Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-Sport
Chương 46: Hôn
Bất Cật Khương Đích Bàn Tử
08/11/2023
Dáng vẻ lúc này của Úc Ninh thật sự rất hiếm thấy.
Rõ ràng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, thoạt nhìn không có điểm gì khác thường, nhưng Tống Triệu có thể thấy được cậu đang run.
Môi trên cắn chặt.
Úc Ninh nếm thấy vị máu, bàn tay đang nắm chặt điện thoại đột nhiên buông lỏng, cậu suýt chút nữa ngã xuống giữa phòng học, chân không còn sức lực.
May có Tống Triệu nhanh tay đỡ lấy.
Tống Triệu không nghe được phía bên kia nói gì, chỉ có thể thận trọng hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Úc Ninh đeo balo trên lưng, vẻ mặt vẫn như trước, nhưng môi lại dính máu tươi, càng khiến sắc mặt cậu trắng bệch.
Cậu lắc đầu, "Tao phải về nhà, tao sẽ gọi phụ đạo viên xin nghỉ sau."
Trong lòng Tống Triệu nảy lên một suy đoán, nhưng không dám nói ra.
Nhìn vẻ ngoài Úc Ninh nhu nhược dễ ức hiếp, nhưng nội tâm cậu ấy còn cứng rắn hơn cậu tưởng nhiều.
Tống Triệu hỏi, "Vậy có cần gọi Lục Quyện đưa về không? Bây giờ mới mua vé thì biết bao giờ mới về được nhà?"
Tống Triệu nói xong, nhìn thấy Úc Ninh cúi đầu xem điện thoại.
Vừa rồi đầu óc Úc Ninh trống rỗng, nghe vậy cũng thấy có lý, sau khi được Tống Triệu nhắc nhở, cậu thật sự có chút muốn nhờ vả Lục Quyện.
Nhưng...
Cậu không biết mình phải quay về bao lâu.
Phải đối mặt với những gì.
Kì nghỉ ngắn ngày của Lục Quyện sẽ sớm kết thúc.
Nghĩ tới đây, Úc Ninh vẫn lắc đầu, "Không sao, không cần đâu, tao lên app gọi xe xem thử."
Cậu miễn cưỡng cười với Tống Triệu, mở phần mềm đặt xe lên, tuy giá cả có hơi cao nhưng chắc chắn nhanh hơn ngồi xe khách nhiều.
"Thôi, tao đi đây." Đặt xe xong, Úc Ninh mặc kệ vẻ mặt của Tống Triệu, xách balo bước ra khỏi lớp.
Bầu trời đột nhiên chuyển sang âm u.
Giống như là sắp mưa.
Úc Ninh dừng bước, một lúc sau mới tiếp tục đi về phía trước.
Bình thường con đường từ phòng học ra cổng trường không xa lắm nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy nó dài đằng đẵng.
Không bao lâu sau, xe đã đến.
Trước khi Úc Ninh lên xe, tài xế còn nói đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người đi xa như vậy, nếu không phải vì nhiều tiền thì anh ta đã không bỏ chạy.
Úc Ninh ngã xuống ghế sau không phản ứng lại, không nhắm mắt, mí mắt không ngừng run rẩy, làn da vốn trắng nõn lúc này không còn chút hồng hào, chỉ có mảng da môi cậu vừa cắn vẫn đang rỉ máu.
Tài xế thấy nhàm chán, cũng không nói thêm nữa.
Đi loại xe tư nhân này, tốc độ thật sự rất nhanh.
Trước khi thuốc say xe bắt đầu khiến cậu buồn ngủ, Úc Ninh tranh thủ gửi tin nhắn cho Lục Quyện.
Nói cho hắn biết mình có việc về quê mấy hôm.
Có lẽ Lục Quyện thật sự đang ngủ bù, vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Úc Ninh không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Ngây ngốc nhìn điện thoại một lúc, dưới tác dụng của thuốc, Úc Ninh dần thiếp đi.
Giấc ngủ này không kéo dài lắm, Úc Ninh vẫn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cậu mơ thấy khi còn bé.
Khi Úc Chi bị tai nạn nằm trên giường bệnh, bác sĩ thông báo rằng họ không đủ tiền viện phí.
Lúc ấy bà ngoại đã chạy vạy vay mượn khắp nơi.
Nhưng ai sẽ sẵn lòng cho họ vay? Úc Chi ngã bệnh, cả nhà chỉ còn lại một người già và một đứa nhỏ hiểu chuyện, ai có thể cho vay nhiều tiền đến vậy? Ai lại bằng lòng đợi đến khi đứa trẻ lớn lên và kiếm tiền trả lại?
Úc Ninh vẫn luôn hiểu rõ bản chất con người.
Cậu và bà ngoại chỉ có thể trơ mắt nhìn hô hấp của Úc Chi từ từ suy kiệt.
Cậu nhóc được bà ngoại ôm trong tay, không khóc cũng không quấy phá.
Bà ngoại vỗ về sau lưng cậu nói, "Ninh Ninh, bà ngoại chăm sóc con, bà ngoại chăm sóc con, bà ngoại chăm sóc con."
Liên tục lặp đi lặp lại.
Giống như một cơn ác mộng.
"Đến rồi cậu ơi."
Úc Ninh bị tiếng còi của tài xế đánh thức.
Xe dừng trước cửa bệnh viện gần nhất ngoài trấn, trước khi lên xe, Úc Ninh đã liên lạc với cụ hàng xóm, nhận được thông báo bà ngoại được đưa vào đây.
Úc Ninh thanh toán tiền xe, dưới ánh mắt như nhìn cừu con sắp bị giết thịt của người tài xế, tập tễnh vào bệnh viện.
Bệnh viện ở đây khá nhỏ, trang thiết bị cũng không đầy đủ, buổi chiều bệnh nhân đến bệnh viện cơ bản không nhiều.
Khi Úc Ninh tìm thấy phòng của bà ngoại, cụ hàng xóm đang ngồi một mình ngoài phòng, gật gù như sắp ngủ.
Úc Ninh thả nhẹ bước chân, không đánh thức đối phương, đứng trước cửa phòng bệnh gần nửa buổi mới đủ can đảm đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Bên trong vô cùng đơn sơ, một gian phòng có bốn cái giường, ngoài bà ngoại, những chiếc giường khác đều không có người.
Bà ngoại đã được truyền tĩnh mạch, nhưng vẫn chưa tỉnh, hơi thở đều đặn, thoạt nhìn lại gầy thêm một chút so với lần trước Úc Ninh về nhà.
Úc Ninh siết chặt dây đeo balo, lòng bàn tay đau đớn, hằn lên vết hồng.
Đứng không bao lâu, ngoài cửa phòng bệnh truyền đến gõ nhẹ nhàng.
Úc Ninh quay đầu lại, không biết bà cụ nhà hàng xóm biết cậu đến từ lúc nào, đứng ở cửa vẫy tay với cậu.
Úc Ninh vội gật đầu với bà, quay sang nhìn bà ngoại vài lần rồi mới đi ra ngoài.
"Ba của con mang tiền qua," Bà cụ hàng xóm có chút thổn thức, "Nhưng đưa tiền xong thì đi rồi."
Úc Ninh không khỏi ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe lên cảm xúc u ám không rõ.
Thấy dáng vẻ của cậu, bà cụ hàng xóm lắc đầu, "Hôm bay ba của con đến tìm bà ngoại, hai người cãi một trận to rồi bà ngoại con bỗng té xỉu."
"Đây là số tiền nó phải trả."
Câu tiếp theo bà không nói ra.
Mỗi người đều có một quan điểm riêng.
Chưa trải qua cái khổ thì không nên khuyên người khác lương thiện.
