Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-Sport
Chương 58: Nhà vô địch
Bất Cật Khương Đích Bàn Tử
16/12/2023
Từ lúc vào hội trường, Úc Ninh không chú ý đến người ngồi bên phải mình
là ai, ghế của cậu cũng xem như là khá gần sân khấu, bên trái là một
người nước ngoài tóc vàng, còn bên phải hơi tối, anh Lục lại mặc vest
đen, từ đầu đến cuối không nói lời nào, nếu không nhìn kĩ thì căn bản sẽ khó mà nhận ra bên cạnh còn có một người.
Ngược lại, Lục Vinh gật đầu như thể không có chuyện gì, "Hô mệt rồi đúng không?"
Úc Ninh: "..." Úc Ninh hoài nghi anh đang tẩm ngẩm mắng mình, dù sao bình thường hai anh em họ cãi nhau, Lục Quyện luôn chiếm thế thượng phong.
Anh vừa vặn có thể trút lên đầu cậu thay vì Lục Quyện.
Úc Ninh im lặng nhận chai nước khoáng của Lục Vinh, một lúc sau mới khó khăn mở miệng: "Cảm ơn anh Lục ạ."
Không có tình huống nào lúng túng hơn bây giờ, sớm biết vậy đã ở khách sạn gọi chồng cho rồi.
Cũng may cảm xúc xấu hổ chỉ xuất hiện trong chốc lát, dường như Lục Vinh không hề quan tâm đến phản ứng của cậu, đưa nước cho cậu xong thì lại lui vào bóng tối, lúc này Úc Ninh mới nhận ra chỗ ngồi của anh Lục là ghế thứ hai từ bên phải qua.
Giữa hai người còn có một ghế trống, không ai ngồi.
Các bình luận viên lần lượt giới thiệu tuyển thủ tham gia thi đấu hôm nay, sau khi tất cả tuyển thủ gỡ rối thiết bị xong, bình luận viên cũng lập tức tuyên bố ngày cuối cùng của trận chung kết chính thức bắt đầu.
Cảm xúc của toàn bộ khán giả có mặt tại hội trường bị khơi dậy, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng khó hiểu, tiếng hò hét ban đầu dần lắng xuống, chỉ còn lại âm thanh mọi người ghé tai xì xào.
Úc Ninh vẫn luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình lớn ở trung tâm hội trường.
Tại khu vực thi đấu, các thành viên TVT bẻ khớp ngón tay, Nam Bắc ngáp một cái, "Anh đã nghĩ ra sau khi về nước sẽ ăn món gì rồi."
"Anh cảm thấy còn ở nước ngoài nữa, tôi có thể giảm được mười kí."
Trần Kiết đang thử gõ lên bàn phím, nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, "Vậy không phải đúng lúc sao? Không phải mọi khi anh hâm mộ vóc dáng của đội trưởng lắm ạ?"
Tần Kỳ tiện tay vuốt tóc Trần Kiết, gật đầu khích lệ: "Amazing, Good job em!*"
(*) 夺笋呐 Đến bây giờ mình vẫn chưa rõ ý của từ này, ai biết góp ý mình với hiuhiu
Trần Kiết ngơ ra: "?"
Lục Quyện đưa tay chỉnh tai nghe, nghe bọn họ nhắc đến mình thì không khỏi quay đầu lại, không lên tiếng.
Nam Bắc cũng không bị đả kích, cười hì hì hỏi Lục Quyện: "Đội trưởng, trở về chúng ta có thể ăn một bữa ngon được không?"
Giang Lâu ở phía sau không nhịn được nhíu mày.
Rốt cuộc bọn họ có nhớ đoạn trò chuyện này sẽ bị ghi âm không vậy?
Đội người ta thì đang thảo luận chiến thuật trước trận đấu, đến phiên đội mình không nói chuyện về nước thì lại nói đến ăn uống, nếu bị leak ra ngoài có khi lại bị người ngoài xúm vào mắng to đầu mất?
Nhưng tổ hợp bốn người lại không biết tâm trạng huấn luyện viên và trọng tài đứng phía sau phức tạp thế nào.
Lục Quyện nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thong thả ừm một tiếng, Nam Bắc còn chưa kịp ăn mừng, chợt nghe thấy đội trưởng nhà mình chậm rãi nói: "Bận rồi, không có thời gian đi ăn."
Lục Quyện vẫn còn tâm tâm niệm niệm những gì Úc Ninh đã hứa lúc trước.
Nam Bắc thở dài: "Không phải chứ, đội trưởng, có thể có chuyện gì..." Nói được một nửa, cậu ta chợt nhớ tới anh dâu đang ngồi ở khán đài.
Vợ quan trọng hơn anh em.
"...Em biết rồi đội trưởng, chúc anh hạnh phúc, chúc anh sung sướng, chúc anh đứng dậy được."
Lục Quyện nghiêng đầu: "?"
Hai người kia nín cười.
Giang Lâu thực sự không nhìn nổi nữa, ho khan: "Có ghi âm."
Nam Bắc ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Đúng vậy, để cho cả thế giới biết đội trưởng bình thường hung tợn trên sân đấu lại là người nằm dưới thì có ích gì?
Mặt mũi TVT biết bỏ đi đâu!
So với không khí thoải mái bên đội bọn họ, những chiến đội khác không vui vẻ như vậy.
Đặc biệt VA, bọn họ vào chung kết với số điểm sát nút, kết quả của họ trong hai ngày đầu tiên của trận chung kết cũng không khả quan cho lắm, mặc dù thành tích này đã được xem là rất tốt đối với những người mới như họ, nhưng với một đội đang phải đối mặt với việc bị buộc phải giải tán, nếu không thể tạo ra bất kỳ kì tích nào, họ sẽ đánh mất lòng tin của mọi người, không có nhà tài trợ hay nhà đầu tư, họ có muốn cũng không thể tiếp tục nữa.
Thấy mắt xanh liên tục nhìn về phía đội TVT, trọng tài không khỏi bước ra nhắc nhở: "Trong lúc thi đấu, yêu cầu không nhìn đông nhìn tây."
Mắt xanh liếc nhìn trọng tài một cái, thu tầm mắt lại, đồng đội cậu ta không nhịn được khuyên nhủ: "Cậu đừng quá căng thẳng, biểu hiện của chúng ta rất tốt, toàn đội nhất định có thể tiếp tục hoạt động."
Nhưng đó cũng chỉ là lời an ủi.
Trong đầu mỗi người bọn họ đều hiểu, khi không còn các thành viên cũ chủ chốt, chiến đội sẽ không sống được bao lâu.
"Được rồi, thi đấu đấu hôm nay chuẩn bị, bắt đầu đếm ngược."
"5, 4, 3, 2, 1... Nói thật tôi rất hồi hộp, vô cùng mong chờ biểu hiện của mỗi chiến đội!"
Trên màn hình lớn xuất hiện bản đồ đường bay, Úc Ninh không nhịn được siết lấy chai nước khoáng trong tay.
Ngày đầu chung kết cách đây ít vài hôm, TVT nằm trong top 3 về tổng điểm, đứng thứ nhất là chiến đội kỳ cựu đến từ Bắc Mỹ, về nhì là một đội Hàn Quốc, tuy trước đó họ từng vắng mặt ở giải Châu Á, nhưng thực lực rất mạnh, cơ bản mỗi năm đều sẽ có suất tham gia các giải đấu tầm cỡ thế giới, mà trên thực tế tổng điểm của TVT chỉ thua họ một điểm.
