ở cục cảnh sát thì lâu nay Lý Tuấn không hề giao tiếp với ai, hắn bối rối cám ơn rồi nhận lấy tô mì hoành thánh nóng hổi, ngượng ngùng tìm đề tài bắt chuyện: "Em học lớp mười à?"
"Em lên lớp mười một rồi." Mạnh Phi nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, "Ở đây gần trường học, mẹ đưa em đến đây để tiện chăm sóc và chuẩn bị cho em thi đại học."
Lý Tuấn ồ một tiếng, không biết phải nói gì tiếp theo, Mạnh Phi nhận ra hắn không giỏi giao tiếp nên ân cần nói: "Ca ca ăn trước đi, mì hoành thánh để nguội không ngon đâu! Em về làm bài tập đây." Trước khi đi cậu sực nhớ ra điều gì nên quay đầu hào hứng nói, "Ca, em nghe nói anh là cảnh sát, thật lợi hại quá! Các anh đều là đại anh hùng cả!"
Lý Tuấn khẽ giật mình, nhìn tô mì hoành thánh thì cảm xúc đè nén lâu nay lại được thả lỏng một cách thần kỳ.
Sau đó Lý Tuấn thường xuyên gặp Mạnh Phi, lần nào cậu cũng nhiệt tình chào hỏi hắn, còn hay đem cho hắn bánh bao hoặc bánh ngọt mẹ mình làm. Lâu dần Lý Tuấn biết được chân Mạnh Phi bị liệt năm tám tuổi sau một tai nạn xe cộ, bác sĩ nói cả đời này cũng không thể lành lại nữa. Mạnh Phi học rất giỏi, điểm thi luôn nằm trong ba hạng đầu. Mạnh Phi còn biết vẽ tranh, mơ ước thi đậu vào học viện mỹ thuật giỏi nhất nước và tương lai làm một nhà thiết kế.
Hắn bị thái độ lạc quan tích cực và nghị lực sống kiên cường của cậu đả động, vô tình cũng bị lây nhiễm. Hắn dần cởi mở hơn, thỉnh thoảng còn kể cho cậu nghe những tình huống nguy hiểm mình từng trải qua, có lần được nghỉ còn lái xe đưa Mạnh Phi lên thảo nguyên chơi. Hắn cõng Mạnh Phi chạy hết tốc lực, cậu vui vẻ cười to trên lưng hắn, nói có cảm giác như mình đang bay vậy. Lý Tuấn dần xem Mạnh Phi như em trai ruột, thật lòng mong cậu có thể sống thật tốt và thực hiện giấc mơ của mình.
Nhưng vận mệnh cực kỳ tàn khốc với hắn, nhất định phải cướp hết mọi điều tốt đẹp bên cạnh hắn mới thôi.
Trong tỉnh có một băng nhóm buôn lậu ma túy quy mô lớn, bọn chúng trang bị súng ống đạn được, độ nguy hiểm cực cao, cảnh sát lần theo manh mối do người chỉ điểm cung cấp, âm thầm điều tra mấy tháng mới tìm ra sào huyệt của bọn chúng và lên chiến dịch tiêu diệt toàn bộ. Cuối cùng hai bên sống mái với nhau trong một nhà máy bỏ hoang, Lý Tuấn là tổng chỉ huy chiến dịch, khi sắp giành được thắng lợi thì trông thấy tên trùm ma túy lôi xềnh xệch ra một con tin, chính là Mạnh Phi.
Không biết bọn hắn moi được tin tức từ đâu mà bắt cậu đến đây. Mũi dao bén nhọn chĩa vào cổ Mạnh Phi, tên trùm ma túy hung hãn đe dọa nếu cảnh sát bắn hắn thì sẽ để cậu chôn theo.
Trong đầu Lý Tuấn nhất thời trống rỗng, dường như trông thấy vận mệnh nấp trong bóng tối mênh mông đang nở nụ cười quỷ quyệt với mình.
Trùm buôn ma túy mượn cơ hội này tranh thủ thoát ra lối đi bí mật, trong tai truyền đến tiếng thúc giục gấp gáp của cấp trên, bảo hắn mau đưa ra quyết định. Trên trán Lý Tuấn rịn đầy mồ hôi, chợt thấy thiếu niên đối diện dũng cảm mỉm cười rồi gọi lớn: "Ca ca, anh là đại anh hùng!" Sau đó tự đụng cổ mình vào mũi dao nhọn.