Úc Ninh nở nụ cười, "Con biết rồi ạ, cảm ơn bà."
"Con gọi xe đưa bà về nhé, làm phiền bà rồi."
Cụ hàng xóm đã lớn tuổi, quả thực ở đây canh chừng lâu khiến bà thiếu chút nữa ngủ quên trên băng ghế.
Úc Ninh cũng xấu hổ khi để một bà cụ trông ở đây suốt.
Cậu đưa ra yêu cầu, bà cụ hàng xóm tất nhiên cũng không từ chối.
Sau khi tiễn người xuống lầu, thấy bà cụ đã lên xe, ngay khi quay mặt lại, ý cười yếu ớt vẫn luôn chống đỡ trên môi Úc Ninh hoàn toàn biết mất.
Dịch Thao...
Dịch Thao.
Lần đầu tiên trong đời, Úc Ninh hận mình vô dụng đến thế.
Cậu cho rằng chỉ cần cậu và bà ngoại có thể sống tốt, thì thi thoảng Dịch Thao có quấy rối cũng không thành vấn đề.
Thậm chí cậu còn tình nguyện để Dịch Thao quay sang tìm cậu.
Nhưng đến lúc này, cậu không còn thời gian cho Dịch Thao nữa.
Một lúc sau, Úc Ninh đến phòng khám tìm bác sĩ.
Trước đây bà ngoại không có bệnh tật gì, nếu bà thật sự ngất vì tức giận thì không sao, nhưng nếu là vì nguyên nhân khác...
Úc Ninh không dám tưởng tượng.
"Cậu là người nhà bệnh nhân giường B06 đúng không?" Bác sĩ lật hồ sơ bệnh án, đọc được một dòng chữ thì ngẩng đầu nhìn Úc Ninh.
Thấy cậu còn trẻ, lời nói trở nên uyển chuyển hơn nhiều, "Bệnh viện chúng tôi nhỏ, không tra được bệnh gì, nếu cậu đồng ý, chúng tôi có thể giúp sắp xếp chuyển viện."
Bệnh viện này quả thực rất nhỏ.
Ngay cả phòng khám của bác sĩ cũng bé xíu, chỉ có vỏn vẹn bộ bàn ghế, trên tường vẫn còn những tấm cờ thưởng ố vàng không biết đã treo bao lâu.
Úc Ninh chịu đựng cảm xúc hỗn loạn trong lòng, gật đầu, "Vậy thì chuyển viện ạ, phiền bác sĩ giúp đỡ."
Bước ra khỏi văn phòng, cậu cảm thấy cổ họng mình bị bóp chặt.
Lời của bác sĩ quá rõ ràng.
Không tra được bệnh gì.
Có bệnh gì nhưng không tra được.
Cậu nhìn các y tá đang chạy ngang qua mình để thay ống truyền tĩnh mạch cho một bệnh nhân nào đó, dù chạy tới chạy lui nhưng họ vẫn nở nụ cười.
Nhưng Úc Ninh lúc này thật sự không có cách nào ép mình nở nụ cười được.
Thủ tục chuyển viện làm rất nhanh.
Nhưng chi phí nhập việc không phải là một con số nhỏ.
Ngoại trừ ít tiền dự trữ mang theo bên người, Úc Ninh vẫn còn chút tiền tích góp nhiều năm qua.
Nếu vẫn không đủ... Cậu sẽ thử hỏi Dịch Kim, số tiền cậu trả trước đó còn không.
Con người phải học cúi đầu trước hiện thực.
Đến khi chuyển đến một bệnh viện lớn trong thành phố đã là nửa đêm.
Trên đường đi, bà ngoại tỉnh dậy một lần, sau đó lại ngủ say.
Dịch truyền cũng được thay mới.
Sau đó là một loạt kiểm tra và làm thủ tục, trong dòng người chen chúc tại bệnh viện lớn, tràn ngập tiếng khóc tan nát cõi lòng từ khoa cấp cứu.
Úc Ninh không thể để mình dừng bước lại.
Chỉ dừng một chút, cậu cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ bậy.
Khi mọi việc đều đã ổn thỏa cũng là lúc trời tờ mờ sáng.
Phòng bệnh sắp xếp xong xuôi, nhưng kết quả kiểm tra chưa có ngay, bác sĩ chỉ nói phải đợi kết quả cụ thể, nhưng tình huống sẽ không quá lạc quan.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy lời này, Úc Ninh vẫn không thể khống chế được mình, đôi chân mềm oặt.
Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, bác sĩ trấn an, "Yên tâm, tin tưởng vào các bác sĩ chúng tôi."
Thật ra không phải là không tin.
Chỉ là Úc Ninh nhớ lại bà ngoại hết lần này tới lần khác nói dối chưa có kết quả kiểm tra sức khoẻ, nửa đêm bắt gặp bà lén lút trong nhà bếp, cơ thể đột nhiên gầy đi hẳn trong một thời gian ngắn.
Cậu đâm ra hối hận.
Tại sao năm đó nhất định phải học đại học.
Nếu như... Nếu như cậu đi làm, kiếm tiền sớm một chút, không cách xa bà ngoại như vậy, nếu cậu thường xuyên về thăm bà một chút, nếu những ngày lễ cậu quay về thay vì phát sóng trực tiếp kiếm tiền...
Liệu bà có nằm trên giường bệnh như bây giờ không?
Đầu Úc Ninh vô cùng đau.
Khi quay lại phòng bệnh, cậu vẫn mím môi, khóe môi hơi nhếch lên, dù sắc mặt tái nhợt nhưng cậu vẫn mỉm cười, mặc cho ý cười không chạm tới đáy mắt
Nhưng ở trước mặt bà ngoại không thể tỏ ra ủ rũ.
Bà ngoại chỉ có cậu để dựa vào.
Khi bước vào phòng bệnh, Úc Ninh vẫn không nhịn được cơn buồn nôn.
Từ chiều đến giờ cậu chưa ăn gì, trong phòng bệnh lại nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Bà ngoại đã tỉnh lại, không bật đèn.
Vì không phải là phòng riêng nên bên trong còn có một người phụ nữ trẻ, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, nhưng lại gầy gò đến mức không ra hình dáng.
Úc Ninh rón rén đi vào, liếc nhìn người phụ nữ trên giường bên cạnh, rồi nhanh chóng quay đi.
Cậu nửa ngồi nửa quỳ trước giường bệnh của bà, ống truyền dịch đã được gắn vào, chắc hẳn bà ngoại đã nhận ra cậu, vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu.
Úc Ninh không nhúc nhích, để yên cho bà nắm, khẽ thủ thỉ, "Bà ngoại, bà dậy rồi ạ."
"Cháu ngoan, sao con lại ở đây?"
Giọng nói của bà ngoại vẫn còn khàn khàn, Úc Ninh mò mẫm trong bóng tối rót nước ấm cho bà, sau đó đỡ bà ngồi dậy uống chút nước, "Bà ngất xỉu."
Cho dù đã cố gắng khống chế nhưng Úc Ninh vẫn nhận ra giọng cậu có chút run rẩy.
Cậu dừng một chút, "Bà ơi, bà có đói không?"
"Không đói không đói." Dường như bà ngoại nhận ra điều gì, "Vậy con mau ngủ đi, hay là có đói bụng không?"
Úc Ninh lắc đầu một cái, giúp bà vén chăn, "Không đói ạ, vậy thôi con đi ngủ đây, bà nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Cậu nói xong, bà ngoại mới buông lỏng tay áo cậu.
Như là đột nhiên mất toàn bộ sức lực.
Úc Ninh cúi đầu, trong bóng tối không nhìn rõ được gì.
Nhưng trái tim đau đớn như bị ai bóp lấy.
Trước khi đi, cậu lén nhìn người phụ nữ giường bên cạnh.