So với hai đội này, lí lịch của TVT là nông nhất, tuy nhiên có triển vọng nhất, ở giải Global Invitational, TVT đã lội ngược dòng thành công ở hai trận cuối và giành chức vô địch với tổng điểm vượt xa đội Bắc Mỹ.
Chiến đội Bắc Mỹ này rất coi thường các đội Trung Quốc, blog chính thức của họ từng mạnh miệng tuyên bố, chức vô địch ở mọi giải đấu quốc tế sẽ chỉ thuộc về quốc gia của họ.
Vì vậy, khi TVT và đội Bắc Mỹ đụng độ ngay trong trận đầu tiên, bên trong khán đài đều bùng nổ.
Có lẽ để đảm bảo ổn định, TVT chọn cách rút lui, không đối đầu trực diện với họ.
"Ha, đội Trung Quốc sợ nên trốn rồi."
"Tôi cá là lần trước bọn họ ăn hên thôi."
Hai người nước ngoài bên cạnh Úc Ninh bắt đầu luận với nhau bằng tiếng Anh.
Hai người họ nói chuyện quá lớn, chọc tức EVE ngồi ngay phía trước, đồng loạt quay lại nhìn cả hai như thể đã thống nhất trước.
Úc Ninh không nhịn được cũng nhìn sang, dường như hai người nước ngoài nọ ngộ ra quanh mình toàn là người Trung Quốc, vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, giờ lại chỉ giữ im lặng.
"Hi vọng một lát nữa các người cũng có thể tự tin như thế." Lưng Úc Ninh thẳng tắp, rút lá cờ đỏ nhỏ trong túi ra.
May mà lúc mới vào đã nhờ người mua hai cái.
Úc Ninh vừa xem trận đấu, vừa vẫy lá cờ nhỏ trong tay một cách nhịp nhàng.
Nhưng cậu không dám hô hào nữa.
Nhận lấy lời chúc phúc của hai người nước ngoài vừa rồi, trong nửa sau của trận đấu, vận may của TVT thật sự rất tốt, họ luôn ở trong vùng an toàn, trong khi đội Bắc Mỹ nhảy dù cùng nơi với bọn họ lúc nào cũng lọt khỏi vùng an toàn, thậm chí có đôi lần bị người khác cản đường ngay rìa bo.
Có thể nói là vô cùng thảm.
Cũng thê thảm không kém là đội đứng thứ hai, Hàn Quốc, nhiều lần chạy bo họ đều ở ngoài vòng tròn, vậy mà vẫn vô tình va chạm với người khác
Úc Ninh cảm thán trong lòng, quả là trò chơi nhìn mặt, không phải về vẻ ngoài, mà là loại trông mặt xem có hên hay không ấy. Cũng có thể là do Lục Quyện đẹp trai. (?)
Càng tiến đến vòng cuối, TVT chiếm được một vị trí vô cùng thuận lợi, đội của họ không chịu bất kỳ thương vong nào, thậm chí không cần xung đột với các chiến đội khác dọc đường, yên bình đến mức không giống phong cách của TVT.
Hiện tại, đội hình đầy đủ duy nhất còn lại trên sân là TVT.
VA đã sớm bị loại.
Ở trận chung kết, đội đứng đầu và đứng nhì đã giành được không ít điểm đầu người, TVT có phần bất lợi hơn họ về mặt này, nhưng nếu TVT có thể thành công ăn gà ở trận này thì lại khác.
"Đánh rồi! Là TVT động thủ trước!" Giọng bình luận viên đột nhiên trở nên hưng phấn, "Chúng ta có thể thấy vừa rồi tuyển thủ LUJU vẫn luôn thủ ở đây! Hóa ra là vì muốn camp bọn họ! Thật sự quá kiên nhẫn! Thực ra trước đây tôi từng đánh giá LUJU là một tuyển thủ khá bốc đồng!"
Trong lúc bình luận viên đang nói, TVT đã âm thầm bao vây hai thành viên còn lại của đội Bắc Mỹ!
Tận dụng lợi thế địa hình và số lượng người, thành công lấy gọn hai đầu người!
Sau khi loại bỏ hai thành viên cuối cùng của đối thủ mạnh nhất, họ bắt đầu để mắt đến đội tuyển Hàn Quốc, xem ra họ thà giữ những con sói đơn độc của các đội khác còn hơn để thành viên của hai đội này sống xót xuất hiện ở bo cuối.
"A a a a a TVT! TVT! TVT!" Khi giao diện ăn gà hiện lên trên màn hình, Úc Ninh không nhịn được bật dậy vẫy vẫy lá cờ nhỏ trong tay.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Bàn Cờ Hoàn Hảo Nhất
=====================================
Một khởi đầu tốt!
TVT là đội ăn gà ở ván đầu tiên!
Tổng điểm vượt qua Hàn Quốc, xếp thứ hai!
Nhưng đã là game thì có thể bị lật kèo bất cứ lúc nào, họ không thể vui mừng quá sớm, tuy nhiên như vậy cũng không thể kìm nén được sự phấn khích của mọi người.
Úc Ninh vô thức liếc nhìn anh Lục, người vẫn im lặng suốt cả quá trình.
Sau đó cậu thấy anh Lục đứng phắt dậy, rồi lại lập tức ngồi xuống, có lẽ anh cũng rất muốn hoan hô nhưng ngại ở đây quá nhiều người, sẽ làm tổn hại đến thiết lập tổng tài bá đạo của anh.
Úc Ninh ngẫm nghĩ, bất đắc dĩ đưa một lá cờ nhỏ của mình cho anh: "Anh Lục, anh muốn một cái không ạ?"
Lục Vinh nghiêm mặt quay sang, nhìn trong lá cờ nhỏ trong tay cậu, lắc đầu: "Không cần, anh có."
Úc Ninh: "?"
Còn chưa kịp hỏi thành câu, Lục Vinh đã vội kéo khóa chiếc túi anh đeo bên người.
Bên trong có một đống cờ nhỏ, thậm chí đủ để mở sạp bán.
Úc Ninh: "..." Úc Ninh hoài nghi người bán cờ ở ngoài cổng chính là anh Lục, nhưng cậu không có chứng cứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Úc Ninh hỏi xin anh Lục sáu lá cờ nhỏ nữa cho đủ tám.
Khi cầm lấy, cậu chợt thấy anh Lục dường như đang nhìn chằm chằm vào lá cờ nhỏ với vẻ mặt hâm mộ.
Úc Ninh cảm giác mình nhìn lầm rồi.
Trận thứ hai yên bình hơn so với cục diện phản công ở trận đầu tiên hơn nhiều, không có đội nào đặc biệt may mắn, TVT cũng không còn chơi theo chiến thuật thấy đối thủ là rút lui nữa, lối chơi ở trận này trở nên hung hãn hơn, nhanh chóng lấy đầu bất cứ người nào họ bắt gặp.
Trong lúc nhất thời, các chiến đội khác đều không thể truy ra phong cách thi đấu của TVT.
Tôn Lật ngồi ở trước mặt Úc Ninh không khỏi phàn nàn: "Lại nữa, đây nhất định là chiến lược của Lục Quyện, Giang Lâu không thể nghĩ ra được thủ đoạn dơ bẩn như vậy được, một trận thay đổi lối chơi liên tục, hại đội khác không biết đường nào mà lần."
Ai biết tiếp theo họ sẽ tấn công trực diện hay rút lui?
