Sau Khi Xem Mắt, Ngài Cận Đột Nhiên Quấn Lấy Tôi
Chương 2: Tương tác thân mật bắt buộc
Ảnh Hành Hành
01/03/2023
[Valli Coffee]
Một nhà hàng mang hơi hướng tinh tế lãng mạn, không khí sang trọng, trang nhã hòa quyện với khung cảnh sông yên tĩnh bên ngoài cửa sổ kính sát đất, có thể gọi là thánh địa hẹn hò của các cặp tình lữ
Tạ Tinh Tinh một tay xách theo một hộp đậu hủ thúi mới vừa mua ở ven đường, một tay cầm một chai soda.
Tổng tài Hoành Nghị chắc chắn không thích những thứ này.
Trước khi bước vào, Tạ Tinh Tinh lại vò vò tóc dài nhu thuận mượt mà của mình, khiến nó rối tung,nhìn trông rất lôi thôi, luộm thuộm.
Dưới ánh mắt quái dị cùng sự kiên nhẫn dẫn đường của người phục vụ, Tạ Tinh Tinh đi đến phòng 6.
Nhưng cô đứng ở cửa phòng 6 nhưng lại không có một bóng người bên trong.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã một giờ ba mươi.
Cô bị cho leo cây??
Đúng lúc bớt đi rắc rối.
Vừa định xoay người rời đi, sau lưng truyền đến một giọng đàn ông.
"Tạ tiểu thư, xin thứ lỗi, tôi đến muộn."
Lời nói rất khách khí, nhưng trong giọng điệu xin lỗi không hề có thành ý.
Cô quay lại, nhìn đến một người đàn ông mặc áo somi đen, quần tây đen, dáng người cao thẳng, đĩnh bạt, khí chất ngời ngời.
Cho dù không nhìn mặt, chỉ cần nhìn khí chất và dáng người, chắc chắn anh ấy là một người đàn ông rất có mị lực.
Người đàn ông này hẳn là Cận Hàn.
Nhìn hắn ta có vẻ rất giống người bình thường.
Lớn lên cũng rất đẹp trai.
Nhưng hơn ba mươi tuổi, thật sự là không giống, thoạt nhìn giống như mới ngoài hai mươi.
Chắc có lẽ vì hắn rất để ý vẻ ngoài?
Tạ Tinh Tinh lạnh nhạt mở miệng: "Không sao, tôi cũng vừa mới đến."
Vốn dĩ nàng còn muốn mượn việc trễ để lại ấn tượng xấu, nhưng kết quả đối phương còn đến chậm hơn cô vài giây.
Xem ra việc đến trễ, xem như huề nhau.
Tạ Tinh Tinh đặt đậu hũ thúi cũng nước soda có ga lên bàn, rồi trực tiếp ngồi xuống.
Mùi hương gay mũi nháy mắt xâm chiếm khắp phòng, nam nhân hơi nhíu mày.
Tạ Tinh Tinh chỉ vào chai soda trước mặt: "Không cần gọi nước cho tôi, tôi tự mang."
Không cần để ý đến vấn đề thanh toán hóa đơn.
Hôm nay hắn mời, lần sau cô mời, dây dưa nhiều rất phiền.
Người ngồi đối diện cô cũng không khách khí, liền thực sự chỉ gọi một ly cà phê.
Dù là xem mắt kết quả chắc chắn phải thất bại nhưng quá trình là vẫn phải có, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng xong việc cô còn phải đón Ngu Điềm.
"Cận tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?" Tạ Tinh Tinh dẫn dắt bắt đầu tấn công.
Trên mặt anh vẫn không có cảm xúc, giữa hai chân mày có chút lạnh lùng cùng xa cách, thanh âm trầm thấp: "32."
32 tuổi có thể làm chú của cô rồi.
Nhưng rất xứng đôi cùng Tạ Vãn.
Tạ Tinh TInh khẽ gật đầu, tiếp tục như giọng điệu tiếp đối tác mà không hề có chút cảm xúc cá nhân nào: " Xin hỏi ngài Cận có sở thích gì không?"