Dường như đối phương cũng đã tỉnh, nhưng không phát ra tiếng động, chỉ lăn lộn trên giường, có vẻ vô cùng đau đớn.
Úc Ninh không dám nhìn nữa, đóng cửa phòng bệnh.
Đèn ở hành lang vẫn bật sáng nhưng ngoài y tá ra thì trong hành lang chẳng còn mấy người.
Một vài người ôm đầu ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Úc Ninh chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh cửa, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Không khóc nổi.
Nhưng có thứ gì đó nghẹn ứ trong lòng cậu.
Không biết đã ngồi ngốc ở đây bao lâu, cậu mở điện thoại lên xem thử.
Cũng không rõ điện thoại đã hết pin từ khi nào, đã sập nguồn.
Cậu ngơ ngác đi đến bàn y tá hỏi mượn bộ sạc, Úc Ninh đứng ở quầy trực một lúc, đợi điện thoại tự bật nguồn lại thì lậo tức khởi động máy.
Ngay khi mở lên, điện thoạt đột nhiên bị lag một lúc.
Những âm thanh thông báo cuộc gọi nhỡ nhảy ra liên tục.
Tin nhắn trên WeChat cũng sắp bùng nổ.
Đầu tiên là Tống Triệu không biết đã gửi cho cậu bao nhiêu tin, một vài trong số đó được gửi khi cậu mới đến thị trấn, lúc đó cậu không có tâm tư xem điện thoại nên không để ý, còn lại là vào khoảng nửa đêm, hỏi cậu tại sao lại không trả lời tin nhắn.
Úc Ninh nhướn mi, nhìn đồng hồ, trời đã gần sáng rồi.
Báo bình an với Tống Triệu xong, Úc Ninh vội thoát ra ngoài.
Lục Quyện cũng nhắn cho cậu rất nhiều.
Nhưng đến khoảng nửa đêm thì đã ngớt.
Còn chưa biết nên trả lời lại ra sao, Tống Triệu lại gửi tin nhắn đến.
- Đm, làm tao sợ đến nỗi cả đên không ngủ được. Sao giờ này mày còn thức?
- Điện thoại hết pin à? Tao gọi hoài không được
- Ừm, điện thoại hết pin, mới mượn sạc của người khác
- Mày đang ở đâu vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?
Tống Triệu thực sự không yên lòng về trạng thái trước khi rời đi của Úc Ninh.
- Ở bệnh viện, tạm thời vẫn ổn
Ngữ khí Úc Ninh rất bình tĩnh, chỉ có cậu mới biết lúc đánh máy, tay cậu còn run lẩy bẩy, dạ dày cồn cào khó chịu, sắc mặt còn tệ hơn so với lúc mới đến.
Nhìn bộ dạng của cậu, y tá trực ban bên cạnh có chút quan tâm hỏi han: "Cậu khó chịu trong người à? Có cần nghỉ ngơi một lát không?"
Mặc dù y tá trực đã thay ca, nhưng mọi người đều tương đối chú ý đến những người có vẻ ngoài ưa nhìn, lén lút nói ra nói vào vài câu, cứ như vậy, hầu hết y tá ở tầng này đều biết Úc Ninh đã cả đêm không ngủ, cũng không ăn uống gì.
Sau khi cảm ơn ý tốt của y tá, Úc Ninh rút sạc chuẩn bị rời đi, y tá bỗng đưa cho cậu một cục sạc dự phòng, "Chưa đầy pin thì cậu dùng cái này đi."
Dứt lời liền mỉm cười thân thiện với cậu.
Úc Ninh sửng sốt một lúc, lễ phép gật đầu với đối phương, nói cảm ơn.
Khoảnh khắc cậu ngẩng đầu lên, một nụ cười nhàn nhạt tràn ra từ khóe môi.
Là chân thành.
Y tá bỗng đỏ bừng mặt.
Nhưng Úc Ninh đã quay trở lại cửa phòng của bà ngoại.
Tống Triệu lại gửi cho cậu mấy tin nhắn.
- Tao kể cho mày một chuyện, mày đừng giận nha
- Ờ thì Lục Quyện nhờ Giang Lâu hỏi tao mày đang ở đâu, tao cũng không chắc lắm nên nói có lẽ ở nhà mày có chút việc
- Sau đó Giang Lâu nói với tao Lục Quyện đi tìm mày
- Tao cũng không biết hắn có thật sự đi tìm mày không, nhưng do tao sợ người ta lo lắng cho mày quá
- Dù sao hắn cũng là bạn trai mày, mày cũng có thể ỷ lại hắn một chút
Úc Ninh khựng lại.
- Không giận
- Mày nghỉ ngơi đi, mai không định đi học à?
- Biết rồi biết rồi, nhưng giờ tao có ngủ thì mai cũng không bò dậy nổi, thà không ngủ luôn cho rồi. Mày có buồn ngủ không? Hay là thức nói chuyện với tao nè? Chơi game không?
- Không, tao buồn ngủ lắm rồi
Thấy Úc Ninh từ chối, Tống Triệu cũng không bài nỉ, chỉ dặn dò cậu phải chú ý nghỉ ngơi.
Nhắn tin với Tống Triệu xong, Úc Ninh cầm chặt điện thoại, nhắm mắt một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Lục Quyện.
Không có ai nhận điện.
Úc Ninh phờ phạc nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, ôm bụng, dần có chút buồn ngủ.
Cậu vốn nghĩ mình sẽ không thể ngủ được vào lúc này.
Nhưng một khi đã dừng lại, sự mệt mỏi về thể xác không ngừng ập đến, tất cả những gì xảy ra hôm nay tựa như một giấc mộng lướt qua trong đầu cậu.
Thậm chí cậu còn sinh ra một loại ảo giác khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ thật sự chỉ là một giấc mơ.
Úc Ninh không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ.
Cậu chỉ cảm thấy hơi lạnh, vô thức cuộn tròn người, dựa vào băng ghế.
Bệnh viện là nơi lạnh lẽo hơn những nơi khác rất nhiều.
Cậu không thể nhớ chính xác khi nào, dường như trong mơ, cậu tìm thấy nguồn nhiệt, không biết là ai đã đắp chăn cho cậu.
Cậu được nửa ôm vào lòng, dựa vào bả vai ai đó.
Mơ hồ nhận ra điều này, Úc Ninh ép mình mở mắt ra, cậu vô thức muốn trốn sang một bên trước khi mình rơi vào cái ôm của người nọ.
Giây tiếp theo, một bàn tay đặt lên đầu cậu, khẽ đẩy cậu tựa vào bả vai mình.
Phản ứng Úc Ninh chậm đi vài giây.
Quanh chóp mũi thoang thoảng mùi sữa tắm quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá và mùi xà phòng rửa tay.
Úc Ninh còn chưa mở miệng, người ở bên cạnh đã nói trước: "Đừng cử động, buồn ngủ chết mất."
Giọng nói Lục Quyện khàn vô cùng.
Rất khó tưởng tượng rốt cuộc hắn đã hút bao nhiêu thuốc.
Lời nói Úc Ninh nghẹn tại yết hầu.
Có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại không biết nên nói gì.
Cậu ngoan ngoãn tiếp tục dựa vào vai Lục Quyện, nỗi bi thương to lớn đang đè nén lên cậu đột nhiên dường như tìm được lối thoát, cậu dùng hết sức nắm lấy tay Lục Quyện, luồn năm ngón tay vào bàn tay đối phương, sức lực như muốn nghiền nát thứ gì đó.
Còn có chút run rẩy.
Lục Quyện không nói tiếng nào, tùy ý để cậu nắm.
Không biết đã qua bao lâu, Úc Ninh mới thả lỏng, xoay sang vùi đầu vào cổ Lục Quyện, trầm giọng hỏi, "Mấy giờ rồi?"