Trong khoảnh khắc máu bắn ra tung tóe, viên đạn của Lý Tuấn cũng ghim trúng sọ tên trùm buôn ma túy.
Cuối cùng chiến dịch thành công, toàn bộ băng nhóm ma túy sa lưới, nhưng hôm sau Lý Tuấn lại nộp đơn từ chức.
Hắn không cách nào tiếp tục cầm súng, bởi vì hắn sinh lòng hoài nghi về nghề nghiệp mà mình vẫn lấy làm kiêu hãnh. Hắn chưa bao giờ là anh hùng, bởi vì hắn mãi mãi cũng không bảo vệ được những người mình muốn bảo vệ.
Lý Tuấn biến mất ba năm, đến khi trong tỉnh lại xuất hiện vụ án buôn lậu ma túy và giết người, hung án mãi vẫn không thể phá được, đồng nghiệp cũ kiêm bạn thân của Lý Tuấn lại đến gõ cửa tìm hắn.
Câu chuyện chính thức bắt đầu từ đây, kể lại Lý Tuấn làm cách nào tìm lại lòng nhiệt huyết, cùng các chiến hữu phá hung án và thắng được trùm buôn ma túy.
Đường Cửu đọc xong kịch bản càng thấy hứng thú hơn với buổi casting chiều nay, hắn đến từ sớm, đeo kính râm ngồi xuống ghế giám khảo. Bình thường hắn ít khi lộ mặt, tuổi lại còn trẻ nên diễn viên tới thử vai cũng không nhận ra hắn, thấy hắn ngồi kế bên Lưu Đông Bình còn tưởng đây là đàn em thân thiết của Lưu đạo diễn nên không mấy chú ý, chỉ cố gắng chứng tỏ năng lực với đạo diễn và biên kịch.
Mãi đến khi người kế tiếp bước vào.
Nam nhân cao 1m85, thân hình cao gầy, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, trên người mơ hồ toát ra cảm giác áp bách hệt như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, sắc bén mà nặng nề. Khí chất có phần mâu thuẫn này lập tức thu hút sự chú ý của ban giám khảo, ai cũng dán mắt vào y. Nhưng y không nhìn đạo diễn, cũng không nhìn bất kỳ ai khác mà hướng thẳng ánh mắt bình tĩnh về phía Đường Cửu.
Đôi mắt Đường Cửu giấu sau kính râm bất thình lình chạm trúng ánh mắt đối phương, trong đầu nổ ầm một tiếng, tim cũng đập thình thịch.
Hai người nhìn nhau khá lâu khiến các giám khảo còn lại đều cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc nam nhân dời mắt đi rồi khom người giới thiệu mình: "Tôi là Bùi Hàn."
Lưu Đông Bình gật đầu ra hiệu y có thể bắt đầu diễn.
Nam phụ là một đồng nghiệp kiêm bạn thân vô cùng quan trọng của Lý Tuấn, là người cổ vũ Lý Tuấn thoát khỏi bóng ma của quá khứ để tìm lại nhiệt huyết ban đầu. Khác với Lý Tuấn, tính tình nam phụ hướng ngoại thoải mái, thỉnh thoảng còn có chút không đứng đắn, chẳng có vẻ gì là cảnh sát đường đường chính chính mà giống công tử lêu lổng tán gái ngoài đường hơn.
Nhìn qua thì ngoại hình và khí chất của Bùi Hàn khác xa một trời một vực với nam phụ, nhưng khi y nhập vai thì tất cả giám khảo đều sửng sốt.
Bùi Hàn diễn đoạn mở đầu kịch bản, nam phụ đến nhà tìm Lý Tuấn.
"Ôi đệt...... mũi cậu bị điếc rồi hả Lý Tuấn? Cậu không ngửi thấy mùi gì trong nhà mình à?" Bùi Hàn bịt mũi nhăn mặt, khoa trương giơ tay kia lên quạt quạt trước mũi. Khí chất lạnh lùng trên người y đột nhiên biến mất sạch, khóe mắt đuôi mày đều hiện rõ vẻ chê bai, nhìn bộ dạng hết sức gợi đòn.