Cận tiên sinh tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, tiếng nói cũng yếu đi vài phần, hình như có chút bệnh trong người: "Thể nhược, không làm gì được."
Trách không được hơn ba mươi mà vẫn luôn độc thân, thì ra là thân thể yếu ớt.
Thật đúng là Tạ Vãn trách lầm.
Nhưng vừa rồi rõ ràng còn là nam nhân khí chất, sao có thể nháy mắt liền biến mất rồi?
Nam nhân này quả nhiên không được.Không khí trở nên nặng nề hơn vì đề tài này.
Không thích hợp để tiếp tục, dù sao bản thân bệnh tật là một điều khó chịu. Tạ Tinh Tinh cũng không phải người máu lạnh đến mức đâm vào tim người khác.
Tạ Tinh Tinh trên mặt lộ ra vẻ đồng tình hơn, nhưng thanh âm vẫn rất trong trẻo lạnh lùng, cô chuyển sang chuyện khác: "Công việc của Cận tiên sinh rất bận rộn sao?"
Cận tiên sinh lại ho nhẹ hai tiếng, lồng ngực rắn chắc cũng hơi run rẩy.
Giọng nói đầy ẩn ý: "Công việc không tệ, nguyên nhân chủ yếu là phải ứng phó với phụ nữ quá nhiều, cũng có chút bận rộn."
Sắc mặt đồng tình của Tạ Tinh Tinh nháy mắt biến mất.
Hừ, khó trách hắn ta yếu đuối.
Hắn không yếu, ai yếu?
Có chút không đúng, Tạ Vãn nói Cận Hàn chưa từng yêu đương, thế nào bây giờ lại mập mờ với phụ nữ?
Cô nhướng mày, nghi hoặc hỏi: "Tôi nghe nói không phải Cận tiên sinh không nói chuyện yêu đương sao?"
Cận tiên sinh đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, khóe môi hơi cong, thản nhiên nói: "Đó chỉ là lời người nhà thoái thác ứng phó với bên ngoài, Tạ tiểu thư chắc sẽ không thực sự tin một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có cuộc sống sinh hoạt nhạt nhẽo, vô dục vô cầu phải không?"
Tạ Tinh Tinh cuối cùng cũng rõ rãng, người đàn ông này có vẻ ngoài cấm dục lạnh nhạt không yêu đương nhưng thực chất lại là một tra nam đê tiện.
Tạ Tinh Tinh cười lạnh nhạt: "Cận tiên sinh thật thẳng thắn."
Hắn lại ho một tiếng, coi như đáp lại.
Tuy rằng Cận Hàn thể nhược nhưng lại là một tên trai đểu, nhưng lời nói cũng xem như khách sáo, vì vậy cũng không nhìn ra thái độ của hắn đối với cô là gì.
Được rồi, quá trình kết thúc.
Cô cũng chẳng biết hỏi gì nữa, nếu hỏi về hoàn cảnh gia đình, khiến cô cảm giác mình sắp bước vào nhà hắn, không thích hợp.
Tiếp theo, đến lượt Cận tiên sinh.
Cô chỉ cần bóp chết hình tượng của Tạ Vãn trong lòng nam nhân này, chuyên này liền chấm dứt, thất bại hoàn hảo.
Hai người trầm mặc trong chốc lát.
Tạ Tinh Tinh không đợi được Cận Hàn mở miệng.
Vì thế cô nói một cách vô cảm: "Cận tiên sinh, đến lượt anh hỏi tôi."
Cận tiên sinh ngẩn ra một cái lúc.
Hắn cũng là lần đầu tiên xem mắt, xem mắt chẳng lẽ còn có sự tương tác thân mật bắt buộc* nào sao?
Không phải có hứng thú thì hỏi, không hứng thú thì thôi sao?
Hơn nữa hắn đã nói qua hai chuyện phụ nữ không thể nhẫn nhịn, sao cô còn không biết khó mà lui?
Nhưng đối phương dù sao cũng là con gái, cho cô chút mặt mũi, tùy tiện... hỏi một chút vậy?