Lục Quyện bình tĩnh trả lời, "Sáu giờ, còn sớm."
Úc Ninh còn tưởng mình đã ngủ rất lâu, kết quả mới trôi qua một tiếng.
Cậu ừm một tiếng, "Anh đến đây lúc nào vậy?"
"Nửa giờ trước."
Giọng nói Lục Quyện không giấu được sự mệt mỏi, vì đang đeo khẩu trang nên khi nói chuyện mang theo âm mũi.
Úc Ninh: "Ồ... Vậy anh muốn ngủ một lát không?"
Nói xong, chợt nhận ra Lục Quyện giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu mấy cái, Úc Ninh dừng lại, không nói chuyện nữa.
Thật ra cậu muốn hỏi làm sao Lục Quyện tìm ra chỗ này, hút bao nhiêu điếu thuốc, cả đêm có mất ngủ không.
Nhưng lúc này có hỏi cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Úc Ninh chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, túm áo Lục Quyện, dùng sức cọ lên gáy hắn mấy cái, như thể muốn nhét mình vào sâu trong lòng hắn.
Nhưng vì ở đây là bệnh viện, y tá ở bàn trực cách đó không xa thỉnh thoảng lại liếc nhìn bọn họ, Úc Ninh chỉ có thể dừng ở đây.
Cũng may là Lục Quyện đeo khẩu trang, quần áo lúc này lộn xộn, trông có hơi phờ phạc, hoàn toàn không nhìn ra khí chất của một đội trưởng chiến đội.
Không ai nhận ra hắn.
Lục Quyện đáp một tiếng, "Em như vậy làm sao mà ngủ?"
Hắn bật cười, "Ai không biết còn tưởng chúng ta xa nhau mấy chục năm."
Không rõ có phải đang trêu cậu không nữa.
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh buông ra, trước khi đầu cậu rời khỏi hõm cổ hắn, cậu lại bị ấn xuống, Lục Quyện vòng tay ra sau lưng cậu, gần như ôm nửa người cậu vào lòng, kéo chiếc chăn sắp tuột che kín người Úc Ninh, "Được rồi, ngủ đi."
Giọng nói dịu dàng không thể tả.
Úc Ninh không lên tiếng nữa, nhưng ngủ không được.
Cậu chỉ nhắm hai mắt, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Lục Quyện, muốn tìm cảm giác an tâm.
Lục Quyện cũng không lên tiếng, lặng lẽ vuốt ve tóc cậu.
Hắn nhíu mày, cũng không ngủ, trên mặt rõ ràng có chút mệt mỏi, nhưng trên khóe môi là nụ cười khó nhận ra.
Khoảng tám giờ sáng, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, Lục Quyện tranh thủ xuống lầu mua bữa sáng.
Úc Ninh ở ngoài cửa nói chuyện với bác sĩ một lúc rồi mới cùng bác sĩ vào phòng.
Bà ngoại đã tỉnh dậy từ sớm, tinh thần lúc này có vẻ rất tốt.
Ngược lại, người phụ nữ ở giường bên cạnh, từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô, cũng dựa vào đầu giường, nhưng thoạt nhìn tình trạng không mấy khả quan.
Ngay cả khi bác sĩ bước vào, cô vẫn chỉ im lặng, tùy tiện để bác sĩ kiểm tra cho mình.
Úc Ninh để trái cây Lục Quyện mua lên đầu giường của và ngoại, sau khi bác sĩ kiểm tra xong và rời đi, bà ngoại đột nhiên nắm lấy tay cậu, nói nhỏ, "Không chữa bệnh được không con?"
"Ở bệnh viện bà không thoải mái."
Úc Ninh rũ mắt xuống, hiếm khi tỏ ra kháng cự trước mặt bà, lắc đầu, "Không thể."
Cậu rút tay về, vừa gọt táo, vừa nói: "Có thể chữa khỏi, tại sao lại không chữa ạ?"
Thật ra Úc Ninh rất rõ tại sao bà ngoại muốn giấu mình.
Sợ không có tiền.
Điều trị là một quá trình lâu dài, đặc biệt đối với bệnh ung thư vú, căn bệnh có tỷ lệ chữa khỏi cao.
Bà ngoại há miệng, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Úc Ninh, liền nhắm mắt lại quay đầu đi.
Rõ ràng đã nói sẽ không liên lụy đến Úc Ninh.
Bà đã lớn tuổi, cho dù có khỏe mạnh thì cũng còn sống được bao lâu?
Chữa bệnh phải tiêu pha biết bao nhiêu tiền của?
Số tiền ấy nên để cho Úc Ninh trang trải cuộc sống, Úc Ninh có dư dả mới khiến bà không còn lo lắng gì.
Thật sự không nên lãng phí trên người bà.
Nhưng những câu này, cuối cùng bà ngoại cũng không nói ra.
Thời gian này, bà không muốn Úc Ninh phải lo lắng thêm.
Phòng bệnh đột nhiên im phăng phắc.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng.
Lục Quyện bước vào, mang theo một đống... bữa sáng cao cấp được đóng gói công phu, căn phòng vốn có mùi của bệnh viện trong nháy mắt tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Ánh mắt của Lục Quyện dừng lại trên người Úc Ninh vài giây, sau đó dời sang bà ngoại.
Trước mặt bà ngoại, hắn luôn lưu ý tỏ ra nhẹ nhàng, "Bà ngoại".
Lục Quyện đeo khẩu trang, quần áo nhàu nhĩ, tóc tai rối bù, mới đầu bà ngoại cũng không nhận ra hắn, nhưng nghe thấy giọng nói và ánh mắt, liền lập tức nhận ra.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc phức tạo trào lên ồ ạt, bà cố kìm nước mắt, "Sao Tiểu Lục cũng ở đây thế này."
Úc Ninh đặt quả táo xuống, nhận bữa sáng từ tay Lục Quyện, cậu nghiêng đầu nói với bà ngoại, "Đến giao bữa sáng đó ạ, nào, bà ngoại muốn ăn gì nào?"
Nói xong, cậu đến gần Lục Quyện, nhỏ giọng nói, "Anh mua nhiều thế, ăn làm sao hết."
Lục Quyện bật cười, không lên tiếng, chưa ăn ngay mà giúp bà ngoại chuẩn bị bữa sáng trước.
Thấy hắn như vậy, Úc Ninh cũng không cằn nhằn nữa.
Bà ngoại thấy hai người còn có chuyện muốn nói, vội xua tay, "Bà có thể tự ăn được, hai đứa có chuyện gì thì cứ ra ngoài nói đi."
Ban ngày, ngoài hành lang có rất nhiều người.
Vừa ra phòng bệnh, Úc Ninh liền bị Lục Quyện chụp cổ tay, không để tâm ánh mắt người bên cạnh, trực tiếp kéo thẳng vào thang máy đi xuống.
Úc Ninh không phản ứng lại, bên tai cậu loáng thoáng giọng nói của rất nhiều người nhà bệnh nhân, không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ có âm thanh ù ù như thể chứng minh thính giác của cậu vẫn còn nhạy bén.
Bước chân Lục Quyện không ngừng lại, mãi cho đến cửa thoát hiểm ở tầng dưới cùng của bệnh viện, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Úc Ninh không kịp phòng bị, bị Lục Quyện đè lên tường.
Sau đó là một cái hôn mãnh liệt không được báo trước.
____^_^____
Có ai gặp tình trạng up truyện lên là tự nhiên có vài đoạn thừa chữ, thiếu chữ, sai chính tả tùm lum dù đã soát hai, ba lần trước khi up chưa ta Mình tưởng mình bị sót cho tới một ngày đẹp trời đọc lại một chương đã kiểm tra nhiều lần thì thấy vẫn lỗi y chang đó. Cíuuuu!!!