Hai người nước ngoài bên cạnh Úc Ninh lại lên tiếng, "Tôi đã bảo bọn họ gặp may."
Mới vừa nói xong, lại va vào cảnh mấy người Trung Quốc quay phắt lại trừng họ.
Muốn trách thì trách không gian quá yên tĩnh, mấy anh có nói gì thì tụi này cũng nghe được đi!
Kết thúc trận này, TVT vẫn bảo toàn hạng hai, thu hẹp khoảng cách với đội Bắc Mỹ đứng đầu vài điểm.
Nhưng đến trận thứ ba, rõ ràng nhiều đội bắt đầu trở nên nóng nảy, thậm chí triển khai kế hoạch nhằm vào.
Đội mà bọn họ nhắm tới là TVT, nếu gặp đội khác thì tiếp tục chạy, nhưng chỉ cần là TVT thì sẽ đuổi theo.
Tất nhiên TVT không thể để yên cho họ đuổi giết, trong khu thi đấu, vẻ mặt Lục Quyện vẫn bình thản như cũ, "Chúng ta thủ trong nhà, đằng nào họ cũng tự vác xác tới."
"Đội trưởng, em thích ở lại..."
Vừa mới dứt lời, một quả bom lăn đến ngay dưới chân Nam Bắc, "A a a, đội trưởng, em kính cẩn chạy trước! Em không muốn bị bỏ lại phía sau! Những người này không tuân thủ võ đức!"
"Em nhìn thấy người, đầu người! Mũ ba! Đội trưởng, em muốn cái mũ ba đó! Lấy nó cho em đi, em là là sweetheart mỹ nữ của anh!"
Lục Quyện vốn đang nhảy cửa sổ, nghe vậy thì khựng lại hai giây, "Trần Kiết, nhắm vào cái đầu phía dưới, bắn."
"Anh mới có mũ xanh thôi đó!!!! A Kiết yêu ơi cưng nhẫn tâm à?"
Trần Kiết điều khiển súng: "Anh đừng nói nữa, em không nghe thấy tiếng bước chân."
Nam Bắc an tĩnh lại.
Bầu không khí căng thẳng bị thao tác hỗn loạn của họ phá vỡ, trong nháy mắt trở nên thoải mái hơn.
Ở vòng bo kế cuối, TVT lại một lần nữa đụng độ chiến đội Bắc Mỹ.
Không chủ trương phòng thủ như trận đầu tiên, lần này TVT không định rút lui.
"Chúng ta có thể thấy Nam Bắc của TVT đang vòng ra phía sau, chà, bọn họ đã sẵn sàng chiến đấu! Nhưng lần này đối thủ lại có đội hình đầy đủ!" Bình luận viên đến từ Bắc Mỹ.
Một bình luận viên khác lập tức cứu cánh, "Đúng, TVT đã mất hai thành viên, nhưng chúng ta đều biết thực lực của các đội là ngang nhau, ai thua ai thắng còn chưa rõ... Nào! Đã có kết quả! LUJU thu một đầu người! Nhưng đồng thời TVT cũng bị loại! Tuy vậy điểm trận này của họ vẫn rất khả quan!"
TVT bị loại, trên khán đài lập tức náo loạn một trận.
Hai người nước ngoài bên cạnh Úc Ninh kích động hơn cả, "Đã bảo là ăn hên, đội Trung Quốc mà mạnh gì."
Úc Ninh "À" lên một tiếng, dùng tiếng Anh nói: "Tôi cũng đang nghĩ, có đội nào có thể trở thành đối thủ mạnh của đội Trung Quốc."
Hai người nước ngoài nọ không khỏi quay lại nhìn cậu, hầu hết mọi người đều có hảo cảm với những người có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng trước những lời bác bỏ thuần túy của Úc Ninh, cả hai đều bật cười, chỉ là họ chưa kịp nói gì thì đội Bắc Mỹ cũng đã bị loại.
Nhóm Tôn Lật lại đồng loạt quay lại liếc họ.
Hai người thức thời im lặng.
Kết thúc trận này, tổng điểm của TVT rơi xuống vị trí thứ ba, mặc dù số điểm của họ không hề thấp nhưng đội Hàn Quốc đã vươn lên giành chiến thắng. Tuy vậy, họ vẫn có thể thu hẹp khoảng cách với đội Bắc Mỹ, ba đội dẫn đầu chỉ chêch nhau từ một tới hai điểm.
Mà số điểm của VA từ thứ hai đếm ngược tăng lên thứ ba đếm ngược.
Thời gian nghỉ giữa giờ, Úc Ninh lên mạng đọc bình luận.
Đa số đều cho rằng lần này TVT khó trở mình, không phải lúc nào cũng có thể lật ngược tình thế như hai trận cuối ở giải Global Invitational trước đó.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, Úc Ninh luôn có niềm tin vô tận với Lục Quyện và các thành viên, dù gì thì họ cũng đã ăn "100" điểm vào sáng sớm nay mà, lá cờ nhỏ càng ve vẩy hăng hơn.
Sau một tiếng, trận áp chót bắt đầu.
Nửa sau của giải đấu rõ là căng thẳng hơn nửa đầu, nếu như lúc trước còn có tiếng nói chuyện bàn tán thì trong hội trường lúc này, âm thanh duy nhất chỉ có giọng bình luận viên và tiếng động phát ra từ game.
"Chiến đội VA chọn thủ trong nhà."
"...Đánh nhau mất rồi? Không sao cả, đây là cơ hội tích điểm đầu người! Không đúng! TVT đến hốt cú chót rồi! Tôi phát hiện mỗi trận TVT có thể mang lại cho chúng ta một trải nghiệm khác nhau!"
"Nếu tôi là người của VA, tôi chắc chắn sẽ muốn bắn TVT hai phát vào lúc này, bọn họ cướp hết rồi! Thật đáng tiếc khi VA bị loại."
Ngay cả các bình luận viên cũng nhận thấy TVT thi đấu tập trung hơn rất nhiều, hơn nữa không theo hướng chủ động tấn công mà chơi theo lối thấy đội mạnh thì lui, gặp đội yếu thì lên. Mặc dù trong trận chung kết không ai thật sự là kẻ yếu, nhưng rõ ràng trong suy nghĩ của TVT, giữa các đội có sự chêng lệch đáng kể, họ đang cố gắng hết sức để duy trì toàn lực, chỉ có đội bảo toàn đủ thành viên mới có cơ hội sống sót đến cuối cùng cao.
Tình thế này không kéo dài lâu, khi vẫn còn mười đội, TVT lên đường tiến về khu vực của chiến đội Bắc Mỹ.
"Một điều tôi rất tò mò là làm sao TVT biết họ ở đó?"
"Cái này tôi có thể giải thích, cách đây vài phút, A Kiết của TVT đã ra ngoài thám thính một lần, tuy camera không quay đến cậu ấy nhưng tôi đoán cậu ấy chắc chắn đã nhìn thấy hướng đi của đối phương và phán đoán vị trí, cũng như xác nhận trong khoảng thời gian này, đối phương tạm thời không di chuyển."
Sau phần bình luận, Tôn Lật lý giải cho các thành viên, "Chắc chắn cậu ta không muốn đội Bắc Mỹ đạt điểm cao ở vòng này, phải ghìm điểm xếp hạng của họ xuống."
"Tỷ lệ thắng ở vòng cuối quá thấp."