Một lát sau, y bất mãn tặc lưỡi rồi đưa tay đẩy nhẹ một cái, "Tôi bảo này, tốt xấu gì chúng ta cũng ba năm không gặp rồi, để ý đến tôi một chút được không?"
Ngữ khí của y tự nhiên trôi chảy, ngắt câu đúng chỗ, rõ ràng chỉ đứng một mình nhưng diễn xuất của y lại mang đến cảm giác như có hai người đang tương tác với nhau. Tựa như không được đáp lại, Bùi Hàn không còn tự làm mình mất mặt nữa, y dạo quanh một vòng rồi đưa tay lấy từ trong không khí ra vật gì đó cầm trong tay lắc lắc.
Động tác của y khiến Đường Cửu lập tức nhận ra đó là một cái hộp, quả nhiên Lưu Đông Bình nhíu mày nói khẽ: "Huy chương."
"Cậu vẫn còn giữ thứ này à?" Y nhếch môi cười hờ hững, "Nghe nói năm đó cậu từ chức còn ầm ĩ một trận với cục phó, nói cứ thấy huy hiệu này thì buồn nôn mà? Đã buồn nôn thì đừng giữ lại nữa, tôi xử lý dùm cậu nhé?"
Khi chữ cuối cùng vừa thốt ra, ý cười lỗ mãng trên mặt y bỗng nhiên biến mất sạch, ánh mắt trở nên sắc bén lạnh lẽo, đột ngột giơ tay đập mạnh cái hộp xuống đất, trong nháy mắt Đường Cửu như nghe thấy tiếng loảng xoảng chói tai của kim loại.
"Dù sao để chúng quay lại lò tái chế vẫn tốt hơn ở tiếp với cái xác không hồn như cậu!"
Như sấm sét nổ vang kinh thiên động địa, lại như trường kiếm ra khỏi vỏ tỏa sát khí tứ phía, ánh mắt nam nhân hung hãn sắc bén mang theo nỗi khổ riêng không thể nói, giống hệt một cây kim lạnh lẽo đâm thẳng tới chỗ ban giám khảo.
Khi các giám khảo còn chưa bừng tỉnh thì Bùi Hàn đã diễn xong, y bình tĩnh cúi chào, tựa như thanh kiếm đằng đằng sát khí lại bị phong ấn trong vỏ kiếm nặng nề.
Kế đến các diễn viên khác lục tục ra diễn nhưng chẳng ai lọt vào mắt Đường Cửu. Tim hắn đập loạn xạ, trực giác dâng lên trong lòng càng thêm rõ ràng.
【 Tam Tam...... Tôi nghĩ mình tìm được anh ấy rồi.】 Đường Cửu lẩm bẩm trong đầu.
Hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào về cảm giác kỳ diệu này, rõ ràng khí chất và tính cách Bùi Hàn hoàn toàn khác hẳn Yến Ngọc Sâm và Trang Hoàn, hai người cũng chỉ đối mặt với nhau mấy giây ngắn ngủi nhưng Đường Cửu lại có một cảm giác rất mãnh liệt.
Đó chính là y.
【 Tôi muốn xác nhận lại một chút.】 Tuy trực giác mạnh nhưng vẫn chưa dám chắc trăm phần trăm, nhất định phải tìm cơ hội tiếp xúc thêm mới được. Đường Cửu mở ra tài liệu trước mặt mới phát hiện Bùi Hàn thuộc công ty giải trí khác, bình thường muốn gặp y chỉ sợ không dễ.
【 Sao lại không dễ? Rất dễ là đằng khác ~】233 lên tiếng, không hiểu sao giọng nói có vẻ mập mờ, còn cười hết sức gian tà trong đầu hắn.
【...... Nói hay quá nhỉ.】 Đường Cửu bị giọng cười của nó làm nổi da gà, 【 Bạn có ý kiến gì không? 】
【 Giờ ngài là tổng tài mà.】233 hướng dẫn từng bước, 【 Tổng tài thích nhất là làm gì?】
Không đợi Đường Cửu trả lời, hai mắt 233 đã tỏa sáng, không kịp chờ đợi hùng hồn thốt ra ba chữ:
【 Bao nuôi y!】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.