Rõ ràng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, thoạt nhìn không có điểm gì khác thường, nhưng Tống Triệu có thể thấy được cậu đang run.
Môi trên cắn chặt.
Úc Ninh nếm thấy vị máu, bàn tay đang nắm chặt điện thoại đột nhiên buông lỏng, cậu suýt chút nữa ngã xuống giữa phòng học, chân không còn sức lực.
May có Tống Triệu nhanh tay đỡ lấy.
Tống Triệu không nghe được phía bên kia nói gì, chỉ có thể thận trọng hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Úc Ninh đeo balo trên lưng, vẻ mặt vẫn như trước, nhưng môi lại dính máu tươi, càng khiến sắc mặt cậu trắng bệch.
Cậu lắc đầu, "Tao phải về nhà, tao sẽ gọi phụ đạo viên xin nghỉ sau."
Trong lòng Tống Triệu nảy lên một suy đoán, nhưng không dám nói ra.
Nhìn vẻ ngoài Úc Ninh nhu nhược dễ ức hiếp, nhưng nội tâm cậu ấy còn cứng rắn hơn cậu tưởng nhiều.
Tống Triệu hỏi, "Vậy có cần gọi Lục Quyện đưa về không? Bây giờ mới mua vé thì biết bao giờ mới về được nhà?"
Tống Triệu nói xong, nhìn thấy Úc Ninh cúi đầu xem điện thoại.
Vừa rồi đầu óc Úc Ninh trống rỗng, nghe vậy cũng thấy có lý, sau khi được Tống Triệu nhắc nhở, cậu thật sự có chút muốn nhờ vả Lục Quyện.
Nhưng...
Cậu không biết mình phải quay về bao lâu.
Phải đối mặt với những gì.
Kì nghỉ ngắn ngày của Lục Quyện sẽ sớm kết thúc.
Nghĩ tới đây, Úc Ninh vẫn lắc đầu, "Không sao, không cần đâu, tao lên app gọi xe xem thử."
Cậu miễn cưỡng cười với Tống Triệu, mở phần mềm đặt xe lên, tuy giá cả có hơi cao nhưng chắc chắn nhanh hơn ngồi xe khách nhiều.
"Thôi, tao đi đây." Đặt xe xong, Úc Ninh mặc kệ vẻ mặt của Tống Triệu, xách balo bước ra khỏi lớp.
Bầu trời đột nhiên chuyển sang âm u.
Giống như là sắp mưa.
Úc Ninh dừng bước, một lúc sau mới tiếp tục đi về phía trước.
Bình thường con đường từ phòng học ra cổng trường không xa lắm nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy nó dài đằng đẵng.
Không bao lâu sau, xe đã đến.
Trước khi Úc Ninh lên xe, tài xế còn nói đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người đi xa như vậy, nếu không phải vì nhiều tiền thì anh ta đã không bỏ chạy.
Úc Ninh ngã xuống ghế sau không phản ứng lại, không nhắm mắt, mí mắt không ngừng run rẩy, làn da vốn trắng nõn lúc này không còn chút hồng hào, chỉ có mảng da môi cậu vừa cắn vẫn đang rỉ máu.
Tài xế thấy nhàm chán, cũng không nói thêm nữa.
Đi loại xe tư nhân này, tốc độ thật sự rất nhanh.
Trước khi thuốc say xe bắt đầu khiến cậu buồn ngủ, Úc Ninh tranh thủ gửi tin nhắn cho Lục Quyện.
Nói cho hắn biết mình có việc về quê mấy hôm.
Có lẽ Lục Quyện thật sự đang ngủ bù, vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Úc Ninh không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Ngây ngốc nhìn điện thoại một lúc, dưới tác dụng của thuốc, Úc Ninh dần thiếp đi.
Giấc ngủ này không kéo dài lắm, Úc Ninh vẫn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cậu mơ thấy khi còn bé.
Khi Úc Chi bị tai nạn nằm trên giường bệnh, bác sĩ thông báo rằng họ không đủ tiền viện phí.
Lúc ấy bà ngoại đã chạy vạy vay mượn khắp nơi.
Nhưng ai sẽ sẵn lòng cho họ vay? Úc Chi ngã bệnh, cả nhà chỉ còn lại một người già và một đứa nhỏ hiểu chuyện, ai có thể cho vay nhiều tiền đến vậy? Ai lại bằng lòng đợi đến khi đứa trẻ lớn lên và kiếm tiền trả lại?
Úc Ninh vẫn luôn hiểu rõ bản chất con người.
Cậu và bà ngoại chỉ có thể trơ mắt nhìn hô hấp của Úc Chi từ từ suy kiệt.
Cậu nhóc được bà ngoại ôm trong tay, không khóc cũng không quấy phá.
Bà ngoại vỗ về sau lưng cậu nói, "Ninh Ninh, bà ngoại chăm sóc con, bà ngoại chăm sóc con, bà ngoại chăm sóc con."
Liên tục lặp đi lặp lại.
Giống như một cơn ác mộng.
"Đến rồi cậu ơi."
Úc Ninh bị tiếng còi của tài xế đánh thức.
Xe dừng trước cửa bệnh viện gần nhất ngoài trấn, trước khi lên xe, Úc Ninh đã liên lạc với cụ hàng xóm, nhận được thông báo bà ngoại được đưa vào đây.
Úc Ninh thanh toán tiền xe, dưới ánh mắt như nhìn cừu con sắp bị giết thịt của người tài xế, tập tễnh vào bệnh viện.
Bệnh viện ở đây khá nhỏ, trang thiết bị cũng không đầy đủ, buổi chiều bệnh nhân đến bệnh viện cơ bản không nhiều.
Khi Úc Ninh tìm thấy phòng của bà ngoại, cụ hàng xóm đang ngồi một mình ngoài phòng, gật gù như sắp ngủ.
Úc Ninh thả nhẹ bước chân, không đánh thức đối phương, đứng trước cửa phòng bệnh gần nửa buổi mới đủ can đảm đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Bên trong vô cùng đơn sơ, một gian phòng có bốn cái giường, ngoài bà ngoại, những chiếc giường khác đều không có người.
Bà ngoại đã được truyền tĩnh mạch, nhưng vẫn chưa tỉnh, hơi thở đều đặn, thoạt nhìn lại gầy thêm một chút so với lần trước Úc Ninh về nhà.
Úc Ninh siết chặt dây đeo balo, lòng bàn tay đau đớn, hằn lên vết hồng.
Đứng không bao lâu, ngoài cửa phòng bệnh truyền đến gõ nhẹ nhàng.
Úc Ninh quay đầu lại, không biết bà cụ nhà hàng xóm biết cậu đến từ lúc nào, đứng ở cửa vẫy tay với cậu.
Úc Ninh vội gật đầu với bà, quay sang nhìn bà ngoại vài lần rồi mới đi ra ngoài.
"Ba của con mang tiền qua," Bà cụ hàng xóm có chút thổn thức, "Nhưng đưa tiền xong thì đi rồi."
Úc Ninh không khỏi ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe lên cảm xúc u ám không rõ.
Thấy dáng vẻ của cậu, bà cụ hàng xóm lắc đầu, "Hôm bay ba của con đến tìm bà ngoại, hai người cãi một trận to rồi bà ngoại con bỗng té xỉu."
"Đây là số tiền nó phải trả."
Câu tiếp theo bà không nói ra.
Mỗi người đều có một quan điểm riêng.
Chưa trải qua cái khổ thì không nên khuyên người khác lương thiện.
Úc Ninh nở nụ cười, "Con biết rồi ạ, cảm ơn bà."
"Con gọi xe đưa bà về nhé, làm phiền bà rồi."