Như Tôn Lật đã nói, TVT định đánh lén đội Bắc Mỹ! Trong khi đội Bắc Mỹ và đội Hàn Quốc giao tranh, mỗi bên đều mất đi một đồng đội, TVT lợi dụng điều này nên mới quyết truy đuổi.
Chơi game thì ai quan tâm có fair play hay không? Chính là cố ý chọn lúc đối phương ít người mà kéo đến.
Đội Bắc Mỹ không ngờ TVT lại mạo hiểm sớm như vậy, chỉ vội vã nâng cao cảnh giác sau khi nghe thấy tiếng bước chân.
Nhưng Lục Quyện và Nam Bắc phối hợp quá nhanh!
"Trực tiếp ném bom rồi! Làm thế nào LUJU có thể thực hiện thao tác quăng bom ngay thời điểm đối phương nổ súng? Đây là dự đoán trước sao? Tốn bao nhiêu thời gian phản ứng?" Bình luận viên không khỏi hưng phấn, nhưng camera lại vẫn chăm chăm quay đội Bắc Mỹ, không hề đi sâu vào góc nhìn chính của Lục Quyện.
"Đừng kích động, tiếng bước chân."
Vừa rồi Lục Quyện không có động tĩnh, ngược lại là Nam Bắc lộ liễu xông vào là để lừa đối thủ lộ tiếng bước chân.
"A a a a a a a a a a TVT a a a a a a a a a!!!!"
So với sự tập trung cao độ trên đài bình luận và sự im lặng tại khu vực tuyển thủ, khán giả trên khán đài đã sớm nhiệt huyết dâng trào.
Không vì lý do nào khác, TVT đã tiêu diệt đội Bắc Mỹ! Coi như trận này họ có không thắng thì tổng điểm vẫn có thể an toàn vượt qua đội Bắc Mỹ! Hơn nữa hiện tại đội Hàn Quốc đã mất thêm một thành viên nữa khi bọn họ giằng co! Và đối tượng kế tiếp mà TVT muốn giải quyết chính là họ.
Camera của ban tổ chức cuối cùng cũng cam chịu lướt qua khu vực TVT, tuy không tập trung bắt cận cảnh khuôn mặt Lục Quyện như ống kính trong nước nhưng camera có độ phân giải cao, bắt rõ nét khoảnh khắc Lục Quyện chăm chú nhìn vào màn hình.
Úc Ninh nghe thấy bên tai có người gọi tên Lục Quyện.
Trận đấu này kết thúc sau hai mươi phút, TVT thành công vượt qua hai đội về tổng điểm.
Nhưng trận cuối cùng mới là quan trọng nhất, điểm số của ba đội sát sao đến mức không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cho đến phút cuối cùng.
Khi trận đấu cuối cùng bắt đầu, Úc Ninh sốt ruột không ngừng uống nước, quay đầu lại mới phát hiện anh Lục cũng đang uống nước.
Nếu không phải nhớ tới chuyện này, Úc Ninh hẳn đã quên mất anh Lục cũng có mặt.
Có lẽ mọi người đều có phản ứng giống nhau khi lo lắng... Tôn Lật và đồng đội cũng vặn nắp nốc từng ngụm một.
Ván đấu quyết định, bất kể chiến đội nào cũng muốn liều một phen.
Riêng TVT khởi đầu vẫn trầm ổn như cũ, nếu không thì sao họ có thể từ một đội vô danh trở thành ứng cử viên vô địch nhanh đến vậy.
Các đội đều đang nỗ lực hết mình, chỉ có đội Bắc Mỹ đi ngược với lối đánh ở trận đầu, họ đang tránh mặt TVT.
Nếu đụng độ vào lúc này thì đều không có lợi cho đôi bên, nhưng dường như TVT không quan tâm đến điều đó, sau khi đội đối phương rút quân, Lục Quyện vẫn còn giương ống ngắm theo dõi một lúc.
Nhưng không có nòng giảm thanh, bắn không chết người sẽ làm lộ vị trí, Lục Quyện thu tay lại.
Trận đấu này nhìn bề ngoài có vẻ hấp dẫn nhưng thực tế không gay cấn như trận trước, TVT đã gặp lại hai đội Bắc Mỹ và Hàn Quốc ở trận chung kết như mong muốn.
Điểm đầu người của cả ba đội là như nhau.
Hơn nữa cả ba đội đều chỉ còn lại ba người.
Lục Quyện vừa bị loại tỉnh táo chỉ huy, "Trên người còn bao nhiêu bom?"
Trần Kiết hít sâu một hơi: "Ba quả."
"Hai đội bọn họ nhất định sẽ đánh nhau trước." Suy cho cùng TVT có lợi thế địa hình, hơn nữa bọn họ không biết đối diện có ai đang mai phục.
Chắc chắn phải chọn đúng người để chiến đấu.
Trần Kiết và Tần Kỳ nằm im, không dám cử động, lắng nghe tiếng bước chân bên tai.
"Bắc Mỹ tấn công!" Bình luận viên kích động reo lên, chỉ có góc nhìn thượng đế mới thấy được, ván này thắng bại đã định.
Trong nháy mắt đội Bắc Mỹ và đội Hàn Quốc gió tanh mưa máu, Trần Kiết và Tần Kỳ bắt đầu liều mạng ném bom, vị trí của họ phải nói là rất tốt, nằm ở sườn núi, vừa có tầm nhìn quang đãng vừa có chỗ ẩn nấp.
Trần Kiết và Tần Kỳ run tay, nhưng ném bom rất chuẩn!
Trong phút chốc, bên trong hội trường bùng nổ tiếng reo hò dậy sóng!
"TVT!!! TVT!!!"
Úc Ninh nghe thấy mọi người hô hào TVT, có người Trung quốc, cũng có người nước ngoài, nghe thấy có người ở khóc, có người bật cười, có người hò hét, có người thở dài tiến nuối.
Còn nghe thấy tiếng hai người nước ngoài nhỏ giọng chửi bới.
Cậu nhìn thấy ở hàng trước, cả đội Tôn Lật đồng loạt đứng lên, không có cổ vũ hò hét, chỉ cúi người chào về phía khu thi đấu.
Không ai biết tại sao bọn họ lại làm như vậy.
Nhưng Úc Ninh vô thức đưa tay phủ kím trái tim mình.
Bởi vì yêu quý.
Trận đấu kết thúc sau nửa phút, chân dung của bốn tuyển thủ TVT xuất hiện ở giữa màn hình lớn, đồng thời bảng xếp hạng tổng điểm cũng được cập nhật mới.
Cái tên TVT vẫn sừng sững nằm ở vị trí số một.
Điều này có nghĩa là gì?
Đương nhiên là —— TVT chính là nhà vô địch!
"A a a a! Lục Quyện em yêu anh!" Úc Ninh cầm lá cờ nhỏ nhảy cẫng lên, đây có lẽ là điều điên rồ nhất cậu từng làm, tiếng "em yêu anh" này vô cùng to rõ, như thể muốn xuyên thủng màng nhĩ cậu.
Vẫy tám lá cờ nhỏ ở trong tay, đôi mắt đỏ lên.
Và camera như nghe thấy lời cậu nói, di chuyển về phía Lục Quyện.
Nhưng lần này, Lục Quyện dường như có cảm ứng, nhìn thẳng vào camera như thể hắn đang đối diện với tầm mắt Úc Ninh.
Rõ ràng cách xa như vậy, nhưng bọn họ lại như đang nhìn nhau.