- -------------------
ương tác thân mật bắt buộc*:bản gốc là cưỡng chế hỗ động, mình không hiểu từ tiếng Việt dịch sang như thế huhu nên dịch tạm như vậy nhé *cầu cíu*
Một nhà hàng mang hơi hướng tinh tế lãng mạn, không khí sang trọng, trang nhã hòa quyện với khung cảnh sông yên tĩnh bên ngoài cửa sổ kính sát đất, có thể gọi là thánh địa hẹn hò của các cặp tình lữ
Tạ Tinh Tinh một tay xách theo một hộp đậu hủ thúi mới vừa mua ở ven đường, một tay cầm một chai soda.
Tổng tài Hoành Nghị chắc chắn không thích những thứ này.
Trước khi bước vào, Tạ Tinh Tinh lại vò vò tóc dài nhu thuận mượt mà của mình, khiến nó rối tung,nhìn trông rất lôi thôi, luộm thuộm.
Dưới ánh mắt quái dị cùng sự kiên nhẫn dẫn đường của người phục vụ, Tạ Tinh Tinh đi đến phòng 6.
Nhưng cô đứng ở cửa phòng 6 nhưng lại không có một bóng người bên trong.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã một giờ ba mươi.
Cô bị cho leo cây??
Đúng lúc bớt đi rắc rối.
Vừa định xoay người rời đi, sau lưng truyền đến một giọng đàn ông.
"Tạ tiểu thư, xin thứ lỗi, tôi đến muộn."
Lời nói rất khách khí, nhưng trong giọng điệu xin lỗi không hề có thành ý.
Cô quay lại, nhìn đến một người đàn ông mặc áo somi đen, quần tây đen, dáng người cao thẳng, đĩnh bạt, khí chất ngời ngời.
Cho dù không nhìn mặt, chỉ cần nhìn khí chất và dáng người, chắc chắn anh ấy là một người đàn ông rất có mị lực.
Người đàn ông này hẳn là Cận Hàn.
Nhìn hắn ta có vẻ rất giống người bình thường.
Lớn lên cũng rất đẹp trai.
Nhưng hơn ba mươi tuổi, thật sự là không giống, thoạt nhìn giống như mới ngoài hai mươi.
Chắc có lẽ vì hắn rất để ý vẻ ngoài?
Tạ Tinh Tinh lạnh nhạt mở miệng: "Không sao, tôi cũng vừa mới đến."
Vốn dĩ nàng còn muốn mượn việc trễ để lại ấn tượng xấu, nhưng kết quả đối phương còn đến chậm hơn cô vài giây.
Xem ra việc đến trễ, xem như huề nhau.
Tạ Tinh Tinh đặt đậu hũ thúi cũng nước soda có ga lên bàn, rồi trực tiếp ngồi xuống.
Mùi hương gay mũi nháy mắt xâm chiếm khắp phòng, nam nhân hơi nhíu mày.
Tạ Tinh Tinh chỉ vào chai soda trước mặt: "Không cần gọi nước cho tôi, tôi tự mang."
Không cần để ý đến vấn đề thanh toán hóa đơn.
Hôm nay hắn mời, lần sau cô mời, dây dưa nhiều rất phiền.
Người ngồi đối diện cô cũng không khách khí, liền thực sự chỉ gọi một ly cà phê.
Dù là xem mắt kết quả chắc chắn phải thất bại nhưng quá trình là vẫn phải có, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng xong việc cô còn phải đón Ngu Điềm.
"Cận tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?" Tạ Tinh Tinh dẫn dắt bắt đầu tấn công.
Trên mặt anh vẫn không có cảm xúc, giữa hai chân mày có chút lạnh lùng cùng xa cách, thanh âm trầm thấp: "32."
32 tuổi có thể làm chú của cô rồi.
Nhưng rất xứng đôi cùng Tạ Vãn.
Tạ Tinh TInh khẽ gật đầu, tiếp tục như giọng điệu tiếp đối tác mà không hề có chút cảm xúc cá nhân nào: " Xin hỏi ngài Cận có sở thích gì không?"
Cận tiên sinh tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, tiếng nói cũng yếu đi vài phần, hình như có chút bệnh trong người: "Thể nhược, không làm gì được."