Cụ hàng xóm đã lớn tuổi, quả thực ở đây canh chừng lâu khiến bà thiếu chút nữa ngủ quên trên băng ghế.
Úc Ninh cũng xấu hổ khi để một bà cụ trông ở đây suốt.
Cậu đưa ra yêu cầu, bà cụ hàng xóm tất nhiên cũng không từ chối.
Sau khi tiễn người xuống lầu, thấy bà cụ đã lên xe, ngay khi quay mặt lại, ý cười yếu ớt vẫn luôn chống đỡ trên môi Úc Ninh hoàn toàn biết mất.
Dịch Thao...
Dịch Thao.
Lần đầu tiên trong đời, Úc Ninh hận mình vô dụng đến thế.
Cậu cho rằng chỉ cần cậu và bà ngoại có thể sống tốt, thì thi thoảng Dịch Thao có quấy rối cũng không thành vấn đề.
Thậm chí cậu còn tình nguyện để Dịch Thao quay sang tìm cậu.
Nhưng đến lúc này, cậu không còn thời gian cho Dịch Thao nữa.
Một lúc sau, Úc Ninh đến phòng khám tìm bác sĩ.
Trước đây bà ngoại không có bệnh tật gì, nếu bà thật sự ngất vì tức giận thì không sao, nhưng nếu là vì nguyên nhân khác...
Úc Ninh không dám tưởng tượng.
"Cậu là người nhà bệnh nhân giường B06 đúng không?" Bác sĩ lật hồ sơ bệnh án, đọc được một dòng chữ thì ngẩng đầu nhìn Úc Ninh.
Thấy cậu còn trẻ, lời nói trở nên uyển chuyển hơn nhiều, "Bệnh viện chúng tôi nhỏ, không tra được bệnh gì, nếu cậu đồng ý, chúng tôi có thể giúp sắp xếp chuyển viện."
Bệnh viện này quả thực rất nhỏ.
Ngay cả phòng khám của bác sĩ cũng bé xíu, chỉ có vỏn vẹn bộ bàn ghế, trên tường vẫn còn những tấm cờ thưởng ố vàng không biết đã treo bao lâu.
Úc Ninh chịu đựng cảm xúc hỗn loạn trong lòng, gật đầu, "Vậy thì chuyển viện ạ, phiền bác sĩ giúp đỡ."
Bước ra khỏi văn phòng, cậu cảm thấy cổ họng mình bị bóp chặt.
Lời của bác sĩ quá rõ ràng.
Không tra được bệnh gì.
Có bệnh gì nhưng không tra được.
Cậu nhìn các y tá đang chạy ngang qua mình để thay ống truyền tĩnh mạch cho một bệnh nhân nào đó, dù chạy tới chạy lui nhưng họ vẫn nở nụ cười.
Nhưng Úc Ninh lúc này thật sự không có cách nào ép mình nở nụ cười được.
Thủ tục chuyển viện làm rất nhanh.
Nhưng chi phí nhập việc không phải là một con số nhỏ.
Ngoại trừ ít tiền dự trữ mang theo bên người, Úc Ninh vẫn còn chút tiền tích góp nhiều năm qua.
Nếu vẫn không đủ... Cậu sẽ thử hỏi Dịch Kim, số tiền cậu trả trước đó còn không.
Con người phải học cúi đầu trước hiện thực.
Đến khi chuyển đến một bệnh viện lớn trong thành phố đã là nửa đêm.
Trên đường đi, bà ngoại tỉnh dậy một lần, sau đó lại ngủ say.
Dịch truyền cũng được thay mới.
Sau đó là một loạt kiểm tra và làm thủ tục, trong dòng người chen chúc tại bệnh viện lớn, tràn ngập tiếng khóc tan nát cõi lòng từ khoa cấp cứu.
Úc Ninh không thể để mình dừng bước lại.
Chỉ dừng một chút, cậu cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ bậy.
Khi mọi việc đều đã ổn thỏa cũng là lúc trời tờ mờ sáng.
Phòng bệnh sắp xếp xong xuôi, nhưng kết quả kiểm tra chưa có ngay, bác sĩ chỉ nói phải đợi kết quả cụ thể, nhưng tình huống sẽ không quá lạc quan.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy lời này, Úc Ninh vẫn không thể khống chế được mình, đôi chân mềm oặt.
Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, bác sĩ trấn an, "Yên tâm, tin tưởng vào các bác sĩ chúng tôi."
Thật ra không phải là không tin.
Chỉ là Úc Ninh nhớ lại bà ngoại hết lần này tới lần khác nói dối chưa có kết quả kiểm tra sức khoẻ, nửa đêm bắt gặp bà lén lút trong nhà bếp, cơ thể đột nhiên gầy đi hẳn trong một thời gian ngắn.
Cậu đâm ra hối hận.
Tại sao năm đó nhất định phải học đại học.
Nếu như... Nếu như cậu đi làm, kiếm tiền sớm một chút, không cách xa bà ngoại như vậy, nếu cậu thường xuyên về thăm bà một chút, nếu những ngày lễ cậu quay về thay vì phát sóng trực tiếp kiếm tiền...
Liệu bà có nằm trên giường bệnh như bây giờ không?
Đầu Úc Ninh vô cùng đau.
Khi quay lại phòng bệnh, cậu vẫn mím môi, khóe môi hơi nhếch lên, dù sắc mặt tái nhợt nhưng cậu vẫn mỉm cười, mặc cho ý cười không chạm tới đáy mắt
Nhưng ở trước mặt bà ngoại không thể tỏ ra ủ rũ.
Bà ngoại chỉ có cậu để dựa vào.
Khi bước vào phòng bệnh, Úc Ninh vẫn không nhịn được cơn buồn nôn.
Từ chiều đến giờ cậu chưa ăn gì, trong phòng bệnh lại nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Bà ngoại đã tỉnh lại, không bật đèn.
Vì không phải là phòng riêng nên bên trong còn có một người phụ nữ trẻ, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, nhưng lại gầy gò đến mức không ra hình dáng.
Úc Ninh rón rén đi vào, liếc nhìn người phụ nữ trên giường bên cạnh, rồi nhanh chóng quay đi.
Cậu nửa ngồi nửa quỳ trước giường bệnh của bà, ống truyền dịch đã được gắn vào, chắc hẳn bà ngoại đã nhận ra cậu, vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu.
Úc Ninh không nhúc nhích, để yên cho bà nắm, khẽ thủ thỉ, "Bà ngoại, bà dậy rồi ạ."
"Cháu ngoan, sao con lại ở đây?"
Giọng nói của bà ngoại vẫn còn khàn khàn, Úc Ninh mò mẫm trong bóng tối rót nước ấm cho bà, sau đó đỡ bà ngồi dậy uống chút nước, "Bà ngất xỉu."
Cho dù đã cố gắng khống chế nhưng Úc Ninh vẫn nhận ra giọng cậu có chút run rẩy.
Cậu dừng một chút, "Bà ơi, bà có đói không?"
"Không đói không đói." Dường như bà ngoại nhận ra điều gì, "Vậy con mau ngủ đi, hay là có đói bụng không?"
Úc Ninh lắc đầu một cái, giúp bà vén chăn, "Không đói ạ, vậy thôi con đi ngủ đây, bà nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Cậu nói xong, bà ngoại mới buông lỏng tay áo cậu.
Như là đột nhiên mất toàn bộ sức lực.
Úc Ninh cúi đầu, trong bóng tối không nhìn rõ được gì.
Nhưng trái tim đau đớn như bị ai bóp lấy.
Trước khi đi, cậu lén nhìn người phụ nữ giường bên cạnh.
Dường như đối phương cũng đã tỉnh, nhưng không phát ra tiếng động, chỉ lăn lộn trên giường, có vẻ vô cùng đau đớn.