Úc Ninh thấy Lục Quyện khẽ mở miệng.
Không phát ra tiếng, nhưng xem khẩu hình.
Lục Quyện nói: "Kết thúc."
Không biết là ai khởi xướng, khán giả bắt đầu đồng thanh, "TVT We love you!!!"
Ngược lại, Lục Vinh gật đầu như thể không có chuyện gì, "Hô mệt rồi đúng không?"
Úc Ninh: "..." Úc Ninh hoài nghi anh đang tẩm ngẩm mắng mình, dù sao bình thường hai anh em họ cãi nhau, Lục Quyện luôn chiếm thế thượng phong.
Anh vừa vặn có thể trút lên đầu cậu thay vì Lục Quyện.
Úc Ninh im lặng nhận chai nước khoáng của Lục Vinh, một lúc sau mới khó khăn mở miệng: "Cảm ơn anh Lục ạ."
Không có tình huống nào lúng túng hơn bây giờ, sớm biết vậy đã ở khách sạn gọi chồng cho rồi.
Cũng may cảm xúc xấu hổ chỉ xuất hiện trong chốc lát, dường như Lục Vinh không hề quan tâm đến phản ứng của cậu, đưa nước cho cậu xong thì lại lui vào bóng tối, lúc này Úc Ninh mới nhận ra chỗ ngồi của anh Lục là ghế thứ hai từ bên phải qua.
Giữa hai người còn có một ghế trống, không ai ngồi.
Các bình luận viên lần lượt giới thiệu tuyển thủ tham gia thi đấu hôm nay, sau khi tất cả tuyển thủ gỡ rối thiết bị xong, bình luận viên cũng lập tức tuyên bố ngày cuối cùng của trận chung kết chính thức bắt đầu.
Cảm xúc của toàn bộ khán giả có mặt tại hội trường bị khơi dậy, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng khó hiểu, tiếng hò hét ban đầu dần lắng xuống, chỉ còn lại âm thanh mọi người ghé tai xì xào.
Úc Ninh vẫn luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình lớn ở trung tâm hội trường.
Tại khu vực thi đấu, các thành viên TVT bẻ khớp ngón tay, Nam Bắc ngáp một cái, "Anh đã nghĩ ra sau khi về nước sẽ ăn món gì rồi."
"Anh cảm thấy còn ở nước ngoài nữa, tôi có thể giảm được mười kí."
Trần Kiết đang thử gõ lên bàn phím, nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, "Vậy không phải đúng lúc sao? Không phải mọi khi anh hâm mộ vóc dáng của đội trưởng lắm ạ?"
Tần Kỳ tiện tay vuốt tóc Trần Kiết, gật đầu khích lệ: "Amazing, Good job em!*"
(*) 夺笋呐 Đến bây giờ mình vẫn chưa rõ ý của từ này, ai biết góp ý mình với hiuhiu
Trần Kiết ngơ ra: "?"
Lục Quyện đưa tay chỉnh tai nghe, nghe bọn họ nhắc đến mình thì không khỏi quay đầu lại, không lên tiếng.
Nam Bắc cũng không bị đả kích, cười hì hì hỏi Lục Quyện: "Đội trưởng, trở về chúng ta có thể ăn một bữa ngon được không?"
Giang Lâu ở phía sau không nhịn được nhíu mày.
Rốt cuộc bọn họ có nhớ đoạn trò chuyện này sẽ bị ghi âm không vậy?
Đội người ta thì đang thảo luận chiến thuật trước trận đấu, đến phiên đội mình không nói chuyện về nước thì lại nói đến ăn uống, nếu bị leak ra ngoài có khi lại bị người ngoài xúm vào mắng to đầu mất?
Nhưng tổ hợp bốn người lại không biết tâm trạng huấn luyện viên và trọng tài đứng phía sau phức tạp thế nào.
Lục Quyện nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thong thả ừm một tiếng, Nam Bắc còn chưa kịp ăn mừng, chợt nghe thấy đội trưởng nhà mình chậm rãi nói: "Bận rồi, không có thời gian đi ăn."
Lục Quyện vẫn còn tâm tâm niệm niệm những gì Úc Ninh đã hứa lúc trước.
Nam Bắc thở dài: "Không phải chứ, đội trưởng, có thể có chuyện gì..." Nói được một nửa, cậu ta chợt nhớ tới anh dâu đang ngồi ở khán đài.
Vợ quan trọng hơn anh em.
"...Em biết rồi đội trưởng, chúc anh hạnh phúc, chúc anh sung sướng, chúc anh đứng dậy được."
Lục Quyện nghiêng đầu: "?"
Hai người kia nín cười.
Giang Lâu thực sự không nhìn nổi nữa, ho khan: "Có ghi âm."
Nam Bắc ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Đúng vậy, để cho cả thế giới biết đội trưởng bình thường hung tợn trên sân đấu lại là người nằm dưới thì có ích gì?
Mặt mũi TVT biết bỏ đi đâu!
So với không khí thoải mái bên đội bọn họ, những chiến đội khác không vui vẻ như vậy.
Đặc biệt VA, bọn họ vào chung kết với số điểm sát nút, kết quả của họ trong hai ngày đầu tiên của trận chung kết cũng không khả quan cho lắm, mặc dù thành tích này đã được xem là rất tốt đối với những người mới như họ, nhưng với một đội đang phải đối mặt với việc bị buộc phải giải tán, nếu không thể tạo ra bất kỳ kì tích nào, họ sẽ đánh mất lòng tin của mọi người, không có nhà tài trợ hay nhà đầu tư, họ có muốn cũng không thể tiếp tục nữa.
Thấy mắt xanh liên tục nhìn về phía đội TVT, trọng tài không khỏi bước ra nhắc nhở: "Trong lúc thi đấu, yêu cầu không nhìn đông nhìn tây."
Mắt xanh liếc nhìn trọng tài một cái, thu tầm mắt lại, đồng đội cậu ta không nhịn được khuyên nhủ: "Cậu đừng quá căng thẳng, biểu hiện của chúng ta rất tốt, toàn đội nhất định có thể tiếp tục hoạt động."
Nhưng đó cũng chỉ là lời an ủi.
Trong đầu mỗi người bọn họ đều hiểu, khi không còn các thành viên cũ chủ chốt, chiến đội sẽ không sống được bao lâu.
"Được rồi, thi đấu đấu hôm nay chuẩn bị, bắt đầu đếm ngược."
"5, 4, 3, 2, 1... Nói thật tôi rất hồi hộp, vô cùng mong chờ biểu hiện của mỗi chiến đội!"
Trên màn hình lớn xuất hiện bản đồ đường bay, Úc Ninh không nhịn được siết lấy chai nước khoáng trong tay.
Ngày đầu chung kết cách đây ít vài hôm, TVT nằm trong top 3 về tổng điểm, đứng thứ nhất là chiến đội kỳ cựu đến từ Bắc Mỹ, về nhì là một đội Hàn Quốc, tuy trước đó họ từng vắng mặt ở giải Châu Á, nhưng thực lực rất mạnh, cơ bản mỗi năm đều sẽ có suất tham gia các giải đấu tầm cỡ thế giới, mà trên thực tế tổng điểm của TVT chỉ thua họ một điểm.
So với hai đội này, lí lịch của TVT là nông nhất, tuy nhiên có triển vọng nhất, ở giải Global Invitational, TVT đã lội ngược dòng thành công ở hai trận cuối và giành chức vô địch với tổng điểm vượt xa đội Bắc Mỹ.