Trách không được hơn ba mươi mà vẫn luôn độc thân, thì ra là thân thể yếu ớt.
Thật đúng là Tạ Vãn trách lầm.
Nhưng vừa rồi rõ ràng còn là nam nhân khí chất, sao có thể nháy mắt liền biến mất rồi?
Nam nhân này quả nhiên không được.Không khí trở nên nặng nề hơn vì đề tài này.
Không thích hợp để tiếp tục, dù sao bản thân bệnh tật là một điều khó chịu. Tạ Tinh Tinh cũng không phải người máu lạnh đến mức đâm vào tim người khác.
Tạ Tinh Tinh trên mặt lộ ra vẻ đồng tình hơn, nhưng thanh âm vẫn rất trong trẻo lạnh lùng, cô chuyển sang chuyện khác: "Công việc của Cận tiên sinh rất bận rộn sao?"
Cận tiên sinh lại ho nhẹ hai tiếng, lồng ngực rắn chắc cũng hơi run rẩy.
Giọng nói đầy ẩn ý: "Công việc không tệ, nguyên nhân chủ yếu là phải ứng phó với phụ nữ quá nhiều, cũng có chút bận rộn."
Sắc mặt đồng tình của Tạ Tinh Tinh nháy mắt biến mất.
Hừ, khó trách hắn ta yếu đuối.
Hắn không yếu, ai yếu?
Có chút không đúng, Tạ Vãn nói Cận Hàn chưa từng yêu đương, thế nào bây giờ lại mập mờ với phụ nữ?
Cô nhướng mày, nghi hoặc hỏi: "Tôi nghe nói không phải Cận tiên sinh không nói chuyện yêu đương sao?"
Cận tiên sinh đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, khóe môi hơi cong, thản nhiên nói: "Đó chỉ là lời người nhà thoái thác ứng phó với bên ngoài, Tạ tiểu thư chắc sẽ không thực sự tin một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có cuộc sống sinh hoạt nhạt nhẽo, vô dục vô cầu phải không?"
Tạ Tinh Tinh cuối cùng cũng rõ rãng, người đàn ông này có vẻ ngoài cấm dục lạnh nhạt không yêu đương nhưng thực chất lại là một tra nam đê tiện.
Tạ Tinh Tinh cười lạnh nhạt: "Cận tiên sinh thật thẳng thắn."
Hắn lại ho một tiếng, coi như đáp lại.
Tuy rằng Cận Hàn thể nhược nhưng lại là một tên trai đểu, nhưng lời nói cũng xem như khách sáo, vì vậy cũng không nhìn ra thái độ của hắn đối với cô là gì.
Được rồi, quá trình kết thúc.
Cô cũng chẳng biết hỏi gì nữa, nếu hỏi về hoàn cảnh gia đình, khiến cô cảm giác mình sắp bước vào nhà hắn, không thích hợp.
Tiếp theo, đến lượt Cận tiên sinh.
Cô chỉ cần bóp chết hình tượng của Tạ Vãn trong lòng nam nhân này, chuyên này liền chấm dứt, thất bại hoàn hảo.
Hai người trầm mặc trong chốc lát.
Tạ Tinh Tinh không đợi được Cận Hàn mở miệng.
Vì thế cô nói một cách vô cảm: "Cận tiên sinh, đến lượt anh hỏi tôi."
Cận tiên sinh ngẩn ra một cái lúc.
Hắn cũng là lần đầu tiên xem mắt, xem mắt chẳng lẽ còn có sự tương tác thân mật bắt buộc* nào sao?
Không phải có hứng thú thì hỏi, không hứng thú thì thôi sao?
Hơn nữa hắn đã nói qua hai chuyện phụ nữ không thể nhẫn nhịn, sao cô còn không biết khó mà lui?
Nhưng đối phương dù sao cũng là con gái, cho cô chút mặt mũi, tùy tiện... hỏi một chút vậy?
- -------------------
ương tác thân mật bắt buộc*:bản gốc là cưỡng chế hỗ động, mình không hiểu từ tiếng Việt dịch sang như thế huhu nên dịch tạm như vậy nhé *cầu cíu*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.