Úc Ninh không dám nhìn nữa, đóng cửa phòng bệnh.
Đèn ở hành lang vẫn bật sáng nhưng ngoài y tá ra thì trong hành lang chẳng còn mấy người.
Một vài người ôm đầu ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Úc Ninh chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh cửa, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Không khóc nổi.
Nhưng có thứ gì đó nghẹn ứ trong lòng cậu.
Không biết đã ngồi ngốc ở đây bao lâu, cậu mở điện thoại lên xem thử.
Cũng không rõ điện thoại đã hết pin từ khi nào, đã sập nguồn.
Cậu ngơ ngác đi đến bàn y tá hỏi mượn bộ sạc, Úc Ninh đứng ở quầy trực một lúc, đợi điện thoại tự bật nguồn lại thì lậo tức khởi động máy.
Ngay khi mở lên, điện thoạt đột nhiên bị lag một lúc.
Những âm thanh thông báo cuộc gọi nhỡ nhảy ra liên tục.
Tin nhắn trên WeChat cũng sắp bùng nổ.
Đầu tiên là Tống Triệu không biết đã gửi cho cậu bao nhiêu tin, một vài trong số đó được gửi khi cậu mới đến thị trấn, lúc đó cậu không có tâm tư xem điện thoại nên không để ý, còn lại là vào khoảng nửa đêm, hỏi cậu tại sao lại không trả lời tin nhắn.
Úc Ninh nhướn mi, nhìn đồng hồ, trời đã gần sáng rồi.
Báo bình an với Tống Triệu xong, Úc Ninh vội thoát ra ngoài.
Lục Quyện cũng nhắn cho cậu rất nhiều.
Nhưng đến khoảng nửa đêm thì đã ngớt.
Còn chưa biết nên trả lời lại ra sao, Tống Triệu lại gửi tin nhắn đến.
- Đm, làm tao sợ đến nỗi cả đên không ngủ được. Sao giờ này mày còn thức?
- Điện thoại hết pin à? Tao gọi hoài không được
- Ừm, điện thoại hết pin, mới mượn sạc của người khác
- Mày đang ở đâu vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?
Tống Triệu thực sự không yên lòng về trạng thái trước khi rời đi của Úc Ninh.
- Ở bệnh viện, tạm thời vẫn ổn
Ngữ khí Úc Ninh rất bình tĩnh, chỉ có cậu mới biết lúc đánh máy, tay cậu còn run lẩy bẩy, dạ dày cồn cào khó chịu, sắc mặt còn tệ hơn so với lúc mới đến.
Nhìn bộ dạng của cậu, y tá trực ban bên cạnh có chút quan tâm hỏi han: "Cậu khó chịu trong người à? Có cần nghỉ ngơi một lát không?"
Mặc dù y tá trực đã thay ca, nhưng mọi người đều tương đối chú ý đến những người có vẻ ngoài ưa nhìn, lén lút nói ra nói vào vài câu, cứ như vậy, hầu hết y tá ở tầng này đều biết Úc Ninh đã cả đêm không ngủ, cũng không ăn uống gì.
Sau khi cảm ơn ý tốt của y tá, Úc Ninh rút sạc chuẩn bị rời đi, y tá bỗng đưa cho cậu một cục sạc dự phòng, "Chưa đầy pin thì cậu dùng cái này đi."
Dứt lời liền mỉm cười thân thiện với cậu.
Úc Ninh sửng sốt một lúc, lễ phép gật đầu với đối phương, nói cảm ơn.
Khoảnh khắc cậu ngẩng đầu lên, một nụ cười nhàn nhạt tràn ra từ khóe môi.
Là chân thành.
Y tá bỗng đỏ bừng mặt.
Nhưng Úc Ninh đã quay trở lại cửa phòng của bà ngoại.
Tống Triệu lại gửi cho cậu mấy tin nhắn.
- Tao kể cho mày một chuyện, mày đừng giận nha
- Ờ thì Lục Quyện nhờ Giang Lâu hỏi tao mày đang ở đâu, tao cũng không chắc lắm nên nói có lẽ ở nhà mày có chút việc
- Sau đó Giang Lâu nói với tao Lục Quyện đi tìm mày
- Tao cũng không biết hắn có thật sự đi tìm mày không, nhưng do tao sợ người ta lo lắng cho mày quá
- Dù sao hắn cũng là bạn trai mày, mày cũng có thể ỷ lại hắn một chút
Úc Ninh khựng lại.
- Không giận
- Mày nghỉ ngơi đi, mai không định đi học à?
- Biết rồi biết rồi, nhưng giờ tao có ngủ thì mai cũng không bò dậy nổi, thà không ngủ luôn cho rồi. Mày có buồn ngủ không? Hay là thức nói chuyện với tao nè? Chơi game không?
- Không, tao buồn ngủ lắm rồi
Thấy Úc Ninh từ chối, Tống Triệu cũng không bài nỉ, chỉ dặn dò cậu phải chú ý nghỉ ngơi.
Nhắn tin với Tống Triệu xong, Úc Ninh cầm chặt điện thoại, nhắm mắt một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Lục Quyện.
Không có ai nhận điện.
Úc Ninh phờ phạc nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, ôm bụng, dần có chút buồn ngủ.
Cậu vốn nghĩ mình sẽ không thể ngủ được vào lúc này.
Nhưng một khi đã dừng lại, sự mệt mỏi về thể xác không ngừng ập đến, tất cả những gì xảy ra hôm nay tựa như một giấc mộng lướt qua trong đầu cậu.
Thậm chí cậu còn sinh ra một loại ảo giác khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ thật sự chỉ là một giấc mơ.
Úc Ninh không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ.
Cậu chỉ cảm thấy hơi lạnh, vô thức cuộn tròn người, dựa vào băng ghế.
Bệnh viện là nơi lạnh lẽo hơn những nơi khác rất nhiều.
Cậu không thể nhớ chính xác khi nào, dường như trong mơ, cậu tìm thấy nguồn nhiệt, không biết là ai đã đắp chăn cho cậu.
Cậu được nửa ôm vào lòng, dựa vào bả vai ai đó.
Mơ hồ nhận ra điều này, Úc Ninh ép mình mở mắt ra, cậu vô thức muốn trốn sang một bên trước khi mình rơi vào cái ôm của người nọ.
Giây tiếp theo, một bàn tay đặt lên đầu cậu, khẽ đẩy cậu tựa vào bả vai mình.
Phản ứng Úc Ninh chậm đi vài giây.
Quanh chóp mũi thoang thoảng mùi sữa tắm quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá và mùi xà phòng rửa tay.
Úc Ninh còn chưa mở miệng, người ở bên cạnh đã nói trước: "Đừng cử động, buồn ngủ chết mất."
Giọng nói Lục Quyện khàn vô cùng.
Rất khó tưởng tượng rốt cuộc hắn đã hút bao nhiêu thuốc.
Lời nói Úc Ninh nghẹn tại yết hầu.
Có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại không biết nên nói gì.
Cậu ngoan ngoãn tiếp tục dựa vào vai Lục Quyện, nỗi bi thương to lớn đang đè nén lên cậu đột nhiên dường như tìm được lối thoát, cậu dùng hết sức nắm lấy tay Lục Quyện, luồn năm ngón tay vào bàn tay đối phương, sức lực như muốn nghiền nát thứ gì đó.
Còn có chút run rẩy.
Lục Quyện không nói tiếng nào, tùy ý để cậu nắm.
Không biết đã qua bao lâu, Úc Ninh mới thả lỏng, xoay sang vùi đầu vào cổ Lục Quyện, trầm giọng hỏi, "Mấy giờ rồi?"