Chiến đội Bắc Mỹ này rất coi thường các đội Trung Quốc, blog chính thức của họ từng mạnh miệng tuyên bố, chức vô địch ở mọi giải đấu quốc tế sẽ chỉ thuộc về quốc gia của họ.
Vì vậy, khi TVT và đội Bắc Mỹ đụng độ ngay trong trận đầu tiên, bên trong khán đài đều bùng nổ.
Có lẽ để đảm bảo ổn định, TVT chọn cách rút lui, không đối đầu trực diện với họ.
"Ha, đội Trung Quốc sợ nên trốn rồi."
"Tôi cá là lần trước bọn họ ăn hên thôi."
Hai người nước ngoài bên cạnh Úc Ninh bắt đầu luận với nhau bằng tiếng Anh.
Hai người họ nói chuyện quá lớn, chọc tức EVE ngồi ngay phía trước, đồng loạt quay lại nhìn cả hai như thể đã thống nhất trước.
Úc Ninh không nhịn được cũng nhìn sang, dường như hai người nước ngoài nọ ngộ ra quanh mình toàn là người Trung Quốc, vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, giờ lại chỉ giữ im lặng.
"Hi vọng một lát nữa các người cũng có thể tự tin như thế." Lưng Úc Ninh thẳng tắp, rút lá cờ đỏ nhỏ trong túi ra.
May mà lúc mới vào đã nhờ người mua hai cái.
Úc Ninh vừa xem trận đấu, vừa vẫy lá cờ nhỏ trong tay một cách nhịp nhàng.
Nhưng cậu không dám hô hào nữa.
Nhận lấy lời chúc phúc của hai người nước ngoài vừa rồi, trong nửa sau của trận đấu, vận may của TVT thật sự rất tốt, họ luôn ở trong vùng an toàn, trong khi đội Bắc Mỹ nhảy dù cùng nơi với bọn họ lúc nào cũng lọt khỏi vùng an toàn, thậm chí có đôi lần bị người khác cản đường ngay rìa bo.
Có thể nói là vô cùng thảm.
Cũng thê thảm không kém là đội đứng thứ hai, Hàn Quốc, nhiều lần chạy bo họ đều ở ngoài vòng tròn, vậy mà vẫn vô tình va chạm với người khác
Úc Ninh cảm thán trong lòng, quả là trò chơi nhìn mặt, không phải về vẻ ngoài, mà là loại trông mặt xem có hên hay không ấy. Cũng có thể là do Lục Quyện đẹp trai. (?)
Càng tiến đến vòng cuối, TVT chiếm được một vị trí vô cùng thuận lợi, đội của họ không chịu bất kỳ thương vong nào, thậm chí không cần xung đột với các chiến đội khác dọc đường, yên bình đến mức không giống phong cách của TVT.
Hiện tại, đội hình đầy đủ duy nhất còn lại trên sân là TVT.
VA đã sớm bị loại.
Ở trận chung kết, đội đứng đầu và đứng nhì đã giành được không ít điểm đầu người, TVT có phần bất lợi hơn họ về mặt này, nhưng nếu TVT có thể thành công ăn gà ở trận này thì lại khác.
"Đánh rồi! Là TVT động thủ trước!" Giọng bình luận viên đột nhiên trở nên hưng phấn, "Chúng ta có thể thấy vừa rồi tuyển thủ LUJU vẫn luôn thủ ở đây! Hóa ra là vì muốn camp bọn họ! Thật sự quá kiên nhẫn! Thực ra trước đây tôi từng đánh giá LUJU là một tuyển thủ khá bốc đồng!"
Trong lúc bình luận viên đang nói, TVT đã âm thầm bao vây hai thành viên còn lại của đội Bắc Mỹ!
Tận dụng lợi thế địa hình và số lượng người, thành công lấy gọn hai đầu người!
Sau khi loại bỏ hai thành viên cuối cùng của đối thủ mạnh nhất, họ bắt đầu để mắt đến đội tuyển Hàn Quốc, xem ra họ thà giữ những con sói đơn độc của các đội khác còn hơn để thành viên của hai đội này sống xót xuất hiện ở bo cuối.
"A a a a a TVT! TVT! TVT!" Khi giao diện ăn gà hiện lên trên màn hình, Úc Ninh không nhịn được bật dậy vẫy vẫy lá cờ nhỏ trong tay.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Bàn Cờ Hoàn Hảo Nhất
=====================================
Một khởi đầu tốt!
TVT là đội ăn gà ở ván đầu tiên!
Tổng điểm vượt qua Hàn Quốc, xếp thứ hai!
Nhưng đã là game thì có thể bị lật kèo bất cứ lúc nào, họ không thể vui mừng quá sớm, tuy nhiên như vậy cũng không thể kìm nén được sự phấn khích của mọi người.
Úc Ninh vô thức liếc nhìn anh Lục, người vẫn im lặng suốt cả quá trình.
Sau đó cậu thấy anh Lục đứng phắt dậy, rồi lại lập tức ngồi xuống, có lẽ anh cũng rất muốn hoan hô nhưng ngại ở đây quá nhiều người, sẽ làm tổn hại đến thiết lập tổng tài bá đạo của anh.
Úc Ninh ngẫm nghĩ, bất đắc dĩ đưa một lá cờ nhỏ của mình cho anh: "Anh Lục, anh muốn một cái không ạ?"
Lục Vinh nghiêm mặt quay sang, nhìn trong lá cờ nhỏ trong tay cậu, lắc đầu: "Không cần, anh có."
Úc Ninh: "?"
Còn chưa kịp hỏi thành câu, Lục Vinh đã vội kéo khóa chiếc túi anh đeo bên người.
Bên trong có một đống cờ nhỏ, thậm chí đủ để mở sạp bán.
Úc Ninh: "..." Úc Ninh hoài nghi người bán cờ ở ngoài cổng chính là anh Lục, nhưng cậu không có chứng cứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Úc Ninh hỏi xin anh Lục sáu lá cờ nhỏ nữa cho đủ tám.
Khi cầm lấy, cậu chợt thấy anh Lục dường như đang nhìn chằm chằm vào lá cờ nhỏ với vẻ mặt hâm mộ.
Úc Ninh cảm giác mình nhìn lầm rồi.
Trận thứ hai yên bình hơn so với cục diện phản công ở trận đầu tiên hơn nhiều, không có đội nào đặc biệt may mắn, TVT cũng không còn chơi theo chiến thuật thấy đối thủ là rút lui nữa, lối chơi ở trận này trở nên hung hãn hơn, nhanh chóng lấy đầu bất cứ người nào họ bắt gặp.
Trong lúc nhất thời, các chiến đội khác đều không thể truy ra phong cách thi đấu của TVT.
Tôn Lật ngồi ở trước mặt Úc Ninh không khỏi phàn nàn: "Lại nữa, đây nhất định là chiến lược của Lục Quyện, Giang Lâu không thể nghĩ ra được thủ đoạn dơ bẩn như vậy được, một trận thay đổi lối chơi liên tục, hại đội khác không biết đường nào mà lần."
Ai biết tiếp theo họ sẽ tấn công trực diện hay rút lui?
Hai người nước ngoài bên cạnh Úc Ninh lại lên tiếng, "Tôi đã bảo bọn họ gặp may."
Mới vừa nói xong, lại va vào cảnh mấy người Trung Quốc quay phắt lại trừng họ.
Muốn trách thì trách không gian quá yên tĩnh, mấy anh có nói gì thì tụi này cũng nghe được đi!
Kết thúc trận này, TVT vẫn bảo toàn hạng hai, thu hẹp khoảng cách với đội Bắc Mỹ đứng đầu vài điểm.
Nhưng đến trận thứ ba, rõ ràng nhiều đội bắt đầu trở nên nóng nảy, thậm chí triển khai kế hoạch nhằm vào.
Đội mà bọn họ nhắm tới là TVT, nếu gặp đội khác thì tiếp tục chạy, nhưng chỉ cần là TVT thì sẽ đuổi theo.
Tất nhiên TVT không thể để yên cho họ đuổi giết, trong khu thi đấu, vẻ mặt Lục Quyện vẫn bình thản như cũ, "Chúng ta thủ trong nhà, đằng nào họ cũng tự vác xác tới."
"Đội trưởng, em thích ở lại..."
Vừa mới dứt lời, một quả bom lăn đến ngay dưới chân Nam Bắc, "A a a, đội trưởng, em kính cẩn chạy trước! Em không muốn bị bỏ lại phía sau! Những người này không tuân thủ võ đức!"
"Em nhìn thấy người, đầu người! Mũ ba! Đội trưởng, em muốn cái mũ ba đó! Lấy nó cho em đi, em là là sweetheart mỹ nữ của anh!"
Lục Quyện vốn đang nhảy cửa sổ, nghe vậy thì khựng lại hai giây, "Trần Kiết, nhắm vào cái đầu phía dưới, bắn."
"Anh mới có mũ xanh thôi đó!!!! A Kiết yêu ơi cưng nhẫn tâm à?"
Trần Kiết điều khiển súng: "Anh đừng nói nữa, em không nghe thấy tiếng bước chân."
Nam Bắc an tĩnh lại.
Bầu không khí căng thẳng bị thao tác hỗn loạn của họ phá vỡ, trong nháy mắt trở nên thoải mái hơn.
Ở vòng bo kế cuối, TVT lại một lần nữa đụng độ chiến đội Bắc Mỹ.
Không chủ trương phòng thủ như trận đầu tiên, lần này TVT không định rút lui.
"Chúng ta có thể thấy Nam Bắc của TVT đang vòng ra phía sau, chà, bọn họ đã sẵn sàng chiến đấu! Nhưng lần này đối thủ lại có đội hình đầy đủ!" Bình luận viên đến từ Bắc Mỹ.
Một bình luận viên khác lập tức cứu cánh, "Đúng, TVT đã mất hai thành viên, nhưng chúng ta đều biết thực lực của các đội là ngang nhau, ai thua ai thắng còn chưa rõ... Nào! Đã có kết quả! LUJU thu một đầu người! Nhưng đồng thời TVT cũng bị loại! Tuy vậy điểm trận này của họ vẫn rất khả quan!"
TVT bị loại, trên khán đài lập tức náo loạn một trận.
Hai người nước ngoài bên cạnh Úc Ninh kích động hơn cả, "Đã bảo là ăn hên, đội Trung Quốc mà mạnh gì."
Úc Ninh "À" lên một tiếng, dùng tiếng Anh nói: "Tôi cũng đang nghĩ, có đội nào có thể trở thành đối thủ mạnh của đội Trung Quốc."
Hai người nước ngoài nọ không khỏi quay lại nhìn cậu, hầu hết mọi người đều có hảo cảm với những người có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng trước những lời bác bỏ thuần túy của Úc Ninh, cả hai đều bật cười, chỉ là họ chưa kịp nói gì thì đội Bắc Mỹ cũng đã bị loại.
Nhóm Tôn Lật lại đồng loạt quay lại liếc họ.
Hai người thức thời im lặng.
Kết thúc trận này, tổng điểm của TVT rơi xuống vị trí thứ ba, mặc dù số điểm của họ không hề thấp nhưng đội Hàn Quốc đã vươn lên giành chiến thắng. Tuy vậy, họ vẫn có thể thu hẹp khoảng cách với đội Bắc Mỹ, ba đội dẫn đầu chỉ chêch nhau từ một tới hai điểm.
Mà số điểm của VA từ thứ hai đếm ngược tăng lên thứ ba đếm ngược.
Thời gian nghỉ giữa giờ, Úc Ninh lên mạng đọc bình luận.
Đa số đều cho rằng lần này TVT khó trở mình, không phải lúc nào cũng có thể lật ngược tình thế như hai trận cuối ở giải Global Invitational trước đó.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, Úc Ninh luôn có niềm tin vô tận với Lục Quyện và các thành viên, dù gì thì họ cũng đã ăn "100" điểm vào sáng sớm nay mà, lá cờ nhỏ càng ve vẩy hăng hơn.
Sau một tiếng, trận áp chót bắt đầu.
Nửa sau của giải đấu rõ là căng thẳng hơn nửa đầu, nếu như lúc trước còn có tiếng nói chuyện bàn tán thì trong hội trường lúc này, âm thanh duy nhất chỉ có giọng bình luận viên và tiếng động phát ra từ game.
"Chiến đội VA chọn thủ trong nhà."
"...Đánh nhau mất rồi? Không sao cả, đây là cơ hội tích điểm đầu người! Không đúng! TVT đến hốt cú chót rồi! Tôi phát hiện mỗi trận TVT có thể mang lại cho chúng ta một trải nghiệm khác nhau!"
"Nếu tôi là người của VA, tôi chắc chắn sẽ muốn bắn TVT hai phát vào lúc này, bọn họ cướp hết rồi! Thật đáng tiếc khi VA bị loại."
Ngay cả các bình luận viên cũng nhận thấy TVT thi đấu tập trung hơn rất nhiều, hơn nữa không theo hướng chủ động tấn công mà chơi theo lối thấy đội mạnh thì lui, gặp đội yếu thì lên. Mặc dù trong trận chung kết không ai thật sự là kẻ yếu, nhưng rõ ràng trong suy nghĩ của TVT, giữa các đội có sự chêng lệch đáng kể, họ đang cố gắng hết sức để duy trì toàn lực, chỉ có đội bảo toàn đủ thành viên mới có cơ hội sống sót đến cuối cùng cao.
Tình thế này không kéo dài lâu, khi vẫn còn mười đội, TVT lên đường tiến về khu vực của chiến đội Bắc Mỹ.
"Một điều tôi rất tò mò là làm sao TVT biết họ ở đó?"
"Cái này tôi có thể giải thích, cách đây vài phút, A Kiết của TVT đã ra ngoài thám thính một lần, tuy camera không quay đến cậu ấy nhưng tôi đoán cậu ấy chắc chắn đã nhìn thấy hướng đi của đối phương và phán đoán vị trí, cũng như xác nhận trong khoảng thời gian này, đối phương tạm thời không di chuyển."
Sau phần bình luận, Tôn Lật lý giải cho các thành viên, "Chắc chắn cậu ta không muốn đội Bắc Mỹ đạt điểm cao ở vòng này, phải ghìm điểm xếp hạng của họ xuống."
"Tỷ lệ thắng ở vòng cuối quá thấp."
Như Tôn Lật đã nói, TVT định đánh lén đội Bắc Mỹ! Trong khi đội Bắc Mỹ và đội Hàn Quốc giao tranh, mỗi bên đều mất đi một đồng đội, TVT lợi dụng điều này nên mới quyết truy đuổi.