Lục Quyện bình tĩnh trả lời, "Sáu giờ, còn sớm."
Úc Ninh còn tưởng mình đã ngủ rất lâu, kết quả mới trôi qua một tiếng.
Cậu ừm một tiếng, "Anh đến đây lúc nào vậy?"
"Nửa giờ trước."
Giọng nói Lục Quyện không giấu được sự mệt mỏi, vì đang đeo khẩu trang nên khi nói chuyện mang theo âm mũi.
Úc Ninh: "Ồ... Vậy anh muốn ngủ một lát không?"
Nói xong, chợt nhận ra Lục Quyện giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu mấy cái, Úc Ninh dừng lại, không nói chuyện nữa.
Thật ra cậu muốn hỏi làm sao Lục Quyện tìm ra chỗ này, hút bao nhiêu điếu thuốc, cả đêm có mất ngủ không.
Nhưng lúc này có hỏi cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Úc Ninh chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, túm áo Lục Quyện, dùng sức cọ lên gáy hắn mấy cái, như thể muốn nhét mình vào sâu trong lòng hắn.
Nhưng vì ở đây là bệnh viện, y tá ở bàn trực cách đó không xa thỉnh thoảng lại liếc nhìn bọn họ, Úc Ninh chỉ có thể dừng ở đây.
Cũng may là Lục Quyện đeo khẩu trang, quần áo lúc này lộn xộn, trông có hơi phờ phạc, hoàn toàn không nhìn ra khí chất của một đội trưởng chiến đội.
Không ai nhận ra hắn.
Lục Quyện đáp một tiếng, "Em như vậy làm sao mà ngủ?"
Hắn bật cười, "Ai không biết còn tưởng chúng ta xa nhau mấy chục năm."
Không rõ có phải đang trêu cậu không nữa.
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh buông ra, trước khi đầu cậu rời khỏi hõm cổ hắn, cậu lại bị ấn xuống, Lục Quyện vòng tay ra sau lưng cậu, gần như ôm nửa người cậu vào lòng, kéo chiếc chăn sắp tuột che kín người Úc Ninh, "Được rồi, ngủ đi."
Giọng nói dịu dàng không thể tả.
Úc Ninh không lên tiếng nữa, nhưng ngủ không được.
Cậu chỉ nhắm hai mắt, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Lục Quyện, muốn tìm cảm giác an tâm.
Lục Quyện cũng không lên tiếng, lặng lẽ vuốt ve tóc cậu.
Hắn nhíu mày, cũng không ngủ, trên mặt rõ ràng có chút mệt mỏi, nhưng trên khóe môi là nụ cười khó nhận ra.
Khoảng tám giờ sáng, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, Lục Quyện tranh thủ xuống lầu mua bữa sáng.
Úc Ninh ở ngoài cửa nói chuyện với bác sĩ một lúc rồi mới cùng bác sĩ vào phòng.
Bà ngoại đã tỉnh dậy từ sớm, tinh thần lúc này có vẻ rất tốt.
Ngược lại, người phụ nữ ở giường bên cạnh, từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô, cũng dựa vào đầu giường, nhưng thoạt nhìn tình trạng không mấy khả quan.
Ngay cả khi bác sĩ bước vào, cô vẫn chỉ im lặng, tùy tiện để bác sĩ kiểm tra cho mình.
Úc Ninh để trái cây Lục Quyện mua lên đầu giường của và ngoại, sau khi bác sĩ kiểm tra xong và rời đi, bà ngoại đột nhiên nắm lấy tay cậu, nói nhỏ, "Không chữa bệnh được không con?"
"Ở bệnh viện bà không thoải mái."
Úc Ninh rũ mắt xuống, hiếm khi tỏ ra kháng cự trước mặt bà, lắc đầu, "Không thể."
Cậu rút tay về, vừa gọt táo, vừa nói: "Có thể chữa khỏi, tại sao lại không chữa ạ?"
Thật ra Úc Ninh rất rõ tại sao bà ngoại muốn giấu mình.
Sợ không có tiền.
Điều trị là một quá trình lâu dài, đặc biệt đối với bệnh ung thư vú, căn bệnh có tỷ lệ chữa khỏi cao.
Bà ngoại há miệng, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Úc Ninh, liền nhắm mắt lại quay đầu đi.
Rõ ràng đã nói sẽ không liên lụy đến Úc Ninh.
Bà đã lớn tuổi, cho dù có khỏe mạnh thì cũng còn sống được bao lâu?
Chữa bệnh phải tiêu pha biết bao nhiêu tiền của?
Số tiền ấy nên để cho Úc Ninh trang trải cuộc sống, Úc Ninh có dư dả mới khiến bà không còn lo lắng gì.
Thật sự không nên lãng phí trên người bà.
Nhưng những câu này, cuối cùng bà ngoại cũng không nói ra.
Thời gian này, bà không muốn Úc Ninh phải lo lắng thêm.
Phòng bệnh đột nhiên im phăng phắc.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng.
Lục Quyện bước vào, mang theo một đống... bữa sáng cao cấp được đóng gói công phu, căn phòng vốn có mùi của bệnh viện trong nháy mắt tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Ánh mắt của Lục Quyện dừng lại trên người Úc Ninh vài giây, sau đó dời sang bà ngoại.
Trước mặt bà ngoại, hắn luôn lưu ý tỏ ra nhẹ nhàng, "Bà ngoại".
Lục Quyện đeo khẩu trang, quần áo nhàu nhĩ, tóc tai rối bù, mới đầu bà ngoại cũng không nhận ra hắn, nhưng nghe thấy giọng nói và ánh mắt, liền lập tức nhận ra.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc phức tạo trào lên ồ ạt, bà cố kìm nước mắt, "Sao Tiểu Lục cũng ở đây thế này."
Úc Ninh đặt quả táo xuống, nhận bữa sáng từ tay Lục Quyện, cậu nghiêng đầu nói với bà ngoại, "Đến giao bữa sáng đó ạ, nào, bà ngoại muốn ăn gì nào?"
Nói xong, cậu đến gần Lục Quyện, nhỏ giọng nói, "Anh mua nhiều thế, ăn làm sao hết."
Lục Quyện bật cười, không lên tiếng, chưa ăn ngay mà giúp bà ngoại chuẩn bị bữa sáng trước.
Thấy hắn như vậy, Úc Ninh cũng không cằn nhằn nữa.
Bà ngoại thấy hai người còn có chuyện muốn nói, vội xua tay, "Bà có thể tự ăn được, hai đứa có chuyện gì thì cứ ra ngoài nói đi."
Ban ngày, ngoài hành lang có rất nhiều người.
Vừa ra phòng bệnh, Úc Ninh liền bị Lục Quyện chụp cổ tay, không để tâm ánh mắt người bên cạnh, trực tiếp kéo thẳng vào thang máy đi xuống.
Úc Ninh không phản ứng lại, bên tai cậu loáng thoáng giọng nói của rất nhiều người nhà bệnh nhân, không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ có âm thanh ù ù như thể chứng minh thính giác của cậu vẫn còn nhạy bén.
Bước chân Lục Quyện không ngừng lại, mãi cho đến cửa thoát hiểm ở tầng dưới cùng của bệnh viện, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Úc Ninh không kịp phòng bị, bị Lục Quyện đè lên tường.
Sau đó là một cái hôn mãnh liệt không được báo trước.
____^_^____
Có ai gặp tình trạng up truyện lên là tự nhiên có vài đoạn thừa chữ, thiếu chữ, sai chính tả tùm lum dù đã soát hai, ba lần trước khi up chưa ta Mình tưởng mình bị sót cho tới một ngày đẹp trời đọc lại một chương đã kiểm tra nhiều lần thì thấy vẫn lỗi y chang đó. Cíuuuu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.