Chơi game thì ai quan tâm có fair play hay không? Chính là cố ý chọn lúc đối phương ít người mà kéo đến.
Đội Bắc Mỹ không ngờ TVT lại mạo hiểm sớm như vậy, chỉ vội vã nâng cao cảnh giác sau khi nghe thấy tiếng bước chân.
Nhưng Lục Quyện và Nam Bắc phối hợp quá nhanh!
"Trực tiếp ném bom rồi! Làm thế nào LUJU có thể thực hiện thao tác quăng bom ngay thời điểm đối phương nổ súng? Đây là dự đoán trước sao? Tốn bao nhiêu thời gian phản ứng?" Bình luận viên không khỏi hưng phấn, nhưng camera lại vẫn chăm chăm quay đội Bắc Mỹ, không hề đi sâu vào góc nhìn chính của Lục Quyện.
"Đừng kích động, tiếng bước chân."
Vừa rồi Lục Quyện không có động tĩnh, ngược lại là Nam Bắc lộ liễu xông vào là để lừa đối thủ lộ tiếng bước chân.
"A a a a a a a a a a TVT a a a a a a a a a!!!!"
So với sự tập trung cao độ trên đài bình luận và sự im lặng tại khu vực tuyển thủ, khán giả trên khán đài đã sớm nhiệt huyết dâng trào.
Không vì lý do nào khác, TVT đã tiêu diệt đội Bắc Mỹ! Coi như trận này họ có không thắng thì tổng điểm vẫn có thể an toàn vượt qua đội Bắc Mỹ! Hơn nữa hiện tại đội Hàn Quốc đã mất thêm một thành viên nữa khi bọn họ giằng co! Và đối tượng kế tiếp mà TVT muốn giải quyết chính là họ.
Camera của ban tổ chức cuối cùng cũng cam chịu lướt qua khu vực TVT, tuy không tập trung bắt cận cảnh khuôn mặt Lục Quyện như ống kính trong nước nhưng camera có độ phân giải cao, bắt rõ nét khoảnh khắc Lục Quyện chăm chú nhìn vào màn hình.
Úc Ninh nghe thấy bên tai có người gọi tên Lục Quyện.
Trận đấu này kết thúc sau hai mươi phút, TVT thành công vượt qua hai đội về tổng điểm.
Nhưng trận cuối cùng mới là quan trọng nhất, điểm số của ba đội sát sao đến mức không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cho đến phút cuối cùng.
Khi trận đấu cuối cùng bắt đầu, Úc Ninh sốt ruột không ngừng uống nước, quay đầu lại mới phát hiện anh Lục cũng đang uống nước.
Nếu không phải nhớ tới chuyện này, Úc Ninh hẳn đã quên mất anh Lục cũng có mặt.
Có lẽ mọi người đều có phản ứng giống nhau khi lo lắng... Tôn Lật và đồng đội cũng vặn nắp nốc từng ngụm một.
Ván đấu quyết định, bất kể chiến đội nào cũng muốn liều một phen.
Riêng TVT khởi đầu vẫn trầm ổn như cũ, nếu không thì sao họ có thể từ một đội vô danh trở thành ứng cử viên vô địch nhanh đến vậy.
Các đội đều đang nỗ lực hết mình, chỉ có đội Bắc Mỹ đi ngược với lối đánh ở trận đầu, họ đang tránh mặt TVT.
Nếu đụng độ vào lúc này thì đều không có lợi cho đôi bên, nhưng dường như TVT không quan tâm đến điều đó, sau khi đội đối phương rút quân, Lục Quyện vẫn còn giương ống ngắm theo dõi một lúc.
Nhưng không có nòng giảm thanh, bắn không chết người sẽ làm lộ vị trí, Lục Quyện thu tay lại.
Trận đấu này nhìn bề ngoài có vẻ hấp dẫn nhưng thực tế không gay cấn như trận trước, TVT đã gặp lại hai đội Bắc Mỹ và Hàn Quốc ở trận chung kết như mong muốn.
Điểm đầu người của cả ba đội là như nhau.
Hơn nữa cả ba đội đều chỉ còn lại ba người.
Lục Quyện vừa bị loại tỉnh táo chỉ huy, "Trên người còn bao nhiêu bom?"
Trần Kiết hít sâu một hơi: "Ba quả."
"Hai đội bọn họ nhất định sẽ đánh nhau trước." Suy cho cùng TVT có lợi thế địa hình, hơn nữa bọn họ không biết đối diện có ai đang mai phục.
Chắc chắn phải chọn đúng người để chiến đấu.
Trần Kiết và Tần Kỳ nằm im, không dám cử động, lắng nghe tiếng bước chân bên tai.
"Bắc Mỹ tấn công!" Bình luận viên kích động reo lên, chỉ có góc nhìn thượng đế mới thấy được, ván này thắng bại đã định.
Trong nháy mắt đội Bắc Mỹ và đội Hàn Quốc gió tanh mưa máu, Trần Kiết và Tần Kỳ bắt đầu liều mạng ném bom, vị trí của họ phải nói là rất tốt, nằm ở sườn núi, vừa có tầm nhìn quang đãng vừa có chỗ ẩn nấp.
Trần Kiết và Tần Kỳ run tay, nhưng ném bom rất chuẩn!
Trong phút chốc, bên trong hội trường bùng nổ tiếng reo hò dậy sóng!
"TVT!!! TVT!!!"
Úc Ninh nghe thấy mọi người hô hào TVT, có người Trung quốc, cũng có người nước ngoài, nghe thấy có người ở khóc, có người bật cười, có người hò hét, có người thở dài tiến nuối.
Còn nghe thấy tiếng hai người nước ngoài nhỏ giọng chửi bới.
Cậu nhìn thấy ở hàng trước, cả đội Tôn Lật đồng loạt đứng lên, không có cổ vũ hò hét, chỉ cúi người chào về phía khu thi đấu.
Không ai biết tại sao bọn họ lại làm như vậy.
Nhưng Úc Ninh vô thức đưa tay phủ kím trái tim mình.
Bởi vì yêu quý.
Trận đấu kết thúc sau nửa phút, chân dung của bốn tuyển thủ TVT xuất hiện ở giữa màn hình lớn, đồng thời bảng xếp hạng tổng điểm cũng được cập nhật mới.
Cái tên TVT vẫn sừng sững nằm ở vị trí số một.
Điều này có nghĩa là gì?
Đương nhiên là —— TVT chính là nhà vô địch!
"A a a a! Lục Quyện em yêu anh!" Úc Ninh cầm lá cờ nhỏ nhảy cẫng lên, đây có lẽ là điều điên rồ nhất cậu từng làm, tiếng "em yêu anh" này vô cùng to rõ, như thể muốn xuyên thủng màng nhĩ cậu.
Vẫy tám lá cờ nhỏ ở trong tay, đôi mắt đỏ lên.
Và camera như nghe thấy lời cậu nói, di chuyển về phía Lục Quyện.
Nhưng lần này, Lục Quyện dường như có cảm ứng, nhìn thẳng vào camera như thể hắn đang đối diện với tầm mắt Úc Ninh.
Rõ ràng cách xa như vậy, nhưng bọn họ lại như đang nhìn nhau.
Úc Ninh thấy Lục Quyện khẽ mở miệng.
Không phát ra tiếng, nhưng xem khẩu hình.
Lục Quyện nói: "Kết thúc."
Không biết là ai khởi xướng, khán giả bắt đầu đồng thanh, "TVT We love you!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.